ZingTruyen.Store

Hanh Phuc Co Ton Tai Khong



Hai người gặp nhau vào một ngày mùa hè oi bức . Cái nóng của Hà Nội làm lớp trang điểm cô loen mồ hôi đến khó chịu. Anh đến đón cô trong bộ đồ màu trắng. Chiếc quần đủi và chiếc áo sơ mi dài tay đồng màu khiến Anh nhìn lãng tử và phong trần. Nói thật đây hoàn toàn không phải là mẫu người cô ưa thích.

Anh dắt cô đến một quán bánh. Nói đúng ra là quán bánh kem hoa quả. Hương vị tan trong miệng khiến cô muốn nhắm chặt mắt lại, vì cô không thích những món ăn như vậy. Nhưng vì là lần đầu gặp gỡ, cô vẫn muốn giữ cho mình chút duyên dáng nên nụ cười vẫn nỡ trên môi.

Cô nhận thấy Anh là một người đàn ông rất giỏi nắm bắt tâm lí phụ nữ, anh rất hiểu về phụ nữ. Lần gặp đầu tiên, anh đút cho cô từng thìa bánh. Ngay cả khi cô cầm ly nước lên, Anh cũng đặc một tờ giấy bên dưới ly nước của cô. Cô thắc mắc : "Anh làm gì thế? ".

Anh cười, nói :" Để nước không rơi xuống người em".

Anh rất tâm lí và ga lăng, nhưng có lẽ việc quá am hiểu phụ nữ của Anh không phù hợp cho một cô gái đã quá trải đời và đi qua nhiều giông tố như cô.

Hai người ăn xong, Anh rất tự nhiên, nắm tay cô đi qua đường để lấy xe. Anh cẩn thận đến mức để cô đi đằng sau, Anh đi đằng trước che chắn.

Lúc ở trên xe Anh hỏi cô :" Em có thích xem bói không?" Giọng Anh rất ấm, rất đàn ông.

" Cũng bình thường, vui thì cũng được", cô trả lời qua loa.

Thế là sau đó Anh dắt cô đến một quán cà phê có phong cách bài trí khá huyền bí, rất lạ mắt. Hai người ngồi một lúc , từ dưới lầu có một người đàn ông đi lên, ban đầu Anh đã giới thiệu, đây là chủ quán.

Người đàn ông ấy bước đến gần rồi ngồi xổm xuống. Trên tay Anh là một cái khay, có hoa hồng, nến và một quả dưa hấu được bổ với hình thù lạ mắt.

Anh được một người uỷ thác đến tặng quà cho em, và Anh ấy muốn bày tỏ tình cảm của mình với em nên đã căn dặng Anh rất cẩn thận để chuẩn bị những món quà này.

Anh ta say mê giải thích từng ý nghĩa của món quà. Cô chỉ cười chiếu lệ, vì cô biết người đàn ông bên cạnh cô đã bầy ra trò này.

Chắc anh nghĩ cô sẽ cảm động. Nhưng không, cô chỉ cảm thấy người đàn ông này quá tỏ vẻ và cho rằng người phụ nữ nào cũng sẽ say mê trước hành động này. Đây có lẽ không phải lần đầu anh ta làm như vậy.

Không lâu sau, có một người bước đến nói rằng được nhờ đến bói cho cô, cách thức bói bằng một quả cầu rất mới lạ. Cô vả cô gái ấy ra một góc riêng nói chuyện. Cô gái ấy nhìn cô, cô nhìn lại.

" Chị biết em không cảm động sau màn vừa rồi".

Cô chỉ cười, không đáp.

" Chị cũng biết em không có cảm giác an toàn với người đàn ông này".

Cô liếc nhìn người đàn ông phía xa, anh đang nhìn cô cười dịu dàng.

Chị cũng biết em đã trải qua một cuộc tình đau khổ, dằn vặt nhiều năm mới có thể đứng dậy được, nhưng em có tin không, cuộc tình này là cuộc tình em không thể tránh được. Em là người cố chấp, chị càng nói cho em cái sai, em lại càng muốn tự mình kiểm nghiệm cái sai đấy".

Cô lúc này mới mở miệng, nói rất khẽ : "Em rất muốn thử mở lòng một lần nữa".

Cô ấy hất càm về phía Anh ta. " Em sẽ yêu lần nữa, sẽ khổ lần nữa, nhưng em sẽ không vấp ngã nữa đâu. Vì em đã hết niềm tin rồi, em chỉ yêu, chỉ yêu mà không tin. Tình cảm này bắt đầu đã là sai, nhưng em sẽ vẫn đi tiếp dù biết là sai".

