ZingTruyen.Store

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 126

Denhong080816


"Thật vinh hạnh khi gặp mọi người, Potter, Weasley, Granger, giáo sư Lupin và ông Sirius Black." Cô mỉm cười, nụ cười hoàn hảo không chê vào đâu được.

Hermione hét lên. Black bật dậy. Harry giật nảy mình như thể vừa bị điện giật.

"Ta tìm thấy nó dưới gốc cây liễu roi," Snape nói, ném tấm áo tàng hình sang một bên, nhưng vẫn giữ đũa phép chĩa thẳng vào ngực Lupin. "Rất hữu ích đấy, Potter. Cảm ơn trò."

Snape thở hổn hển, nhưng gương mặt vẫn ánh lên vẻ đắc thắng.

"Có lẽ các người không hiểu vì sao tôi lại biết các người ở đây." Đôi mắt hắn lóe sáng. "Jacqueline vừa tới văn phòng của anh, Lupin. Đêm nay anh quên uống thuốc, đúng không? Vì thế nó đã mang một bát thuốc tới. May thay vì trò đã làm vậy. Ý tôi là, chúng tôi thật may mắn. Có một tấm bản đồ đặt trên bàn của anh. Tôi chỉ cần nhìn một cái, liền hiểu ra tất cả. Tôi thấy anh đi vào lối đi này, rồi biến mất."

"Severus, anh nhầm rồi," Lupin vội vàng nói. "Anh chưa nghe toàn bộ câu chuyện. Tôi có thể giải thích. Sirius đến đây không phải để giết Harry."

"Đêm nay lại có thêm hai người vào Azkaban," Snape nói, đôi mắt hắn sáng rực vẻ cuồng nhiệt. "Tôi rất muốn xem Dumbledore sẽ nói gì khi nghe chuyện này. Ông ta tin anh vô hại, Lupin. Một người sói được thuần phục."

"Anh thật nực cười," Lupin điềm tĩnh nói. "Chẳng lẽ một lời cáo buộc từ học sinh cũng đủ để tống một người vô tội vào Azkaban hay sao?"

Bốp!

Đầu đũa phép của Snape lóe sáng, một dải trói dài như rắn lao tới, quấn chặt miệng, tay và chân Lupin. Ông mất thăng bằng, ngã xuống sàn, không thể cử động. Black gầm lên tức giận, lao về phía Snape, nhưng hắn lập tức giơ đũa phép lên, nhắm thẳng vào giữa hai mắt Black.

Hắn gằn giọng. "Cứ tạo cho ta một cái cớ đi. Chỉ cần ngươi động đậy là ta có cớ, và ta thề là ta sẽ ra tay"

Black không nhúc nhích. Lúc này, không ai có thể phân định rõ ai là kẻ mang lòng căm hận sâu hơn.

Harry đứng yên tại chỗ, bối rối không biết phải làm gì, cũng không biết nên tin ai. Cậu nhìn sang Ron và Hermione. Ron cũng hoang mang không kém, chỉ lo giữ chặt Scabbers đang giãy giụa không ngừng. Nhưng Hermione lại do dự tiến lên một bước về phía Snape. Jacqueline đứng phía sau Snape lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng làm vậy, nhưng Hermione dường như không để ý. Nàng hít một hơi sâu, rồi nói, giọng gần như run lên:

"Giáo sư Snape, xin hãy nghe họ nói. Nghe một chút thôi, cũng đâu có sao, phải không?"

"Cô Granger à, cô đang đối mặt với nguy cơ bị đình chỉ học tạm thời đấy," Snape nhếch môi. "Cô, Potter và Weasley thật quá liều lĩnh. Kết bè đảng với một kẻ bị kết tội mưu sát và một người sói. Hãy giữ im lặng đi. Chí ít là một lần này trong đời."

"Nhưng nếu... nếu tất cả chỉ vì một sai lầm trong quá khứ thì sao?" Jacqueline nhắm mắt đầy đau khổ, hy vọng Hermione sẽ không nói thêm gì nữa.

"Câm miệng, con nhỏ ngu ngốc này!" Snape gào lên, đột nhiên mất kiểm soát. "Đừng lên tiếng về những chuyện mình không hiểu!"

Tia lửa tóe ra từ đầu đũa phép của hắn, vẫn chĩa thẳng vào mặt Black. Hermione run rẩy, không dám nói thêm lời nào.

