ZingTruyen.Store

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 109-110

Denhong080816


Sau khi trở lại trường, Jacqueline kiếm cớ đến văn phòng của Yuna. Ở đó, cô lặng lẽ điều chỉnh thời gian quay ngược lại vài giờ.

Lúc này, Jacqueline nhìn đồng hồ, đợi đến thời điểm mình và Pansy rời khỏi khu vườn trường, rồi mới quay lại phòng sinh hoạt chung của Slytherin. Trong phòng không có quá nhiều người, chỉ có một vài học sinh các năm đang trò chuyện nhỏ. Cô không để tâm mà lập tức về phòng, lấy ra một quyển sổ nhật ký bìa đen cùng một cây bút lông chim, sau đó rời đi về phía hồ nước.

"Hôm nay là một ngày đẹp trời, không phải sao?"

Vừa ngồi xuống dưới gốc cây lớn, Jacqueline đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Nhân ngư xuất hiện đúng giờ, cứ như thể hắn đã đợi cô từ trước.

"Làm sao cậu biết tớ sẽ đến?" Cô mở sổ nhật ký. Trên trang đầu tiên có dòng chữ:

Nếu ngươi có thể đánh bại hắn một lần, thì cũng có thể đánh bại hắn lần thứ hai.
— Điều răn thứ 20 của gia tộc Graham.

"Bởi vì hôm nay là cuối tuần ở Hogsmeade." Nhân ngư bật cười, giọng sắc nhọn. "Tớ đoán cậu sẽ đến đây, nhân lúc trường học vắng vẻ để viết thứ gì đó," ánh mắt lướt qua cuốn sổ trên tay cô. "Bất kể đó là gì."

"Là một kế hoạch." Jacqueline không định giấu diếm. Cô vuốt nhẹ gáy sổ, mặt giấy khẽ rung lên, những dòng chữ mực đen dần hiện ra.

Trên trang thứ hai là hai chữ lớn: KẾ HOẠCH.

"Trong suốt cuộc đời này..." Jacqueline lướt mắt xuống phía dưới, nơi ghi rõ mục tiêu: Giết hắn.

Dưới dòng mục tiêu là hai đoạn văn đối thoại, như thể có hai người đang tranh luận trong cuốn nhật ký.

Ta phải giành được lòng tin của hắn. — bên trái viết.

Nhưng hắn không tin ai cả. — bên phải đáp lại.

"Cậu đã từng thấy ai thuộc Slytherin và Gryffindor trở thành bạn bè chưa?"

"Sự thật là chưa từng." Nhân ngư lượn một vòng trong nước. "Nếu cậu mong tớ an ủi, thì tớ chỉ có thể nói rằng chuyện đó vô cùng hiếm."

"Có lẽ tớ có thể trở thành người thân tín của hắn?" Jacqueline viết vào bên trái cuốn nhật ký, rồi lắc đầu, như thể tự phản bác chính mình. Ở bên phải, cô viết tiếp:

Hắn là một Slytherin. Hắn chỉ có thuộc hạ.

"Nhưng tớ phải tiếp cận hắn." Jacqueline cau mày, viết tiếp. "Nếu không thể khiến hắn tin tưởng, vậy thì..."

Cô cắn môi, lẩm bẩm: "Làm sao để tiếp cận hắn mà không ai phát hiện?"

"Animagus." Nhân ngư hứng thú bơi qua bơi lại. "Đó là một cách..."

"Biến hình thuật sao?" Jacqueline bĩu môi. "Nhưng Animagus phải đăng ký, đúng không? Chắc chắn sẽ bị phát hiện."

"Không phải lúc nào cũng thế." Nhân ngư dừng lại trước mặt cô, ánh mắt liếc về một cây cổ thụ méo mó bên bờ hồ. "Tớ biết có ba người chưa từng đăng ký. Hơn nữa..." Hắn nhìn về phía Rừng Cấm với vẻ trầm tư. "Gần đây, ta có cảm giác đã thấy hắn quanh đây."

"Nghe không tệ." Jacqueline mỉm cười, viết vào sổ: Animagus.

