[ HEEJAKE - CV ] Rốt cuộc, anh là ai?
27
"Mưa sẽ kéo dài rất lâu, nơi này lại cách nhà em rất xa." Lý Hi Thừa nhẹ giọng nói, nhìn hai má Thẩm Tại Luân tái nhợt, quần áo cũng gần như ướt đẫm, đặt mu bàn tay lên trán cậu, xác định nhiệt độ bình thường không bị sốt, lúc này mới yên tâm rút tay về, "A Luân, em vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, ở lại nghỉ ngơi thêm một đêm đi, sáng mai anh đưa em về."
Trên xe bật điều hòa, hơi lạnh trên cơ thể dần được xua đi, chân tay lạnh cứng của Thẩm Tại Luân dần ấm lên.
Cậu lắc đầu nói: "Có thể đưa tôi về được không? Cảm ơn."
"Nhà của em cách đây rất xa, quần áo trên người ướt nhẹp, đến lúc đó lại sinh bệnh." Lý Hi Thừa đưa tay lên sờ đầu cậu, " Ở lại một đêm, được không? Nếu không đến lúc phát sốt sẽ rất khó chịu."
Giọng điệu trầm thấp dịu dàng thật sự không thể khiến người ta từ chối được. Thẩm Tại Luân ma xui quỷ khiến mà gật đầu một cái, "Được."
Cậu đột nhiên phản ứng lại, không biết bản thân tại sao nói đổi ý liền đổi ý ngay, ngồi cứng đờ ở đó một lúc lâu mới nói: "Ô của tôi... vẫn ở bên ngoài."
"Nó ở đây." Cấp dưới lái xe đã mang ô vào, giơ nó lên cho Thẩm Tại Luân xem, cười toe toét nói: "Cậu không cần lo, tôi đã mang nó về rồi."
Thẩm Tại Luân mới phát hiện ra vẫn còn một người đang ngồi trước mặt mình, mỉm cười nhìn cấp dưới. Cậu ngồi trong góc không phát ra tiếng động, đến khi cảm thấy Lý Hi Thừa đang ngồi bên cạnh chậm rãi đến gần mới nâng mắt lên nhìn Lý Hi Thừa, ánh mắt rất cảnh giác.
Lý Hi Thừa không quan tâm đến sự cảnh giác trong mắt cậu, chỉ là lấy áo khoác trong tay khoác lên người cậu, "Có lạnh không?"
Cảnh giác trong mắt Thẩm Tại Luân biến mất, nhẹ giọng nói: "Vẫn ổn, cám ơn anh."
Lý Hi Thừa: "Rất nhanh sẽ về tới thôi."
Cấp dưới tập trung lái xe, chỗ nào cũng không nhìn, cũng không dám nhìn, rất nhanh đã tới trước biệt thự.
Sau khi đỗ xe xong, anh ta xuống xe cầm hai chiếc ô, cười nói: "Lý tổng, hai người yên tâm bước ra đi, tuyệt đối sẽ không dính một giọt mưa nào."
Thẩm Tại Luân xuống xe, cảm ơn anh ấy.
Vừa bước vào biệt thự, dì Lý đưa bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn cho Thẩm Tại Luân, bất lực nói: "Đây là quần áo sạch, là đồ cậu chủ mua về đã giặt qua nhưng chưa mặc lần nào, mau đi tắm đi. Dì nói trời sẽ mưa mà con vẫn đi ra ngoài, haz. "
Quần áo của Lý Hi Thừa.
Thẩm Tại Luân nhìn quần áo trên tay, trong lòng chợt lóe một tia cảm xúc kỳ lạ, trước khi kịp nắm bắt thì đã biến mất không thấy đâu.
Cậu chớp chớp mắt, cảm ơn xong định quay về phòng tắm rửa, Lý Hi Thừa đột nhiên gọi cậu lại, đưa ly nước cho cậu, "Trước tiên uống một ly nước đã."
Thẩm Tại Luân cầm lấy, uống một hơi thật nhanh, mang ly rỗng đem trả lại cho Lý Hi Thừa. Sau khi cảm ơn một lần nữa, liền mang quần áo vào phòng tắm, tắm nước nóng.
