Hành Trình Của Những Phù Thủy Trẻ Tuổi
Chap 53: Điểm Nút Ma Thuật
Sau sự việc tại Hầm Cấm, sự lo lắng không chỉ đến từ những vết thương trên người mà còn từ những câu hỏi chưa có lời giải đáp. Yujin và Kyungmin quyết định quay lại nơi họ cảm thấy an toàn nhất: thư viện. Họ lao vào những cuốn sách cổ, tìm kiếm bất cứ thông tin nào về "mảnh lời nguyền" mà Ryo đã nhắc đến.
Kyungmin lật giở từng trang sách về lịch sử Hogwarts, tập trung vào những bí ẩn xung quanh các Nhà Sáng Lập. Yujin ngồi đối diện, tay lướt trên một cuốn sách cổ được bọc da màu xanh, cuốn sách cậu đã giữ từ lúc rời khỏi Phòng Tưởng Niệm. Đó là một cuốn sách về những tri thức bị lãng quên của Rowena Ravenclaw.
"Mình thấy rồi!" Kyungmin đột ngột kêu lên, giọng đầy phấn khích. "Những mảnh lời nguyền... chúng không chỉ là một mà là bốn. Mỗi mảnh đại diện cho một Nhà Sáng Lập, bị tách ra từ chính lời nguyền cổ xưa. Mỗi mảnh đó đều mang một cảm xúc tiêu cực của chính người đã tạo ra nó."
Yujin giật mình, ngẩng đầu lên. "Ý cậu là... thứ tấn công chúng ta là một mảnh từ Slytherin, mang theo tham vọng bị tha hóa?"
"Đúng vậy," Kyungmin gật đầu, "Và... có vẻ mỗi mảnh sẽ tìm đến người mang dấu ấn của Nhà đó để kích hoạt."
Yujin nhìn chằm chằm vào cuốn sách cổ trong tay, cảm giác như một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu lật nhanh các trang sách, nhưng dường như tất cả đều trống rỗng.
"Cuốn sách này..." Yujin nói, giọng khẽ run, "Nó không có chữ viết. Chỉ có những ký hiệu và hình vẽ."
Kyungmin rời mắt khỏi cuốn sách của mình, cúi sát lại gần. "Thử dùng dấu ấn của cậu đi."
Yujin hít một hơi thật sâu, đặt tay lên cuốn sách. Ánh sáng xanh lam từ dấu ấn Ravenclaw lập tức bùng lên, bao trùm cả cuốn sách. Các trang giấy bắt đầu lấp lánh, những ký hiệu và hình vẽ biến đổi, kết nối với nhau, và những dòng chữ cổ ngữ dần hiện ra.
Một dòng chảy thông tin dữ dội ập vào tâm trí Yujin. Cậu nhắm mắt lại, đầu đau như búa bổ. Trong đầu cậu, một giọng nói vang lên, lạnh lùng nhưng đầy trí tuệ, tựa như tiếng vọng của chính Rowena Ravenclaw.
"Tri thức là sức mạnh, nhưng nếu không được kiểm soát, nó sẽ trở thành gánh nặng. Mỗi mảnh lời nguyền sẽ tìm đến người có cùng bản chất. Slytherin với tham vọng, Gryffindor với lòng dũng cảm, Hufflepuff với sự trung thành, và Ravenclaw với trí tuệ. Và trí tuệ, nếu không có sự khiêm tốn, sẽ trở thành kiêu ngạo," giọng nói tiếp tục. "Người mang dấu ấn của ta, con sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi lớn nhất của chính mình... Sự thất bại."
Lời nói đó cứ vang vọng trong tâm trí Yujin, lạnh lẽo như một lưỡi dao sắc nhọn. Cậu mở bừng mắt, mồ hôi ướt đẫm trán. Cuốn sách cổ đã trở lại bình thường, nhưng dòng chảy tri thức và lời cảnh báo vẫn còn vương vấn.
"Yujin! Cậu ổn không?" Kyungmin lo lắng hỏi.
Yujin lắc đầu, giọng khàn khàn. "Mình không sao... nhưng mình đã hiểu rồi. Thứ tấn công chúng ta ở Hầm Cấm không chỉ là một mảnh của lời nguyền. Nó là một phần của lịch sử, một phần của những cảm xúc đã bị tha hóa từ rất lâu."
