ZingTruyen.Store

|HarDra| The mirror of Ecidyrue

Hết quyển 1: Cúp Nhà

issp_uyn

Ngay cả khi Draco đã dũng cảm hy sinh bản thân, liều mình đối mặt với nguy hiểm, Potter vẫn sẽ luôn tìm cách vượt qua cậu.

Draco tỉnh dậy một mình trên chiếc giường ở bệnh xá, nhưng tiếng rên rỉ của cậu đã thu hút sự chú ý của bà Pomfrey. Bà liền yêu cầu cậu im lặng ngay, nếu không sẽ đánh thức cậu bé Potter. "Có lẽ nó sẽ hài lòng nếu Draco đánh thức nó dậy," một giọng nói quen thuộc vang lên. "Ngoại trừ với khả năng Potter sẽ không bao giờ tỉnh lại."

"Severus!" Draco kêu lên, quên hết sự dè dặt của mình. Cậu cố gắng ngồi dậy trên giường dù đầu óc vẫn quay cuồng. "Severus, thầy còn sống! Con vẫn còn sống! Potter thì sao? Cậu ta có chết không?"

"Trò Potter," bà Pomfrey đáp, "đã trải qua một thử thách kinh khủng. Con cũng vậy, Malfoy. Potter vẫn chưa tỉnh lại, nhưng rồi thằng bé sẽ." Dù bà không nói một cách tự tin, nhưng Draco nhớ rằng Potter đã từng mất tích vài ngày vào cuối kỳ học, và rồi vẫn kịp quay về để chứng kiến Gryffindor giành Cúp Nhà. Lần này, Draco nghĩ mình sẽ đón nhận tin tức về Potter khác đi.

"Cậu ta đã không tin con và cho rằng con đã sai khi tin thầy" Draco nói với Severus đầy tự mãn. "Nên con đã thắng rồi. Potter sẽ phải khổ sở vì điều đó."

Severus ngồi xuống cạnh giường, và Draco nhận thấy ông đang đeo chiếc nhẫn rồng Ouroboros. "Chiếc nhẫn đẹp quá," Draco nói yếu ớt. "Ai tặng thầy chiếc nhẫn đó chắc hẳn có gu thẩm mỹ tuyệt vời."

"Ta sẽ để con lại với cha đỡ đầu của mình," bà Pomfrey nói. Draco hy vọng Potter không thức dậy đủ sớm để nghe điều đó.

Bà rời đi, để lại cậu và Severus một mình. Không kiềm chế được, Draco lao tới ôm chầm lấy ông, vì cậu đã suýt chết và Severus không thể xua đuổi cậu lúc này. Severus thậm chí còn vỗ nhẹ vào lưng cậu hai cái trước khi khéo léo thoát khỏi vòng tay của Draco.

"Được rồi, được rồi," Severus nói lúng túng. "Con sẽ không chết đâu." Ông cau mày khi thấy Draco vẫn lo lắng. "Và con sẽ không có vết sẹo nào cả." Ông có vẻ ngạc nhiên khi thấy ngay cả điều đó cũng không làm Draco yên lòng. "Tất cả những người bạn nhỏ của con cũng sẽ ổn thôi. Granger và Weasley vẫn sống. Và Potter, dù con có muốn hay không, cũng sẽ ổn."

"Con đã nghĩ mình sẽ chết," Draco nói, cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. "Chuyện gì đã xảy ra với Chúa tể Hắc ám? Potter có ngăn được hắn ta không?"

Severus nhìn cậu với vẻ không mấy hài lòng. "Draco Lucius Malfoy. Đừng nói với ta là con đã cố tình đặt mình vào nguy hiểm để giúp Harry Potter." Draco nhún vai yếu ớt. "Và ta nghe nói con đã nhường vị trí của mình trong ván cờ cho Weasley, để cứu trò ấy khỏi phải hy sinh. Con đã mất trí rồi sao?"

Draco cảm thấy môi mình run rẩy. Dù đầu cậu không còn đau, nhưng ý nghĩ rằng mình không quan trọng với ai lại khiến cậu chùn bước. "Ba người họ quan trọng hơn, thưa thầy. Sẽ không ai bận tâm nếu con biến mất."

Severus nhìn cậu, rồi đặt tay lên vai cậu với một cái nắm gần như đau đớn. "Không," Severus nói, giọng đầy uy lực. "Thôi ngay suy nghĩ sống trong ảo tưởng ngu ngốc đó, Draco Malfoy."

