ZingTruyen.Store

Hdxlrt Ii P1 3 St

Phần 2 : Bảo Đảm
Chương 11
Edit: Tiểu Gun ♥

Sau khi kết thúc vụ án của Ngô gia, Uông Tư Điềm hơi…nhàn. Những học phần bắt buộc cô đã hoàn thành, bốn môn đó cô chọn có nhắm mắt cũng qua, việc làm “đã” tìm được, lại không muốn thi nghiên cứu sinh. Trong kí túc xá chỉ có một mình cô, tuy rằng tự do tự tại, nhưng vì màn kịch lớn Lục Thiên Phóng tạo ra từ lễ Giáng sinh mà cả kí túc xá đều đang cho rằng cô có một bạn trai là con nhà giàu đây.
Thêm vào sự việc của Tả Tiểu Văn kia, cô đã hoàn toàn nổi tiếng trong trường rồi! “Làm giàu bất nhân”, “tiểu nhân đắc chí”, “ngại bần yêu phú”, “ỷ thế hiếp người”…các loại mũ đều chụp hết lên đầu cô.
Cô cũng chẳng để ý người ta nghĩ thế nào, nhưng mùa đông luôn có “ruồi nhặng” vo ve bên tai cũng phiền lắm chứ.
Vốn cô cũng có phòng ở ngoài thì đã cho hai nhà thuê rồi, nhà cũ của ông bố cô bên kia đang phá dỡ. Cha đẻ với mẹ kế tuy rằng không đành lòng chia cho cô một phần, nhưng càng sợ cô bởi vì không được chia một chén canh mà sẽ làm ra việc tàn nhẫn gì đó, chỉ có thể đem hai căn nhà lầu đang dỡ bỏ chia cho cô một diện tích nhỏ, cô lấy được phòng liền sửa chữa đơn giản lại sau đó cho thuê luôn.
Bây giờ ngoại trừ kí túc xá đương nhiên chả còn chỗ nào cho cô trú nữa. Có điều, văn phòng bên kia hình như không người ở ha…
Nghĩ tới đây, cô thu dọn một ít đồ, phi thẳng một mạch đến văn phòng luôn. Lục Thiên Phóng sau ba ngày năm đêm, chơi xong giao thừa năm mới, tay cầm cốc Starbucks mở cửa văn phòng. Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là chiếc áo ngủ lụa màu hồng nhạt in hoa sen, nghe thấy chính là tiếng nước chảy trong phòng tắm, chẳng trách điện thoại của Uông Tư Điềm gọi không được.
Hàng taobao, không đắt, chất lụa bình thường thôi, là loại học sinh thường dùng. Hôm nào tặng cho cô một bộ Nhật Bản nhập khẩu, tốt hơn so với bộ này nhiều. Trong lòng Lục Thiên Phóng nghĩ thế, rất thuận tay đặt cốc cà phê lên bàn trà, cầm áo ngủ lên ướm ướm trên người mình, mùa đông mặc cái này…cảm giác quả thực rất thoải mái, cũng bởi vì văn phòng dùng hệ thống sưởi sàn, nhiệt độ trong phòng gần 24 độ mới có thể mặc như thế. Kể ra dùng sưởi sàn tốt thật ấy chứ, hắn cởi giày, chỉ đi mỗi tất đứng trên đất cảm nhận…ừ…năm nay cái nhà kia của mình cũng đổi thành sưởi sàn.
Vừa thò đầu ra từ phòng tắm, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Uông Tư Điềm chính là Lục Thiên Phóng chỉ đi tất đứng trên sàn nhà, cầm áo ngủ của cô nhắm hờ hai mắt hưởng thụ, cô vội vàng rụt ngay người lại, cầm khăn tắm quấn chặt quanh người.
“Anh cầm áo ngủ của tôi làm gì?” Cô giật nhanh áo ngủ trong tay Lục Thiên Phóng.
Lục Thiên Phóng còn đang chìm trong mơ màng, bị cô nói thế mới mở mắt ra… Người ta nói “thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức(1)”, nhưng nếu thật sự muốn không trang điểm* mà vẫn đẹp, nhất định phải còn trẻ. Tuổi quá hai mươi lăm, trang điểm ăn mặc vào thì nhìn vẫn tươi tắn chán, nhưng một khi rửa mặt sạch sẽ, người quanh năm bị mỹ phẩm ăn mòn mà mặt mộc trông vẫn được không nhiều, qua tuổi ba mươi…không nhiều liền biến thành không có.
(1) Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức: Nước trong có hoa sen, tự nhiên mà thanh khiết, không tô điểm thêm chút nào. Ở đây chỉ vẻ đẹp trời sinh, tự nhiên.
* điêu sức ở đây chính là tân trang, tạm hiểu là trang điểm, ăn diện.
Uông Tư Điềm bình thường không hề trang điểm, đánh chút son môi xem như là “trang điểm” đậm lắm rồi. Tắm rửa sạch sẽ đi ra, khuôn mặt bị nước nóng hun mà ửng đỏ, gương mặt bầu bĩnh có chút trẻ con, vừa vặn, không quá béo không quá gầy, mày là mày liễu, đôi mắt dường như cũng to hơn bình thường, miệng hơi nhếch lên… Kể ra gương mặt của Uông Tư Điềm có tính lừa gạt rất lớn ấy chứ, người không biết cô sẽ cho rằng cô là một cô gái nhỏ thanh thuần đáng yêu ngoan ngoãn, người hiểu cô….
“Nhìn cái gì? Có bệnh à mà cứ nhìn chằm chằm tôi! Cầm áo ngủ của tôi làm gì hả? Muốn mặc à?” Cô trợn mắt với Lục Thiên Phóng.
“Ớ…” Được rồi, ảo tưởng bị phá vỡ, “Sao cô không trang điểm đậm như ngày xưa nữa?”
“Lười.” Thời điểm phản nghịch luôn muốn dùng quần áo, trang điểm để giấu đậy sự trẻ con, ấu trĩ, non nớt của mình, muốn mình nổi bật, khác biệt với tất cả mọi người khác. Qua cơn phong ba kia, thấu rõ tình đời, liền hiểu rằng cái nhìn của người ta đối với mình thế nào không quan trọng, bản thân cảm thấy thoải mái mới là điều quan trọng hơn bất cứ cái gì. Kỉ niệm duy nhất những năm tháng ngông cuồng kia để lại cho cô chỉ là ngày thi đại học kết thúc, một con bươm bướm được xăm lên gáy cô.
Cô cầm áo ngủ đi vào phòng làm việc của mình, lấy quần áo từ trong túi hành lí ra nhanh chóng mặc lên, lúc đi ra Lục Thiên Phóng đã bật TV xem tin tức.
Tin tức đang nói về vụ lừa gạt của E thuê bảo(2), Lục Thiên Phóng uống một hớp cà phê nói, “Ông già nhà tôi nói ông ta kinh doanh nhiều năm như vậy, cũng không kiếm được nhiều bằng bọn E thuê bảo “bỏ một lãi mười” này, cái loại E thuê bảo này sớm muộn gì cũng có chuyện, quả nhiên…”
(2) E thuê bảo: Là một công ty cho vay tài chính rất lớn của Trung Quốc.
“Ừ.”
“Bây giờ cô không có chỗ ở hả?”
“Không muốn ở ký túc xá nữa.” Uông Tư Điềm thừa nhận việc mình không có chỗ ở, hai căn nhà cho thuê đều chưa tới kì hạn, nghỉ đông và nghỉ hè năm rồi cô đều đi làm thêm, ở nhà trọ là được.
“Cô đến ở với tôi đi.”
“Hả?” Uông Tư Điềm trợn mắt.
“Tôi không có ý gì đâu, chỗ tôi vẫn còn một phòng trống.”
“Không được, cả ngày anh mang gái về nhà, tôi sợ bị hỏng mắt.”
“Tôi nói là chỗ tôi ở, không phải chỗ tôi dẫn gái về.” Về phương diện nào đó mà nói thì Lục Thiên Phóng phân định rất rõ ràng, căn nhà hắn ở năm đó chính là như vậy, tầng dưới là không gian “công cộng”, tầng trên là khu vực cá nhân người không phận sự miễn vào. Sau khi trải qua chuyện kia, hắn phân định càng thêm rạch ròi, dẫn gái về không phải đến khách sạn thì là đến một căn nhà chuyên dùng, “Vả lại hôm nay cũng không có việc gì, tí nữa tôi lái xe đưa cô đi…”
Lục Thiên Phóng vừa nói tới đây, di động của Uông Tư Điềm liền vang lên, là một khách quen, “Alo?”
“Tư Điềm à, cháu còn làm không?”
“Dạ, cháu vẫn làm.”
“Là như này, đồng nghiệp của con trai chú gặp chút chuyện phiền toái, chú đưa số điện thoại của nó cho cháu, cháu liên hệ với cậu ta nhé.”
“Vâng…được ạ.” Mấy việc này trước nay đều là một mình cô nhận một mình cô làm, một mình cô kiếm tiền… Uông Tư Điềm liếc nhìn Lục Thiên Phóng, có chút không muốn chia tiền với hắn.
“Tự cô làm hả? Cô tự làm thì tiền cô tự giữ.” Lục Thiên Phóng rất “sảng khoái” nói thế.
“Anh mở công ty hay là chơi đấy? Sao lại tùy tiện như thế hả.” Trái lại Uông Tư Điềm không vui.
“Bây giờ đang là thời kì đầu gây dựng sự nghiệp mà…” Lục Thiên Phóng nói, Uông Tư Điềm vừa định nói nữa, di động của Lục Thiên Phóng cũng vang lên.
“Alo? Tiểu Đức Tử hả, lâu lắm rồi không gặp…” Lục Thiên Phóng cười hì hì nghe điện thoại.
Đầu kia điện thoại là một tên khá trượng nghĩa trong đám “hồ bằng cẩu hữu(3)” của hắn, nhưng cũng chính là kẻ một tay nghĩ ra “kế lừa xe”. Bề ngoài có vẻ như Lục Thiên Phóng vẫn rất tốt với gã, trên thực tế sớm đã hời hợt đến mức lạnh nhạt rồi. Có lẽ Tiểu Đức Tử cũng cảm thấy khá là lúng túng, nhưng… thực sự là không gọi cho Lục Thiên Phóng thì không được, “Thiên Phóng à, tôi muốn hỏi chút, cậu có biết Bào Tử ở chỗ nào không?”
(3) Hồ bằng cẩu hữu: Bạn bè xấu, dịch nôm là “cáo bạn chó bè”, bây giờ mình hay gọi là “bè” thôi không phải “bạn” đấy.
“Bào Tử? Lâu lắm rồi tôi không thấy.” Bào Tử cũng là một phú nhị đại(4), so với Lục Thiên Phóng thì “ngu” hơn một chút, cũng là chủ chiếc xe Ferrari trong “kế lừa xe”, sự thực là nếu không phải gã “ngu”, Lục Thiên Phóng cũng sẽ không bất cẩn như thế, đi cược xe với gã.
(4) Phú nhị đại: Chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai, người thừa kế gia sản đồ sộ của các đại gia Trung Quốc.
“Xe… Cậu đưa cho nó chưa?”
“Cậu trông tôi giống thằng quỵt nợ lắm à?” Chỉ có điều cách giao xe khá đặc biệt thôi. Hắn thừa dịp sáng sớm trời giá rét lái xe đến bên bờ biển đã đóng băng, buổi trưa mặt trời lên, băng tan ra, xe cũng chìm theo vào trong nước, hắn đứng ở xa nhìn xe chìm đủ rồi, mới thông báo cho Bào Tử tới lấy xe, hừ, hắn chỉ “thẳng (thắn)” thôi, cũng không phải ngu thật.
“Cậu có cho nó vay tiền không?”
“Hơn hai mươi ngàn.” Hắn có một nguyên tắc, bạn bè mượn tiền riêng không được vượt quá hai mươi ngàn, đối phương có thể trả thì trả, không trả được thì thôi, mọi người vẫn là anh em tốt, nhưng muốn vay tiếp thì đừng hòng.
“Thẻ tín dụng thì sao?”
“Ha ha ha…” Hắn biết trong đám “anh em tốt” này có vài người cho nhau mượn thẻ tín dụng, cũng có người từng tìm mượn hắn, nhưng phải nhắc lại một lần nữa, hắn không phải “ngu thật”, làm gì có chuyện tùy tiện cho người khác mượn thẻ tín dụng dùng, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, cậu nói đi.”
