Harry Potter[EDIT][BHTT] Together
Chương 103-104
Những học sinh vừa tham gia tiết Chăm sóc Sinh vật Huyền bí đều tái mặt vì sợ hãi. Slytherin đang ầm ĩ bàn tán về chuyện xảy ra với Malfoy và lời của Hagrid."Hắn đáng lẽ phải bị đuổi ngay lập tức!" Pansy hoảng hốt thốt lên."Là lỗi của Malfoy!" Dean Thomas lạnh lùng nói. Crabbe và Goyle lập tức nắm chặt tay, cơ bắp căng lên đầy vẻ đe dọa.Mọi người rảo bước qua bậc thềm đá, tiến vào sảnh ngoài vắng lặng của lâu đài. Đám học sinh Slytherin vẫn tiếp tục bàn tán về Hagrid trong lúc di chuyển về phòng sinh hoạt chung."Cậu ta sẽ ổn chứ?" Hermione lo lắng hỏi."Đương nhiên là không sao," Harry đáp. "Bà Pomfrey chỉ mất một giây là có thể chữa lành vết thương.""Nhưng xảy ra chuyện như vậy ngay trong buổi học đầu tiên của Hagrid thì thật chẳng hay chút nào, đúng không?" Ron nói với vẻ âu lo. "Malfoy chắc chắn sẽ làm mọi chuyện rối tung lên.""Tốt nhất là hắn phải nên bị đuổi." Một vài học sinh Slytherin bực tức nói. Nhưng trước khi bọn họ có thể tranh luận thêm, bọn họ đã phải giải tán.Khi trở về phòng sinh hoạt chung của Slytherin, nhóm học sinh quyết định ghé qua bệnh thất để xem tình hình của Malfoy. Millicent Bulstrode ngồi trên ghế, khuôn mặt giấu trong lòng bàn tay, nức nở khóc."Cánh tay của cậu ấy bị rách một đường rất lớn." Cô nàng nghẹn ngào nói khi thấy họ bước vào.Một số học sinh Slytherin đến an ủi Millicent vài câu rồi nhanh chóng trở lại bàn để làm bài tập. Jacqueline không để tâm đến cuộc trò chuyện, lặng lẽ lấy cặp sách rồi rời khỏi phòng sinh hoạt chung."Cậu định đi đâu vậy?" Pansy tò mò hỏi."Làm bài tập." Jacqueline đáp ngắn gọn rồi biến mất sau cánh cửa.Cô không đến thư viện, cũng không ghé văn phòng giáo sư. Thay vào đó, cô đi đến bên hồ, dựa vào một gốc cây lớn, lấy sách Số học huyền bí ra và bắt đầu đọc.Một lát sau, mặt hồ dậy sóng, một nhân ngư trồi lên từ dưới nước."Lâu lắm rồi tớ không thấy cậu ở đây. Lại có chuyện gì khiến cậu phiền lòng sao? Cái cô gái loài người mà họ gọi là 'máu bùn' thế nào rồi?""Cô ấy vẫn ổn." Jacqueline lật một trang sách, thản nhiên trả lời. "Nhưng có một con Hippogriff sắp bị xử tử.""Tớ có nghe nói về chuyện đó." Nhân ngư thở dài. "Dù không phải lỗi của nó, nhưng nó vẫn phải chịu hình phạt.""Tớ biết." Jacqueline gấp sách lại, tựa đầu vào thân cây. "Chỉ là... thật đáng tiếc.""Đừng nghĩ về chuyện đó nữa." Nhân ngư lắc đầu. "Ngày đầu tiên đi học của cậu thế nào?""Tớ chọn môn Tiên tri và Muggle học." Jacqueline thở dài, mở sách ra lần nữa. "Cậu nghĩ sao?""Hai môn đó thật kỳ lạ."Một giọng nói quen thuộc vang lên phía trước. Jacqueline giật mình ngẩng đầu lên—Hermione Granger đang đứng ngay trước mặt cô."Cậu làm gì ở đây?" Jacqueline đóng sách lại, tò mò hỏi."Tớ thấy cậu rời khỏi phòng sinh hoạt chung." Hermione khoanh tay, nhìn cô từ trên xuống. "Vừa rồi cậu nói chuyện với ai thế?""Nhân ngư." Jacqueline đáp ngắn gọn."Tớ nghe nói họ có ngôn ngữ riêng." Hermione tò mò. "Sao cậu lại hiểu được?""Vì tớ có một người bạn nhân ngư từ khi còn nhỏ." Jacqueline