ZingTruyen.Store

Hệ Liệt Đả Hồn Tiên

Hệ liệt Đả Hồn Tiên 5: Kiệu Nữ Nhi

kiufdayy



Nửa đêm, tôi tỉnh dậy ở một nơi xa lạ.

Có người gõ cửa xe, nói đêm nay trong làng họ có hỷ sự, mời tôi đến tham dự.

Đầu óc còn mơ màng, tôi bước xuống, thấy cả ngôi làng treo đèn kết hoa rực rỡ.

"Ở đây có đám cưới à?" Tôi hỏi một người dân bên cạnh.

Họ không trả lời, nhưng trong tôi bỗng dâng lên một cảm giác quen thuộc, tôi chợt nhớ ra...hình như mình chính là người đến đây đưa dâu.

Quay lại nhìn chiếc xe tải tôi lái tới, bên trong thùng xe trống rỗng.

Nhưng sao tôi nhớ lúc đến, xe chất đầy đồ mà?

Đồ gì nhỉ?

Tôi cố nhớ nhưng không tài nào nhớ ra nổi, khi quay lại, những người dân kia đã biến mất.

1

Làn gió đêm ẩm ướt thổi qua khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn đôi chút. Mấy ngôi nhà gần đó đều khóa ch/ặt cửa, sân vườn đen kịt, nhưng hai bên cổng lại treo đèn lồng vàng rực. Tôi bước lại gần nhìn, toàn là đèn hoa sen.

Đúng lúc ấy, tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên phía xa. Tôi men theo âm thanh đi tới, thấy một ngôi nhà cổng mở toang, sân bên trong sáng trưng, tiếng người huyên náo như đang tổ chức tiệc. Tôi định bước vào hỏi thì vô tình gặp một cụ già vừa bước ra.

Tôi vội chặn cụ lại hỏi han: "Ở đây đang tổ chức đám cưới hả bà?"

Cụ già ngẩng lên nhìn tôi. Tôi gi/ật mình thon thót.

Gương mặt cụ ta kỳ dị lắm, đầy đủ ngũ quan nhưng nhìn chẳng giống người, mà hao hao như mặt mèo rừng.

"Không phải đám cưới" Giọng cụ khàn đặc: "Là tiễn cô gái về nhà mẹ đẻ."

Phải là tiễn cô dâu về nhà chồng chứ? Với cả không phải là cô dâu phải trốn về nhà mẹ đẻ sao?

Hơn nữa, có tục lệ nào lại bày tiệc đưa dâu giữa đêm khuya thế này?

Lòng càng thấy nghi hoặc, tôi vừa nhấc chân bước vào sân thì một người đàn ông trung niên vội vàng tiến tới.

Ông ta nắm ch/ặt tay tôi: "A, cậu tới rồi! Tối nay trời tạnh mưa, lát nữa phiền cậu đưa cô gái này về nhà nhé!"

"Tôi đưa ư?"

Chưa kịp định hình tôi đã bị kéo đi đến một chiếc bàn.

Dân làng xung quanh nhiệt tình mời rư/ợu gắp thức ăn. Nhưng tôi chẳng dám đụng đũa.

Bởi trong mắt tôi, tất cả họ - già trẻ lớn bé - đều giống nhau đến kỳ lạ: cùng có một gương mặt mèo.

Đúng lúc ấy, một tiếng cồng chiêng vang lên từ đâu đó.

Ngẩng lên nhìn: bốn người khiêng kiệu mặt trắng bệch đang dừng trước cổng với kiệu hoa đỏ chói.

Người đàn ông đứng sau lưng tôi bỗng rú lên một tiếng, thứ âm thanh không thể nào là của loài người!

Cả sân nháo nhào xô về phía cổng, dường như họ đang cố ngăn chiếc kiệu hoa tiến vào trong...

2

Dù đầu óc tôi lúc này vẫn còn mụ mị, nhưng trực giác cảnh báo mọi thứ ở đây đều không bình thường chút nào.

Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, gắng tìm ki/ếm lối thoát để nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhưng cái sân chỉ có một cổng vào duy nhất dẫn ra ngoài, phía sau lưng tôi chính là ngôi nhà của gia đình nông dân này.

Bên trong căn nhà sáng đèn, thấp thoáng bóng người in trên cửa sổ.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy giọng nói khá quen thuộc: "Long huynh đệ? Long huynh đệ?"

Có người đang gọi tôi!

Tên thật của tôi là Long Trường Đống, ký ức dần trở nên rõ ràng hơn.

Tôi bước về phía ngôi nhà, cửa phòng hé mở, người gọi tôi dường như đang ở bên trong.

Tôi gi/ật mạnh cánh cửa, một luồng gió âm lướt qua, căn phòng vốn sáng trưng bỗng tối sầm lại.

Ở gian giữa có hai người đang ngồi, chiếc bàn dài giữa nhà thắp hai ngọn nến đỏ, giữa hai ngọn nến là hai tấm ảnh đặt song song.

Đây rốt cuộc là đám cưới hay đám tang vậy?

Tôi nhìn kỹ dưới ánh nến đỏ, phát hiện hai người ngồi đối diện không phải người thật, đó là một cặp hình nhân bằng giấy dáng vẻ tựa như một cặp vợ chồng trung niên.

Nhìn lại tấm ảnh trên bàn thờ, ngược lại là hình người thật.

Chỉ có điều khuôn mặt người phụ nữ trong ảnh mờ nhòe không rõ, còn tấm ảnh nam giới thì rất rõ nét. Khi nhìn kỹ, ký ức đột nhiên ùa về.

Hai ngày trước, một cặp cha con đã tìm đến tôi.

Người cha tên Dương Hoằng, con trai tên Dương Nham.

Khi Dương Hoằng dắt con trai đến trước mặt tôi, tôi đã phát hiện chàng trai trẻ đờ đẫn như người mất h/ồn.

"Con trai tôi bị mất h/ồn, nó đi chơi với bạn về liền thành ra thế này."

Dương Hoằng mặt mày sốt ruột: "Bậc cao nhân tôi tìm được nói rằng qua bảy ngày, h/ồn con tôi sẽ vĩnh viễn sẽ không trở lại. Tôi nhờ đủ đường mới biết được chỉ có anh mới giúp được chuyện này."

Thực ra tôi không phải chuyên gia, trước đây tôi chỉ là tài xế lái xe tải.

Chỉ vì tôi sinh ra đã có bát tự cứng, tướng mạo dữ dằn, lúc chạy xe thường xuyên phải đi xung sát.

Những con đường xung sát tôi đi đều là đường mới mà đồng nghiệp chưa từng chạy qua, dọc đường thường gặp phải những chuyện m/a quái, thấy nhiều rồi nên cũng không lấy làm lạ.

Sau này, công ty vận tải tôi mở phá sản.

Để trả n/ợ nhanh chóng, tôi nhận đủ mọi việc linh tinh.