Kyungmin siết chặt tay. "Vậy là... chúng ta không chỉ chiến đấu với kẻ thù bên ngoài, mà còn phải chiến đấu với chính bản thân mình."
Kyungmin vừa dứt lời, cả hai chìm vào khoảng lặng. Thư viện Hogwarts lúc này như tách biệt khỏi thế giới bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi nhẹ ngoài cửa sổ và tiếng lật trang sách khẽ khàng. Nhưng chính sự yên tĩnh đó lại khiến lời cảnh báo của Rowena như khắc sâu hơn, nặng trĩu trong tâm trí Yujin.
Một tiếng động khe khẽ vang lên từ góc tối của thư viện. Kyungmin lập tức đóng cuốn sách lại, ánh mắt cảnh giác. Yujin quay đầu, bắt gặp một bóng người vừa biến mất sau dãy kệ cổ.
"Có ai đó đang nghe lén." Kyungmin khẽ nói, giọng gần như chỉ đủ cho Yujin nghe.
Không kịp bàn thêm, cả hai đứng dậy, lách qua các hàng kệ, đuổi theo. Nhưng khi rẽ sang lối cuối cùng, họ chỉ thấy một mảnh giấy cũ nằm trên sàn. Yujin nhặt lên đó là một bức thư bị cháy dở, chữ viết nguệch ngoạc nhưng vẫn đọc được vài từ: "...mảnh kế tiếp... Hufflepuff..."
Hai cậu nhìn nhau, tim đập dồn dập. Hufflepuff... nghĩa là mục tiêu tiếp theo sẽ là Woonhak.
Và cả hai lao đi, mang theo trong lòng nỗi lo sợ rằng bóng tối đã đi trước họ một bước.
-----
Trên bãi cỏ của Hogwarts, một cơn gió lạnh thổi qua, cuốn theo những chiếc lá khô bay lượn. Woonhak ngồi một mình, ngón tay xoay xoay một nhánh cỏ khô. Ánh mắt cậu xa xăm, nhìn về phía khu rừng Cấm.
Bóng tối trong cậu vẫn còn đó, nhưng không còn đáng sợ. Giống như lời tiên tri, cậu đang học cách sống chung với nó. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận luồng ma thuật ấm áp của Hufflepuff và cả luồng khí lạnh lẽo của bóng tối đang len lỏi trong từng tế bào. Chúng không còn xung đột dữ dội, mà đã bắt đầu tìm thấy một sự cân bằng mong manh, như hai dòng sông chảy song song.
"Anh ổn chứ?"
Woonhak ngẩng đầu. Ryo đang đứng trước mặt cậu, vai vẫn còn băng bó, nhưng ánh mắt đã trở lại vẻ kiên định thường ngày.
"Em... tại sao em lại ở đây?" Woonhak hỏi, giọng ngạc nhiên. "Vết thương của em..."
"Không sao đâu," Ryo mỉm cười nhẹ. "Em thấy anh ngồi một mình, nên đến đây." Cậu ngồi xuống bên cạnh Woonhak, không nói thêm gì.
Một sự im lặng thoải mái bao trùm lấy hai người.
Woonhak nhìn Ryo, ánh mắt dừng lại ở vết băng trên vai cậu. "Lần tới, đừng làm thế nữa."
"Làm gì cơ?" Ryo hỏi, giả vờ không hiểu.
"Cản quái vật một mình để tụi này chạy trốn," Woonhak đáp, giọng đầy nghiêm túc. "Em nghĩ em là anh hùng à? Em còn đang bị thương."
Ryo im lặng, chỉ khẽ cúi đầu. "Em không nghĩ đến chuyện đó. Em chỉ nghĩ là phải có ai đó cản nó lại, và em... em có thể làm được."
Woonhak siết chặt tay, nhìn Ryo với ánh mắt khó hiểu. " Anh biết em đủ mạnh, nhưng em đâu thể một mình đấu lại nó? Ryo, đừng làm anh sợ như thế nữa."
Đúng lúc đó, tiếng bước chân hối hả vang lên. Yujin và Kyungmin chạy tới, thở dốc.
"Woonhak!" Kyungmin gọi, giọng hoảng hốt. "Có chuyện rồi!"
