[ HEEJAKE - CV ] Rốt cuộc, anh là ai?
25
Thẩm Tại Luân liên tục chớp mắt nhìn anh, Lý Hi Thừa cũng lặng lẽ nhìn cậu, hồi lâu vẫn không nói gì.
Căn phòng yên tĩnh giờ phút này chỉ còn lại tiếng hít thở hòa quyện với nhau.
Dường như tầm nhìn Thẩm Tại Luân chưa được rõ cho lắm, cậu đưa sát mặt lại gần hơn, nhìn anh chằm chằm không chớp mắt.
Gương mặt của chàng trai lập tức được phóng đại ra gấp mấy lần, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt anh, yết hầu của Lý Hi Thừa hơi gợn, ngón tay đang cầm muỗng run lên nhè nhẹ, thật lâu sau, anh mới đáp lại một tiếng, "Ừm."
Thẩm Tại Luân duỗi tay véo mặt Lý Hi Thừa, kéo lên, kéo xuống, rồi lại đẩy sang trái phải.
Chỉ cần một động tác nhỏ cũng đủ cho Lý Hi Thừa đoán ra được suy nghĩ của Thẩm Tại Luân, hóa ra cậu không biết hiện tại đang là mơ hay thực, Lý Hi Thừa chợt có hơi buồn cười.
"Kỳ lạ quá." Thẩm Tại Luân khó hiểu lẩm bẩm trong miệng, xúc cảm mềm mại khi véo má đối phương là thật, đây không giống như đang nằm mơ, Thẩm Tại Luân dần thả lỏng tay ra.
Đầu cậu vẫn còn thấy choáng váng, Thẩm Tại Luân ngửa người ra sau muốn ngủ tiếp, song lại bị một bàn tay nhanh nhẹn chặn lại.
"Ăn xong rồi hãy ngủ." Lý Hi Thừa đỡ lấy đầu cậu, giúp Thẩm Tại Luân ngồi thẳng dậy.
"Không muốn ăn." Thẩm Tại Luân đẩy cái tay đang đỡ đầu mình ra, mơ màng đáp: "Không có khẩu vị, không ăn."
"Ăn mấy muỗng rồi ngủ." Lý Hi Thừa vẫn kiên trì dỗ dành.
Nhưng Thẩm Tại Luân lại tiếp tục ngả lưng ra đằng sau, cậu còn vén chăn trùm kín đầu, Lý Hi Thừa kiên nhẫn kéo chăn xuống.
"A Luân, ăn một chút rồi lại ngủ, được không?" Giọng nói của anh quá đỗi dịu dàng, làm cho Thẩm Tại Luân thoáng ngơ ngẩn trong giây lát, có cảm giác như giấc mơ này dường như có hơi chân thật.
Nhưng cảnh tượng này sẽ chẳng bao giờ xảy ra ở hiện thực, bởi vì phản diện không đời nào âu yếm gọi cậu là A Luân như vậy cả.
Phản diện hoàn toàn không quan tâm cậu là ai, anh chỉ để mắt tới một mình vai chính.
Từ tận sâu trong đáy lòng, cậu thật sự rất sợ người này, nhưng Thẩm Tại Luân cũng ngại phiền, bèn dứt khoát thỏa hiệp, gắng gượng nhổm người ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Chỉ ăn mấy muỗng thôi đó."
Sau đó hất chăn đi xuống giường.
Lý Hi Thừa giữ cậu lại không cho đi, nhưng thấy Thẩm Tại Luân nhìn về phía nhà vệ sinh, anh như chợt hiểu ra điều gì, cười cười dìu cậu đi "giải quyết".
"Anh đừng có nhìn lén tôi." Thẩm Tại Luân đưa lưng lại với Lý Hi Thừa, nhỏ giọng cảnh cáo, "Coi chừng tôi đánh anh."
"Không có nhìn." Lý Hi Thừa đang đứng ở cửa chờ cậu, nghe thế thì bật cười đáp.