“Bào Tử mất tích rồi.”
“Hả?”
“Hồi Tết Nguyên Đán hẹn nó đi chơi, miệng nó nhận lời rồi, thế nhưng người thì không xuất hiện, gọi điện tìm thì nó không nghe. Lúc mấy người bọn tôi nói chuyện với nhau mới phát hiện, ai nó cũng đã từng vay tiền, ít nhất cũng là năm mươi ngàn.. Còn có một thẻ tín dụng, bị nó quẹt hơn trăm ngàn rồi, tôi…”
“Cậu cho vay bao nhiêu?” Ngoại trừ không tốt bụng với hắn ra, biệt danh của Tiểu Đức Tử chính là Cao Đức, đối với tất cả một người đều rất hào phóng.
“Tiền vay hai trăm ngàn, thẻ tín dụng tin chắc nó cũng quẹt hơn trăm ngàn rồi, quan trọng nhất chính là… Nó nói trong nhà làm ăn cần tiền gấp để quay vòng, vay công ty cho vay nặng lãi một triệu… Tôi là người bảo đảm.”
“Ừ.” Lục Thiên Phóng đáp lại một tiếng rồi không nói lời nào, chờ đối phương lên tiếng.
“Chuyện xe lần trước…nó nói…mang xe của cậu bán qua tay, trước mắt trả hết chỗ nợ kia đã, hồi Tết tôi định hỏi nó xem tình hình thế nào, ai ngờ…” Làm người bảo đảm cho một triệu, Cao Đức cũng khá sợ, lúc đó xuất phát từ nghĩa khí anh em nên mới đáp ứng, về nhà cũng không dám nói với bố mẹ và vợ chưa cưới nữa, “Hai trăm ngàn kia là tiền tôi chuẩn bị trang trí nhà mới…”
Bọn này sau lưng luôn cười hắn ngu, là “đại gia đần độn”, không ngờ tới lúc bọn nó ngu thì bó tay luôn, “Cậu có đến nhà Bào Tử tìm nó không?”
“Tôi đến rồi, hóa ra nhà kia không phải là của nó, là nó thuê… Chủ nhà cũng đang tìm nó. Nó giả làm chủ nhà, ở trên mạng liền lúc cho cả ba nhà thuê, cầm tiền thuê của cả ba nhà chạy mất, còn âm thầm bán hết đồ đạc trong nhà đi…” Sở dĩ Bào Tử được công nhận là một phú nhị đại tương đối có thực lực ở trong giới cũng bởi vì cái nhà gã ở kia, hai năm trước là khu chung cư đắt nhất thành phố A, người ở bây giờ không phú thì cũng quý. Chỗ của gã lại là căn phòng rộng hơn hai trăm mét vuông nằm trên tầng cao nhất, trang trí cũng xa hoa vô cùng, ai ngờ được đó lại là nhà thuê.
Chuyện này ngay cả Lục Thiên Phóng cũng không ngờ tới, hắn vẫn rất biết nhìn đâu là phú nhị đại thật đâu là hàng dởm mà. Ngoại hình Bào Tử chẳng ra gì, lùn béo như một quả bóng, cả ngày không cười không nói không hớn hở, quần áo không phải hàng hiệu thì không mặc, xe không phải siêu xe thì không đi. Một Bào Tử chút thủ đoạn cũng không có, gã nói bố gã kinh doanh sắt thép, bình thường ngay cả một lời nói dối cũng không lừa được ai, ai ngờ rằng hắn lại làm một vố to như thế.
Lục Thiên Phóng biết, đám người Cao Đức này, cảm thấy tất cả đều là con nhà giàu, nhưng Bào Tử tốt hơn hắn nhiều, chí ít Bào Tử thực sự thành thật, không như hắn mặt ngoài có vẻ hiền hòa, trên thực tế một khi đã “giở tính trẻ con” với đám bạn bè này thì liền trở mặt, một thân tính tình đại thiếu gia, bây giờ bọn họ có mắt không tròng gặp báo ứng, Lục Thiên Phóng cũng chả muốn quan tâm nhiều, nhưng… “Các cậu không phải muốn tìm Bào Tử đấy chứ?”
“Hừ, ít nhất cũng phải tìm thấy nó, bắt nó nôn chỗ tiền bán cái xe kia của cậu ra, trả cho bọn cho vay nặng lãi trước đã.” Cao Đức thực sự sốt ruột, gã không có tài sản gì trên danh nghĩa, thứ có giá trị một triệu thì chỉ có phòng cưới. Căn nhà kia là nhà gã với nhà bố mẹ vợ hai nhà mỗi nhà góp một nửa tiền ra mua, sau đó thống nhất là tiền trang trí thì gã tự bỏ, nhà vợ bỏ tiền mua đồ, nhà gã lo hết tiền đám cưới. Việc này mà vỡ lở ra, bọn cho vay nặng lãi không tìm được Bào Tử sẽ tới tìm gã đòi tiền, không chừng nhà mới không còn, vợ cũng chả có nữa, bố mẹ gã bị kích thích lớn như vậy…cũng quá sức…
Lúc trước vợ cũng ghét gã quá trọng anh em nghĩa khí, việc gì cũng không nghe vợ chỉ nghe bạn bè. Bạn bè vài câu dễ nghe dụ gã, chuyện gì gã cũng dám làm; vợ quan tâm khuyên nhủ chuyện gì, gã xoay người là quên.
“Chuyện tôi mới mở công ty cậu biết chưa?”
“Có nghe nói.” Công tử nhà giàu chơi chơi mà thôi, có người còn nói là để tán gái.
“Hạng mục đòi nợ này chúng tôi cũng có, nhưng mà… không thể dựa theo vụ án thông thường, phải dựa theo chia phần trăm, lấy lại bao nhiêu tiền đều chia ba bảy.”
“Việc này…”
“Ha ha ha, công ty đòi nợ bên ngoài, ngược lại của “ba bảy” cũng có đấy. Giá của công ty tôi là giá bạn bè rồi, lại nói, ngay cả thân phận thực sự của Bào Tử cậu cũng không biết, không chừng tìm được người rồi, trên người nó một cắc cũng không có, tôi còn mất công một chuyến đây.”
“Cậu để tôi suy nghĩ một chút.” Lục Thiên Phóng biết, gã đang tiếc tiền. Ha ha ha, làm làm gì để rồi hối hận, một gã vừa thoát nghèo cầm tiền bố mẹ ra vẻ Lương Sơn hảo hán trọng nghĩa khinh tài làm cái gì, “Cậu cứ suy nghĩ đi, có điều tôi phải nói cho cậu biết, lần sau mà cậu liên lạc lại với tôi thì là bốn sáu đó, tôi bốn cậu sáu.” Nói xong hắn liền cúp điện thoại.
Mẹ nó, nham hiểm! Uông Tư Điềm nghe thấy mà trợn mắt há mồm, không ngờ Lục Thiên Phóng còn có thiên phú làm ăn đấy, “Ớ…việc này…”
“Mấy việc này có khả năng là ba mươi phần trăm không tìm được người, năm mươi phần trăm là tìm được người nhưng trên người một đồng cũng không có, khả năng chúng ta mất công so với kiếm được tiền lớn hơn nhiều, cô có làm không?”
“Làm!” Uông Tư Điềm suy nghĩ một chút rồi nói, “Chờ tôi làm xong vụ bắt gian này lập tức giúp anh.”
“Không sao, ít nhất phải ba ngày nữa nó mới gọi lại cho tôi, nó còn đang tiếc tiền mà.”
“Tiếc tiền mà còn làm người bảo đảm, vừa cho vay tiền còn vừa cho mượn thẻ tín dụng…”
“Cô biết vì sao Bào Tử được gọi là Bào Tử không?”
“Vì sao?”
“Nó ngu! Giữa bạn bè vay tiền nhau vốn là, coi như có quá một năm, cũng không mấy ai muốn chịu lãi. Nhưng từ trước đến nay Bào Tử vay tiền đều không quá một tháng, trong một tháng này, mặc kệ có đủ ba mươi ngày hay không, đều tính lãi một tháng, lãi suất ba phần trăm, cô nói nó có ngu hay không? Cao Đức cho nó vay tiền, một là vì anh em, hai là vì lãi cao, thấy lợi mù mắt.”

Chương 12
Edit: Tiểu Gun

Uông Tư Điềm không ngờ rằng Lục Thiên Phóng thế mà không phải thằng ngốc thật, vẫn còn “biết suy nghĩ” một chút đấy. Ngẫm cũng đúng thôi, từ lúc bắt đầu hiểu chuyện Lục Thiên Phóng đã cầm trong tay tiền tiêu vặt bằng tiền lương cả mấy tháng của bố mẹ người khác, một mình chơi bời bên ngoài rồi. Coi như là quăng tiền đi nộp học phí thì cũng phải là “thạc sĩ” đại học xã hội, đời nào dễ lừa như vậy. Hoặc nói, anh ta quen biết một người bạn, anh em mới, điều đầu tiên nghĩ đến không phải là người này tốt thế nào, mà là người này nhắm vào tiền của anh ta.
Bình thường ăn chơi đàn đúm cho đồ gì đó đều là “món nhỏ”, anh ta không quan tâm. Nhưng vay tiền thì anh ta đã đặt ra cho mình một mức tiêu chuẩn hai mươi ngàn, là thật hay là giả, là có việc gấp thật sự hay là coi anh ta như thằng ngu, anh ta đều mặc kệ, nhưng một khi đã vượt quá tiêu chuẩn này thì đừng hòng anh ta bỏ tiền.
Chuyện thua xe lần đó không chừng là anh ta sẩy tay thật, rơi vào cái lưới người khác liên thủ bẫy. Nhưng thứ anh ta trả giá chỉ là một con xe, đổi lại là nhìn thấu được một đám người, đối với anh ta xem như không lỗ.
Nghĩ đến đây, Uông Tư Điềm liền nói, “Anh có muốn đi cùng tôi gặp khách hàng vụ bắt gian không?”
“Có chứ.”
Xã hội hiện đại, có những nữ ế nam thừa mặc sức vươn dài cổ gắng tìm “lương duyên” mà tìm hoài không thấy, vậy nhưng cũng có một số quý ông quý bà kết hôn rồi mà hoa đào vẫn từng đóa từng đóa nở tung.
Ngoại hình của vị khách Uông Tư Điềm nhận lần này rất được, chiều cao hơn một mét tám, mày rậm mắt to, tuy hơi đen với béo nhưng cũng được xem như là một người đàn ông cường tráng, công việc cũng không tệ. Một người đàn ông như thế, vậy mà giờ đang hai mắt đỏ quạch kể với Uông Tư Điềm rằng vợ mình gần đây đổi mật khẩu di động, cả ngày dán mắt vào wechat(1), mặc kệ chồng cũng kệ luôn cả con, nói là tăng ca ở chỗ làm nhưng anh ta đi đón thì hoàn toàn không ở đó, gọi điện tìm cô ta, cô ta lại nói mình đang trên đường về nhà rồi, bọn họ bị lệch nhau… Hơn nữa trong tủ quần áo của cô ta có thêm vài bộ quần áo với túi xách rất đắt… Quan trọng nhất chính là, anh ta phát hiện được một tấm thẻ hội viên VIP của hệ thống khách sạn nổi tiếng trong túi cô ta.
(1) Wechat: Một mạng xã hội của Trung Quốc, tương tự Zalo của Việt Nam.
Lục Thiên Phóng ngồi bên nghe bèn vỗ vỗ vai anh ta, “Người anh em, anh bị cắm sừng rồi, đại trượng phu hà hoạn không thê(2)…”
(2) Đại trượng phu hà hoạn không thê: Đàn ông thà bị thiến chứ không lấy vợ, xuất phát từ câu nói của Triệu Vân trong Tam Quốc, ý nói đại trượng phu phải bận tâm sự nghiệp, chứ không phải cưới vợ thành gia. Ngày nay mang ý “đàn ông tốt còn sợ không có vợ à?”
Người đàn ông nghe hắn nói như vậy, sắc mặt càng khó coi, “Cô Uông, người này là ai thế? Nói cái gì đấy? Cái gì mà bị cắm sừng? Cậu mới bị cắm sừng, cả nhà cậu đều bị cắm sừng!”