Dần dà, những chuyện âm binh kỳ quái cũng tự tìm đến tôi.

Tôi chưa từng sợ những thứ q/uỷ quái ấy, vừa ki/ếm được tiền lại giúp được người, đương nhiên không có lý do gì để từ chối.

3

Dương Hoằng trả th/ù lao rất hậu hĩnh, tiền đặt cọc đã là ba mươi nghìn, xong việc sẽ trả gấp đôi.

Chỉ có điều, việc ông ta nhờ tôi giúp đỡ hơi kỳ quặc.

Ông ta bảo tôi chở một xe toàn đồ vàng mã, đưa hai cha con họ đến một ngôi làng nhỏ dưới chân núi Nam Đà Phong.

Nam Đà Phong cách chỗ chúng tôi không xa, đi hơn nửa ngày là tới nơi.

Nhưng tôi nhớ các làng quanh Nam Đà Phong hầu như đều đã hoang tàn, làm gì có ai sinh sống.

Đồ mã Dương Hoằng chuẩn bị cũng chẳng giống đồ tang lễ thông thường.

Không phải hình nhân tiểu đồng nam nữ, mà là một đôi vợ chồng trung niên đeo hoa hồng lớn trước ng/ực.

Không có xe ngựa giấy, lại có một chiếc kiệu hoa lớn với bốn phu kiệu.

Còn lại nào xe la, hòm trang sức, chậu rửa mặt, chăn bông...

So với đồ đ/ốt cho người ch*t, thứ này giống của hồi môn cho con gái đi lấy chồng hơn.

Không chịu nổi sự chất vấn liên tục của tôi, sau khi lên xe, Dương Hoằng cuối cùng đã tiết lộ lý do tại sao chuẩn bị những thứ này.

Dương Nham trước đó đi Nam Đà Phong chơi với nhóm bạn, đã qua đêm ở ngôi làng hoang gần đó.

Về đến nhà ngày hôm sau, cậu ta cứ ngơ ngẩn như người mất h/ồn.

Cao nhân mà Dương Hoằng tìm được nói rằng, do nữ q/uỷ trong núi đã bắt mất h/ồn Dương Nham.

Muốn đổi h/ồn cậu ta về, Dương Hoằng phải chuẩn bị một hôn lễ giả, đ/ốt quần áo của Dương Nham cùng hình nhân thế mạng làm chú rể.

Mớ đồ mã trên xe chính là thứ Dương Hoằng chuẩn bị cho nữ q/uỷ kia, hi vọng nữ q/uỷ hài lòng với đám cưới này để ông ta đưa con trai về.

Tôi ngoái lại nhìn Dương Nham, cậu ta im thin thít, cúi gằm mặt như người ngái ngủ.

Dương Hoằng cứ sốt ruột thúc giục tôi lên đường.

Để xoa dịu bầu không khí căng thẳng, vừa khởi động xe tôi vừa đùa: "Đã cưới hỏi sao ông chỉ chuẩn bị của hồi môn mà không sắm sính lễ?"

Dương Hoằng ngẩn người, khóe miệng gi/ật giật: "Không phải có mấy bao tiền giấy và vàng mã đó sao? Trên đời này, có sính lễ nào thực tế hơn tiền bạc chứ?"

4

Ký ức ùa về, tôi nhìn đôi vợ chồng giấy đang ngồi trang trọng trên hai bên chiếc bàn dài trong phòng, đúng là đôi tượng giấy Dương Hoằng nhờ tôi chở đến.

Nhìn cách bài trí trong phòng cùng tấm ảnh Dương Nham trên bàn, có vẻ đây chính là đám cưới giả mà Dương Hoằng chuẩn bị cho nữ q/uỷ kia.

Vậy người vừa gọi tôi vào phòng hẳn là Dương Hoằng.

Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Những vị khách ngoài sân từ đâu tới?

Liệu họ có thực sự là dân làng hay không?

Tại sao họ lại nói đêm nay là ngày đưa cô gái về nhà chồng? Đáng lẽ phải là ngày cưới chứ?

Bụng đầy nghi vấn, tôi bước thẳng vào nhà định tìm Dương Hoằng hỏi cho rõ.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, cánh cửa đột nhiên "rầm" một tiếng, đóng sập sau lưng tôi.

Không gian chìm vào tĩnh lặng, im ắng đến đ/áng s/ợ. Khoảnh sân vừa rực rỡ đèn đuốc bỗng dưng tối om như bị nuốt chửng.

Mắt tôi mãi mới quen được với bóng tối, lờ mờ nhận ra vài đốm sáng leo lét.

Hai ngọn nến đỏ tựa đôi mắt m/a quái lơ lửng trong màn sương vàng vọt. Dưới ánh nến, tấm ảnh Dương Nham trên bàn phủ đầy bụi xám.

Mùi mốc meo ngột ngạt xộc thẳng vào mũi.

Ta bèn tiến đến trước bàn thờ, cầm một cây nến lên soi khắp căn phòng.

Đúng như dự đoán: mạng nhện giăng kín, bụi bám dày đặc. Căn nhà này rõ ràng đã bị bỏ hoang từ lâu.

Khung cảnh sáng sủa gọn gàng tôi thấy ban nãy hóa ra chỉ là ảo ảnh.

5

Tôi định quay lại sân để xem tình hình, nhưng vừa ngoảnh người đã lờ mờ thấy một bóng người đứng giữa gian phòng bên phải.

Đó là một người phụ nữ mặc nguyên bộ đồ cưới đỏ chót.

Ánh trăng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào tà áo đỏ, trông như m/áu tươi đang rỉ ra.

Tay tôi từ từ lần xuống thắt lưng, may thay Đả H/ồn Tiên vẫn còn nguyên ở đó.

Chiếc roj làm từ 11 khúc gỗ đào này là quà tặng của một lão đạo nhân năm xưa tôi vô tình c/ứu được.

Ông ta từng nói về tôi thế này: "Tướng La Sát, tâm Bồ T/át, kiếp này định sẵn phải ăn cơm âm dương."

Tôi từ từ rút Đả H/ồn Tiên ra, xoay người đối diện với người phụ nữ đó.

Gương mặt cô ta trắng bệch, mái tóc rũ xuống che lấp hơn nửa gương mặt khiến tôi không nhìn rõ ngũ quan, nhưng linh cảm mách rằng đây là một thiếu nữ trẻ.

Hai bên giằng co trong im lặng, từng luồng khí lạnh luồn qua khe cửa.

Đột nhiên cô ta ngửa cổ lên, chậm rãi há miệng, những nắm đất bùn đen sì từng mảng từng mảng rơi ra từ khoang miệng cô ta.

Tôi nhíu mày định ra tay trước, một tiếng hét chói tai vang lên ngoài cửa sổ.

"Rầm!"