Họ nhìn nhau trong im lặng, và Draco cảm thấy nước mắt dâng lên, nhưng Severus đã buông vai cậu và hắng giọng, có vẻ xấu hổ vì sự bộc lộ tình cảm hiếm hoi của mình. "Granger và Weasley đã liên tục hỏi thăm con, và không nghi ngờ gì, Potter cũng sẽ làm thế khi tỉnh lại."

"Thầy có tìm thấy đũa phép của con không?" Draco hỏi. Severus thở dài, rút ra chiếc đũa từ túi mình.

"Con có thể đã ném nó đi được rồi," Severus nói. "Nhưng tốt hơn hay tệ hơn, nó đã được tìm thấy."

Draco mỉm cười khi cầm lấy chiếc đũa, cảm thấy mọi thứ trở nên đúng đắn khi tay cậu nắm lấy chuôi đũa. "Bây giờ là ngày mấy rồi ạ?"

"Đã là tối ngày sáu," Severus trả lời. "Con đã ngủ suốt từ đêm hôm qua. Con sẽ ở lại đây đêm nay, không tranh cãi. Sáng mai chắc hẳn Gryffindors sẽ đến thăm con. Và con có thể vui mừng hoặc không, nhưng Gryffindor đã thua trận đấu Quidditch với Ravenclaw tối nay."

Severus nghĩ rằng Slytherin đã giành được Cúp Nhà. Draco không có tâm trạng phản bác ông. "Potter có lẽ sẽ tỉnh lại sớm thôi. Con đoán cậu ta sẽ lại tìm cách lấy lại mọi thứ" Draco nói với vẻ giễu cợt.

"Thưa thầy, thầy chưa nói cho con biết," Draco hỏi tiếp. "Chuyện gì đã xảy ra với Chúa tể Hắc ám?"

"Hắn không lấy được Hòn đá Phù Thủy, như con đã đoán. Nhưng con sẽ sớm được nghe chi tiết từ những người bạn nhỏ của mình."

Draco ngáp, cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến. "Granger là bạn con vì cô ấy thông minh," cậu lẩm bẩm. "Còn Potter và Weasley... chỉ là đối tác thôi."

Severus bật cười khẽ. "Nghỉ ngơi đi, Draco. Ngày mai còn nhiều chuyện để làm đấy."

Draco gọi với theo khi Severus chuẩn bị rời đi. "Thầy ơi, có cách nào... có thể để con ở lại với thầy suốt mùa hè không? Thầy là cha đỡ đầu của con mà."

Severus lầm bầm gì đó, rồi quay lại nhìn cậu. "Nếu cha con làm phiền con quá nhiều, ta tin rằng con đã biết đủ lời nguyền để đối phó với ông ta rồi."

Sáng hôm sau, Draco đang ăn sáng thì bị gián đoạn bởi tiếng Granger hét lên và lao vào vòng tay cậu. Weasley cũng theo sau, đứng ngượng ngùng bên giường. "Chào cậu, trông cậu khá hơn rồi," Ron nói. "May mà thịt xông khói vẫn còn nguyên."

"Hermione đã nghĩ cậu chết rồi!" Ron nói tiếp, và Hermione lại ôm chặt lấy Draco, nước mắt lưng tròng.

Draco lùi lại và nghiêm túc nhìn họ. "Kể cho tôi nghe đi. Nói cho tôi biết mọi chuyện đã xảy ra."

Draco đã gần như hiểu toàn bộ câu chuyện, mặc dù những phần sau khi Harry bỏ lại câu đố về Potions chỉ là những gì họ ghép lại khi nói chuyện với cụ Dumbledore. Họ trò chuyện cho đến khi mặt trời lên cao bên ngoài cửa sổ bệnh viện, và Draco phải thúc giục họ ra về. "Đi đi, Granger. Dù đã thi xong, cậu sẽ nhớ thư viện mà. Tôi sẽ quay lại đó trước khi học kỳ kết thúc."

"Cậu biết không," Granger thở dài và nhìn Draco với vẻ trách móc, "Sau khi chúng ta suýt chết cùng nhau, ít ra cậu cũng nên thừa nhận rằng chúng ta đã vượt qua ngưỡng để có thể gọi nhau bằng tên riêng."

Draco rên rỉ và đảo mắt. "Được rồi, vậy cậu là Hermione. Nhưng chỉ cậu thôi."

Cô ấy gần như không thể cưỡng lại việc ôm chầm lấy cậu thêm lần nữa. Hermione muốn ôm mình, cậu nghĩ. Nghe xa lạ như những chữ đảo ngược trên Gương Erised. Nhưng những thứ đó vẫn có thể giải mã được.

