ZingTruyen.Store

Hao Mon Trong Sinh Lam Con Dau Ca That Kho

edit: tiểu hoa nhi


Quán bar KT.

Quán bar không lớn, không bằng một phần mười của Hạo Hãn, nhưng làm ăn cũng rất được.

Đại sảnh của quán bar vài ngọn đèn mờ nhạt lóe lên, nhạc rock ầm ĩ, trên vũ đài có vài ba cô nàng đang múa cột, điên cuồng vặn vẹo cơ thể. Rất nhiều người xung quanh vây lấy vũ đài, kèm theo âm thanh hò hét chói tai. Có chút kích tình.

Tề Lăng Phong đưa Sở Huân đi vào đại sảnh của quán bar, liếc mắt liền thấy Lôi Lôi đang ngồi bên quầy bar uống rượu giải sầu. Giờ khắc này Lôi Lôi ăn mặc vô cùng mát mẻ, áo hai dây màu xanh lam đính đá nhỏ, quần sóc ngắn cũn, thêm một đôi cao gót màu xanh lam, dưới chân còn quấn một sợi dây nhỏ khiến chân cô ta càng thêm nhỏ nhắn. Nhìn qua quả thực vô cùng quyến rũ, gần đó đã có mấy người đàn ông có ý xấu trên người cô ta, tự hồ như đang đợi thời cơ để ra tay vậy.

Lôi Lôi dường như đã quá quen với ánh mắt như thế, làm bộ không thèm để ý, tự mình uống rượu.

"Lôi Lôi." Sở Huân lại gần, kêu tên của cô ta.

Lôi Lôi quay đầu nhìn Sở Huân, đôi mắt nhìn về phía sau của Sở Huân là Tề Lăng Phong :"Anh ta làm sao lại ở đây?"

"Cô không muốn thấy tôi?" Tề Lăng Phong tự nhiên cười, giải thích :"Sợ hai cô gái các cô ở những nơi như thế này không an toàn, yên tâm, tôi không xen vào chuyện của phụ nữ các cô. Tôi ngồi ở một bên chờ."

Tề Lăng Phong nhẹ nhàng hôn một cái trên trán Sở Huân, đi sang một bên, nhấp rượu đứng xa xa nhìn các cô.

"Người đàn ông của cậu thật tốt với cậu nha." Lôi Lôi cảm thán.

Tiêu Dạ sẽ không làm như thế, cũng sẽ không lo lắng đến an nguy của cô ta.

Sở Huân mỉm cười :"Đừng uể oải như thế, Tiêu Dạ cũng không tệ nha, bất qua mỗi người mỗi tính cách không giống nhau."

Lôi Lôi gật đầu. Nhưng vẫn như cũ có chút buồn bực.

"Nói đi, cậu với Tiêu Dạ xảy ra chuyện gì? Bắt tớ khuya khoắt đến đây, không phải cậu bảo có chuyện muốn nói sao?" Sở Huân giả vờ tức giận nói.

Lôi Lôi thờ dài :"Giữa chúng mình, tớ không có gì để nói. Bất quả chỉ là từ sau khi về nước, càng ngày càng cảm thấy có khoảng cách với Tiêu Dạ, 6 năm, có lẽ vẫn sẽ có chút thay đổi a!"

"Anh ta nói gì với cậu sao?" Sở Huân lo lắng hỏi.

"Anh ấy chẳng nói gì, chỉ là mình có thể cảm nhận được, anh ấy đối với mình không còn nhiều nhiệt tình nữa."

"Nói rõ một chút." Sở Huân gấp gáp nói.

"Sở Huân, cậu cùng Tề Lăng Phong sống chung sao?" Lôi Lôi đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Sở Huần có chút ửng đỏ :"Cậu không biết sao? Mình với anh ấy rất sớm trước kia đã..."

"Vậy mà từ lúc tớ về tới nay đã lâu như vậy, Tiêu Dạ cho tới giờ cũng chưa từng chạm qua tớ." Vừa nói ra, lòng càng khó chịu.

Dung mạo của cô ta không đẹp sao? Không đủ gợi cảm sao?

Tất cả đàn ông đều muốn cùng cô ta phát sinh quan hệ, Tiêu Dạ cũng chẳng phải Liễu Hạ Huệ. Vì sao anh ta luôn đối với cô như kiểu không thấy?

Thật sự không thoải mái!

"Có phải hay không, Tiêu Dạ sợ cậu không đồng ý. Nhất định anh ấy biết bản thân đã kết hôn, lại có con nữa, nên sợ cậu tủi thân." Sở Huân an ủi.