Yujin cũng hớt hải, vung mảnh giấy bị cháy dở: "Tụi em thấy một mảnh giấy... nó nói mảnh lời nguyền tiếp theo sẽ nhắm vào Hufflepuff!"
Woonhak và Ryo đứng bật dậy. Woonhak cau mày, ánh mắt lập tức trở nên cảnh giác.
"Một mảnh của Hufflepuff?" Ryo hỏi lại, giọng trầm xuống. "Nó sẽ là gì?"
Woonhak nhắm mắt lại, cảm nhận luồng sức mạnh bên trong mình. Cậu cảm thấy luồng khí ấm áp của Hufflepuff đang dao động dữ dội, như một ngọn lửa bị gió giật. Cùng lúc đó, luồng khí đen từ bóng tối cũng bắt đầu gầm gừ, nhưng không phải vì muốn chiếm hữu, mà như một lời cảnh báo.
"Nó đang đến." Woonhak thì thầm, giọng căng thẳng.
Chỉ vừa dứt lời, mặt đất dưới chân họ rung lên bần bật. Từ khu rừng Cấm, một làn sương đen mờ mịt bò ra, lan nhanh như một con rắn khổng lồ, bao trùm lấy bãi cỏ. Tiếng thì thầm của hàng ngàn giọng nói vô hình vang lên, tràn ngập không khí.
Đó là những lời nói của những linh hồn bị lãng quên, những lời của sự tuyệt vọng và sự phản bội.
"Không thể là vậy!" Ryo thốt lên, tay siết chặt đũa phép. "Hufflepuff... đại diện cho sự trung thành. Tại sao nó lại liên quan đến sự phản bội?"
Kyungmin quay sang Yujin. "Cuốn sách của cậu có nói gì về điều này không?"
Yujin lắc đầu, nhưng trong đầu cậu, lời nói của Rowena lại hiện lên: "Trí tuệ, nếu không có sự khiêm tốn, sẽ trở thành kiêu ngạo... Hufflepuff, nếu không có sự tin tưởng, sẽ trở thành sự phản bội."
Màn sương đen đặc quánh lại, bắt đầu cuộn xoáy quanh Woonhak. Những tiếng thì thầm trở nên rõ ràng hơn, như những mũi kim châm vào tâm trí cậu. "Họ sẽ bỏ rơi ngươi... Họ đã tin rằng ngươi là bóng tối... Ngươi không thuộc về nơi này..."
"Woonhak! Đừng nghe họ!" Ryo hét lên, lao tới bên cạnh cậu bạn.
Yujin và Kyungmin cũng vội vã tiến lên, tạo thành một vòng tròn bảo vệ Woonhak. Màn sương đen dường như không thể xuyên qua được vòng tròn ấy, nhưng những lời thì thầm vẫn không ngừng tấn công tâm trí Woonhak, gieo rắc những hạt giống nghi ngờ và tuyệt vọng.
"Họ sẽ phản bội ngươi... Giống như bao thế hệ phù thủy Hufflepuff đã bị lãng quên... Hufflepuff luôn là cái bóng của những nhà khác..."
Dấu ấn trên cổ tay Woonhak lập lòe, luồng sáng vàng ấm áp cố gắng chống lại bóng tối. Nhưng những lời thì thầm quá mạnh, chúng đánh thẳng vào nỗi bất an sâu thẳm nhất trong lòng cậu. Woonhak nhắm mắt, cố gắng loại bỏ những âm thanh ấy, nhưng càng cố gắng, chúng càng trở nên rõ ràng hơn.
"Không! Không phải là như vậy!" Woonhak rên rỉ, hai tay ôm đầu, người khụy xuống.
"Woonhak," Ryo hét lên, giọng cậu khàn đi vì lo lắng. "Tụi em sẽ không bỏ rơi anh! Không bao giờ!"
Kyungmin và Yujin đồng thanh: "Đúng vậy! Chúng ta là bạn bè mà!"
Nhưng những lời thì thầm của màn sương đen lại trở nên dữ dội hơn, như muốn nhấn chìm tất cả. "Bạn bè? Họ sẽ rời đi khi ngươi không còn giá trị. Lòng trung thành của Hufflepuff là một lời nói dối."