Lý Hi Thừa cao hơn cậu rất nhiều, quần áo mặc trên người tự nhiên cũng lớn hơn cậu. Thẩm Tại Luân mặc áo sơ mi vào liền phát hiện ống tay áo dài hơn một khúc.
Cậu cài cúc áo xong, xắn tay áo lên một chút, để lộ cổ tay thon gọn và đẹp đẽ.
Gương bị phủ một tầng sương nước, Thẩm Tại Luân liền nhẹ nhàng lau đi. Sau khi nhìn hai má đỏ bừng của mình trong gương một hồi lâu, mới vỗ vỗ mặt, hít thở thật sâu bước ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh, máy sấy tóc đã chuẩn bị sẵn để ở trên bàn, Thẩm Tại Luân sững sờ, liền nhanh chóng cầm máy lên sấy khô tóc.
"Tiểu Luân, ăn cơm thôi." Dì Lý gõ cửa.
Thẩm Tại Luân không vội vã đi ra, hỏi: "Lý Hi Thừa ăn chưa ạ?"
Dì Lý nói: "Vẫn chưa, cậu chủ đã xuống rồi, đang chờ con cùng ăn cơm."
Thẩm Tại Luân lập tức căng thẳng, cùng anh ấy ăn cơm sao?
Cậu đáp lại một tiếng, quay người trở lại phòng tắm, đứng trước gương nhìn khuôn mặt của mình, chắc chắn rằng nó không còn đỏ rồi mới mở cửa đi xuống lầu.
*
Lúc Thẩm Tại Luân đứng cạnh bàn ăn, Lý Hi Thừa đang nghe điện thoại, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, "Không gặp, không bàn, không có hứng thú."
Không biết bên kia nói gì, anh cười khẩy một tiếng, ngữ khí tràn ngập lạnh lùng: "Cần tôi lặp lại lần thứ hai không?"
Thẩm Tại Luân cảm thấy không khí trong phòng khách vì lời nói của anh mà trở nên có chút ngột ngạt.
Đây mới là Lý Hi Thừa thường ngày, so với Lý Hi Thừa dịu dàng khi đối diện với cậu giống như một người hoàn toàn khác vậy.
Thẩm Tại Luân cả người ngoan ngoãn như một đứa trẻ không dám nói chuyện trước mặt giáo viên, cứ đứng cúi đầu không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào thức ăn trên bàn.
Thoạt nhìn, đều là những món cậu thích ăn, điều này làm cho cậu không nhịn được kiếu kỳ, có phải là Lý Hi Thừa hiểu rất rõ cậu hay không.
Lý Hi Thừa để điện thoại ra xa, vỗ vỗ ghế bên cạnh mình, nhìn Thẩm Tại Luân, trong mắt hiện lên đầy ý cười, "A Luân, ngồi đây."
Giọng điệu nhẹ nhàng khiến người đầu dây điện thoại bên kia sửng sốt, vô cùng sợ hãi nói: " Hả? À? Lý tổng, tôi hiểu ý anh rồi, tôi sẽ từ chối bên kia ngay, nhưng anh đừng làm tôi sợ, anh tự dưng.."
Đột nhiên nhẹ nhàng như vậy, nghĩ đến thôi cũng khiến người khác sởn tóc gáy.
Lý Hi Thừa không cho anh ta cơ hội nói nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Thẩm Tại Luân theo phản xạ ngồi xuống, không biết phải đặt đôi tay đang mất tự nhiên của mình ở đâu.
Lý Hi Thừa đưa cho cậu một bát canh, "Trước tiên uống chút canh để làm ấm cơ thể đã."
Thẩm Tại Luân đáp lại một tiếng, cậu cầm thìa lên, ăn một muỗng canh, không nhịn được mà hỏi: "Những món này là anh dựa vào khẩu vị của tôi mà nấu sao?"
"Không phải, là dì Lý tiện tay nấu thôi. " Lý Hi Thừa cười đáp, " Lần sau Dì Lý nấu ăn sẽ hỏi trước khẩu vị của em."