Lôi Lôi lắc đầu :"Không phải, mình có ám chỉ qua với anh ấy, thế nhưng anh ấy luôn lấy cớ để đuổi mình về. Đã nhiều lần đều như vậy, mình muốn lừa bản thân nhưng không dối được người khác! Hôm nay mình còn gửi tin nhắn cho Diêu Bối Địch bảo cô ta cùng Tiêu Dạ sớm ly hôn đi. Diêu Bối Địch còn uy hiếp mình nói, nếu giỏi thì kêu Tiêu Dạ tự mình tới cùng cô ta thảo luận việc ly hôn, thật là tức chết đi! Nhớ năm đó cô ta làm ra cái chuyện như vậy, mà bây giờ còn mặt dày mày dạn. Khiến mình bị oan ức lớn như vậy!"

"Diêu Bối Địch, người phụ nữ này quả thật không đơn giản. Bằng không năm đó sẽ không ở thời gian cậu và Tiêu Dạ đang mặn nồng mà chen một chân vào. Khiến cậu cứ như thế bị đưa đi nước ngoài nhiều năm, thù này không báo, mình thấy không công bằng với cậu! Người nào không biết Diêu Bôi Địch chính là kỹ nữ a. Chết còn lập đền thờ trinh tiết. Chỉ có điều, năm đó lúc cậu đi, Tiêu Dạ không phải có hứa, sau khi cậu trở về sẽ đối sử thật tốt với cậu sao?" Sở Huân quạt gió thổi lửa nói.

"Thật sự là sau khi mình trở về, Tiêu Dạ chắc đã quên mất phải đợi mình rồi." Lôi Lôi bĩu mỗi, khó chịu uống một hớp rượu mạnh :"Nhìn bề ngoài thì anh ấy đối xử với tớ rất tốt, trên thực tế đều không để tớ trong lòng. Tớ hiện tại đều không hiểu anh ấy đến cùng là đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng ở ngay cạnh, mà lại cảm thấy xa xôi, sờ đều sờ không đến. Sở Huân, tớ thật sự rất sợ Tiêu Dạ đã quên mất lời hứa với tớ. Sợ Tiêu Dạ đã yêu người phụ nữ Diêu Bối Địch kia..."

"Không có khả năng!" Sở Huân trực tiếp nói :"Tiêu Dạ không có khả năng thích Diêu Bối Địch được. Nếu như anh ta thích Diêu Bối Địch, làm sao có thể để cậu bên người. Hơn nữa mấy năm nay Tiêu Dạ ở bên ngoài nhiều chuyện phong lưu, nếu muốn để tâm đến Diêu Bối Địch, thì cần gì cố ý làm nhiều như vậy để trả thù Diêu Bối Địch chứ ?! Cậu đúng là khéo lo trời sập."

"Thế nhưng... Tớ phải làm sao bây giờ?" Lôi Lôi nhìn Sở Huân :"Tớ hoàn toàn không biết phải làm sao với Tiêu Dạ, anh ấy khiến tớ đợi nguyên cả buổi chiều cũng thôi đi. Những năm kia ở nước ngoài mỗi giây mỗi phút tớ cũng nghĩ làm sao để trả thù Diêu Bối Địch. Mỗi giây mỗi phút cũng nghĩ làm sao để chiếm được Tiêu Dạ. Tớ nhịn lâu như vậy, nhưng cái gì cũng không có, tớ hận không thể đập đầu mà chết!"

"Đừng cực đoan như vậy." Sở Huân vội vã nói, nhìn vẻ mặt suy sụp của Lôi Lôi, không khỏi có chút bận tâm, nhất là khi từ nhỏ hai người cùng nhau trưởng thành. Qua nhiều năm như vậy vẫn giúp đỡ lẫn nhau, nhìn cô ấy đau khổ. Trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Cô trầm mặc một hồi, tựa như đang suy nghĩ, thật lâu mới lên tiếng :"Muốn kích thích Diêu Bối Địch, muốn có được Tiêu Dạ, phương pháp trực tiếp nhất chính là cùng Tiêu Dạ lên giường!"

"Tớ cũng muốn, thế nhưng Tiêu Dạ không có ý muốn ấy. Tớ cũng không thể đem mình cởi hết rồi nằm ở trước mặt anh ấy a! Tớ cũng có tôn nghiêm, làm như vậy làm sao còn mặt mũi mà xuất hiện trước mặt anh ta ?! Còn không bằng đi chết đi cho xong!" Lôi Lôi nghiến răng nghiến lợi, dáng vẻ hằn học.

"Để mình suy nghĩ!" Sở Huân mím môi, chân mày nhíu chặt lại.

Làm thế nào có thể thuận lợi đem Lôi Lôi đưa đến trên giường Tiêu Dạ, có thể đưa lại được, thì có thể đạt được mục đích rồi ?!