Cửa chính của căn nhà bị thổi bay, chiếc kiệu hoa đỏ thẫm xuất hiện ngay trước cửa.

Khi tôi ngoảnh lại nhìn thì gian phòng đã trống trơn, bóng dáng người phụ nữ cũng biến mất tự lúc nào.

Không dám lơ là bởi chiếc kiệu vẫn đang chắn ngang lối ra.

Nghi ngờ nữ q/uỷ đã trốn vào kiệu, tôi từng bước tiến về phía cửa.

Ban đầu tôi tưởng đây chính là chiếc kiệu giấy mình giao tới, bởi ngay cả bốn người khiêng kiệu kia hình dáng cũng y hệt.

Nhưng khi đến gần tôi mới phát hiện là chiếc kiệu này khác biệt với kiệu giấy của tôi.

Thân kiệu vẽ đủ loại hoa văn miêu tả các nghi lễ cưới hỏi thời xưa.

Nào là cảnh cô dâu bước lên kiệu, bà mối đỡ ở cửa kiệu, đoàn người đón dâu với kèn trống tưng bừng...

Thế nhưng nhìn kỹ mới thấy: trong đám cưới ấy, những người khiêng kiệu đều có khuôn mặt q/uỷ dị.

Tôi ngẩng phắt đầu lên thì bốn kiệu phu giờ đã hóa thành hình dạng yêu quái g/ớm ghiếc, lộ nguyên hình thành á/c q/uỷ.

Không chần chừ, tôi vung Đả H/ồn Tiên quất mạnh vào không trung!

Đầu roj quất tấm màn kiệu vung lên, mấy bàn tay q/uỷ trắng bệch vội rụt trong nháy mắt nhưng không thấy bóng dáng nữ q/uỷ đâu.

Bốn tên q/uỷ khiêng kiệu đồng loạt lùi lại.

Chỉ chớp mắt, tất cả đã biến mất.

6

Đây chẳng lẽ là q/uỷ kiệu?

Tôi lờ mờ nhớ đến truyền thuyết về vùng Nam Đà Phong này.

Ngày xưa, Nam Đà Phong có tên gọi khác là là Kiệu Nữ Nhi.

Bởi trong núi có một tảng đ/á kỳ lạ, hình dáng giống hệt chiếc kiệu hoa.

Về sau không biết từ đâu đồn rằng, tảng đ/á ấy chính là chiếc q/uỷ kiệu.

Cô gái nào xuất giá đều phải tránh xa Nam Đà Phong, vì q/uỷ kiệu sẽ bắt cô dâu đi, một khi bị bắt thì không bao giờ tìm lại được.

Tôi bối rối bước ra khỏi phòng, sân vườn lúc này cũng đã hoang tàn từ lâu.

Cỏ dại mọc khắp nơi cao gần nửa người, không còn dấu vết của tiệc cưới náo nhiệt hồi nãy.

Tôi cũng không tìm thấy Dương Hoằng và Dương Nham, ngôi làng này rõ ràng đã bỏ hoang rất lâu, bốn phía yên ắng đến lạ.

"Vút!"

Đột nhiên, một bóng đen nhanh nhẹn phóng ra từ dưới chân tôi.

Nó vứt xuống thứ gì trước mặt tôi, rồi biến mất vào đám cỏ.

Cúi xuống nhìn, đó là một chiếc giày thể thao.

Mặt giày còn rất mới, dù dính nhiều bùn đất nhưng rõ ràng không phải giày cũ bị vứt đi lâu ngày.

Tôi nhặt chiếc giày lên, xem kích cỡ và họa tiết thì kiểu giày này không phải dành cho con trai.

Nhưng giữa làng hoang trên núi hoang vu thế này, tại sao lại có giày nữ?

"Long huynh đệ?"

Giọng Dương Hoằng vang lên đột ngột khiến tôi gi/ật mình, tôi vô thức giấu chiếc giày ra sau lưng.

Quả nhiên là Dương Hoằng, hắn đứng ngoài cổng, vẻ mặt hốt hoảng, liên tục vẫy tay gọi tôi: "Long huynh đệ, ra mau đi, chỗ này không ổn, hình như có "lửng mèo rừng" quấy phá!"

Lửng mèo rừng ở vùng chúng tôi thực chất là một loại linh miêu hoang dã, quanh Nam Đà Phong loài này đặc biệt nhiều.

Theo lời người xưa kể lại thì những con linh miêu này giống như Hoàng đại tiên trong Ngũ tiên Đông Bắc.

Có linh tính, thông hiểu nhân tình, có con tu luyện muốn phong thần, có con mê hoặc con người rồi dụ vào hang để ăn thịt.

7

Tôi lặng lẽ ném đôi giày vào bụi cỏ bên đường, sau đó bước ra khỏi sân.

"Ông vừa đi đâu thế? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Tôi hỏi Dương Hoằng.

Dương Hoằng thở dài, vẻ mặt vẫn nôn nóng: "Tôi cũng không rõ nữa. Lúc trời chập choạng tối, thấy cậu chưa tỉnh giấc, tôi định tự mình mang đồ vàng mã xuống đ/ốt trước."

"Vừa đ/ốt được nửa chừng, đột nhiên có một đám người từ đâu xuất hiện, khăng khăng mời tôi đi dự tiệc, ép lôi tôi đi bằng được."

"Đến khi tôi cảm thấy bất ổn, chạy ra thì phát hiện toàn bộ đồ vàng mã trên xe đã biến mất."

"Lũ mèo rừng như thành tinh cứ lẽo đẽo bám theo sau, tôi phải vòng quanh làng mấy vòng mới thoát được."

"Con trai ông đâu?" Tôi đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy mỗi Dương Hoằng.

"Tôi bảo nó ra đầu làng đợi rồi, sợ thằng bé lại gây chuyện."

Ánh mắt Dương Hoằng liên tục đảo qua đảo lại: "Giờ tình hình không ổn lắm, hôn lễ đã bị mấy người kia phá đám. Theo tôi, chúng ta đi thẳng tiến vào núi luôn đi."

"Vị cao nhân từng bói toán nói chuyến này ắt gặp trắc trở. Nếu hôn sự không thành, phải vào núi tìm huyệt đất tốt, ch/ôn bùa chú mà vị cao nhân ấy đưa để trấn áp con nữ q/uỷ kia, sau đó mới tính cách triệu hồi h/ồn phách con trai tôi về."

Nói xong, Dương Hoằng lại cười ngượng nghịu: "Chỉ là lại phiền Long huynh đệ thêm chuyến nữa. Yên tâm, xong việc tôi sẽ trả thêm hai vạn, tuyệt đối không để cậu phí công vô ích."

Tôi gật đầu: "Đã đến nước này, tất nhiên tôi sẽ giúp ông đến cùng."

8

Tôi đi theo Dương Hoằng vào trong núi, hắn nói là phải tìm một mảnh đất có phong thủy tốt, nhưng lại không nói rõ phải tìm thế nào, chỉ cầm điện thoại như đang xem bản đồ.

