ZingTruyen.Store

Hanh Quoc Cau Kim Nha Hoi Dong

"Say từ ngay ánh mắt, yêu từ lần gặp đầu tiên.
Trái tim đang đập trong lồng ngực, hà cớ gì nó cứ mãi gọi tên em?"

Khi mới thương nhau anh hay nắm tay dặn dò,

Cho dù cuộc đời là bể dâu trái ngang,

Đã thương nhau, mình sắc son một lòng,

Dẫu khổ thế nào, thì tình ta cũng không phai,

Khi đó bên nhau, ta xây biết bao mộng vàng,

Ta hẹn mùa xuân sang, mình sẽ cưới nhau,...

"Anh yêu em từ bao giờ?"

"Lần đầu tiên ta chạm mặt."

"Yêu một người đối với anh dễ dàng đến vậy sao?"

"Đủ duyên, đủ nợ ắt hẳn sẽ thuộc về nhau. Cũng như anh, gặp được em là tình cờ. Nhưng không ngờ lại động lòng với em đến thế. Anh nghĩ, ý trời đã định, chúng ta vốn dĩ là định mệnh của nhau."

"Điều gì khiến anh chắc chắn đến như vậy?"

"Vì nơi ngực trái, nó vẫn không ngừng hướng về em."

"Của anh gọi tên em, thì của em nó cũng vậy. Em không chắc, bản thân đã yêu anh đến nhường nào? Một câu hỏi khó, vì hình như em yêu anh đến không thể nói bằng lời."

"Vậy em có thắc mắc, anh yêu em đến nhường nào không?"

"Em vẫn đang chờ câu trả lời đây."

"Anh thương em."

"..."

"Giai đoạn rung động, giai đoạn yêu đã qua cả rồi. Đối với em, anh chính là thương vô cùng. Phải mất bao lâu, bản thân anh mới dám nói ra câu này? Bởi, anh sợ tấm chân thành anh có nó chưa đủ lớn để cho em có thể cảm nhận được."

"Từng ánh mắt, cho đến lời nói rồi hành động của anh. Em đều luôn ghi nhớ và khắc sâu, gói gọn trong một nơi thầm kín. Em không giỏi suy đoán, nhưng lại hiểu được lòng anh. Tấm chân thành của anh đủ lớn, đủ để nắm giữ cả một trái tim."

"Đoạn tình cảm này, sẽ kết thúc một cách đẹp đẽ chứ?"

"Nếu như được chọn, em sẽ chọn được bên anh, yêu anh ở mọi kiếp. Cuộc tình này, thực muốn nó sẽ không bao giờ kết thúc."

"Đến đâu thì hay đến đó. Nếu như chúng ta vẫn còn duyên phận thì anh chắc chắn sẽ đi tìm em, tiếp tục thương em như số tuổi."

"Số tuổi?"

"Phải, vì nó chỉ có tăng, chứ không bao giờ giảm. Cũng như anh thương em, chỉ có nhiều hơn chứ không bao giờ ít đi."

"Kim Thái Nam, con đứng lại cho ba."

"Không, ba sẽ đánh mông con. Con sẽ đi tìm cha."

"Cha, cha ơi..."

"Chuyện gì mà om sòm lên vậy, mới sáng sớm mà?"

"Anh xem con của anh đi, nó hư quá rồi. Nghịch ngợm bẩn cả quần áo mà hổng có chịu thay."

"Con không được hư biết chưa? Phải nghe lời của ba chớ?"

"Con...con xin lỗi ba."

Đứa trẻ cúi đầu khoanh tay trước ngực nhận lỗi. Bộ dạng trông đáng thương mà lại đáng yêu vô cùng.

Đứa bé là kết quả của hai người Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc đã hạ sinh một đứa bé trai kháu khỉnh, không những thế còn ngay trong hôm tổ chức lễ cưới xong...

Phải kể đến câu chuyện vài năm trước...

[ Không khí rộn ràng, sôi nổi bao trùm lấy cả Kim gia. Đám gia đinh tươi cười hớn hở luôn tay luôn chân. Mặc dù phải làm kha khá việc, cũng có chút mệt nhoài nhưng chúng nó vui lắm lung. Ngày hôm nay là ngày hai cậu chủ nhà nó chính thức lên xe hoa.