Khi ấy cô chỉ nghỉ đây là một màng bói vui, chỉ là cô gái này đã xem qua facebook của cô, và là một người dễ nắm bắt tâm lí người khác. Nhưng cô đã nhầm.

Nhân duyên này,  gặp gỡ là sai,  yêu đương là sai, ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.

Gặp người không nên gặp,  yêu một người không nên yêu. Duy trì một tình cảm ngay từ khi bắt đầu đã là sai lầm.

Nếu biết sai lầm,  ngay từ đầu ta không nên gặp gỡ. Nếu biết em sai rồi, khi ấy nhất định em sẽ không nắm lấy tay Anh. Để rồi cùng Anh đi đến vực thẩm,  giết em đến chết.

Sau ngày hôm ấy, cô vẫn tiếp tục duy trì tình cảm này. Dần dần cô cũng bắt đầu yêu anh, không phải vì Anh đẹp trai hay phong độ,  mà vì Anh đến đúng thời điểm, khi cô đang chênh vênh và chao đảo giữa cuộc sống này.

Thời giam thấm thoát trôi qua, hơn một tháng yêu nhau,  tình cảm ngày một sâu, tin yêu ngày một lớn.  Anh là người cô cho rằng cô có thể tin tưởng. Cô trao cho Anh những tin yêu còn sót lại sau những tháng năm đổ vỡ cho Anh, coi Anh như một vị thần cứu rỗi cô ra khỏi nỗi đau quá khứ.

Và cuối cùng,  chuyện phải đến cũng đến. Lần đầu tiên hai người đi quá giới hạn vào một ngày mùa đông lạnh căm.

Anh lái xe đến đón cô trong tiếng nhạc đinh tai nhứt óc trong xe. Cô mặc một chiếc váy trắng,  bên ngoài khoát chiếc áo da màu đen. Anh đưa cô đến một quán ăn bình thường , hai người nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Sau đó Anh và cô đến một khách sạn có lẽ Anh khá quen thuộc,  vì Anh nói nơi đây là chỗ bạn Anh mở. Lúc ở trong xe, Anh một tay lái một tay nắm lấy bàn tay cô siếc chặt khiến trái tim cô nóng rực. Anh đưa cô lên phòng,  căn phòng này được bài trí ấm áp vô cùng.  Vì đây là lần đầu của cô và Anh,  nên mãi mãi sau này cô không quên được giây phút đó, không thể quên được nỗi đau sau đó Anh gây ra cho cô.

Từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt , từ dịu dàng đến khát khao , Anh nuốt trọn bờ môi cô, xâm nhập vào cơ thể cô mạnh mẽ đến cô rung từng nhịp.

" Em yêu Anh chứ? " trong cơn mê loạn,  giọng Anh khàn khàn cất lên.

Cô mở mắt nhìn Anh,  cắn chặt mô bật ra tiếng "Yêu" đầy gợi tình.

Từng có người nói với cô, đừng trả lời câu hỏi của đàn ông khi ở trên giường. Vì tất cả chỉ là trò tiêu khiển làm nền cho trận hoan ái chứ không phải là thật. Ở trên giường đàn ông nói yêu một trăm lần không tin được một lần. Nhưng cô lại vô tình tin anh, tin người đàn ông bề ngoao phong lưu và xung quanh đầy những ong bướm mật ngọt này.

Cho đến khi cô mệt buông giọng cầu xin Anh mới buông tha cho cô. Nằm trên ngực Anh, cô và Anh kể cho nhau nghe rất nhiều chuyện,  kể về ngày đầu mới quen, lúc Anh quen cô trên facebook buồn cười đến thế nào.

Lúc Anh đưa cô về đã mười một giờ đêm. Trao cho cô nụ hôn rất nhẹ,  Anh bước xuống mở cửa cho cô, nhìn cô từng bước vào nhà đến khuất bóng mới rời đi.

Nằm trên giường cô nhắn tin cho Anh.

"Anh về chưa? "

"Anh về rồi"

"Vậy Anh ngủ sớm đi"

"Được rồi,  Anh yêu em"

"Em biết rồi"

Cô tắt điện thoại, nằm yên nhìn ra cửa sổ,  nhớ trận hoan ái vừa rồi mà không khỏi đỏ mặt. Cô thật sự rất yêu,  rất yêu người đàn ông này.