Cảm giác bất an trong lòng tôi càng lúc càng dâng lên, tôi bắt đầu nhớ lại tỉ mỉ những chuyện xảy ra trên đường tới đây.

Tôi cùng hai cha con Dương Hoằng khởi hành lúc 10 giờ sáng, khoảng hơn 3 giờ chiều thì đến gần Nam Đà Phong.

Lúc ấy, trời vẫn còn lất phất mưa bay.

Nam Đà Phong là dãy núi trùng điệp, muốn vào đến thôn làng còn phải đi khá xa nữa.

Không biết có phải vì đến gần Nam Đà Phong không mà Dương Nham đột nhiên tỏ ra sợ hãi, toàn thân run bần bật, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Dương Hoành nghe thấy, lập tức quay đầu quát lớn, giọng điệu cực kỳ dữ tợn:

"Mày im ngay! Nếu không phải do mày chạy lung tung thì sao ra nông nỗi này? Còn lẩm bẩm nữa là tao cho mày ăn đò/n đấy!"

Tôi đành an ủi Dương Hoằng, đưa bình giữ nhiệt cho hắn bảo rót trà cho Dương Nham uống.

Dương Hoằng cảm ơn tôi lia lịa, miệng vẫn trách móc không ngớt:

"Tại tôi nuông chiều nó quá, cái gì cũng chiều theo ý nó. Thích chơi đâu chả được? Sao lại đến Nam Đà Phong này."

"Thằng bé năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Đã vào đại học chưa?" Tôi tùy hứng hỏi.

"Chưa, mới lớp 11 thôi. Nghĩ hè này cho nó xả hơi chút. Lũ bạn rủ đi dã ngoại, tôi cũng không cản."

"Sao lại vào cái thôn bỏ hoang để ngủ qua đêm cơ chứ? Phía trước có thị trấn cũng không thiếu nhà nghỉ mà?"

Dương Hoằng cho Dương Nham uống trà xong, cậu ta cũng đỡ kích động hơn phần nào, thở dài lên tiếng:

"Tại gặp trận mưa lớn bất chợt đấy. Bọn con không gọi được xe, lại thích mạo hiểm nên mới chui vào cái làng đó."

Nhưng lúc này, tôi bắt đầu có một linh cảm cực kỳ khó chịu.

9

Lúc này, bầu trời bên ngoài lại trở nên âm u hơn, bóng núi cao lớn của Nam Đà Phong đổ xuống con đường khiến xung quanh tối sầm lại.

Vừa bật đèn xe lên, tôi đã nghe Dương Nham ở hàng ghế sau hét lên một tiếng chói tai:

"Aaa! Cô ta tới rồi, cô ta tới rồi!"

"C/âm miệng!" Dương Hoằng quay đầu về phía sau quát con trai.

Tôi liếc nhìn qua cửa kính phía chỗ Dương Nham, không thấy gì cả.

Nhưng đúng lúc đó, một bóng đen vụt qua làn đường phía trước xe tôi.

Tôi không kịp nhận ra là thứ gì, hình như là một con vật.

Dương Nham như kẻ mất h/ồn, mặc cho Dương Hoằng quát thế nào cũng không ngừng gào thét.

Nhìn qua gương chiếu hậu, hắn ôm đầu rúm rụt cổ lại. Khi bị Dương Hoằng lôi qua lôi lại, trên vai hắn bỗng lộ ra một bàn tay người!

Bàn tay ấy trắng toát như vôi, hiện ra giữa không trung, bám ch/ặt lấy vai Dương Nham.

Thứ quái q/uỷ này đã lẻn lên xe tôi từ bao giờ vậy?!

Con gi/ận tức tối dâng lên, tôi bảo Dương Hoằng lôi Dương Nham ra phía trước, rút Đả H/ồn Tiên vung một phát.

Đầu roj vút qua không trung, "đét" một tiếng chát chúa.

Dương Nham như bị điện gi/ật, đột nhiên im bặt. Bàn tay trên vai hắn cũng biến mất.

10

Dương Hoằng thấy con trai dường như đã ổn định hơn, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, Dương Nham bỗng nhiên lại bắt đầu đạp chân đi/ên cuồ/ng, hai tay tự bóp lấy cổ.

"Hứ... hứ...ư..u" Cậu ta rên rỉ từng tiếng.

Tôi liếc qua kính chiếu hậu, bàn tay kia lại xuất hiện!

Lần này thậm chí là hai bàn tay, chúng siết ch/ặt lấy cổ Dương Nham như muốn bóp ch*t hắn tại chỗ.

Tôi vung Đả H/ồn Tiên quét ngang, không gian vang lên hai tiếng "đét đét", đôi tay kia mới biến mất.

Dương Nham há miệng thở gấp gáp, người vật ra ghế sau như kẻ mất h/ồn.

Dương Hoằng sợ con trai lại gặp chuyện, vội di chuyển sang ghế sau ôm ch/ặt con vào lòng, miệng không ngừng ch/ửi bậy.

Tôi không dám lơ là, vừa ghì ch/ặt tay lái vừa quan sát đường đi trước sau.

Ngay lúc này, tôi chợt thấy bóng người thoáng qua bên đường.

Trông như một nữ sinh cấp ba, vẫn mặc đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa.

Tôi không kịp nhìn rõ cô ta có đứng ngoài lan can không, chỉ thấy ánh mắt cô gái dán ch/ặt vào chiếc xe chúng tôi.

Dương Nham r/un r/ẩy trong vòng tay bố mình, miệng lẩm bẩm không ngừng: "Đừng tìm tôi, đừng tìm tôi..."

11


Bên ngoài cửa xe, không hiểu sao sương m/ù lại kéo đến.

Tôi thậm chí không còn nhìn rõ mặt đường, đành phải giảm tốc độ đi chậm lại.

Dương Hoằng sốt ruột nắm ch/ặt tựa lưng ghế tôi: "Long huynh đệ, đừng chạy chậm thế. Qua đêm nay là hết cơ hội rồi, con trai tôi không chờ được nữa đâu."

Tôi hiểu nỗi lo lắng của Dương Hoằng, nhưng vẫn phải khuyên: "Giờ sương m/ù quá dày, ông đừng nóng vội. Rẽ qua khúc cua phía trước có lẽ sẽ đỡ hơn."

Cây Đả H/ồn Tiên vẫn nằm nguyên chỗ cũ, tôi tập trung giữ vững vô lăng.

Đúng lúc đó, Dương Nham lại hét lo/ạn lên, tay chỉ vào cửa kính gào thét: "Cô ấy ở ngoài kia! Cô ấy đang ở NGOÀI ĐÓ!"

Liếc qua hướng cửa xe bên Dương Nham, tôi thấy một dấu tay trắng bệch "bốp" đ/ập lên kính giữa làn sương mờ.