“Anh ta là người mới, chưa hiểu chuyện, chưa hiểu chuyện.” Có là bắt gian tại trận, làm người đứng xem cũng không thể nói như vậy, “Thưa anh, chúng ta có thể điều tra một chút về hành tung của vợ anh, thế nhưng có một điều tôi phải cảnh báo, nếu anh vẫn muốn tiếp tục với cô ấy, có lúc nên nhắm một mắt mở một mắt… Không thì hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau trước, có thể trong này có hiểu lầm gì đó, dù sao thì giữa hai người còn có một đứa con.” Mấy câu này là chị Gia Mộc dạy cô, bắt cô trước khi bắt tay với khách hàng thì nhất định phải nói… Ban đầu Uông Tư Điềm cũng không chịu, làm ăn lâu dần mới phát hiện, không phải ai cũng “thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành”, rất nhiều người thà rằng nhắm một mắt mở một mắt để gìn giữ vẻ bình yên bên ngoài, người điều tra ra “chân tướng” cho họ, trong mắt họ có lúc còn đáng ghét hơn cả “nhân tình” kìa.
“Cô ta quá đáng lắm rồi, Tết Nguyên Đán vốn đã nói sẽ đưa con về nhà bố mẹ tôi, nhưng cô ta lại bảo rằng công ty có việc phải tăng ca, để bố con tôi tự về. Lúc tôi về nhà phát hiện trong tủ quần áo có một đôi tất không phải của tôi.” Con sâu xéo mãi còn quằn, anh ta thực sự không nhịn được nữa.
“Tôi hiểu rồi.” Uông Tư Điềm gật đầu, lấy ra một bản hợp đồng. Bộ hợp đồng này là cô tìm một cửa hàng photo đặc biệt soạn lại, tên đăng kí cho công ty mới của Lục Thiên Phóng là văn phòng Tư Điềm, có giấy tờ đầy đủ, hợp đồng làm ra có hiệu lực pháp luật càng mạnh, đương nhiên, danh nghĩa của hợp đồng là điều tra tín dụng cá nhân.
Người đàn ông chẳng thèm nhìn nội dung lấy một cái liền kí tên, “Khoản dự chi là bao nhiêu?”
“Với loại án này, bình thường chúng tôi chia thành tính phí theo thời gian hoặc làm trọn gói. Nếu tính theo thời gian thì sẽ dựa vào số thời gian mà chúng tôi đi theo dõi, điều tra cho anh; trọn gói thì là bất kể điều tra bao lâu chúng tôi cũng khoán đến cùng…”
“Trọn gói đi.” Trước khi người đàn ông này đến, đồng nghiệp đã nhắc qua, trọn gói vẫn lãi hơn, bởi vì mấy vụ kiểu này dù theo dõi cái gì, giá thành đều rất cao.
“Loại án này…năm ngàn đến hai mươn ngàn. Nếu là năm ngàn tệ, chúng tôi chỉ phụ trách tra ra hành tung của cô ta và chứng cứ hẹn hò; hai mươi ngàn đương nhiên là bao gồm các loại bằng chứng như video, ảnh giường chiếu, gồm cả ly hôn…”
“Tra ra hành tung là được rồi.” Người đàn ông vẫn chưa hạ quyết tâm ly hôn, hơn nữa thẻ lương của anh ta lại nằm trong tay vợ, tiền riêng có hạn.
“Tôi hiểu rồi.” Uông Tư Điềm lấy ra một quyển sổ nhỏ, “Có thể nói cho tôi biết họ tên vợ anh, số thẻ căn cước, công ty làm việc và các mối quan hệ xã hội không?”
“Mối quan hệ xã hội?”
“Chính là nhà mẹ đẻ cô ta ở đâu, bạn thân cô ta ở chỗ nào, cô ta hay đi chơi với ai… Tấm thẻ VIP anh phát hiện ra kia là của khách sạn nào, số thẻ là bao nhiêu?”
“Ồ.” Người đàn ông nghĩ nghĩ rồi nói ra một cách đại khái, nhưng về tấm thẻ VIP kia thì anh ta rất để ý, còn chụp lại một ảnh, Uông Tư Điềm ghi lại những thông tin đó rồi để anh ta đi.
Lục Thiên Phóng cho rằng tiếp theo là đến chỗ công ty vợ anh ta chờ cô ta tan tầm rồi đi theo làm gì đấy, nhưng việc thứ nhất Uông Tư Điềm làm là về công ty mở notebook, “Cô ôm cái này làm gì?”
“Điều tra.” Cô kết nối mạng, tay ở trên bàn phím gõ nhanh như gió, một lát sau ghi chép thuê phòng của bà vợ kia liền hiện ra.
“Những thứ này còn có thể lên mạng tra á?”
“Các server hệ thống phục vụ của tất cả các khách sạn trong thành phố này tôi đều thả Trojan vào rồi, tiện cho việc bất cứ lúc nào cũng tìm đọc được.”
“Hả?”
Vào lúc chuyện của Tả Tiểu Văn xảy ra lần trước, cô tiện thể dùng USB thả chương trình Trojan vào server phục vụ của các khách sạn, mặc dù các hệ thống khách sạn đều có quy định máy móc chuyên dụng, mạng nội bộ, công phá từ bên ngoài rất khó, nhưng mà… Quy củ là chết, người là sống, luôn có những nhân viên hoặc ông chủ lười biếng cho cô cơ hội thừa dịp xuống tay.
“Cô có thể nối mạng đến công ty cho thuê xe không?” Nếu nhà của Bào Tử là nhà thuê, xe gã đổi một tháng một lần cũng rất có thể là xe thuê, bình thường công ty cho thuê xe sẽ yêu cầu xem thẻ căn cước và bằng lái, mấy cái chứng minh giả thông thường sẽ không lừa được bọn họ. Tin tức thân phận gã lưu lại ở công ty cho thuê xe có thể là thật, nhưng loại tư liệu này trừ phi cục công an cần trưng dụng điều tra ra, bình thường sẽ không cho người ngoài sờ tới.
Nhưng cách này của Uông Tư Điềm lại khiến Lục Thiên Phóng nhìn thấy một tia hi vọng về việc tìm được thân phận thực sự của Bào Tử.
“Cái này tạm thời không thể, nhưng chúng ta có thể đến công ty cho thuê ô tô điều tra một chút.”
“Cô có đường tắt?”
“Người quen ấy mà.”
“Vậy vụ án này thì sao?”
“Bây giờ vợ anh ta đang cùng người khác thuê phòng ở khách sạn.”
“Có cần lập tức thông báo cho anh ta không?”
“Anh trai à, nếu như là anh tìm người điều tra hành tung của vợ mình để bắt gian, người này đòi anh năm ngàn tệ, không tới một tiếng đã đem hành tung của vợ anh cung cấp cho anh rồi, anh sẽ vui lòng trả tiền sao?”
“Vui lòng.” Không phải chỉ là tiền một bữa cơm à.
Khụ…cô hỏi nhầm người rồi, “Người bình thường sẽ không chịu, vì thế một, hai tuần nữa tìm cơ hội báo cho anh ta sau.”
“Ồ.” Hóa ra bên trong còn có đạo lí này, có điều… “Hình như năm ngàn tệ này chúng ta kiếm được hơi nhanh.” So với tìm chó khó khăn phức tạp, chuyện này… năm ngàn tệ kiếm được quá nhanh mà, thể nào Uông Tư Điềm có thể tự mình nuôi mình học xong đại học, cuộc sống cũng rất tốt, “Đúng rồi, tôi lấy con xe Prado của bố tôi rồi, sau này đấy chính là xe của công ty chúng ta.”
“Land Cruiser Prado quá dễ thấy, không thể về nông thôn không đi được đoạn đường khó, hoàn toàn không dùng được.”
“Ờ.”
Ngay lúc hai người đang bàn chuyện, sát vách vọng đến những tiếng huyên náo ồn ào, nghe không giống cãi nhau, mà giống như là mấy cô mấy thím đang kể chuyện cười, cười đến vang động đất trời, cách một bức tường vẫn còn cảm nhận được chấn động.
Tên nhóc tò mò Lục Thiên Phóng này sao có thể bỏ qua đám vui như vậy, mở cửa ngó sang bên cạnh, chỉ thấy cửa nhà bên cạnh đặt mấy lẵng hoa, không biết từ lúc nào cạnh cửa chống trộm đã treo một tấm biển màu vàng – Giới thiệu hôn nhân Nguyệt Lão.
Ông đây X, bên cạnh công ty bọn họ lại mở một trung tâm giới thiệu hôn nhân, quá châm biếm!
Cửa chống trộm mở ra, vài phụ nữ trung niên với quần áo không tầm thường đi ra, dọc đường đi tíu ta tíu tít, “Nơi này được, môi trường tốt, cũng rất thanh tĩnh, chúng ta cũng dễ tìm.”
“Lần này nhận cửa, lần sau không bận nhất định phải đến chỗ tôi ngồi chơi đấy.” Một phụ nữ trung niên tóc ngắn gọn gàng nói. Bà ta mặc một chiếc áo dân quốc nhung kẻ tay rộng màu đỏ, quần ống rộng màu đen, trên cổ là chuỗi ngọc trai, các hạt tròn đều không to không nhỏ, loại người lớn lên trong nhung lụa như Lục Thiên Phóng, nhìn một cái liền nhận ra ngay đây là ngọc trai biển tự nhiên, tương đối đáng giá, xem ra làm môi giới hôn nhân cũng rất lời đấy.
Dì đó tiễn khách đi, quay đầu lại liền thấy Lục Thiên Phóng đang ló đầu ra ngó, ngoại hình của Lục Thiên Phóng có thể nói là đẹp trai đến lạc lối, quần áo tuy rằng rất “phong cách” nhưng cũng không tính là khác người, nhìn thấy người thì sẽ cười đầu tiên, trên thực tế là một tên con trai rất được người ta yêu quý, “Cháu là nhân viên của công ty bên cạnh sao?” Bà ta làm sao đoán được cái mặt non choẹt như sinh viên mới ra trường này lại là ông chủ của công ty hàng xóm chứ.
“Cháu là ông chủ.” Lục Thiên Phóng hơi hơi đắc ý cười nói.
“Ông chủ à, thực là tuổi trẻ tài cao mà.” Bà ta cười nói, “Dì họ Vinh, cháu gọi dì Vinh là được rồi. Con gái dì cũng không chênh tuổi cháu nhiều lắm đâu, kì nghỉ đông sẽ đến đây giúp dì, các cháu thanh niên nên tiếp xúc với nhau nhiều một chút.”
Lục Thiên Phóng tê cả da đầu, hắn mới hơn hai mươi thôi, đối với chuyện môi giới làm quen cực kì bài xích, “Ha ha ha, dì ơi công ty chúng cháu còn có việc, cháu về trước đây.”
“Bận thì vào đi! Lát nữa dì mời cháu ăn điểm tâm.”
“Hì hì, cảm ơn dì ạ.”
Lục Thiên Phóng đóng cửa, lau trán, ngoại hình đẹp trai được yêu thích đành phải chịu thôi, áp lực nặng nề quá…
Uông Tư Điềm đang ngồi trên ghế salon gọi điện thoại, “Đúng vậy, chuyên thuê siêu xe, một tháng thì trả, giữ gìn xe rất tốt…” Cô liếc nhìn Lục Thiên Phóng, che ống nghe lại, “Anh ta từng lái những dòng nào? Biết thứ tự và biển số xe thì càng tốt.”
“Cô đợi tí.” Lục Thiên Phóng lấy di động ra lướt xem trang cá nhân của Bào Tử, mỗi lần đổi xe gã đều khoe ít nhất là ba ngày, thế nhưng… Rất nhanh hắn đã phát hiện ra chuyện mà trước nay mình chưa từng chú ý, bất luận đổi bao nhiêu con, lúc đăng ảnh đều không hề nhìn thấy biển số xe của gã, hơn nữa mỗi chiếc xe gã chỉ lái một tháng, ai mà tỉ mỉ nhớ kĩ từng biển số xe của gã được. Nhưng dòng xe thì không giấu được, hắn nhanh chóng kể tên theo thứ tự.
“Đúng, thứ tự thuê xe chính là như vậy, phiền anh tra giúp tôi một chút. Được rồi, tôi chờ anh trả lời.”
“Ai thế?” Lục Thiên Phóng hỏi.
“Gián điệp.”
“Ai?” Gián điệp nghe mới kích thích làm sao.