Hoá ra đôi khi tình yêu chỉ đơn giản như thế,  một nụ hôn nhẹ,  một cái nắm tay khẽ cũng đủ khiến trái tim loạn nhịp. Tình yêu của cô từng tan vỡ, người đàn ông cô yêu thương vô cùng lại lừa dối một cách tàn nhẫn rồi rời xa cô không một lời xin lỗi. Cô từng nghĩ , suốt đời này cô sẽ không yêu một ai hết mình một lần nữa, nhưng hoá ra không phải thế.

Trên đời này,  không có người chúng ta yêu nhất,  chỉ có người chúng ta yêu nhất trong một khoảng thời gian mà thôi.

Những ngày sau đó trôi qua rất bình thường, Anh thường đón cô mỗi tối, hai người đi ăn,  đi cà phê,  có khi lại đến chỗ quen để níu giữ hơi ấm của nhau.

Hôm nay Anh và cô đến quán cà phê lần đầu gặp nhau, vẫn lựa chọn chỗ ngồi cũ,  cô và Anh gọi một cặp nước tình nhân.

Ngồi được một lúc thì chủ quán,  là em của Anh ta bước đến,  Anh ta nói.

"Em cho Anh mượn Anh ấy một lúc được không?"

Cô vui vẻ trả lời "Dạ được, Anh cứ mượn đi".

Trước khi rời đi Anh còn dặn dò cô ân cần "Ngồi đây đợi Anh nhé!"

Cô cười dịu dàng khẽ gật đầu khiến Anh an tâm.

Ngồm một lúc khá lâu, cô nhớ hôm qua lúc đi ăn có cùng Anh chụp một vài bức ảnh bằng điện thoại của anh. Anh thì chưa quay lại,  điện thoại để quên trên bàn. Cô mở máy nhưng không có mật khẩu, gõ hai lần điều sai,  lần cuối cùng cô gõ bốn số 0 thì lại thành công.

Cô không tò mò những vấn đề riêng tư của Anh,  chỉ vào mục hình ảnh để xem hình hôm qua, đập vào mắt cô là ảnh Anh chụp cùng cô gái khác mặt Áo đỏ,  nhìn số ngày ghi trên bức ảnh, nhìn chiếc áo Anh mặc,  chiếc xe Anh đi, là vào ngày Anh và cô lần đầu tiên thân mật.

Vị trí cô ngồi còn chưa kịp nguội,  hơi ấm còn chưa kịp tan.

Trái tim cô như bị ai bóp nghẹn. Đau đến rơi nước mắt ngay khoảng khắc này. Anh trong ảnh cười rất tươi còn cô gái kia cuối đầu bấm điện thoại. Cô cười,  cười đến cay đắng.

Cô để điện thoại Anh về vị trí cũ,  cầm túi sách đi xuống lầu thì gặp lại người đã bói cho cô hôm ấy,  nhìn cô nước mắt lăng dài, cô ấy kéo cô vào nhà vệ sinh, đưa cho cô một tờ giấy.

"Bị lừa dối rồi à? "

Cô không đáp,  bật khóc nghẹn ngào,  cô không dám tin, sau nhiều năm như thế cô vẫn chỉ là một con ngốc.

"Em phải làm sao đây,  em muốn rời khỏi đây"

"Em muốn về chị sẽ đưa em về,  nhưng chị biết em không hèn nhát bỏ đi như thế đâu"

Mười phút sau cô lau sách nước mắt,  tô lại son môi và trở lại bàn mình ngồi. Rất nhanh sau đó Anh quay lại,  nhìn khuôn mặt còn vương nước mắt của cô,  Anh đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.

"Em sao thế? "

Cô nghiêng đầu qua hỏi Anh,  rất chậm: "Anh có lừa dối em điều gì không? "

Anh đáp rất nhanh,  chắc chắn :" Không có gì cả"

Đặt điện thoại của Anh trước mặt Anh,  Anh tự hiểu mở màng hình, nhìn bức ảnh trên màng hình ảnh giật mình.

"Không phải như em nghĩ đâu,  em cho Anh giải thích..."

Cô cười. "Anh giải thích thế nào,  nói là Anh vừa đưa tôi về là Anh đi cùng người khác? Giải thích là Anh nói với tôi anh đã về mà Anh lại đi cùng người khác? Anh giải thích như thế nào Anh nói xem anh giải thích như thế nào? "

Cô hét lên,  mặt kệ mọi ánh mắt xung quanh nhìn mình, tất cả mọi đồ vật trên bàn bị cô gạt xuống đất vỡ toan, những mảnh vỡ tựa như trái tim cô lúc này, vụn nát đến thương tâm.