"Tôi không có ý đó." Không có câu trả lời như mong đợi, Thẩm Tại Luân lén liếc nhìn Lý Hi Thừa, thấy trên mặt anh không có biểu cảm gì, thật khiến người ta khó đoán ra được trong lòng anh đang nghĩ gì, cậu do dự, "Ý tôi là tại sao anh lại biết rõ như vậy..."
Đối mặt trực tiếp với Lý Hi Thừa như vậy, Thẩm Tại Luân ngược lại không thể nói ra được nghi ngờ trong lòng, cậu đem những lời chưa nói xong ấy nuốt ngược vào bụng, im lặng mà ăn hết canh.
Lỡ như thực sự chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thì sao? Cậu lại không biết Lý Hi Thừa thích ăn gì, nếu Lý Hi Thừa cũng thích giống như cậu thì sao, hỏi ra thì thật là xấu hổ.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Tại Luân không còn khó xử với vấn đề này nữa.
"Em có thể hỏi anh bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ nói cho em biết." Thấy Thẩm Tại Luân mím môi, không biết đang suy nghĩ gì, Lý Hi Thừa gắp cho cậu một cái cánh gà: "Nhưng phải đợi đến khi ăn cơm xong đã, bây giờ ăn cơm đàng hoàng."
Thẩm Tại Luân đáp một tiếng, "Được."
Trong ngữ khí mang theo ý cười dày đặc, rõ ràng là đang vui vẻ.
Lý Hi Thừa cũng cười theo.
Không khí trong phòng khách thật ấm áp, hai người ngồi cạnh nhau, thoạt nhìn không khác gì một cặp tình nhân.
Dì Lý đứng một bên quan sát, không khỏi nở một nụ cười vui mừng.
Lâu rồi chưa thấy Lý Hi Thừa vui vẻ như vậy.
Sau bữa tối, Thẩm Tại Luân ngồi trên ghế sô pha, nhìn Lý Hi Thừa ở đối diện hỏi câu đầu tiên, "Tại sao anh lại thích em?"
Lý Hi Thừa không nói, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Tại Luân.
Ánh nhìn đó sâu đến mức dường như có thể nhìn thấu được mọi tâm tư trong lòng người khác, khiến Thẩm Tại Luân mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác, không dám tiếp tục nhìn anh, vì sợ bản thân lại chìm sâu vào trong ánh mắt ấy.
"Em không nhớ anh sao? Một chút cũng không nhớ sao?" Giọng Lý Hi Thừa trầm xuống, trong giọng điệu có chút thất vọng mà lẽ ra không nên xuất hiện trên người anh.
Ngay lúc đó, Thẩm Tại Luân cảm thấy mình giống như là một tên cặn bã bỏ rơi người ta.
Cậu cau mày hồi lâu, nhưng vẫn không nhớ ra, lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nếu đã gặp qua anh, em sẽ không quên."
Bởi vì Lý Hi Thừa bất luận là gương mặt hay khí chất đều quá dễ nhận ra, nếu đã nhìn qua một lần, sẽ khó mà quên được.
"Em nhìn anh kỹ một chút," Lý Hi Thừa đến gần Thẩm Tại Luân, nhìn chằm chằm vào đôi mắt vừa sáng vừa đen của cậu, "Thật là một chút cũng không nhớ ra sao?"
Lời nói của Lý Hi Thừa ngược lại làm cho Thẩm Tại Luân hoài nghi bản thân có phải thật sự đã quên hay không, sau khi nhìn kỹ Lý Hi Thừa một lúc, trong đầu cậu vẫn trống rỗng.
Mãi cho đến vài phút sau, khuôn mặt của Lý Hi Thừa trước mặt cậu dần trở nên mờ nhạt, trùng khớp với một hình bóng khác hiện lên trong đầu cậu.
Thẩm Tại Luân choáng váng, vô thức gọi, "A Thừa? Anh có phải là A Thừa không? Nhưng em nhớ là A Thừa bằng tuổi với em."
A Thừa cậu nhìn thấy khi còn là một đứa trẻ cũng chỉ lớn bằng cậu, nhưng Lý Hi Thừa lớn hơn cậu vài tuổi, điều này không khớp với người trong trí nhớ của cậu.
Phòng khách đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh, Thẩm Tại Luân nhìn thấy cảm xúc trong đáy mắt của Lý Hi Thừa thay đổi rất phức tạp.
