ZingTruyen.Store

Harry Potter Fanficion Sbss Por Una Cabeza

Author: Stella_Carter

Link: https://archiveofourown.org/users/Stella_Carter/pseuds/Stella_Carter

-----------------------

Sirius mở rèm giường, đi đến bên cửa sổ nhìn chằm chằm ánh trăng lạnh lẽo. Bây giờ gã rất tỉnh và không thể ngủ được.

Đó không phải là một giấc mơ, gã nhớ đến nơi u ám gọi là "Hội trường phán xét" đằng sau cánh cổng tò vò của Sở Bảo Mật.

Giống như những đoạn video được cắt lại, những gì diễn ra trong ấy không được lưu giữ, và ngay cả khi lấy lại trí nhớ, gã ta sẽ không nhớ lựa chọn ban đầu. Nhưng tiềm thức không nói dối, nó liên tục nhắc nhở Sirius rằng tất cả đều là thật.

Tay gã vẫy nhẹ trong không khí, và rèm cửa tự đóng lại. Gã thực phất nhẹ một cú khác để mở, và rèm cửa lại mở ra một cách ngoan ngoãn. Sirius ngồi lại trên giường, triệu hồi quần áo bằng một câu thần chú không lời, quần áo rơi vào tay gã y như ý muốn.

Phép thuật của gã đã trở lại với ký ức, ngay cả khi không có đũa phép.

Trước khi tỉnh dậy, gã nghe rõ những lời cuối cùng. Nếu vậy, linh hồn của gã đã cứu ai? Và ai đã vì gã mà từ bỏ mọi thứ để chuộc lại phép thuật và trí nhớ?

Gã lờ mờ biết câu trả lời cho câu hỏi đầu tiên, nhưng gã không muốn đối mặt với nó, câu thứ hai, gã phải hỏi Harry.

Sirius rón rén đi từ phòng ngủ đến phòng làm việc, ý nghĩ tìm vài cuốn sách trên giá sách để giết thời gian đã biến mất ngay lập tức khi ánh mắt gã chạm vào một hàng sách ma thuật hắc ám.

Bằng cách nào đó, gã nhớ văn học Muggle trong căn hộ nhỏ ở Quảng trường Claremont.

Gã trở về tay không, cứ trằn trọc trở mình trên giường cho đến khi có chạng vạng trên bầu trời xanh xám.

Năm giờ sáng, gã nghe thấy tiếng Kreacher đi vào bếp, đồ dùng kêu lách cách khe khẽ.

Không lâu sau, gã cũng nghe thấy tiếng Harry thức giấc bên cạnh. Sau đó, Sirius mới đứng dậy, mặc quần áo và đẩy cửa bước vào.

Cha đỡ đầu và con trai thoạt nhìn đã biết rằng đêm qua người bên kia không hề nghỉ ngơi. Hiện tại cả người đều có màu xanh, trong lòng rất lo lắng, nhất định là cả đêm không ngủ.

Họ chỉ đơn giản trao đổi vài câu, đợi nhau hỏi han trước, nhưng không ai đề cập đến.

Sirius ngồi xuống bàn ăn sau khi tắm rửa sạch sẽ, Merlin mới biết nửa đêm gã vẫn chưa ngủ, đói đến mức bao tử sôi ùng ục. Gã ta lấy chiếc bánh sandwich lòng đỏ trứng nướng trước khi Harry làm xong, phần trứng phủ bơ béo ngậy và mềm, đáp ứng đầy đủ nhu cầu của vị giác.

Harry bước vào phòng ăn khi nuốt miếng bánh mì thịt xông khói và nhấp một ngụm nước bí ngô. Sirius vỗ mảnh vụn trên tay, nói.

"Ta muốn dành thời gian đi gặp Andromeda cùng Teddy."

Harry gật đầu, hiểu ý Sirius.