“Làm nghề này anh phải biết, nghề này của chúng ta là không được dễ dàng tiết lộ gián điệp, kể cả là cộng sự thì những gián điệp quan trọng cũng không được dùng chung.”
“Tôi không tin chị Gia Mộc không chia sẻ gián điệp với Trịnh đại ca.”
“Ha ha.” Uông Tư Điềm cho hắn một nụ cười lạnh, thông thường mà nói thì Lục Thiên Phóng có hơi ngây thơ rồi. Bọn họ tuy rằng cùng lập công ty, nhưng cũng không thể tốt đến nỗi mà chia sẻ gián điệp với nhau, nói đến… “Chị Gia Mộc có một phòng nhỏ bỏ không, tôi đã nói với chị ấy trên wechat rồi, chị ấy sẽ cho tôi thuê.”
“Thuê?”
“Chị em ruột cũng phải sổ sách rõ ràng.”
“Ừ.” Lục Thiên Phóng đã quá quen bị người “moi tiền”, kiểu “chị em ruột cũng phải sổ sách” này của Uông Tư Điềm khiến hắn cảm thấy thật lạ lẫm.
“Anh ăn nho không? Tôi mua một ít này.”
“Tôi không ăn đâu.” Đối với hoa quả Lục Thiên Phóng chả có tí hứng thú nào, lấy hạt dưa từ dưới bàn trà lên cắn.
Hai người đang vừa ăn vặt vừa buôn chuyện với nhau thì chuông cửa vang lên, Lục Thiên Phóng cùng Uông Tư Điềm liền mắt to trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng vẫn là Lục Thiên Phóng đi mở cửa, đứng ngoài cửa chính là dì Vinh hàng xóm.
“Công ty của các cháu chỉ có hai đứa cháu thôi à?” Dì Vinh bê đĩa thẳng tiến vào phòng khách.
“Sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp, công ty nhỏ ạ.” Uông Tư Điềm lấy khăn giấy lau lau tay.
“Chỗ này tiền thuê không rẻ, vừa mới mở công ty mà thuê làm văn phòng thì phí tổn rất cao đó.” Dì Vinh cho rằng mình “lời ít ý nhiều” tốt bụng quan tâm tí thôi, Uông Tư Điềm lại cho rằng bà ta hơi lắm chuyện quản việc không đâu rồi, thôi thì cái này cũng là bệnh chung của phụ nữ trung niên, “Nếm thử cái bánh này đi, đây là cookie bơ lạc dì tự nướng đó.”
Nhìn qua thì bánh cookie này làm rất được, bởi vì là tự làm, đậu phộng với sô cô la nghiền rất nhiều, Lục Thiên Phóng cầm cắn một miếng, độ ngọt cũng vừa phải, không quá ngọt như ngoài hàng, “Ngon quá.” Hắn vừa định bảo Uông Tư Điềm, di động của Uông Tư Điềm liền vang lên, cô khoa tay với hắn một cái, sau đó nghe điện thoại.
“Ừ, là công ty thuê xe Thuận Đạt cho thuê… Bây giờ anh ta vẫn đang cầm một chiếc xe của bọn họ… Biết rồi…ừ, không cần anh nhắc bọn họ đâu, tự chúng tôi đến là được.” Cô liếc nhìn Lục Thiên Phóng, “Tra được rồi.”
“Ăn bánh xong chúng ta liền xuất phát.” Lục Thiên Phóng cười nói.
Uông Tư Điềm lắc lắc đầu, sao trước đây cô không phát hiện ra bản chất của hắn là một kẻ tham ăn nhỉ.
“Đúng đó, dù là việc gì, vẫn phải ăn cơm trước đã.” Dì Vinh đã nhìn giấy phép kinh doanh của bọn họ hơn nửa ngày, điều tra tín dụng? Đây là cái công ty gì vậy!

Chương 13
Edit: Tiểu Gun

Ông chủ Sài của công ty Thuận Đạt là một người đàn ông trung niên để râu gầy gò, người đeo vàng bạc, chẳng qua là gầy đến mức xanh xao, trông giống như bị bệnh. Trước khi Uông Tư Điềm đến đã thông qua gián điệp gọi điện với ông ta, lúc này nghe Uông Tư Điềm đứng trước mặt giải thích xong, ông ta liền cầm một chồng tư liệu cho thuê xe, cau mày.
“Hôm 31 cậu ta trả một chiếc Ferrari, lái con Mercedes S600 đi.” Công ty của ông ta chủ yếu cho thuê các loại xe cao cấp, có thể nói Bào Tử là một khách hàng chất lượng tốt của bọn họ. Từ một năm trước liền bắt đầu mỗi tháng thuê một chiếc siêu xe, sạch sẽ sáng bóng lái đi, lại nguyên vẹn không một vết xước lái về, mỗi lần đều thanh toán bằng tiền mặt, không thiếu xu nào. Bởi vậy lần này gã nói muốn dẫn người về nhà thăm người thân, ông ta tuyệt nhiên không yêu cầu tiền đặt cọc.
“Theo cháu được biết, xe của các công ty cho thuê đều lắp camera hành trình và định vị GPS, bây giờ có thể biết anh ta ở đâu không?”
Ông chủ Sài lắc đầu, “Sau khi nhận được điện thoại của cháu chú liền mở ghi chép GPS của cậu ta lên, tín hiệu GPS của cậu ta đã biến mất từ ba giờ sáng nay.”
“Tín hiệu cuối cùng của anh ta xuất hiện ở chỗ nào?”
“Ở thị trấn huyện Lâm Hải.”
“Cháu có thể xem tài liệu lúc anh ta đến thuê xe không?”
Thuê xe cần thông tin cá nhân, hộ chiếu, vân vân… Người làm nghề cho thuê xe cũng có năng lực giám định nhất định, dám dùng thông tin giả lừa gạt sẽ bị phát hiện ra ngay.
Quả nhiên thông tin trên thẻ căn cước của Bào Tử đưa cho công ty không hề giống với thân phận mà đám Lục Thiên Phóng nói. Tên trên thẻ căn cước công ty cho thuê giữ là Hoàng Tử Phong, bằng lái cũng là Hoàng Tử Phong, nhìn từ bằng lái xe thì tuổi lái của gã ít nhất cũng trên năm năm rồi.
“Chú có chút quan hệ với bên cảnh sát giao thông, trước khi các cháu tới chú đã điều tra Hoàng Tử Phong này rồi, cậu ta là một tài xế taxi ở huyện Lâm Hải, chỉ ở Lâm Hải, từ trước tới nay chưa từng tới thành phố A.” Ông chủ Sài lắc đầu, hối hận không thôi. Đáng nhẽ trước khi cho thuê xe ông ta phải xác nhận thân phận của Hoàng Tử Phong mới đúng, chứ không phải chỉ nhìn thông tin trên thẻ căn cước với bằng lái, thấy người trong ảnh giống Bào Tử rồi liền tin là thật ngay.
“Anh xem bức ảnh này có giống Bào Tử không?”
Lục Thiên Phóng cầm chứng minh thư cũng ngây người, “Đây là Bào Tử mà, có điều nó bảo chúng tôi nó là Hoàng Tử Minh, chỉ khác duy nhất một chữ với Hoàng (Huỳnh) Hiểu Minh thôi.”
“Tên của anh ta với Hoàng Tử Phong này cũng rất gần nhau đấy.” Hơn nữa xe cũng mất tích ở huyện Lâm Hải, chắc chắn gã có quan hệ với huyện Lâm Hải này, “Đúng rồi ông chủ ơi, anh ta có từng dò hỏi chú về Aston Martin không?”
“Có, Aston Martin cũ có thể bán được bao nhiêu? Bạn cậu ta có một con Aston Martin nhập khẩu nguyên chiếc chơi chán muốn bán đi, chú nói dưới một triệu chú có thể lấy, cao hơn giá này thì thôi, cùng ngày cậu ta liền lái xe đến cho chú xem, nhưng nói giá hai triệu… Chú thấy cái xe kia hầu như là mới hoàn toàn, loại hình trong nước không có, chắc chắn là nhập khẩu nguyên chiếc, đúng là phải hai triệu, nhưng đối với một công ty cho thuê mà nói thì như vậy quá đắt. Chú không lấy, xem ra cậu ta cũng không sốt ruột, nhanh chóng lái xe đi bảo rằng sẽ bán cho người khác.”
Quả nhiên gã đem xe đi bán, thế nhưng có thể trả thẳng hai triệu mà mua… Uông Tư Điềm liếc nhìn Lục Thiên Phóng, “Anh cảm thấy ai có thể?” Cái hội con nhà giàu nói đến cùng cũng rất nhỏ mà thôi.
“Chắc chắn không phải trong thành phố A, xe trong thành phố A này tôi biết hết.” Lục Thiên Phóng lắc đầu, “Chắc là tỉnh lị hoặc huyện Môi.” Phú hào quyền quý ở tỉnh lị nhiều, ông chủ ở huyện Môi cũng rất nhiều, tuy rằng trong đám đó cũng có rất nhiều người thường xuyên đến thành phố A, nhưng không cùng một tầng lớp với Lục Thiên Phóng.
“Huyện Môi có phải rất gần Lâm Hải?” Uông Tư Điềm nhìn Lục Thiên Phóng, hai huyện chỉ cách nhau một con sông, dù cho thế nào, kiểu gì cũng phải đi Lâm Hải một chuyến.
Huyện Lâm Hải cách thành phố A xa nhất, mất bốn tiếng lái xe mới đến nơi. Lúc Uông Tư Điềm với Lục Thiên Phóng tới được Lâm Hải đã là hơn sáu giờ chiều. Mùa đông ngày ngắn đêm dài, mới hơn sáu giờ trời đã đen kịt, xa xa nhìn thấy đèn điện trong thị trấn sáng rực không kém thành phố A là bao. Trên thực tế, tâm tư muốn lên thị xã của Lâm Hải vẫn chưa từng tắt, nhưng bởi vì thị trưởng tiền nhiệm trước trước của thành phố A kiên quyết, một Lâm Hải với nguồn tài nguyên chẳng kém gì thành phố A nhưng diện tích đất liền nhỏ, đảo nhiều, dân số ít, thủy văn không phù hợp xây dựng cảng nước sâu, nên ngay cả cấp thị xã cũng không cho bọn họ lên. Bởi vậy người dân Lâm Hải không bao giờ xưng với người ngoài mình là người thành phố A, mà xưng là người Lâm Hải.
Cho dù chịu áp chế, nhưng mà tài nguyên thì ngay đấy, bọn họ lại liền sát một huyện sản xuất than lớn là huyện Môi, Lâm Hải vẫn vô cùng giàu có, tiền lương bình quân đầu người và chất lượng cuộc sống còn vượt trên cả thành phố A.
Do đó, bọn họ dễ dàng tìm được một khu biệt thự xa hoa ven biển, thuê hai phòng liền nhau, ông chủ còn rất nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ một nhà hàng buffet hải sản ở số 89.
Uông Tư Điềm và Lục Thiên Phóng đều là những đứa trẻ lớn lên ở vùng biển, từ lúc biết ăn đã ăn đồ hải sản mà lớn rồi. Số 89 này đối với người sống ở thành phố ven biển mà nói thì có chút đắt, nhưng vẫn chấp nhận được.
Trong bữa ăn Uông Tư Điềm không ngừng nhìn điện thoại di động, qua gần năm phút đồng hồ mới bỏ điện thoại xuống một bên, Lục Thiên Phóng đã vô cùng năng suất ăn sạch một bàn, “Nhà hàng này ngon phết, rất tươi.”
“Ừ.” Thật không biết là hắn ra ngoài làm việc hay là đi chơi, có điều trong mắt Đại thiếu gia phỏng chừng không khác nhau là mấy, “Tôi đã gọi taxi cho chúng ta.” Cô còn phải mất công mất sức một lúc mới nắm được quy trình thuê xe ở Lâm Hải này đấy.
“Ý cô là…”
“Tôi gọi xe của Hoàng Tử Phong.”
“Á, nhưng tôi còn chưa ăn no.” Cơm trưa không được ăn đàng hoàng, đến hơn sáu giờ mới được ăn bữa tối, Lục Thiên Phóng đói muốn chết luôn ấy.
“Tôi hẹn là sau một tiếng nữa.” Cô cũng là người, cô cũng đói có được không?