Còn ai khác ngoài Kim Thạc Trân và Kim Thái Hanh.

Mọi người bàn bạc và quyết định tổ chức lễ cưới cho hai cặp đôi cùng một lúc ngay tại Kim gia. Sau đó chào hỏi gia đình, dâng hương ông bà hai bên còn lại thì sẽ được rước người về. Kim Thạc Trân sẽ chuyển sang ở với chồng. Kim Thái Hanh thì rước được rể nhỏ.

Người dân trong thôn làng, ríu rít hết cả lên khi tìm được chủ đề bàn tán. Con trai nhà ông bà hội đồng lại không cưới vợ mà đi lấy chồng? Có người ủng hộ, cũng có vài ba người quay lưng. Nhưng chung quy lại, tất cả bà con đa số đều không dị nghị hay chỉ trỏ. Vì gia đình ông bà nhân hậu, tốt bụng lắm lung, bà con cũng vì thế mà được nhờ. Họ biết ơn và cảm kích nhà này lắm.

Thời điểm hiện tại, bụng bầu của Điền Chính Quốc to lên khá nhiều. Hại cậu mặc quần áo cưới khó khăn hơn bao giờ hết.

Kim Thái Hanh và Kim Nam Tuấn đứng hai bên nhưng mang một tâm trạng. Bồi hồi, lo lắng cùng một chút vui sướng trong lòng. Hai người bọn họ đang chờ tình yêu của đời mình bước ra.

Nói là hai cậu con trai nhà ông hội đồng tổ chức cưới hỏi. Nhưng lại đến ba chú rể có mặt ở đây. Vì bản thân Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân cảm thấy quá lạc lõng với anh em trong hội, có chút tiếc nuối khi đã cưới hỏi quá sớm, nên có lời qua tiếng lại với người lớn để có thể tổ chức đám cưới thêm một lần nữa.

Riêng Trịnh Hiệu Tích, vẫn một mình cô đơn lẻ bóng hòa mình vào những người khách bên dưới sảnh.

Ước chừng một chốc lát sau đó, ba con người mang trên mình những bộ vải lụa vô cùng đẹp mắt cùng nhau bước ra tiến tới đối tượng của bản thân.

Kim Thái Hanh hai mắt sáng rực, cả người căng cứng khi bắt gặp hình ảnh người thương được thu vào trong tầm mắt. Chuyện cậu mang thai trước khi cưới, ai cũng biết cả rồi. Vả lại, hai người cũng đã đính hôn trước đó. Nên cũng chẳng có người thắc mắc là mấy, ngược lại bà hội đồng còn khoe lấy khoe để ấy chứ.

"Em của tôi, đẹp quá." Kim Thái Hanh nắm lấy bàn tay trắng trẻo, miệng tấm tắc cảm thán.

"Anh này..."

Điền Chính Quốc ngượng ngùng đập vào vai hắn một cái nhẹ. Song còn len lén nhìn sang mọi người.

Tiếp tục quay trở lại chuyện chính. Đám cưới lớn nhất từ trước đến giờ ở trong thôn diễn ra trước sự chứng kiến của không ít người.

...

Một việc không thể thiếu, ba cặp đôi lần lượt đến từng bàn mời rượu. Vì Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân mang thai nên cả hai đều được chồng của mình xung phong giải vây và uống giúp.

Trịnh Hiệu Tích ngồi bàn bên cũng không thể tránh khỏi ánh mắt đánh giá của tụi bạn. Cụng ly với từng người, rồi nốc cạn rượu trong đó. Không đợi ai mở lời, liền lên tiếng:

"Chúc mừng, chúc mừng..."

"..."

"Gì đây, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đấy chứ?"

"Anh nhìn xem, ai cũng đã có đôi có cặp. Thậm chí còn có con luôn rồi, anh định chừng nào mới mời rượu chúng tôi đây?" Kim Thái Hanh cười khinh bỉ, đám bạn được mùa cười lớn.

