ZingTruyen.Store

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 119

Denhong080816


Nhưng ngày hôm sau, tin tức về việc Sirius xâm nhập vào ký túc xá nam sinh Gryffindor đã lan truyền khắp trường. Dù đi đến đâu, họ cũng thấy an ninh được thắt chặt đáng kể: Giáo sư Flitwick cầm ảnh chụp Black đến từng chốt bảo vệ để xác minh Filch hối hả chạy khắp hành lang, bịt kín mọi khe hở từ lỗ nhỏ trên tường cho đến hang chuột bằng những tấm ván gỗ. Ngài Cadogan bị đuổi việc. Bức chân dung của ông ta bị chuyển lên một góc hẻo lánh ở cầu thang tầng tám, còn Bà Béo đã trở lại.

Sau khi trải qua quá trình phục hồi chuyên nghiệp, Bà Béo vẫn rất căng thẳng. Điều kiện để bà tiếp tục công việc là phải có sự bảo vệ đặc biệt. Một nhóm các kỵ sĩ thô lỗ và ồn ào được thuê để bảo vệ bà. Họ giẫm chân rầm rập trên hành lang, lẩm bẩm những câu khó hiểu và liên tục so kè gậy gộc với nhau.

Ron bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng. Hiện tại, sự chú ý dành cho cậu còn nhiều hơn cả Harry, và Ron—lần đầu tiên trong đời—rõ ràng rất thích điều này. Dù vẫn còn bị chấn động bởi sự việc đêm đó, mỗi khi có người hỏi, cậu liền hào hứng kể lại câu chuyện với nhiều chi tiết phong phú hơn trước:

"... Lúc đó tớ đang ngủ, bỗng nghe thấy tiếng vải bị xé. Ban đầu tớ tưởng mình đang mơ, nhưng rồi có một cơn gió lạnh lùa vào. Khi mở mắt, tớ thấy một bên màn giường đã bị xé xuống. Tớ xoay người lại và thấy hắn đứng ngay trước mặt tớ—trông hệt như một bộ xương khô, với một mái tóc bù xù bẩn thỉu và cầm một thanh dao găm khổng lồ, chắc phải dài đến một gang tay! Hắn nhìn tớ, tớ nhìn hắn, rồi tớ hét lên, và hắn bỏ chạy."

"Nhìn cái tên tóc đỏ nhà nghèo kia kìa." Malfoy nói sau khi nghe câu chuyện, giọng đầy vẻ chế giễu, như thể có ai đó vừa ném chiếc áo chùng cũ của Giáo sư Lupin lên người hắn. "Ước gì Black xử lý luôn bọn chúng." Hắn quay sang Jacqueline, nở một nụ cười nhạo báng. "Sao? Cậu có hứng thú với tên nghèo kiết xác đó à? Toàn bộ tài sản nhà bọn họ chắc còn chẳng đủ mua một gian phòng trong lâu đài nhà cậu đâu nhỉ?"

"Tôi chỉ đang tự hỏi vì sao Black lại đứng ngay trước giường Weasley." Jacqueline rời mắt khỏi tờ Nhật Báo Tiên Tri bên cạnh cốc trà của mình. Trong một bài báo cũ từ kỳ nghỉ hè, cô thấy hình ảnh Ron và gia đình cậu đang cười rạng rỡ. Trên vai Ron, con chuột Scabbers đang ngồi chễm chệ.

"Hắn có lẽ đi nhầm giường." Malfoy hừ một tiếng. "Ở ngoài trời quá lâu, đầu óc có khi bị gió lạnh làm cho đờ đẫn rồi. Trong phòng lại tối om như vậy..."

"Vậy sao hắn không giết hết bọn họ luôn?" Pansy thắc mắc. "Black đã giết cả chục Muggle, chỉ đối phó với vài học sinh năm ba đang ngủ thì có gì khó? Sao hắn lại không ra tay?"