Lúc chiếc xe Jetta có tám phần mới với nóc sáng đèn của Hoàng Tử Phong dừng trước sảnh nhà hàng buffet hải sản, anh ta cũng không để ý hai đứa “trẻ con” lên xe kia lắm. Nhìn qua thì tuổi tác của bọn họ không lớn, từ cách ăn mặc thì có thể nhận ra là sinh viên con nhà giàu đi du lịch.
Dựa theo bản tính thích nói chuyện của tài xế taxi, anh ta hỏi một câu, “Bây giờ mà đại học đã nghỉ đông rồi sao?”
“Chúng em năm tư, không sao hết.”
“Ồ, vậy tìm được việc rồi hả?”
“Tìm được rồi.” Uông Tư Điềm trả lời, cô liếc mắt nhìn Lục Thiên Phóng, Lục Thiên Phóng hãy còn đang đần người nhìn Hoàng Tử Phong.
Anh ta rất giống Bào Tử, nhưng chú ý một chút là có thể nhận ra không phải cùng một người. Đầu tiên, anh ta cao hơn Bào Tử, chỉ thấp hơn hắn một chút, đại khái chắc tầm một mét bảy tám, vóc người đương nhiên không phải dạng thấp bé, mặc dù hơi béo nhưng cũng chỉ xem như là to con mà thôi. Khuôn mặt là giống với Hoàng Tử Minh nhất, giống đến tám phần mười.
Uông Tư Điềm chọc chọc Lục Thiên Phóng, Lục Thiên Phóng đắn đo một chút rồi nói, “Anh trai, anh rất giống với một người bạn của tôi đó.”
“A?” Hoàng Tử Phong hơi sửng sốt, sờ sờ mặt mình, “Thật sao?”
“Anh có anh em không?”
“Tôi là con một.”
“Bên nội bên ngoại thì sao?”
“Có…” Hoàng Tử Phong suy nghĩ, kì thực Lục Thiên Phóng không phải người đầu tiên nói rằng anh ta giống bạn của cậu ta, người trước còn kể ra một tràng về “người bạn” đó, nào là vay tiền không trả nói dối như cuội, vân vân… Anh ta cũng ngờ ngợ đoán ra tên kia là ai, nhưng mà… “Có điều bọn họ không giống tôi lắm đâu.”
“Ồ.” Lục Thiên Phóng liếc nhìn Uông Tư Điềm, Uông Tư Điềm giả vờ cúi đầu xem điện thoại, gửi cho hắn một tin nhắn, chỉ có năm từ: Anh ta đang nói dối.
“Người anh em kia của tôi rất tốt, lần này tôi đến Lâm Hải là muốn tìm cậu ta đấy.”
“Cậu biết cậu ta là người Lâm Hải?”
“Đúng vậy, cậu ta bảo tôi để lúc nào tôi đến Lâm Hải thì tìm cậu ta chơi mà. Nhưng đáng tiếc cậu ta đổi số điện thoại rồi, không liên lạc được.”
“Ừ.” Hoàng Tử Phong lại nghĩ, sợ Lục Thiên Phóng lừa anh ta, dứt khoát không thừa nhận đến cùng, “Tiếc là tôi không biết cậu ta. Sau này mà cậu gặp lại cậu ta thì để cậu ta ăn với tôi một bữa cơm nhé, giống nhau cũng coi là duyên phận đấy.”
“Đúng đó, là duyên phận.” Uông Tư Điềm nhìn sang bên đường, Lâm Hải nhỏ, đường không rộng lắm nhưng xe xịn chạy trên đường rất nhiều, “Xe xịn ở Lâm Hải nhiều quá.”
“Không nhiều lắm đâu. Nhiều là do người ở huyện Môi lái đến chơi hoặc định cư thôi, môi trường ở huyện Môi bên kia làm sao tốt được.”
“Ồ, á…Aston Martin?” Uông Tư Điềm chỉ vào một chiếc xe cách bọn họ rất xa mà thốt lên. Bây giờ trời đã tối hẳn, Hoàng Tử Phong vẫn đang tập trung tinh thần lái xe, đàn ông ai chả mê xe, nghe Uông Tư Điềm kêu lên thế liền lập tức nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, nhưng nhìn không được rõ cho lắm.
“Chắc chắn là xe của Trương đại thiếu gia rồi, cậu ta vừa mua một con Aston Martin.”
“Trương đại thiếu?”
“Ừ, bố cậu ta là chủ mỏ than lớn nhất ở huyện Môi, cậu ta mở một nhà hàng hải sản rất to ở Lâm Hải, nhà hàng buffet hai em vừa ăn cũng là của cậu ta. Cậu ta không hút thuốc không uống rượu, chỉ thích chơi xe.”
“Trương đại thiếu…” Nghe anh ta miêu tả Lục Thiên Phóng cũng đại khái đoán được bố gã kia là ai, dường như cũng nhớ luôn ra tên của gã, “Có phải tên là Trương Minh?”
“Đúng rồi.”
“Ở thành phố A tôi cũng nghe qua tên của anh ta, nhưng bình thường anh ta không chơi bời ở đấy, chắc là không trẻ hả?” Một là Trương Minh không hoạt động ở thành phố A, hai là tuổi khá lớn, phải tầm hai bảy hai tám rồi, không cùng độ tuổi lại càng không cùng hội với Lục Thiên Phóng.
“Ừ, cậu ta bằng tuổi tôi, chúng tôi còn cùng khối cùng trường nhau đấy.” Nói ra…hình như tên kia còn thân với Trương Minh hơn một chút, bọn họ học cùng lớp.
***
Trở lại biệt thự nghỉ, việc đầu tiên Lục Thiên Phóng làm là huy động mọi mối quan hệ để liên lạc với Trương Minh. Quả nhiên tìm được một tên là bạn cũ của bạn của bạn của bạn có quan hệ họ hàng với nhà Trương Minh, khéo léo xin số điện thoại di động và số wechat của anh ta.
Lúc này đến lượt Uông Tư Điềm ra tay. Cô vẫn như cũ dùng các nick ảo với hình gái đẹp gợi cảm, ảnh của các hot girl trên mạng kết bạn với Trương Minh, nhưng mấy cái nick ảo vứt đi cũng không tiếc này lại bị từ chối.
Lục Thiên Phóng nghĩ đến anh ta yêu xe, thắng thắn dùng số wechat của mình kết bạn với anh ta, trực tiếp nói luôn, “Anh mua con Aston Martin của tôi.”
Gần mười phút sau, Trương Minh chấp nhận lời mời kết bạn trên wechat của hắn.
Lục Thiên Phóng đắc ý hếch cằm lên với Uông Tư Điềm, “Tôi liên lạc với anh ta!”
“Không cần cô đâu, đàn ông thì để đàn ông nói chuyện.” Dám chắc Uông Tư Điềm sẽ dùng mấy câu khuôn sáo tiếp cận, Lục Thiên Phóng lại cảm thấy không cần phải như vậy, nói thẳng luôn là được, “Xin chào, chiếc Aston Martin anh mua kia hẳn là chiếc tôi thua với bạn tôi, tôi là Lục Thiên Phóng.”
Quả nhiên đối phương trả lời lại, “Tôi xem wechat của cậu, đúng là xe của cậu rất giống xe của tôi, cậu muốn làm gì?”
“Không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn tìm bạn thôi, anh ta nợ tiền tôi.”
Đối phương im lặng một hồi, “Cậu ta cầm tiền liền biến mất, tôi không biết cậu ta đi đâu.”
“Vậy anh có biết tên thật của anh ta không? Anh ta nói tên anh ta là Hoàng Tử Minh, nhưng tôi cảm thấy đây không phải tên thật của anh ta.”
“Hồi đi học tên cậu ta là Lục Hải Dương, nhưng hình như mẹ cậu ta họ Hoàng thì phải.”
“Nhà anh ta còn ai ở Lâm Hải không?”
“Bố mẹ cậu ta ly hôn, nhưng đều còn ở Lâm Hải.”
“Anh biết địa chỉ của bố mẹ anh ta không?”
“Không biết, nhưng hình như mẹ cậu ta rất thích khiêu vũ ở quảng trường.”
Biết được họ tên thật thì tìm người cũng dễ hơn nhiều. Uông Tư Điềm tìm “Lục Hải Dương” một lúc, Tieba(1) của Lâm Hải đến nay vẫn còn một topic chửi bới gã kìa. Hóa ra gã đã từng là một hiệp cảnh(2), khắp các ngóc ngách của Lâm Hải đều có anh em bạn bè, đúng là trượng nghĩa hào hiệp, đúng là vay tiền, đúng là chấp nhận nặng lãi, đúng là các khoản nợ nần tích dần lại đến độ phải bỏ trốn.
(1) Tieba: Là một dạng vừa giống mạng xã hội vừa giống forum, chia ra các chủ đề, topic nhỏ, trên đó mọi người đăng bài, bình luận, tán dóc về chủ đề, topic đó.
(2) Hiệp cảnh: Là đội ngũ cảnh sát, công an phụ trợ, không có quyền chấp pháp hành chính, gần giống đội dân phòng ở Việt Nam.
Điểm không đúng chính là cái cớ vay tiền của gã. Gã muốn thầu quặng ở huyện Môi, nhưng bởi vì chính sách quốc gia thay đổi, kế hoạch bao thầu của gã không thể thành công, gã lại không muốn thanh toán tiền vay một cách uống phí như vậy, bèn đưa tiền cho một người bạn cũng làm nghề cho vay nặng lãi. Ai ngờ người bạn này bởi vì dính đến xã hội đen mà bị đánh gần chết, tiền của gã cũng trôi theo nước luôn.
Dù sao gã cũng là kẻ có đầu óc có thủ đoạn, thời điểm mượn tiền để kinh doanh cho vay nặng lãi không sinh được lời gã cũng không để ai biết, người biết chuyện này chỉ có mình gã mà thôi. Gã lại vin cớ là tìm được dự án khác, mượn của anh em bạn bè không ít tiền, thậm chí ngay cả nhà của cha đẻ cũng bị gã lừa đem đi thế chấp ngân hàng, sau khi cầm được tiền…gã biết mất không còn tăm hơi.
Danh tiếng của Lục Hải Dương xấu như thế, Trương Minh sẽ mua một chiếc siêu xe không rõ lai lịch từ tay gã sao? Trong này chắc chắn còn uẩn khúc gì đó.


Chương 14
Edit: Tiểu Gun

Trương Minh cởi cúc áo sơ mi, bố anh ta từ lúc làm xưởng phó của mỏ quốc hữu đến ông chủ mỏ tư nhân lớn nhất cũng chỉ dùng thời gian mấy năm mà thôi. Tuy nói thứ huyện Môi không thiếu nhất chính là các ông chủ than, lại càng chẳng thiếu các cậu chủ than đá, nhưng anh ta là người có triển vọng nhất, chủ yếu là bởi anh ta có một bà mẹ tốt nghiệp đại học mà năm đó có thể xem như là học bá(1), nhà ngoại lại là dòng dõi thư hương. Nhà anh ta mặc dù là nhà giàu mới phất, có tiền nhưng chưa có thế, nhất là anh ta, được nuôi thành đặc chất thư sinh, ai ai cũng bảo là mầm non của Thanh Hoa Bắc Đại, lúc những ông chủ than đá khác dạy dỗ các công tử tiểu thư của mình luôn lấy anh ta ra làm hình mẫu, ai biết rằng lại dẫn đến cho anh ta bao nhiêu kẻ thù.
(1) Học bá: Chỉ những học sinh học vô cùng giỏi, điểm số luôn vô cùng cao.
Bởi vì trình độ giáo viên ở huyện Môi không bằng Lâm Hải, thời điểm anh ta lên cấp hai bố mẹ liền quyết định cho anh ta đến học ở một trường trọng điểm ở đấy. Lúc đó bọn họ có ngày nghỉ lớn và ngày nghỉ nhỏ, ngày nghỉ lớn thì bọn họ được nghỉ hai ngày, ngày nghỉ nhỏ thì chỉ nghỉ mỗi chủ nhật thôi, đến tối còn phải về trường học giờ tự học buổi tối.
Mùa đông năm lớp 9 ấy, thứ sáu anh ta có ngày nghỉ lớn nên về nhà, ngồi trên ô tô nhà mình mơ mơ màng màng ngủ bù. Còn chưa ra khỏi thị trấn Lâm Hải lốp xe đã bị nổ, vài tên bịt mặt nhảy xuống từ một chiếc xe 16 chỗ xông tới, tài xế của anh ta thì bị đánh ngất, anh ta cũng bị kéo ra ngoài đánh cho một trận nhừ tử. Những tên đó giống như muốn lấy mạng của anh ta, mười lần thì đến tám lần là đánh vào đầu. Ngay khi anh ta tưởng rằng mình sắp chết rồi, bỗng nhiên nghe thấy có người thổi còi, lớn tiếng hô to, “Cảnh sát đến!”
