ZingTruyen.Store

Hardra Ke Nguyen Trung Thanh Voi Thuan Huyet

Đêm đó Draco ngủ không ngon, cậu thậm chí còn không mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, còn chải chuốt sẵn sàng để được mời đến văn phòng uống trà. Nhưng mọi chuyện đều không xảy ra ——. Thức trắng đêm suy nghĩ khiến Draco cáu kỉnh bực bội, bạn cùng phòng bị cậu làm phiền đến mức không ngủ được cũng giở mình tới lui khiến chiếc giường phát ra tiếng cọt kẹt tỏ vẻ bất mãn.

Ngày hôm sau, Draco xuất hiện trong đại sảnh với hai quầng thâm dưới mắt và khuôn mặt nhợt nhạt nhưng có vẻ không tiều tuỵ lắm.

“Cậu trông không tốt lắm, Draco.”

Pansy không biết đã đến trường từ khi nào ngồi bên cạnh cậu, thay cậu rót cà phê.

Draco dùng ngón trỏ niết huyệt thái dương, cau mày nhắm hai mắt không đáp lại.

Lập tức, hàng trăm con cú từ cửa sổ trên mái nhà bay vào, xoay quanh ở không trung. Chúng xông thẳng đến chỗ chủ nhân của mình, mang theo thư từ và bưu kiện, hất những giọt mưa xuống những người đang ăn; chắc hẳn bên ngoài trời đang mưa rất to.

Tuy nhiên, Hermione phải nhanh chóng lấy ly nước cam của mình để nhường chỗ cho một con cú mèo lớn từ nhà kho với một tờ Nhật báo Tiên tri ướt sũng trong mỏ.

“Bồ mua cái đó để làm gì?” Ron gắt gỏng hỏi khi Hermione bỏ một carat vào túi da của con cú. “Nó đủ phỉ báng rồi, xem nó có ích gì đâu!” Cậu ta nói và nhìn sang Harry để được trợ giúp.

“Đó là cách tốt nhất để biết kẻ thù đang nói gì.” Hermione ủ rũ nói khi mở tờ báo ra và biến mất sau nó.

“Bánh donut mà bồ muốn này.” Harry ném đồ ăn tới đĩa của Ron và nói sang chuyện khác tiện thể quan sát chuyển động của chiếc bàn phía bên kia qua cặp kính.

Bên kia hiển nhiên đang xôn xao, một sự náo động không thuộc về nghi thức ăn uống của Slytherin.

Draco nhìn con cú mèo rõ ràng không thuộc về cậu đang nhìn nhìn chằm chằm mình, ném thứ có hình dạng giống một cây chổi sau liền bay đi. Sau khi mở ra một phiên bản tùy chỉnh của Tia Chớp đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

“Ồ—— Merlin! Là Tia Chớp!” Pansy ở bên cạnh kêu lên sợ hãi.

Draco vẫn trong trạng thái mê mang, nhưng điều này không thể hướng giảm hắn vui sướng, cậu đã nhiều lần nói với cha mình rằng Potter đã dùng sức mạnh của Tia Chớp mới có thể thắng được mình nhưng lại bị cha mắng cho một trận. Nhưng cậu chưa bị choáng đầu đến mức cho rằng người cha nghiêm khắc kia sẽ làm ra loại chuyện kinh hỉ này. Chẳng lẽ để khen ngợi vì đã hoàn thành nhiệm vụ trên đoàn tàu?

Mới nghĩ đến chuyện này cảm xúc hào hứng vừa mới bốc lên của Draco lại giảm xuống vài phần.

“Một cây Tia Chớp, Malfoy, lần này đội bóng sẽ ra sao?” Monta không biết đã đi vào từ khi nào đi đến phía sau cậu nhìn chằm chằm cái chổi với đôi mắt sáng rực.

“Tao không nhớ nhà Malfoys trở thành nhà tài trợ của đội từ khi nào.” Draco mang lên nụ cười khắc nghiệt.

“Được rồi——, chờ biểu hiện năm nay của cậu.”

“Có một lá thư chưa được ký tên ở đó.” Blaise chỉ vào chiếc phong bì viền vàng đáy đen rất trang nhã rơi ra khỏi gói, lớp sáp được đóng dấu là một con Chimera đang say ngủ.

Draco vừa thấy dấu xi này sắc mặt đen đi vài phần.

“Cậu làm sao vậy? Lá thư này có vấn đề gì sao?” Pansy lo lắng hỏi, loại hình thức thư tín này là đồ của gia tộc thuần huyết, nhưng hình dáng này cô không nhận ra là nhà nào.

“Không có gì.”

Draco đương nhiên không thể nói cậu nhận ra con súc sinh này là Thần Hộ Mệnh của Harry, như vậy cậu sẽ phải giải thích một loạt vấn đề, bao gồm chuyện cậu không chút thể diện té xỉu. Đương nhiên càng không thể tưởng tượng chính là Harry tặng cậu một cây Tia Chớp!? Merlin —— cảnh tượng sôi nổi ở Hẻm Xéo ngày đó hiện ra, chàng trai cao lớn mặc áo sơ mi trắng phản chiếu ánh mặt trời nở nụ cười tà ác nói với cậu rằng tao cũng có thể tặng mày. Đúng vậy, tuyệt đối là một nụ cười tà ác.

