ZingTruyen.Store

Harry Potter Edit Bhtt Together


Sau đó, trong suốt hai tuần, Hermione không còn nhắc đến chuyện Gia tinh trước mặt Jacqueline nữa, ngoại trừ một lần khi các cô đang ăn cơm, Hermione ném 13 đồng Silver-Sickle xuống trước mặt Jacqueline. Đối với Jacqueline, đây là một điều tốt, vì giờ cô có thêm thời gian và tinh lực để tập trung vào việc học tập cũng như luyện tập Animagus.

Những ghi chép của Giáo sư McGonagall giúp ích rất nhiều, nhưng có vẻ như khi bắt đầu luyện tập, bà đã có hiểu biết sâu rộng về Biến hình học. Vì vậy, nhiều nội dung trong ghi chú của bà khiến Jacqueline phải tìm đến thư viện để tra cứu thêm tài liệu.

Tại đó, cô đã gặp Hermione vài lần. Đôi khi, Hermione còn lớn tiếng thông báo rằng hiệp hội S.P.E.W. của nàng đã thu hút thêm nhiều thành viên, hội phí hiện tại lên tới ba Galleon. Gia tinh dường như cũng nhiệt tình hơn, vì Giáo sư Dumbledore thực sự đã cho mỗi người một Galleon và một ngày nghỉ phép. Giờ đây, ngoài bộ quần áo nguyên bản, nhiều Gia tinh còn mang theo những vật nhỏ kỳ lạ như một đóa hoa giấy, một vỏ sò hoặc một viên đá.

Jacqueline cảm thấy những lời này rõ ràng là nhắm đến mình, dù lúc đó cô đang ở phía bên kia thư viện, cách Harry, Ron và Hermione ba bốn kệ sách. Chỉ cần nhìn vẻ mặt của Ron và Harry là cô biết họ không có nhiều phản ứng trước những "thành tựu" mà Hermione đạt được.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ác mộng của Jacqueline đã đến. Giáo sư Moody tuyên bố rằng ông sẽ lần lượt sử dụng Lời nguyền Độc đoán trên từng học sinh để họ hiểu rõ sức mạnh của nó và kiểm tra khả năng chống cự của họ.

"Nhưng... nhưng thầy đã nói rằng nó là bất hợp pháp, giáo sư!" Hermione lo lắng nói khi Moody vung đũa phép, đẩy bàn ghế sang một bên để tạo ra một khoảng trống lớn giữa lớp học. Nàng lén liếc nhìn Jacqueline, người đã không nói chuyện với nàng trong gần hai tuần. Jacqueline hoàn toàn quay lưng lại với Moody, trong khi Pansy đứng bên cạnh, nắm chặt tay cô.

"Thầy đã nói rằng sử dụng nó lên người khác là..."

"Giáo sư Dumbledore muốn các em tự mình cảm nhận," Moody đáp. Con mắt ma thuật của ông xoay về phía Hermione, ánh nhìn lạnh lùng. "Trừ khi em thích học theo cách khắc nghiệt hơn – chờ đến khi ai đó niệm chú này lên em và nắm giữ em trong lòng bàn tay. Nếu em muốn thế, cứ việc rời đi."

Ông chỉ ngón tay thô ráp về phía cửa lớp học. Hermione đỏ bừng mặt, lẩm bẩm điều gì đó, có vẻ như nàng cũng không chắc liệu mình có nên rời đi hay không.

"Thật sao?" Lúc này, Jacqueline quay người lại, giọng cô gấp gáp nhưng vẫn mang theo sự nghi hoặc. "Nếu em muốn đi, thầy thực sự sẽ cho phép?"

Hermione nhìn nàng, cau mày đầy lo lắng, không biết nên khuyên Jacqueline ở lại hay rời đi.

Moody chằm chằm nhìn Jacqueline bằng cả hai mắt – một mắt bình thường, một mắt ma thuật. Ông cúi xuống, giọng trầm thấp: "Nếu em muốn người khác kiểm soát em hoàn toàn, giống như cách họ đã làm với cha em, khi mang kẻ ngoài vào lâu đài của các em... thì cứ đi đi."

