[Haino / 海赛] [Trans] Những mẩu chuyện nhỏ về Haino
A Fine Addition
Tác giả: Ereana
Nguồn: AO3
Tag: Witch Cyno, Dragon Alhaitham, Alternate Universe, Pining, Fluff, Sleepy Cuddles, Alhaitham is gone for Cyno, Cyno is getting there, POV Cyno (Genshin Impact), Spoilers for Nahida's story quest Act 2, Dialogue Heavy, Forbidden Knowledge corruption.
--------------------
Tóm tắt
Một con rồng ghé thăm chàng phù thủy nó yêu thích.
Cyno tự hỏi từ khi nào cậu lại trở nên mềm lòng với con thằn lằn quá khổ này đến thể.
Alhaitham hỏi ý khiến bạn mình về một vấn đề vô cùng riêng tư.
--------------------
Cũng giống như các quốc gia khác ở Teyvat, Sumeru có vô vàn truyền thuyết và thần thoại. Giữa những tán cây hùng vĩ, những Đứa Trẻ Của Rừng Sâu sinh sống và vui đùa, thường ẩn mình khỏi mắt người đời, ngoại trừ vài kẻ may mắn. Nơi sa mạc cát vàng, người ta có thể nghe thấy những câu chuyện về một đế chế hùng mạnh, bị suy tàn bởi sự ngạo mạn của vị Thần Vương cai trị nó, đan xen với những câu chuyện về các Trấn Linh thất thường - những món quà của họ dường như luôn đi kèm một cái giá. Dĩ nhiên còn có cả vị Thần của họ, Tiểu Vương Kusanali vừa được giải thoát, sẵn sàng dẫn dắt đất nước tiến tới tương lai một lần nữa. Người bảo hộ của Cây Thế Giới giờ đây dạo bước giữa dân chúng thay vì chỉ nhìn ngắm họ qua những giấc mơ.
Gần đây lại xuất hiện những lời thì thầm về một phù thủy; kẻ khoác lên mình sấm sét và được báo hiệu bởi tiếng gầm gừ của một linh hồn cổ xưa. Những câu chuyện về người này rất khác nhau. Có kẻ vẽ nên hình ảnh một con quái vật báo thù, cầm gậy như cầm giáo, không chút khoan nhượng trong chiến đấu. Lại có người kể về lòng tốt của vị phù thủy ấy – những lữ khách lạc trong sa mạc tỉnh dậy đã thấy mình ở nơi an toàn, về sự giúp đỡ hào phóng dành cho người dân sa mạc - những người bị loại khỏi sự bảo hộ của Thành Sumeru bởi Bức Tường Samiel chia cắt đất nước làm đôi.
Một bóng hình đầy mâu thuẫn, chẳng rõ nơi chốn, thuộc cồn cát hay rừng xanh?
Nhưng cổ xưa hơn tất cả là truyền thuyết về hai con Thảo Long; hai sinh vật hùng mạnh được sinh ra từ thuở hồng hoang. Apep là kẻ được biết đến nhiều hơn, từng vị vua cai trị của Sumeru, Rồng Cỏ Xanh, là một sinh vật đáng gờm và những câu chuyện về bà ta được kể lại với sự tôn kính lẫn sợ hãi. Còn con rồng kia? Những chiến công của hắn - nếu có gì đáng nhớ - đã phai mờ trong lịch sử và ngày nay hầu hết người dân Sumeru đã quên rằng từng có hai con rồng lang thang trên vùng đất này, rực sáng năng lượng nguyên tố Thảo. Chỉ vài người còn biết đến hắn, lật giở những mảnh ký ức vụn vỡ và tự hỏi liệu con thú vô danh ấy có từng đáng kinh ngạc như chị gái mình không.
Dù sao đi nữa, rồng là một sinh vật đáng sợ.