Thẩm Tại Luân giải quyết nỗi buồn xong, cậu nhấn nút xả nước, sau khi được Lý Hi Thừa giúp đỡ vệ sinh cá nhân thì mới quay trở lại giường.
Cậu nói thế nào là làm thế nấy, vừa ăn đến muỗng thứ chín là nhất quyết không ăn nữa, Thẩm Tại Luân nhắm mắt mà mẫm tìm khăn giấy để lau miệng, định bụng nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng còn chưa kịp tìm thấy thứ mình cần, một bàn tay khác đã nhanh nhẹn cầm khăn giấy dịu dàng lau sạch miệng cho Thẩm Tại Luân, sau đó còn dìu cậu nằm xuống, chu đáo đắp chăn lại cho Thẩm Tại Luân.
Làm xong tất cả, Lý Hi Thừa mới bắt đầu ăn phần ăn của mình, vừa ăn được một miếng, anh chợt nghe Thẩm Tại Luân hỏi thế này: "Lý Hi Thừa, anh không phải người thật đúng không." Giọng nói êm đềm tựa như chủ nhân của nó đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng khi Lý Hi Thừa đưa mắt nhìn sang, Thẩm Tại Luân đã ngủ tự lúc nào.
Lý Hi Thừa khẽ cười, trả lời một câu mà Thẩm Tại Luân không thể nào nghe thấy được, "Không phải."
"Anh là thật."
*
Thẩm Tại Luân ngất xỉu ròng rã ba ngày ba đêm, những lúc ăn cơm cũng không tỉnh táo, nhưng Lý Hi Thừa luôn kề cạnh chăm sóc cho cậu.
Đến buổi tối ngày thứ ba, Thẩm Tại Luân mới hoàn toàn hạ sốt, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
Lý Hi Thừa dùng khăn lông lau tay cho Thẩm Tại Luân, kỹ lưỡng đến mức không bỏ sót bất cứ kẽ hở nào.
Đến khi lau đến ngón tay cuối cùng, anh vừa định cất khăn đi, bàn tay bị Lý Hi Thừa nắm lấy nhẹ nhàng cử động.
Lý Hi Thừa lập tức ngẩng đầu lên nhìn chàng trai đang nằm trên giường.
Thẩm Tại Luân trừng mắt chăm chăm nhìn anh, không khỏi thấy giật mình khi đối diện với ánh nhìn thâm tình đầy trìu mến của Lý Hi Thừa, nhanh như chớp rụt tay về lại trong chăn, cứ tưởng lầm mình vẫn còn đang ngủ mơ.
Cảnh vật xung quanh hoàn toàn xa lạ, ký ức trước khi ngất xỉu vẫn còn đọng lại đó, cho nên đây không thể nào là mơ được.
Lý Hi Thừa đưa cậu về nhà? Phản diện sao có thể đưa cậu về nhà được cơ chứ?
Theo như tính cách máu lạnh vô tình được thiết lập của Lý Hi Thừa, khi nhìn thấy tên nam phụ như cậu ngất xỉu giữa đường, nếu anh chỉ bố thí cho mình một ánh mắt rồi rời đi ngay là đã nể mặt lắm rồi, không đời nào lại đưa cậu về nhà, còn... chăm sóc cậu tận tình đến thế.
Ký ức mấy ngày qua liên tục ùa về, Thẩm Tại Luân kéo chăn lên thật cao, ước gì nó có thể che hết cả người cậu, để cậu biến mất trước mặt Lý Hi Thừa đi cũng được.
"Em tỉnh rồi." Giọng nói trầm thấp quyến rũ quanh quẩn bên tai, ánh mắt anh nhìn cậu như thể đang nhìn người mình yêu, là sự dịu dàng không có chút nào che giấu.
Thẩm Tại Luân lảng tránh cái nhìn nóng rực như lửa đó, trùm chăn kín người mình, "Tôi chưa tỉnh, tôi chưa có tỉnh đâu, tôi đang mộng du thôi."