"Để ngăn chuyện đó xảy ra, điều đầu tiên em cần làm là ngăn thầy sử dụng Lời nguyền Độc đoán lên em." Jacqueline hừ một tiếng, quay người bước ra khỏi lớp.

Sau lưng cô, ánh mắt Moody lạnh lẽo. Ông giơ đũa phép lên, chỉ vào cô Giữa những tiếng thét chói tai của cả lớp, Jacqueline theo phản xạ quay đầu lại. Cô chỉ kịp nghe Moody nói: "Imperio!"

Đó là một cảm giác kỳ lạ. Jacqueline cảm thấy nhẹ bẫng, những suy nghĩ và lo âu dần mờ nhạt, chỉ còn lại một khoảng trống vô định, không vui sướng cũng không đau buồn. Cô đứng yên, cảm giác vô cùng thư thái, mơ hồ nhận thức được ánh mắt của mọi người đang dán chặt vào mình.

Sau đó, cô nghe thấy giọng Moody vang vọng trong tâm trí: "Đến trước mặt ta! Đến đây!"

Jacqueline chậm rãi xoay người.

Không! Ta sẽ không để ai kiểm soát mình!

"Đến đây!"

Tuyệt đối không!

"Đến đây!"

Họ đã hy sinh không phải để ta làm theo lệnh của kẻ khác!

"Lại đây!"

Gia tộc Graham không bao giờ làm nô lệ!

"Tuyệt đối không!" Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ cổ họng Jacqueline. Đầu cô đau nhói như bị kim châm, nhưng cảm giác trống rỗng biến mất. Khi cô nhìn quanh, các học sinh Gryffindor và Slytherin đã lùi ra xa. Trước lớp học, Moody vẫn giơ đũa phép, gương mặt không biểu cảm. Hermione đứng gần đó, nhưng nàng không nhìn Jacqueline – mà đang nhìn chằm chằm Moody, như muốn cầu xin ông dừng lại. Pansy bước tới, đưa tay ra như muốn kéo Jacqueline về phía mình.

"Rất tốt," Moody trầm giọng nói. "Rất tốt. Lần đầu tiên phải không, trò Graham? Em đã chống cự." Ông chăm chú nhìn cô. "Nếu em muốn rời đi, thì đi đi. Ta không có gì để dạy em nữa. Nhưng nếu là ta, ta sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, cho đến khi hoàn toàn hồi phục."

Moody tiếp tục thử lời nguyền với các học sinh khác. Dưới tác động của chú ngữ, từng người một có những hành động kỳ quặc. Dean Thomas nhảy quanh lớp học ba vòng và hát quốc ca. Lavender Brown bắt chước một con sóc. Neville thực hiện những động tác thể thao phức tạp mà bình thường hắn không thể làm được. Không ai trong số họ có thể chống lại, chỉ trở lại bình thường sau khi Moody giải trừ lời nguyền.

Harry có vẻ khá hơn một chút. Khi Moody ra lệnh cho cậu nhảy lên bàn, cậu định nhảy nhưng rồi khựng lại, như thể có hai giọng nói đang tranh cãi trong đầu. Cuối cùng, cậu nhảy lên, nhưng cũng cố gắng chống lại, khiến cậu va mạnh vào bàn và đau điếng.

"Tốt lắm!" Moody nói lớn. "Các em thấy không? Potter đã chống cự! Cậu ấy gần như đánh bại nó! Chúng ta thử lại một lần nữa. Nhìn vào mắt cậu ấy – đó là mấu chốt! Tuyệt lắm, Potter! Chúng không thể dễ dàng khống chế em đâu!"

Nhưng Hermione dường như không quan tâm đến Harry lúc này. Nàng liên tục quay đầu nhìn Jacqueline. Khi bắt gặp ánh mắt của Jacqueline cũng nhìn nàng, nàng hừ một tiếng rồi quay đi. Nhưng chỉ vài phút sau, nàng lại lén nhìn Jacqueline lần nữa.