"Tôi thề với Thất Thần, Alhaitham, nếu anh còn không chịu ngồi yên tôi sẽ đày anh xuống Vực Sâu đấy." Cyno nguyền rủa, siết chặt cánh tay nửa người nửa vảy. "Hôm nay anh bị làm sao thế?"
Alhaitham bình thản quan sát cậu. Họ đã quen nhau đủ lâu để Cyno không còn thấy sợ khi đôi đồng tử dọc rắn nhìn chằm chằm vào mình nữa - cùng lắm chỉ thấy phiền phức vì Alhaitham có vẻ chăm chú nhìn cậu hơn là trả lời câu hỏi hợp lý kia của cậu. Thật lòng mà nói, vẫn còn tốt hơn nhiều so với lần đầu Cyno gặp con rồng này, giờ chỉ còn một mắt bị nhuộm màu đỏ thẫm rực rỡ thay vì cả hai.
Cyno cau mày và bắn một tia Lôi vào cẳng tay Alhaitham như một lời cảnh cáo, không đủ đau nhưng đủ để nhắc nhở rằng cậu không thích bị phớt lờ. Đặc biệt là khi cậu đang cất công giúp một con rồng phiền phức nào đó giải quyết vấn đề sức khỏe dai dẳng của hắn.
Alhaitham chớp mắt, cánh tay hắn chỉ khẽ giật nhẹ trước cú sốc điện. "Tôi nghĩ tôi mới là người nên hỏi câu đó đấy, phù thủy nhỏ. Hôm nay cậu thực hiện việc chữa trị rất vội vàng lại còn cáu kỉnh bất thường."
"Tôi tưởng chúng ta đã thảo luận về việc anh sử dụng cái biệt danh đó cho tôi rồi chứ?" Cyno càu nhàu khi với tay lấy một lọ khác trên bàn. Ngón tay cậu khép lại quanh lọ chứa chất lỏng đặc quánh phát sáng màu xanh lẫn tím. Nó sủi bọt trong tay Cyno khi cậu bắt đầu truyền ma thuật vào đó. Alhaitham không rời mắt khỏi cậu, chỉ khẽ nhăn mặt khi Cyno đổ nó lên vảy của hắn. Hơi nước bắt đầu bốc lên từ hỗn hợp khi sự kết hợp giữa năng lượng Thảo và Lôi hoạt động để ăn mòn sự ô nhiễm.
"Chúng ta đã thảo luận. Nhưng tôi không nhớ đã đồng ý ngừng gọi cậu như vậy. Nó cũng đâu có sai, so với tôi thì cậu đúng là nhỏ bé mà." Alhaitham cuối cùng cũng hạ mắt, nhìn xuống mớ hỗn độn trên tay mình. Cyno với lấy chiếc khăn đã ngâm trong nước của Hồ Yazadaha và bắt đầu lau sạch hỗn hợp khi nó ngừng bốc hơi.
Hermanubis rên rỉ dưới chân cậu. Con chó rừng của Cyno không thích mùi ô nhiễm bị đốt cháy, và chính Cyno cũng nhăn mũi trước cái mùi khó chịu ấy. Tri Thức Cấm Kỵ - hay ít nhất là phần tàn dư bám vào cơ thể Alhaitham - luôn có mùi như trái cây chín rữa bị bỏ quên trên cây quá lâu. Cậu cúi xuống vuốt ve một bên tai lông xù. Hermanubis dụi đầu vào tay cậu, những tia nguyên tố Lôi nhỏ lách tách từ cái chạm chẳng làm phiền ai trong số họ.
Alhaitham thở dài khoan khoái vì chiếc khăn mát, vai thả lỏng, trở lại tư thế ngồi thoải mái thường ngày. Cyno nhẹ nhõm khi nhận ra phần vảy đỏ đã phai nhạt dần. Cậu ước tính cần thêm hai hoặc ba buổi trị liệu nữa trước khi lớp vảy trên cánh tay phải của Alhaitham trở lại màu xanh lục sáng bóng ban đầu.