Anh vốn đã khiến cho người ta không nhìn thấu được, cứ ngồi im lặng ở đó càng khiến người khác đoán không ra anh đang nghĩ cái gì.
Trong khi Thẩm Tại Luân tưởng rằng Lý Hi Thừa sẽ phủ nhận thì anh cười một tiếng, thấp giọng nói: "Em nhớ lầm rồi, tuy rằng lớp anh lúc đó cạnh lớp em, nhưng anh lớn hơn em ba tuổi. Vì lý do gia đình nên anh học muộn một năm, lúc đó em học lớp ba, còn anh học lớp 5."
Thẩm Tại Luân cố gắng nhớ lại, phát hiện mình không nhớ được A Thừa lúc đó bao nhiêu tuổi và học lớp nào.
Kí ức tuổi thơ của cậu như bị thứ gì đó che lấp, rất mơ hồ, Thẩm Tại Luân không suy nghĩ nữa, hỏi Lý Hi Thừa: "Thế thì tại sao lúc trước anh không nói lời nào mà đã trực tiếp biến mất không thấy đâu."
"Không phải là anh biến mất." Lý Hi Thừa trầm giọng nói: "Là em không để ý đến anh nữa.
Da đầu Thẩm Tại Luân tê rần, "Em không để ý đến anh nữa? Tại sao? Mặc dù thời gian trôi qua đã lâu, trí nhớ sẽ có sai lệch, nhưng em nhớ lúc đó quả thật là anh đột nhiên biến mất không thấy đâu. Em muốn đến nhà tìm anh, nhưng em không biết nhà anh ở đâu. "
Lý Hi Thừa không lên tiếng, người tới gần lần này lại đổi thành Thẩm Tại Luân.
Cậu ngước nhìn khuôn mặt của Lý Hi Thừa, không còn tâm trí mà ngại ngùng khi ngồi gần nữa, nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Trước khi đi, anh vẫn ở bên cạnh em, chỉ là em không để ý đến anh." Lý Hi Thừa nói, "Anh nói chuyện với em, em sẽ trực tiếp phớt lờ anh, anh nắm tay em, em sẽ rút tay ra, anh dường như trở thành người vô hình trong mắt em. Lúc đó anh cảm thấy là em ghét anh, vì vậy mới cố ý phớt lờ anh, giả vờ không nhìn thấy anh."
"Không thể nào." Thẩm Tại Luân lắc đầu, nghĩ đến cái gì đó, liền cứng họng.
Lẽ nào là ảnh hưởng của cốt truyện?
Nếu A Thừa là Lý Hi Thừa, thì trong cốt truyện gốc của cuốn tiểu thuyết, cậu không có bất kì mối liên hệ nào với Lý Hi Thừa khi còn nhỏ.
Nhưng trên thực tế, họ đã biết nhau khi còn nhỏ, điều này không khớp với cốt truyện.
Vì vậy sau này cậu có khả năng là bị cốt truyện ảnh hưởng, không nhìn thấy Lý Hi Thừa nữa, cho dù Lý Hi Thừa có ở bên cạnh cậu, cậu cũng không biết. Cốt truyện từ đó sẽ rẽ theo hướng hai người họ không quen không biết nhau mà phát triển.
Nếu là như vậy, cậu từ nhỏ đến lớn không phải là đã phớt lờ rất nhiều người không quan trọng đối với cốt truyện sao?
Thẩm Tại Luân có một cảm giác bất lực sâu sắc.
Nếu lúc trước cốt truyện đã có thể ảnh hưởng đến mọi người, vậy bây giờ thì sao? Liệu có một ngày nào đó cậu sẽ lại bị ảnh hưởng không?
Thẩm Tại Luân không tiếp tục suy nghĩ về những chuyện hoàn toàn không thể xác định, tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao."
"Sau khi em phớt lờ anh vài ngày thì anh vì những nguyên do khác mà chuyển trường. " Lý Hi Thừa thở dài một hơi, sờ sờ tóc của Thẩm Tại Luân, "Sau này vì lý do gia đình, không có cách để đi tìm em, đến khi anh có đủ năng lực để tìm em thì đã không tìm thấy em nữa rồi."