Woonhak quằn quại, cơ thể cậu run lên bần bật. Cậu cảm thấy sự đau đớn và hoài nghi lan tỏa trong từng tế bào, nhưng sâu trong tim, có một thứ gì đó vẫn đang kháng cự lại.
Bất chợt, một làn sáng ấm áp bùng lên từ đâu đó, xua tan màn sương đen đang bao vây Woonhak. Luồng sáng vàng rực rỡ, mang theo mùi hương của bánh quy nướng và hoa cỏ, lan tỏa khắp bãi cỏ. Woonhak mở mắt, nhìn thấy một hình ảnh mờ ảo hiện ra trước mặt mình một người phụ nữ với mái tóc nâu óng, ánh mắt đầy trìu mến.
"Con trai của ta..." Giọng nói của Helga Hufflepuff vang lên, ấm áp và dịu dàng. "Lòng trung thành không phải là một lời nói dối. Nó là một sự lựa chọn. Con không chỉ trung thành với bạn bè, mà còn với chính bản thân mình."
Ngọn sáng vàng ấm áp của Helga Hufflepuff xoa dịu nỗi đau trong tâm trí Woonhak, nhưng giọng nói của bà nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho một cơn giận dữ mới. Màn sương đen lại cuộn trở lại, đặc quánh hơn, hung hãn hơn. Nó không chỉ là sự nghi ngờ, mà là một cơn giận dữ tột cùng, một nỗi uất hận cổ xưa.
"Lòng trung thành? Sự trung thành nào khi ngươi bị lãng quên?" Tiếng rít gào vang lên từ trong làn sương, khiến Woonhak đau đớn, cậu khuỵu xuống. "Những người Hufflepuff, những kẻ đáng thương! Luôn là cái bóng, luôn đứng sau lưng người khác! Luôn bị lừa dối, bị phản bội!"
Ngay lúc đó, một ánh sáng vàng rực rỡ bùng lên từ dấu ấn trên tay Woonhak, không phải là thứ ánh sáng dịu dàng như thường lệ, mà là một ngọn lửa cuồng nộ, mạnh mẽ đến mức xua tan màn sương đen trong một khoảnh khắc.
Woonhak đứng dậy, đôi mắt cậu sáng rực, không phải vì sợ hãi mà vì một cảm xúc mới lạ, một sự giận dữ mà cậu chưa bao giờ cảm nhận được. Cậu không còn nghe thấy những lời thì thầm nữa, mà thay vào đó là một tiếng gầm gừ phát ra từ chính trong sâu thẳm con người mình, một sức mạnh chưa từng được đánh thức.
"Các ngươi sai rồi!" Woonhak hét lên, giọng cậu vang vọng khắp bãi cỏ, đầy uy lực. "Hufflepuff không phải là cái bóng! Chúng tôi là nền móng! Là những người đứng sau, âm thầm xây dựng nên tất cả!"
Đôi mắt của Woonhak không còn là ánh vàng ấm áp của sự hiền lành, mà là màu hổ phách rực rỡ của một ngọn lửa đang cháy. Dấu ấn trên tay cậu không chỉ phát sáng, nó đang thiêu đốt không khí. Cả bốn người bạn đứng lặng, cảm nhận được một luồng sức mạnh khủng khiếp đang tuôn trào từ Woonhak, mạnh mẽ và hung bạo hơn bất cứ thứ gì họ từng chứng kiến.
Màn sương đen của lời nguyền Hufflepuff, bị đẩy lùi bởi cơn giận dữ của Woonhak, gào thét một tiếng đầy uất hận. Những tiếng thì thầm biến mất, thay vào đó là hình ảnh của những trận chiến cổ xưa, nơi những phù thủy Hufflepuff chiến đấu không mệt mỏi, nhưng lại bị che mờ bởi danh tiếng của Gryffindor và Slytherin.
Một cơn lốc ma thuật bùng phát từ Woonhak, cuốn bay cả đám lá khô và những hòn đá nhỏ. Cậu vung đũa phép, không phải để niệm chú, mà như một vị vua đang ra lệnh cho thuộc hạ của mình.
"Lùi lại!" Woonhak gầm lên, không phải với kẻ thù, mà với những người bạn đang đứng gần.
