Hau Ket Thuc Your Name Cuoc Gap Go Dinh Menh
Sau khi hai chúng tôi cùng hỏi nhau về cái tên của chính mình, lúc đó chúng tôi thực sự đã thẹn thùng nhưng trong lòng thật hạnh phúc vì sau 8 năm, chúng tôi đã gặp lại nhau. Nhìn hình bóng cô ấy, tôi thực sự rất rất hạnh phúc. Cô ấy vẫn đợi tôi, vẫn tìm kiếm tôi ngày qua ngày. Bất chợt tôi lại nhớ đến cuộc đối thoại của tôi với Mitsuha... Nhận ra, cuộc đối thoại chợt ngưng, tôi ngại ngùng mở lời:
- Vậy thì, anh sẽ giới thiệu trước. Anh... tên Taki!
Cô ấy hạnh phúc đáp lại:
- Tên em là Mitsuha!
Bất chợt, luồng kí ức năm xưa ùa về. Đầu tiên chính là tôi hoán đổi vào người Mitsuha, chứng kiến những gì xảy ra trong cuộc sống thường ngày của em ấy, biết thế nào là ý nghĩa của cụm từ " Musubi ", tập quán của gia đình Miyamizu, tình cảm cô ấy dành cho tôi, khoảnh khắc Kataware-doki là lúc chúng tôi gặp nhau,... "Mỗi buổi sáng mở mắt ra tôi đều có có cảm giác mất mát." . Nhưng có lẽ cảm giác mất mát ấy đang được thay thế bằng cảm giác yêu thương đong đầy, to lớn. Khung cảnh chúng tôi gặp nhau có lẽ cũng giống nhau khung cảnh ấy, " khung cảnh ấy như là trong mơ, đẹp đến mức khiến người ta vấn vương." Dù em ở nơi đâu trên thế gian này, tôi sẽ đến tìm em. Thật sự, em đang ở ngay đây, Mitsuha! Cô ấy là người tôi không thể quên, không được quên! Bất chợt, hơi ấm của cô ấy đã lan toả qua tôi, đó là một cái ôm, một cái ôm thật nồng ấm, chất chứa đầy nỗi nhớ, cũng một chút sự trách móc.....
Anh ấy thực sự ở đây, đang đứng ở đây, một người mà tôi thực sự không thể quên, không được quên. Thật vậy, chỉ cần lướt qua nhau, chúng ta sẽ nhận ra người còn lại, người ấy cũng thế. Taki cũng đã nhận ra tôi, lòng tôi như đang ở trên chín tầng mây lãng mạn. Thật sự hạnh phúc! Bất ngờ anh ấy giới thiệu tên mình, tôi cũng đáp lại:
- Tên em là Mitsuha!
Kí ức hai đứa đã ùa về. Đó chính là những lần anh ấy "bóp ngực" tôi khi hai đứa hoán đổi, những lần chúng tôi trao đổi qua điện thoại, sự ghen tuông trong lòng đến bật khóc khi anh và Okudera-senpai hẹn hò qua sự sắp xếp của tôi, đặc biệt là khoảnh khắc Kataware-doki đã giúp chúng tôi gặp lại nhau! Chúng tôi đã rất hạnh phúc dù nó thật ngắn ngủi. Kết thúc cuộc trò chuyện ấy là sự đề nghị viết tên cho nhau để không quên sau khi tỉnh dậy của anh. Tôi đồng ý. Và anh ấy viết tên anh ấy trước, đến lượt tôi viết những nét đầu thì hoàng hôn đã kết thúc, tôi phải trở đi báo tin nguy cấp về vụ thiên thạch cho bố. Nhưng khi trở về, tôi lại bật khóc khi quên tên anh ta, chắc tôi đã để lại tình yêu tôi dành cho Taki ở "Thế giới ấy". Khi đang trên đường đến toà Thị chính, tôi vấp ngã và chợt nhận ra anh ấy đã viết tên vào tay mình. Tôi cảm thấy như được cứu vớt, nhưng sau đó tôi đã xúc động bởi chính câu "Anh thích em", dù tôi hơn anh đến ba tuổi. Anh ấy ngốc thật, cứ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ quên tên tôi và viết lời tỏ tình vào tay tôi. Bởi chính ba từ ấy, tôi không bao giờ nguôi nghĩ về anh, không bao giờ được phép quên anh. Tôi xem đó như là lời tỏ tình lâu dài mà tôi nghĩ đã khó mà gặp lại anh ta. Dòng lệ tôi chảy dài trên hai gò má, tôi chạy đến ôm anh
- Đồ ngốc, dù anh không viết tên mình, em vẫn sẽ nhớ đến khuôn mặt, hình dáng anh và tìm được anh mà! Em sẽ không bỏ qua những lần anh "tự tiện" đâu!
Tôi cũng cảm nhận được cái ôm từ anh và dòng nước mắt anh chảy trên gò má của chính anh. Anh nghẹn ngào vì xúc động:
- Dù có sờ ngực em bao nhiêu lần đi nữa, nhưng vẫn không bao giờ được một lần gặp lại em như bây giờ. Suốt bao năm tháng qua, mỗi buổi sáng thức dậy, anh vẫn cảm thấy nhói lòng. Đôi khi nhìn lại ngôi làng Itomori do tay anh tự vẽ, anh vẫn cảm thấy lòng mình như đang bị giằng xé vì điều gì. Và anh biết sự giằng xé ngày qua ngày đó chính là cảm giác thiếu em...
Sau khi đã trao nhau hơi ấm trong lòng, cùng với những tâm tư lòng mình. Hai đứa nhìn nhau, mặt thẹn thùng nhưng tay vẫn nắm chặt. Chúng tôi đã trao cho nhau nụ hôn mình trong một buổi sáng tinh tươm ấy, một buổi sáng của sự gặp gỡ định mệnh!
Tình yêu cũng giống như là sợi dây bện vậy, chúng xoắn vào nhau và liên kết lại, đôi khi chúng bị nới lỏng, rồi lại liên kết với nhau. Mỗi người chúng ta sẽ có ngày gặp được một người quan trọng đối với mình. Thì khi ấy, hãy trân trọng và thực sự dành cho nhau những điều quý giá nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store