"Nghe giọng điệu của thầy ấy," một giờ sau khi cả bọn rời khỏi lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám với bùa khóa cửa, Pansy thì thầm. Tay phải cô nàng cứ khẽ vung lên như đang cố xua đi điều gì đó. Trông cô nàng hơi tái mặt, đầu óc có vẻ chưa tỉnh táo hẳn, cứ lặp đi lặp lại chính mình. Rõ ràng cô nàng hoàn toàn không thể kháng cự được bùa chú kia. Tuy nhiên, thầy Moody đã cam đoan rằng hiệu lực của chú sẽ tan biến trước bữa tối.

"Còn tưởng tụi mình sắp bị tấn công đến nơi ấy chứ. Nếu ông ấy không phải là Moody Mắt Điên nổi tiếng, mình đã nghĩ ông ta là Tử thần Thực tử giả danh, đang tìm cách thừa dịp giờ học để giết sạch tụi mình rồi."

"Nếu thật vậy," Hermione từ phía sau lớn tiếng nói, "thì Giáo sư Dumbledore đã phát hiện ra ngay rồi. Cậu làm tốt lắm! Ý mình là, Harry, cậu xử lý thật tuyệt vời."

____________

"Các cậu định tiếp tục la hét để giao tiếp như vậy à?" Khi Pansy và Jacqueline ngồi xuống bàn Slytherin dùng bữa, Pansy nhăn mặt bịt tai, "Cứ thế này nữa thì màng nhĩ của mình sẽ hy sinh vì tình hữu nghị giữa cậu và Gryffindor mất thôi."

"Mình thật sự không hiểu vì sao cậu ấy lại phản ứng như thế," Jacqueline lắc đầu, "Cậu ấy đặt ra câu hỏi, mình trả lời đúng, mà trông cậu ấy chẳng vui vẻ gì cả. Mình không nghĩ mình làm sai điều gì. Mà này, cậu thấy tiết học hôm nay thế nào?"

"Ý cậu là thầy Moody à? Nói chuyện cứ như một gã cuồng loạn cố chấp..." Pansy liếc quanh, chắc chắn thầy không nghe thấy, mới tiếp tục nói nhỏ, "Không trách bọn họ tìm mọi cách đá ông ấy khỏi Bộ Pháp thuật. Cậu có nghe chuyện vào ngày Cá tháng Tư không? Một nữ phù thủy vô tình làm gì đó sau lưng thầy ấy, và thầy đã xử lý cô ta kiểu gì... Nếu bây giờ ai nói với mình rằng chú phản hắc ám cũng có thể giết người, mình sẽ tin ngay không cần suy nghĩ. Mà thôi, vì lỗ tai của chúng ta và cả bài tập của mình, đến xin lỗi 'vạn sự thông' đi."

"Cậu thấy ông ấy giống Tử thần Thực tử hơn là thầy giáo à?" Jacqueline dè dặt hỏi. "Mà mình đâu làm gì sai, sao phải xin lỗi?"

"Có thể vì ông ấy từng bắt được quá nhiều Tử thần Thực tử." Pansy ngẫm nghĩ, vừa nhét rau vào miệng vừa lầm bầm, "Nên ông ấy trông cứ như một trong số họ vậy. Cứ coi như cậu làm vậy vì màng nhĩ tụi mình đi."

"Ừ, có lẽ vậy." Jacqueline xoay xoay cái nĩa, cuốn miếng mì Ý lên, "Nhưng cũng có thể không phải. Mình sẽ không xin lỗi cho chuyện mình không làm sai."

Tất cả học sinh năm tư đều nhận ra rằng khối lượng bài vở kỳ này tăng đáng kể. Khi cả lớp rên rỉ về đống bài tập Biến hình mà Giáo sư McGonagall giao quá nhiều, bà đã giải thích:

"Các trò đang bước vào giai đoạn quan trọng trong giáo dục pháp thuật của mình!" Bà nói, đôi mắt sau cặp kính vuông lóe lên nghiêm nghị. "Kỳ thi O.W.L.s đang đến gần."