Ryo, Kyungmin và Yujin đều lùi lại, kinh ngạc nhìn Woonhak. Luồng khí đen mờ mịt từng ám ảnh cậu giờ đây đã hòa quyện với ánh sáng vàng rực, tạo nên một thứ sức mạnh kinh hoàng nhưng đầy mê hoặc, như một ngọn núi lửa đang bùng nổ sau hàng ngàn năm ngủ yên.
Yujin ôm chặt cuốn sách của Rowena Ravenclaw, đôi mắt kinh hãi. "Không thể nào... Woonhak không chỉ đang chống lại lời nguyền... cậu ấy đang... hấp thụ nó!"
Cơ thể Woonhak run lên bần bật, không phải vì sợ hãi mà vì luồng sức mạnh khủng khiếp đang cuộn trào bên trong. Luồng khí đen mờ mịt của lời nguyền Hufflepuff, thay vì tấn công, lại bị dấu ấn của cậu hút vào, xoắn lấy ánh sáng vàng rực rỡ, tạo ra một cơn lốc xoáy ma thuật kỳ dị. Làn da cậu trở nên lạnh buốt, nhưng đôi mắt hổ phách lại bùng lên ngọn lửa dữ dội.
"Woonhak! Dừng lại!" Ryo hét lên, giọng cậu khản đặc vì lo lắng. Cậu lao tới, nhưng một cơn gió ma thuật từ Woonhak hất cậu văng ra, đập mạnh vào thân cây cổ thụ. Vết thương trên vai lại nhói lên và bắt đầu chảy máu.
"Ryo!" Kyungmin và Yujin đồng loạt chạy tới đỡ Ryo, nhưng ánh mắt họ vẫn không rời khỏi Woonhak.
Woonhak quay phắt lại, ánh mắt hổ phách sáng rực nhìn thẳng vào Ryo. Cơn thịnh nộ trong cậu dường như bốc hơi, thay vào đó là sự hoảng loạn. Cơn lốc ma thuật quanh cậu tan biến, luồng khí đen bị dấu ấn Hufflepuff giữ lại cũng đột ngột chững lại.
"Ryo!" Woonhak lao tới, quỳ xuống bên cạnh Ryo, bàn tay run rẩy chạm vào vết thương đang rỉ máu trên vai cậu.
Woonhak quỳ xuống, tay run rẩy chạm vào vết thương của Ryo, ánh mắt hổ phách vẫn còn ánh lửa. Cậu nhìn Ryo, cảm giác hoảng loạn dâng lên, như thể vừa trở về từ một nơi xa xôi, một cơn ác mộng mà cậu vừa suýt làm tổn thương người bạn mình.
"Ryo, em... em không sao chứ?" Woonhak thì thầm, giọng cậu run rẩy đến nỗi gần như không thể nghe thấy. "Anh... anh đã làm gì vậy..."
Ryo thở dốc, lắc đầu, cố trấn an Woonhak. "Em không sao. Không phải lỗi của anh."
Kyungmin và Yujin đứng gần đó, vẫn chưa hết bàng hoàng. Sức mạnh mà Woonhak vừa bộc lộ, cả ánh sáng lẫn bóng tối, đều đáng sợ đến mức họ chưa từng thấy.
"Woonhak," Yujin lên tiếng, "Anh đã hấp thụ mảnh lời nguyền đó."
Woonhak cúi đầu, nhìn vào dấu ấn trên tay mình, nơi giờ đây không còn chỉ là ánh vàng rực rỡ của Hufflepuff mà còn có một vệt đen mờ mịt len lỏi, xoắn xuýt vào nhau. Cậu cảm thấy một luồng sức mạnh khủng khiếp đang cuộn trào bên trong mình, một cơn giận dữ cổ xưa và một nỗi đau sâu thẳm.
-----
Trong một góc phòng sinh hoạt chung của Gryffindor, Jihoon ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào vết sẹo nhỏ trên cổ tay, nơi dấu ấn Gryffindor đã bùng cháy. Ngọn lửa can đảm trong cậu vẫn còn đó, nhưng đi cùng với nó là nỗi sợ mất mát.
Cậu nhớ lại hình ảnh Ryo ngã xuống, nhớ lại cơ thể của Hanbin lạnh ngắt trong vòng tay Yujin. Cậu đã mạnh mẽ, nhưng liệu như thế đã đủ chưa?