giải thích. "Nhưng cậu đến đây làm gì?""Tớ muốn hỏi một chuyện." Hermione vẫn khoanh tay, ánh mắt dò xét. "Malfoy lại giở trò gì nữa? Hắn định hại Hagrid và Buckbeak sao?"Jacqueline nhướng mày."Thứ nhất," cô nói, cất sách vào cặp rồi đứng dậy. "Tớ là Slytherin. Tớ không có nghĩa vụ phải giải thích bất cứ điều gì với một Gryffindor."Hermione mím môi, nhưng Jacqueline vẫn tiếp tục:"Thứ hai, đây vốn dĩ là lỗi của Hagrid. Dù Malfoy có làm gì đi chăng nữa, cũng không thể gọi là 'âm mưu'. Và cuối cùng..."Họ bước dọc theo hồ, hướng về lâu đài. Jacqueline liếc Hermione một cái rồi tiếp:"Malfoy đã bị thương. Chắc chắn chuyện này cha cậu ta đã biết, vậy nên...""Malfoy chắc chắn đang giả vờ!" Hermione tức giận ngắt lời."Giả vờ?" Jacqueline nhếch môi cười. "Chỉ vì tụi mình là Slytherin nên cậu mặc định rằng tụi mình luôn nói dối sao? Ai cũng thấy rõ vết thương trên tay của cậu ta.""Nhưng lần trước Harry bị thương, bà Pomfrey đã chữa lành ngay lập tức!" Hermione đỏ mặt, giọng cao lên. "Malfoy chỉ đang làm quá mọi chuyện.""Vậy thì sao?" Jacqueline cười nhẹ. "Suy cho cùng, đây vẫn là lỗi của Hagrid.""Sao có thể là lỗi của Hagrid?" Hermione nhíu mày. "Bác ấy đã cảnh báo rồi. Nếu xúc phạm Hippogriff, nó sẽ tấn công. Malfoy không nghe lời, vậy thì chỉ có thể trách chính hắn.""Không phải cứ cảnh báo là xong." Jacqueline vừa đáp vừa đi lên cầu thang. "Hagrid là giáo viên. Bác ấy đáng lẽ phải tính đến những rủi ro có thể xảy ra. Để học sinh tiếp xúc với Hippogriff ngay trong buổi học đầu tiên là quá vội vàng.""Hagrid chỉ muốn tiết học đầu tiên thật ấn tượng!" Hermione phản bác. "Hơn nữa, chính cậu cũng nói Hippogriff không nguy hiểm.""Vì tớ đã quen với chúng." Jacqueline nhún vai, tiến về phòng của Yuna."Vậy cậu sẽ giúp tụi mình chứ?" Hermione đi theo sau cô, giọng khẩn thiết. "Chứng minh rằng Buckbeak vô tội?""Tớ có thể làm chứng cho Buckbeak," Jacqueline nói, mở sách ra. "Nhưng chuyện này, ngay cả hiệu trưởng cũng khó mà thay đổi được. Hơn nữa, chính cụ Dumbledore cũng có trách nhiệm khi để Hagrid làm giáo viên.""Jacqueline!" Hermione giận dữ kêu lên, mặt đỏ bừng. "Sao cậu có thể nói như vậy?""Khụ khụ."Một tiếng ho nhẹ vang lên từ bục giảng. Hermione lập tức ngậm miệng, nhìn Yuna với vẻ bối rối."Tớ sẽ không để mọi chuyện kết thúc như vậy đâu." Hermione hừ một tiếng, rồi quay người bỏ đi.Jacqueline lắc đầu, tiếp tục viết bài tập của mình.Mãi đến sáng sớm thứ Năm, Malfoy mới xuất hiện trở lại trong lớp. Khi đó, tiết học môn Độc dược của Slytherin và Gryffindor đã diễn ra được một nửa. Hắn bước vào đại sảnh một cách xiêu vẹo, cánh tay phải băng bó trong lớp vải trắng, còn dùng dây đeo để giữ cố định, trông chẳng khác nào một người anh hùng vừa sống sót sau trận chiến khốc liệt."Sao rồi, Draco?" Millicent hỏi, nở một nụ cười ngây ngô. "Đau lắm không?""