Đám người kia kinh sợ, lại cảm thấy phỏng chừng là anh ta không sống nổi, nên lên xe nghênh ngang rời đi.
Vào lúc này người kia mới chạy tới, hóa ra lại là bạn cùng lớp Lục Hải Dương. Cậu ta bảo người mẹ cùng đi dạo phố với mình gọi xe cứu thương, hai mẹ con cũng đi theo vào viện, ứng tiền viện phí thuốc thang mới giữ lại được cái mạng này.
Bố mẹ anh ta chạy tới Lâm Hải dĩ nhiên là cảm tạ mẹ con nhà họ Lục một số tiền lớn, nhưng mẹ Lục không nhận, nói rằng mình chỉ nhấc tay một cái thôi, cầm đúng số tiền đã ứng ra liền đi về.
Sau đó bố anh ta tra được sự việc kia là do con trai của người “anh em tốt” Hắc Tam làm, nguyên nhân lại càng khó mà tin nổi. Thằng con trai của Hắc Tam không nên người, từ nhỏ đã giao du với một đám thanh niên lêu lổng học theo dáng vẻ của ông bố mình lên làm Tiểu Hắc lão đại, Hắc Tam lúc nào cũng lấy Trương Minh ra làm gương để dạy dỗ con mình. Ông ta xuất thân từ xã hội đen không có văn hóa, mở mồm ra mắng thì khó nghe đến tột cùng. Đối với thời kì phản nghịch của con trai, ông ta làm bố cũng hết cách, con trai ông ta thì càng ngày càng ghét Trương Minh, cuối cùng tìm cơ hội, tụ tập anh em, đầu tiên là dùng đinh đâm nổ lốp xe, sau đó thì giã cho Trương Minh một trận.
Hắc Tam chỉ có một đứa con trai đó, biết con trai làm ra chuyện như vậy, biết nhà họ Trương sẽ không tha cho nó, người cậu làm quan to ở tỉnh của Trương Minh lại càng không để yên, vội vàng cho con trai ngồi thuyền trốn sang Hàn Quốc, chính mình ở lại gánh tội thay.
Bệnh tình của Trương Minh ở Lâm Hải vừa ổn định liền được đưa lên tỉnh, mạng thì nhặt về được, nhưng vẫn để lại di chứng về sau, không thể đọc sách không thể dùng não quá độ, dùng một lát đầu liền đau như sắp vỡ, một thiếu niên khỏe mạnh thiên tài biến thành một người tầm thường, lăn lộn trong trường bổ túc ba năm, sau đó được mẹ dẫn theo nghiệp kinh doanh ăn uống. Tuy rằng nghiệp học không lên cao được nữa, nhưng trí thông minh vẫn còn, hơn nữa điều dưỡng thỏa đáng, bệnh nhức đầu cũng dần dần thuyên giảm, chuyện làm ăn cũng lên như diều gặp gió, năm anh ta hai lăm tuổi, mẹ anh ta nghỉ hẳn, tất cả chuyện làm ăn đều giao lại cho anh ta.
Lúc Lục Hải Dương chạy tiền khắp nơi cũng từng tìm anh ta. Anh ta biết nhà nước đã ngừng phê duyệt các mỏ than tư nhân nhỏ, đã có mỏ nhỏ phải đóng cửa rồi, mỏ của bố anh ta cũng phải cải tạo nhiều lắm mới giữ lại được, liền hỏi anh ta vài câu xem xem có con đường nào để kiếm tiền, ai ngờ Lục Hải Dương liền trở mặt rồi đi luôn. Vẫn là anh ta nhớ ơn cứu mạng, chủ động đi tìm Lục Hải Dương, chủ động cho gã mượn hai mươi vạn.
Thời gian Lục Hải Dương ôm tiền bỏ trốn anh ta cũng cả kinh. Vợ với mẹ hỏi anh ta có cho Lục Hải Dương mượn tiền hay không, anh ta chỉ lắc đầu phủ nhận.
Khi Lục Hải Dương lén lút trở lại Lâm Hải, tìm anh ta nói rằng gã có một chiếc Aston Martin đời mới nhất nhập khẩu nguyên chiếc thủ tục đầy đủ muốn bán cho anh ta, anh ta do dự một lúc. Anh ta biết cái gọi là thủ tục đầy đủ chỉ sợ cũng là giả hết, không chừng gã này lừa ở nơi nào đó, cái gọi là thủ tục, bây giờ có cái gì mà không làm giả được đây.
Nhưng xe đúng là xe thật, anh ta cũng đúng là mê xe, anh ta lại nợ ân tình của Lục Hải Dương, liền dứt khoát chi hai triệu mua lại. Anh ta đã quán triệt tư tưởng sẽ không khoe khoang chiếc xe này, cũng không lái xe này đến chỗ nào ngoài huyện Môi và Lâm Hải.
Một chiếc xe nổi bật như thế, người có lòng thì sẽ tìm ra thôi, bởi vậy Lục Thiên Phóng tìm tới anh ta, anh ta cũng không kinh ngạc. Lâm Hải là địa bàn của anh ta, cùng lắm là anh ta bồi thường Lục Thiên Phóng ít tiền, xe thì không thể trả lại, đây chính là sự tự tin của “chúa đất”.
Cái khiến anh ta kinh ngạc chính là lúc Lục Thiên Phóng nhìn thấy anh ta liền đi thẳng vào vấn đề, “Tôi đến không phải để đòi xe, con xe kia là tôi thua với Hoàng Tử…không… Lục Hải Dương, có chơi có chịu, không lằng nhằng.”
Anh ta rót một chén nước cho Lục Thiên Phóng. Anh ta đã điều tra qua về Lục Thiên Phóng, biết hắn là đứa con trai độc nhất của nhà giàu số một của thành phố A, thậm chí là số một của tỉnh. Bố hắn sở hữu một công ty đã lên sàn, đồng thời là cổ đông của vài công ty có tên trên thị trường chứng khoán nữa, con người trị giá vài tỷ, bản thân anh ta chỉ là một cậu chủ mỏ than sao có thể sánh nổi. Anh ta cũng biết Lục Thiên Phóng là một công tử bột, tay chơi, player chính hiệu, hôm nay gặp mặt, cũng chỉ là một tên nhóc choai choai mà thôi, cô gái cùng đến với hắn thì ngược lại, con mắt xoay vòng, dáng vẻ sắc sảo.
“Vậy chắc là cậu đến để đòi nợ?” Anh ta nhớ Lục Thiên Phóng từng nói Lục Hải Dương ôm tiền bỏ trốn.
“Tôi đến đòi nợ thay bạn.” Lục Thiên Phóng hoàn toàn không giấu giếm anh ta, “Anh ta dùng lãi suất cao lừa tiền cưới vợ của bạn tôi, lại lừa luôn cả bạn tôi làm người bảo đảm. Tiền cưới vợ có thể kiếm lại, nhưng khoản nợ bạn tôi thay anh ta bảo đảm quá lớn, nhà nghèo cửa nhỏ không gánh nổi tổn thất.”
“Ừ.” Trương Minh gật đầu. Anh ta có tướng mạo “phúc hậu”, cao chừng một mét bảy ba, nhưng nặng phải đến tám mươi cân, mặc dù mới hai mươi chín, nhưng nhìn dáng người với tướng mạo, nói ba mươi chín cũng có người tin, đôi mắt bị thịt mỡ chèn đến nhỏ lại, nhưng vẫn sắc lẹm lõi đời, “Chuyện này tôi không giúp cậu được.”
“Tôi có thể hỏi một chút không? Sao anh lại chịu bỏ ra hai triệu mua xe từ tay anh ta?” Uông Tư Điềm hỏi.
“Cậu ta có chút giao tình với tôi, hơn nữa… Xe là hàng thật, đừng nói hai triệu, ba triệu cũng đáng.”
“Anh không sợ xe kia là xe ăn cắp gây họa hay sao?”
“Ha ha ha.” Trương Minh cười, “Có thể gây ra họa gì?” Anh ta nhíu mày hỏi lại Uông Tư Điềm.
Uông Tư Điềm suy nghĩ một chút liền hiểu. Cô với Lục Thiên Phóng đều là người thành phố A, kinh tế ở thành phố A phát triển hơn nhiều so với tỉnh thành, người ngoại tỉnh hầu như chỉ biết đến thành phố A, các chỗ khác thì đa số là mù tịt. Tuy nói Lục Thiên Phóng là quý tử của nhà giàu nhất tỉnh, nhưng “nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên(2)”, Trương Minh lại là “chúa đất” nơi huyện Môi với Lâm Hải này, ai dám nhổ răng trong miệng hổ đây, “Tôi còn có một việc không hiểu.”
(2) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: Núi cao còn có núi cao hơn.
“Việc gì?” Trương Minh nhìn là nhìn Lục Thiên Phóng, có nể mặt, cũng là nể mặt Lục Thiên Phóng.
“Lục Hải Dương đắc tội nhiều người như vậy, bố mẹ anh ta sao vẫn có thể bình yên ở lại Lâm Hải vậy?”
Trương Minh thở dài, “Lúc trước cậu ta lấy nhà của bố đi thế chấp ngân hàng rồi bỏ chạy, ngân hàng đến tịch thu nhà, bà nội cậu ta liền gọi hết con cái đến gom tiền trả nợ thay bố cậu ta. Bố cậu ta cũng là một lão chẳng ra gì, năm sáu mươi tuổi đầu rồi còn bòn mẹ bòn anh em, người khác đều biết có tìm cũng vô dụng thôi, ông ta không có khả năng trả cũng sẽ không trả nợ cho con trai, mẹ cậu ta…” Trương Minh cười, mẹ Lục Hải Dương trượng nghĩa thì trượng nghĩa, nhưng cũng là một người phong lưu, “Mẹ cậu ta nhà không một gian đất không một mảnh, bản thân còn phải ở nhờ nhà mẹ đẻ, tiền đâu mà trả nợ đây. Người khác hơi giục một chút, bệnh tim của mẹ cậu ta liền tái phát.” Bây giờ anh ta đã thông suốt. Nếu người gặp nạn lúc trước không phải là mình mà là người khác, mẹ con bọn họ chưa chắc đã trượng nghĩa như vậy. Mẹ Lục tuy rằng không cầm số tiền đó, nhưng cũng không từ chối chuyện mẹ mình sắp xếp cho bà ta một công việc nhẹ nhàng. Bây giờ bà ta đã về hưu, mỗi ngày ngoài ăn uống ra chính là chơi bời, quá thoải mái ấy chứ.
“Quan hệ của anh ta với bố mẹ thế nào?”
“Lúc bố mẹ cậu ta ly hôn, cậu ta được phán cho mẹ nuôi, nhưng khoảng thời gian ở nhà ngoại thì quan hệ của cậu ta với bà ngoại là tốt nhất.”
Lục Thiên Phóng cùng Uông Tư Điềm trở lại biệt thự nghỉ, cảm thấy vụ này có chút rắc rối, “Gã cuỗm ở Lâm Hải đi gần một triệu, cách một năm lại xuất hiện ở thành phố A lừa tiền, xem ra là bởi vì tiền tiêu gần hết rồi.” Tốc độ tiêu tiền này…Lục Thiên Phóng còn líu cả lưỡi, “Hai triệu đủ cho gã đi bất cứ chỗ nào trong nước.”
“Nhưng là sau khi lừa xe, anh ta vẫn trở lại Lâm Hải, đừng quên, trong tay anh ta còn một con Mercedes đấy.”
“Lâm Hải có một cảng nước nông, thường xuyên có thuyền buôn lậu chở hàng đến Hàn Quốc, gã muốn bán xe cũng không khó.” Phép vua còn thua lệ làng, Trương Minh xem như là “người lương thiện” mà điệu bộ đã như thế, bọn buôn lậu xã hội đen…giết cả đôi bọn họ vứt lên thuyền rồi ném xuống vùng biển quốc tế, hai người bọn họ chính là hai cô hồn dã quỷ rồi. Bọn họ là đến để kiếm tiền, không phải đến để mất mạng!