Jooheon xuất hiện, ngồi xuống đối diện Jihoon. Ông đưa cho cậu một cuốn sách cũ, bìa đã sờn rách, với dòng chữ nhỏ "Ký Ức Của Lửa".
"Đây là cuốn sổ tay của một người bạn cũ của ta, một phù thủy gốc Muggle tài năng nhất mà ta từng biết," Jooheon nói. "Cậu ấy cũng giống như con, Jihoon. Cậu ấy không có gia đình phù thủy, nhưng cậu ấy có một trái tim rực lửa."
Jihoon mở cuốn sổ, những trang giấy tràn ngập chữ viết tay vội vã. Đó là những ghi chép về các bùa phép đặc biệt, những cách sử dụng phép thuật sáng tạo mà không hề có trong sách giáo khoa. Và bên dưới mỗi ghi chép, là những lời nhắn nhủ đầy tình cảm:
"Đừng bao giờ để người khác định nghĩa con là ai. Chỉ có lòng dũng cảm mới là thước đo duy nhất."
"Phép thuật của chúng ta không phải từ dòng máu, mà từ khao khát bảo vệ những người mình yêu thương."
Jihoon khẽ mỉm cười, nước mắt tuôn rơi. Cậu cảm thấy như đang nói chuyện với một người bạn đã mất từ rất lâu. Cuốn sổ không chỉ cho cậu kiến thức, mà còn cho cậu sự tự tin.
"Cậu ấy đã hi sinh trong một trận chiến," Jooheon khẽ nói, giọng ông trầm xuống.
"Sau cái chết của cậu ấy, ta đã tìm thấy cuốn sổ này. Và ta tin rằng giờ đây nó thuộc về con."
Jihoon vuốt nhẹ lên bìa cuốn sổ, cảm nhận được hơi ấm lan tỏa từ những trang giấy cũ. Cậu nhìn lên Jooheon, trong lòng ngập tràn cảm kích.
"Cậu ấy đã chọn con đường của một Gryffindor," Jooheon nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Jihoon, "và giờ con cũng vậy. Hãy đọc nó, học nó. Cuốn sổ này không chỉ là những phép thuật, mà là cả một trái tim của một người hùng."
Jihoon gật đầu, siết chặt cuốn sổ trong tay. Cậu cảm thấy một ngọn lửa mới bùng lên trong lòng, mạnh mẽ hơn, quyết tâm hơn. Cậu không chỉ chiến đấu vì bạn bè, mà còn vì những người đã khuất, vì những người đã hy sinh để bảo vệ Hogwarts.
Jooheon đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ vai Jihoon: "Mỗi chiến binh đều phải đối mặt với những nỗi sợ riêng. Nhưng chính trong sợ hãi đó, lòng dũng cảm mới được tôi luyện. Con không đơn độc, chúng ta đều đang chiến đấu cùng nhau."
Tiếng gió rít qua khe cửa sổ như vọng lại lời nói ấy, vừa khắc nghiệt vừa đầy khích lệ.
-----
Trong khi đó, tại một góc khuất khác của Hogwarts, Sakuya đang lặng lẽ nghiên cứu những bản đồ ma thuật cổ xưa mà cậu vừa tìm được trong kho lưu trữ bí mật của trường. Ánh đèn lập lòe, bóng cậu in dài trên bức tường đá cổ kính.
Cậu đã dành cả đêm để lùng sục trong hàng trăm cuộn giấy da cũ kỹ, và cuối cùng, cậu tìm thấy thứ mình cần. Đó là một bản đồ cổ xưa, được gọi là "Bản đồ Kết nối Linh hồn". Bản đồ này không chỉ cho thấy các vị trí địa lý của Hogwarts, mà còn mô tả những dòng chảy ma thuật ẩn giấu, những điểm giao thoa của sức mạnh và cả những nơi mà các Nhà sáng lập đã từng đặt chân đến.
Sakuya nhận ra rằng bốn mảnh lời nguyền không chỉ đơn giản là một thế lực độc lập, mà chúng liên kết chặt chẽ với những điểm nút ma thuật trong lâu đài. Cậu chăm chú nhìn vào bản đồ, nơi bốn vòng tròn phát sáng lờ mờ tại những vị trí chiến lược: Tháp Gryffindor, Hầm Slytherin, Thư viện Ravenclaw và nhà bếp Hufflepuff.