Anh sợ hãi ôm chặt lấy cô,  nước mắt cô lăng dài trên gương mặt thanh tú.

"Anh xin lỗi,  xin lỗi em,  cho Anh cơ hội giải thích, hôm đấy nó bảo nhà nó bị tai nạn nhờ Anh đưa vào viện giúp,  chứ Anh và nó không có gì với nhau cả. "

Cô gạt tay Anh,  cười đến quặng lòng.

"Anh còn muốn tôi tin Anh thế nào đây? Anh lừa dối tôi mà muốn tôi tin Anh thế nào đây? Ai hứa một đời không lừa dối?  Ai hứa với tôi một đời thật thà, đây là cái một đời của Anh có phải không? "

Cô cầm túi xách đứng dậy thì bị ảnh kéo lại,  ôm rất chặt giống như chỉ sợ buông ra cô sẽ đi mất.

Cuối cùng cô cũng tin,  trên đời này có duyên phận,  cũng có nghiệt duyên. Có những người xuất hiện để làm nhau hạnh phúc,  có những người xuất hiện chỉ để làm tổn thương người còn lại.

Ngay từ lúc đầu,  cô đã chuẩn bị tâm lí cho những tổn thương , nhưng sao lúc này cô có cảm giác như trái tim không còn chịu đựng nổi được nữa.

Không phải là không yêu nhau,  chỉ là yêu nhau nhiều rồi lại muốn yêu thêm người khác nữa.

Không phải là Anh không cần cô,  mà có lẽ cần cô rồi, nhưng vẫn dự trữ thêm nhiều người khác , để khi cần, có lẽ không cô đơn.

Ôm cô thật chặt vào lòng, luôn miệng nói câu xin lỗi.

"Anh có thể gọi điện cho họ để chứng minh,  Anh có thể làm tất cả vì em"

Gạt tay Anh ra, giọng cô nấc nghẹn đến thương tâm. " Tôi có cầu mong Anh làm gì cho tôi đâu,  chỉ mong Anh yêu tôi một cách thật thà nhất mà khó đến vậy sao?"

"Không khó,  thật sự không khó, là em hiểu lầm rồi, chỉ là Anh lo em suy nghĩ nên Anh không muốn nói ra,  không phải Anh muốn dấu em".

Trên đời này nực cười nhất là suy nghĩ nói dối để tốt cho đối phương, bởi khi đối phương phát hiện ra đều là dối trá ấy,  họ còn đau gấp trăm ngàn lần.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cô cũng bình tĩnh ngồi đối diện anh, Anh nắm lấy tay cô không buông,  mặc cho cô cố gắng gạt ra.

"Anh không cần hứa thêm gì nữa,  chỉ cần Anh đảm bảo không có lần sau là đủ rồi" . Cô sẽ tha thứ cho Anh lần này, chấp nhận bỏ qua dù cả đời sẽ không quên được nỗi đau này.

Lần đầu của Anh và cô,  kỷ niệm mà cô từng muốn nhớ một đời giờ chỉ cầu một đời để quên.

Anh gật đầu kiên định,  mỉm cười rực rỡ, đôi mắt đỏ hoe nhìn cô như muốn rơi lệ.

"Em hãy tin tưởng Anh,  Anh sẽ không có lần sau".

.....

Tình yêu là như thế, cho dù bạn có phạm lỗi ra sao,  gây tổn thương cho họ ra sao, chỉ cần trái tim còn đập,  họ nhất định còn cố gắng kiên trì.

Cô nằm trên giường cùng Anh,  cầm điẹn thoại Anh lướt facebook rồi đột nhiên nghiêng đầu qua nói: "Tuần sau sinh nhật em gái Anh đấy". Câu nói nhẹ nhàng nhưng ý châm chọc rõ rệt.

"Mặc kệ nó" giọng Anh như không được thoải mái cho lắm.

"Anh có đi không?" cô chống cằm hỏi.

"Không biết nữa"

Hai người ở bên nhau đến nay cũng gần bốn tháng. Cô dần cảm nhận thấy có nhiều điều đổi thay,  nhưng không rõ điều gì đang thay đổi.

Trầm ngâm một lúc lâu,  cô thấp giọng :"có thể không đi được không,  em không muốn phải suy nghĩ".

Người em gái này của Anh,  cô có cảm giác bất an, là người mà Anh đã từng vì cô ta mà nói dối cô. Người làm vỡ tan mộng tưởng đẹp đẽ về lần đầu tiên giữa cô và Anh chính là cô ta.