"Làm sao tôi biết?" Malfoy nhún vai. "Có thể hắn đã bị nhốt trong Azkaban quá lâu đến mức đầu óc có vấn đề." Bất chợt, hắn cười khẩy. "Nghe nói không? Tên ngốc Longbottom chính là người đã viết mật khẩu vào một tờ giấy rồi đánh mất nó. Ai cũng biết hắn lúc nào cũng hay quên. Giáo sư McGonagall tức giận đến mức cấm hắn đến làng Hogsmeade, còn cấm luôn mọi người nói mật khẩu cho hắn biết. Nếu hắn mà là học sinh nhà Slytherin, chắc chắn đã bị viện trưởng bắt uống một liều thuốc đắng nhớ đời, đảm bảo từ nay không dám quên gì nữa."

Jacqueline và Pansy đồng loạt gật đầu. Họ không thể tin nổi rằng một kẻ bất cẩn như vậy lại có thể tiếp tục ở lại trường.

Chiều thứ Tư, Jacqueline và Pansy vừa bước vào lớp của Yuna, vừa bàn luận xem khi đến làng Hogsmeade họ nên ghé chỗ nào trước.

"Tớ sắp hết kẹo rồi, chắc chắn phải ghé Công Tước Mật." Pansy nói. "Có lẽ tớ cũng sẽ ghé cửa hàng gia vị. À, hay chúng ta thử đến Lều Hét xem sao?"

"Tớ chỉ muốn đến Quán Ba Cây Chổi để uống gì đó thôi." Jacqueline đáp, vừa mở sách ra. Nhưng rồi cô nhận ra có điều gì đó không đúng. Nhìn quanh lớp học, cô mới phát hiện ra một sự thiếu vắng quen thuộc: Hermione Granger không có mặt.

"Tiểu thư 'vạn sự thông' đi đâu rồi?" Pansy thắc mắc trước cả cô. "Tớ còn định mượn ghi chú của cậu ấy."

"Có lẽ cậu ấy đang ở cùng Ron và Harry?" Jacqueline đoán. "Có thể họ đang bàn bạc về chuyến đi sắp tới."

"Không đời nào." Pansy lắc đầu. "Thời gian này chúng ta còn gặp cậu ấy nhiều hơn cả Weasley hay Potter. Tớ nghĩ cậu ấy quá áp lực, học quá nhiều, muốn làm quá nhiều thứ và luôn cố chứng tỏ mình không thua kém ai. Nếu cậu không nói, tớ cũng nghĩ cậu ấy đã làm được điều đó. Tớ nghe nói Weaskey đã giận nàng vì chuyện con chuột của cậu ta, còn Harry thì vì cây chổi Tia chớp. Tớ từng thấy cậu ấy khóc trong túp lều của Hagrid nhiều lần."

"Cậu đến lều Hagrid làm gì?" Jacqueline hỏi lại.

"Tớ không đến lều Hagrid." Pansy liếc cô một cái. "Sao tớ phải đến đó chứ?"

"Vậy sao cậu biết cậu ấy khóc ở đó?"

"Bởi vì tớ không chỉ biết học mà còn có đời sống riêng." Pansy bĩu môi.

"Con bé đến đưa tài liệu cho Hagrid." Một giọng nói vang lên từ đầu lớp. Jacqueline và Pansy cùng ngẩng lên—đó là Yuna. "Phiên tòa của Buckbeak diễn ra vào thứ Sáu này."

"Nếu con là cậu ấy, con sẽ không phí công sắp xếp tài liệu làm gì." Jacqueline chậc lưỡi. "Hagrid đối đầu với ông Malfoy, kết quả gần như đã định. Nếu thật sự muốn cứu Buckbeak, lẽ ra nên tìm cách để nó trốn thoát trước khi bị hành hình."

"Vì sao tớ phải làm vậy?" Giọng Hermione vang lên từ cửa lớp. Jacqueline quay lại, thấy nàng đang ôm Crookshanks—con mèo mập lông vàng nghệ.

"Bởi vì như thế, cậu có thể cứu nó, mà Hagrid cũng không phải chịu trách nhiệm." Jacqueline nhún vai, rồi hất cằm về phía con mèo. "Đây là Crookshanks?"

"Tớ tìm thấy nó gần khu Rừng Cấm." Hermione thở dài, đặt nó xuống. Crookshanks bắt đầu sải bước quanh lớp như một vị vua. "Chắc nó biết Ron không thích mình ở ký túc xá nên mới bỏ đi. Nó thông minh lắm."