"Mùi vị của sự báo thù thật ngọt ngào," Snape nhìn Black chằm chằm. "Ta từng mong rằng chính tay ta sẽ bắt được ngươi."

"Chuyện đùa giỡn lần đó vẫn còn ám ảnh anh sao, Severus?"," Black gầm lên, hất đầu về phía Ron. "Chỉ cần thằng bé đó mang Scabbers trở về lâu đài. Tôi sẽ ngoan ngoãn theo anh."

"Về lâu đài?" Snape nhếch môi. "Ta dĩ nhiên sẽ mang theo kẻ hiện tại có tên là Scabbers – Peter Pettigrew. Nhưng ta nghĩ chúng ta không cần đi xa như vậy. Chỉ cần ra khỏi cây liễu roi, gọi bọn Giám Ngục lại. Chúng sẽ rất vui khi thấy ngươi đấy, Black. Ta dám chắc, còn vui đến mức dành cho ngươi một nụ hôn nữa kìa."

Sắc mặt Black tái nhợt.

"Anh biết! Anh biết đó là Peter Pettigrew!" Giọng hắn nghẹn lại. "Anh... anh phải nghe tôi! Nhất định phải nghe tôi nói!"

Nhưng đôi mắt Snape đã ánh lên sự cuồng loạn mà Harry chưa từng thấy trước đây. Hắn như thể đã đánh mất lý trí.

"Đi thôi, các vị," hắn nói, búng ngón tay một cái. Dây trói trên người Lupin lập tức bay lên, cuộn vào tay Snape. "Ta sẽ lôi tên người sói này đi theo. Có khi bọn giám ngục cũng sẽ muốn 'hôn' hắn một chút."

Harry không do dự, lao nhanh ba bước chặn trước cửa. Jacqueline lập tức giơ đũa phép lên, chỉ thẳng vào cậu.

"Tránh ra, Potter, trò đã đủ rắc rối rồi!" Snape rít lên. "Nếu không có ta ở đây, trò đã chết rồi!"

"Giáo sư Lupin có cả trăm cơ hội giết em trong năm nay," Harry nói. "Thầy ấy đã ở một mình với em rất nhiều lần, dạy tôi chống lại Giám Ngục. Nếu thầy ấy thuộc về phe Black, sao thầy ấy không giết em ngay từ đầu?"

"Đừng hỏi ta về tâm lý của lũ người sói!" Snape nhếch mép. "Tránh ra, Potter!"

"Thầy thật đáng thương!" Harry hét lên. "Chỉ vì ngày xưa họ trêu chọc thầy, mà thầy không thèm nghe họ nói gì ư?"

"Câm miệng! Không được nói với ta bằng giọng điệu đó!" Snape thét lên, trông càng lúc càng điên cuồng. "Đúng là cha nào con nấy! Potter! Ta vừa mới cứu mạng trò, trò đáng lẽ phải quỳ xuống cảm tạ ta mới đúng! Nếu hắn giết trò, thì cũng là đáng đời! Trò sẽ chết y như cha mình thôi—quá ngạo mạn, quá tự phụ, tin tưởng nhầm vào Black! Bây giờ, tránh ra! Nếu không, ta sẽ buộc trò phải tránh!"

Trong khoảnh khắc đó, Harry đưa ra quyết định.

Trước khi Snape kịp tiến lên, Harry đã giơ đũa phép. Jacqueline mở to mắt, không thể tin nổi.

"Protego!" Cô hét lên, nhưng đã muộn.

"Expelliarmus!" Harry gầm lớn, và không chỉ một mình cậu niệm chú.

Một tiếng nổ lớn vang lên. Snape bị hất mạnh vào tường, sau đó đập xuống sàn, máu chảy từ dưới tóc. Hắn bất tỉnh.

Đũa phép của hắn bay vút lên, rơi xuống bên cạnh Crookshanks.

Đũa phép của Jacqueline văng khỏi tay, rơi xuống bên chân Ron. Cô ngã xuống đất, đau đớn gào lên. Hermione hoảng hốt, vội vàng chạy đến xem cô thế nào.

Harry nhìn quanh, và ngay lúc đó, cả cậu và Hermione đều có chung ý nghĩ: phải giải trừ vũ khí của Snape. Nhưng đũa phép của Ron lại đang nhắm thẳng vào Jacqueline.

"Các con không nên làm vậy," Black nói với Harry. "Lẽ ra nên để ta đối phó với hắn."

Harry tránh ánh mắt của Black. Đến giờ, cậu vẫn không chắc mình làm vậy có đúng hay không.