Thẩm Tại Luân nói dối quá vụng về, Lý Hi Thừa không nỡ vạch trần cậu, anh phì cười, kéo chăn của cậu xuống, "A LUÂN, em sợ anh sao?" Thẩm Tại Luân cứng người, ngón tay siết chặt góc chăn, không biết nên đáp lại sao cho phải.
Phản diện gọi cậu là A Luân, lại còn gọi yêu chiều thân mật như vậy, còn hỏi cậu có sợ anh hay không.
Thẩm Tại Luân sao lại không sợ cho được, phản diện bình thường cậu còn sợ, huống chi anh lúc này đã không còn cư xử giống như trong nguyên tác nữa rồi.
Cậu thầm nghĩ, có lẽ Lý Hi Thừa đã tưởng lầm mình là nhân vật chính, cho nên cậu mới được trọng đãi nồng hậu đến vậy.
Đừng nói Thẩm Hà Nhứ còn chưa xem cậu là thế thân, phản diện đã muốn hớt tay trên của anh ta rồi nhé?
Nhưng Thẩm Tại Luân đâu có cố tình học theo Thẩm Thanh, cậu lúc này hoàn toàn không giống với tên nhãi ranh Thẩm Thanh chút nào.
Thẩm Tại Luân thất thần nghĩ ngợi, chăn bị kéo xuống lúc nào không hay, đến khi suy nghĩ xong, cậu vừa quay đầu sang nhìn, Lý Hi Thừa đang nhìn cậu không rời mắt.
Thẩm Tại Luân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, ngồi dậy dịch từng chút vào bên trong hòng kéo dài khoảng cách với Lý Hi Thừa đang ngồi ở mép giường.
"Còn thấy khó chịu ở đâu không?" Lý Hi Thừa thấy cậu né tránh mình cũng không để bụng, chỉ cười hỏi thăm.
Thẩm Tại Luân đưa tay lên sờ trán theo bản năng, may mà đã hết sốt, tuy đầu không đau nhức nữa, nhưng cơ thể vẫn mền nhũn vô lực như cũ, cậu đáp: "Không"
Lý Hi Thừa thở phào một cái thật rõ, trông như thật sự quan tâm cậu, không hề giả dối vụ lợi.
Thẩm Tại Luân càng thấy tò mò.
Cảm giác hiếu kì xua tan đi nỗi sợ trong lòng cậu, Thẩm Tại Luân lại đến gần Lý Hi Thừa hơn một chút, nói ra nghi hoặc trong lòng, "Anh cũng coi tôi như thể thân ư?"
Dường như Lý Hi Thừa không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, trong đôi mắt đen láy của anh cũng đầy vẻ khó hiểu và chùn bước.
"Thế thân?" Lý Hi Thừa đưa tay xoa nhẹ gò má Thẩm Tại Luân, đầu ngón tay dừng trên đôi môi cậu, không biết thần trí đang bay bổng đi đâu, đôi mắt lập lòe ác ý rồi lại biến mất trong chớp mắt, giờ phút này chỉ còn phản chiếu lại gương mặt tinh xảo của chàng trai,"Em không phải thế thân.
A Luân, anh chỉ thích em thôi."
Thẩm Tại Luân: "?!!" Bên tai cậu vang lên một tiếng "Ầm" thật to, giống như sấm sét trên trời cao đánh thẳng vào màng nhĩ, Thẩm Tại Luân chỉ biết kinh hoàng chết sững.
Và đồng thời, trái tim cậu hệt như ngựa hoang đứt cương điên cuồng đập loạn, làm cách nào cũng không dằn xuống được.
Thích cậu? Phản diện thích cậu? Thẩm Tại Luân giật bắn người đẩy tay Lý Hi Thừa ra theo phản xạ, cậu vừa lùi ra sau vừa rụt cổ lại, nhìn gương mặt ngày thường hờ hững lạnh lùng của Lý Hi Thừa giờ phút này lại tràn ngập ý cười mềm mại, lòng Thẩm Tại Luân dấy lên từng đợt sóng cuồn cuộn.