“Xem ra thì Hoàng Tử Phong là một người an phận.” Ở một nơi như Lâm Hải thế này, lái taxi, đàng hoàng thành thật khổ cực kiếm tiền, nhưng lại không biết em họ đang ở bên ngoài lợi dụng tên tuổi của anh ta để đi gạt tiền, “Chi bằng chúng ta ra tay từ chỗ anh ta đi.” Uông Tư Điềm biết đây là bắt nạt người hiền lành, nhưng không bắt nạt thì không được.
“Ra tay kiểu gì?”
“Đi đường quan.”
Hoàng Tử Phong ngồi trong phòng khách nhà bà nội, mặt lạnh nhìn bà nội đang bận việc trong nhà bếp. Mẹ Hoàng – Tống Thục Phân ngồi bên cạnh cũng dài cả mặt, mẹ Lục Hải Dương là Hoàng Giai Chi khiêu vũ xong trở về, nhìn thấy dáng vẻ như thể người khác thiếu nợ bọn họ của mẹ con nhà đó cũng liền mất hứng.
Hai mẹ con nhà này từ khi biết Lục Hải Dương ở bên ngoài dùng danh nghĩa của Hoàng Tử Phong vụng trộm quẹt thẻ tín dụng, lừa tiền của người khác, đã đến đây năm lần rồi, mỗi lần đều chỉ có một mục đích, chính là bắt bà giao Lục Hải Dương ra, đến cục công an hủy bỏ bản án, xóa bỏ danh sách đen trong ngân hàng và lệnh truy nã trên mạng của công an.
Giống như là không thể vay tiền không thể ra ngoài ngồi xe là không thể sống được nữa rồi ấy. Công an người ta đã nói rồi, mọi việc đã làm rõ, là Lục Hải Dương làm, lệnh truy nã trên mạng cũng đã đổi thành Lục Hải Dương, chỉ có điều phía dưới có thêm cả tin tức cá nhân của Hoàng Tử Phong, để tránh Lục Hải Dương lại dùng thẻ căn cước của anh ta.
Hoàng Tử Phong ra ngoài cũng chỉ bị chút ảnh hưởng thôi, lại chẳng ai bắt cậu ta, cả đời này cậu ta cũng chẳng rời khỏi Lâm Hải, làm cái gì mà như “nam nhi chí ở bốn phương.”
Còn ngân hàng, người ta cũng đã nói rõ ràng rồi, đợi sau nửa năm sẽ tự động bỏ tên cậu ta ra khỏi danh sách đen, chuyển sang danh sách bình thường.
Cả mụ mẹ này nữa, lúc nào cũng như thể sắp chết rồi, vây đuổi chặn đường, lần trước còn dây dưa ở đây những bảy, tám tiếng, làm lỡ luôn giấc ngủ dưỡng nhan của bà ta.
Lục Hải Dương là con ruột của bà ta, bọn họ có thúc ép thế nào đi nữa, cũng đừng hòng bà ta giao ra.
“Sao hôm nay sắc mặt chị dâu kém thế?” Ha ha ha, đến rồi về nhiều như vậy, nhưng sắc mặt lần này là khó coi nhất, người gầy trơ xương rồi, mặt cũng vàng như nghệ, giống như sắp đi thật đến nơi.
Tống Thục Phân nhìn thấy cái đức hạnh này của bà cô nhỏ thì điên tiết. Hồi trước Lục Hải Dương vay mượn hết anh em thân thích trong nhà, chính mình vì mặt mũi cũng phải cho nó vay bảy lăm ngàn tệ, ai ngờ Lục Hải Dương liền cuỗm tiền chạy mất, bà cô nhà mình thì vẫn mang dáng vẻ nhơn nhơn nhơn nhơn, nên ăn cứ ăn nên uống cứ uống, hoàn toàn không để ý gì đến nợ nần. Mình vừa nhắc đến một câu, bà cô này liền ôm ngực giả vờ bệnh tim phát tác, mẹ chồng liền phát điên.
Dần dà “Lục Hải Dương” trở thành cái tên không thể nhắc đến trong nhà, ai ngờ… Tống Thục Phân nghĩ đến con trai mình đang yên lành lái xe lại bị mấy cảnh sát từ thành phố A đến bắt, thẩm vấn nguyên một đêm, nếu không phải tất cả mọi người đều đứng ra làm chứng cho con mình là chưa từng rời khỏi Lâm Hải, bọn họ lại tìm người xác thực, biết được kẻ gạt tiền không phải con trai mình, không thì con trai của bà không chết cũng thành tàn tật rồi.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người làm cô lại thờ ơ nói như thế…nói là táng tận lương tâm cũng không quá đáng. Đến nhà mẹ chồng tìm, bà cô nhỏ này thoái thác, đến chỗ khiêu vũ ở quảng trường tìm, bà cô nhỏ này vẫn thoái thác, chung quy lại chỉ với lý do: Một, không giúp con trai trả tiền; hai, không tìm được con trai, cuống lên bức bí thì người ta ôm ngực bất tỉnh còn phải gọi 120, bà còn phải ứng tiền xe, tiền cấp cứu. Ngày rộng tháng dài, việc con trai lại bị Lục Hải Dương hãm lại một lần nữa thông gia cũng biết, không nói hai lời liền dẫn con gái về nhà, nói thẳng là không giải quyết xong những việc này sẽ không đưa con gái trở lại.
“Ha ha ha ha…” Tống Thục Phân rút từ trong túi ra một con dao phay chém lên bàn trà.
Hoàng Giai Chi sợ đến mặt mũi trắng bệch, lại ôm ngực giả vờ bệnh tim tái phát, nhưng Tống Thục Phân ngay cả mắt cũng không giật một cái.
“Con trai của mày là con, con trai của tao không phải con sao? Con trai mày cầm thẻ căn cước, bằng lái của con trai tao ở ngoài làm xằng làm bậy, liên lụy con trai tao phải ngồi trong đồn công an một đêm không nói, ngân hàng ghi nó thành tài khoản đen(3), cảnh sát truy nã nó trên mạng, con trai tao gần ba mươi mới tìm được đối tượng kết hôn dễ lắm hả? Kết quả, người ta biết cảnh sát bắt nó, ngân hàng liệt nó thành tài khoản đen không được vay tiền mua nhà, lập tức muốn cắt đứt với nó, mẹ con mày không cho mẹ con tao sống, tao hôm nay sẽ cùng chết với chúng mày!”
(3) Tài khoản đen: Tài khoản tín dụng chi tiêu vượt mức, không trả tiền đúng hạn, quá hạn lâu, ngân hàng liệt vào danh sách đen, không cho vay tiền nữa.
“Chị dâu, chị bình tĩnh một chút, không phải cảnh sát sẽ làm rõ sao? Là thằng con phá sản của em làm, không liên quan đến Tử Phong…”
“Mày nói không liên quan thì không liên quan à? Ngân hàng với cục công an là nhà chúng mày mở à? Mẹ con tao mới từ ngân hàng với cục công an trở về, ngân hàng không chịu đưa nó ra khỏi danh sách đen, cảnh sát nói không tìm được thằng Lục Hải Dương đang giữ thẻ căn cước của nó thì không thể xóa bỏ lệnh truy nã…” Con ngươi Tống Thục Phân đỏ au nhìn chằm chằm bà cô, “Tao biết mày có điện thoại của thằng ranh kia, mày không gọi nó về, chúng ta liền đồng quy vu tận(4)!”
(4) Đồng quy vu tận: Cùng chết chung.

Chương 15
Edit: Tiểu Gun

Hoàng Giai Chi thấy thái độ của bà như vậy, trong lòng quả thực cũng hốt hoảng, quay mặt nhìn mẹ mình trong nhà bếp đang nhô ra nửa cái đầu, như thể tìm được phao cứu sinh. Chị dâu này là người đần độn, bao năm nay chỉ biết an phận chân chất sống qua ngày, ngoại trừ việc cực khổ lao lực kiếm tiền ra, không hề biết một cách kiếm tiền nào khác nữa. Như năm đó những người bán hạt khô(1) bên đường đều phát tài hết rồi, chị ta vẫn nhất nhất bám vào cái nhà xưởng sống dở chết dở chờ về hưu, bảo chị ta làm gì chị ta cũng sợ lỗ, bởi vậy một người luôn tự nhận có con mắt lanh lẹ như Hoàng Giai Chi có chút khinh thường bà chị dâu này. Nhưng cái người vừa đần vừa chân chất này có thể liều mạng đấy…chỉ sợ việc gì chị ta cũng dám làm, cái mạng nát của chị ta không đáng giá, nhưng Hoàng Giai Chi bà chưa sống đủ đâu.
(1) Hạt khô: Ở đây chỉ những loại hạt ăn vặt như đậu phộng, hạt điều, hạt dưa, hướng dương, hạt dẻ, …
“Mẹ! Mẹ mau ra đây đi!”
Bà Hoàng thấy không trốn được nữa mới từ trong bếp bước ra. Con mắt vụng trộm liếc về phía cửa, thường ngày cụ ta hay nói mình tay chân lẩm cẩm không làm gì được nữa, nhưng bây giờ lại đang nghĩ phải làm thế nào mới nhanh chân chạy được đến chỗ cửa mở cửa trốn ra ngoài đây. Đứa con dâu cả này cụ ta biết, là đứa chất phác, lại hơi cố chấp… “Thục Phân à, có việc gì thì từ từ nói, mọi người đều là người một nhà…”
“Người một nhà…” Tống Thục Phân cười gằn, chưa từng thấy người nhà nào không đi lợi dụng người khác toàn đi xúi quẩy người nhà như nhà này. Cái gọi là “người một nhà” chính là lúc vay tiền không cho thì bảo bà không màng tình thân, người nhà bọn họ quỵt nợ bà đòi thì vẫn bảo là bà không màng tình thân, nhà mình thắt lưng buộc bụng tích góp từng đồng té ra là để cung cấp cho “người nghèo” đeo vàng đeo bạc một tuần đi ăn hàng năm lần này dùng.
Cơn giận này bà đã nén từ khi vào cửa nhà họ Hoàng đến giờ, vốn nghĩ sẽ nhịn cả đời, hai vợ chồng bọn họ đã về hưu, mình kiếm tiền mình tiêu, không thiếu ai không nợ ai, cô em chồng vay tiền một đồng không trả mình cũng không nói, ai ngờ con trai của mình còn bị hãm hại, kiếp trước nhà mình thiếu nợ bà cô này hay sao?
“Bà với cô là người một nhà, không phải với bọn con.” Bà nói một cách lạnh lùng.
“Chị dâu, lời này của chị…”
“Giai Chi! Con câm miệng!” Bà Hoàng phân bua, “Thục Phân à, Giai Chi có bảo không giúp con tìm Hải Dương đâu, không phải vẫn đang từ từ tìm sao? Nó không chỉ lừa tiền của con, ngay cả vốn quan tài của mẹ nó cũng lừa rồi, con có đem Giai Chi đi bán, Giai Chi nó cũng không có tiền đâu.” Bởi vì chuyện này, hai thằng con trai với một đứa con gái của cụ ta còn chẳng đến nhà nữa, nói thẳng là có Hoàng Giai Chi ở nhà thì bọn họ sẽ mặc kệ cụ, trong lòng bà cụ cũng tức lắm, nhưng một là bà cụ đã thiên vị đứa con gái Hoàng Giai Chi lanh lợi nhất giống bà cụ nhất quen rồi, hai là cảm thấy con cái chỉ vì mấy vạn tệ mà trở mặt là bất hiếu, mình chỉ còn trông cậy vào Hoàng Giai Chi dưỡng lão mà thôi, không bênh nó thì bênh ai.
“Ha ha ha ha…” Tống Thục Phân nói, “Hoàng Giai Chi, sao mày không nói cho bà một tháng mày kiếm được bao nhiêu tiền? Mày lại cùng mấy con mụ phá nhà phá của kia lên tỉnh mua quần áo đúng không? Tiêu hết bao nhiêu tiền rồi?”
“Đó là tiền lương hưu của tôi.” Hoàng Giai Chi nhỏ giọng đáp lời, rận quá nhiều thì không cắn, nợ quá nhiều thì không phải lo. Hơn nữa nợ nần là của con trai đã thành niên chứ không phải của bà ta, bà ta tiêu lương hưu của mình thì vướng ai? “Chị dâu, oan có đầu nợ có chủ, nợ nần là của Lục Hải Dương, em tiêu tiền thì làm sao? Em không vay tiền chị, lúc trước chị cho Hải Dương mượn tiền em còn bảo chị đừng cho nó vay đấy, sao bây giờ lại quay lại trách em?”
