Hanako
Ba ngày sau...Hôm nay nó phải nộp bản kế hoạch cho buổi lễ mừng ngày thành lập trường và buổi vũ hội, cho mọi người trong Hội học sinh xét duyệt và họp bàn về ngân sách, cách trang trí cho hội trường. Dù sao thì đây cũng là một buổi vũ hội lớn và cần phải cẩn thận về mọi thứ nếu không muốn trường bị mang tiếng. Nó khá lo lắng, bản kế hoạch này nó đã suy nghĩ và suy xét về mọi khía cạnh, mọi mặt để làm sao có thể tạo ra một buổi vũ hội mang ấn tượng tốt nhất, nó có một nguyên tắc mà nó nhất quyết sẽ không phá vỡ, đó là đã nhận làm một việc gì thì phải hoàn thành việc đó một cách tốt nhất, nó rất ghét làm việc nửa vời, với nó không làm thì thôi mà đã làm thì phải thật tốt thật hoàn hảo. Cho nên về buổi vũ hội lần này nó đã phải suy đi nghĩ lại rất nhiều, cũng viết ra rất nhiều bản kế hoạch, sau đó lựa chọn thật kỹ càng, vì nó không biết là ngân sách được cấp là bao nhiêu, nên nó không chỉ có một bản kế hoạch, nó phải linh hoạt và tìm ra nhiều cách thay đổi để có thể phù hợp với mọi loại ngân sách nhưng mà vẫn tạo ra được một buổi lễ và một buổi vũ hội hoàn hảo nhất. Đó là những gì nó đã nghĩ và làm trong suốt 3 ngày qua. Bây giờ nó chắc chắn là dù ngân sách có eo hẹp hay rộng rãi thì nó vẫn có cách để tạo ra một buổi lễ, một buổi vũ hội tốt nhất. Cốc...cốc.._ Vào đi – Tiếng người bên trong vọng ra.Nó mở cửa bước vào._ Chào buổi sáng, mọi người. Hôm nay em đem bản kế hoạch tới, mọi người xem dùm em - Nó nói, tay đưa ra một số bản kế hoạch nó đã viết mà theo nó là tốt nhất..._ A.. chào buổi sáng, Hanako – chan, mọi người đang đợi cậu nè..- Suzuko lên tiếng khi nhìn thấy nó, hai người còn lại trong phòng cũng quay ra nhìn nó._ Xong rồi à? Em vất vả rồi, Hanako – kun – Anh Yuuki nhìn nó mỉm cười, rồi nói._ Không đâu, việc em nên làm thôi mà anh – Nó trả lời._ Xong rồi thì chúng ta nên họp bàn về ngân sách đi, Nii – san. – Kazuo lên tiếng._ Ừ, chúng ta sẽ họp ngay bây giờ, à... Suzuko... Akira đâu rồi? _ Ơ..dạ... lúc sáng em có kêu anh ấy dậy đi cùng nhưng anh ấy bảo rằng ảnh sẽ đi sau, chắc lại ngủ quên mất rồi? Thiệt tình... Tại sao mình lại có một ông anh vô trách nhiệm như vậy chứ? Để em gọi anh ấy lên – Suzuko càu nhàu rồi thở dài, cầm điện thoại chuẩn bị gọi._ Không cần gọi...chúng ta đến nhà em họp, anh đang rất muốn "tâm sự" với anh trai của em đây, Suzuko. – Kazuo lạnh lùng nói...Nó rùng mình, đáng sợ quá, mình vừa cảm nhận được sát khí thì phải...Hai người kia cũng không khác gì nó...sát khí nồng nặc..._ Ờ..ờ..được chúng ta đi – Yuki nói, anh thực sự sợ thằng em này của anh rồi, anh thầm than.Suzuko cũng thầm than, cầu mong cho anh mình không bị thương gì nặng, cô như muốn khóc trong lòng, trời ơi..ông anh chết tiệt này, hại cô rồi..._ Alo! Đem xe đến cho tôi! 5p – Kazuo cầm điện thoại, bấm gì đó và ra lệnh."Vâng.. tôi sẽ đem đến ngay" - Tiếng nói đáp lời._ Được rồi, chúng ta cũng nên chuẩn bị đồ đi thôi – Kazuo cúp máy rồi nói như ra lệnh._ À..