Dương Hoằng liên tục ch/ửi thề, không biết có tác dụng gì không.

Tôi không dám mất tập trung, bởi đột nhiên nhận ra những dãy núi hai bên đường trong màn sương đang dần... tiến lại gần hơn!

Vùng Nam Đà Phong vốn là khu núi non hiểm trở, con đường này nằm lọt thỏm giữa những ngọn núi. Ngay cả ngày nắng, bóng núi hai bên cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.

Huống chi đây là ngày âm u mưa dầm dề, lại thêm sương m/ù bủa vây.

Tôi cố trấn tĩnh, nhưng càng lúc càng thấy rõ là hai dãy núi đang ép sát vào chúng tôi, không phải do tôi tưởng tượng.

Bởi tôi tận mắt thấy vách núi đang nuốt chửng lan can đường bộ hai bên ven đường, từng chút một.

12

Đây không thể là chuyện thật được, nhất định có thứ gì đó đang khiến chúng tôi bị ảo giác.

Tôi tự nhủ đi nhủ lại trong lòng như thế.

Thế nhưng Dương Hoằng đột nhiên cũng hét lên.

Hắn quát to với tôi: "Không ổn rồi! Bên ngoài sao tối đen thế này? Long huynh đệ, tôi cảm giác ngọn núi ở hai bên như sắp sập xuống ấy!"

Vừa dứt lời, hai ngọn núi hai bên đột nhiên đổ sập xuống thẳng cẳng.

Tôi ch/ửi ầm lên: "C/âm mẹ nó mồm lại hết cho tôi!"

Ấn kính cửa sổ xuống, giơ Đả H/ồn Tiên ra, nhưng chưa kịp vung lên thì từ làn sương phía trước bỗng vọng tới âm thanh kèn trống rộn rã.

Hai luồng ánh sáng tựa đèn pha xuyên qua màn sương, tôi thấy lấp ló vài bóng người đang nhảy nhót.

Họ mặc áo dài đỏ thẫm, vừa đ/á/nh trống lưng vừa thổi kèn, vừa nhảy múa vừa tiến về phía trước.

Theo sát phía sau họ là một chiếc xe cưới.

Đó là chiếc xe ô tô màu đen, nắp capô phủ lụa đỏ, thân xe rộng hơn hẳn xe thường, không nhận ra được là hãng xe gì.

Hai bên xe cưới dường như có người đi theo, nhưng sương m/ù dày đặc chỉ thấy bóng người mờ ảo, không rõ mặt.

Tôi thầm ch/ửi thề, gặp xe tang vào lúc này còn đỡ hơn gặp xe cưới.

Huống chi đây lại là một đoàn rước dâu quái dị đến rợn người!

13

Tôi cắn răng tiếp tục lái xe về phía trước.

Nhưng kỳ lạ thay, sau khi đoàn người kia xuất hiện, sương m/ù xung quanh bắt đầu tan dần. Những ngọn núi như đang đổ ập xuống hai bên cũng lùi xa khỏi chúng tôi.

Dương Hoằng và Dương Nham lúc này lại trở nên im lặng. Họ không ngừng dán mắt nhìn đoàn rước dâu bên ngoài cửa sổ.

Càng tiến lại gần, những âm thanh vui tươi của kèn trống dần trở nên lệch tông điệu rồi im bặt.

Tất cả nhạc cụ như bị c/âm lặng. Những con người đang nhảy múa kia cứng đờ như tượng đ/á.

Trong xe cưới, tôi không thấy rõ mặt tài xế, chỉ nhìn thấy đôi bàn tay xanh xám.

Sự tĩnh lặng ch*t chóc ấy khiến dải lụa đỏ trang trí trên xe càng thêm m/a mị.

Khi hai xe vượt qua nhau, tôi liếc nhìn những bóng người di chuyển cùng đoàn xe qua khe cửa.

Điều khiến tôi rùng mình, chính là trên mặt họ đều đeo mặt nạ á/c q/uỷ.

Kỳ lạ là sau khi vượt qua đoàn người ấy, chúng tôi không gặp thêm nguy hiểm nào nữa.

Sương tan, hai bên đường trống trơn, trong xe cũng yên ắng trở lại.

Lúc này, chúng tôi đã gần đến ngôi làng hoang phế - nơi chúng tôi muốn đến từ đầu.

Dương Hoằng ôm con trai ở hàng ghế sau, tôi nghe ông ta thì thào: "Sắp tới nơi rồi, mọi chuyện sẽ ổn thôi..."

Chúng tôi tới được ngôi làng hoang khi trời chưa tối hẳn.

Dương Hoằng bảo phải đợi sau 9 giờ tối mới đ/ốt đồ mã và hình nhân thế mạng được, khuyên tôi tranh thủ nghỉ ngơi.

Ông ta lấy bình giữ nhiệt của tôi rót một chén trà: "Vất vả cho cậu rồi, Long huynh đệ. Không có cậu, chúng tôi đâu thể tới được đây."

Tôi nhận chén trà, nói chuyện thêm vài câu rồi uống cạn.

Sau đó không hiểu sao, tôi lại ngủ thiếp đi...

14

"Long huynh đệ, có phải chúng ta đang đi vòng quanh một chỗ không? Sao bản đồ của tôi chẳng nhúc nhích gì vậy?"

Dương Hoằng quay người hỏi tôi, đúng lúc tôi vừa thu lại ý nghĩ lan man.

Tôi bước tới, thấy hắn đang bấm lo/ạn xạ vào chiếc điện thoại đã tắt màn hình. Tôi đưa tay chạm nhẹ, màn hình lập tức sáng bừng.

Dương Hoằng đờ người, nói lắp bắp: "Tôi... tôi... bị m/a che mắt hả?"

Tôi im lặng. Hắn lại dẫn tôi tiếp tục hành trình.

"Bản đồ điện thoại mà cũng tìm được phong thủy bảo địa sao?" Tôi hỏi.

Hắn cười gượng: "Vị đại sư đó từng đến đây, đưa tọa độ đại khái, bảo cứ đến khu vực đó là được."

"Để Dương Nham một mình ở ngoài làng, ông yên tâm chứ?"

"Không yên tâm thì đành chịu! Chỗ này nguy hiểm, may có cậu giúp. Đại sư dặn phải tìm người bát tự cứng như cậu mới thành sự được."

Đang nói, tiếng xào xạc vang lên từ hai bên rừng.

Chúng tôi quay đầu, thấy một đôi mắt xanh lét.

Con vật vốn đang bò bốn chân bỗng đứng thẳng bằng hai chân như người khi bị phát hiện.

"Mẹ kiếp! Lũ mèo rừng quái q/uỷ này lại đến nữa!"

Dương Hoằng không nói thêm, cúi người nhặt đ/á ném thẳng con mèo. Bóng đen lùi vài bước nhưng không chạy. Thay vào đó, hàng chục đôi mắt xanh khác lần lượt sáng lên quanh chúng tôi.