"Nhưng tụi con phải năm sau mới thi mà!" Draco Malfoy kêu lên.

"Có thể là vậy, thưa cậu Malfoy, nhưng xin hãy tin ta, các trò cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng ngay từ bây giờ! Trong lớp này, chỉ có mình trò Graham là biến con nhím thành một cái gối ghim kim tươm tất. Malfoy, ta cũng nên nhắc trò rằng cái gối của trò vẫn còn cái miệng con nhím đấy."

Jacqueline khẽ hừ một tiếng. So với việc luyện thành Animagus, thì cái này thật chẳng đáng gì.

Môn Số học huyền bí thì ngày càng nặng nề. Học sinh không chỉ phải nhớ hàng đống công thức với cả chữ cái lẫn số, mà còn phải hiểu rõ công dụng và nguồn gốc của chúng.

Mặt khác, Giáo sư Binns – hồn ma dạy Lịch sử Pháp thuật – yêu cầu cả lớp viết một bài luận về cuộc khởi nghĩa yêu tinh thế kỷ mười tám. Giáo sư Snape thì buộc học sinh nghiên cứu thuốc giải độc, đồng thời mập mờ ám chỉ rằng ông đã đầu độc một trong số họ từ trước kỳ nghỉ Giáng sinh để xem ai có thể giải được.

Giáo sư Flitwick yêu cầu học sinh đọc thêm ba cuốn sách nữa để chuẩn bị học bùa triệu hồi (Accio).

(Bùa triệu hồi (Accio) là một bùa triệu hồi một vật thể bay về phía người niệm chú.)

Thậm chí cả Hagrid cũng giao thêm nhiệm vụ. Những con Quái Tôm Đuôi Nổ lớn lên rất nhanh, dù chẳng ai biết rõ chúng ăn gì. Hagrid vô cùng hào hứng và bảo đó là một phần của "dự án". Ông đề nghị học sinh cách ngày đến căn lều của ông để quan sát và ghi chép hành vi kỳ lạ của chúng.

"Tôi không đi đâu," khi Hagrid lôi ra một món đồ chơi khổng lồ như ông già Noel từ túi áo khoác và tươi cười nói về dự án, Draco Malfoy lập tức tuyên bố, "Ở lớp học tôi đã phải nhìn quá đủ mấy thứ gớm ghiếc đó rồi, cảm ơn rất nhiều."

Hagrid vẫn cố cười.

"Làm theo lời ta nói," ông gầm lên, "Nếu không ta sẽ bắt chước thầy Moody ... Nghe nói trò biến thành con chồn trắng trông cũng dễ thương đấy, Malfoy."

Đám học sinh nhà Gryffindor cười rộ lên. Malfoy đỏ mặt, nhưng ký ức về vụ bị thầy Moody trừng phạt vẫn còn quá rõ ràng khiến hắn không dám cãi lại.

Sau giờ học, Pansy và Jacqueline cùng đi về phía tòa lâu đài. Trên đường đi, Pansy bắt Jacqueline thề là không phải cô đã đề xuất ý tưởng về món đồ chơi kia với Hagrid.

"Nếu mình mà đưa ra đề nghị, thì tuyệt đối sẽ không cho phép Hagrid mang ra một thứ còn to hơn cả con tôm kia như vậy!" Jacqueline phản đối.

Khi hai người đến sảnh lớn, họ không thể tiến thêm được vì một đám học sinh đang chen chúc quanh bảng thông báo ở chân cầu thang đá cẩm thạch. Ron, Harry và Hermione cũng ở đó. Ron là người cao nhất trong ba nên phải nhón chân lên, nhìn qua đầu người phía trước và đọc to thông báo cho hai người kia nghe:

Giải đấu Tam Pháp Thuật

Các đoàn học sinh đại diện trường Beauxbatons và Durmstrang sẽ đến vào thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, vào lúc 6 giờ chiều.

Buổi học hôm đó sẽ kết thúc sớm nửa giờ.