"Nhưng Jacqueline..." Nhân ngư nghiêm túc hơn. "Lý do Animagus cần đăng ký không chỉ để quản lý, mà còn vì nó vô cùng nguy hiểm." Hắn nhíu mày, đôi mày xanh lục trông như rong biển. "Sơ sẩy một chút, cậu có thể mất mạng. Tớ không muốn bị giáo sư Graham truy hỏi đâu."

"Đây mới chỉ là kế hoạch." Jacqueline chớp mắt tinh nghịch, đóng sổ lại. "Trước khi luyện tập, tớ sẽ đọc tất cả tài liệu liên quan. Nếu vẫn không hiểu, tớ sẽ hỏi giáo sư McGonagall. Tớ không định đùa giỡn với tính mạng của mình."

"Nếu cậu thực sự biết mình đang làm gì, thì tốt." Nhân ngư có vẻ hài lòng. Trước khi lặn xuống nước, hắn ném lại một câu: "Mà này, tại sao cậu lại hỏi về Giám Ngục?"

Jacqueline hơi chần chừ, rồi đáp: "Tớ không muốn trở thành kẻ hèn nhát khi gặp chúng lần nữa."

"Tớ nghe nói có một loại thần chú..." Nhân ngư gật đầu. Ngay trước khi chìm hẳn vào làn nước, hắn nói: "Thần Hộ Mệnh."

"Thần Hộ Mệnh?" Jacqueline lặp lại, ánh mắt sáng lên. "Có lẽ ta nên đến thư viện tìm hiểu thêm."

Tuy nhiên, cô không đến thư viện ngay mà ghé qua túp lều của Hagrid trước. Buckbeak bị xích bên cạnh một luống bí ngô. Nhìn thấy Jacqueline, con Bằng Mã hí vang, chạy về phía cô, nhưng dây xích trói buộc khiến nó không thể lại gần hơn.

"Bình tĩnh nào." Jacqueline tiến đến, nhẹ nhàng vuốt mõm Buckbeak. Nó dần hạ đầu xuống, ngoan ngoãn hơn.

"Nó thích con đấy, chắc chắn sẽ cho con cưỡi." Một bóng đen to lớn phủ xuống người cô. Jacqueline không cần quay lại cũng biết đó là Hagrid. Trên tay hắn là một xô nhỏ đầy thịt tươi. "Nhưng bác phải xích nó lại." Hagrid thở dài, ném một miếng thịt cho Buckbeak. "Bọn họ sợ nó sẽ trốn mất. Cái tên Malfoy chết tiệt đó..."

"Nhưng nó đã làm Malfoy bị thương, bác Hagrid." Jacqueline lấy một miếng thịt, đặt lên tay. Buckbeak thè lưỡi ra cuốn lấy miếng thịt, khiến cô bật cười.

"Nó không cố ý..." Hagrid ngẩng đầu nhìn Buckbeak. "Chỉ là trò đùa thôi mà."

"Nếu Buckbeak là thú cưng của nhà Malfoy, có lẽ mọi người sẽ tin nó chỉ muốn đùa."

Hagrid lại thở dài thườn thượt. "Cái tên Lucius đáng chết đó... Hắn còn kéo cả Bộ Pháp Thuật vào chuyện này."

"Không phải ai trong Bộ cũng là người của hắn." Jacqueline ném miếng thịt cuối cùng cho Buckbeak, rồi nói: "Con đói rồi. Bác Hagrid, có gì ăn không?"

"Đương nhiên!" Hagrid vui vẻ dẫn cô vào túp lều. "Bác còn ít bánh đá từ hôm qua, con không phiền chứ? Con là Slytherin duy nhất tốt bụng mà ta biết đấy."

Bánh đá? Jacqueline thầm nghĩ. Tốt nhất là đừng ăn, nếu không có khi đau bụng mất.

"Con chỉ không muốn để hắn nghe thấy." Jacqueline bước vào túp lều nhỏ của Hagrid, trong khi ông đang lục lọi khắp nơi tìm đồ ăn, cô vội vàng lên tiếng ngăn lại. "Con đã biết kết quả của phiên tòa." Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp. "Con nghĩ là bác sẽ muốn biết. Nếu bác muốn kháng cáo, ít nhất cũng có thêm chút thời gian chuẩn bị."

Hagrid nắm chặt đôi bàn tay to lớn của mình, trông như thể có thể nghiền nát bất cứ thứ gì.