Phản diện OOC rồi! Còn là OOC vô cùng nghiêm trọng, bằng không sao lại ngỏ lời tỏ tình với mình.
Chỉ có nhân vật chính mới được anh đối xử dịu dàng như thế này thôi, có đợi cả đời cũng không đến lượt cậu.
Chết người nhất đó là, bản thân cậu còn không biết ngại rung động đỏ mặt.
Mé QAQ!
Thẩm Tại Luân lại tiếp tục lui về sau, sau đó chợt phát hiện trong đôi mắt Lý Hi Thừa chợt ánh lên vẻ bất lực.
Nhưng cái nhìn đó cũng chỉ tồn tại trong một thoáng lướt qua cho nên Thẩm Tại Luân cũng không nhìn được kỹ.
Trong lòng chợt có cảm giác rất kỳ lạ, nói là đau lòng cũng không đúng, nhưng cảm giác đó quá mức phức tạp, đến nỗi bản thân cậu cũng không rõ ràng.
Thẩm Tại Luân khẽ mím môi, đảo mắt nhìn quanh một lần, hồi tưởng lại cảnh tượng Lý Hi Thừa không kể ngày đêm chăm sóc cho mình, cậu mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt mấy ngày qua, bây giờ tôi sẽ lập tức đi ngay."
"Khuya lắm rồi, em cứ ngủ ở đây đi, ngày mai anh bảo người đưa em về." Lý Hi Thừa ngồi dậy chuẩn bị rời đi.
Thẩm Tại Luân liếc nhìn đồng hồ, đúng là đã muộn lắm rồi, cậu vội vàng gọi anh lại, "Lý Hi Thừa."
Anh chững bước chân, lần này đến lượt Thẩm Tại Luân không biết nên nói gì tiếp, cả căn phòng chìm trong bầu không khí yên tĩnh dị thường.
Thẩm Tại Luân: "Người tặng đồ cho tôi có phải là anh không? Chiếc áo khoác đắp lên người tôi lúc tôi ngủ, cả khi tôi suýt chết đuối nữa, anh là người cứu tôi đúng không? Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi đến thế? Tại sao hết lần này đến lần khác lại lặng lẽ giúp đỡ tôi?" Thẩm Tại Luân càng hỏi, cậu càng không tin trên đời này sẽ có người vì cậu làm đến bước đường đó.
Trừ phi người đó rất thích cậu.
Chẳng lẽ Lý Hi Thừa thích cậu thật? Nhưng theo như cốt truyện, Lý Hi Thừa sau khi sống lại phải càng muốn tranh đoạt nam chính thụ với nam chính công, tìm đủ mọi cách để quen Thẩm Thanh hòng đả kích Thẩm Hà Nhứ mới phải chứ.
Thẩm Tại Luân và anh chưa từng có tiếp xúc với nhau, vậy cớ gì Lý Hi Thừa lại thích cậu? Đây là điểm mà Thẩm Tại Luân có vắt óc nghĩ cũng vẫn không tài nào hiểu nổi.
Lý Hi Thừa xoay người đến gần Thẩm Tại Luân, anh đưa tay muốn sờ đầu cậu.
Thẩm Tại Luân muốn tránh đi theo phản xạ.
Bàn tay đang vươn ra cứng đờ dừng giữa không trung, toàn thân Thẩm Tại Luân cũng theo đó bất động, lúc cậu không biết nên làm sao, Lý Hi Thừa lại rụt tay về, thở dài thườn thượt: "Em nghỉ ngơi cho đầy đủ, ngủ ngon." Lý Hi Thừa rời đi mà không trả lời cậu, sự yên lặng kỳ lạ cũng lập tức biến mất ngay sau đó.
Thẩm Tại Luân thở hắt một hơi, thẫn thờ ngồi im trên giường.
