Harry Potter Va Hoi Phuong Hoang
Ngày hè nóng nhất từ trước tới nay đang lê qua và sự lặng lờ ngái ngủ bao trùm những ngôi nhà to tướng vuông vức trên đường Privet Drive. Những chiếc xe hơi trước đây luôn luôn sáng bóng bây giờ cứ nằm ỳ hứng bụi trên lối dành riêng cho xe ra vào. Những bãi cỏ từng có thời xanh mướt như ngọc bích bây giờ vàng úa khô nẻ; bởi vì trời đang hạn hán nên vòi tưới nước đã bị cấm xài. Cư dân ở đường Privet Drive thế là bị tước mất cái thú rửa xe cắt cỏ, đành rút lui vô bóng râm của những căn nhà mát mẻ có cửa sổ mở toang, với niềm hy vọng dụ dỗ được một cơn gió thoảng đố làm sao bói ra được. Người duy nhất không trú ẩn trong nhà lúc này là một đứa con trai chừng mười mấy tuổi, đang nằm ngửa thẳng cẳng trên một vạt đất trồng hoa bên ngoài ngôi nhà số Bốn.
Nó là một đứa con trai gầy gò, tóc đen, đeo kính cận, có một vẻ hơi khắc khổ không được lành mạnh cho lắm của một kẻ phải lớn quá nhanh và từng trải qua nhiều trong một thời gian quá ngắn. Cái quần bò nó mặc dơ hầy te tua, cái áo thun thì rộng lùng thùng và cũ mèm, còn đôi giày của nó thì vừa sút đế vừa há mồm tróc nóc. Cái bộ dạng bề ngoài của Harry Potter khiến cho hàng xóm láng giềng không ưa nó nổi. Những hàng xóm của nó thuộc loại người vẫn tin rằng cái sự lôi thôi lếch thếch là rất đáng bị luật pháp trừng trị! Nhưng cũng may là chiều nay Harry Potter tụe biết thân mà ẩn nấu phía sau một bụi hoa tú cầu, nên khách qua đường cũng chẳng nhìn thấy nó. Thực ra nếu dượng Vernon hay di Petunia mà thò đầu ra ngoài cửa sổ phòng khách để nhìn thẳng xuống vạt đất trồng hoa phía dưới thì Harry sẽ bị lộ tẩy ngay; và cũng chỉ duy nhất có cách đó thì mới phát hiện ra nó.
Nhưng nói chung, Harry nghĩ là nó đang được khen thưởng nhờ sáng kiến hay ho nằm trốn ở xó này. Có thêt nó cũng chẳng thấy thoải mái lắm khi nằm trơ trên nền đất gồ ghề nóng bức, nhưng mặc khác nó lại được cái lợi là không bị ai dòm ngó hoạnh hoẹ bằng những câu hỏi dễ điên tiết hay bởi tiếng nghiến răng trèo trẹo to đến nỗi át cả chương trình thời sự khiến nó không thể nghe được phần tin tức. Ấy là câu chuyện thường xảy ra trước đây mỗi lần nó cố ngồi lỳ trong phòng khách mà xem truyền hình với dì dượng.
Hình như ý nghĩ của Harry đã bay xuyên qua cửa sổ, vào trong phòng khách nhà ông bà Dursley. Dượng nó, ông Vernon Dursley, bỗng nhiên cất tiếng nói:
-May phước là thằng ấy đã thôi chườn mặt ra phòng khách. Ờ mà nó đâu rồi?
Dì Petunia nói
-Ai mà biết! Không thấy nó ở trong nhà.
Dượng Vernon lẩm bẩm đầy vẻ khinh miệt:
-Coi tin tức....Hứ. Tôi muốn biết cái ngữ nó mà coi cái tin tức gì? Làm như thể nó là một đứa con trai bình thường quan tâm đến thời sự ấy. Dudley nhà mình có bao giờ màng tới chuyện gì đang xảu ra đâu, chưa chắc nó đã biết đương kim thủ tướng là ai nữa à! Nhưng dù sao đi nữa, làm gì có tin tức liên quan tới lũ chúng nó trong chương trình thời sự của chúng ta....