Đau lắm." Malfoy đáp, cố tình làm ra vẻ mặt quỷ gan dạ.Jacqueline đảo mắt, tiếp tục cắt nguyên liệu của mình."Ngồi xuống đi." Giáo sư Snape lười biếng ra lệnh. Hôm nay, bọn họ đang pha chế một loại dược mới: Thuốc co người. Malfoy liền đặt vạc của mình ngay cạnh Harry và Ron, khiến họ phải dùng chung bàn để chuẩn bị nguyên liệu."Thưa thầy," Malfoy cất giọng, "Con cần ai đó giúp băm nhỏ rễ cúc non, vì cánh tay con bị thương.""Weasley, cắt rễ cúc non giúp Malfoy." Snape nói, chẳng buồn ngước lên."Tay cậu ta đâu có bị gì nghiêm trọng." Ron càu nhàu."Weasley, mi có nghe lời giáo sư nói không? Cắt đi." Malfoy đắc ý nhướng mày.Chỉ một lát sau, giọng Malfoy lại vang lên đầy vẻ kéo dài: "Thưa giáo sư, Weasley đã cắt rễ của con thành đủ mọi hình thù kỳ quặc."Snape tiến lại gần, cúi xuống nhìn bàn qua sống mũi khoằm của mình, rồi nở một nụ cười khiến người khác lạnh sống lưng."Đổi phần rễ đi, Weasley.""Nhưng thưa thầy—"Ron đã bỏ ra mười lăm phút để cẩn thận cắt phần rễ của mình sao cho chúng đều nhau hoàn hảo."Ngay bây giờ." Giọng Snape trở nên nguy hiểm.Ron bực tức đẩy phần rễ hoàn hảo của mình về phía Malfoy, rồi miễn cưỡng cầm dao lên tiếp tục công việc."Thưa thầy, con còn cần ai đó gọt vỏ sung giúp." Malfoy nói, giọng đầy khoái trá."Potter, gọt vỏ sung giúp Malfoy." Snape ra lệnh, liếc Harry bằng ánh mắt lạnh lẽo thường thấy.Harry không nói một lời, nhanh chóng gọt vỏ quả sung rồi ném qua bàn cho Malfoy. Malfoy càng cười nham hiểm hơn."Dạo này có ai gặp lại Hagrid không?" Hắn hỏi bằng giọng bình thản."Không phải chuyện của mày." Ron gắt gỏng, mắt không rời phần nguyên liệu của mình."Chỉ sợ hắn không thể làm giáo viên lâu nữa." Malfoy nói với vẻ tiếc nuối giả tạo. "Cha tao không vui chút nào khi tao bị thương.""Câm miệng, Malfoy, nếu không tao sẽ cho mày biết tay." Ron gầm lên."Ông ấy đã khiếu nại lên Ban Giám hiệu, còn gửi đơn lên Bộ Pháp thuật nữa. Cha tao rất có tầm ảnh hưởng, tụi bây biết mà. Hơn nữa, mấy con thú như vậy đâu có dễ kiểm soát." Hắn thở dài một cách đầy diễn kịch. "Nếu tay tao không bao giờ hồi phục như cũ... ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra?""Vậy ra mày giả vờ thế này chỉ để tìm cách đuổi Hagrid đi?" Harry nói, tay run lên vì giận dữ đến mức làm rơi một con sâu xuống bàn."Ồ, một phần là thế, Potter." Malfoy nói khẽ, gần như thì thầm. "Nhưng còn có những lợi ích khác. Weasley, giúp tao cắt đám sâu này đi."Cách đó vài chỗ ngồi, Neville gặp rắc rối. Trong tiết Độc dược, cậu luôn căng thẳng cực độ; đây là môn cậu kém nhất, và vì quá sợ Snape, mọi chuyện càng trở nên tệ hơn. Thuốc của cậu lẽ ra phải có màu xanh lá cây, nhưng..."Màu cam à, Longbottom?" Snape nói, múc một ít lên rồi đổ lại vào vạc để mọi người cùng thấy. "Màu cam. Trò không nghe ta dặn sao? Chỉ một giọt mật chuột thôi! Chẳng lẽ ta chưa nói rõ phải cho đúng lượng dịch đỉa sao? Ta phải dạy thế nào thì trò mới hiểu hả, Longbottom?"Neville tái mặt, tay run rẩy, trông như sắp khóc."Thưa thầy," Hermione lên tiếng, "Nếu thầy cho phép, con có thể giúp bạn ấy chỉnh sửa lại.""Ta không yêu cầu trò thể hiện bản thân, cô Granger." Snape nói lạnh lùng, khiến Hermione đỏ mặt chẳng kém gì Neville. "Longbottom, trước khi ra về, chúng ta sẽ thử nghiệm thuốc của trò trên con cóc của trò. Nếu làm đúng, nó sẽ thu nhỏ thành nòng nọc. Nếu sai... thì có thể nó sẽ chết.""Này, Harry," Seamus Finnigan khẽ gọi, cúi người lại gần để mượn cái cân của Harry. "Cậu có đọc Nhật Báo Tiên Tri sáng nay không? Họ nói có người đã phát hiện ra dấu vết của Sirius Black!""