“Mày đừng có xỏ lá ở đây!” Tống Thục Phân hừ một tiếng, “Hôm nay mày không tìm ra Lục Hải Dương, tao không để mày yên đâu!”
“Chị dâu, em thật không biết nó ở chỗ nào mà!” Hoàng Giai Chi đánh mắt với mẹ mình, bà Hoàng từ từ đi về phía cạnh cửa, đúng lúc đến chỗ sofa, Hoàng Tử Phong đứng lên, kéo bà nội lại.
“Bà nội, bà không được đi, ai cũng không được phép ra khỏi cái cửa này!” Thỏ cuống lên còn cắn người, Hoàng Tử Phong vô tích sự gần ba mươi năm, thật vất vả mới tìm được bạn gái, đã tới bước bàn chuyện cưới xin, thế mà lại bị thằng em họ phá nát, lần này không liều mạng thì thật sự sẽ uất ức cả đời!
Đã thế thì cùng chết! Anh ta nói xong liền xé áo trên người, lộ ra cơ thể đã buộc chặt thuốc nổ.
“Ôi trời đất ơi!” Bà cụ sợ đến ngã ngồi trên đất. Những bà cụ nơi khác có thể không nhận ra thuốc nổ, nhưng ông Hoàng lúc còn trẻ đã từng là tay chuyên phá đá của mỏ than quốc hữu huyện Môi, bà cụ biết, vừa nhìn đã biết thứ buộc trên người cháu trai mình là đồ thật.
Hoàng Giai Chi cũng sợ đến nhũn cả chân. Bà ta còn tưởng là chị dâu đến dọa bà ta thôi, chuyện này vẫn có thể qua quýt bỏ qua, nhưng nhìn thấy cháu trai quấn thuốc nổ trên người, tức khắc liền cuống quýt, “Thục Phân! Có việc gì thì nói! Có việc gì thì nói!” Thảo nào người ta nói không nên đặt tên cho con là Phong, quả nhiên là bất trị(*).
(*) Phong ở đây chỉ các đỉnh núi rất cao, khó có người với tới, nhưng cũng có thể hiểu là không ai làm gì được, bất trị.
“Chẳng có gì để nói hết! Trước tám giờ tối nay Lục Hải Dương không đến, tôi với các người đồng quy vu tận!”
“Con chờ chút! Con chờ đi, bây giờ cô gọi điện cho nó!”
“Bảo với nó là bà nhớ nó, để nó về nhà ăn sủi cảo hải sản! Không được nói chúng tôi ở đây!”
“Được! Được! Được!” Hoàng Giai Chi lấy di động ra, run đến mức ngón tay cứ ấn sai mãi, nhập mật khẩu sai hai lần mới mở được điện thoại, lúc ấn đến số điện thoại lại hơi do dự, tình thế này… Con trai đến chắc chắn sẽ không có cái gì tốt đẹp, ngộ nhỡ Hoàng Tử Phong giết nó…thì làm sao đây… Nhưng nếu con trai không đến…mình lại không sống được… Trước giờ con trai vẫn là đứa khôn ngoan, nó đến…không chừng mình còn được cứu.
Trong lòng bà ta nghĩ vậy, nhanh chóng ấn số điện thoại của con trai gọi đi, “Con trai…con đang ở đâu?”
Đầu bên kia Lục Hải Dương đang ngâm chân trong nhà tắm công cộng, nhìn thấy là số điện thoại của mẹ mình mới nhận, gã vốn là người biết nhìn sắc mặt cử chỉ người khác, nghe giọng của mẹ trong điện thoại liền cảm thấy có vấn đề, “Mẹ, mẹ sao thế?”
“Mẹ không sao…con đang ở đâu thế?”
“Con ở chỗ bạn.”
“Con vẫn đang ở Lâm Hải sao?”
“Vâng.” Gã còn một chiếc Mercedes chưa bán, chỗ Lâm Hải này buôn lậu ra bên ngoài rất dễ, nhưng bán được giá cao thì không dễ, bây giờ hắn có hai triệu trong tay, cũng không gấp lắm.
“Bà nội con gói sủi cảo nhân hải sản, về nhà ăn đi.”
Sủi cảo hải sản… Đúng là gã thích ăn sủi cảo hải sản nhất, đặc biệt là bà nội làm. Tôm nõn đều là dùng những con tươi nhất bóc vỏ ra, thịt nạc là chỗ thịt sườn ngon nhất, mùa này rau hẹ không ngon, bà nội sẽ bỏ những mầm tỏi non tự trồng trong chậu vào, thơm ngon vô cùng, khách sạn năm sao bên ngoài cũng không làm ra được hương vị như thế, nhưng mà… “Mẹ, có phải mẹ có chuyện gì rồi không?”
“Mẹ có thể có chuyện gì chứ… Mẹ… Mẹ không có chuyện gì đâu…chỉ là nhớ…con. Lần này con về cũng lâu, có phải là gặp người quen không?”
“Không có.” Gã toàn trốn trong phòng bao massage chân riêng, không ra ngoài gặp ai hết, nhưng mẹ mình…thật sự không có gì thì sao giọng lại run như vậy. Chẳng lẽ là kẻ thù tìm tới cửa? Gã hiểu mẹ, bình thường cũng xem như là bảo vệ mình, nhưng một khi dao gác lên cổ, vài phút là phun mình ra ngay, không chừng kẻ thù giờ đang mai phục ở nhà mình ấy chứ, “Mẹ, ai ở nhà mình?”
“Không…không…có…ai…”
Hoàng Tử Phong nghe thấy cô mình đang cố tình để lộ. Lục Hải Dương từ nhỏ đã tinh ranh, giáo viên chưa đến gần nhưng nghe tiếng giày là gã biết giáo viên đang đến liền cầm sách giả vờ ngồi học ngay. Làm việc tập thể trong lớp hoặc ở nhà cũng dùng mánh lới để lười biếng, lúc người khác làm việc thì gã tranh thủ nghỉ ngơi, thoáng thấy người lớn đến liền lập tức hùng hục làm như trâu đất, bà cô này sợ đến run giọng, chắc chắn không qua được mắt gã.
“Lục Hải Dương! Tao đang ở đây!”
“Ai?” Giọng nói này…
“Hoàng Tử Phong!”
“Anh họ…anh đang ở nhà bà ngoại à…” Lục Hải Dương thở phào, gã còn tưởng là ai cơ, hóa ra là ông anh họ. Từ nhỏ ngoại hình bọn họ đã giống nhau, nhưng bàn về khôn ngoan thì mười ông anh họ này cũng không bằng gã, càng đừng nói đến “máu liều”. Anh họ là loại người lá cây rơi vào còn sợ bị vỡ đầu… Chính vì biết rằng anh ta nhát chết, biết rằng anh ta sẽ chẳng dám xa nhà ra ngoài làm công, gã mới trộm thẻ căn cước với bằng lái của Hoàng Tử Phong, giả mạo thân phận của anh ta, quả nhiên, từ đầu đến cuối Hoàng Tử Phong không hề phát hiện ra.
Hoàng Tử Phong nghe được sự khinh thường trong lời nói của Lục Hải Dương, thầm nghĩ trong lòng coi như để nó biết tôn trọng mình, mình liều một lần này đi, “Mày hỏi mẹ mày xem tao đang làm cái gì?”
Anh ta vứt điện thoại lại cho Hoàng Giai Chi, Hoàng Giai Chi ôm điện thoại kêu lên, “Con trai! Con mau về đi! Hoàng Tử Phong điên rồi! Trên người nó buộc thuốc nổ muốn đồng quy vu tận với mẹ!”
Mùa đông ngày ngắn, lúc Tống Thục Phân cùng Hoàng Tử Phong tới nhà bà nội là mười giờ sáng, ầm ĩ xong cũng chưa tới mười một giờ, bốn người yên lặng nhìn nhau chờ Lục Hải Dương, nhưng chờ mãi cũng không thấy tăm hơi gã đâu.
Đến hơn bốn giờ chiều, trời dần tối, trong lòng bốn người cũng dần nguội lạnh. Từ trước đến giờ Lục Hải Dương vẫn ranh ma, biết trên người Hoàng Tử Phong có thuốc nổ, có trở về cứu mẹ với bà ngoại hay không còn là năm mươi năm mươi, mà nếu không có bà ngoại, năm mươi năm mươi hay không còn chưa biết.
Bọn họ đã mấy tiếng không ăn không uống, nhưng chẳng ai cảm thấy đói bụng, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua cực chậm, mà cũng cực nhanh. Đặc biệt là Hoàng Giai Chi, vừa mong con trai đến, rồi lại mong nó đừng đến, rối rắm biết bao.
Bà Hoàng vẫn muốn khuyên nhủ con dâu với cháu nội, nhưng vừa mở miệng liền bị con dâu quát lại. Tống Thục Phân kể hết, nào là từ khi mình gả về cụ ta đã thiên vị cô chú thế nào, rồi kể đến vợ chồng nhà mình nghèo ra sao vất vả ra sao, bị khinh bỉ thế nào,… Bao nhiêu chuyện trong mấy chục năm trời đều tuôn ra sạch, một lần chưa nói hết thì hai lần, lải nhà lải nhải, như thể ăn phải khoai ngứa.
Vừa lúc đó, cửa chính bị người ta đá rầm rầm, Hoàng Tử Phong tưởng là Lục Hải Dương bèn nhìn qua mắt mèo, vậy mà lại là hai đứa một trai một gái trông khá quen.
“Hai người là ai?”
“Chúng tôi là chủ nợ của Hoàng Tử Phong, đến tìm anh ta đòi nợ!” Cô gái la lớn, “Đây có phải nhà bà nội Hoàng Tử Phong không? Anh ta có ở nhà không?”
Lại là tới đòi nợ, lại là tìm Hoàng Tử Phong, rốt cục Lục Hải Dương đã dùng danh nghĩa của anh làm bao nhiêu chuyện xấu rồi! “Nó không ở nhà!”
“Tôi nghe giọng anh giống giọng anh ta lắm! Đừng có giả vờ, tôi biết là anh!”
“Nó không ở nhà! Nợ các người tiền cũng không phải Hoàng Tử Phong! Là Lục Hải Dương!”
“Lục Hải Dương là ai chúng tôi không biết! Chúng tôi chỉ biết Hoàng Tử Phong!” Người kia sống chết đập cửa, “Mở cửa nhanh! Mở cửa nhanh! Anh không mở tôi giội sơn đỏ đấy!”
Hoàng Tử Phong cắn răng. Hôm nay anh ta đã đánh cược bằng cả tính mạng rồi, có thêm hai cái mạng nữa cũng chẳng sao, vội vàng mặc áo lên che thuốc nổ trên người rồi mở cửa, “Hai người vào đi!”
Lục Thiên Phóng với Uông Tư Điềm bước vào, lò sưởi trong nhà này rất tốt, vừa mở cửa khí nóng đã xông vào mặt, nhưng bà cụ với người phụ nữ trung niên bên trái ngồi trên sofa lại đang run rẩy, một phụ nữ trung niên khác thì lại cầm dao phay trừng mắt với hai bọn họ.
“Này…”
“Nhìn thấy chưa? Lục Hải Dương không ở đây!”
“Chúng tôi không biết Lục Hải Dương, chúng tôi đến là để tìm Hoàng Tử Phong.”
“Lục Hải Dương chính là Hoàng Tử Phong, nó giả mạo danh nghĩa tôi ở ngoài đi vay tiền.”
“Anh là Hoàng Tử Phong?” Lục Thiên Phóng chỉ vào anh ta hỏi.
“Tôi là…”
Đúng lúc đó, bên ngoài bỗng nhiên lại có người gõ cửa, Hoàng Tử Phong nhìn qua mắt mèo, đúng là Lục Hải Dương rồi, lập tức không nghĩ nhiều, mở cửa túm Lục Hải Dương vào nhà!
Lục Hải Dương giả ngu, cười hì hì nhìn Hoàng Tử Phong, “Anh họ, đã lâu không gặp, anh cũng đến ăn sủi cảo sao?”
“Bào Tử, lâu rồi không gặp nhé!” Lục Thiên Phóng cũng cười hì hì nói.
Lục Hải Dương quay đầu nhìn thấy Lục Thiên Phóng, nụ cười trên mặt cứng lại.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store