"Hermione, cậu để Slytherin đáng thương này nghỉ ngơi một chút được chứ?"

"Còn tôi thì sao?" Weasley nói, hơi cáu. "Giờ cậu là Draco với tôi. Và Granger chỉ có một, nhưng nhà Weasley thì đầy. Năm tới em gái tôi sẽ học ở đây. Gọi tôi là Ron sẽ hợp lý hơn chứ?"

Draco nhắm mắt. "Cậu nói đúng, gia đình cậu quá đông để phải nghĩ. Từ nay tôi sẽ gọi hai cậu bằng tên, nhưng với một điều kiện." Cậu dừng lại, chờ họ lắng nghe. "Đó là, dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không bao giờ gọi Potter là Harry."

Cả hai trao đổi ánh mắt. "Được thôi," Ron nói, trong khi Hermione thở dài lẩm bẩm gì đó nghe như "đúng là các chàng trai." Ron nói tiếp, "Này Hermione, cậu có thể để tớ nói chuyện riêng với Draco một chút được không? Tớ sẽ bắt kịp cậu sau."

"Được rồi," Hermione đồng ý và để hai người ở lại. Khi chỉ còn họ, Ron nhìn Draco bằng ánh mắt khó xử nhất mà cậu từng thấy.

"Sao cậu lại làm vậy, Draco? Tại sao cậu lại thế chỗ tôi- ờ, ừm, tớ trên bàn cờ đó?"

Draco im lặng. Đúng là một điều lạ lùng. Một Malfoy đổi chỗ cho một Weasley, điều đó chưa bao giờ xảy ra và sẽ không bao giờ xảy ra. Nhưng nó đã xảy ra với với Draco, theo cách nào đó.

Cậu không thể cho Ron câu trả lời đầy đủ, nhưng không cần phải nói dối. "Không rõ ràng sao? Tôi đã nói với cậu vào lễ Halloween. Cậu là bạn thân nhất của Harry Potter. Cậu ta đã chọn cậu. Điều đó khiến cậu trở nên đặc biệt. Cậu ta cần cậu, và sẽ rất cần cậu vào thời gian sắp tới. Đây chưa phải là kết thúc, Ron. Sẽ còn nhiều kẻ muốn đưa Chúa tể Hắc ám trở lại. Và họ sẽ nhắm vào Potter, vì cậu ta là Cậu Bé Còn Sống. Vì Potter đại diện cho điều gì đó không thể thay đổi. Vậy nên cậu ta sẽ cần cậu. Và cậu phải luôn ở bên cậu Potter."

"Còn cậu thì sao? Bọn này cũng cần cậu mà"

Draco khịt mũi. "Ồ thôi nào, Ron. Cậu hiểu mà. Potter và Granger—ý tôi là Hermione—họ mới đến với thế giới này, nhưng cậu thì không. Cậu là một phù thuỷ thuần chủng, dù gia đình cậu không còn thuộc Sacred Twenty-Eight. Cậu biết thế giới phù thủy hoạt động thế nào. Cậu biết tôi thất vọng với gia đình mình đến mức nào. Tôi thậm chí sẽ cảm may mắn nếu được học tiếp năm hai tại Hogwarts."

Ron nhìn cậu với sự nghiêm túc bất ngờ. "Draco," cậu ta nói chậm rãi, "nếu cậu gặp rắc rối, cậu cứ nói. Nếu gia đình cậu—cha cậu—" Sự sợ hãi hiện lên trong mắt Ron, nhưng kèm theo đó là quyết tâm không kém phần mạnh mẽ. "Nếu cậu cần, ba người chúng tớ sẽ giúp. Gia đình tớ—"

"Đừng thương hại tôi, Ron," Draco cắt lời. "Tôi không muốn ai thương hại mình, ít nhất là không phải từ cậu."

"Cậu không cần phải quá tự ái, cậu biết mà," Ron nói nhẹ nhàng, với sự lo lắng trên khuôn mặt.

Draco dang tay. "Tự ái? còn gì nữa?"

Ron nhún vai, mỉm cười: "Tớ không biết, còn chúng ta thì sao?"

Khi Harry tỉnh dậy và họ vội vã đến bệnh xá, Ron và Hermione mới nhớ đến vụ cá cược về Snape và Quirrell. "Chết tiệt, Draco sẽ lấy những gì đã cá cược" Ron nói, bước chậm lại.

