Harry Potter[EDIT][BHTT] Together
Chương 29
"Này, Jacqueline, nhanh lên!" Harry hô, "Trừ phi cậu không thực sự muốn giúp chúng tớ ngăn cản Snape.""Được rồi, được rồi." Jacqueline bước lên bàn cờ, đá nhẹ vào một quân tốt, rồi chép miệng: "Dựa trên kiến thức chơi cờ hạn hẹp của tôi, tôi nghĩ chọn quân tốt là an toàn nhất. Vì thế... đừng để tôi chết quá thảm nhé?""Thực ra đó là..." Ron vừa định nói thì các quân cờ đã bắt đầu di chuyển. Một quân mã, một quân tượng, một quân hậu và một quân tốt lần lượt quay lưng về phía bàn cờ trắng, rời khỏi vị trí để nhường chỗ cho Harry, Ron, Hermione và Jacqueline."Luật chơi là quân trắng đi trước." Ron nói, quan sát bàn cờ đối diện. "Đúng rồi, các cậu nhìn kìa!"Một quân tốt màu trắng tiến lên hai ô. Ron bắt đầu chỉ huy phe đen. Harry, Hermione và Jacqueline yên lặng làm theo chỉ dẫn của cậu."Harry, tiến lên bốn ô về phía bên phải."Khi một quân mã khác của họ bị ăn, mọi người bắt đầu thực sự cảm thấy sợ hãi. Quân hậu trắng tàn nhẫn đánh gục quân mã, hất văng khỏi bàn cờ. Quân cờ nằm im lìm trên mặt đất, không nhúc nhích.Khi các quân tốt đen lần lượt bị quân hậu trắng đánh nát, Jacqueline tái mặt nhìn Ron: "Ron, sao cậu không nói cho tôi biết quân tốt là quân nguy hiểm nhất?!""Tôi không ngăn cản cậu được..." Ron lúng túng giải thích."Merlin ơi..." Jacqueline nhắm mắt."Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm vậy thôi." Ron nói, trông có vẻ rất lo lắng. "Như vậy cậu mới có thể ăn được quân tượng. Hermione, đi nào."Mỗi lần quân cờ của họ bị ăn, quân trắng đều thể hiện sự tàn nhẫn đến lạnh người, không chút do dự. Chẳng bao lâu, xung quanh bốn bức tường rải rác những quân cờ đen đã mất đi sức sống. Hai lần, nhờ sự nhạy bén của Ron mà Harry, Hermione và Jacqueline tránh được nguy hiểm trong gang tấc. Bản thân Ron cũng chiến đấu dũng cảm, hi sinh nhiều quân cờ để mở đường."Sắp rồi..." Ron thì thầm, vẻ mặt căng thẳng. "Để tớ suy nghĩ..."Nữ hoàng trắng quay khuôn mặt vô cảm về phía cậu."Đúng vậy," Ron hạ giọng, "Chỉ có cách này thôi. Tớ cần bị ăn.""Không được!" Harry và Hermione cùng hô lên."Đây là luật chơi!" Ron nghiêm túc nói. "Luôn phải có sự hi sinh! Tớ tiến lên một bước, quân hậu sẽ ăn tớ, rồi cậu có thể chiếu tướng, Harry!""Nhưng...""Cậu có muốn ngăn cản Snape không?""Ron...""Nhanh lên! Nếu chần chừ, hắn sẽ lấy được Hòn Đá Phù Thủy mất!"Harry không do dự nữa."Chuẩn bị chưa?" Ron hỏi, tái nhợt nhưng kiên quyết. "Tớ đi đây. Ngay khi thắng, lập tức hành động, đừng trì hoãn!"Cậu bước lên một ô. Quân hậu trắng lập tức lao đến. Bà ta giơ cánh tay bằng đá lên và giáng một đòn mạnh vào đầu Ron. Cậu ngã gục trên sàn. Hermione hét lên kinh hoàng, nhưng không thể rời vị trí. Jacqueline quay đầu đi, đầu gối như muốn khuỵu xuống. Hoàng hậu kéo Ron sang một bên. Trông cậu như đã bất tỉnh.Harry run rẩy di chuyển ba ô sang trái.Vua trắng gỡ vương miện khỏi đầu, ném xuống chân Harry. Họ đã thắng...Quân cờ trắng đồng loạt cúi đầu và lùi lại, nhường đường để họ tiến về cánh cửa."Cậu ấy sẽ ổn chứ?" Hermione hỏi lo lắng."Cậu ấy sẽ không sao." Harry đáp, cố gắng tự thuyết phục mình."Jacqueline," Hermione nhẹ giọng gọi. Nàng chạy xuống bàn cờ, nhưng Jacqueline dừng lại, quay đầu nhìn."Chúng ta không thể bỏ mặc cậu ấy ở đây." Hermione nói."Như cậu ấy đã nói," Jacqueline nhíu mày, "Luôn phải có sự hi sinh.""Nhưng không phải hôm nay, Jacqueline." Hermione lắc đầu. "Tớ nghĩ...""