"Tuyệt cú mèo!" Harry reo lên. "Buổi học cuối cùng hôm đó là môn Độc dược! Snape sẽ không kịp bỏ độc vào tụi mình nữa!"

"Nếu cậu điều chế đúng, thì đó đâu phải là thuốc độc," Jacqueline nói từ phía sau. Cả ba quay lại nhìn cô.

"Nếu cậu là học sinh Slytherin, thì hắn đâu có bỏ độc vào các cậu làm gì," Ron nói.

"Nếu các cậu tự pha độc dược rồi bị trúng độc, sao lại đổ lỗi cho người khác được chứ?" Pansy lên tiếng, giọng cô nàng như thể đang hỏi một điều đơn giản như "Sao lại không biết 1 cộng 1 bằng 2?"

"Thế thì lần tới khi các cậu làm sai trong giờ Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, thầy Moody nên biến các cậu thành chồn trắng luôn cho rồi." Harry đáp lại. Ron phá ra cười lớn.

"Với điều kiện là hắn phát hiện được lỗi sai của tôi cơ." Jacqueline nói đầy mất kiên nhẫn. "Được rồi, cậu rốt cuộc có định đọc tiếp không? Nếu đọc xong rồi thì làm ơn dịch cái thân hình to như quái vật của cậu qua chỗ khác giùm cái."

Mặt Ron trắng bệch vì giận, nhưng cậu ta cố kìm nén không nhào tới.

"Tôi không đánh con gái, Graham." Cậu ta lầm bầm, "Nhưng nếu một ngày nào đó cậu là đối thủ của tôi trong lớp học, tốt nhất nên cẩn thận."

"Tôi sẽ cố không khiến cậu thua quá thảm." Jacqueline đáp. "Còn bây giờ, phiền cậu tránh ra, được chứ?"

Ron hít một hơi thật sâu, quay lưng bước đi, tiếp tục lớn tiếng đọc thông báo:

"Đến ngày hôm đó, đề nghị tất cả học sinh mang cặp và sách giáo khoa về ký túc xá trước, sau đó tập trung tại sân phía trước lâu đài để đón khách và tham dự tiệc chào mừng."

"Chỉ còn một tuần nữa thôi!" Ernie Macmillan của nhà Hufflepuff chen qua đám đông, mắt sáng rỡ. "Không biết Cedric có biết chưa nhỉ? Mình phải đi báo cho anh ấy ngay..."

"Cedric?" Ron ngơ ngác lặp lại khi Ernie lướt đi mất.

"Diggory đó," Harry giải thích. "Chắc chắn anh ấy sẽ đăng ký tham gia Giải đấu Tam Pháp Thuật."

"Tôi thật hy vọng anh ấy sẽ là đại diện cho Hogwarts." Pansy nói. "Nếu có Cedric, trường mình có khi sẽ đoạt giải nhất cũng nên."

"Tên ngốc đó mà cũng đòi làm đại diện Hogwarts à?" Ron nói đầy khinh khỉnh khi cả nhóm bắt đầu leo lên cầu thang.

"Anh ấy không hề ngốc. Cậu ghét anh ấy chỉ vì trong trận Quidditch anh ấy đã đánh bại đội Gryffindor thôi." Hermione nói. "Tớ nghe nói anh ấy là học sinh rất xuất sắc, lại còn là Huynh Trưởng nữa."

Giọng nàng như thể điều đó đã nói lên tất cả.

"Cậu thích anh ta chỉ vì anh ta đẹp trai thôi." Ron bĩu môi.

"Xin lỗi nhé, tớ không phải là kiểu người thích ai chỉ vì họ đẹp trai!" Hermione nổi cáu.

"Gilderoy Lockhart!" Jacqueline buột miệng từ phía sau. Cô lập tức hối hận, vì Hermione khựng lại ngay. Mặt nàng đỏ bừng lên. Rồi Hermione quay người lại bước tới chỗ Jacqueline và Pansy.

Jacqueline và Pansy liếc nhau rồi nhanh chóng đưa tay bịt tai.