Cái nhìn của Hermione khiến Draco phải ngán ngẩm. "Ồ, đừng lo. Tôi không cần lời khen của hai cậu. Potter sẽ nghĩ rằng các cậu đã hoàn thành phần việc của mình trước khi cậu ấy tỉnh lại."

"Cậu đúng là đồ tệ hại, Draco," Hermione thở dài. "Tớ đoán cậu cũng không tha cho Harry đâu nhỉ?"

Draco nhìn cô như thể cô đã mất trí. "Cậu còn lạ lẫm với mình lắm hả, Hermione?"

Đó là câu đầu tiên Draco nói với Harry khi họ đến gần giường bệnh. "Harry!" Hermione thì thầm, suýt nữa lao vào ôm Potter nhưng dừng lại khi thấy tình trạng tệ hại của cậu ta. "Ôi Harry, chúng tớ đã nghĩ cậu không qua khỏi."

"Draco," Harry ngắt lời, chăm chú nhìn Draco. "Là cậu à? Cậu không sao chứ?"

"Xin lỗi vì làm cậu thất vọng," Draco đáp. "Nhưng thay vì tôi chết, cậu sẽ phải trải qua ngày cuối năm học này với tư cách là một Slytherin."

Harry chỉ nhìn chằm chằm vào Draco. "Tôi đã nghĩ cậu có thể đã chết. Đừng bao giờ làm thế nữa, Draco."

"Đừng lo," Draco nhún vai, "lần tới tôi sẽ để Ron đi trước," và cậu và Ron bắt đầu tranh cãi vui vẻ, khiến Hermione lắc đầu.

"Harry, hãy kể cho chúng tớ nghe mọi chuyện," Hermione khẩn khoản, và Harry bắt đầu kể.

"Nghe này," Ron nói tiếp, "cậu phải chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm vào ngày mai. Tất cả các nhà đều có điểm tổng, và Slytherin đã thắng, tất nhiên—"

Giá mà điều đó đúng. Nhưng Draco đã chuẩn bị tinh thần cho cú sốc này. Cậu đã chấp nhận, giống như Ron đang làm, bằng một cách nhìn nhận đầy triết học. Cậu không định để lộ cảm xúc của mình kém hơn một Weasley.

"Cậu đã bỏ lỡ trận đấu Quidditch cuối cùng, chúng ta đã thua Ravenclaw khi mà không có cậu—nhưng thức ăn sẽ rất ngon."

Ngay lúc đó, bà Pomfrey bước vào. "Các trò chỉ có khoảng mười lăm phút, bây giờ ra ngoài đi," bà nói với giọng chắc chắn.

Những người bạn Slytherin của Draco vui vẻ bước vào Đại sảnh đường, nơi được trang trí bằng màu xanh lá cây và bạc, cùng với biểu ngữ rắn treo trên Bàn cao.

Draco tự hỏi liệu Severus có biết điều gì đang diễn ra hay không, hay có thể đoán trước được, hay liệu ông có bị mù quáng như Draco đã từng. Cậu hy vọng điều này sẽ không làm Severus đau lòng, vì những hành động vĩ đại mà Gryffindor sắp được thưởng, lại được khơi mào bởi con đỡ đầu phản bội của ông.

Tuy nhiên, Draco đã thấy Severus đeo chiếc nhẫn của mình khi ông đi qua cậu. Nếu Severus không chỉ có ý định ném chiếc nhẫn đó vào mặt Draco để thể hiện sự nhục nhã sau khi Draco khiến họ mất Cúp, thì có lẽ đây là một điều tốt. Thật không may, biện pháp bảo vệ duy nhất của Draco trước bất kỳ cáo buộc nào là một sự cáo buộc có thể bị chặn trước khi cậu kịp nói ra.

Potter đến muộn, điều này khiến Draco lo lắng hơn là hài lòng. Cậu liên tục nhìn về phía Ron và Hermione, chỉ để nghe thấy một sự im lặng khi Người được chọn nổi tiếng xuất hiện. Các bạn Slytherin của Draco bắt đầu thì thầm những điều bất lợi, đưa ra những suy đoán về những sự kiện gần đây mà họ nghĩ rằng Draco có thể trả lời. Nhưng không ai dám hỏi.

Cụ Dumbledore xuất hiện ngay sau đó, và lại một lần nữa, im lặng bao trùm. "Một năm nữa đã trôi qua!" Cụ vui vẻ nói. "Trước khi chúng ta tận hưởng bữa tiệc ngon lành, ta phải làm phiền các trò với bài phát biểu ngắn gọn của một ông già. Thật là một năm đáng nhớ! Hy vọng rằng tất cả các trò đều có nhiều kiến thức hơn so với trước đây... và các trò có cả mùa hè phía trước để làm cho nó trống rỗng trước khi năm học mới bắt đầu..."