"Teddy là một đứa trẻ đáng yêu, Remus và Tonks sẽ rất vui khi biết điều đó. "

Sirius xúc một thìa đậu nướng kiểu Anh và nhét vào miệng, với một chút nước sốt còn sót lại trên râu. Hành động liếm lưỡi là rất giống với Chân Nhồi Bông. Harry chăm chú nhìn nó, đột nhiên cảm thấy có gì đó như xa vời cả đời người.

"Thực ra, lúc đó ta thấy rõ Mơ Mộng thích Tonks."

Sirius không giấu được sự tiếc nuối.

"Ta không biết cậu ấy nghĩ gì, và ta đã không hỏi. Ta không ngờ rằng họ sẽ chết trong trận chiến ở Hogwarts."

"Remus đã dành cả cuộc đời để tìm kiếm cảm giác an toàn với những người thân yêu."

Những lời của Harry ẩn chứa một nỗi buồn tha thiết.

"Ít nhất khi chết, cậu ấy đã tìm thấy những gì mình theo đuổi, một gia đình đích thực."

Sirius đã nói như vậy, im lặng một lúc lâu, và cuối cùng thở dài.

Thấy Harry không nói, Sirius quyết định hỏi câu khiến gã tò mò.

"Harry, làm cách nào mà con tìm được ta trước khi ta lấy lại trí nhớ?"

Harry đọc một câu thần chú bay, đũa phép của Sirius rơi vào lòng bàn tay nó.

"Cháu đã luôn giữ đũa phép của chú. Cách đây không lâu, nó bắt đầu có những dao động ma thuật yếu ớt, lúc đầu đầu cháu nghĩ rằng đó là lỗi của cháu, sau đó dao động ngày càng thường xuyên hơn-"

Nó bắt đầu có một tia hy vọng, hy vọng rằng Sirius còn sống, nhưng nó cũng không dám mong đợi, dù sao ngay cả Hòn Đá Phù Thủy cũng không thể giúp người ta sống lại, nó sợ rằng cuối cùng sẽ trắng tay.

Sirius nhớ lại sự chóng mặt khi gã biểu diễn ở Scotland, cùng với sự nhầm lẫn của trí nhớ, e rằng nó có liên quan đến sự dao động ma thuật này.

"Sau đó giáo sư Snape nói với con rằng chú vẫn còn sống và hiện là một diễn viên sân khấu sống trong một căn hộ nhỏ ở Quảng trường Claremont."

Từ "Snape" khiến gã Gryffindor hơi cứng họng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Harry không bỏ qua sự kỳ lạ của Sirius, ngập ngừng hỏi.

"Sirius, chú và giáo sư Snape..."

"Ta không muốn nhắc đến hắn."

Sirius thẳng thừng ngắt lời Harry.

"Ta nhớ con luôn ghét hắn... thậm chí chưa bao giờ gọi hắn là 'Giáo sư'."

Harry ngậm miệng, không biết nên kể chuyện Snape cho Sirius nghe không. Khi Sirius kể về những năm tháng gã mất tích, gã cố ý bỏ qua phần của Snape, nhưng nó không biết quan hệ giữa bọn họ bây giờ là gì nên không dám hấp tấp nhắc đến.

Hơn nữa, sau khi nhìn thấy ký ức của Snape, nó không thể chỉ đơn giản là ghét hắn được.

"Harry, con có nghe nói ai đó đã hy sinh rất nhiều ta chưa?"

Sirius nghĩ về lời nói của mình, cố gắng hỏi Harry theo cách mà Harry dễ hiểu.

"Ví dụ, đã có ai hy sinh mạng sống vì ta, hoặc phép thuật hay gì đó?"

Harry nhìn gã với vẻ hoài nghi.

"Có khả năng như vậy không?"

Sirius liếm môi.

"Rằng phép thuật và trí nhớ của ta cần được chuộc lại bởi một người đã từ bỏ tất cả những gì họ có vì ta?"

Bây giờ Harry đã hiểu.

"Ý chú là, ai đó ở đó vì chú. Từ bỏ mọi thứ để chú có thể lấy lại trí nhớ và phép thuật."

Sirius không phủ nhận điều đó, gã thật lòng hy vọng đó là Harry - nhưng rõ ràng Harry không "từ bỏ mọi thứ" vì gã.

"Ron, Hermione và con đã tưởng nhớ chú sau chiến tranh."

Harry nói với vẻ tội lỗi -

"Những người khác không làm gì cả, con cứ nhớ về chú, vậy thôi."

Mơ Mộng đã chết, Harry cũng không trao tất cả cho gã. Đuôi Trùn là một tên phản bội tự chuốc họa vào thân ... Tất cả bạn bè của gã đều không cho gã ta mọi thứ khi họ còn sống, vậy đó là ai?

Đáp án sắp nói ra, nhưng gã không muốn nghĩ như vậy, cũng không dám hỏi.

Có một tiếng nói trong trái tim bảo rằng gã không muốn đối mặt với cảm xúc của mình.

Tương tự như vậy, gã ta không hoàn toàn tin rằng mình đã cứu được hắn. Mới quen nhau nửa năm, có thể gọi là cứu rỗi sao? Thế thì bên kia vì gã mà từ bỏ làm gì?

Sirius đã cố gắng nhiều lần, nhưng không thể yêu cầu Harry ra ngoài.

"Mấy ngày nữa con sẽ rủ Hermione qua đây, có lẽ bạn ấy sẽ có một số sáng kiến hay."

Harry an ủi Sirius.

"Đi gặp Andromeda và Teddy trước đi, đứa nhỏ đó rất đẹp trai. Giống như Remus."

"Bồ có chắc là Sirius đã nói điều đó với bồ không?"

Hermione bước ra từ Văn phòng của Phòng Thi hành Pháp luật Phép thuật, cầm trên tay vài tập tài liệu, tóc bù xù và lông mày nhíu chặt - điều mà Harry thấy quen thuộc hơn.

Harry gật đầu.

"Đó là sự thật, mình không thay đổi lời nào."

Hermione ngay lập tức chìm trong suy nghĩ. Harry không dám làm phiền tâm trí của bạn mình, nên chỉ có thể yên lặng chờ đợi bên cạnh con bé.

"Harry, bồ không ở nhà với Sirius sao?"

Giọng Ron từ xa truyền đến, Harry quay đầu lại nhìn thấy mái tóc đỏ, và người bên kia mặc đồng phục của văn phòng thần sáng.

Ron vừa trở về sau một nhiệm vụ. Nhiệt độ ở Anh vào tháng 6 tương đối cao, nõ phải vừa chạy bộ vừa mặc đồng phục. Cổ áo ướt đẫm mồ hôi. Harry nháy mắt với nó, ra hiệu nó đừng làm phiền Hermione.

Hermione kết luận.

"Những gì chú ấy nói phải là sự thật. Sirius dường như không muốn nói chuyện."

Harry lo lắng về điều này.

"Ngoài ra, chú còn không muốn nói về Snape - và chuyện của họ trong thế giới Muggle."

Hermione cao giọng.

"Chuyện xảy ra giữa bọn họ có lẽ là mấu chốt giải quyết vấn đề."

Hermione nhéo cằm, một sợi tóc rơi xuống trước mắt, cô bé vội vàng đẩy ra.

"Lúc nào đó chúng ta cùng nhau đi nói chuyện với Sirius."

Ngay cả Harry cũng cảm thấy Hermione vốn luôn thận trọng, đối với phương diện này hơi độc đoán, Ron bối rối xòe tay ra, không hiểu kế hoạch của Hermione.

Nhưng điều này không ngăn cản được việc chúng lao tới số 12 quảng trường Grimmauld sau khi tan sở, điều này khiến Sirius giật mình khi nhìn thấy ba cái đầu quen thuộc trên ghế sô pha khi gã trở về từ nhà Andromeda.

"Sao vậy?"