Được rồi." Jacqueline gật đầu. "Vậy cậu đưa Ron ra ngoài đi.""Jacqueline," Harry hét lên, "Cậu đang nói linh tinh gì thế? Chúng ta đã mất Ron, không thể mất thêm Hermione!""Nghe này," Jacqueline nhìn Harry, "Nếu coi đây là kỳ thi cuối kỳ, thì cái bẫy dây leo đến từ giáo sư Sprout, chìa khóa bay từ giáo sư Flitwick, bàn cờ từ giáo sư McGonagall, vậy chỉ còn lại lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám và Độc dược. Chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng đây là bài kiểm tra của thầy Dumbledore.""Jacqueline," Harry vò đầu. "Nếu có gì muốn nói, làm ơn nói nhanh!""Được rồi, ý tôi là, rất rõ ràng có người đã đến trước chúng ta. Vì vậy, phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám có thể đã bị vô hiệu hóa. Chúng ta chỉ còn lớp Độc dược phải lo lắng, và môn đó, Hermione giỏi hơn chúng ta rất nhiều."Harry gật đầu: "Vậy cậu hãy đưa Ron ra ngoài, qua Fluffy, đến chỗ gửi thư cú. Nhờ Hedwig gửi tin cho cụ Dumbledore. Tớ có thể tạm thời cầm chân Snape, nhưng không phải đối thủ của hắn.""Nghe như thể nếu đó là thầy Quirrell thì cậu có thể đánh bại vậy.""Jacqueline," Hermione liếc nhìn Jacqueline một cái rồi nói, "Tiếp theo, tớ cần cậu giúp đỡ Harry thật tốt. Harry, nghe tớ nói này, Môn Độc dược là sở trường của Jacqueline, cậu ấy có thể giúp cậu rất nhiều. Còn tớ, chẳng qua chỉ là một kẻ ham đọc sách, dựa vào chút thông minh vặt thôi.""Vậy làm ơn nói những lời này với mẹ tôi đi." Jacqueline trợn mắt, rồi nói tiếp, "Hơn nữa, nói thật thì, tôi chỉ có thể đưa Ron ra khỏi nơi này thôi, có lẽ đó là giới hạn tôi có thể chấp nhận. Mặc dù, tôi thật sự không muốn cưỡi lên cây chổi đó... Ron, cậu bay được không?""Jacqueline," Hermione ôm nhẹ Jacqueline, "Nếu cậu tin chắc rằng đó không phải Giáo sư Snape, chẳng lẽ cậu không muốn tận mắt chứng kiến sao?"Jacqueline thở dài, bĩu môi rồi gật đầu."Vậy chúng ta đi thôi." Harry nói, cùng Jacqueline bước qua cánh cửa, đi tiếp dọc theo hành lang. Không lâu sau, bọn họ lại đứng trước một cánh cửa khác."Chuẩn bị xong chưa?" Harry hỏi nhỏ."Vào thôi." Jacqueline đáp, đẩy cửa ra.Một luồng mùi hôi nồng nặc lập tức xộc vào mũi khiến bọn họ phải kéo vạt áo che mặt. Cả hai đều chảy nước mắt vì mùi hôi thối quá mức nồng nặc. Qua làn nước mắt mờ ảo, bọn họ nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, còn to hơn cả con lần trước Jacqueline từng nhìn thấy. Nó nằm bất động trên sàn, mất đi tri giác, trên đầu có một cục sưng to đẫm máu."Thật may quá, chúng ta không cần đánh nhau với nó." Harry thì thầm.Bọn họ rón rén bước qua đôi chân to bè của con quái vật."Đi nhanh lên, tớ sắp không thở nổi rồi.""Đúng vậy." Jacqueline liếc nhìn con quái vật đang nằm dài trên đất, lẩm bẩm, "Lần trước thuần túy là nhờ may mắn, nếu phải đánh lần nữa... Nhưng dù sao thì điều này cũng xác nhận suy đoán của tôi.""Suy đoán gì?" Harry vừa hỏi vừa kéo mở cánh cửa tiếp theo.Harry và Jacqueline bước qua cánh cửa tiếp theo. Trước mặt họ là một căn phòng đơn sơ, chính giữa đặt một chiếc bàn, trên đó có bảy chiếc chai với hình dạng khác nhau."Đây là bài kiểm tra của thầy Snape." Harry lẩm bẩm. "Chúng ta phải làm thế nào đây?"Vừa dứt lời, cánh cửa phía sau họ bỗng bùng lên một ngọn lửa màu tím, chặn lối quay về. Đồng thời, ngọn lửa màu đen cũng bốc lên ở lối đi phía trước, nhốt họ giữa hai ngọn lửa kỳ lạ."Ít nhất thì chúng ta không cần tự pha chế thuốc độc." Jacqueline nhấc một cuộn giấy da đặt cạnh những chiếc chai lên, trong khi Harry đứng bên cạnh, cùng cô đọc to:"Nguy hiểm trước mặt, an toàn phía sau.