"Bây giờ, theo ta hiểu, Cúp Nhà cần được trao, và đây là điểm số hiện tại: ở vị trí thứ tư là Gryffindor với 312 điểm; thứ ba là Hufflepuff với 352 điểm; Ravenclaw đứng thứ hai với 426 điểm; và Slytherin đứng đầu với 452 điểm."

Draco thấy những người bạn Slytherin của mình vỡ òa trong niềm vui, họ hò reo và va chạm cốc với nhau. Cậu tự vỗ tay, cố gắng không để lộ cảm xúc trước điều mà cậu biết sắp đến. Cậu bắt đầu ước gì mình đã có thể cảnh báo Severus, nếu lưỡi cậu cho phép điều đó.

"Vâng, vâng, làm tốt lắm, Slytherin," cụ Dumbledore nói. "Tuy nhiên, chúng ta cần phải xem xét một số sự kiện gần đây."

Draco cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí khi Vince ngừng va chạm đĩa vào của mình.

"Ahem," cụ Dumbledore nói. "Ta có một số điểm bổ sung vào phút cuối. Để ta xem nào... Đầu tiên—cho Ronald Weasley..."

Draco viết điều này vào sổ tay của mình, cố gắng hồi tưởng lại sự kiện trong đầu với một chút khó khăn.

"... Vì trò chơi cờ vua xuất sắc nhất mà Hogwarts đã chứng kiến trong nhiều năm, tôi trao cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Draco đảo mắt và nhìn xuống bàn tay của mình, bắt đầu nhìn móng tay khi Gryffindor hò reo. Cậu nghe thấy Peter Weasley nói với các huynh trưởng khác, "Em trai của tôi, các cậu biết đấy! Em trai út của tôi! Đã vượt qua bộ cờ khổng lồ của McGonagall!"

Rõ ràng thông tin của họ đã lan truyền xa hơn những gì Draco biết. Có lẽ anh trai Prefect khủng khiếp của Ron sẽ ngừng áp bức cậu ta nhiều hơn bây giờ.

"Thứ hai—cho Hermione Granger... vì đã sử dụng lý trí trong tình huống khó khăn, tôi trao cho nhà Gryffindor 50 điểm."

Draco nhìn qua với một sự miễn cưỡng khi thấy Hermione rưng rưng nước mắt, và cảm thấy sự thất bại sắp xảy ra ít nhất là có chút vui mừng hơn là chỉ cay đắng.

"Thứ ba—cho Harry Potter..." cụ Dumbledore nói. Cả căn phòng trở nên yên lặng. "... Vì lòng dũng cảm thuần khiết và tinh thần anh dũng xuất sắc, tôi trao cho nhà Gryffindor 60 điểm."

Và đó là lúc, số điểm là 472. Ít hơn lần trước, với 20 điểm, Draco phải chứng kiến số điểm của Slytherin thêm một lần nữa, và giờ đây Slytherin có 452 điểm.

Cậu cảm nhận được những ánh mắt đổ dồn vào mình, biết rằng mình là nguyên nhân của sự thất bại này, mặc dù cậu có thể nói với họ rằng điều đó không có vấn đề gì. Tuy nhiên, bất kỳ lời nói nào từ Draco đều bị chặn lại bởi tiếng hò reo ầm ĩ, không chỉ từ Gryffindor mà còn từ hai nhà còn lại. Liệu Dumbledore có bận tâm đến việc trao thêm 10 điểm cuối cùng cho Longbottom không? Draco luôn nghi ngờ rằng đó chỉ là điểm thưởng để kết thúc một cách công bằng việc trao giải thưởng cho Gryffindor.

Cụ Dumbledore đã giơ tay lên và chờ đợi sự im lặng trước khi tiếp tục. "Có nhiều loại can đảm," cụ Dumbledore nói, mỉm cười. "Cần nhiều lòng dũng cảm để chống lại kẻ thù của chúng ta, nhưng cũng cần nó để chống lại chính bạn bè của mình. Do đó, tôi trao 10 điểm cho trò Neville Longbottom."

Một phần của Draco gần như muốn vỗ tay. Thấy không, Longbottom, cậu nghĩ một cách tiếc nuối, tôi đã nói với cậu rằng cậu thực sự là một Gryffindor.