ừ...Anh sẽ xin phép hiệu trưởng cho Hội học sinh nghỉ phép – Yuuki ôn tồn nói.5p trôi qua....Kítttttttttttttt....Một chiếc xe limo phanh lại ngay giữa trường White Star..Mọi học sinh trong trường bắt đầu nhốn nháo nhìn ra cửa, không biết có chuyện gì..thì..._ Aaaaaa....Hội học sinh kìa.... – 1 hs la lên.Tất cả nhìn xuống...Từ cổng trường học 4 người bước ra..._ Ôi anh Yuki kìa...đẹp trai quá.... – 1 ns vừa ôm tim vừa cảm thán._ Ôi anh Kazuo nữa kìa... - 1 ns khác mắt long lanh._ Waaaa....Suzuko – chan kìa.... – 1 đám nam sinh khác lại hét lên khi nhìn thấy Suzuko.Còn nó thì đang ôm đầu suy nghĩ thật lâu rồi phán thầm một câu:_ Thì ra, trường White Star không những là nơi đào tạo ra những tài năng của đất nước mà còn là nơi xuất hiện căn bệnh hám trai, dại gái...không có thuốc chữa được..._Trời...con nhỏ chuyển trường xấu xí...sao nó lại được đi cùng bọn họ chứ? Mặt nó dày thật... - Đó là những câu nói nhằm vào nó._ Hanako – kun, em ổn chứ? –Yuki ôn tồn hỏi._ Em không sao, em quen rồi._ Thế khi nào thì anh được chiêm ngưỡng gương mặt thật của Hanako đây – Yuki thì thầm vào tai nó, rồi cười làm mặt nó đỏ hơn quả cà chua, lắp bắp nói:_ D...dạ..chắc là...sắp...sắp rồi. _ Haha..anh rất mong chờ đấy. – Anh nói rồi nháy mắt với nó.4 người bước lên xe, trong sự ngưỡng mộ và ghen tỵ, mà chủ yếu nhằm vào nó mà ghen tỵ, nó cũng chẳng thèm để ý, bước lên xe ngồi vào chỗ....Chiếc xe lăn bánh ra khỏi trường bỏ lại sau lưng những lời ngưỡng mộ, cảm thán...Bỗng chốc không khí trở nên im lặng...Tại sân trường, một cô gái gương mặt xinh xắn nắm chặt tay vẻ mặt giận dữ, cô cầm điện thoại gọi cho ai đấy:_ Mọi chuyện ổn chưa? Chúng ta sẽ thực hiện kế hoạch vào buổi vũ hội sắp tới, hãy cẩn thận..."Vâng"...Chiếc limo màu đen đang rẽ vào, lăn bánh qua chiếc cổng lớn, rồi dừng trước một căn biệt thự, nói thật ra thì giống tòa lâu đài hơn là biệt thự...Chiếc cửa xe mở ra, 4 người lần lượt bước xuống xe...Nó vừa bước xuống nhìn thì đứng hình...._ Su..Su..Suzuko – chan...đây..đây.. là..nhà cậu hả? _ Ừa...hjhj... - Suzuko cười tươi nhìn nó -...Hanako – chan? Hanako? Hanako?_ Hả? À..ừ..cậu nói gì? – Nó giật mình._ Cậu sao vậy? Sao như người mất hồn thế? – Suzuko lo lắng hỏi._ À...không...mình không sao – Nó vội xua tay trả lời, đúng là con của Quốc Sư có khác... _ Ờ...mình vào nhà thôi._ Ừm..Cánh cửa bật mở, một bác trai lớn tuổi bước ra..._ Cô chủ mới về...Thật vinh hạnh được đón tiếp hai vị Hoàng Tử, mời hai người vào ngồi – Bác ấy cúi đầu kính cẩn chào 3 người, rồi đưa mắt nhìn sang nó._ A...Tanaka – san, đây là Hanako – chan, bạn của cháu, bác hãy tiếp đãi cô ấy thật tốt – Suzuko thấy thế liền giải thích._ À...vâng...chào mừng Hanako tiểu thư – Tanaka – san nói.Suzuko quay sang Hanako rồi nói:_ Đây là, Tanaka – san, quản gia nhà tớ, cậu cứ tự nhiên nha, Hanako ._ À..ừ.. – Nó thì mắt cười, môi giật giật, ậm ừ vài tiếng._ Akira đâu rồi? Tanaka – san – Chợt Kazuo lên tiếng._ À..cậu chủ vẫn đang ở trong phòng ngủ, thưa Nhị Hoàng Tử - Tanaka – san lại cúi đầu kính cẩn nói._ Chậc...cháu đã nói rồi, Tanaka – san cứ gọi tụi cháu bằng tên là được mà, không cần kính cẩn thế đâu – Yuki chợt lên tiếng._ Như thế đâu có được, thưa Đại Hoàng Tử - Tanaka – san hốt hoảng nói._ Cháu bảo không sao là không sao mà, Hoàng tử gì chứ? Cháu cũng là một học sinh bình thường thôi