"Những điểm nút ma thuật..." Sakuya thì thầm, "Chúng chính là nơi lời nguyền được khởi nguồn. Bốn mảnh đó không tấn công ngẫu nhiên, chúng đang tìm cách kích hoạt lại những điểm nút này."
Cậu chợt nhận ra: nếu bốn mảnh lời nguyền được đặt đúng vào các điểm nút ấy, chúng không chỉ đơn thuần giải phóng sức mạnh phá hoại, mà còn có thể mở ra một lối đi xuyên không gian nơi mà ranh giới giữa quá khứ và hiện tại, giữa sự sống và cái chết, trở nên mong manh đến đáng sợ.
Sakuya nhíu mày, nhận ra rằng nếu không ngăn chặn kịp thời, cả Hogwarts có thể bị cuốn vào một thảm họa vượt xa mọi hiểu biết.
-----
Bệnh Xá của Hogwarts.
Sau khi Ryo được đưa về bệnh xá để băng bó lại vết thương, một sự im lặng nặng nề bao trùm lấy căn phòng. Woonhak ngồi co ro một góc, hai tay ôm chặt đầu, luồng sáng vàng và vệt đen trên cổ tay vẫn cuộn xoáy không ngừng. Ánh mắt hổ phách của cậu, giờ đây đã trở lại màu sắc bình thường, nhưng vẫn ẩn chứa một sự hỗn loạn và hoảng sợ.
"Mình đã làm gì vậy..." Woonhak thì thầm, giọng cậu run rẩy. "Mình đã suýt làm tổn thương Ryo... và mình không thể kiểm soát nó."
Yujin và Kyungmin nhìn nhau, rồi Yujin bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai Woonhak. "Không phải lỗi của anh. Nó là sức mạnh của Lời Nguyền. Anh chỉ... đã phản ứng lại nó thôi."
Kyungmin gật đầu, giọng đầy nghiêm túc. "Nhưng anh đã hấp thụ nó, Woonhak. Nó không còn là một mảnh lời nguyền độc lập nữa, nó đã trở thành một phần của anh."
Đúng lúc đó, Sakuya bước vào, trên tay cậu là một cuộn giấy da cũ kỹ. "Mọi người, mình có một phát hiện mới."
Sakuya trải cuộn giấy ra trên bàn, ánh đèn lờ mờ chiếu sáng những đường nét kỳ dị trên đó. "Đây là Bản đồ Kết nối Linh hồn. Nó không chỉ là bản đồ Hogwarts, nó còn thể hiện những dòng chảy ma thuật của Lâu đài."
Yujin và Kyungmin cúi xuống xem. Bốn điểm sáng lờ mờ, tương ứng với bốn Nhà sáng lập, hiện lên trên bản đồ. Một điểm sáng màu vàng rực rỡ đang dao động dữ dội ở khu vực nhà bếp Hufflepuff, và một vệt đen mờ mịt đang quấn lấy nó, không thể tách rời.
"Lời nguyền không tấn công ngẫu nhiên," Sakuya tiếp tục, giọng cậu đầy vẻ tập trung. "Mỗi mảnh lời nguyền tìm đến người mang dấu ấn của Nhà đó để kích hoạt lại những điểm nút ma thuật này. Nếu cả bốn điểm này đều được kích hoạt, nó sẽ tạo ra một cổng không gian, nối liền quá khứ và hiện tại."
Yujin ôm chặt cuốn sách của Rowena Ravenclaw. "Một cổng không gian... để những cảm xúc bị tha hóa của các Nhà sáng lập trở lại ư?"
Không khí trong phòng trở nên căng thẳng. Woonhak ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi. "Vậy là... nếu mảnh lời nguyền Gryffindor và Ravenclaw tiếp tục được kích hoạt, chúng ta sẽ... thất bại."
"Không!"'
Một giọng nói dứt khoát vang lên. Jihoon đứng ở cửa,"Chúng ta sẽ không thất bại."
Jihoon bước hẳn vào phòng, cánh cửa phía sau khép lại như chặn mọi âm thanh bên ngoài. Ánh mắt cậu kiên định, nhưng sâu trong đó vẫn le lói sự lo lắng.
