ZingTruyen.Store

Hào Quang và Bóng Tối: Vinh Quang Hay Vực Thẳm

Chương 20: Gương Mặt Thật

shatou09

Phòng nghỉ sau sân tập đắm chìm trong thứ ánh sáng lạnh lẽo của đèn huỳnh quang. Tất cả dường như đều im lặng sau trận chiến dài đằng đẵng vừa diễn ra, trừ tiếng đồng hồ tích tắc như đang nhấn mạnh nhịp đập bất an trong lòng Sun Yingsha.

Cô ngồi trên băng ghế, lưng đổ ra sau, ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà xám xịt. Một trận đấu khác đã kết thúc — không phải trước đám đông reo hò, không có quốc kỳ hay nhạc hiệu vang lên, mà là trong một không gian đóng kín, nơi tiếng va chạm giữa quả bóng và cốt gỗ nghe như những nhịp tim tan vỡ.

Chiếc khăn trong tay cô đã ướt sũng mồ hôi, nhưng lạnh ngắt.

Cô đã thắng. Nhưng vì sao lại chẳng thấy gì ngoài trống rỗng?

Tiếng cửa mở đánh mạnh vào không gian im lặng. Cô không quay lại. Dáng người cao lớn, bước chân trầm ổn, mùi quen thuộc — không cần nhìn, cô biết là anh.

Wang Chuqin đứng đó, hơi thở anh dồn dập như vừa chạy một chặng dài, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh, cương quyết.

“Chúng ta cần nói chuyện,” anh cất tiếng, khàn khàn.

Sun Yingsha không đáp. Cô chậm rãi quay đầu, ánh mắt không còn giận dữ, mà là… mỏi mệt. Như thể cô đã nhìn thấu tất cả những gì nên nhìn từ lâu rồi.

“Cuối cùng anh cũng chịu đến?”

“Không phải bây giờ mới muốn. Là bây giờ mới được phép.”

Cô cười nhạt, nhưng không còn chất vấn. Dù gì, cô cũng đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Wang Chuqin tiến lại gần, tay cầm một tập tài liệu dày cộp được kẹp bằng sợi dây đỏ. Anh đặt nó xuống trước mặt cô. Bìa trước không có tên, chỉ có một dấu đóng màu xám: Project Infinity.

“Đây là toàn bộ hồ sơ,” anh nói, giọng trầm lặng. “Những gì em từng nghi ngờ… đều đúng.”

Sun Yingsha mở tài liệu. Ảnh. Bản sao các cuộc họp mật. Ghi âm rò rỉ từ những phòng kín. Những lời nói đầy toan tính: "Tuyển thủ nào dễ điều khiển nhất?" — "Ghi nhận phản ứng của Sun Yingsha với cú sốc tâm lý cấp ba." — "Loại những người không đạt hiệu suất cảm xúc mong muốn."

Mỗi trang như một nhát dao.

Cô đã từng nghĩ mình chỉ là một phần trong cuộc chơi — nhưng không ngờ từ trước cả khi cô hiểu chuyện, cô đã là một quân cờ được lập trình.

“Tại sao bây giờ anh mới đưa em những thứ này?” cô hỏi, giọng khàn khàn vì kìm nén.

Wang Chuqin ngồi xuống, mắt nhìn thẳng vào cô. Không trốn tránh.

“Vì giờ em đã sẵn sàng để biết. Trước đây, em vẫn nghĩ có thể tự mình thoát ra. Nhưng hệ thống này không cho ai thoát.”

“Còn anh? Anh đã là một phần của nó từ đầu?”

Anh gật đầu, chậm rãi, như một lời thú tội.

“Họ chọn tôi từ năm 14. Tôi được rèn luyện để trở thành người đứng đầu bảng, nhưng thật ra là kẻ quan sát, kẻ duy trì thế cân bằng. Tôi tưởng mình kiểm soát, nhưng hóa ra tôi cũng bị theo dõi như em.”

Sun Yingsha im lặng. Cô nhắm mắt lại, ký ức chảy ngược như một thước phim tua nhanh — những lần cô đột ngột bị chuyển lịch thi đấu, những đối thủ biến mất sau trận thua, những ánh mắt kỳ lạ từ ban huấn luyện.

Cô mở mắt. Giọng lạnh như băng:

“Vậy giờ anh muốn gì?”

“Lật ngược bàn cờ. Với em.”

Lần đầu tiên, anh nói không run. Không giấu giếm. Không lớp mặt nạ.

Cô nhìn anh rất lâu. Như đang soi vào tận sâu tâm trí.

“Tôi không phải người dễ tin,” cô nói chậm rãi. “Nhưng tôi cũng không còn gì để mất.”

Cô đứng dậy. Đôi mắt sáng lên như có lửa.

“Được. Nếu cả hai ta đều là con tốt — thì ít nhất, ta sẽ chọn cách bị loại bằng chính tay mình. Hoặc… lật đổ người chơi.”

Wang Chuqin khẽ mỉm cười. Không phải nụ cười lạnh lùng như mọi khi. Là nụ cười nhẹ nhõm — và quyết tâm.

“Em không cần phải ra khỏi mê cung,” anh nói. “Em chỉ cần thắp sáng nó.”

Hai người đứng cạnh nhau. Không còn là đối thủ. Mà là đồng minh.

Và khi cánh cửa đóng lại sau lưng họ, cũng là lúc một chương mới bắt đầu — chương mà người viết luật… không còn là kẻ phía sau màn đen.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store