Cậu lén nhìn bệnh nhân kỳ lạ của mình. Sẽ là nói giảm nói tránh nếu bảo rằng cậu đã bị sốc khi Alhaitham lần đầu tiên tìm đến cậu vào ngày định mệnh hai năm trước. Làm thế nào con rồng này phát hiện ra nhà của Cyno, được xây dựng ngay trong Bức Tường Samiel với lối vào ở cả hai phía, cậu không biết, nhưng lúc đó chẳng có thời gian để suy ngẫm những câu hỏi như vậy khi một sinh vật khổng lồ trong truyền thuyết đâm sầm xuống bên ngoài bức tường hướng về phía rừng và gọi tên 'Phù thủy Cyno'.
Họ thật may mắn khi Alice đã nhồi nhét tầm quan trọng của việc giấu nhà khỏi con người vào đầu cậu và rằng bùa chú bảo vệ của cậu đủ mạnh để che giấu cả cậu và Alhaitham khỏi những ánh mắt tò mò của người phàm.
Họ thật may mắn vì Alice đã nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của việc che giấu nơi ở khỏi loài người, và rằng các lớp bùa chú bảo vệ của Cyno đủ mạnh để che giấu cả cậu lẫn Alhaitham khỏi những ánh mắt tò mò của người phàm.
Alhaitham mà cậu gặp lúc đó là một sinh vật đáng thương: cơ thể nhuốm màu đỏ giống như những vùng Tử Vực trong rừng, móng vuốt sứt mẻ và gãy nát khi những đường gân đỏ mài mòn chúng, và đôi mắt hắn.... chỉ còn lại một chút lý trí le lói trong ánh nhìn điên dại đó, chút tàn dư cuối cùng của con rồng vẫn chưa bị nhấn chìm dưới sự điên loạn của ô nhiễm đang đe dọa nuốt chửng hắn.
Alhaitham còn hơn cả nguy hiểm, hắn là tử thần; một quả bom hẹn giờ đe dọa phá hủy vùng đất mà Cyno bảo vệ. Điều khôn ngoan nên làm là kết thúc nó, cầm lấy cây trượng và đâm xuyên qua tim con rồng bị ô nhiễm đã ngã xuống bên nhà cậu.
Sẽ chẳng ai trách cứ cậu vì điều đó.
Sau khi Rhinedottir tạo ra Durin, mối quan hệ giữa loài rồng và phù thủy càng trở nên tồi tệ hơn, vốn dĩ họ đã chẳng mấy hòa thuận. Các đồng nghiệp của cậu thậm chí có thể ca ngợi cậu vì hành động đó.
Nhưng có điều gì đó đã ngăn cản cậu giết Alhaitham.
Thậm chí đến giờ Cyno vẫn không xác định được chính xác điều gì khiến mình đưa tay cứu giúp thay vì kết liễu. Tiếng kêu cứu tuyệt vọng? Hay những tàn dư còn sót lại trong đôi mắt của Alhaitham - đỏ ngầu, tuyệt vọng, cố giành lại lý trí? Hay chỉ là trái tim đa sầu đa cảm của chính cậu không nỡ giết một sinh vật sống trông quá đỗi bất lực và không thể tự vệ?
Những người khác sẽ cười nhạo cậu, ngay cả Alice cũng nhướng mày khi cậu kể cho cô nghe về chuyện đó. Thà tấn công kẻ thù khi hắn yếu thế còn hơn để hắn hồi phục sức mạnh và tấn công lại mình. Nhưng Alhaitham không phải là kẻ thù của cậu, hắn là một kẻ đang tuyệt vọng cần giúp đỡ. Và Cyno đã đề nghị giúp đỡ.
Tất nhiên là chẳng dễ dàng gì.
