ZingTruyen.Store

Heal Me Saida Fanfic Full


Chap 13

Chuyến bay từ John F.Kennedy, Mỹ, đến Incheon, Hàn Quốc, đã cất cánh.

Kim Dahyun ngồi bất động trên máy bay, không còn một miếng cảm xúc nào, mắt cô lơ đãng nhìn ra ngoài, hình ảnh thành phố New York đẹp đẽ dần xa dần xa trong tầm mắt của cô, rồi biến mất hoàn toàn.

New York là một thành phố rất đẹp, rất hiện đại, rất tuyệt vời.

Nó tuyệt vời, vì nó là thành phố mà Minatozaki Sana đang sống.

Là nơi có Minatozaki Sana.

4 tháng cô ở New York, là 4 tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời của cô.

Mỗi sáng, cô thức dậy trong vòng tay của Minatozaki Sana, rồi cùng ăn sáng với cô ấy, rồi cô ấy chở cô đến trung tâm trị liệu Fancy. Cô không quá thân với bất cứ ai ở Fancy cả, chỉ là những cuộc nói chuyện thông thường xã giao thôi, nhưng điều đó cũng đủ làm cô hạnh phúc.

Vì đó là những người đồng nghiệp của Minatozaki Sana, khi được nói chuyện với họ, Dahyun cảm thấy rằng, cô đã đi sâu vào cuộc sống của Sana một chút.

Đó là điều cô muốn, cô muốn cô là một phần cuộc sống của Sana.

Sana đã giới thiệu với những người ở Fancy rằng Dahyun là một người bạn thân, họ đã bớt dần những ánh mắt nghi xét vào cô, thay vào đó là những ánh mắt thân thiện, và họ khen cô xinh đẹp liên tục. Cô và Sana ở trước mặt mọi người thì như bạn thân, còn khi chỉ có hai người với nhau, thì là một cặp tình nhân ngọt ngào. Cô đã quá quen thuộc với căn phòng nghỉ ở Fancy, sáng nào cô cũng ở đó giải trí đến tận chiều, rồi sau đó Sana sẽ chở cô đi chơi, cô ấy đã đưa cô đi khắp mọi nơi trên đất New York này.

Tượng Nữ thần tự do, Công viên trung tâm, Quảng trường Thời đại, cầu Brooklyn, tháp Empire State,....

Đều là những danh lam thắng cảnh đẹp tuyệt vời.

Tuyệt vời hơn, là có Minatozaki Sana ở bên cạnh.

Cô được hiểu Sana hơn, cô biết là Sana đã từng học ở đâu, làm việc ở đâu, làm việc với những ai, quanh cô ấy có những ai, cô ấy thích ăn gì, cô ấy có thói quen gì, cô ấy thích màu gì, cô ấy ghét màu gì.

Cô hạnh phúc khi được hiểu thêm về Minatozaki Sana.

Rồi Sana đưa cô đi ăn những món ngon nhất ở New York, đi đến những quán coffee ngoài trời đẹp nhất của thành phố, cô và Sana đã cùng nhau chụp ảnh rất nhiều, chỉ có vài tháng, mà kho ảnh trong điện thoại của cô, lên đến con số 5000 bức.

Và hiện tại màn hình chính điện thoại của cô, là ảnh cô và Sana, khi đứng ở trên cầu Brooklyn. Đón bình minh ở trên con cầu đó, thật sự rất tuyệt vời.

Những khoảnh khắc đó, như trong một bộ phim tình cảm lãng mạn, làm cô chỉ muốn thời gian ngưng lại.

Cô không hề có ký ức gì về thanh xuân của mình, nhưng cô được tìm hiểu về thanh xuân của Sana. Trước giáng sinh vài ngày, Sana nghỉ làm một mạch 3 ngày để đưa cô đi chơi, cô cùng cô ấy thuê 2 chiếc xe đạp và đạp quanh thành phố, đến trường đại học nơi mà Sana đã từng theo học, rồi đến bệnh viện nơi làm việc đầu tiên của Sana, rồi đến một ngôi trường nữa, nơi mà Sana đã theo học tiến sĩ ở đó, rồi đến những bệnh viện, những trung tâm trị liệu mà Sana đã từng làm việc qua. Sana đưa cô đến những nơi vui chơi mà cô ấy thường lui tới khi còn là sinh viên, cô ấy kể cho cô nghe những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống đời thường của cô ấy khi cô ấy đi học và đi làm.

Minatozaki Sana là một người nói rất nhiều, cô ấy thích nói nhiều, thích tâm sự, thích kể chuyện, những điều cô ấy nói, thực sự lôi cuốn...

Và cô cứ muốn nghe mãi.

Cô bàng hoàng về việc cô phải quay lại Hàn Quốc đột ngột như vậy, nếu cô biết trước điều này, cô đã bình tĩnh mà tận hưởng từng khoảnh khắc một cách trọn vẹn hơn rồi.

Trái tim cô tan vỡ, khi nghe Sana nói rằng cô ấy sẽ không ly hôn với Momo.

Minatozaki Momo là người như thế nào thì Dahyun không biết, nhưng ngoại hình của cô ấy thì rất nổi bật. Momo cao hơn cô, cô ấy có một mái tóc dài ngang ngực, nhuộm xen kẽ vàng và đen trông rất fashion, phần mái của cô ấy màu vàng. Momo rất xinh đẹp, cô ấy trông như một mỹ nhân bước ra từ truyện tranh vậy.

Momo gặp gỡ và hẹn hò với Sana từ lúc hai người họ còn là sinh viên, họ yêu nhau, rồi kết hôn với nhau.