Dì Petunia chợt khắc khẽ:
-Suỵt! Anh Vernon, cửa sổ mở đấy!
-Ờ ờ phải, xin lỗi em yêu...
Hai ông bà Dursley chợt nín khe. Harry lắng tai nghe tiếng nhạc leng keng quảng cáo món cháo điểm tâm hiệu Fruit'N Bran trên truyền hình trong khi mắt nó đang quan sát bà Figg đủng đỉnh thong dong bước từ từ ngang qua chỗ nó nằm. Bà Figg là một bà già dở hơi, cực kỳ khoái mèo, nhà ở gần đó trên đường Wisteria Walk, vừa đi vừa quạu quọ và rầu rĩ
Lảm nhảm nói với chính mình. Harry rất đắc ý là nó được yên thân nằm ẩn kín đằng sau bụi cây; ấy là vì dạo gần đây bà Figg cứ lăn le mời nó ghé qua nhà bà uống trà mỗi khi bà gặp nó trên đường phố. Đợi đến khi bà già đã quẹo qua góc đường và khuất bóng, tiếng của dượng Vernon lại vang ra ngoài cửa sổ.
-Cục cưng Dudley của mình chắc là đã đi dự tiệc trà rồi hả?
Dì Petunia đáp lời chồng bằng giọng trìu mến:
-Ở gia đình Polkisses đấy. Con mình có nhiều bạn nhỏ lắm, cậu chàng được hết thảy mọi người yêu mến....
Khó khăn lắm Harry mới nén được một cái khịt mũi. Ông bà Dursley quả thực là không hiểu biết một tí xíu gì hết về cậu quý tử Dudley của họ; họ cứ nuốt trọng tất cả những lời nói dối ngớ ngẩn mà Dudley bịa ra về những bữa tiệc trà với các thành viên khác nhau trong băng của nó vào mỗi buổi tối trong kỳ nghỉ hè. Harry đã nhìn thấy Dudley và băng nhóm của nó khi đi dạo quanh khu Little Whinging vào buổi tối. (Harry đã bỏ ra hầu hết những ngày nghỉ chỉ để đi lang thang trên đường phố, lượm báo cũ trên đường để dò la tin tức.)
Nhạc điệu mở đầu báo hiệu chương trình thời sự lúc 7 giờ vang vọng đến tai Harry khiến bụng nó cồn cào. Có lẽ tối nay- sau cả tháng đợi chờ
-Sẽ là buổi tối....
Nó là một đứa con trai gầy gò, tóc đen, đeo kính cận, có một vẻ hơi khắc khổ không được lành mạnh cho lắm của một kẻ phải lớn quá nhanh và từng trải qua nhiều trong một thời gian quá ngắn. Cái quần bò nó mặc dơ hầy te tua, cái áo thun thì rộng lùng thùng và cũ mèm, còn đôi giày của nó thì vừa sút đế vừa há mồm tróc nóc. Cái bộ dạng bề ngoài của Harry Potter khiến cho hàng xóm láng giềng không ưa nó nổi. Những hàng xóm của nó thuộc loại người vẫn tin rằng cái sự lôi thôi lếch thếch là rất đáng bị luật pháp trừng trị! Nhưng cũng may là chiều nay Harry Potter tụe biết thân mà ẩn nấu phía sau một bụi hoa tú cầu, nên khách qua đường cũng chẳng nhìn thấy nó. Thực ra nếu dượng Vernon hay di Petunia mà thò đầu ra ngoài cửa sổ phòng khách để nhìn thẳng xuống vạt đất trồng hoa phía dưới thì Harry sẽ bị lộ tẩy ngay; và cũng chỉ duy nhất có cách đó thì mới phát hiện ra nó.