Tri Thức Cấm Kỵ đã là tai họa của Teyvat lâu hơn cả tuổi đời của Cyno. Cậu phải học cách điều trị một thứ mà cậu thậm chí không thể chạm vào vì nguy cơ lây lan sự ô nhiễm sang bản thân mình. Cyno biết rõ lịch sử, cực kỳ thận trọng khi xử lý căn bệnh đã phá hủy vương quốc của Vua Deshret.
Hơn nữa, sở trường của Cyno không nằm ở y thuật. Cậu thành thạo hơn trong các lĩnh vực ma thuật chiến đấu và bùa chú. Đó là một cuộc chiến gian khổ, và đó là chưa kể đến sự rắc rối từ tính cách khó ở của Alhaitham. Sau hàng trăm năm nhiễm bệnh, tâm trí hắn đã bị bóp méo, bản năng loài rồng trở nên hỗn loạn và hơn một lần Cyno đã buộc phải khống chế Alhaitham khi cái miệng đầy răng nanh chết người lao vào cậu giữa buổi trị liệu.
Thực sự thì việc cả hai ngồi đây hôm nay đúng là một phép màu; phù thủy chữa trị vết thương cho rồng và chút thù địch duy nhất giữa họ chỉ là sự khó chịu mơ hồ đối với một bệnh nhân không chịu nghe lời.
Một ngón tay có móng vuốt vươn ra búng vào trán Cyno. Cậu chớp mắt ngơ ngác trước khi trừng mắt nhìn một Alhaitham không chút hối lỗi.
"Anh vừa búng trán tôi đấy à?" Cậu gầm gừ, tay còn lại giơ lên chuẩn bị tung phép.
Alhaitham nhếch mép cười , móng vuốt vẫn không rút về. "Cậu có vẻ đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi đã lo lắng khi cậu không trả lời câu hỏi của tôi. Tôi tin là bất cứ điều gì khiến cậu say mê đến thế hẳn phải quan trọng lắm?"
Không đời nào Cyno thừa nhận rằng chính Alhaitham là người cậu đang nghĩ đến. Thế là cậu chọn cách nổi giận vì bị búng trán như trẻ con.
"Không phải việc của anh nhưng đúng là vậy đấy." Cậu nạt lại và chọc ngón tay mình vào bộ ngực rắn chắc đáng ghét của Alhaitham. "Kể cả nếu không phải, đó cũng không phải là cái cớ để búng trán tôi chỉ vì tôi không chú ý đến anh."
"Thôi nào." Alhaitham nói. "Không cần phải nổi nóng với tôi." Trái ngược với giọng điệu dịu dàng ấy, Alhaitham còn trơ trẽn đến mức lắc ngón tay trước mặt Cyno như thể cậu là một con thú cưng đang làm nũng.
Được thôi, nếu đó là cách Alhaitham muốn đối xử với cậu thì Cyno sẽ đáp ứng kỳ vọng của hắn.
Cyno há miệng, không định cắn thật nhưng đủ gần để dọa hắn giật mình rút tay. Điện tím lách tách quanh hàm răng khi cậu nhe ra nụ cười hung dữ.
"Như tôi đã nói, Vực Sâu là một lựa chọn rất thực tế nếu anh tiếp tục khiêu khích tôi." Cyno nói dối qua những chiếc răng nanh sắc nhọn.
Alhaitham nhìn cậu với đôi mắt mở to nhưng Cyno có thể thấy một cảm xúc khác ngoài sự ngạc nhiên trong đó. Con mắt trái, con mắt đã lấy lại màu sắc ban đầu, phát sáng mãnh liệt và con mắt phải ánh lên màu đỏ với sự dữ dội hoang dại. Thật dễ quên rằng Alhaitham, về mặt kỹ thuật, là kẻ săn mồi tối thượng của Sumeru với cách hắn che giấu sức mạnh, nhưng cái nhìn này... Nó đe dọa nuốt chửng Cyno và cậu cảm thấy ma thuật của mình dâng trào để đáp lại, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
Nếu con thằn lằn quá khổ này nghĩ hắn có thể dọa Cyno thì Cyno rất sẵn lòng nhắc nhở hắn về sức mạnh của mình.