Lý Hi Thừa thật sự thích cậu ư? Thẩm Tại Luân càng nghĩ càng rối, rất muốn đi hỏi Lý Hi Thừa cho ra lẽ, nhưng cậu lại không biết phải hỏi như thế nào, Thẩm Tại Luân buồn bực đưa tay vò rối tóc, sau đó chợt thấy hơi đói bụng, Thẩm Tại Luân xuống giường mở cửa phòng nhìn ra ngoài xem thử.
Hành lang yên tĩnh không có lấy một bóng người.
Thẩm Tại Luân rón rén đi xuống lầu, cậu lẻn vào phòng bếp rồi mở tủ lạnh lấy mì, nhưng còn chưa kịp đóng cửa tủ lạnh lại, bóng dáng của dì giúp việc đứng ở cửa bếp chợt nhảy vào tầm mắt cậu.
Cậu giật mình, suýt sẩy tay làm rơi gói mì.
"Chào dì ạ." Thẩm Tại Luân ngượng ngùng chào hỏi.
"Gọi dì là dì Lý là được rồi, con đói rồi đúng không? Để dì làm cho."
Dì Lý nhận lấy mì, cười tủm tỉm hỏi han, "Thấy trong người thế nào rồi? Có còn đau đầu nữa không? Con cứ hôn mê mãi không tỉnh, cậu chủ lo cho con lắm, một tấc cũng không rời, ăn cơm cũng phải ăn trong phòng, vừa ăn vừa trông con đó."
Thẩm Tại Luân nghe dì nói vậy thì chững bước, cậu ngoảnh đầu nhìn dì Lý, nhẹ nhàng hỏi thăm: "Anh ấy luôn trông chừng con á?"
"Đúng vậy, dì chưa từng thấy cậu chủ như thế này bao giờ đâu." Dì Lý nấu nước sôi xong, lại lấy cà chua và trứng gà trong tủ lạnh ra, hiền từ nói tiếp: "Có khuyên cỡ nào cậu chủ cũng không chịu xuống, lúc ăn cơm phải đút con ăn trước rồi cậu ấy mới ăn.
Suốt ba ngày Suốt ba ngày qua, cậu chủ chỉ chợp mắt vài tiếng đồng hồ, mà cũng là do không thức nổi nữa nên mới thiếp đi đó. Cậu chủ tốt với con lắm, hai đứa phải trân trọng nhau đấy."
Thẩm Tại Luân vội xua tay phủ nhận, "Dì ơi, dì hiểu lầm rồi, con và Lý Hi Thừa không có quen nhau, con với anh ấy không phải quan hệ đó ạ."
"Nói bậy." Dì Lý nhìn Thẩm Tại Luân với cái nhìn khiển trách, không hề tin lời cậu nói, "Cậu chủ tốt với con thế nào dì nhìn là biết ngay, cái gì mà không phải quan hệ đó chứ, đừng giấu dì, dì hiểu hết, con có giải thích cũng vô dụng!"
"Bọn con thật sự không có quen nhau." Thẩm Tại Luân bất lực gỡ gạc: "Dì tin con đi, con không có thân với anh ấy."
"Được được được, dì biết rồi." Dì Lý gật đầu, Thẩm Tại Luân cứ ngỡ dì tin mình, vừa định thở phào một tiếng, lại nghe giọng dì vang bên, "Mấy đứa thanh niên bọn con dễ ngại, dì biết cả mà, vậy dì không nói nữa, nói chung con với cậu chủ cứ trân trọng nhau như thế này là được rồi."
Đây mà gọi là hiểu à, hiểu lầm thì có.
Thẩm Tại Luân biết lần này mình nói chuyện không rõ ràng, dì Lý một mực khăng khăng cậu và Lý Hi Thừa là quan hệ người yêu, Thẩm Tại Luân cũng không giải thích thêm nữa, đến khi dì Lý nấu mì xong, cậu nhận lấy rồi nói cảm ơn dì.