Một tiếng hò reo khác vang lên. Draco chỉ chờ đợi nó kết thúc, giữ ánh mắt của mình nhìn xuống dưới, không muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng ghê tởm khi những biểu ngữ màu xanh lá cây nhường chỗ cho màu đỏ. Nhưng cụ Dumbledore vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

"Và cuối cùng," cụ Dumbledore nói với giọng điệu bình tĩnh và rõ ràng, "Vì lòng dũng cảm vị tha khi đối mặt với cái chết, ta trao 70 điểm cho trò Draco Malfoy."

Draco ngẩng đầu lên, không tin vào tai mình. Cậu chỉ bắt đầu tin vào điều đó khi cụ Dumbledore tuyên bố rằng Cúp Nhà sẽ vẫn thuộc về Slytherin, và bữa tiệc bắt đầu, trong khi hội trường vẫn tràn ngập màu xanh lá cây.

Màu xanh lá cây rất hợp với Harry Potter. Nó không chỉ phù hợp với đôi mắt của cậu ta mà còn hợp với màu bạc trong cà vạt Slytherin, tạo nên vẻ quý tộc cho những đặc điểm của cậu, khác với màu vàng thô tục của Gryffindor. Draco kéo chiếc cà vạt của Potter xuống mà không cố gắng che giấu niềm vui hài hước trên khuôn mặt mình, sự thích thú của cậu hòa cùng tiếng cười khúc khích của Ron trước vẻ bối rối của Potter.

"Cậu sẽ không thực sự bắt tôi phải mặc cái này trước mặt mọi người chứ?" Potter nhăn mặt nói với Hermione. "Làm ơn hãy nói với tớ rằng cậu ấy sẽ không làm điều này."

Draco đã dành nhiều thời gian để chỉnh sửa chiếc cà vạt Slytherin cho Potter hơn mức cần thiết, trước khi duỗi thẳng cổ áo màu xanh đậm của chiếc áo choàng của mình. Cậu không ngần ngại thể hiện sự ngưỡng mộ đối với hình ảnh mà Potter tạo ra, một hình ảnh mà cậu nghĩ chỉ nên dành cho trang phục Slytherin. "Có lẽ tôi sẽ thay đổi suy nghĩ, Potter, nếu sự xuất hiện của cậu không làm tổn thương màu sắc cao quý của chúng tôi. Nhưng thực sự... Tôi thấy Slytherin khá hợp với cậu."

Hermione nhìn Draco với vẻ nghiêm khắc, nghĩ rằng cậu đang nói đùa, mặc dù cô không thể không cảm thấy ngạc nhiên. Cô đã phấn khích từ khi kết quả kỳ thi được công bố, khi không chỉ Ron và Potter đều đạt điểm cao mà ngay cả Longbottom cũng vượt qua, bất chấp mọi nỗ lực của Severus.

Nhưng ngay cả khi điểm số của Draco tốt hơn nhiều điểm hoàn hảo trong môn Biến hình và độc dược, cũng không đủ để lật đổ Hermione khỏi vị trí số một của mình, khi cô đạt điểm tuyệt đối trong Bùa chú, điều mà cô vẫn chưa giải thích được với cậu. Dù vậy, Draco không cảm thấy cay đắng khi bộ não gần 19 tuổi của mình bị đánh bại bởi một đứa trẻ 12 tuổi.

"Thôi nào, Hermione, cậu ta thật may mắn khi không phải mặc cái này trong ngày cuối cùng của học kỳ," Draco cười. "Mọi người thậm chí sẽ không thấy Potter trên Hogwarts Express."

"Không, mọi người đều sẽ thấy," Ron cười lớn, "cậu sẽ không bao giờ sống nổi với điều này đâu, anh bạn ạ." Ron là người đầu tiên thu hút sự chú ý của Potter khi cuối cùng họ xuất hiện từ lớp học bỏ hoang, nơi Potter đã đổi áo choàng với Draco. Finnigan và Thomas gần như không thể nhịn được cười khi nhìn thấy cảnh tượng này, điều đó khiến Vince và Greg không vui chút nào, nhưng họ cũng không thể làm gì hơn ngoài việc đi xuống một vài bậc thang mà thôi.

Draco nhìn lên bầu trời, nơi những con Thestrals bay lượn, khi thuyền của họ đưa bốn người trở lại hồ. "Nhìn này," cậu nói, thúc giục Potter, "Bây giờ cậu có thể nhìn thấy mình như thế nào."