"Jacqueline," Hermione nức nở, quỳ xuống bên cạnh cô, "cậu có sao không?"

"Mấy người đúng là giỏi thật, chuyện càng lúc càng rắc rối hơn rồi đấy." Jacqueline nhổ ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi trừng Ron—kẻ vừa tập kích cô.

Hermione sụt sịt, đỡ cô ngồi lên giường. Jacqueline định với tay ra sau lưng xoa vết thương nhưng không với tới. Hermione lập tức giúp cô, bàn tay run rẩy. "Chúng ta đã tấn công giáo sư... Chúng ta gặp rắc rối lớn rồi."

"Bây giờ cậu mới nhận ra à?" Jacqueline thở hổn hển. "Giáo sư Snape biết hết rồi." Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Black. "Ngay khi ông ấy nhìn thấy tấm bản đồ, ông ấy đã nói với tôi trên đường tới đây rằng phải cẩn thận với Peter. Dù tôi cũng không hiểu vì sao ông ấy lại mất kiểm soát như vậy..." Cô nhìn quanh, thấy Lupin đã thoát khỏi trói buộc. Black nhanh chóng cúi xuống giúp tháo dây cho anh. "Nhưng thực sự, tôi mong hai người bị đuổi đi!"

Lupin duỗi tay chân, xoa nhẹ những vết hằn do dây trói.

"Cảm ơn con, Harry," anh nói.

"Tôi vẫn chưa nói là tôi tin thầy đâu," Harry phản bác.

"Nếu hắn đã biết chuyện này thì hắn phải biết là ta vô tội!" Black quát lên.

Jacqueline trừng mắt nhìn anh. "Chuyện đó phải để Bộ Pháp thuật quyết định có thả ông hay không!"

"Có lẽ chúng ta nên đưa ra một số bằng chứng," Lupin nói, quay sang Ron. "Con trai. Đưa Peter cho thầy. Ngay bây giờ."

Ron ôm chặt Scabbers vào ngực, giọng run run. "Đừng động vào nó... Ý tớ là..." Cậu nhìn sang Harry và Hermione, mong tìm sự ủng hộ. "Được rồi, cứ cho là Peter Pettigrew có thể biến thành chuột, nhưng trên đời này có hàng ngàn, hàng vạn con chuột! Black bị nhốt ở Azkaban, làm sao hắn có thể biết chính xác con chuột nào là Peter?"

"Vậy Sirius," Lupin nói, quay sang Black, hơi cau mày, "làm sao cậu phát hiện ra hắn ở đâu?"

Black luồn tay vào áo choàng, lấy ra một tờ báo nhàu nát. Anh vuốt phẳng nó rồi giơ lên cho mọi người xem.

Đó là bức ảnh gia đình của Ron, từng được đăng trên báo vào mùa hè năm ngoái. Trên vai cậu chính là Scabbers.

"Cậu lấy tờ báo này từ đâu?" Lupin hỏi, giọng đầy kinh ngạc.

"Fudge," Black đáp. "Năm ngoái, khi hắn đến Azkaban thị sát, hắn mang theo tờ báo này. Đó chính là Peter, ngay trên trang nhất... Ngồi trên vai thằng bé đó... Tôi nhận ra hắn ngay lập tức. Tôi đã thấy hắn biến hình quá nhiều lần. Lời chú thích dưới ảnh còn nói thằng bé này quay lại Hogwarts học... Ngay gần Harry..."

"Trời ạ," Lupin thì thầm, nhìn chằm chằm Scabbers, rồi lại nhìn bức ảnh, rồi lại nhìn Scabbers. "Cái chân trước của nó..."

"Thì sao?" Ron cứng đầu nói.

"Nó mất một ngón chân," Jacqueline lạnh lùng nhìn Ron. Trong mắt cô vẫn đầy giận dữ. Hermione nhẹ nhàng xoa lưng cô, cố giúp cô bình tĩnh lại. "Nếu thứ trong đầu cậu không phải là đầu óc của một con cự quái, thì cậu nên nhớ rằng phần thi thể lớn nhất người ta tìm thấy của Peter chính là một ngón tay."

"Đúng vậy," Lupin nói nhỏ. "Đơn giản vậy thôi... Quá thông minh... Hắn đã tự cắt ngón tay sao?"