"Chúng ta đã có bản đồ, đã biết vị trí," Jihoon nói chậm rãi, "Điều đó nghĩa là ta đi trước một bước. Vấn đề là... phải nhanh hơn lời nguyền."
Sakuya chỉ vào điểm sáng vàng đang dao động mạnh trên bản đồ. "Mảnh Hufflepuff là ưu tiên. Năng lượng nó đang cộng hưởng với Woonhak nếu không xử lý, nó sẽ tự kích hoạt."
Woonhak khẽ rùng mình. "Tức là... chúng ta phải đến nhà bếp Hufflepuff?"
"Không chỉ đến," Sakuya đáp, giọng sắc lạnh, "mà phải phong ấn ngay tại điểm nút. Sai một nhịp, cả mảnh sẽ bùng nổ."
Kyungmin cau mày. "Khóa điểm nút ma thuật... không đơn giản đâu. Chúng được khắc sâu vào cấu trúc Hogwarts từ thời các Nhà Sáng Lập."
Sakuya khẽ gật đầu. "Muốn khóa, chúng ta cần một nghi thức phong ấn cổ xưa thứ đã thất truyền hàng thế kỷ. Nhưng..." Cậu lật nhanh bản đồ, chỉ vào những ký hiệu mờ ở góc. "Có thể vẫn còn manh mối trong phòng lưu trữ dưới Hầm Ravenclaw."
"Vậy thì chúng ta đi ngay," Jihoon đáp, không chút do dự.
"Khoan đã." Yujin ngẩng đầu, tay siết chặt cuốn sách cổ. "Nếu mảnh Ravenclaw đang thức tỉnh... vào phòng lưu trữ lúc này sẽ là bước vào lãnh địa của nó."
Woonhak hít sâu, rồi đứng lên. "Nhưng nếu không vào, chúng ta sẽ chẳng có cách nào phong ấn điểm nút Hufflepuff. Mảnh Ravenclaw... có thể chỉ đang chờ chúng ta do dự."
Jihoon nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng người, như đang cân nhắc cả ngàn khả năng. "Vậy thì chúng ta chia nhóm. Kyungmin, Sakuya và Yujin sẽ đến Hầm Ravenclaw để tìm nghi thức phong ấn. Anh và Woonhak sẽ đến nhà bếp Hufflepuff để sẵn sàng khi các cậu tìm được nó."
Ryo, người vẫn đang nằm trên giường, khẽ cựa mình. "Còn em?"
"Em ở lại đây," Jihoon đáp ngay lập tức, giọng cậu không cho phép bất cứ lời phản đối nào. "Vết thương của em chưa lành. Em sẽ chỉ làm mọi chuyện khó khăn hơn."
Ryo nhíu mày, ánh mắt thể hiện rõ sự không đồng tình. "Em không phải là gánh nặng."
Woonhak đặt tay lên vai Ryo, giọng nói đầy lo lắng. "Ryo, lần này anh đồng ý với Jihoon. Em ở lại đây. Anh hứa, chúng ta sẽ quay lại. Tất cả chúng ta."
Kyungmin cũng lên tiếng. "Ryo, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm. Ở lại đây, ít nhất bọn mình sẽ không phải lo lắng cho cậu."
"Ryo, chúng ta cần cậu khỏe mạnh cho những trận chiến sau," Yujin nói thêm, giọng cậu đầy kiên quyết. "Lần này, hãy tin tưởng bọn mình."
Sự kiên quyết của cả nhóm khiến Ryo không thể phản đối. Cậu khẽ gật đầu, ánh mắt hướng về Woonhak và Jihoon, rồi lại nhìn về Yujin, Kyungmin và Sakuya. Cậu biết, đây là trận chiến của họ, và cậu phải chấp nhận đứng ngoài cuộc, ít nhất là lúc này.
-----
Bặt vô âm tín 2 tháng... không phải tui bỏ truyện âu, mà là bị quân sự bắt cóc sớm 1 tháng 😭 Về nhà thì bị bí ngôn tấn công. Sau một thời gian dài tự kéo mình ra khỏi vũng lầy ý tưởng, hôm nay tui chính thức quay lại, xách theo Chap 53 nóng hổi cho mọi người ây.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store