"Này, chẳng qua tôi chưa muốn lấy vợ sanh con sớm thôi." Hiệu Tích liếc mắt, giọng nói mang theo một hơi thở dài.

"Anh ăn nói ngang ngược như vậy, chắc là không ai để ý chứ gì? Đợi bao giờ một trong ba người chúng tôi có con gái. Nếu muốn có thể gả cho anh. Hay là anh thích con trai?"

" Trịnh Hiệu Tích tôi mới không thèm."

"Haha, đi trước nghen. Còn nhiều khách đang chờ." Hắn cùng mấy người trêu chọc xong liền bỏ đi nơi khác, để lại một Trịnh Hiệu Tích bơ vơ.

"Mời."

...

Lễ cưới cũng dần tan, màn đêm nuốt chửng những tia sáng yếu ớt. Ai cũng thấm mệt nhưng lại vô cùng vui. Khách khứa ra về, Kim Thạc Trân theo chồng về dinh, Mẫn Doãn Kì và Phác Trí Mân cũng không ngoại lệ. Kim Gia thoáng chốc đã thiếu mất một bóng người quen thuộc.

Kim Thái Hanh ngồi trên giường xoa xoa bụng bầu tròn vo. Bây giờ, Điền Chính Quốc đã mãi mãi thuộc về hắn. Là của hắn, hắn đã thành công đánh dấu cậu rồi.

"Em có mệt không? Tôi xoa người cho nghen, nhức ở đâu thì nói tôi biết." Kim Thái Hanh đặt cậu vào trong lòng, bàn tay dài chạm nhẹ nơi da thịt.

"Em hổng có mệt, em vui lắm." Chính Quốc cười xinh, bàn tay theo thói quen đỡ lấy bụng.

"Tôi cũng vậy. Thế là tôi đã đường đường chính chính rước em về rồi. Sau này, nhất định sẽ chăm lo cho em thật tốt, không để em phải chịu thiệt thòi đâu."

"Em tin anh mà, em và con đều tin anh."

"Ba của con mình ơi, cho cha nó hôn một cái có được không?"

"Chuyện này cũng cần phải hỏi sao? Anh muốn là được cơ mà." Cậu bật cười khúc khích, hai bàn tay múp mụp áp vào bên má nhấn xuống một nụ hôn.

Cả hai cùng nhau day dưa, nếu không phải vì cậu đang có bầu, thì hắn cũng chẳng biết bản thân sẽ làm gì sau khi chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào kia nữa...

"Mệt chưa? Mình đi ngủ kẻo bệnh, ảnh hưởng đến con."

"Dạ."

Thái Hanh trở người ôm cậu vào trong lồng ngực, vì bụng dạ có chứa một sinh linh nhỏ nên khoảng cách giữa hai người bị tách ra một tấc. Hắn ngậm ngùi xoay người cậu lại, ôm từ phía sau. Bản thân vẫn đều đều xoa chiếc bụng.

"Em ngủ ngon."

...

Nửa đêm, bị tiếng động lạ làm cho thức giấc. Kim Thái Hanh hốt hoảng tột độ khi nhìn thấy một Điền Chính Quốc vặn vẹo quần quại nước mắt nước mũi, bàn tay khát khao ôm lấy bụng. Hắn đặt cậu lên đùi, chất giọng run run hỏi han.

"E-em...em sao thế? Đau ở đâu, nói tôi nghe."

"E-em...em..aaa..em đau quá anh ơi. Con..bụng đau lắm, không chịu được aaa..."

Điền Chính Quốc khó khăn nói thành tiếng. Thái Hanh cũng ngờ ngợ chuyện đang diễn ra, hối hả hấp tấp hét toáng cả Kim Gia.

"MỌI NGƯỜI...NGƯỜI ĐÂU HẾT RỒI?"

"Có chuyện gì vậy con?" Ông bà cả ngay khi nghe tiếng thét liền giật mình chạy nhanh lên nhà lớn. Đám gia đinh cũng vì thế bị đánh thức.

"QUỐC...QUỐC SẮP SINH RỒI CHA MÁ ƠI.."

"Cái gì cơ?"