Đây quả thực chính là một sự sỉ nhục.

“Không mở ra xem à?” Blaise có vài phần hứng thú nhìn lá thư kia.

Draco ngẩng đầu ở không trung chạm mắt với Harry cách mấy cái bàn dài, cậu trầm mặc không nói buông bữa sáng, cầm lấy thứ kia rồi đi ra ngoài.

“Ê! Draco, cậu muốn đi đâu?” Pansy đứng dậy đi theo.

“Đừng đi theo tao.”

Draco trốn vào một phòng toilet không thường dùng, đóng cửa lại mở lá thư ra:

Chào, Draco,

Đọc thư vui vẻ, ặc —— tao hy vọng thế. ( D: Hừ, không có khả năng ) Những lời tao nói ở chỗ Borgin đều là sự thật ( D: Quên chuyện kia đi! ), có lẽ bây giờ mày sẽ không tin, nhưng để thể hiện sự chân thành, hy vọng mày có thể nhận lấy lễ vật của tao —— coi như nhận lỗi. Tao cũng nghĩ tới sẽ mua thứ khác cho mày, nhưng —— ặc —— mày biết đấy, mắt thẩm mỹ của tao có chút không ổn ( D: Không phải là có chút, mà là vô cùng, đồ Potter không tự nhận thức được. ), cho nên tạm thời chỉ có thể tặng cho mày cái này, rốt cuộc chỉ có thứ tốt nhất mới xứng đáng với mày. ( D:…… )

Từ đáy lòng tao hy vọng có thể được mày tha thứ. ( D:… ) bây giờ có lẽ mày sẽ thấy chút phiền toái, chúng ta đều biết lý do. Tao vĩnh viễn - sẵn sàng giúp đỡ mày. ( D: Đồ Cứu Thế Chủ tự cho mình là đúng. )

Ngón tay Draco vuốt ve cái dấu xi kia do dự vài phần, bóc nó ra bỏ vào túi, vo lá thư thành một cục ném vào bồn cầu.

Tiếng dội nước đồng thời vang lên cùng lúc với tiếng thở dài của một cái nam sinh đứng bên ngoài.

Cánh cửa bị mở ra.

“Potter ——” ánh mắt nguy hiểm.

Harry làm một tư thế đầu hàng, có chút lấy lòng nhìn đối phương.

“Rốt cuộc mày muốn làm gì?”

“Giống trong thư đã viết.”

“Mày cho rằng tao là đồ ngu à?” Draco gần như muốn ném Tia Chớp vào người Harry, không biết là miễn cưỡng hay là gì khác hoặc không muốn ra tay.

“Là đồ ngu thì đã tốt ——” tiếng thì thầm khiến giọng thiếu niên trở nên nguy hiểm.

“Mày nói cái gì —— Potter.” Cậu gằn từng chữ một.

Hầy —— lại là một tiếng thở dài không thể nghe thấy.

“Có thể đặt tay xuống trước được không?” Trong giọng nói mang chút dò hỏi có một loại cảm xúc xa lạ với Draco, giống như đang dung túng một cách thân mật.

“Không được.”

“Được rồi—— vậy cái kia.” Harry dùng ánh mắt chỉ cây Tia Chớp, “Có thể giữ nó lại không?”

Draco nhìn chằm chằm đôi mắt như viên ngọc lục kia nghiên cứu vài phần, sau đó cao ngạo nâng cằm, dùng giọng điệu khinh mạn nói ra hai chữ có chút tìm đường chết, “Không thể.”

Không ai có thể dễ dàng được tha thứ sau khi từ chối Malfoy, cậu chờ mong biểu tình khi bị cự tuyệt của Potter.

Ánh mắt sau cặp kính trở nên sắc bén, đôi tay đang đầu hàng đột nhiên chắn lên cánh cửa phía sau Malfoy, thiếu niên vốn đã cao hơn cậu nửa cái đầu giờ đây hoàn toàn tạo ra một vòng vây quanh cậu, một cảm giác áp bách ập tới, dù thậm chí không có bất kỳ sự đụng chạm nào nhưng Malfoy cảm thấy như mình đã bị mùi của Harry xâm chiếm.

“Chuyện trên chuyến tàu——” Harry nhìn cặp mắt xám trở nên hoảng sợ, “—— tao có thể giữ bí mật.” Sau đó cười khẽ một tiếng dựa sát vào tai đối phương, tóc vàng thậm chí còn quét qua gò má hắn. “Giữ nó đi —— thi đấu năm nay tao muốn nhìn thấy mày cưỡi nó.”

Thiếu niên tức giận đẩy người khiến mình cảm thấy áp bách kia ra, trừng mắt một cái sau đó cầm Tia Chớp xoay người rời đi.

Cậu ghét mình ở thế hạ phong, cho nên cậu vô cùng ghét Harry Potter.
______
Dấu xi:  con dấu trên bề mặt có nội dung thông tin giống như dấu ướt, khi sử dụng con dấu dùng chất liệu xi để đóng niêm phong sẽ in nội dung thông tin trên bề mặt con dấu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store