mà, nếu bác cứ gọi cháu với Kazuo là Hoàng tử thì cháu sẽ giận đó._ Ơ...cái này.. – Tanaka – san ngập ngừng._ Tanaka – san, bác cứ làm những gì anh ấy bảo đi, còn nữa cũng đừng gọi cháu hay Hanako hay anh cháu là cô chủ cậu chủ tiểu thư gì cả, nha – Suzuko nói._ Thôi được, nhưng tôi vẫn phải gọi là cậu Yuki, cậu Kazuo, như vậy được chứ? _ Được ạ, bác đừng lo – Yuki nói._ Vâng, vậy mời các cô cậu vào nhà, bên ngoài trời nắng lắm – Tanaka – san nói rồi đưa tay mời.Vừa bước vào, nó đã bị choáng ngợp bởi không gian xung quanh, mọi đồ vật đều mang trên mình sự tráng lệ, tất cả mọi đồ vật trong nhà đều chắc chắn là đồ thượng phẩm, xa xỉ...Đúng là nhà của Quốc Sư...cứ như cung điện mini vậy...À mà nó vốn dĩ là cung điện mà...nhà Hoàng Thân đã như vậy rồi, thế thì nhà của Thiên Hoàng chắc thuộc dạng siêu khủng...nó không dám tưởng tượng nữa._ Mọi người cứ tự nhiên nha – Suzuko nói rồi quay sang Tanaka – san bảo – Tanaka – san, mang cho tụi cháu một ít trà nhé...Ủa? Anh Kazuo đâu rồi – Suzuko lại nhìn xung quanh và hỏi.Rầmmmmm! _ Ui da, trời sập...Ủa không phải? Đứa nào vậy hả? Muốn anh đây thông à? – Một giọng nói hét lên. Cả đám giật mình, nhìn nhau, một bầu không khí im lặng bao trùm cả phòng khách. Lúc này tại một căn phòng khác, 1 người ngồi dưới sàn nhà ngước mặt nhìn trân trối cái người vừa đạp anh ta xuống giường...._ Thằng này nè! Muốn thông anh à! – Kazuo nhếch môi.Akira rùng mình "Ặc, sát thần tới"._ Ahaha...Sao hôm nay rồng lại tới nhà tôm thế này – Akira giả lả cười._ Ồ...không có gì đặc biệt, chỉ tại cái thằng nào đó, cứ lớn họng bảo sẽ tới họp không quên, thế mà bây giờ vẫn còn ngồi đây! – Kazuo nhướng màyAkira giật mình "Chết mợ, mình quên mất, hôm nay khó sống rồi đây..."_ Ahaha...đâu có, mình định mời mọi người tới đây nên cố ý quên đó mà._ Ồ...vậy sao? Là thật hay lý sự cùn đây? – Kazuo lên giọng, nhếch miệng._ Ahaha..thật mà, cậu xuống lầu đợi mình, mình xuống ngay mà.Kazuo trừng mắt cảnh cáo:_ Hừ! Mình cho cậu 5p, không xuống thì...tự hiểu nha – Kazuo thì thầm vào tai của Akira, làm anh rùng mình xanh mặt._ Ahaha..tất...tất nhiên – Akira cố nặn ra một nụ cười, anh vừa nói vừa đẩy Kazuo ra khỏi phòng, đóng cửa rồi vội chạy đi VSCN, vừa thay đồ anh vừa nghĩ " Thật đáng sợ"._ Giống em nó một chút thì tuyệt rồi, không biết cô bé ngày ấy ra sao rồi nhỉ? Cô bé, em đang ở đâu? – Akira thở dài, cô bé đáng yêu lúc xưa của anh, hình ảnh một cô bé bặm môi rượt theo anh để trút giận vẫn còn đọng lại trong tâm trí nhưng cô bé ấy..._ Anh sẽ đợi em, dù em có ở đâu biết không, cô bé ngốc dễ thương của anh? – Akira mỉm cười nhẹ, trong mắt anh thoáng vụt qua nỗi buồn nhưng nhanh chóng trở lại bình thường...Anh ra khỏi phòng, rồi vước xuống lầu, nhìn xung quanh:_ Ặc...sao con nhỏ xấu xí đó cũng ở đây thế, mất thẩm mỹ quá, hấp diêm thị giác aaaaa – Akira hét lên khi nhìn thấy nó._ Onii – chan/Akira – kun.Suzuko và Yuki cùng lên tiếng, chợt nó bảo:_ Ồ...thế ra con trai cả của Hoàng Thân lại là một tên bất lịch sự, nói chuyện như đứa thiểu năng, tứ chi phát triển mà tư duy thì thụt lùi...Suzuko – chan, mình thấy tội nghiệp cậu quá, có một người anh như vậy chắc cậu vất vả lắm...