"Được,  Anh không đi"

Cô ngồi dậy,  cười rực rỡ như đoá hoa tường vi,  xinh đẹp toa ra thứ ánh sáng chói mắt. "Hứa nhé! "

Anh gật đầu cười nhạt. "Anh hứa"

Cô cuối đầu hôn nhẹ lên môi Anh, nụ hôn chất chứa đầy tin yêu vả mộng tưởng.

Có đôi lúc, bản thân chỉ cầu mong bớt đi vài đợt sóng gió, thêm vài phút bình yên.

Một tuần trôi qua thật nhanh, cô ngồi thẩn thờ trong quán cà phê, nhìn bức ảnh trên màng hình laptop mà thời gian như ngừng lại.

Bức ảnh của bốn người,  thời gian là tối hôm qua, hiện nay mỗi club đều có ảnh của khách hàng để lưu giữ tạ trang wed của club.

Cô bắn đầu hối hận về sự tò mò chết tiệc của bản thân, vì sự đa nghi quá đáng mà đẩy bản thân xuống tận cùng đáy vực.

Trên ảnh là bốn cô gái chụp hình cùng nhau,  bức ảnh sẽ rất bình thường nếu không có sự xuất hiện của người đàn ông kia. Bóng lưng quen thuộc lọt vào ống kính của máy ảnh.

Dáng người cao và hơi gầy, bộ quần áo sáng hôm đó Anh còn mặc khi gặp cô, phía bên đỉa quần còn đeo chùm chìa khoá nhỏ. Chỉ cần nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra bóng lưng này của ai.

Gập laptop,  cô trả tiền rồi rời khỏi quán cà phê. Ngồi trên taxi cô lơ đãng đế mức tài xế hỏi đến ba lần : "Cô đi đâu? " cô mới trả lời: "Cho cháu đi một vòng Hà Nội đi chú".

Tài xế nhìn cô có vẻ khó hiểu nhưng vẫn lái xe đưa cô đi một vòng Hà Nội.

Nhìn qua cửa xe, cô đi qua những con đường quen thuộc, những quán ăn hai người thưởng thức cùng nhau,  sao giờ cô muốn đi khỏi nơi này đến thế. Nơi này khiến cô sợ hãy,  sợ rằng nếu cứ ở nơi này,  nó sẽ khiến cô gục ngã mất.

Cô lấy điện thoại gọi cho Anh,  đến lần thứ ba Anh mới nghe máy.

"Anh đang làm gì đấy? " cô hỏi.

"Anh đang ở nhà,  mới dọn nhà xong!" Anh nói,  giọng của Anh có vẻ mệt mỏi.

Không chần chừ,  hỏi thẳng: " Nói cho em biết,  tối qua Anh có đi đâu không? "

Anh trả lời rất nhanh: "Đi đâu là đi đâu? "

"Em chỉ hỏi Anh có đi đâu không? " cô dần cao giọng, sự kiên nhẫn dần biến mất.

Anh tỏ ra bực mình,  lớn tiếng quát :" Tôi chẳng đi đâu hết,  có gì cô cứ nói,  đừng vòng vo"

Cô cảm thấy ngực mình đau, rất đau,  cứ như Anh dùng một vật nhọn đâm vào rồi đục khoét. Cô rất muốn chửi thề, rất muốn.. Nhưng cô biết trong lúc tức giận, lời nói không suy nghĩ sẽ gây tổn thương người khác,  cô không muốn làm Anh tổn thương.

"Tối hôm qua Anh có đi sinh nhật em Anh không? " Cô nén cảm xúc,  nhẹ nhàng hỏi.

"Không! Đi đâu mà đi". Anh vẫn nói dối.

"Em hỏi lại, Anh có đi không?"

"Không là không! " Anh kiên định với câu trả lời của mình.

Cô cúp máy, gửi bức ảnh cho Anh. Mười phút sau Anh mới nhắn tin cho cô,  cô còn tưởng Anh sẽ nhận, nhưng không, Anh vẫn chối cãi: " Nhìn có cái lưng mà cô nói tôi, cô bị điên à?".

Cô thấy mệt mỏi đến mức khó thở,  không biết nên nói gì với Anh. Vài phút sau cô nhắn lại cho Anh một dòng ngắn ngủn "Em đã cho anh cơ hội nói thật,  nhưng Anh không nói,  bây giờ em mệt rồi,  kết thúc đi".

