ZingTruyen.Store

Han Trung Vo Thuc

Hiện tại bách gia đóng quân gần Bất Dạ Thiên, các gia chủ đang cùng nhau bàn bạc mưu kế, mục đích để chiếm Bất Dạ Thiên cùng giết Ôn Nhược Hàn. Nhiếp Minh Quyết làm người trực lai trực vãng, nghe không vào mưu hèn kế bẩn, trực tiếp phách mặt bàn, đứng dậy nói: "Đều là hành vi tiểu nhân! Sợ hắn Ôn Nhược Hàn làm cái gì, để Nhiếp mỗ xung phong là được, các vị còn sợ gì nữa?" Hắn thân hình cao chín thước, đứng lên có một loại áp bách vô hình, mặt bàn bị hắn phách đến nứt, nhất thời không có ai mở miệng phản bác.

Không khí đang trầm trọng, đột nhiên có môn sinh Giang gia chạy tới báo tin: "Bên ngoài có một đám người già và trẻ em muốn cầu kiến Ngụy công tử."

Vô ý tin này giải vây cho mọi người, đại gia đều thở dài một hơi rồi tò mò nhìn ngoài cửa. Một lát sau, tên môn sinh lần nữa tiến vào, theo sau chính là tỷ đệ Ôn Nhu cùng gần năm mươi người Ôn gia. Nhưng đám người này không có một ai mặc y phục Viêm Dương Liệt Diễm, đều khoác lên mình y phục tầm thường.

Ngụy Vô Tiện nghi hoặc nói: "Ôn Nhu, các ngươi đây là?"

Giờ phút này Ôn Nhu đã không còn cao ngạo như hồi ở giám sát liêu, cả người mệt mỏi bất kham, nhẹ giọng nói: "Ngụy công tử, lần này ta mang một nhánh Ôn gia người quy thuận với ngươi."

"Này…" Ngụy Vô Tiện có chút khó xử, đánh giá liếc mắt Giang Trừng một cái, thấy hắn không chút nào để ý, lại nhìn Lam gia bên kia đang nghiêm ngồi tại chỗ Lam Vong Cơ, nói: "Ôn Nhu, cảm tạ ngươi tín nhiệm, nhưng là ta không có khả năng thu các ngươi… Không bằng các ngươi quy thuận Cô Tô Lam thị đi?"

"Bọn chúng quy thuận người Giang gia, tại sao lại đẩy cho Lam gia nhỉ? Ngụy công tử?"

Giang Trừng nói ra một câu này, mọi người nháy mắt trở nên hứng thú.

Ngụy Vô Tiện không muốn vào lúc này khắc khẩu, giương mắt nhìn hắn, nói: "Giang Trừng, bọn họ là tới tìm ta, cũng không phải quy thuận Giang gia. Liên Hoa Ổ hiện đang trùng kiến, ta đem bọn họ cho Lam gia là muốn giảm bớt cho ngươi một gánh nặng!"

Giang Trừng nghe hắn biện giải, cảm thấy hắn quá không biết ăn nói, Giang gia trùng kiến đã xong lâu, chỉ là đang khởi công mở rộng, Ngụy Vô Tiện chắc là không biết điểm này, còn có nói vậy chả khác nào muốn công khai đẩy "phiền phức" cho Lam gia.

Hắn cười lạnh: "Ý Ngụy công tử là ngươi không phải người Giang gia?"

"Ta… Giang Trừng, bọn họ chưa từng làm ác, lại đối Giang gia có ân, ngươi cần gì đối bọn bắt lấy không bỏ!"

Nhiếp Minh Quyết nghe vậy không đồng tình, nói: "Cho dù chưa bao giờ làm ác, nhưng lúc Ôn gia làm ác không ngăn cản, sau đấy có kết quả như thế nào, cũng là những người đó đáng chịu." Hắn tuy không biết vì sao Ngụy Vô Tiện lại làm như vậy, nhưng rõ ràng không có để Giang tông chủ vào mắt, cần thiết thể hiện bất bình.

Lam Vong Cơ đứng lên nói: "Xác thực, chưa bao giờ có chuyện bọn họ lấy mạng người."

Nhiếp Minh Quyết nói: "Vậy nói có ân, đó là cái gì ân?"

"Bọn họ chỉ đối ta có ân, chưa bao giờ là đối Giang gia có ân."

Ngụy Vô Tiện không thể tin tưởng nhìn hắn, nói: "Kia như thế nào lại không tính có ân Giang gia? Ngươi chẳng lẽ đã quên là Ôn Ninh trợ giúp chúng ta thu Giang thúc thúc cùng Ngu phu nhân thi thể, còn lưu lại chúng ta một đoạn thời gian, chủ động trị thương cho chúng ta."

Giang Trừng sợ hắn nghe không hiểu, lặp lại: "Vậy mới nói bọn họ chỉ đối ta có ân, chưa bao giờ là đối Giang gia có ân. Đồng thời xin Ngụy công tử chỉ cho, có vết thương nào trên người ta là bọn họ chữa lành?"