"Chúng mày muốn gì? Tao có động đến đám mèo hoang chúng mày đâu!" Dương Hoằng quát vào bóng tối, rồi mở ba lô lấy ra một ngọn đuốc xách tay.

Tôi không ngờ đồ đạc ông ta chuẩn bị lại kỹ thế. Lửa ch/áy, lũ mèo rừng h/oảng s/ợ rít lên, từng con lặng lẽ lùi sâu vào bóng đêm.

15


Dương Hoằng cầm ngọn đuốc, ôm chiếc ba lô lảo đảo bước tiếp.

Tôi đi theo sau lưng hắn, cảm thán: "Ông cũng khổ sở thật đấy."

"Tôi chỉ có mỗi đứa con trai này..." Giọng Dương Hoằng vang lên nghẹn ngào.

Lần này chúng tôi không mất nhiều thời gian đã tới địa điểm cần đến.

Đó là một bãi dốc thoai thoải không có cây cối, không biết có phải mảnh đất có phong thủy tốt không, nhưng tôi lập tức nhận ra tảng đ/á giữa sườn dốc.

Trên tảng đ/á mọc lên một khối đ/á vuông, thân đ/á hình chữ nhật, bốn góc có bốn trụ đ/á nhô lên trông hệt như chiếc kiệu!

"Q/uỷ kiệu!" Tôi thốt lên.

Dương Hoằng ngoảnh lại nhìn tôi, sắc mặt thoáng đơ cứng, nhưng nhanh chóng nói: "Đúng vậy, chắc chắn vị đại sư kia muốn mượn sức mạnh q/uỷ kiệu để trấn áp con nữ q/uỷ, nhân cơ hội triệu h/ồn con trai tôi về."

"Nhưng tôi nghe nói q/uỷ kiệu chỉ bắt có dâu mới thôi mà?"

Dương Hoằng vỗ vỗ ba lô, nở nụ cười đắc thắng: "Tôi đã đ/ốt cho cô ta áo cưới rồi, giờ cô ta đã là cô dâu rồi!"

Trên trời bỗng vang lên tiếng sấm, tia chớp lóe sáng x/é ngang bãi đất trống.

Tôi thấy Dương Hoằng lôi từ trong ba lô ra một chiếc hộp sắt, vẫy tay gọi tôi: "Long huynh đệ , lại giúp tôi ch/ôn nhanh cái hộp này xuống đất."

Khoảnh khắc ấy, tất cả mảnh ghép rời rạc trong đầu tôi đột nhiên khớp lại với nhau.

Chiếc hộp sắt Dương Hoằng lôi ra, tôi đã thấy nhiều lần rồi.

Dù kích thước khác nhau nhưng chất liệu và kiểu dáng hoàn toàn giống hệt nhau.

Chỉ có điều những lần trước, tôi đều giúp các nạn nhân đào những chiếc hộp như thế này từ dưới đất lên.

Bên trong đều chứa bát tự, tóc m/áu hay vật phẩm của người bị hại.

Kẻ ch/ôn hộp này toàn làm những chuyện hại người lợi mình, tổn đức tàn á/c.

Tôi cầm lấy cái xẻng Dương Hoằng đưa, chậm rãi bước tới gần hắn.

"Dương Nham gặp chuyện lớn thế này, mấy đứa bạn cùng nhóm đâu? Không phải chúng nó cùng nhau đến Nam Đà Phong sao?"?"

Dương Hoằng vẫn chăm chú đào hố, "Tôi không hỏi, hình như có mấy đứa chúng nó cũng lên cơn sốt rồi. Ôi, toàn là trẻ con cả."

"Ừ, toàn là trẻ con thôi."

Tôi lạnh lùng nói, "Đi cùng toàn con trai à? Cũng có con gái chứ?"

Bàn tay Dương Hoằng đột nhiên ngừng động tác, mãi sau mới trả lời: "Không... không có đâu."

"Vậy sao?"

Tôi dùng lưỡi xẻng gõ nhẹ xuống đất, "Trên đường đi, anh có thấy cô học sinh cấp ba đứng bên đường không? Cô bé mặc đồng phục cùng trường với Dương Nham đấy."

16

Lúc này, tôi đang đứng quay lưng về phía Dương Hoằng.

Sau một thoáng im lặng, một luồng khí lạnh sắc bén phóng thẳng vào lưng tôi.

Tôi đã đề phòng từ trước, lập tức xoay người, giơ xẻng sắt lên đỡ!

Bây giờ bộ mặt thật của Dương Hoằng cũng đã lộ ra.

Hắn giơ cao chiếc xẻng, mặt mày dữ tợn, đôi mắt đỏ ngầu, vẻ đi/ên cuồ/ng còn đ/áng s/ợ hơn cả những tên kiệu phu mặt q/uỷ.

"Mày đã biết hết rồi thì ch*t đi!"

Tôi khẽ cười lạnh:

"Tao không hề biết gì cả. Mày chưa từng nói Dương Nham học trường cấp ba nào, làm sao tao biết được kiểu đồng phục của nó?"

Chỉ một câu dọa khéo, Dương Hoằng quá h/oảng s/ợ đã tự lộ sơ hở.

hức được mình mắc bẫy, hắn gào lên gi/ận dữ, vung xẻng bổ thẳng về phía đầu tôi.

Tôi đưa tay chộp lấy cán xẻng, đ/á mạnh một phát vào bụng hắn.

Tôi trời sinh dáng người vạm vỡ, Dương Hoằng tuy không lùn nhưng vẫn thấp hơn tôi nửa cái đầu.

Một cú đ/á khiến Dương Hoằng ngã vật xuống đất, ôm bụng mãi không gượng dậy nổi.

Tôi chợt nhớ chiếc giày nhuốm đầy bùn đất, nhớ về m/a nữ trong ngồi nhà cứ há mồm là rơi ra đất cát.

Lửa gi/ận bốc lên ngùn ngụt, tôi gằn giọng hỏi: "Bọn mày đã làm gì cô bé đó? Là mày hay thằng con mày làm?"

"Không phải thằng Nham! Nó không làm gì cả!"

Dương Hoằng gào lên phản kháng, nhưng tôi nhớ lại trạng thái của Dương Nham trên xe. Cái vẻ hốt hoảng, tội lỗi đó, tôi càng chắc chắn chính hắn ta là thủ phạm.

17

Tôi rút điện thoại định báo cảnh sát thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng rít chói tai, đúng là tiếng linh miêu!

Tôi vừa ngoảnh đầu thì đã không kịp nữa, một cây gỗ nện thẳng vào sau gáy tôi.

Là Dương Nham!

Đầu óc tôi ù đặc, ý thức chao đảo, trước mắt đều là hình ảnh chồng chéo.