"Bác không làm gì sai cả. Nhưng Buckbeak... nó phải tham dự phiên điều trần." Jacqueline cúi xuống nhìn sàn nhà.

Nghe vậy, Hagrid bật lên một tiếng than vãn thống thiết. "Tội nghiệp Buckbeak!"

Jacqueline cảm thấy hơi lúng túng. Cô chưa từng an ủi ai trước đây, huống chi là một người lớn như Hagrid.

Mãi lâu sau, cô mới rời khỏi túp lều của Hagrid. Khi đi ngang qua cây Liễu Roi, cô thở dài một tiếng. An ủi người khác đúng là không hợp với cô chút nào. Nhưng nghĩ đến chuyện này, cô chợt nhận ra mình phải nhanh chóng quay lại văn phòng của Yuna, vì bản thân đến Hogsmeade vừa rồi sắp trở lại.

Đúng lúc đó, một bóng dáng vụt qua trước mặt cô với tốc độ nhanh đến mức Jacqueline suýt nữa nghĩ rằng mình hoa mắt vì ánh sáng mặt trời. Nhưng không, cô biết mình không nhìn nhầm. Có thứ gì đó thực sự đã lướt qua.

Jacqueline nhanh chóng bước nhanh hơn. Đây là Hogwarts—nếu không có gì kỳ quái xảy ra, đó mới là điều kỳ lạ nhất.

Khi lên cầu thang dẫn vào lâu đài, một con mèo vàng nghệ xuất hiện từ trong bóng tối. Gương mặt nó bẹp dí như thể bị ai đó ép vào tường. Đuôi nó cũng bẹt xuống. Ban đầu Jacqueline không để ý, nhưng sau vài bước chân, cô bỗng dừng lại và quay lại nhìn. Con mèo vẫn đứng yên, đôi mắt nhỏ sáng rực dõi theo cô không chớp.

"Mi không phải mèo bình thường, đúng không?" Jacqueline chậm rãi bước đến gần, nhìn vào mắt nó và khẽ hỏi.

Con mèo không lên tiếng, chỉ vẫy đuôi một cái rồi lặng lẽ lẩn vào trong lâu đài.

"Ta thực sự muốn biết chủ nhân của mi là ai." Jacqueline lẩm bẩm.

Sau bữa tiệc Halloween, Jacqueline một mình đi đến thư viện. Cô muốn kiểm tra kỹ lại những thông tin mà mình thu thập được vào buổi chiều. Mải mê tra cứu, cô ở lại thư viện rất lâu, cho đến khi bà Pince đến nhắc nhở rằng tất cả học sinh cần tập hợp tại Đại Sảnh Đường.

Đại Sảnh Đường? Tập hợp?

Ôm hai quyển sách vừa mượn, Jacqueline nhanh chóng rời thư viện. Khi đến nơi, cô vô cùng kinh ngạc khi thấy tất cả học sinh đều đã có mặt. Học sinh nhà Gryffindor trông hoảng hốt, trong khi học sinh các nhà khác thì bối rối, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chuyện gì vậy?" Jacqueline cố gắng len qua đám đông để đến chỗ bàn nhà Slytherin, nhưng một bàn tay run rẩy bỗng nắm chặt lấy cô. Nhìn sang, cô nhận ra Hermione, khuôn mặt tái nhợt và lo lắng.

Trước khi Hermione kịp trả lời, giọng nói trầm ấm của giáo sư Dumbledore vang lên từ phía trước Đại Sảnh Đường.

"Các giáo sư cùng ta đã tiến hành một cuộc kiểm tra toàn bộ lâu đài." Giọng ông bình tĩnh nhưng nghiêm túc. "Vì sự an toàn của các con, tối nay tất cả sẽ ở lại đây."

McGonagall và Flitwick đứng bên cạnh, vừa mới đóng chặt cánh cửa Đại Sảnh Đường.

"Các Huynh Trưởng sẽ đứng gác ở lối ra. Thủ Lĩnh Nam Sinh và Thủ Lĩnh Nữ Sinh sẽ chịu trách nhiệm quản lý trật tự trong sảnh." Dumbledore nhìn lướt qua Percy Weasley và nói thêm: "Nếu có chuyện gì xảy ra, hãy báo cho ta ngay lập tức. Tìm một con ma trong lâu đài để chuyển lời cũng được."