Jacqueline và Pansy nhìn nhau, rồi quyết định không nói gì thêm.

"Thứ Bảy này cậu có đi Hogsmeade không?" Jacqueline chuyển chủ đề. "Nếu cậu muốn, có thể đi cùng bọn tớ. Bọn tớ định ghé tiệm Công Tước Mật mua ít kẹo, sau đó đến quán Ba Cây Chổi."

"Cảm ơn." Hermione nhận lại sách từ Jacqueline, trông có vẻ nặng nề tâm sự. "Tớ nghĩ là tớ vẫn chỉ có một mình..."

"Hay cậu định ở lại phòng sinh hoạt chung Gryffindor?" Pansy hỏi. "Dù gì Ron và Harry cũng đều đi..."

Jacqueline nhận ra Pansy sắp nói gì, lập tức đá nhẹ vào chân cô ấy. Pansy liếc nhìn qua lại giữa Jacqueline và Hermione, rồi nhún vai với vẻ chán chường. "Được thôi. Vậy cậu có thể cho tớ mượn sổ tay không, Granger?"

Hermione biết ơn nhìn họ một cái, rồi đưa quyển sổ qua.

"Khi nãy cậu đáng lẽ phải bảo tớ tố giác Harry." Trên đường trở về phòng sinh hoạt chung, Pansy lầm bầm đầy bất mãn. "Biết đâu làm vậy, chúng ta còn có thể giúp Malfoy lấy lại số điểm bị trừ."

"Có nhiều cách để tố giác cậu ta." Jacqueline bình thản đáp khi cả hai bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin. "Nhưng hãm hại bạn bè thì không nằm trong số đó."

"Cậu ấy là bạn cậu, không phải bạn tớ." Pansy lẩm bẩm, rồi bước vào phòng của mình.

Jacqueline chỉ nhún vai, sau đó cũng trở về phòng và bắt đầu viết thư cho ba mình.

Thứ Bảy mang đến cả tin tốt lẫn tin xấu, dù cả hai chuyện này chẳng liên quan gì đến Jacqueline. Buổi trưa, cô cùng Pansy đã từ Hogsmeade trở về.

Vừa đặt chân vào trường, họ liền nghe tin Malfoy đang thao thao bất tuyệt trong phòng sinh hoạt chung về việc hắn phát hiện Harry lơ lửng giữa không trung như thế nào, sau đó chạy về báo ngay cho thầy Snape, và cuối cùng là cảnh Harry cùng Ron ủ rũ bước ra từ văn phòng của thầy.

"Trừ một trăm điểm!" Malfoy hào hứng kể, tay múa chân giơ, "Bọn họ bị trừ hẳn một trăm điểm! Mà đợi đến khi bọn họ nhận được thư của Hagrid ấy à..." Hắn cười lớn. "Chắc chắn sẽ khóc rống lên cho xem."

Lời hắn nói hoàn toàn chính xác. Ngay sau bữa trưa, Hagrid đã gửi thư đến, Jacqueline mở ra xem, trên đó chỉ vỏn vẹn hai chữ: Tử hình.

"Ồ, không ổn rồi." Jacqueline lẩm bẩm, cô có thể tưởng tượng được phản ứng của Hermione khi biết chuyện này.

"Cậu định đi đâu?" Pansy ngồi bên cạnh hỏi, cũng liếc qua bức thư.

"Về phòng sinh hoạt chung nghe Malfoy ba hoa chích chòe hay đến văn phòng giáo sư Graham để nghe Hermione khóc lóc?" Pansy nhướng mày.

"Còn một lựa chọn thứ ba." Jacqueline nghiêm túc gật đầu. "Chúng ta có thể quay lại Hogsmeade."

"Không phải cậu nói Hermione là bạn cậu sao?" Pansy cười khẩy.

"Nhưng tớ không giỏi dỗ dành người khác." Jacqueline lầm bầm.

Nhưng đã không còn kịp nữa. Ngay khi cả hai còn đang bàn bạc xem nên trốn đi đâu, Hermione đã lao vào Đại Sảnh Đường, chạy thẳng về phía họ, mắt đẫm lệ. "Tử hình..." Nàng òa khóc, lao đến ôm chầm lấy Jacqueline, vòng tay siết chặt quanh cổ cô, hoàn toàn suy sụp. Nếu Pansy không nhanh tay đỡ lấy Jacqueline từ phía sau, chắc chắn cả hai đã ngã lăn ra đất. "Buckbeak bị kết án tử hình!"