Sirius nịnh nọt đá giày.

"Như thể bây đến để an ủi ta vậy."

Hermione đứng dậy, lau khóe mắt một cách chân thành rồi mỉm cười.

"Thật tuyệt khi chú vẫn còn sống, Sirius, chú không biết Harry hạnh phúc như thế nào đâu."

Ron thầm than rằng diễn xuất của Hermione chân thực đến mức không giống như nó đến đây để tìm hiểu thông tin. Nó cũng được thay vào niềm vui đoàn tụ sau thời gian dài vắng bóng, và dành cho Sirius một cái ôm thật chắc.

Biết rằng bọn trẻ đến để nghe Harry nói vụ gã đã lấy lại trí nhớ, Sirius thư thái ngồi xuống ghế sô pha và kể cho chúng nghe một số điều mà gã đã gặp phải trong thế giới Muggle - tất nhiên là những điều dễ chịu, ngoại trừ chuyện với Snape.

"Còn bây thì sao?"

Sirius dừng cuộc trò chuyện.

"Tụi bây đều đã tốt nghiệp ra trường và đang đi làm à?"

"Sirius, con đã thực hiện được ước mơ của mình và giờ là một thần sáng."

Ron tự hào nói.

"Và ở cùng một văn phòng với Harry."

Sirius khen.

"Ron vĩ đại, Gryffindor sẽ tự hào về con!"

"Về phần Hermione, bạn ấy là bồi thẩm viên của Cục thực thi pháp luật ma thuật."

Nhắc đến phù thủy tóc nâu, Ron đột nhiên hơi ngại ngùng.

"Giờ em ấy là bạn gái của con."

Sirius lập tức hét lớn, Hermione đỏ mặt, trừng mắt nhìn bọn họ trách móc, sau đó mỉm cười thừa nhận. Cô bé dường như đang sống một cuộc sống hạnh phúc và viên mãn,i có một mối quan hệ ổn định. Sirius không thể không cảm thấy gã thực sự đã bỏ lỡ rất nhiều.

"Nhân tiện, Teddy thế nào rồi?"

Harry xen vào, nó đã lâu không gặp con đỡ đầu của mình.

"Andromeda ổn chứ?"

Sirius giơ tay ám hiệu chiều cao của đứa trẻ trong không khí.

"Teddy chừng này tuổi, nó là một phù thủy biến hình bẩm sinh, có mái tóc giống hệt mẹ mình, nhưng mặt mày thì giống Mơ Mộng hơn..."

Gã ta bắt đầu nuốt nước bọt, lấp đầy tâm trí bằng cách liên tục nói tới Teddy với những suy nghĩ của Lupin. Nó chẳng ích gì cả - cứ như thể gã nhìn Harry mà luôn nghĩ về James, thời đại của họ đã kết thúc, những người bạn thân nhất của gã đã chết trước khi bình minh lên.

Gã chợt hiểu ra nỗi đau của Snape. Cho dù luôn tin rằng Slytherin xảo quyệt là một con rắn độc, nhưng hắn cũng thực sự mang cùng gánh nặng với gã, cả hai đều chiến đấu vì Hội Phượng hoàng trong thời khắc đen tối nhất, họ là đồng đội của nhau, cũng nhìn thấy hết thảy đồng đội này đến đồng đội khác ngã xuống .

Ngay cả Snape cũng nhìn thấy nhiều hơn những gì gã ta thấy, và có thể hắn đã phải tự mình làm điều đó nhưng vẫn không thể cứu được họ.

Gã nhớ Snape luôn dễ bị thức giấc lúc nửa đêm, tình hình này đã cải thiện rất nhiều sau khi họ dọn về ở chung. Mỗi khi gã hỏi, đối phương luôn lắc đầu bảo rằng không sao, không chịu nói thêm.

E rằng những giấc mơ lúc nửa đêm của hắn đều là nỗi ám ảnh về những người đã chết mà không thể cứu được.