à mà cái từ "hấp diêm thị giác" có vẻ hay đó, nhưng nếu tôi hấp diêm thị giác của anh thì anh cũng đang hấp diêm thính giác của tôi đấy, Ủy viên ban Kỷ Luật mà lại suốt ngày vi phạm kỷ luật như vậy thì sao giữ trật tự được nhỉ? Anh Yuki à, em đề nghị nên đổi Ủy viên ban Kỷ Luật mới đi ạ, để vậy thì không tốt cho trường chút nào...Có một sự im lặng chà bá ngay tại phòng khách của một căn biệt thự cực lớn..._ Đúng không, anh Yuki?? – Nó hỏi lại anh Yuki._ Hả? Hử?...à...à...được anh sẽ suy nghĩ – Yuuki ngơ ngác._ Cô....Anh Yuki, em phản đối._ Em đồng ý, Hanako – chan toẹt vời ông mặt trời, chỉ có cậu là hiểu mình – Suzuko chen vào, vừa giơ ngón tay cái khen thưởng nó vừa giả bộ bất lực vô cùng._ HẢ? Suzuko, cũng vậy sao, em có phải là em gái của nii – chan không vậy!_ Đây là quả báo, quả báo đó nii – chan à – Suzuko nhún vai._ Ơ...phản đối...phản..._ Được rồi, chúng ta tập trung chuyên môn đi, mất thời gian quá – Kazuo cắt ngang._ À ừ okay..em đưa các bản kế hoạch cho anh xem nào.Nó cầm xấp tài liệu vừa in ngày hôm qua ra, đưa cho mọi người:_ Em đã suy nghĩ ba ngày nay và viết ra được ba bản kế hoạch sau, mọi người xem thử, rồi lựa chọn, nếu không hài lòng thì có thể thay đổi cũng không sao? Vì em không biết ngân sách mình được cấp cho sự kiện này là bao nhiêu nên..._ Cậu viết thật đấy à? Cậu thật giỏi, Hanako – chan à – Suzuko cảm thán._ Trong này, anh thấy có vài cái rất hay, nhưng có một số chỗ cần thay đổi, em đừng lo ngân sách không thiếu đâu – Anh Yuki nói._ Tôi cũng thấy như vậy, hay là chúng ta thay đổi như thế này đi........Sau một buổi chiều bàn tán, thì cả bọn cũng đã có được một bản kế hoạch tốt nhất, thực sự rất mệt nhưng cũng rất vui, nó nghĩ thế, đã lâu rồi nó không làm việc gì cùng bạn, nói trắng ra từ lúc đến trường này, nó hầu như chẳng có người bạn nào, vậy mà bây giờ nhìn này...._ Được rồi, tốt lắm, vậy chúng ta sẽ chọn bản kế hoạch này nhé! Bây giờ, phân công việc thực hiện, ngân sách như vậy thì oke rồi, Kazuo và Akira, hai đứa sẽ phụ trách trang trí buổi lễ trưởng thành, đón tiếp phụ huynh của các học sinh và lo phần kỷ luật...Còn Hanako, Suzuko sẽ cùng anh lo phần trang trí hội trường cho buổi vũ hội và lo các tiết mục biểu diễn, cũng như thức ăn dùng trong buổi vũ hội, cứ như vậy mà làm được chứ?_ Vâng._ Oke.Bốn giọng nói vang lên, cuối cùng thì buổi họp cũng kết thúc và ai về nhà nấy, trên đường đi ra, nó chợt thấy...Phịch....Nghe tiếng động 4 người kia quay lại, thì thấy nó ngã xuống..._ Hanako – chan/Hanako/Nhỏ xấu xí? Ủa, đây là....sao tối vậy? Mình nhớ mình đang chuẩn bị đi về mà ta? Nó nhìn xung quanh không có gì ngoài bóng tối...Nó cứ bước đi tới, nó đã quen với việc ở trong bóng tối mất rồi thì phải? Không nghe, không thấy, không cảm nhận được gì...Quen rồi, nó đã không còn là cô bé khóc nhè khi xưa nữa..chợt..._ Nè đồ ngốc, chúng ta đã hứa rồi nhé! Không được nuốt lời đó._ Em không ngốc, hứ, em biết rồi.Ai vậy? Nó nhìn xung quanh, sao không thấy ai? Giọng nói này, trẻ con sao?...Chúng là ai vậy nhỉ? Lời hứa...hứa gì chứ?....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store