"Chào buổi chiều, hai người." Hermione nói, làm như vừa mới nhận ra sự hiện diện của họ. "Sao các cậu bịt tai thế? Bộ tớ trông giống người sẽ hét vào mặt người khác à?"

"Bọn tớ không chắc cậu có định tiếp tục 'giao tiếp bằng âm lượng cao' hay không thôi." Jacqueline gan lì bỏ một tay xuống, nhưng tay kia vẫn sẵn sàng che tai lại bất cứ lúc nào.

"Trời đất ơi, đừng có ngớ ngẩn." Hermione bật cười rồi kéo tay kia của Jacqueline xuống. "Ai lại đi hét để nói chuyện bao giờ."

Jacqueline và Pansy lại liếc nhau lần nữa và lần này thì thông minh hơn: họ ngậm chặt miệng.

"Tớ cần làm rõ một chuyện, vì tớ chỉ nói một lần thôi." Hermione nghiêm túc nhìn Jacqueline. "Tớ không thích Lockhart vì ổng đẹp trai. Lúc đó tớ còn quá nhỏ. Chỉ là ngưỡng mộ thôi."

"Vì những kỳ tích 'huyền thoại' của ổng, đúng không?" Pansy châm chọc.

Hermione phớt lờ Pansy. "Tớ cũng không hề thích Cedric. Tớ chỉ thấy anh ấy đáng mến, có ngoại hình, có khí chất. Nhưng nếu nói thật lòng, người tớ thích là một 'con rắn lười biếng'. Huy hiệu này cho cậu, Jacqueline. Tớ nghĩ nó rất hợp với đôi mắt của cậu. Và giờ, tớ chính thức bổ nhiệm cậu làm Cố vấn cho S-P-E-W."

Nói xong, Hermione ngẩng đầu đi thẳng về phòng sinh hoạt chung nhà Gryffindor, theo sau là Harry và Ron - cả hai trông như đang bị lạc giữa một cơn bão ngôn từ.

Pansy nhìn Hermione trân trối, mắt trợn tròn, rồi quay phắt sang Jacqueline, túm lấy vai cô bạn.

"Cậu nghe thấy không? Trời ơi Merlin ơi, tớ đã nghi ngờ rồi! Nhưng mà ngay chỗ này? Trước mặt bao người? Merlin ơi, đúng là một con sư tử táo bạo!"

"Tớ cũng mới biết." Jacqueline ngắm nghía cái huy hiệu trên tay. "Nhưng sao lại là màu trắng nhỉ? Cậu ấy nói nó hợp với mắt tớ?" Jacqueline đưa huy hiệu sát bên mặt, chuyển động cặp mắt xanh lơ như mặt hồ của mình. "Thật sự hợp lắm à?"

"Cậu không nghe thấy cậu ta vừa nói gì hả?" Pansy lay vai Jacqueline như thể đang cố đánh thức cô bạn khỏi giấc mơ.

"Cậu ấy bảo tớ được bổ nhiệm làm cố vấn, dù tớ không rõ mình phải làm gì. Còn về con rắn thì... kỳ lạ thật. Chúng ta đang nói về người, sao cậu ấy lại nhảy sang nói rắn? Với lại, rắn thường lười lắm đúng không? Có con rắn nào siêng đâu? Cậu ấy thích rắn? Hay là định nuôi một con rắn làm thú cưng?"

"Cậu thật sự không hiểu hả?" Mặt Pansy méo xệch vì tuyệt vọng.

"Tớ cần hiểu gì nữa?" Jacqueline chớp mắt ngơ ngác. "Mà này, cậu nghĩ cái huy hiệu màu trắng này có hợp với mắt tớ không?"

"Rất hợp – với cái đầu rỗng của cậu!" Pansy ôm mặt rên rỉ. "Cậu đúng là đồ ngốc, Jacqueline Graham."

"Đêm qua cậu còn bảo tớ là thiên tài mà."

"Tớ không muốn nói chuyện với cậu nữa. Đồ – ngu – si!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store