Dương Hoằng lợi dụng cơ hội bật dậy khỏi mặt đất, từ đằng sau ôm ch/ặt lấy tôi, hét vọng sang Dương Nham: "Làm đi!"

Dương Nham rút từ thắt lưng ra một con d/ao nhọn đã giấu sẵn.

Mắt tôi nhìn vật gì cũng thành hai, đầu ong ong muốn vùng khỏi Dương Hoằng nhưng chẳng còn sức.

Một tia chớp x/é ngang trời. Dương Nham vung d/ao xông tới.

Trong khoảnh khắc, một bóng đen lao vút qua cắn trúng cổ tay hắn.

Dương Nham thét lên gi/ật mạnh, con d/ao rơi xuống đất.

Bóng đen hạ xuống bên cạnh, lông dựng ngược gầm gừ, là một con linh miêu non.

Tôi nghiến răng ngửa cổ đ/ập mạnh đầu về phía sau.

Đằng nào đầu cũng đ/au đến mức muốn n/ổ tung, chẳng thiếu một cú này.

Dương Hoằng lảo đảo buông lỏng tay. Tôi quay người tung thêm một cú đ/á trời giáng!

Lần này hắn bay thẳng vào q/uỷ kiệu, đ/ập mạnh một tiếng mắt trợn ngược cả lên.

Dương Nham định nhặt d/ao, tôi xông tới đ/è ch/ặt hắn xuống đất, đầu gối đ/è lên mặt nó:

"Khai! Bọn mày đã làm gì cô bé đó? Cô bé đó đâu?"

18

"Long huynh đệ, Long huynh đệ!"

Dương Hoằng thấy tôi đ/è ch/ặt Dương Nham, thằng con trai quý tử của hắn, liền khóc lóc thảm thiết bò từ dưới đất: "Tôi trả tiền, bao nhiêu tôi cũng chi! Tôi van anh, thật không phải thằng bé làm đâu, nó chẳng may bị liên lụy thôi!"

"Im mồm! Tao hỏi mày cô bé đó đâu rồi?"

Tôi dùng đầu gối đ/è mạnh, Dương Nham hét lên thất thanh: "Ch*t rồi... ch*t rồi... Tụi cháu không cố ý đâu. Tại Tưởng Bình Bình cứ làm quá mọi chuyện lên. Bọn Trần Đỉnh chỉ định chơi đùa với mấy con linh miêu bé một xíu mà cô ta nhất quyết gào ầm lên đòi báo cảnh sát."

"Lúc họ xô xát, cháu còn định can lại. Nhưng Tưởng Bình Bình cứ đòi gọi điện, Trần Đỉnh tức quá. Ai ngờ cô ta chỉ đụng phải tảng đ/á mà..."

"Mày nói cái đé0 gì thế?!"

Tôi đ/ấm mạnh xuống sát mặt Dương Nham, hắn hét lên kinh hãi.

"Mày không động tay động chân vào cô bé thì đến đây làm gì?"

Dương Hoằng vội vàng gào lên: "Thật đấy, thật đấy! Đừng trách thằng bé, Long huynh đệ! Con bé... cái con ấy giấu thẻ học sinh của con tôi trên người. Nếu không lấy lại, cảnh sát phát hiện thì tội danh đổ hết lên đầu nó!"

Đến đây, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ mọi chuyện. Bất kể lời Dương Nham có nói thật hay không, rõ ràng hai cha con hắn quay lại để tìm thẻ học sinh. Chỉ tiếc oan h/ồn cô gái chưa siêu thoát, lại được linh miêu trợ giúp nên chúng không thể tìm thấy.

Dương Hoằng nhờ "cao nhân" nào đó bày kế dùng q/uỷ kiệu trấn yểm Tưởng Bình Bình. Để mọi việc suôn sẻ, hắn còn bỏ th/uốc vào nước khiến tôi ngủ lịm đi sau khi đỗ xe. Nhưng hắn không ngờ đám linh miêu phá đám hôn lễ, khiến kế hoạch của hắn gián đoạn.

Buộc lòng hắn phải dùng cách thứ hai chính là nhờ tôi vào rừng ch/ôn hộp sắt để trấn yểm. Trong hộp kia chắc chắn chứa bát tự sinh thần của Tưởng Bình Bình.

19

Tôi trói ch/ặt hai tay Dương Nham, lôi hắn đứng dậy, vừa báo cảnh sát vừa bắt nó dẫn tới nơi ch/ôn Tưởng Bình Bình.

Chỗ đó thực ra cách làng không xa, đúng là học sinh, sau khi gi*t người chúng cũng không dám vào sâu trong núi. Suốt đường đi, Dương Nham r/un r/ẩy khủng khiếp, hai bên rừng cây lục đục vang động không ngớt.

Tôi gần như lôi Dương Nham đi, khi gần tới nơi, hắn đã sợ đến mức đái dầm ra quần. Tôi quăng Dương Nham sang một bên, hố ch/ôn Tưởng Bình Bình đào rất nông. Mấy ngày mưa lớn liên tiếp đã cuốn trôi phần lớn đất phủ trên người cô bé, thậm chí lộ ra một đôi chân nhưng chỉ còn một chiếc giày.

Tôi không dám tưởng tượng cha mẹ Tưởng Bình Bình sẽ thấy thế nào khi chứng kiến cảnh này. Bản thân tôi cũng có một đứa con gái, nếu ai dám hại con tôi, tôi nhất định sẽ lấy mạng hắn.

Đột nhiên, một luồng hàn khí khó tả tỏa ra từ rừng cây bên cạnh. Tiếng gào rú của linh miêu vang lên, tôi rút Đả H/ồn Tiên từ thắt lưng ra.

Bốn gã khiêng kiệu mặt trắng bệch bước ra từ rừng cây, nâng theo một chiếc kiệu hoa đỏ thẫm.

Qủy kiệu!

Tôi đoán chiếc xe cưới trước đó gặp trên đường cũng chính là thứ này hóa thành.

Thứ q/uỷ dị này, ngay cả bầy linh miêu cũng kh/iếp s/ợ.

20

Tôi không thể để chúng lại gần Tưởng Bình Bình.

Chiếc q/uỷ kiệu lao thẳng về phía chúng tôi, tôi xông tới đối đầu nó.

Đả H/ồn Tiên quất lên người đám khiêng kiệu nhưng cảm giác như đ/ập vào đ/á tảng.

Tôi liên tục vung roj nhưng không thể bắt chúng lùi nửa bước.

Gió đêm lúc này thổi tung rèm che kiệu.

Bên trong khoang kiệu, vô số bàn tay m/a quái từ phía sau chìa ra đung đưa khắp nơi.

Đã không hạ được phu kiệu, vậy thì phá nó từ bên trong!

Tôi xông thẳng vào q/uỷ kiệu, luồng khí âm hàn lập tức bao vây tứ phía.

Vô số cánh tay từ trong kiệu mọc ra trói ch/ặt cơ thể tôi.

