Harry Potter Edit Bhtt Together
Sáng hôm sau là thứ Bảy, vì thế phần lớn học sinh đều ngủ nướng, mãi tới trưa mới đi ăn sáng. Jacqueline đoán rằng hôm nay sẽ có rất nhiều người đi đăng ký tham gia vào Chiếc Cốc Lửa, nên quyết định sẽ ngủ thêm một chút, sau đó – nếu có thể – đi ăn trưa luôn thể.Nhưng Pansy thì lại quá phấn khích, không sao ngủ được. Cô nàng dậy từ sớm, khiến Jacqueline cũng bị đánh thức. Không còn cách nào khác, Jacqueline đành miễn cưỡng cùng Pansy xuống lầu.Tuy nhiên, không chỉ có hai người họ là dậy sớm. Khi cả hai bước vào Sảnh Đường, họ thấy đã có hơn hai mươi học sinh tụ tập quanh chiếc cốc. Một vài người còn đang gặm bánh mì, tất cả đều đang chăm chú quan sát Chiếc Cốc Lửa. Cái cốc được đặt ở trung tâm Tiền Sảnh, trên chiếc ghế vốn dùng cho Mũ Phân Loại. Sàn đá quanh đó được vẽ một đường tròn bằng chỉ vàng, mỗi cạnh dài mười bộ Anh, bao bọc lấy chiếc cốc ở chính giữa."Có ai thả tên vào chưa?" Pansy vội hỏi một nữ sinh năm ba đang đứng gần đó."Có rồi, đại diện của Durmstrang nộp hết rồi," cô bạn trả lời. "Nhưng vẫn chưa thấy học sinh nào của Hogwarts đăng ký cả.""À, đáng tiếc thật." Jacqueline lười biếng nói, "Thôi nào, Krum của cậu nộp tên rồi, chúng ta có thể đi ăn chút gì đó, rồi cho tớ ngủ bù một giấc được không?""Hay là cậu ở lại tán gẫu với học sinh Beauxbatons đi, biết đâu họ chưa nộp tên đâu." Giọng nói của Hermione vang lên phía sau họ. Jacqueline quay lại, thấy Hermione đang khoanh tay trước ngực, trông vô cùng tức tối."Thật không?!" Mắt Jacqueline sáng lên, "Họ ở đâ—"Pansy nhanh tay kéo giật Jacqueline lại, lôi cô về phía Đại Sảnh.Bên trong Đại Sảnh đã được trang trí lại. Vì hôm nay là lễ Halloween, một đàn dơi sống đang bay qua bay lại trên trần nhà đã được ếm bùa, cùng với hàng trăm quả bí ngô khắc hình người tí hon đang lén lút quan sát mọi người từ các góc khuất."Các cậu bị gì mà sáng sớm đã như vậy hả?" Jacqueline lớn tiếng làu bàu. "Tôi chỉ muốn hỏi cô gái kia xem có thật là có dòng máu Veela không thôi, đâu có làm gì nguy hiểm mà mọi người cứ ngăn tôi?"Cả Đại Sảnh bật cười. Pansy kéo Jacqueline ngồi xuống bàn nhà Slytherin, còn bản thân thì đứng nhìn ra cửa. Fred, George và Lee Jordan vừa hớt hải chạy xuống từ cầu thang, trông vô cùng phấn khích."Xong rồi đấy!" Fred tuyên bố với vẻ mặt đắc thắng. "Tụi này vừa uống xong.""Cái gì cơ?" Ron hỏi."Thuốc Tăng Tuổi, đồ ngốc!" Fred đáp."Mỗi đứa uống một giọt," George hào hứng xoa tay. "Chúng ta chỉ cần già hơn vài tháng thôi là đủ.""Nếu một trong ba tụi này thắng, một ngàn Galleon sẽ chia đều." Lee nói, cười tươi như mở hội."Em không chắc mấy anh sẽ thành công đâu," Hermione vẫn khoanh tay nghiêm nghị, "Em cá là thầy Dumbledore đã tính đến chiêu này rồi."Fred, George và Lee chẳng buồn để ý tới nàng."Chuẩn bị chưa?" Fred run rẩy vì phấn khích. "Đi nào, tớ đi trước!"Cậu lấy từ túi ra một mảnh da dê, trên đó viết "Fred Weasley, Hogwarts". Rồi Fred tiến đến mép của vòng tròn đánh dấu tuổi tác, đứng lên mũi chân nhún nhảy như vận động viên nhảy cầu