Nhắn xong cô chặn facebook,  số máy anh, tất cả những gì Anh có thể liên lạc với cô. Lúc này cô cảm thấy cuộc đời này có thật nhiều điều ngang trái với cô.

Người đàn ông trước kia của cô, chưa từng một lần nói dối cô, nhưng cuối cùng lại phản bội, đâm một nhát thấy xương thấu tuỷ.

Người đàn ông hiện tại của cô,  suốt chặn đường luôn dối gạt cô, chưa một lần thật thà dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.

Cô từng cầu chỉ cần đời này được bình yên. Sao cuộc đời lại toàn đem đến cho cô những ưu phiền vậy.

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe,  Hà Nội rất đẹp nhưng cũng rất cô đơn. Mỗi con phố,  quán ăn đều mang đến những kỉ niệm, cô từng sợ hãi chạy khỏi Hà Nội năm năm. Đến khi trở về gặp người đàn ông hiện tại tưởng đâu nhân duyên,  nào ngờ là nghiệt duyên.

Tối hôm đó, cô không về nhà sớm mà tụ tập nhóm bạn đi uống rươu ở một khu phố náo nhiệt. Hai nam hai nữ ngồi đối diện nhau. Đứa bạn gái ngồi bên cạnh cô lên tiếng :" Hôm nay nó thất tình, nên chúng mày đừng uống nữa vời, say hết cho tao". Nói xong nó chỉ vào hai thằng đàn ông đang cười ngoác miệng ở đối diện: "Rồi rồi, không hiểu sao tao lại chơi chung với hai con nát rượu như chúng mày! ". Nói xong bốn người cụng ly.

Từng đợt rượu chảy xuống cổ họng khiến cô khó chịu nhưng vẫn cố gắng uống. Ít nhất khi buồn, cảm giác say luôn khiến cô thoải mái.

Đến khi bốn đứa ngà ngà lên,  đứa bạn kế bên vỗ vai cái bộp, gào lên:" Tao quên mày đổi chỗ cho tao sang kia ngồi, chụp ảnh gửi cho người yêu nó gen. Thế là nó bay sang ngồi cạnh thằng bạn cô,  thằng còn lại ngậm ngùi sang ngồi cạnh cô.

Đến khi đưa điện thoại cho bạn cô xem,  cô nói :"Đây nhé, tao ấn nút gửi nhé! ", nó mới giằng lại điện thoại cô bấm xoá,  trong lòng cô bỗng nổi lên một đợt cuồng phong. Mặc dù bọn cô là bạn bè thân thiếc, chơi với nhau từ hồi học cấp hai, nhưng chỉ là một tin nhắn nó cũng không muốn cô gái của mình phải suy nghĩ.

Qua ánh mắt cô nó,  cô nhận ra nó rất để tâm đến người con gái ấy, cô thật gen tị với cô ấy. Ít nhất có một người đàn ông trước khi làm gì đều để tâm đến cảm xúc của cô ấy, thật may mắn.

Năm bình rượu nhỏ đã cạn, mỗi bình chỉ bé bằng chai hồ lô ngày xưa.

Rượu tưởng nhẹ mà cay

Uống như mật mà say

Tình tưởng cạn mà sâu

 

             Yêu tưởng nhạt mà đau.

Ba mươi phút sau,  có người đằng sau nắm chặt tóc cô, kéo ngược lại,  cơn đau khiến cô nhíu mày.

Bạn của cô đột ngột đứng lên hết,  cô vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì thì chúng nó kéo cô ngồi dậy,  lúc này cô mới nhìn thấy, người phía sau cô chính là Anh.

"Anh làm cái trò gì thế? " một đứa bạn của cô lên tiếng.

"Mày biết tao là ai không mà lên tiếng? " Anh bước lên phía trước, chợn mắt đầy hung dữ nhìn bạn của cô.

Lúc này cô mới nhìn thấy phía sau Anh là hai người đàn ông,  đều là bạn của Anh, họ nhìn cô đầy ái ngại. Cô tỉnh táo được vài phần,  đẩy đứa bạn cô ra phía sau.

"Người yêu tao,  để tao giải quyết, chúng mày về trước đi! "

Ba đứa nhìn cô không yên tâm.

"Không được,  tao không thể để mày ở đây một mình được ".

Cô cảm động trước sự quan tâm của chúng nó, mỉm cười dịu dàng mà kiên định.

"Chúng mày biết tao là người như thế nào mà".

Nói mãi chúng nó mới chịu về,  nhưng nhỏ bạn gái nó nhất định ở lại với cô.