Nhưng nói chung, Harry nghĩ là nó đang được khen thưởng nhờ sáng kiến hay ho nằm trốn ở xó này. Có thêt nó cũng chẳng thấy thoải mái lắm khi nằm trơ trên nền đất gồ ghề nóng bức, nhưng mặc khác nó lại được cái lợi là không bị ai dòm ngó hoạnh hoẹ bằng những câu hỏi dễ điên tiết hay bởi tiếng nghiến răng trèo trẹo to đến nỗi át cả chương trình thời sự khiến nó không thể nghe được phần tin tức. Ấy là câu chuyện thường xảy ra trước đây mỗi lần nó cố ngồi lỳ trong phòng khách mà xem truyền hình với dì dượng.
Hình như ý nghĩ của Harry đã bay xuyên qua cửa sổ, vào trong phòng khách nhà ông bà Dursley. Dượng nó, ông Vernon Dursley, bỗng nhiên cất tiếng nói:
-May phước là thằng ấy đã thôi chườn mặt ra phòng khách. Ờ mà nó đâu rồi?
Dì Petunia nói
-Ai mà biết! Không thấy nó ở trong nhà.
Dượng Vernon lẩm bẩm đầy vẻ khinh miệt:
-Coi tin tức....Hứ. Tôi muốn biết cái ngữ nó mà coi cái tin tức gì? Làm như thể nó là một đứa con trai bình thường quan tâm đến thời sự ấy. Dudley nhà mình có bao giờ màng tới chuyện gì đang xảu ra đâu, chưa chắc nó đã biết đương kim thủ tướng là ai nữa à! Nhưng dù sao đi nữa, làm gì có tin tức liên quan tới lũ chúng nó trong chương trình thời sự của chúng ta....
Dì Petunia chợt khắc khẽ:
-Suỵt! Anh Vernon, cửa sổ mở đấy!
-Ờ ờ phải, xin lỗi em yêu...
Hai ông bà Dursley chợt nín khe. Harry lắng tai nghe tiếng nhạc leng keng quảng cáo món cháo điểm tâm hiệu Fruit'N Bran trên truyền hình trong khi mắt nó đang quan sát bà Figg đủng đỉnh thong dong bước từ từ ngang qua chỗ nó nằm. Bà Figg là một bà già dở hơi, cực kỳ khoái mèo, nhà ở gần đó trên đường Wisteria Walk, vừa đi vừa quạu quọ và rầu rĩ
Lảm nhảm nói với chính mình. Harry rất đắc ý là nó được yên thân nằm ẩn kín đằng sau bụi cây; ấy là vì dạo gần đây bà Figg cứ lăn le mời nó ghé qua nhà bà uống trà mỗi khi bà gặp nó trên đường phố. Đợi đến khi bà già đã quẹo qua góc đường và khuất bóng, tiếng của dượng Vernon lại vang ra ngoài cửa sổ.
-Cục cưng Dudley của mình chắc là đã đi dự tiệc trà rồi hả?
Dì Petunia đáp lời chồng bằng giọng trìu mến:
-Ở gia đình Polkisses đấy. Con mình có nhiều bạn nhỏ lắm, cậu chàng được hết thảy mọi người yêu mến....
Khó khăn lắm Harry mới nén được một cái khịt mũi. Ông bà Dursley quả thực là không hiểu biết một tí xíu gì hết về cậu quý tử Dudley của họ; họ cứ nuốt trọng tất cả những lời nói dối ngớ ngẩn mà Dudley bịa ra về những bữa tiệc trà với các thành viên khác nhau trong băng của nó vào mỗi buổi tối trong kỳ nghỉ hè. Harry đã nhìn thấy Dudley và băng nhóm của nó khi đi dạo quanh khu Little Whinging vào buổi tối. (Harry đã bỏ ra hầu hết những ngày nghỉ chỉ để đi lang thang trên đường phố, lượm báo cũ trên đường để dò la tin tức.)
Nhạc điệu mở đầu báo hiệu chương trình thời sự lúc 7 giờ vang vọng đến tai Harry khiến bụng nó cồn cào. Có lẽ tối nay- sau cả tháng đợi chờ
-Sẽ là buổi tối....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store