Kim đan vừa mất đã bị ném vào Loạn Táng Cương, từ đó hắn chỉ gặp đúng một mình Ôn Nhược Hàn, những người khác rõ ràng không hề có giao thoa. Lại nói, chỉ là hai cỗ xác chết còn muốn đổi lấy cả Giang gia mang ân không bằng, mơ cũng thật đẹp. Hắn từng chết không toàn thây, cho nên sự quan trọng của xác chết là hắn hiểu nhất, và rõ ràng nó không hề quan trọng.

Chẳng qua là để tinh thần người ở lại có chỗ dựa thôi, mà hắn vốn không cần thì hai cỗ thi thể đó lại có giá trị gì?

Ngụy Vô Tiện đáy lòng thất vọng, mệt mỏi nói: "Ôn Nhu chọn quy thuận ta, ta nhường các nàng cho Lam gia, ngươi sao phải chấp nhất như vậy."

Hắn nhìn lướt qua Ngụy Vô Tiện, khinh thường nói: "Vậy thì ngươi rút khỏi Giang gia, lúc đó đám người quy thuận ngươi muốn nhường ai thì nhường."

Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ gian nan mở miệng: "Một khi đã như vậy, ta liền rời khỏi Giang gia."

Giang Trừng lạnh lùng nhả ra một câu: "Không tiễn."

Nghe hắn nói vậy Ngụy Vô Tiện cảm thấy hụt hẫng. Kim Quang Thiện vẫn luôn nhìn trò khôi hài này, lúc thấy Ngụy Vô Tiện rời khỏi Giang gia thì vô cùng cao hứng, rốt cuộc Ngụy Vô Tiện như vậy thiên tư trác tuyệt tu sĩ, khi rời khỏi Giang gia liền thiếu một phân cường đại chiến lực, Kim gia hắn lại vô hình mạnh thêm một phần.

Giang Trừng sao không biết mấy người ở đây nghĩ gì, trong lòng phỉ nhổ một chút, Giang gia quyền lực đầy đủ, ham hố gì một cái chiến lực nho nhỏ, hắn còn đang muốn đuổi đi cho đỡ chướng mắt đây.

Nhưng mà hắn cũng không muốn Kim Quang Thiện có thể đạt được cái gì, âm trầm nói đến việc Ngụy Vô Tiện vì cứu Lam Vong Cơ cùng Kim Tử Hiên mới dẫn đến huyết tẩy Liên Hoa Ổ, mục đích chọc lão cáo già đó không được thoải mái.

Đúng là ngay sau đó lão ta liền đen mặt, lên tiếng biện giải: "Giang tông chủ không thể nói như vậy, Ôn gia dã tâm có ai là không biết. Tử Hiên khi trở về cũng nói, nơi Mộ Khê Sơn ấy cũng không phải chỉ có nhi tử cùng Hàm Quang Quân, đâu phải chỉ cứu hai người. Mà Giang tông chủ cũng không phải ở đó sao? Nói nữa, lúc Giang gia diệt môn thì ta nghe chỉ có Ngu phu nhân ở nhà, kia tính tình Ngu phu nhân có ai không biết, chắc là làm gì khiến Ôn gia phẫn nộ mới dẫn đến tai ương cho Liên Hoa Ổ đi. Bằng không, tứ đại gia tộc cũng như nhau, vì sao mỗi Giang gia bị diệt môn?"

Lam Hi Thần trong lòng cũng có bất mãn, hướng Giang Trừng nói: "Giang tông chủ, việc Liên Hoa Ổ diệt môn chúng ta cũng sâu sắc tiếc hận cho, nhưng sự việc thế nào cũng không thể nghe một người nói, Giang tông chủ lúc đó cùng Ngụy công tử trốn thoát, vậy nghe Ngụy công tử nói một chút đi."

Nhiếp Minh Quyết cũng cảm thấy ngôn từ như vậy có phần trơ trẽn, nghe Lam Hi Thần nói xong thì nhìn Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy công tử, nếu Giang tông chủ nói nhân ngươi Liên Hoa Ổ diệt vong, vậy ngươi đem sự việc ngày đó tỉ mỉ nói lại một lần, nếu quả thật như vậy, liền tính một mạng đền một mạng cũng không quá."

Hay cho câu một mạng đền một mạng, nói như vậy thì Di Lăng lão tổ không biết phải chết bao nhiêu lần.

Khung cảnh ba tông chủ hùa nhau vào nói, thật là hiếm thấy. Giang Trừng lần nữa cảm thấy bản thân cố tình bị cô lập, nhàm chán dựa vào ghế mở quyển sách kia ra xem. Lâu lắm không có động vào, bây giờ mở ra mới thấy cả quyển sách đã viết đến một nửa, hiện vẫn còn đang không ngừng xuất hiện chữ. Sau khi Ngụy Vô Tiện nói xong, tất cả các gia chủ có mặt đều thay hắn cảm thấy không đáng giá, thể hiện bất bình bằng cách đổ tội lỗi lên đầu Ngu Tử Diên.