"Cái gì?" Potter hỏi một cách trống rỗng. Draco khá chắc chắn rằng Potter đã giết Quirrell, nhưng không có ai trong số Gryffindor chú ý đến điều đó. Họ có lẽ cần phải chứng kiến một cái chết rõ ràng ngay trước mắt mới chấp nhận điều gì đó tương tự như vậy.

"Không có gì," Draco thở dài và kéo chiếc cà vạt Slytherin của Potter xuống thêm một chút nữa, chỉ để làm cho bản thân thấy vui vẻ. "Tôi không đùa đâu, Potter. Cậu trông hoàn hảo như một Slytherin, ngay cả khi cậu không thuộc về nhà chúng tôi"

Potter do dự, sau đó nhìn Ron và Hermione đang cãi nhau trước mũi thuyền, rồi thì thầm, "Chiếc mũ gần như đã phân loại tôi vào Slytherin"

"Sao?" Draco kêu lên, lại phải che miệng để ngăn tiếng kêu của Potter.

"Đó là sự thật," Potter miễn cưỡng nói. "Nó nói rằng tôi khao khát chứng tỏ bản thân, và rằng tôi có thể trở nên vĩ đại, và Slytherin có thể giúp tôi đạt được điều đó. Nó đã cố gắng thuyết phục tôi. Nhưng tôi chỉ liên tục yêu cầu chiếc mũ không, và cuối cùng, nó đã phải nhượng bộ."

Draco cố gắng không để lộ cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng. "Chà, điều đó không có gì đặc biệt, Potter," cậu nói với vẻ kiêu ngạo, cố gắng mỉm cười. "Chiếc mũ thậm chí nói với tôi nhiều điều thú vị hơn nhiều về sự phù hợp của tôi với các nhà. À, đúng rồi, nó bảo tôi thiếu can đảm của Gryffindor, trí tuệ của Ravenclaw, lòng tốt của Hufflepuff, và cả sự tàn nhẫn của Slytherin."

"Cậu đang bịa ra điều đó à?" Potter hỏi khẽ. "Thật chẳng giống con người cậu chút nào" và Draco thề rằng nếu Potter lại cho cậu nụ cười nhỏ nhút nhát đó một lần nữa, cậu sẽ tự ném mình khỏi con thuyền này.

Longbottom ngồi cùng họ trên Hogwarts Express, hoàn toàn choáng váng trước tuyên bố của Draco rằng cậu ta là Gryffindor yêu thích của mình.

Những phản ứng cáu kỉnh của Ron và Hermione nhanh chóng bị lấn át bởi cơn giận dữ của Potter. "Bây giờ, Potter," Draco nhẹ nhàng nói, vuốt nhẹ tay lên cổ áo của Potter. "Cho đến bây giờ, ngày mai cậu sẽ là một Slytherin, tôi sẽ thích điều đó hơn!" 

Draco đã nghĩ đến việc gây ấn tượng với những người khác khi họ xuống thuyền, thậm chí có thể chèn mình vào nhóm Slytherin, nhưng cậu cảm thấy chả được ích lợi gì khi làm điều đó cả, vậy nên cậu đi cùng Gryffindors, khi bước xuống cậu ngay lập tức hối hận khi nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đang đứng đợi để ôm Longbottom trong vòng tay của bà ấy. Cán đũa phép của cậu có cảm giác như đang cháy trong túi. Nhưng cậu vẫn vẫy tay chào tạm biệt Longbottom và bà của cậu ấy trước khi nhìn họ rời khỏi.

Họ đi qua cổng, và Ginny Weasley xuất hiện, chỉ vào Potter và gọi tên cậu ta như bao học sinh khác đã làm, vẫn bị Harry Potter nổi tiếng thu hút. Cậu cảm thấy chua chát hơn khi nhìn thấy cô gọi: "Anh ấy đây rồi, mẹ, anh ấy đây rồi, nhìn kìa!" Đừng lo lắng, cô bé. Chẳng bao lâu nữa, em sẽ đạt được điều ước của mình, và vị cứu tinh của em sẽ thuộc về em. Vòng lặp màu xanh lá cây sẽ không bao giờ thay đổi điều đó.

Bà Weasley mỉm cười với họ, mặc dù bà có vẻ bối rối khi thấy Malfoy tóc vàng ở giữa. "Một năm khá bận rộn nhỉ?" bà hỏi, cố gắng không để ý đến cà vạt màu xanh lá cây của Potter.

"Rất bận ạ," Potter đáp, chỉnh lại cà vạt và cổ áo của mình. "Cảm ơn vì món fudge và người nhảy, bác Weasley."