Jacqueline máy móc vỗ nhẹ lên lưng Hermione, sau đó quay sang Pansy với ánh mắt cầu cứu. Pansy chỉ nháy mắt một cái, rồi nhanh chóng cầm lấy một chiếc sandwich trên bàn và... chuồn mất.

Jacqueline phẫn nộ trừng theo bóng lưng của Pansy, sau đó chỉ biết nhìn xuống đĩa thức ăn chưa động đến, khẽ thở dài rồi nhẹ giọng hỏi:
"Bao giờ thi hành án?"

Hermione nghẹn ngào, không nói nên lời, chỉ lặng lẽ đưa một bức thư tới trước mặt Jacqueline. Jacqueline nhận lấy, tờ da dê đã ướt đẫm, những vệt nước mắt làm nhòe đi nét mực, có vài chỗ rất khó đọc.

Thân gửi Hermione,
Chúng ta đã thua. Cho phép ta đưa nó trở lại Hogwarts. Ngày hành quyết vẫn chưa được quyết định. Buckbeak thích London. Ta sẽ không quên sự giúp đỡ của các con.

"Ba của Malfoy đã uy hiếp Ủy ban để họ phải làm vậy." Hermione nói, vừa lau nước mắt. "Cậu cũng biết hắn là người thế nào rồi đấy. Ủy ban chỉ là một đám lão già run rẩy, bị hắn dọa cho khiếp sợ. Tuy vẫn có thể kháng cáo... nhưng tớ không thấy chút hy vọng nào cả. Không ai có thể thay đổi được chuyện này."

"Dù thế nào đi nữa," cuối cùng, khi Hermione đã ngồi xuống một bên để lau nước mắt, Jacqueline đưa lại lá thư cho nàng. Trên bàn ăn nhà Slytherin đã có vài người bắt đầu xì xào chỉ trỏ về họ. "Tớ nghĩ Harry và Ron sẽ muốn biết chuyện này." Cô nói. "Nếu cậu muốn giúp Hagrid kháng cáo, cậu nhất định cần có người hỗ trợ." Jacqueline nghiêm túc nhìn Hermione.

"Harry và Ron đều bận quá." Hermione nức nở. "Chỉ có tớ là còn chút thời gian."

"Cậu đang nói linh tinh gì vậy!" Jacqueline tức giận đứng dậy. "Bọn họ ngoài việc bận rộn đi gây rắc rối thì còn làm gì nữa? Nghe này, Hermione, đi nói với Harry và Ron đi. Trước khi cậu tự bức mình phát điên."

Hermione ngước lên, sững sờ nhìn Jacqueline, sau đó chậm rãi gật đầu.

"Vậy bây giờ," Jacqueline cầm một ít đùi gà và thịt bò từ đĩa thức ăn trước mặt, rót thêm một ly nước trái cây rồi đẩy tới trước Hermione. "Ăn chút gì đi, lấy lại sức. Nếu cậu muốn về bàn Gryffindor cũng được."

Dù vậy, Hermione cũng không ăn uống gì nhiều. Nàng chỉ uống vài ngụm nước trái cây rồi rời đi. Vẫn còn thút thít, nhưng trông đã khá hơn một chút, ít nhất sắc mặt không còn tái nhợt nữa.

Hagrid dường như bị cú sốc từ phán quyết lần này đánh gục hoàn toàn. Trong tiết học, ông ấp úng, gần như không nói được gì, cuối cùng đành cho cả lớp tự do hoạt động.

Harry, Ron và Hermione đi phía sau cùng, chậm rãi trở về lâu đài. Trông họ có vẻ đã làm hòa, ít nhất là bề ngoài.

"Đều là lỗi của bác. Bác không biết phải nói gì cả." Hagrid uể oải nói. "Bọn họ mặc áo choàng đen, ngồi đó. Bác cứ mãi loay hoay với đống giấy tờ, quên sạch những gì Hermione đã giúp tra cứu. Sau đó Lucius Malfoy đứng lên phát biểu vài câu, và thế là Ủy ban làm theo đúng ý hắn."