"Ngay trước khi biến hình," Black gằn giọng, liếc nhìn Jacqueline. "Ta đã dồn hắn vào đường cùng, không còn cách nào trốn thoát. Hắn liền gào lên thật to, đến mức cả khu phố đều nghe thấy, nói rằng ta đã phản bội James và Lily. Sau đó, trước khi ta kịp nguyền rủa hắn, hắn đã dùng đũa phép giấu sau lưng tạo ra một vụ nổ, giết chết mọi người trong vòng 20 thước Anh, rồi chạy xuống cống ngầm cùng lũ chuột khác..."

"Nhưng... Scabbers có thể đã đánh nhau với một con chuột khác hay thứ gì đó!" Ron cố phản bác. "Nó đã ở nhà tôi bao nhiêu năm nay..."

"Mười hai năm, đúng không?" Lupin hỏi. "Con chưa bao giờ thắc mắc vì sao nó có thể sống lâu đến thế à?"

"Gia đình tôi... Tôi vẫn luôn chăm sóc nó rất cẩn thận!" Ron nói.

"Nhưng bây giờ nó trông không được khỏe lắm, đúng không?" Lupin tiếp tục. "Thầy đoán là từ khi nghe tin Black trốn thoát, nó đã sụt cân không ngừng."

"Nó bị con mèo điên đó dọa!" Ron phản đối, gật đầu về phía Crookshanks, kẻ vẫn đang kêu gừ gừ thỏa mãn trên giường.

Nhưng không đúng... Harry chợt nhớ ra. Scabbers đã gầy đi ngay từ khi gia đình Ron trở về từ Ai Cập, từ sau khi Black trốn khỏi Azkaban, trước cả khi gặp Crookshanks.

"Con mèo này không hề điên," Black và Jacqueline đồng thanh nói. Họ nhìn nhau thoáng qua, rồi Black vươn bàn tay gầy gò vuốt ve Crookshanks. "Nó là con mèo thông minh nhất ta từng gặp. Nó nhận ra Peter ngay lập tức. Khi gặp ta, nó cũng biết ta không phải là chó. Phải mất một thời gian nó mới tin ta. Cuối cùng, ta tìm cách giao tiếp với nó, nói cho nó biết ta muốn làm gì, và nó đã giúp ta."

"Vì nó có máu lai của dòng Kneazle," Jacqueline nói, liếc Hermione. Hermione vội cúi đầu. "Nếu tôi không nhầm, Neville đã viết mật khẩu ra giấy và chính nó đã lấy trộm. Còn ông..." Jacqueline quay sang Black. "Đêm đó, ông không hề định giết Harry hay Ron."

Harry nghe xong tất cả những điều đó, đầu óc cậu quay cuồng. Quá sức hoang đường, nhưng mà...

"Ta chỉ muốn bắt hắn." Black thở hổn hển. "Nhưng Peter đã nghe phong thanh chuyện này và bỏ chạy. Con mèo—Crookshanks, phải không?—nói với ta rằng Peter để lại một vết máu trên khăn trải giường... Ta nghĩ hắn đã tự cắn chính mình, giả chết như lần trước..."

"Vậy mà chỉ vì chuyện này mà cậu lại giận Hermione?" Jacqueline gằn giọng với Ron, mắt tóe lửa.

Những lời đó khiến Harry đột nhiên tỉnh táo. "Hắn giả chết vì biết ông sẽ đến giết hắn, như ông đã giết cha mẹ tôi!" cậu giận dữ hét lên.

"Không đúng, Harry..." Lupin vội nói.

"Ông đến đây là để giết hắn, đúng không?"

"Đúng vậy, ta có ý định như thế." Black gằn giọng, ánh mắt sắc bén hướng về phía Scabbers.

"Đáng lẽ tôi nên để Snape bắt ông đi!" Harry gào lên.

"Harry," Lupin vội vàng nói, "con vẫn chưa hiểu sao? Chúng ta luôn tin rằng Sirius đã phản bội cha mẹ con, còn Peter bị hắn truy sát. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại—Peter mới chính là kẻ phản bội cha mẹ con, còn Sirius truy tìm hắn."

"Không thể nào!" Harry hét lên. "Hắn chính là Người Giữ Bí Mật của họ! Trước khi thầy đến, hắn đã thừa nhận điều đó! Hắn nói chính hắn đã giết họ!"

Cậu chỉ thẳng vào Black. Nhưng Sirius chỉ chậm rãi lắc đầu, đôi mắt hõm sâu đột nhiên ánh lên một tia sáng.