"Ồ, không có gì đâu, con yêu."

"Con—con đã thua một cuộc cá cược với Draco," Potter thú nhận với bà Weasley và con gái của bà. Điều này không làm giảm đi sự ngưỡng mộ của Ginny Weasley, người nhìn cậu ta như thể mọi ngôi sao đều tỏa sáng trong mắt cô.

"Đi được chưa?"

Một Muggle mặt tím, ria mép, với vẻ mặt cau có nhìn Potter như thể mọi thứ đều khó chịu với ông ta, nếu không phải là một trong những tài sản hiếm hoi ngoài cây chổi và áo choàng mà Potter sở hữu.

Đằng sau ông là một người phụ nữ Muggle và một cậu bé Muggle trông không vui khi thấy Potter, mặc dù nỗi sợ hãi thể hiện nhiều hơn sự chế giễu trên khuôn mặt họ.

Draco không thể tin nổi. Đây là những người Muggle nổi tiếng đã nuôi dạy Potter như một con thú hoang dã. Nó giống như việc đi đến sở thú và xem một triển lãm đặc biệt.

"Các người là gia đình của Harry!" bà Weasley nói.

Người có khuôn mặt màu tím nói. "Nhanh lên, chúng ta không có thời gian."

Draco cau mày, và trước khi cậu kịp nghĩ ra điều gì, cậu đã tự nhét mình vào giữa những kẻ Muggle kia và Potter. "Ông đang nói chuyện với một Harry Potter với một khuôn mặt thiếu tôn trọng như vậy?" 

"Draco, không sao đâu," Potter kêu lên, kéo mạnh tay áo và cố gắng giữ cậu lại.

"Thế mày là ai? Hả con ngựa có mái tóc vàng? Ồ, một kiểu sang trọng khó chịu nhỉ?" Muggle đã nhạo báng, và Draco biết điều mà mình luôn nghi ngờ: Potter đã nhìn thấy cha mẹ mình trong Gương Erised bởi vì cậu ta chưa bao giờ biết đến thế nào là tình yêu và hơi ấm của một gia đình.

"Một kẻ lập dị sang trọng." Nụ cười của Draco làm cho cậu lộ ra những chiếc răng trắng. "Một người không thích nghe mình bị nói xấu, chứ đừng nói đến bạn bè của mình. Chúng ta sẽ xem liệu cái lưỡi Muggle đó có được sử dụng tốt hơn không—"

"Draco, cậu không thể nguyền rủa ông ta ở đây!" Hermione kêu lên, nắm lấy tay cậu trước khi nó đưa vào túi và cầm lấy đũa phép, trong khi Ron và Harry hoảng hốt xô tới xung quanh họ, và Draco không rời mắt khỏi Muggle kia cho đến khi cậu thấy nỗi sợ hãi cuối cùng trong đôi mắt của ông ta.

"Chà," Draco nói, "Có vẻ như bạn bè của tôi nhân từ hơn tôi. Ông nên cảm ơn cháu trai của mình bằng cái lưỡi vô học đó, vì nó vẫn có khả năng nói." Cậu ngẩng cằm lên, nghe thấy giọng điệu quen thuộc của Severus trong giọng nói, và giả vờ như mình là một Giám ngục khi nhìn thấy ánh sáng thoát ra từ đôi mắt của những Muggle. "Vậy thì tạm biệt. Tôi hy vọng sẽ nghe được cách mà ông tôn trọng Harry Potter. Nếu không, hãy yên tâm rằng lòng thương xót của Malfoy có giới hạn."

"Draco!" Potter gọi, và Draco đảo mắt, lùi lại khỏi Muggle. "Cậu đang tức giận," Potter nói, rồi chạm vào tay Draco trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi đi theo những Muggle kia.

Trước khi đi, cậu ta đã chào tạm biệt Ron đang thích thú khi sắp được trở về nhad, Hermione bực tức và Weasley mẹ đang bị sốc, trong khi Draco cảm nhận được ánh mắt từ phía sau đầu. Cậu cố gắng không quay lại, không vội vàng chào tạm biệt, và ôm Hermione bằng một cái búng vào màu ngọc lam trên cổ tay cô, trước khi quay lại đối mặt với cha mình.

End quyển 1
______________________
Hẹn gặp lại vào quyển 2 nhé, hãy cho tui động lực đi nào, tui cần những lời nói iu thương lắmmmmm~
Đã ai đọc quyển 2 chưa, để tui làm luôn cho mấy cô nè, thề là cái chương đầu nó buồn cười điên lên được🤣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store