Hai người trầm mặc ngồi uống rượu.

Lôi Lôi thật là có chút mệt mỏi, không khỏi ra sức mà uống rượu.

Thật sựu là chịu đủ rồi!

Chịu đủ uất ức của mấy năm nay rồi!

"Xin lỗi, tôi thật sự đã nhịn rất lâu rồi, tôi nghĩ mình cần phải nói. Trong vũ trường này, tất cả ánh mắt đàn ông ở đây đều đã bị các cô hấp dấn hết rồi!" Tề Lăng Phong trên tay cầm một ly bạc trắng, đi tới ngồi cạnh Sở Huân. Tay đặt một cách tự nhiên ở trên eo nhỏ mảnh khảnh của cô ta.

Sở Huân quay đầu nhìn chung quanh một lượt, đúng là có vài chàng trai có vẻ như muốn đến gần. Thấy Tề Lăng Phong đi qua ngồi, trong mắt thoáng hiện chút mất mát, tốp năm tốp ba dời đi ánh mắt.

"Lôi Lôi, đã trễ thế này, ở những chỗ thế này uống say không an toàn. Chúng mình tiễn cậu về trước đã, sau khi về nhà mình sẽ suy nghĩ về việc này, mai sẽ gọi cho cậu." Sở Huân khuyên nhủ.

"Không muốn, tớ không muốn về!" Lôi Lôi có chút say bốc đồng nói :"Không muốn về, lại một mình đối mặt với phòng ngủ lớn cô đơn, còn không bằng ở chỗ này uống chết đi cho xong."

"Lôi Lôi..." Sở Huân muốn khuyên thêm.

Tề Lăng Phong đột nhiên mở miệng nói :"Cô ấy sao vậy? Mấy ngày hôm trước còn tốt lắm mà, sao bộ dang hôm nay lại như hận không thể tự sát thế kia?"

"Aii.. Còn không phải là cùng Tiêu Dạ có chút mẫu thuân sao." Sở Huân thở dài nhìn bộ dạng này của Lôi Lôi khẳng định là không đi được, liền đem lời Lôi Lôi nói cho cô nghe thuận lại một lần nữa cho Tề Lăng Phong, cuối cùng tổng kết lại :"Lôi Lôi quả thật nhiều năm nay rất khổ sở, tất cả đều tại người phụ nữ Diêu Bối Địch kia."

Tề Lăng Phong gật đầu, tựa hồ là rất tán thành ý của cô :"Tiêu Dạ người đàn ông này, quả thật khiến cho người ta đoán không ra suy nghĩ của hắn đi."

"Cũng không hẳn." Sở Huân gật đầu nói :"Hiện tại phương pháp tốt nhất chính là làm cho Lôi Lôi chung chăn chung gối với Tiêu Dạ. Chẳng qua em vẫn chưa nghĩ ra được, phương pháp nào tốt đây. Vừa có thể hợp tình hợp lý, lại không bị phát hiện đây."

Tề Lăng Phong nhếch miệng nói :"Anh đột nhiên nghĩ đến một phương pháp tốt, không biết bạn thân của em có nguyện ý hay không thử một chút. Có chút mạo hiểm."

Sở Huân nhíu mi :"Phương pháp gì?"

"Em gọi cô ấy đi."

Sở Huân lắc lắc Lôi Lôi đang nằm úp sấp trên quầy bar không ngừng uống rượu :"Đừng uống nữa, Lăng Phong có cách giúp cậu rồi."

Lôi Lôi từ trên quầy ba ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn Tề Lăng Phong :"Anh có phương pháp gì tốt đây?"

"Có chút mạo hiêm, nhưng tôi nghĩ xác xuất thành công có thể đạt được 80%."

"Thật sao?" Trong nháy mắt Lôi Lôi lập tức tỉnh rượu, cái bộ dạng chán chường kia tựa như biến mất trong nháy mắt, ánh mắt hung hăng nhìn Tề Lăng Phong :"Nếu như thật sự thành công, tôi Lôi Lôi nhất định sẽ ghi nhớ."

"Thế thì không cần, cô là bạn thân của Sở Huân, cũng chính là bạn của Tề Lăng Phong tôi. Tôi chưa bao giờ tính toàn được mất với bạn bè." Tề Lăng Phong cười, khóe miệng mang theo nụ cười nhã nhặn, có vẻ rất chân thành.

"Được, Tề Lăng Phong!" Lôi Lôi gật đầu,

Một giây kia, nhận định rằng Tề Lăng Phong là người tốt.