"Harry, ta đã gián tiếp hại chết họ." Giọng của Sirius nghẹn lại. "Chính ta đã thuyết phục James và Lily đổi Người Giữ Bí Mật từ ta sang Peter. Chính ta khuyên họ chọn hắn, chứ không phải ta. Tất cả đều là lỗi của ta..."

"Tối hôm họ qua đời, ta đã đến tìm Peter để kiểm tra xem hắn có an toàn không. Nhưng khi ta đến nơi hắn ẩn náu, hắn đã biến mất. Không hề có dấu vết vật lộn. Ta thấy bất an. Một nỗi sợ khủng khiếp ập đến... và ta lập tức chạy đến nhà cha mẹ con."

"Nhưng khi đến nơi, ta chỉ còn thấy căn nhà đổ nát và thi thể của họ." Giọng Sirius khàn đặc, đôi tay siết chặt. "Lúc đó, ta biết Peter đã phản bội. Và ta cũng biết... ta đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp."

Hắn quay đi, không thể nói tiếp nữa.

"Đừng nhắc lại nữa," Lupin nói, giọng nghiêm nghị hơn bao giờ hết. Harry chưa từng nghe thầy Lupin nói với giọng điệu cứng rắn như vậy. "Có một cách để chứng minh sự thật. Ron, đưa con chuột của em cho thầy."

"Nếu em đưa nó, thầy sẽ làm gì nó?" Ron hỏi, giọng căng thẳng.

"Thầy sẽ buộc nó hiện nguyên hình," Lupin đáp. "Nếu nó chỉ là một con chuột bình thường, nó sẽ không bị tổn thương."

Ron lưỡng lự, nhưng cuối cùng cũng đưa Scabbers ra. Lupin cầm lấy nó.

Ngay lập tức, Scabbers bắt đầu kêu ré lên, thân thể nhỏ bé không ngừng giãy giụa. Đôi mắt đen của nó hoảng loạn đảo quanh.

"Sẵn sàng chưa, Sirius?" Lupin hỏi.

Black nhặt cây đũa phép của Snape từ trên giường. Hắn tiến đến gần Lupin và con chuột đang giãy giụa dữ dội. Đôi mắt ướt át bỗng chốc như bùng cháy.

"Cùng nhau chứ?" Hắn hỏi, giọng trầm tĩnh lạ thường.

"Đúng vậy." Lupin gật đầu. Một tay nắm chặt Scabbers, tay còn lại giơ đũa phép lên. "Đếm đến ba nhé... Một... Hai... Ba!"

Hai cây đũa phép đồng loạt phát ra ánh sáng lam trắng chói mắt. Không lâu sau, Scabbers bị nhấc bổng lên không trung, cơ thể nhỏ bé màu xám đen của nó điên cuồng giãy giụa.

Ron hét lên kinh hãi, trong khi Jacqueline phấn khích định tiến lên quan sát rõ hơn, nhưng Hermione kịp thời giữ cô lại.

Con chuột rơi xuống sàn nhà. Ngay sau đó, một luồng sáng chói lóa lóe lên, cảnh tượng giống như một đoạn phim tua nhanh ghi lại quá trình cây cối sinh trưởng. Một cái đầu hiện ra trên sàn gỗ, tứ chi cũng từ từ vươn ra. Chỉ trong chốc lát, tại vị trí nơi Scabbers vừa nằm, một người đàn ông thấp bé xuất hiện, co rúm người lại, siết chặt đôi tay.

Crookshanks, vẫn đang nằm trên giường, gầm gừ một cách khinh miệt, bộ lông xù lên.

Người đàn ông này lùn tịt, chỉ cao hơn Harry và Hermione một chút. Mái tóc lưa thưa, bù xù, với một mảng hói lớn trên đỉnh đầu. Gương mặt béo tròn của hắn trông như thể đã giảm cân đột ngột, để lại làn da nhăn nheo, tái nhợt. Chiếc mũi nhọn và đôi mắt ươn ướt của hắn trông không khác gì một con chuột.

Hắn liếc nhanh về phía cánh cửa, định bỏ chạy, nhưng lập tức thu ánh mắt về khi thấy không có đường thoát.

"Các người là..." Jacqueline định mở miệng hỏi, nhưng Hermione nhanh chóng ngăn lại, ra hiệu bảo cô im lặng.

"Ồ, chào cậu, Peter," Lupin cất giọng vui vẻ, như thể chuyện một con chuột bỗng biến thành người bạn học cũ là điều quá đỗi bình thường. "Lâu quá không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store