Dứt lời, ông vung đũa phép một cách nhẹ nhàng. Những chiếc bàn dài lập tức bay ra rìa đại sảnh, tự động xếp ngay ngắn sát tường. Sau một cái vẫy tay nữa, hàng trăm túi ngủ màu tím hiện ra trên sàn.

"Chúc ngủ ngon." Dumbledore nói, rồi bước ra ngoài, đóng cửa lại. Trong sảnh, tiếng trò chuyện xôn xao lập tức nổi lên.

"Peeves nói Sirius Black đã xé rách bức chân dung của Bà Béo." Hermione thì thầm, giọng run rẩy. "Hắn... hắn muốn vào bên trong."

"Được rồi, tất cả lên túi ngủ ngay!" Percy lớn tiếng ra lệnh. "Không ai được nói chuyện nữa! Mười phút nữa tắt đèn!"

"Đi thôi." Ron nói, rồi kéo Harry và Hermione cùng đi lấy túi ngủ.

Hermione cắn môi, ngập ngừng nhìn Jacqueline một chút, nhưng rồi cũng buông tay cô ra và nhanh chóng bước về phía Ron, kéo theo ba chiếc túi ngủ đến một góc.

Ở phía bên kia, gần nhóm Gryffindor, Pansy Parkinson đã lấy sẵn hai chiếc túi ngủ. Cô nàng ngồi xuống một cái, khoác trên người chiếc áo ngủ hồng nhạt.

"Các cậu nghĩ Black có còn trong lâu đài không?" Hermione lo lắng hỏi nhỏ.

"Rõ ràng là Dumbledore nghĩ vậy." Ron đáp.

"Hắn chọn đúng đêm nay để đột nhập... Thật may cho chúng ta," Hermione nói, giọng chua chát. "Các cậu nhận ra không? Hôm nay cả tháp Gryffindor đều trống."

"Tớ đoán hắn đã quá căng thẳng vì chạy trốn nên quên mất hôm nay là đêm Halloween." Ron nói.

Hermione rùng mình. Xung quanh họ, nhiều học sinh đang thì thầm những câu hỏi giống nhau:

"Hắn vào bằng cách nào?"

"Có khi nào hắn biết cách tàng hình không?" Một học sinh nhà Ravenclaw thắc mắc.

"Có thể hắn biến hình thành thứ gì đó rồi lẻn vào." Một học sinh năm thứ năm của Hufflepuff gợi ý.

"Hay hắn bay vào?" Dean Thomas suy đoán.

Hermione thở dài, bực bội nói với Ron và Harry

"Đừng nói là tớ là người duy nhất trong đây từng đọc sách về vấn đề này nhé?"

"Rất có thể." Ron nói. "Nhưng vì sao?"

"Bởi vì lâu đài này không chỉ có các bức tường bảo vệ, các cậu biết đấy," Hermione nói. "Nó còn được yểm đủ loại bùa chú để ngăn người lạ xâm nhập. Bùa tàng hình không có tác dụng ở đây. Hơn nữa, mình thật sự tò mò muốn biết Sirius Black đã dùng cách gì để qua mặt các Giám ngục. Chúng canh giữ mọi lối vào. Nếu hắn bay vào, chúng cũng sẽ thấy. Còn Filch thì biết rõ tất cả các lối đi bí mật—chắc chắn chúng đã bị phong kín hết rồi."

"Tớ không đồng ý." Jacqueline chen vào. Hermione lúc này mới nhận ra Jacqueline đang ở ngay gần, chỉ cách vài chiếc túi ngủ. Cô đang chống tay lên, một quyển sách mở trước mặt.

"Đừng quên rằng Black đã trốn thoát khỏi Azkaban," Jacqueline nói tiếp. "Nếu hắn có thể qua mặt bọn Giám ngục một lần, thì hoàn toàn có thể làm được lần thứ hai." Ngón tay cô lướt xuống vài dòng chữ trong sách. "Hơn nữa, theo tài liệu này, Giám ngục không thể cảm nhận được động vật."