"Vẫn còn có thể kháng cáo!" Ron giận dữ nói. "Đừng từ bỏ! Chúng cháu nhất định sẽ tìm cách!"

Cả lớp cùng nhau đi vào trong lâu đài. Malfoy đi ngay phía trước, cùng Crabbe và Goyle. Hắn không ngừng quay đầu lại nhìn, vừa cười vừa châm chọc. Jacqueline khoác chiếc cặp sách to nặng trên lưng, cùng Pansy chậm rãi đi phía sau.

"Vô ích thôi, Ron." Hagrid buồn bã nói. Lúc này, họ đã đến bậc thềm bên ngoài lâu đài. "Ủy ban đó hoàn toàn nằm trong tay Lucius Malfoy. Giờ bác chỉ có thể đảm bảo Buckbeak sẽ có những ngày cuối cùng hạnh phúc nhất trong đời nó. Là bác thiếu nó mà." Hagrid nói xong liền quay người chạy về căn chòi nhỏ của mình, vùi mặt vào chiếc khăn tay.

"Nhìn hắn khóc lóc kìa!" Malfoy, Crabbe và Goyle vẫn đứng ở bên trong cổng lớn, cười nhạo. "Tụi bây có thấy ai đáng thương như vậy chưa?" Malfoy nói. "Hắn còn được gọi là giáo viên của chúng ta nữa chứ!"

Harry và Ron trông có vẻ tức giận tột độ. Jacqueline và Pansy đứng một bên, đề phòng nếu bọn họ lao vào đánh nhau. Nhưng Hermione còn nhanh hơn cả hai.

Bốp!

Nàng vung tay tát Malfoy một cú trời giáng, khiến hắn loạng choạng lùi lại mấy bước.

Tất cả đều sững sờ.

Hermione giơ tay lên lần nữa.

"Mày còn dám chế giễu Hagrid, mày là đồ đáng ghét, đồ độc ác—"

Nàng chuẩn bị đánh thêm một cái.

"Hermione!"

Jacqueline là người đầu tiên phản ứng. Cô bước lên, nắm lấy tay Hermione, chắn giữa nàng và Malfoy. Harry và Ron đứng một bên, hoàn toàn chết lặng. Hagrid cũng quên mất thân phận giáo viên của mình, ngây người nhìn bọn họ.

"Bình tĩnh đi, Hermione." Jacqueline nhẹ giọng nói. "Bạo lực không bao giờ giải quyết được vấn đề, cậu biết mà."

"Buông tớ ra, Jacqueline!" Hermione rút đũa phép ra.

Đồng tử Jacqueline khẽ co lại, nhưng cô vẫn đứng chắn trước Hermione. Malfoy lùi về phía sau, Crabbe và Goyle lúng túng nhìn hắn, chờ mệnh lệnh. Hai người họ rõ ràng đang bối rối.

"Đi thôi." Malfoy lẩm bẩm, rồi cả ba biến mất vào hành lang dẫn lên tầng trên của lâu đài.

"Hermione!" Ron vừa kinh ngạc vừa xúc động kêu lên.

"Harry, cậu phải đánh bại hắn trong trận chung kết Quidditch!" Hermione gần như hét lên. "Cậu phải làm được, vì nếu Slytherin thắng, tớ sẽ không chịu nổi đâu!"

Jacqueline lùi lại một bước. Chiếc cặp trên lưng tuy trông không quá lớn, nhưng lại khá nặng. Vì không giữ thăng bằng kịp, cô ngã ngửa ra đất.

"Chúng ta nên đi tới lớp Bùa chú." Ron nói, vẫn còn trợn tròn mắt nhìn Hermione. "Đi thôi."

"Thật là một màn kịch hay." Pansy hừ lạnh, đưa tay kéo Jacqueline đứng dậy. Nhìn theo bóng ba người Gryffindor, cô nàng nói tiếp: "Cậu ta còn được gọi là bạn của cậu nữa à?"

"Cậu ấy vẫn là một Gryffindor mà." Jacqueline đáp, rồi cùng Pansy vội vàng bước lên bậc thang đá cẩm thạch, tiến về lớp học của giáo sư Flitwick.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store