chuẩn bị biểu diễn. Trong ánh mắt dõi theo của toàn bộ Tiền Sảnh, cậu hít một hơi thật sâu và bước qua đường ranh giới.Trong khoảnh khắc, Jacqueline tưởng Fred đã thành công – có lẽ George cũng nghĩ vậy, vì cậu ta lập tức hô to một tiếng, nhảy phắt theo Fred. Nhưng ngay lập tức, cả hai vang lên tiếng "bùm" lạ tai, và cặp song sinh bị hất văng khỏi vòng tròn như có một vận động viên tàng hình ném họ ra xa vậy. Họ rơi phịch xuống nền đá lạnh cách đó mười bước, lồm cồm bò dậy trong đau đớn... và nhục nhã. Bởi vì cùng với cú ngã đó, hai người họ... mọc thêm một bộ râu dài bạc trắng y hệt nhau.Cả Đại Sảnh phá lên cười. Ngay cả Fred và George, sau khi nhìn thấy bộ râu bạc của nhau, cũng không nhịn được cười lăn."Ta đã nhắc mấy trò rồi." Một giọng trầm ấm vang lên giữa tiếng cười, mọi người quay lại và thấy giáo sư Dumbledore đang từ Đại Sảnh bước ra. Ông nhìn Fred và George, ánh mắt thoáng lóe tia thích thú."Ta đề nghị hai trò nên đến gặp bà Pomfrey. Cô ấy hiện cũng đang chăm sóc hai học sinh khác là bà Fawcett của Ravenclaw và ông Summers của Hufflepuff – cả hai cũng thử làm già bản thân một chút để tham gia giải đấu. Tuy nhiên, ta phải nói rằng, không ai có bộ râu đẹp bằng hai đứa đâu."Fred và George thất thểu đi về phía bệnh xá, Lee Jordan cũng theo sau, vẫn còn cười ngặt nghẽo không ngừng."Thật kỳ lạ, học sinh Hufflepuff mà cũng nghĩ tới chuyện làm trái quy định." Jacqueline nhấp một ngụm nước bí đỏ. "Tớ cứ tưởng việc tuân thủ quy tắc là điều duy nhất bọn họ giỏi.""Chắc là tại phần thưởng quá hậu hĩnh, nên mới có người liều mạng. Nhưng sau chuyện lần này, tớ nghĩ Malfoy sẽ không dám nhắm vào cậu nữa đâu.""Vậy thì cậu ta phải có bản lĩnh chế ra thuốc tăng tuổi trước đã, rồi mới ép tớ uống. Với lại, chỉ là một ngàn Galleon thôi mà. Nếu có ai có thể khiến cuộc thi ngớ ngẩn này kết thúc sớm một chút, tớ thật lòng sẵn sàng cho mỗi người họ một ngàn Galleon – dù rằng chừng đó cũng gần bằng tiền tiêu vặt cả năm của tớ. Cậu nghĩ học sinh Beauxbatons sẽ học cùng lớp với tụi mình không? Nhưng nếu có thật, chắc cũng chỉ là học sinh năm cuối thôi. Haizz, tớ thật sự rất muốn biết cô gái đó có phải là người mang dòng máu Veela không nữa.""Warrington sáng sớm nay đã dậy sớm để bỏ tên vào rồi." Malfoy bước tới, ngồi xuống cạnh họ. "Nhìn học sinh của Beauxbatons và Durmstrang thì tôi không nghĩ anh ta có cơ hội đâu.""Học sinh nhà Hufflepuff đang bàn tán về Diggory suốt," Pansy nói, ánh mắt lóe lên, "Nhưng theo tớ thì anh ấy không nghĩ đem cái mặt đẹp trai đó mà đi liều mạng.""Chúng ta không thể để một đứa Hufflepuff làm dũng sĩ được – như thế người ta sẽ nghĩ trường mình chẳng có ai ra hồn." Malfoy nói giọng khinh khỉnh.Từ ngoài Đại sảnh bỗng vang lên tiếng hoan hô lớn. Mọi người trong sảnh đều quay lại nhìn: Angelina Johnson đang bước vào, miệng nở nụ cười có phần ngượng ngùng. Cô là một cô gái cao, da đen, chơi ở vị trí truy thủ trong đội Quidditch của Gryffindor. Angelina tiến tới bàn nhà mình, ngồi xuống và nói: "Tớ làm rồi đấy! Tớ đã bỏ tên mình vào!""Giờ tôi thà để Diggory làm dũng sĩ còn hơn là một đứa Gryffindor." Malfoy độc địa nói, nhưng đột nhiên khựng lại, cả người sững sờ nhìn ra ngoài cửa.Học sinh Beauxbatons đang bước qua sân tiến vào Đại sảnh, dẫn đầu là cô gái có vẻ ngoài rất giống Veela. Những học sinh đang tụ quanh Chiếc Cốc Lửa lập tức dạt ra nhường đường, đồng thời không rời mắt khỏi họ.Bà Maxime đi theo phía sau học trò, hướng dẫn họ xếp hàng ngay ngắn. Học sinh Beauxbatons lần lượt bước qua vạch tuổi, bỏ mảnh da dê ghi tên vào ngọn lửa xanh lam-trắng. Mỗi lần một cái tên được ném vào, ngọn lửa lập tức chuyển sang đỏ rực và bắn ra những tia lửa nhỏ."Cậu nghĩ ai trong số họ sẽ là dũng sĩ?" Pansy thì thầm khi cô gái giống Veela thả tên vào Cốc Lửa. "Tớ mong không phải là cô ta.""Không biết nữa," Jacqueline đáp, chăm chú nhìn từng người trong số họ bỏ tên vào ngọn lửa. Khi tất cả học sinh Beauxbatons đã ghi danh xong, Madame Maxime dẫn họ ra khỏi Đại sảnh trở lại sân trước."Tớ muốn ra đó xem một chút." Jacqueline đặt dao nĩa xuống rồi đứng dậy. "Đây là cơ hội hiếm có – ai biết được bao giờ mới lại được gặp họ."Cô nói rồi bước nhanh ra cửa, dõi theo bóng lưng của nhóm học sinh Beauxbatons."Cậu định đi đâu đấy?" Một loạt tiếng loảng xoảng vang lên sau lưng cô. Jacqueline quay lại, thấy Hermione đang ôm hộp huy hiệu S.P.E.W, còn Harry và Ron thì đang thở hổn hển đứng cạnh.Ron thì như bị bỏ bùa, cứ dán chặt mắt vào học sinh Beauxbatons."Tớ muốn xem thử học sinh Beauxbatons ngủ ở đâu." Jacqueline nói. Lúc này, nhóm học sinh ấy đang băng qua bãi cỏ. "Còn cậu? Lại định rủ rê ai gia nhập S.P.E.W nữa hả?""Hagrid." Hermione đáp. "Bọn này định tới gặp bác ấy. Và cậu sẽ đi cùng tụi này!""Tại sao?" Jacqueline ngạc nhiên hỏi."Vì cậu là cố vấn của S.P.E.W mà!" Hermione lớn tiếng, rồi chỉ vào áo choàng của Jacqueline. "Với lại, tớ để ý thấy cậu còn chưa đeo huy hiệu!""Màu huy hiệu không hợp với đồng phục nhà tớ." Jacqueline đáp tỉnh bơ."Thôi được rồi, đi nhanh lên, tụi mình trễ rồi đấy." Ron nói, nhảy xuống bậc thềm, mắt vẫn dáo dác tìm trên bãi cỏ – nhưng học sinh Beauxbatons đã không còn đâu nữa."Tiếc thật." Hermione nói vu vơ. "Giờ không thấy họ đâu, vừa hay cậu có thể đi cùng tụi này tới gặp Hagrid."Jacqueline nhìn Hermione – dù cô rất muốn quay về phòng sinh hoạt chung luyện tập biến hình Animagus, nhưng lại cảm thấy bản thân, với tư cách cố vấn, đúng là nên hoàn thành trách nhiệm.Khi họ đến gần túp lều của Hagrid cạnh rìa Rừng Cấm, Hermione lập tức hối hận, còn Jacqueline thì vô cùng biết ơn vì đã đi theo. Chiếc xe ngựa màu lam phấn mà học sinh Beauxbatons cưỡi đến đang đậu cách lều của Hagrid chừng 200 thước. Các học sinh đang tiến vào trong xe. Mấy con ngựa bay to lớn kéo xe thì đang gặm cỏ ở một bãi đất tạm gần đó."Tuyệt quá đi mất!" Jacqueline hào hứng nói. "Mấy cậu cứ đi gặp Hagrid trước, tớ sẽ đến ngay!" Dứt lời, cô chạy vội về phía xe ngựa. Hermione đứng sau lưng cô, khẽ hừ một tiếng rõ to.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store