"Em ấy kêu đau bụng, hình như sắp sinh rồi...cha má, mau mau Quốc của con đang đau lắm..." Thái Hanh run rẩy chạy tới chỗ cha má mình, sợ hãi gắt gao.

"Người đâu, mau mau đi gọi bà đỡ đẻ."

"Đi, đi xem Chính Quốc."

Cả nhà ngay trong đêm được một phen tá hỏa. Ai nấy đều vô cùng hoang mang và lo lắng, nhất là Kim Thái Hanh.

"Sắp ra rồi, một chút nữa..."

"Aaaa...hức..."

"Đúng rồi, cố một xíu nữa thôi."

"Aaa..."

Tiếng hét thất thanh của Điền Chính Quốc bên trong như một vật nhọn đâm thẳng vào người hắn ở bên ngoài. Thiếu điều nếu không có sự ngăn cản của mọi người xung quanh, hắn đã sớm đạp cửa mà xông thẳng vào để ở bên cạnh cậu rồi.

"Làm ơn...cho con vào với em ấy đi mà...Em ấy cần con.." Thái Hanh sợ sệt đến đôi chân còn hơi run, chỉ sợ Điền Chính Quốc xảy ra mệnh hệ gì chắc hắn sẽ không sống nổi mất.

"Thái Hanh à, Quốc nó sẽ không sao đâu. Con bình tĩnh một chút." Bà cả vuốt ve lưng hắn, mặc dù miệng bà nói là như vậy, nhưng trong lòng đã sớm như lửa đốt.

Cha má Điền Chính Quốc cũng có mặt ở đây, nói chung, xung quanh tất cả đều là người quen. Vì cơn đau đến quá bất ngờ, mọi người đều không lường trước được cậu sẽ hạ sinh sớm đến thế. Tinh thần vẫn còn chưa kịp chuẩn bị tốt...

Tiếng gào của Chính Quốc chợt tắt lịm. Nỗi hoảng sợ trong lòng Kim Thái Hanh còn tăng cao lên tột độ, phải chăng người hắn thương đã xảy ra chuyện gì rồi? Bất chấp sự ngăn cản của mọi người Thái Hanh hung hăng đạp cửa xông vào, chạy nhanh đến bên giường, khát khao vuốt ve khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm mồ hôi. Hốc mắt không kìm nén nổi, mà đỏ một mảng trông mà thấy thương.

"Oe oe..." Tiếng trẻ con vang lên được một lúc, nhưng hắn hình như không để tâm. Kim Thái Hanh chỉ chăm chăm nhìn con người vẫn đang nhắm nghiền mắt.

"Quốc ơi, em có nghe tôi nói không? Em...em đừng làm tôi sợ mà..."

"Cha má...mọi người...sao sao mà em ấy không nói chuyện với con?" Thái Hanh liếc nhìn mọi người từ bao giờ đã vây quanh ở đây, nỗi sợ lấp đầy thần trí khiến hắn chẳng nghe được tiếng khóc của trẻ con vẫn vang vọng bên tai.

"Cậu Kim, đừng lo lắng quá. Cậu Quốc do kiệt sức mà ngất đi. Chốc nữa sẽ tỉnh lại ngay thôi."

Bà cả bế đứa bé trên tay không ngừng cảm động. Đứa trẻ này đáng yêu quá, càng nhìn càng có nét giống với con trai bà. Nhưng lại thập phần xinh xinh như Điền Chính Quốc. Mọi người hỏi thăm một lát, nhận thấy mọi chuyện đã êm đẹp xong xuôi liền ra về. Vì bây giờ đã quá muộn rồi.

Ông bà Điền nhìn đứa con trai của mình trên giường không ngừng thương xót. Nhưng cũng đã nghe nói Chính Quốc không sao liền an tâm phần nào. Bồng bế đứa cháu trai trên tay, hai thân già dấy lên cảm xúc vô cùng hạnh phúc. Cuối cùng, họ cũng đã lên chức ông bà rồi.

"Thái Hanh, con trai của con." Bà cả bồng đứa bé từ tay mình sang tay hắn. Nhẹ nhàng vỗ vai.

"Chính Quốc sẽ nhanh tỉnh thôi. Thằng bé mệt rồi, cho nó nghỉ một chút."