Lúc này cô mới nhìn Anh đang ở trước mắt cô,  sự thất vọng trong mắt cô không thể nào che giấu.

"Sao Anh lại ở đây? "

Anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Tôi phải hỏi tại sao cô lại ở đây,  cãi nhau với tôi rồi đàn đúm say sưa để đêm về khách sạn ngủ với nhau à? "

Lời nói của Anh,  từng câu, từng chữ như mũi tên xuyên qua tim của cô.

Người đàn ông cô yêu thương là đây sao?  Người đàn ông cô dành những tin yêu còn sót lại cho Anh chỉ là người như thế này thôi sao?

Đau đớn,  thất vọng, mệt mõi.  Cô ấp úng mãi không nói thành câu,  đôi tay run đến xiếc chặt chiếc váy trên người để níu kéo chút tỉnh táo còn sót lại. Mãi sau cô mới nghèn nghẹn nói "Anh đang nói gì thế? ".

Anh bước đến nâng cằm cô lên ấn mạnh khiến cô đau đớn "Tôi hỏi cô có yêu tôi không? "

Đây là con phố đông đúc,  người qua lại nhiều không đếm xuể, hàng trăm con mắt đang dồn về phía họ. Đột nhiên cô nở nụ cười, nụ cười lạnh như gió tháng mười hai.

"Yêu"

"Cô yêu tôi thế nào? "

"Rất yêu"

"Vậy cô đã từng ngủ với thằng khác chưa? "

Nụ cười lạnh trên môi bỗng đông cứng,  không khí im lặng bao trùm,  họ đang chờ xem kịch hay.

"Mày hỏi hơi quá đáng rồi đấy! " đột nhiên thằng bạn Anh từ sau lên tiếng.

Anh không để tâm mà tiếp tục hỏi cô " Sao?  Không trả lời được à? "

Anh rời tay xuống xiếc chặc eo cô trước mặt mọi người. Anh coi cô như một thứ đồ vật,  tuỳ ý giẫm đạp.

"Thế tôi đổi câu khác,  cô đã ngủ với bạn cô chưa? "

Cô bổng hít một hơi thật sâu,  cuối xuống rồi ngẩn mặt lên , ánh mắt đột ngột thay đổi. Cô như cùng Anh diễn một vỡ kịch nếu Anh đã thích,  cô sẽ diễn đến cùng.

Cô đặc tay lên eo Anh, giọng nói đủ vang để mọi người Xung quanh nghe thấy. "Anh có yêu em không? "

Anh cười "Tôi không biết".

"Anh có từng yêu em không? "

Anh gạt tay cô ra, khinh miệng mà đáp :" Câu hỏi này của cô,  tôi không muốn trã lời".

Cô rời khỏi bàn tay của Anh, từ tốn chỉnh lại chiếc váy của mình. Sự kiêu ngạo vốn có đã trở lại. Nhìn sâu vào mắt Anh,  cô đáp một câu thong thả: " Để tôi trã lời câu hỏi của Anh,  tôi yêu Anh,  rất yêu,  nhưng là trước kia,  giờ thì hết rồi. Tôi chưa từng ngủ với người đàn ông khác,  lại càng không ngủ với bạn của mình. Tôi không hiểu,  rốt cuộc Anh lấy suy nghĩ đó ở đâu ra,  tại sao Anh lại ở đây,  nhưng Anh hãy nhớ một điều giây phút Anh xuất hiện ở đây,  mọi thứ đã chấp hết. Lần đầu trong cuộc đời tôi biết hối hận,  hối hận vì đã lãng phí thời gian ở bên An, hối hận vì đã nghe Anh mà biến mình thành một con ngốc, hối hận vì đã bỏ qua cho Anh,  kể khi Anh đã lừa tôi hết lần này đến lần khác."

Cô cầm túi xách quay đi. Hiện tại bây giờ cô thấy mình như một vũ công bị trẹo chân trên sân khấu,  loạng choạng mất phương hướng. Bản lĩnh nắm giữ sân khấu dường như chẳng còn.

Tình yêu hoá ra luôn khiến người ta đau đớn như thế. Chỉ cần lời nói cũng đủ khiến người ta xương tuỷ như vỡ nát. Trái tim dường như dày xéo đến không còn hình dạng.