"Nhưng nếu hắn biến thành động vật, chẳng phải đó là Animagus sao?" Hermione nghiêng người về phía Jacqueline để tiện nói chuyện hơn. "Giáo sư McGonagall từng nói tất cả Animagus đều phải đăng ký với Bộ Pháp thuật."

"Ừm... Vậy chắc Gryffindor các cậu đều tin rằng pháp luật sinh ra là để tuân theo, đúng không?" Jacqueline nhếch môi cười nhẹ.

"Được rồi, tắt đèn ngay!" Percy quát lớn. "Tất cả vào túi ngủ và im lặng!"

Những ngọn nến vụt tắt ngay lập tức. Ánh sáng duy nhất còn lại đến từ những bóng ma màu bạc lơ lửng xung quanh, thì thầm với các Huynh Trưởng. Trần nhà Đại Sảnh Đường, vốn được phù phép để giống bầu trời bên ngoài, lấp lánh những vì sao.

"Như đang đi cắm trại vậy." Pansy Parkinson ngước nhìn lên, mỉm cười hài lòng, rồi đột nhiên nhíu mày, chỉ vào thứ mà Jacqueline đang dùng làm gối đầu. "Cái gì đây?"

"Một quyển là về Animagus," Jacqueline đáp, khẽ lắc đầu. "Quyển còn lại nói về Giám ngục. Đây là cuốn duy nhất mình tìm được có ghi lại cách niệm thần chú Hộ mệnh."

"Tại sao cậu lại đọc mấy thứ kỳ quặc này?" Pansy hạ giọng hỏi, mắt liếc nhìn các Huynh Trưởng đang tuần tra.

"Vì mình nghĩ không chỉ có hai sự lựa chọn." Jacqueline nhắm mắt lại, trả lời một câu đầy ẩn ý.

"Hai sự lựa chọn?" Pansy cau mày. "Cậu đang nói về cái gì?"

"Không phải chỉ có Slytherin và Gryffindor." Jacqueline đáp. "Mình cho rằng vẫn còn một đường đi khác."

"Ravenclaw hay Hufflepuff?" Pansy nghiên người về phía Jacqueline hỏi.

"Mình không phải có ý đó. Mình là một Slytherin, chuyện đó không có gì phải bàn cãi. Nhưng điều đó không có nghĩa là mình không thể làm bạn với Gryffindor."

"Ý cậu là cậu muốn làm bạn với Hermione?" Pansy nhắm mắt, giọng điệu có vẻ chán nản.

"Không nhất thiết phải là Hermione, cũng không nhất thiết phải là mình." Jacqueline liếc nhìn xung quanh rồi nói tiếp. "Mình chỉ muốn nói rằng người nhà Slytherin hoàn toàn có thể làm bạn với Gryffindor. Nếu thật sự hai nhà không đội trời chung, vậy tại sao Slytherin không tách khỏi Hogwarts mà lập thành một trường riêng? Chúng ta có thể làm vậy, nhưng chưa ai đề xuất cả. Ngay cả các đời Viện trưởng Slytherin cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Vì vậy, dù muốn dù không, giữa Slytherin và Gryffindor vẫn có khả năng trở thành bạn bè. Nhìn xem, xung quanh chúng ta không chỉ có Slytherin, mà còn có cả Hufflepuff, Ravenclaw, và Gryffindor."

"Nhưng..." Pansy lẩm bẩm, rồi uể oải nói: "Tớ vẫn không hiểu. Cuối cùng thì cậu có muốn làm bạn với Hermione hay không?"

"Đây không chỉ là chuyện giữa mình và cô ấy. Đây là chuyện giữa hai nhà."

"Theo mình thấy, đây vẫn là chuyện giữa cậu và cô ấy." Pansy ngáp dài, rồi xoay người. "Dù sao thì cũng ngủ sớm đi, Jacqueline."

"Ngủ ngon, Pansy." Jacqueline mỉm cười, nhưng dù cố thế nào, cô vẫn không ngủ được.

Animagus không đăng ký. Hình bóng lướt qua ngoài cửa sổ. Sirius Black. Liệu giữa những thứ này có mối liên hệ nào không?

Quan trọng hơn cả—vấn đề không phải là Sirius đã vào bằng cách nào, mà là... hắn vào đây để làm gì?