Ở đâu?" Harry và Ron lập tức hỏi dồn.Ở phía bên kia bàn, Malfoy cũng ngẩng đầu lên, chăm chú lắng nghe."Ngay gần đây thôi," Seamus hạ giọng, vẻ đầy hào hứng. "Một Muggle đã nhìn thấy hắn! Dĩ nhiên rồi, bà ta không thực sự hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đối với Muggle, Black chỉ là một tên tội phạm bình thường, đúng không? Thế là bà ta gọi ngay đến đường dây nóng. Nhưng khi Bộ Pháp Thuật đến nơi, hắn đã biến mất từ lâu rồi.""Ngay gần đây sao..." Ron lặp lại, liếc nhìn Harry đầy ẩn ý.Cùng lúc đó, cậu nhận ra Malfoy đang theo dõi bọn họ rất kỹ."Sao thế, Malfoy?" Ron hất cằm hỏi, giọng đầy thách thức. "Muốn tao lột vỏ cái gì cho mày nữa à?"Nhưng Malfoy không trả lời ngay. Đôi mắt hắn lóe lên một tia nguy hiểm khi nhìn chằm chằm vào Harry, rồi hắn hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói nhỏ nhưng chứa đầy ẩn ý:"Mày định một mình đi săn Sirius Black đấy à, Potter?""Ừ, đại khái là vậy." Harry đáp cộc lốc.Malfoy khẽ nhếch môi, nở một nụ cười mỉa mai. "Ồ, nếu là tao, tao đã không ngồi yên trong trường học mà làm một cậu bé ngoan ngoãn đâu. Tao sẽ đi tìm hắn khắp nơi.""Mày đang nói cái quái gì vậy, Malfoy?" Ron gắt lên.Malfoy nheo mắt lại, tỏ vẻ bí hiểm. "Mày thực sự không biết sao, Potter?""Biết cái gì?"Malfoy bật ra một tiếng cười khẩy. "Có lẽ mày không dám liều mạng," hắn nói, giọng thấp đến mức gần như thì thầm. "Có lẽ mày hy vọng đám Giám Ngục Azkaban sẽ bắt được hắn giúp mày, đúng không? Nhưng nếu là tao, tao sẽ không chịu ngồi yên. Tao sẽ tự mình truy lùng hắn.""Đủ rồi đấy, Malfoy!" Harry tức giận quát lên. Nhưng ngay lúc đó, giọng giáo sư Snape vang lên từ bàn giáo viên:"Đến giờ rồi, các trò! Bây giờ tất cả chắc hẳn đã thêm xong các nguyên liệu vào dược tề. Loại thuốc này cần được đun sôi mới có thể sử dụng. Khi thuốc sôi, hãy sắp xếp lại bàn làm việc của mình. Sau đó, chúng ta sẽ thử nghiệm trên Longbottom."Crabbe và Goyle cười hô hố, trong khi Neville tái mét mặt, mồ hôi đổ ròng ròng khi cậu ra sức khuấy nồi thuốc của mình. Hermione lén mấp máy môi, thì thầm hướng dẫn cậu, cố gắng không để Snape phát hiện."Malfoy đang định làm gì vậy?" Pansy hỏi nhỏ khi đang rửa vạc cùng Jacqueline."Còn không rõ sao?" Jacqueline nhướng mày. "Hắn muốn Harry đi tìm cái chết. Nhưng..." Cô thở dài. "Nếu Bộ Pháp thuật đã can thiệp, Buckbeak thật sự khó mà thoát tội.""Cậu thực sự lo lắng cho con chim đó à?""Nó cũng là một sinh mạng như chúng ta, Pansy." Jacqueline lắc đầu tiếc nuối, nhìn về phía Malfoy. "Hơn nữa, nó còn đáng quý hơn một số kẻ."Khi sắp tan học, Snape đi đến bên Neville, cậu bé co rúm bên cạnh vạc của mình."Tất cả tập trung lại đây." Snape nói, đôi mắt đen lóe lên thích thú. "Xem Longbottom thử nghiệm thuốc