Khao khát điên cuồng cuối cùng cũng phá vỡ được nút thắt của quá khứ, Sirius nhận ra - hắn thật sự không thể quên đi Snape, hơn nửa năm sống hòa hợp không phải là giả, gã không quên, làm sao có thể không nhớ rằng gã đã yêu hắn nhiệt thành và chung thủy như thế nào.

"Con có biết Sni-... Snape gần đây như thế nào không?"

Sirius vội vàng hỏi, như trút được một rổ ý nghĩ từ trong miệng ra, buông thõng vai xuống.

Vẻ mặt của Harry và Hermione đồng thời sững lại, chỉ có Ron là hoàn toàn mất hồn trước khi mở miệng, Hermione im lặng trả lời cho Sirius.

"Thầy ở Azkaban, bị kết án năm năm tù."

Vẻ mặt của Sirius chuyển sang màu xanh ngay lập tức.

"Severus Snape, bữa tối."

Trong phòng giam tối tăm của Azkaban, Snape đang dựa vào bức tường đá trong bộ đồng phục tù nhân. hắn ta nhớ được thời gian một cách tỉnh táo, ăn uống đều đặn hàng ngày và phán đoán thời gian cụ thể theo giờ ăn.

Sau chiến tranh, Bộ Pháp thuật của Kingsley không còn sử dụng bọn giám ngục để bảo vệ Azkaban. Các thần sáng đã tiếp nhận nhiệm vụ này, với các thần sáng chuyên dụng để trông chừng các tù nhân, cũng như các đội tuần tra hàng ngày để ngăn chúng phát rồ hoặc nổi điên.

Azkaban nằm trên một hòn đảo biệt lập, xung quanh là tiếng sóng vỗ, gió biển thổi không khí ẩm vào nhà tù qua các vết nứt trên tường đá, và Snape đã có thể nghe thấy những khớp xương mình giòn giã, hắn đã cũng sống dưới đáy hồ lạnh giá quanh năm rồi mà.

Nghe thấy tiếng thần sáng tới dọn cơm, Snape vén chăn mỏng lên, lộ ra góc giường màu với xanh lam bên dưới, mơ hồ có thể thấy được đó là một chiếc khăn quàng cổ, thứ duy nhất hắn yêu cầu mang vào ngục... hắn bước tới và lấy bữa trưa từ thần sáng, kẻ thực hiện nhiệm vụ hôm nay.

Bữa trưa là bánh mì giòn, xúc xích khô, một ít bông cải xanh và nước. Thức ăn ở đây là cực hình đối với những Slytherins thuần chủng được nuông chiều, nhưng Snape không quan tâm, hắn đã quen với cuộc sống khổ cực.

Thần sáng trực hôm nay đứng ở cửa không chịu rời đi. Hắn vô thức ngẩng đầu lên và nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ với đôi mắt xanh lục quen thuộc.

Snape đặt đĩa thức ăn xuống, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào Emerald.

"Tôi đã được yêu cầu gửi cho anh một tin nhắn."

Thần sáng nói, nắm lấy song sắt bằng một tay.

"Ta, kẻ đã từng có tất thảy mà rồi mất hết,

Giờ chỉ còn là một kẻ vô vọng, một lời nói không âm hưởng.

Em là mối dây ràng buộc cuối cùng, trong em nỗi thống khổ tột cùng của ta rên xiết."

Cứ như thể cơ thể hắn đã bị khóa chặt bởi một lời nguyền, Snape không thể di chuyển trong một lúc. Phải một lát sau, hai tay hắn bắt đầu run lên, ép mình bình tĩnh lại, trầm giọng đáp.

"Ra vậy."

Hắn đã thuộc lòng những câu từ này, và câu cuối cùng còn thiếu chính là chìa khóa của trái tim hắn. Ngay cả khi dành phần đời còn lại của mình ở Azkaban, hắn sẽ không bao giờ quên—

"Trên mặt đất khô cằn của ta em nở bông hồng sau chót."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store