Sana không chủ động kể cho cô chuyện này, nhưng vì cô quá tò mò, cô dò hỏi và Sana đành kể. Vậy là thanh xuân của Minatozaki Sana, luôn có Momo gắn liền.

Cô ghen tị với Momo, người mà được đặt cái chữ Minatozaki ở cạnh tên, người mà Sana chọn ở bên. Sana bảo rằng cô đẹp hơn Momo, cô không tin, Sana đã nói dối, rõ ràng là Momo đẹp hơn, Sana đã chọn ở cạnh Momo cơ mà.

Đêm hôm qua, Sana chở cô về khách sạn, và nằm cạnh cô đến khoảng 4h sáng thì rời đi, không nói một câu nào. Lúc đó Dahyun vẫn giả vờ ngủ, nên Sana không hề biết rằng, cô đã thức cả đêm. Cô trân trọng từng phút giây ở cạnh Minatozaki Sana, cô không muốn ngủ, cô không muốn lãng phí bất cứ một giây phút nào. Cô nắm tay Sana cả đêm, rồi khi cô ấy dần dần trượt tay ra khỏi cô, và rời đi, cô đau đớn, người cô như bị cưa ra làm đôi.

Cô thật sự rất đau, cô thật sự muốn gào thét.

Cô đã lên mạng và gõ dòng chữ vào ô tìm kiếm "làm sao để khiến một người ly hôn", cô thật ngu ngốc khi mong chờ rằng, có một giải pháp có thể xử lý được vấn đề của cô.

Nhưng thực sự không có....

Cô cứ nằm bất động trong căn phòng như vậy khoảng vài tiếng, thì cô nhận được cuộc gọi từ một số lạ, là Kim Myungsoo. Anh báo rằng anh và chị dâu đã đến sân bay Kennedy rồi, họ đang trên đường đến khách sạn để gặp cô.

Rồi họ đưa cô đi ăn trưa, rồi đóng gói mọi đồ đạc lại cho cô, rồi đưa cô ra sân bay, chuyến bay về Hàn của cô là 4h chiều.

Cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô còn có một ý định rằng, cô sẽ bỏ trốn, cô sẽ lì lợm ở lại New York, cho đến khi Sana ly hôn thì thôi...

Nhưng cô lại nhớ lại những lời Sana nói, cô ấy nói rằng cô ấy muốn cô phục hồi lại trí nhớ, muốn cô sống hạnh phúc. Cô thật sự rất yêu Minatozaki Sana, những lời cô ấy nói, cô luôn cảm thấy đúng, và cô luôn làm theo...

Cô ấy muốn cô khỏe mạnh, cô đồng ý, giờ cô ấy muốn cô phục hồi trí nhớ, cô cũng đồng ý, cho nên cô trầm lặng, ngoan ngoãn đi ra sân bay, để về Hàn.

Và Sana nói rằng tình cảm của cô là nhất thời, cô tạm tin Sana, vì cô không thể chứng minh được điều ngược lại, và cô cảm thấy quá bất lực về điều đó.

Cô đã lỡ yêu Minatozaki Sana từ những ngày đầu gặp cô ấy.

Nếu tính từ lúc đó, thì tình yêu của cô dành cho Sana đã được một năm, nhưng người vợ của Sana, là tận 6 năm cơ mà.

Rõ ràng cô là kẻ thua cuộc.

Trước khi lên máy bay, cô nhận được một cuộc gọi từ Sana.

"................"

"Dubu....."

" .................."

"Chị có việc bận nên chị không tiễn em ra sân bay được, em đi bảo trọng nhé, về đến nơi nhắn tin cho chị"

"................" – Dahyun thật sự muốn khóc, nhưng cô đanh đôi mắt lại, cô sẽ không khóc, tuyệt đối không.

"Dubu...sao em không nói gì?"

"Chị là kiểu người luôn biến mất bất thình lình như vậy hả?" – Dahyun gằn giọng, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế, Sana luôn lẳng lặng rời khỏi cô, khiến cô không thể làm gì hơn. Dù đêm hôm qua cô nhận thức rất rõ phút giây Sana rời khỏi cô và đi về nhà cô ấy, nhưng cô không có đủ mạnh mẽ để bật dậy kéo cô ấy lại.

Kim Dahyun, quả là yếu đuối.

"Chị xin lỗi, sáng nay chị rời đi, lúc đó em vẫn đang ngủ, chị không muốn phá giấc ngủ của em"

"Cả đêm qua em không hề ngủ"

"...................."

"Em nhắm mắt nhưng em không thể ngủ được, và em biết chị rời đi vào lúc nào"

"......................"

"Sana...."

"Chị đang nghe em đây"

"Chị có yêu em không?"

".............................."

"Sao chị không nói gì?"

"Em là một người rất đặc biệt, chị sẽ không bao giờ quên được em, hình ảnh của em sẽ luôn ở trong trái tim của chị, chắc chắn thế"

"Vậy là chị chỉ muốn giữ em ở trong tim, chứ không muốn gặp em trực tiếp, có đúng không?"

"Chị thật sự xin lỗi em, những điều chị làm, đều là tốt cho em mà thôi"

"Chị muốn tốt cho em mà chị lại đẩy em ra như vậy hả?" – Dahyun mỉa mai nói.

"Dubu, trong cuộc sống, có những lúc chúng ta phải sống vì lợi ích của người khác nữa, chứ không phải ích kỷ và sống theo ý kiến của riêng mình"

"Được rồi, chị luôn đúng, em luôn làm theo ý chị, em sẽ sống vì người khác, em sẽ buông bỏ hết những điều em muốn"

"......................"

"Tạm biệt" – Dahyun lạnh lùng cúp máy.

End chap 13.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store