Lần nữa gặp lại, là vào ngày mà Thẩm Tại Luân rơi xuống biển.
Thẩm Tại Luân nhớ, Lý Hi Thừa được viết trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết là không cha không mẹ, lúc nhỏ sống với bà ngoại nhận nuôi anh. Sau khi bà của anh mất, anh đã hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
Nói là chuyển trường khác, không bằng nói rằng từ đó về sau sống trong một viện phúc lợi, vẫn bị người khác bắt nạt như cũ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tại Luân cực kì đau lòng.
Là nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, Lý Hi Thừa còn bi thảm hơn cậu gấp mấy lần.
Tác giả viết cuốn tiểu thuyết này dường như sợ rằng Lý Hi Thừa sẽ không trở thành người xấu, mọi khó khăn đều được thiết kế cho Lý Hi Thừa.
Thẩm Tại Luân muốn nói với Lý Hi Thừa rằng họ thực ra đang sống trong một cuốn tiểu thuyết, nhưng khi lời nói đến miệng lại nao núng.
Sẽ không có ai tin những lời này, trừ phi là bản thân trải nghiệm qua. Nếu không phải Thẩm Thanh và Thẩm Hà Nhứ đều xuất hiện theo cốt truyện, Thẩm Tại Luân cũng sẽ hoài nghi đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ của chính mình.
Nghĩ đến đây, Thẩm Tại Luân nói một cách hối lỗi: "Em không nhớ nổi tại sao lúc đó em lại phớt lờ anh, rất xin lỗi. Thế thì làm sao mà anh lại yêu em? Em cố ý phớt lờ anh, anh phải rất ghét em mới đúng. "
"Tình yêu sét đánh sau khi trưởng thành. " Lý Hi Thừa nhìn cậu, cười khan, nói: "Khi em nhảy xuống biển, anh ở trên thuyền, ngay bên cạnh em. Anh đã chú ý đến em rất lâu, mãi về sau mới nhận ra em là A Luân lúc nhỏ. "
Trong đầu Thẩm Tại Luân hiện lên hình ảnh mình giang hai tay nhảy xuống biển, mặt lập tức đỏ bừng, ánh mắt né tránh, "Anh... anh không phải là chứng kiến toàn bộ sự việc đó chứ?"
Lý Hi Thừa dưới ánh mắt mong đợi của cậu mỉm cười gật đầu.
Thẩm Tại Luân cả người trong phút chốc giống như một quả bóng xì hơi, dựa vào trên sô pha vò đầu bứt tóc, đáng thương hỏi: "Vậy thì tại sao anh lại biết rõ về em như vậy?"
Lý Hi Thừa: "Anh đã nhờ người điều tra thông tin của em."
"Anh lúc đó ở trên thuyền làm gì?"
"Anh lúc đó vừa từ nước ngoài trở về, đi biển thư giãn."
Thẩm Tại Luân im lặng một lúc, sau đó đột nhiên ngẩng nửa khuôn mặt lên, uể oải nói: "Em không tin vào cái gì mà tình yêu sét đánh, vì vậy em cũng không tin rằng anh thích em. Hơn nữa, anh nên thích Thẩm..."
Nên thích Thẩm Thanh, cùng với nam chính giành giật cướp đoạt Thẩm Thanh mới đúng.
Thẩm Tại Luân phản ứng lại, lời nói sau đó cũng không nói ra.
"Hầu hết mọi người đều không tin," Lý Hi Thừa ấm áp nói, "A Luân, anh sẽ chứng minh cho em thấy rằng anh thật sự thích em. Vì vậy...."
"Vì vậy?" Thẩm Tại Luân thẫn thờ nhìn Lý Hi Thừa, chờ đợi những lời còn chưa nói của anh.
Khoảnh khắc người đàn ông ngồi đối diện ngước lên nhìn Thẩm Tại Luân, hoàn toàn thu lại sự lạnh lùng và sắc sảo thường ngày, trong đôi mắt lấp lánh ý cười ấy hiện rõ dáng vẻ của Thẩm Tại Luân.
Anh rất dịu dàng hỏi: "Vì vậy A Luân, anh có thể bắt đầu theo đuổi em không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store