Nghe đến khi trong lòng thấy đủ ấm áp, Ngụy Vô Tiện mới nói với Giang Trừng: "Giang Trừng, ta biết ngươi trách ta, nhưng mọi chuyện một hai câu cũng không thể nói rõ ràng. Vô luận ai đúng ai sai đều không quan trọng, trong Xạ Nhật Chi Chinh ta thu được mấy vùng đất ta đều từ bỏ, coi như báo đáp ân dưỡng dục của Giang gia cùng mối thù diệt Liên Hoa Ổ đi."

Giang Trừng mặt không đổi sắc cất lại quyển sách vào trong ngực, nói: "Đúng là ai đúng ai sai ta không quan tâm, nhưng là ngươi lấy cái gì cho là mấy vùng đất Giang gia chiếm được là của ngươi? Quân lực ngươi sử dụng là Giang gia, mấy trăm người cùng ngươi chiến đấu, vốn vùng đất chiếm được cũng có phần họ, ngươi làm gì có tư cách đem nó đi trả ân." Hắn hừ lạnh: "Suy cho cùng cũng chỉ là một tên gia phó, nói cái gì đến nắm giữ tài sản."

Không ai nói được cái gì, đúng là lần này Ngụy Vô Tiện nói hơi quá, bọn họ không theo được. Cố tình Kim Quang Thiện lại muốn ngược dòng, không sợ phiền phức, mở miệng: "Giang tông chủ không thể nói như vậy, ai nói là gia phó xuất thân liền chú định cả đời làm gia phó."

Giang Trừng lườm lại: "Ta cũng không có nói hắn sẽ cả đời làm gia phó."

Kim Quang Thiện đang muốn thể hiện một hồi, bất ngờ bị hắn sặc lại, sắc mặt càng thêm xấu, nói: "Ta Kim gia chính là không ít gia phó, đã thăng vị làm khách khanh. Giống như Ngụy công tử đây, ở Xạ Nhật Chi Chinh lập không ít công lớn, ở ta Kim gia như thế nào cũng muốn thảo luận thưởng thức, không sử dụng cũng là một thượng đẳng khách khanh, hoặc là hắn làm phó Kim gia chủ cũng không quá. Chính là ta nghe nói Ngụy công tử hiện ở giang gia chỉ là thủ tịch đại đệ tử, ai cũng biết, đó là cựu Giang tông chủ cấp Ngụy công tử. Hiện ngươi cái này sư đệ đều là tông chủ, Ngụy công tử còn chỉ là một đệ tử, còn có thể tính cái gì thủ tịch đâu? Như vậy lại công bằng với Ngụy công tử với chỗ nào?"

"Hay là Kim tông chủ mang hắn về nhậm chức phó tông chủ đi?" Giang Trừng thừa biết lão muốn nhận Ngụy Vô Tiện, một người nhiều công lao như vậy, có sử dụng thủ đoạn nào cũng muốn, quá đê tiện.

Nhân lúc Kim Quang Thiện á khẩu, hắn nói tiếp: "Với ta được biết Mạnh phó sử ở Nhiếp gia cũng lập được nhiều công lớn, lại một lòng muốn đầu nhập Kim gia. Thế nhưng Kim tông chủ không thèm để mắt đến, nói thêm dù gì hắn cũng là con ruột của người, Kim tông chủ làm vậy có phải quá nhẫn tâm?"

Quần chúng nhân dân lại ồ một tiếng lớn, tiếp tục thì thầm mấy chuyện đâu đâu. Chưa đợi Kim Quang Thiện làm ra cái gì, hắn lại đánh chủ ý lên Ngụy Vô Tiện.

"Nhắc mới nhớ, Ngụy công tử có một thân tu vi như vậy cùng nhờ Giang gia cho ngươi. Hiện tại muốn dứt áo bỏ đi, một thân tu vi này cũng là nên bỏ lại."

Ngụy Vô Tiện thấy hắn như vậy liền biết hắn không dễ dàng bỏ qua, nhưng cũng không đáp lại, nửa ngày trầm ngâm đứng tại chỗ.

"Nếu Ngụy công tử thấy tiếc thì có thể ở lại Giang gia, chỉ là đám tù nhân này…" Hắn nói như thể thật sự sẽ đem đám tù nhân này ra băm thây vạn đoạn, nghiền xương thành tro.

"Giang Trừng!" Ngụy Vô Tiện mặt bỗng nhiên lộ vẻ hiền lành, cười nói: "Cũng không phải tất cả mọi người đều muốn tu tiên, cho dù không còn tu vi, ta còn nhiều con đường khác có thể đi." Nói rồi muốn chính tay hủy đi bản thân tu vi.

_Hết chương 10_

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store