"Dạ..."

"Con có làm được không? Cần má ở lại chăm em bé chứ?"

"Không cần đâu ạ, con làm được. Làm phiền mọi người rồi."

"Nghỉ ngơi sớm nghen. Sáng sớm mai cha má sang thăm." Bà Điền nở một nụ cười hiền với hắn, không quên nhìn lên thân ảnh của con trai.

"Vâng, cha má về ạ."

Chẳng mấy chốc, căn phòng ban nãy còn bao nhiêu người đi kẻ lại, bây giờ chỉ còn lại một gia đình nhỏ ba người. Đứa trẻ lại nằm ngoan trong vòng tay của cha nó. Kim Thái Hanh đặt nhẹ nụ hôn trên trán con trai, nhưng cũng chẳng quên người nằm bên cạnh. Hắn vươn tay chạm nhẹ lên gò má người thương.

"Cảm ơn em...và cũng xin lỗi vì tất cả..."

"Hừm, con đang nhìn anh đấy? Cha nó lại khóc rồi." Chính Quốc mê man đưa bàn tay có chút run miết những dòng nước mắt, nở một nụ cười đầy hạnh phúc trên môi.

"Em...em..." Thái Hanh đặt con trai vào vòng tay của ba nó, gục mặt vào trong lồng ngực cậu nức nở.

"Không sao rồi, em và con đều khỏe mạnh cơ mà?"

"Lớn rồi, mà còn khóc nhè. Anh nhìn con xem, nó còn ngủ ngoan hơn đây này."

"Dỗ anh đi...anh cũng muốn được em dỗ cơ mà..."

... ]

...

"Ngoan từ đầu có phải tốt hơn hông, con làm ba đuổi theo mệt quá." Điền Chính Quốc thở dài, nhưng vẫn là luôn mềm lòng trước trẻ con.

"Ba...ba đừng giận Nam Nam..."

"Ba thương Nam Nam nhất, hông có giận."

"Ba Quốc thơm thơm.."

Chụt.

"Anh cũng muốn, Chính Quốc thơm thơm." Kim Thái Hanh thấy vậy, không màng một chút hình tượng mà tiến tới.

"Muốn sao?"

"Ừm, rất muốn." Thái Hanh với gương mặt mong chờ, hí ha hí hửng.

"Đừng có như vậy, con nó nhìn." Cậu không chần chừ mà cho hắn một cái bạt tai, tiếp tục chỉnh trang lại quần áo cho đứa trẻ.

"Nam Nam ngoan vào chơi với ông bà nghen."

"Vâng ạ."

Điền Chính Quốc cười tươi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt. Trông kìa, đáng yêu quá chừng...

"Sao còn đứng đây? Anh không vào xem sổ sách tiếp đi."

"Tất cả là tại thằng nhóc kia, nó cướp hết tình yêu của em dành cho anh rồi."

"Con anh đấy. Đừng nói là anh đang tị nạnh với cả một đứa trẻ đó?"

"Chính xác là như vậy, Chính Quốc mau hôn chúc buổi sáng anh đi."

Kim Thái Hanh sau vài năm đã trở thành một người đàn ông của gia đình. Hắn rất ham học hỏi, dần dà cũng trở nên vô cùng giỏi giang. Ông bà hội đồng nhìn vào liền rất hài lòng.

"Kì quá, ban ngày ban mặt." Chính Quốc nhòm ngó xung quanh, xác định không có ai, liền tiến tới chạm môi.

"E hèm, tụi tui thấy hết đó đa." Ngoài cửa bỗng vang lên từng giọng nói quen thuộc, tất cả không hẹn che miệng cười.

"Aa..k-không phải..." Điền Chính Quốc vội vàng đẩy hắn ra, thật là xấu hổ.

"Là vậy đó. Tới đây chi?" Thái Hanh khoác lấy vai cậu, khẳng định lại hành động vừa rồi.

"Sang chơi bộ hông được sao? Con tôi nó muốn gặp Thái Nam." Phác Trí Mân tay bế một đứa trẻ với khuôn mặt xinh xắn, phía sau là những người bạn còn lại.