nào. Nếu cậu ta làm đúng, con cóc sẽ thành nòng nọc. Nếu sai... nó sẽ trúng độc mà chết."Học sinh Gryffindor nín thở, trong khi đám Slytherin háo hức chờ đợi. Snape cầm lấy con cóc Trevor, múc một ít thuốc trong vạc Neville rồi nhỏ vào miệng nó.Mọi người nín lặng. Trevor há miệng, rồi... phụt! Nó co lại thành một con nòng nọc đang vặn vẹo.Học sinh Gryffindor vỗ tay. Snape bĩu môi, lấy ra một lọ thuốc giải và nhỏ lên Trevor, lập tức biến nó về hình dạng cũ."Trừ Gryffindor năm điểm." Snape nói, phá tan nụ cười trên mặt bọn họ. "Ta đã bảo trò đừng giúp hắn, Granger. Tan học!""Cậu nghĩ Black thực sự muốn giết Harry sao?" Pansy Parkinson hỏi, giọng đầy nghi hoặc. "Tớ nghe nói Black là cha đỡ đầu của Harry, nhưng cũng có tin đồn rằng chính hắn đã phản bội cha mẹ cậu ấy, khiến họ bị giết hại... Cậu nghĩ sao?"Pansy liếc nhìn xung quanh, dường như đang tìm kiếm ai đó. Nhưng Jacqueline không có ở đó."Kỳ quái thật..." Pansy lẩm bẩm rồi quay người bước vào Đại Sảnh Đường."Malfoy thật quá đáng!"Ngay lúc này, Jacqueline và Hermione đang trong lớp học Cổ Ngữ Runes, nơi giáo sư Yuna đang đứng trên bục giảng, giải thích về các ký tự cổ."Cậu ta chỉ muốn chọc tức Harry và Ron thôi.""Trong phép thuật cổ đại, Runes có nghĩa là 'thần bí' hoặc 'ẩn giấu'. Bộ chữ Runes cổ nổi tiếng nhất là Elder Futhark, gồm 24 ký tự.""Thế mà Bộ Pháp Thuật lại định ép Hagrid ra tòa sao?""Ngoài những ký tự cơ bản, còn có một số ký tự đặc biệt, chẳng hạn như ký tự thứ 25 - Wyrd, biểu trưng cho vận mệnh và nghiệp báo.""Nếu Hagrid thực sự phải ra tòa, chúng ta nhất định sẽ ủng hộ ông ấy. Bọn họ chẳng có cơ hội thắng đâu. Tớ không tin chỉ vì một con Hippogriff, mà Bộ Pháp Thuật lại làm to chuyện đến vậy.""Mỗi một ký tự Runes đều có cách phát âm và ý nghĩa riêng. Không giống như bảng chữ cái hiện đại, nếu phát âm đúng, chúng có thể tạo ra hiệu ứng phép thuật.""Còn nữa, Malfoy đừng có xúi giục Harry đi tìm Black nữa. Cậu ấy không ngốc như vậy đâu!""Ví dụ như ký tự này, trông giống chữ 'A'. Nó được gọi là Ansuz, tượng trưng cho miệng, sự sáng tạo và linh hồn. Nếu phát âm đúng cách..."Giáo sư Yuna đột nhiên quay người, chỉ vào Hermione và dứt khoát nói:"Ansuz!"Ngay lập tức, Hermione há hốc miệng nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào. Đôi môi cô dính chặt vào nhau, hoàn toàn không thể mở ra được. Cả lớp bật cười ầm lên."Còn ai muốn thử không?" Giáo sư Yuna nhướng mày. Đám học sinh lập tức im thin thít, đưa tay che miệng."Năm nay, các trò sẽ học về các ký tự Runes. Đến năm sau, chúng ta mới bắt đầu học cách ghép chúng thành từ. Tuy nhiên, để sử dụng Runes trong phép thuật, cần rất nhiều thời gian rèn luyện."Trong suốt phần còn lại của tiết học, cả lớp im lặng, chỉ còn tiếng bút lướt trên giấy.Khi tiếng chuông báo tan học vang lên, Jacqueline nhanh chóng chạy ra ngoài trước khi Hermione kịp mở miệng nói một câu nào.________________________Editor: Bình chọn cho tui với đừng để chương cuối mới bình chọn tội tui :(
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store