Định vung roj nhưng cánh tay tôi đờ ra không nhúc nhích được.

Một bàn tay xám xịt bịt ch/ặt mũi miệng tôi.

Mùi hôi thối xộc thẳng vào khoang mũi, m/áu nóng dồn lên n/ão, tôi há mồm cắn phập vào bàn tay m/a q/uỷ đó!

"Aaaaaaaa"

Tiếng gào thét thê lương vang lên bên tai.

Lợi dụng lúc bàn tay q/uỷ buông lỏng, tôi giãy mạnh thoát khỏi trói buộc của nó.

Đã không dùng được Đả H/ồn Tiên thì thôi!

Tôi túm lấy một cánh tay con q/uỷ, khoá ch/ặt khớp xươ/ng bẻ ngược về sau, cả chiếc kiệu chấn động dữ dội.

Một cánh tay khác vung tới, tôi nắm lấy cẳng tay lạnh ngắt, móng tay cắm sâu vào da thịt nó, gi/ật mạnh x/é toạc một mảng da thịt đen sì.

"Á á á..."

Tiếng gào khóc rên rỉ vang khắp nơi.

Cơ thể tôi run lên vì bị hàn khí xâm nhập, hơi thở phả ra thành sương trắng.

Nhưng đồng thời, hỏa khí trong người cũng bốc lên ngùn ngụt.

Chiếc q/uỷ kiệu rung chuyển dữ dội theo từng đợt phản kích của tôi.

Cuối cùng, "ầm" một tiếng chiếc kiệu đ/ập mạnh xuống đất.

Tôi lăn ra khỏi kiệu, đúng lúc một tia chớp gi/ật x/é ngang trời.

Cây roj trong tay rung lên, tôi dồn hết lực quất một roj thẳng về phía cửa kiệu!

Nhát roj như được tiếp thêm lực sét, vạch một vệt lửa dài trên thân kiệu trước khi cả chiếc kiệu n/ổ tung thành từng mảnh.

Bốn tên phu kiệu mặt q/uỷ lập tức tan thành tro bụi trong chớp mắt.

21

Tôi lại tỉnh táo trở lại, bên cạnh th* th/ể Tưởng Bình Bình dường như thoáng hiện một cái bóng màu đỏ, nhưng nhanh chóng mờ dần rồi biến mất.

Tôi thở dài, bước về phía Tưởng Bình Bình thì đột nhiên nhìn thấy một cục đất phồng lên trên ng/ực cô bé. Ngay sau đó, đầu một con linh miêu nhỏ chui ra.

Nó liếc nhìn tôi, kêu lên một tiếng rồi nhanh như chớp lao vào rừng.

Tôi vội chạy tới hố đất, quỳ xuống kiểm tra. Chỗ con linh miêu chui lên vẫn còn hơi ấm tỏa ra nhè nhẹ.

Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng thở yếu ớt, khẽ khàng.

Cô bé này còn sống!

Khi tôi đào Tưởng Bình Bình lên thì xe cảnh sát và xe c/ứu thương cũng vừa tới.

Tưởng Bình Bình gặp nạn đã năm ngày, suốt năm ngày ấy mưa rào rải rác không ngớt. Lớp đất phủ trên người cô bé vốn đã lỏng lẻo, lại bị mưa cuốn trôi gần hết.

Những con linh miêu kia dường như....

Bọn chúng quấn lấy cơ thể cô bé suốt những ngày qua, giúp giữ lại chút hơi ấm cuối cùng.

Tôi chợt nhớ tới lời bà lão trong làng nói lúc tôi mới tới đây: "Hôm nay là ngày con gái về nhà mẹ đẻ".

Không ngờ lời ấy lại ứng nghiệm theo cách này.

22

Sau sự việc, những học sinh từng làm hại Tưởng Bình Bình đều đã bị bắt giữ.

Thực ra trước khi tôi báo cảnh sát, cơ quan điều tra đã tiến hành xem xét vụ mất tích của cô bé rồi.

Dù Dương Nham có lấy lại được thẻ học sinh thì cũng vô ích, vì những học sinh khác đã tố giác hắn từ trước.

Tuy Dương Nham không phải chủ mưu nhưng vẫn là tòng phạm, phải chịu trách nhiệm pháp luật.

Tưởng Bình Bình phải dưỡng thương hơn một tháng trong viện, sức khỏe dần hồi phục.

Sau đó, bố mẹ cô bé đưa cô đến cảm ơn tôi.

Cô bé kể với tôi răng hôm đó khi bọn họ đến ngôi làng hoang ấy, phát hiện một ổ linh miêu con vừa mới sinh trong sân nhà dân.

Linh miêu mẹ có lẽ do đẻ khó nên đã ch*t, đàn con kêu đói liên tục.

Nhóm học sinh do Trần Đỉnh cầm đầu liền bắt hết linh miêu con ra, đặt xuống đất bóp nghịch như hành hạ chúng.

Tưởng Bình Bình thấy vậy thì sợ hãi, muốn họ thả linh miêu ra nhưng chẳng ai thèm để ý.

Biết linh miêu là động vật trong danh sách bảo tồn, cô bé giơ điện thoại giả vờ báo cảnh sát để dọa mọi người.

Không ngờ hành động này chọc gi/ận Trần Đỉnh, đôi bên cãi vã rồi xảy ra xô xát.

Dương Nham tuy không phải người đầu tiên ra tay với Tưởng Bình Bình, nhưng cũng chẳng trong sạch như hắn tự nhận.

Khi bị xô ngã, Tưởng Bình Bình vô tình nhặt được thẻ học sinh của Dương Nham rơi trên người mình, liền nhanh tay giấu vào trong ống tay áo.

23

Tưởng Bình Bình vẫn còn lo lắng cho mấy chú linh miêu con đã mất mẹ.

Tôi nhớ lại những cặp mắt xanh lè lấp ló trong rừng sâu, an ủi cô bé: "Đừng lo, sẽ có người chăm sóc chúng."

Sau đó, tôi lại tìm Dương Hoằng một lần nữa.

Tôi muốn biết vị "cao nhân" mà hắn nhờ giúp rốt cuộc là ai.

Trên tay tôi giờ đã có ba chiếc hộp sắt cùng một kiểu dáng giống hệt nhau.

Không lẽ những kẻ chuyên làm việc x/ấu xa lại được gọi là "cao nhân" rồi "đại sư" này đều m/ua đồ cùng một chỗ?

Hoặc là bọn chúng thuộc cùng một môn phái.

Hoặc là... chỉ có một người đứng sau tất cả

Dương Hoằng kiên quyết không chịu tiết lộ

Ông ta chỉ nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy h/ận th/ù, lạnh lùng nói:

"Mày cũng đã bị lão ta để ý rồi, sớm muộn gì hắn cũng tự tay tìm đến ngươi thôi."

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store