"Đùa chút thôi, vô nhà đi."

"Doãn Linh vô chào ông bà nghen, Nam Nam đang ở trỏng đó."

"Dạ."

"Tới rồi thì tối ở lại dùng cơm luôn đi."

"Được."

...

[...]

Tiếng gió vi vu cùng tiếng va chạm của cây cỏ. Bầu trời hôm nay nhiều sao, và một vầng trăng vô cùng sáng cùng hai con người ngồi tựa vào vai nhau thì thầm.

"Đố em ngôi sao nào sáng nhất?"

"Chắc là ngôi sao kia."

"Không, với anh em chính là ngôi sao sáng nhất trong cuộc đời."

"Anh không thể nghiêm túc được sao?"

"Anh vẫn luôn nghiêm túc cơ mà?"

Kim Thái Hanh ôm trọn bờ vai nhỏ, và một Điền Chính Quốc dựa gọn vào lòng anh.

"Anh nói mấy lời này, rất nhiều lần với em rồi đó. Anh là đang sợ em sẽ quên sao?"

"Không phải anh sợ, chỉ vì anh muốn mỗi ngày em đều được nghe tiếng lòng của anh."

Không gian giữa hai người bỗng chốc trở thành một khoảng không tĩnh lặng. Kim Thái Hanh im lặng, Điền Chính Quốc cũng chẳng nói lời nào, âm thầm lặng lẽ cảm nhận tất thảy.

"Chính Quốc..."

"Vâng?"

"Không biết anh đã nói với em câu này chưa?"

"Em vẫn đang nghe."

"Nếu như được chọn, anh xin thề sẽ luôn tìm em ở mọi kiếp."

"Vậy kiếp này em sẽ thương anh cả một đời."

"Cha, ba Nam Nam muốn đi ngủ." Kim Thái Nam từ đâu ló cái đầu ra cắt ngang đoạn tình cảm của hai người, cái hôn còn chưa kịp chạm tới liền bị phá hỏng ngay tức khắc.

"Cái thằng nhóc này, vào ngủ với ông bà ngay cho cha." Thái Hanh bực dọc hậm hực, khuôn mặt thể hiện rõ sự nhăn nhó tiếc nuối.

"Con ngoan, vào nhà ngủ trước nghen. Cha với ba sẽ vô ngay bây giờ."

"Dạ...ba vào với Nam Nam nhanh nhanh."

"Được."

"Tâm sự thế là đủ rồi, anh còn không vô trỏng ngủ đi. Đêm, ngoài trời lạnh lắm lung, kẻo bệnh, em lại lo." Chính Quốc cười, vẫy tay với hắn.

"Không ngủ có được không?"

"Cho em một lí do?"

"Em thấy đó, con trai luôn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta. Bằng không, cho nó thêm một đứa em gái nữa đi. Hai anh em chơi với nhau, sẽ không ai làm phiền tụi mình nữa."

"Em kh---"

"Anh chỉ hỏi cho có lệ vậy thôi, chứ em nói không anh cũng vẫn làm."

"Mình à, anh giúp mình vận động cho khỏe người nghen."

"T-THẢ...Kim Thái Hanh...thả e-em xuống..."

...

- HẾT -

https://www.youtube.com/watch?v=6s4MKSt-4rw

♡♡♡

kết thúc một tác phẩm đầu tay, lúc em viết mẩu chuyện này cũng chỉ là ngẫu hứng, đơn giản lúc ấy em vô cùng thích thể loại như thế này nên mới thử sức. câu văn, câu từ của em nó vẫn chưa được hay, hoàn chỉnh và mượt mà cho lắm. em vẫn luôn cố gắng chỉnh sửa và tiếp thu. cảm ơn tất cả vì đã theo mẩu chuyện nhỏ này từ đầu cho tới tận bây giờ. lời cuối, chúc otp của bạn mãi real và sớm có một kết thúc viên mãn.

see you again. ヅ

taekook forever.

❛hanh quốc| cậu kim nhà hội đồng.❜

• tình trạng: đã hoàn thành.
• số chương: 39.
• start: 30.04.2022.
• end: 25.08.2022.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store