Giữa bảy chai, hai chai sẽ giúp ngươi:
Một chai đưa ngươi tiến về phía trước,
Một chai đưa ngươi quay lại nơi ban đầu.
Hai trong số chúng chỉ là rượu,
Ba chai còn lại chứa chất độc chết người.
Hãy suy luận kỹ, nếu không, ngươi sẽ mắc kẹt mãi mãi.
Chúng ta tặng ngươi bốn manh mối để lựa chọn:Thứ nhất: Bất kể chất độc có tinh ranh thế nào, chúng luôn đứng bên trái chai rượu.
Thứ hai: Hai chai đầu và cuối hoàn toàn vô dụng nếu ngươi muốn đi tiếp.
Thứ ba: Hãy để ý kích thước – độc dược không nằm trong chai lớn nhất hay nhỏ nhất.
Thứ tư: Hai chai đứng thứ hai từ trái và phải trông khác nhau, nhưng bên trong lại giống nhau.Jacqueline thở dài, nhưng lại nở một nụ cười, khiến Harry kinh ngạc. Bản thân cậu chẳng thể nào cười nổi trong tình huống này."Quá xuất sắc," Jacqueline lẩm bẩm. "Tôi phải công nhận, viện trưởng của tôi thật sự rất thông minh. Đây không phải phép thuật, mà là một câu đố logic. Rất nhiều phù thủy tài giỏi có thể bị kẹt ở đây vĩnh viễn chỉ vì họ không biết suy luận.""Thế còn chúng ta? Chúng ta có thể ra ngoài không?" Harry sốt ruột hỏi."Nếu cậu im lặng trong một phút, tôi sẽ tìm ra đáp án ngay."Jacqueline đọc lại tờ giấy nhiều lần, nhắm mắt suy nghĩ một lúc, rồi nhanh chóng mở mắt ra. "Chai nhỏ nhất này sẽ giúp cậu vượt qua ngọn lửa đen để lấy Hòn Đá Phù Thủy."Harry nhìn chăm chăm vào chiếc chai nhỏ ấy, lòng bỗng thắt lại."Còn chai nào giúp tớ quay lại?" cậu hỏi.Jacqueline chỉ vào chiếc chai tròn nằm ở vị trí ngoài cùng bên phải."Cậu uống nó đi." Harry nói, rồi ngập ngừng. "Và... tớ xin lỗi, Jacqueline. Hermione từng nói cả gia đình cậu đều thuộc nhà Slytherin. Có lẽ tớ đã sai khi nghĩ rằng Slytherin toàn người xấu."Jacqueline mỉm cười, cầm lấy chiếc chai bên phải. "Đợi đến khi cậu nhìn thấy ai đang ở trong căn phòng phía trước, cậu đừng quá sốc nhé."Harry nhíu mày. "Ý cậu là gì?""Nếu cậu có thể sống sót một lần, tôi tin cậu sẽ sống sót lần thứ hai." Jacqueline nói, rồi đưa chai lên môi, uống một ngụm. Cả người cô rùng mình một cái. "Ôi trời... lạnh quá..." Cô xoay người, khẽ lẩm bẩm: "Tôi ghét phải cưỡi chổi một mình..." Rồi lập tức bước qua ngọn lửa tím, biến mất.Harry hít sâu, cầm lấy chiếc chai nhỏ nhất. Cậu quay người đối diện với ngọn lửa đen."Đi thôi." Cậu lẩm bẩm, rồi uống cạn chất lỏng trong chai.Cơn lạnh thấm vào từng thớ thịt cậu ngay lập tức. Đặt chai xuống, Harry mạnh dạn bước về phía trước. Cậu cảm nhận ngọn lửa đen bao trùm cơ thể mình, nhưng kỳ lạ thay, nó không gây đau đớn hay nóng rát. Trong khoảnh khắc đó, mọi thứ trước mắt cậu tối đen như mực. Rồi khi bước qua ranh giới, cậu đã đứng trong căn phòng cuối cùng.Và ở đó đã có một người đang đợi cậu. Không phải Snape. Không phải Voldemort.Như Jacqueline đã nói—Là giáo sư Quirrell.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store