Để giết Harry? Ngay trong Hogwarts—nơi được bảo vệ nghiêm ngặt nhất?

Nếu là mình, mình đã đợi Harry ở ngoài trường, hoặc thậm chí trước cả khi cậu ấy nhập học...

Mỗi giờ lại có một giáo sư xuất hiện trong Đại Sảnh Đường để kiểm tra xem mọi thứ có ổn thỏa hay không. Đến khoảng ba giờ sáng, phần lớn học sinh cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Chính lúc này, Giáo sư Dumbledore bước vào.

"Có dấu hiệu nào của hắn không, thưa Giáo sư?" Percy thì thầm hỏi.

"Không có. Ở đây thì sao?"

"Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, thưa thầy."

"Tốt. Hiện tại không cần di chuyển bọn trẻ đi nơi khác." Dumbledore gật đầu. "Ta đã tìm được một người trông giữ tạm thời cho các bức chân dung ở tháp Gryffindor. Sáng mai, con có thể thông báo cho mọi người trở về."

"Còn Bà Béo thì sao, thưa Giáo sư?"

"Bà ấy đang trốn trong một bức tranh trên tầng ba, khu Angel's Wing." Dumbledore trầm giọng. "Rõ ràng, khi không thể có được mật khẩu, Black đã tấn công nàng. Hiện tại, bà ấy vẫn đang vô cùng hoảng loạn, nhưng khi nào nàng bình tĩnh lại, ta sẽ bảo Filch giúp sửa chữa bức tranh."

Tiếng cánh cửa Đại Sảnh Đường mở ra. Xung quanh vang lên tiếng vải túi ngủ cọ xát, một vài học sinh giật mình trở mình trong giấc ngủ. Jacqueline liếc sang Hermione—nàng vẫn thức, túi ngủ phập phồng theo nhịp thở dồn dập.

"Hiệu trưởng."

Đó là giọng của Snape.

"Chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ tầng bốn, không có dấu vết gì của hắn. Filch cũng đã lùng sục khu vực tầng trệt." Đây là giọng của Yuna

"Tháp Thiên Văn thì sao? Phòng của Giáo sư Trelawney? Khu cú mèo?"

"Tất cả đều đã được kiểm tra."

"Rất tốt. Severus, tôi không thực sự nghĩ rằng Black còn ở lại."

"Nhưng hắn đã vào bằng cách nào, thưa hiệu trưởng? Ngài có lời giải thích nào không?"

Jacqueline khẽ nhích đầu để nghe rõ hơn.

"Có nhiều cách, Severus, nhưng tất cả đều bất khả thi như nhau."

"Ngài vẫn còn nhớ những gì chúng ta đã nói trước khi học kỳ bắt đầu chứ?" Snape nói nhỏ, giọng gần như thì thầm.

"Ta nhớ, Severus," Dumbledore đáp, giọng ông mang theo sự cảnh báo.

"Black không thể vào được trường này nếu không có ai đó giúp đỡ từ bên trong."

"Ta không tin có ai trong lâu đài này lại giúp hắn." Giọng Dumbledore cứng rắn, như muốn kết thúc cuộc trò chuyện. Snape không nói gì thêm.

"Ta cần đi thông báo cho Giám ngục." Dumbledore tiếp tục. "Ta đã bảo họ đợi đến khi ta xác nhận xong."

"Chúng nó sẽ giúp chứ?" Snape hỏi.

"Oh, chắc chắn rồi," Dumbledore nói, giọng lạnh nhạt. "Nhưng miễn là ta còn làm hiệu trưởng, ta sẽ không cho phép chúng bước qua cổng trường."

"Không ngủ được à?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Jacqueline. Cô theo phản xạ nhắm mắt chặt hơn.

Yuna khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán Jacqueline. "Dù có chuyện gì, hãy giữ gìn sức khỏe trước đã. Nghỉ ngơi đi."

Nói xong, Yuna rời đi, bước chân nhẹ nhàng lướt qua giữa các túi ngủ.

Jacqueline nhếch môi cười, cuối cùng cũng để mình chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi trở về phòng sinh hoạt chung, cô thấy trên tủ đầu giường của mình có một chiếc bánh kem chocolate được đặt ngay ngắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store