Trong không khí quanh quẩn hương mì trứng cà chua, bụng Thẩm Tại Luân sôi lên ùng ục, bắt đầu đánh trống biểu tình.
"Con đi đưa cho cậu chủ một bát nhé? Cả ngày hôm nay cậu ấy không ăn gì rồi." Dì Lý than thở.
"Cả một ngày không ăn?" Thẩm Tại Luân sửng sốt, ngước lên nhìn phía trên lầu, cậu lập tức buông bát mì của mình xuống, bê lấy phần mì của anh rồi đi lên tìm Lý Hi Thừa, "Để con xem sao."
"Có khi cậu chủ không ăn đâu, nếu cậu ấy không ăn thì con cứ làm nũng là được." Dì Lý đứng ở sau lưng cậu chợt nói một câu, "Con làm nũng một cái, cậu chủ chắc chắn sẽ ăn."
Thẩm Tại Luân nghe mà chân nam đá chân chiêu, suýt chút nữa đã đo đất cùng với bát mì.
Cậu không trả lời dì, sau khi lấy lại thăng bằng, Thẩm Tại Luân đi thẳng lên lầu, gõ cửa căn phòng còn lại ở tầng hai.
Lý Hi Thừa mặc áo choàng tắm đi ra mở cửa, vùng ngực hơi hở rộng, tóc cũng còn đọng nước, trông anh cực kỳ mỏi mệt, cho nên sắc mặt không được tốt cho lắm.
Ánh mắt cậu dừng lại trước ngực Lý Hi Thừa trong chốc lát rồi rời đi ngay.
Nhìn thấy Thẩm Tại Luân, Lý Hi Thừa cười mỉm, đưa tay chỉnh lại tóc rối cho cậu, ánh mắt dừng trên bát mì trong tay Thẩm Tại Luân, "Anh không ăn đâu, em mau về phòng nghỉ ngơi đi."
"Cả ngày anh không ăn uống gì rồi, ăn nhiều vào." Thẩm Tại Luân đưa mì cho anh, thấy Lý Hi Thừa không nhận lấy, cậu chợt nhớ tới lời dì Lý nói, nhất thời nóng ruột không biết nên làm sao cho phải.
Làm nũng phải làm thế nào cơ? Mấy năm qua cậu có làm nũng bao giờ.
Bình thường đụng chuyện gì thì cậu chỉ cần nổi nóng túm lấy người ta, ép đến khi nào người đó đồng ý là được, cái chuyện như làm nũng này, cậu thật sự chưa từng làm.
Nhưng dù thế nào thì Lý Hi Thừa cũng đã chăm sóc mình suốt mấy ngày nay, làm nũng một cái bắt anh ăn thì đã sao?"
Đúng thế, chỉ là làm nũng thôi mà!
Thẩm Tại Luân nghĩ thế, cậu lập tức buột miệng nũng nịu, "Anh ăn thử đi, ngon lắm đó, có được không~~?"
Vừa dứt lời, đến bản thân cậu cũng phải giật mình hoảng hốt vì cái âm cuối kia.
Lý Hi Thừa càng ngạc nhiên hơn, nhìn gương mặt đang dần đỏ như ráng chiều của Thẩm Tại Luân, anh chợt phì cười một tiếng.
Thẩm Tại Luân ước gì mình có thể đập đầu chết quách đi cho xong, cậu cúi gằm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn Lý Hi Thừa, miệng còn lầu bầu thầm rủa bản thân.
Khác nào đòi mạng cậu đâu chứ.Sau đó hất chăn đi xuống giường.
Bỗng nhiên tay Thẩm Tại Luân thoáng nhẹ bẫng, Lý Hi Thừa nhận lấy bát mì, khẽ nói "Cảm ơn" với cậu.
Thẩm Tại Luân thở phào một hơi, cứng nhắc xoay người rời đi, nhưng lại chợt nghe người phía sau lưng hỏi: "A Luân, có phải em vừa mới làm nũng với anh không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store