Không được khóc,  không được khóc,  cô tự nhủ với bản thân nhưng vẫn không kiềm chế được cảm xúc mà nước mắt cứ thế rơi ngay khoảng khắc quay lưng đi, khoảng khắc mọi thứ chấm hết. Một lần nữa sự cố gắng của cô trở nên vô nghĩa, một lần nữa cô thất bại trong tình yêu. Hơi men chưa tan hết,  nhưng lúc này cô tỉnh táo hơn rất nhiều.

Có người từng nói,  không phải ai đến bên cuộc đời mình cũng khắc lên hai chữ 'hạnh phúc'. Có người đến chỉ để khắc lên chữ đau. Mỗi người đến rồi đi đều để lại những dấu ấn nhất định trong cuộc đời, nhưng có phải dấu ấn này quá tàn nhẫn với cô rồi không?

Cô từng cho rằng,  bản thân đã từng bị vấp ngã, bị tổn thương trong tình yêu thì sẽ khôn ngoan hơn rất nhiều. Nhưng cô sai rồi,  có lí chí và thông minh hơn bao nhiêu thì khi gặp người mình yêu,  đều không đủ tỉnh táo. Tình yêu không nghe theo lí trí,  chỉ đi theo trái tim.

Cuộc đời thật trớ trêu,  đi một vòng lớn đến thế,  lại trở về vạch xuất phát.

"Gọi cấp cứu,  gọi cấp cứu nhanh lên! "

Cô được đưa vào phòng cấp cứu,  khuôn mặt xanh xao nhưng không mất đi vẻ đẹp vốn có. Thời gian đã bào mòn thanh xuân của cô,  đã mài gọt cô trở thành người hôm nay.

Ba tiếng sau,  cô tỉnh lại.

"Chị không sao chứ? "

Cô nhìn lên trần nhà trắng tinh,  xung quanh là mùi thuốc khử trùng khién cô không thoải mái.

"Chị ổn"

Cô bị ngất vì làm việc quá sức,  ăn uống không điều độ. Cơ thể chúng ta mệt mỏi quá độ thì khuỵu ngã. Còn chúng ta,  đi đến giới hạn thì tự khắc buông tay.

Làm thủ tục xong, cô tự lái xe về nhà,  nhìn qua gương chiếu hậu cô mới nhận ra mình đã thực sự thay đổi.

Sau buổi tối ngày hôm ấy Anh đã gọi cô và xin lỗi cô rất nhiều,  Anh nói là Anh say,  anh mất kiểm soát , vô tình nói ra những lời không hay đối với cô,  Anh biết là Anh sai. Đáng tiếc,  cô không còn muốn tiếp tục mối tình này nữa.

Cô dừng lại ven đường,  vào quán mua một ly cà phê, vừa thanh toán tiền,  nhận đồ rồi quay lưng bước ra thì người đàn ông ấy bước vào.

Bốn năm qua Anh không hề hay đổi tí nào,  vẫn vẻ phong lưu ấy,  vẫn quần âu,  áo sơ mi là lượt, phẳng phiu,  vẫn nụ cười dịu dàng như thế,  chỉ tiếc nó chưa từng dành cho cô.

Cô nhìn Anh rất lâu. Hai người đều khựng lại,  nhưng rồi cô gái đang nắm tay Anh khiến cô chợt tỉnh. Cô chủ động nghiêng người quay đi,  nơi lòng ngực cô nhói lên một chút.

Hoá ra là yêu thương bao nhiêu,  nhưng một lần lỡ nhịp là mất nhau cả đời. Có những mối quan hệ tưởng đâu sâu đậm nhưng chớp mắt một cái trở thành người cũ dửng dưng.

Anh đã tìm được chốn bình yên của mình,  cô cũng mừng cho Anh mặc dù Anh đã gây ra cho cô tổn thương quá lớn. Nếu đã kết thúc thì không nên thù hận,  thù hận một người chỉ chứng tỏ trong lòng vẫn còn để tâm.

Lúc đi ngang Anh,  cô đột nhiên nở nụ cười,  nụ cười xinh đẹp và dịu dàng giống như năm ấy mà cô nghỉ mình không thể cười được nữa.

Nếu đã chia lối,  cô sẽ không cao thượng mà chúc phúc cho Anh lời chúc phúc cho Anh. Lời chúc tốt đẹp nhất với cô chính là sự im lặng, không làm phiền đến cuộc sống của nhau. Đến khi chúng ta thực sự quên được quá khứ, chúng ta mới thực sự trưởng thành.
____________end______________

Ya~~~~ cuối cùng cũng xong :3
Yu còn định up thêm nhìu câu chuyện như vậy nửa.
Đọc xong mí bạn thấy sao????











Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store