Tề Lăng Phong trong lòng tự nhiên hiểu, dùng thủ đoạn nào với người như thế nào. Anh ta luôn rất biết "Diễn", khóe miệng cười nhạt :"Dĩ Huân nói muốn đem cô đưa lên giường của Tiêu Dạ, Tiêu Dạ không chủ động, cô cũng không thể tự kéo tôn nghiêm của mình xuống mà câu dẫn anh ta. Cũng chỉ có một biện pháp, chính là phát sinh quan hệ trong trạng thái bị động."

"Bị động, làm sao bị động?" Lôi Lôi nhìn Tề Lăng Phong, một giây kia đã bị Tề Lăng Phong gợi lên hứng thú.

"Rất đơn giản. Trên thế giới này có một loại thuốc, có thể khiến cho hai người không thể không phát sinh quan hệ! Cô thông minh như vậy, nên hiểu tôi muốn nói cái gì?" Tề Lăng Phong mím môi cười.

Lôi Lôi trong nháy mắt đã sáng tỏ, chỉ là, cô cắn môi nhìn anh ta :"Khiến Tiêu Dạ ăn loại thuốc kia, nếu như bị phát hiện, tôi sợ hậu quả khó..."

Hậu quả thật là không tưởng tượng nổi.

Tiêu Dạ ghét nhất bị người khác tính kế, Diêu Bối Địch năm đó chính là như vậy, cô cũng không muốn theo gót a!

"Huống chi, tôi thật không có chắc chắn có thể đem loại thuốc kia thần không biết quỷ không hay khiến cho Tiêu Dạ uống vào." Lôi Lôi lắc đầu, đối với cách này, có chút không đồng ý.

"Tôi không có nói là để cho Tiêu Dạ ăn nó?" Tề Lăng Phong nhìn Lôi Lôi nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ.

"Anh có ý gì?"

"Ý của tôi là, cô ăn nó."

"Cái gì ?!" Lôi Lôi kinh ngạc.

"Cô đừng có mà kích động như vậy, hay nghe tôi nói trước." Tề Lăng Phong uống một ngụm rượu, trầm mặc một chút, tựa như đang sắp xếp ngôn từ, cũng tựa như đang khống chế tốc độ nói chuyện, anh ta mấp máy môi, mở miệng :"Vừa bắt đầu tôi đã nói, cô không chủ động, Tiêu Dạ không chủ động, hai người đều không chủ động muốn cùng phòng. Tôi không nói sẽ không có cơ hội nào, nhưng chắc chắn sẽ mất thời gian. Phương thức bị động, tôi nghĩ là duy nhất. Mà loại phương pháp này, hoặc là cô ăn nó, hoặc là Tiêu Dạ. Nếu như Tiêu Dạ tự ăn, cũng như cô nói, cũng chưa chắc có thể bảo đảm anh ta sẽ ăn nó một cách thuận lợi. Nếu có ăn thì cũng sợ bị anh ta phát hiện. Người duy nhất có thể là cô. Lôi Lôi, kỳ thật trò chơi đánh cuộc này cũng không hẳn là đáng sợ. Cô bị người hạ độc, không phải là Tiêu Dạ thì cũng sẽ là người khác, coi như bây giờ anh ta có chút áy náy đối với cô, cũng sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn cô với người đàn ông khác làm ra chuyện gì. Nhưng với Tiêu Dạ tôi nghĩ, 80% này vẫn sẽ có, còn lại 20%, có muốn đánh cuộc hay không thì phải xem chính cô. Tôi nói xong rồi, còn lại phải xem cô thế nào."

Lôi Lôi trầm mặc.

Lời Tề Lăng Phong nói, không thể nghi ngờ, đó chính là phương pháp tốt nhất rồi.

Cô thật không thể không thừa nhận Tề Lăng Phong thông minh, có đánh cô bể đầu cô cũng không thể nghĩ ra phương pháp như vậy. Thậm chí có nghĩ cũng không thể nghĩ ra. Nhiều lắm chỉ có thể nghĩ cực đoan là, cởi quần áo ra mà câu dẫn Tiêu Dạ!.

Mà chuyện này không thể nghi ngờ, đây là hạ sách cuối cùng. Thế nên không thể để Tiêu Dạ phát hiện, còn có thể khiến cô ở trước mặt Tiêu Dạ chút tôn nghiêm của bản thân. Nếu là do một nguyên nhân bên ngoài tác động khiến họ có thể lên giường, thì tất cả những lo lắng của cô có thể giái quyết được hết rồi. Mà còn khiến Tiêu Dạ tự nguyên cùng phòng với cô rồi. Không những là một công đôi việc, thật sự có thể nói là hoàn mỹ!

Mà Tề Lăng Phong Phong vừa nói rằng vẫn còn 20% là mạo hiểm. Nhưng cô nghĩ 20% ấy không hề mạo hiểm một chút nào.

..................

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store