Cậu không nhận ra rằng đó không phải là nỗi sợ hãi mà...
Alhaitham hạ mắt xuống ngón tay mình, co duỗi nó rồi nhìn lại Cyno.
"Đã ghi nhận, phù thủy nhỏ. Quay lại câu hỏi ban đầu của tôi, có chuyện gì với cậu sao? Việc điều trị có phần thô bạo hơn bình thường."
Sẽ rất đơn giản để Cyno nói dối lần nữa. Đơn giản để tiếp tục đấu khẩu với Alhaitham, chỉ ra rằng thật tồi tệ khi hắn phàn nàn về sự giúp đỡ mà Cyno đang ban phát miễn phí. Nhưng Cyno chưa bao giờ thích nói dối.
Cậu ngả người ra sau ghế với một tiếng thở dài. Hermanubis áp sát vào bên cạnh và đặt đầu lên đùi Cyno. Sức nặng quen thuộc thật dễ chịu và Cyno mỉm cười trước cảnh tượng khá nực cười của một con chó rừng làm bằng sấm sét đang cầu xin được vuốt ve. Cậu vuốt đầu nó, Hermanubis gừ gừ hài lòng.
"Anh đã đến thăm Nahida chưa?" Cậu hỏi bình tĩnh, lờ đi cảm giác khó chịu trong cổ họng. "Cô ấy sẽ ngày càng bận rộn trong vài tuần tới nên anh nên gặp cô ấy sớm thì hơn." Cyno ném một cái nhìn nghiêm khắc về phía Alhaitham. "Và tôi biết rằng anh có thể duy trì hình dạng con người hoàn toàn trong ít nhất hai giờ, quá đủ thời gian để anh ghé thăm thành phố mà không bị phát hiện."
Biểu cảm của Alhaitham chùng xuống. Hắn thu móng vuốt về, khoanh tay trước ngực, còn chiếc đuôi thanh lịch của hắn trên sàn bắt đầu quất từ bên này sang bên kia; một dấu hiệu không hài lòng hiếm thấy từ con rồng khắc kỷ này. Hermanubis ngay lập tức ngẩng đầu, mắt dõi theo chuyển động của chiếc đuôi. Cyno chuyển từ vuốt ve sang nắm chặt cổ con chó rừng để ngăn nó lao vào cái đuôi đó. Sẽ thật đáng tiếc nếu làm hỏng một cái đuôi đẹp như vậy, chưa kể Alhaitham chắc chắn sẽ dùng nó chống lại cậu trong một trong những "cuộc thảo luận sáng tạo" thường lệ của họ - những cuộc thảo luận chắc chắn không phải là cãi nhau.
"Lại chuyện này nữa sao? Cũng như vấn đề về biệt danh của cậu, câu trả lời là không, tôi sẽ không lết xác đến trước mặt Buer để cầu xin lòng thương hại của cô ta."
Cyno nghiến răng. Alhaitham chưa bao giờ khiến người ta bực mình hơn lúc hắn tỏ ra bất cần với chính bản thân mình.
"Alhaitham, bướng bỉnh chẳng để làm gì cả. Cô ấy đã có thể giúp chữa khỏi cho Apep khỏi sự ô nhiễm chỉ trong vài ngày. Tôi đã điều trị cho anh hai năm rồi mà mới chỉ hoàn thành được một nửa là cùng." Cậu tranh luận, đấm mạnh tay xuống bàn.
Tại sao anh không đi? Cậu muốn hiểu, muốn biết, và muốn lay mạnh Alhaitham cho đến khi hắn hoàn toàn hiểu rằng có cơ hội để hắn được chữa khỏi hoàn toàn mà không cần phải chịu đựng sự vụng về thiếu kinh nghiệm của Cyno.
Alhaitham đưa tay nắm lấy tay Cyno. Với sự dịu dàng mà người ta khó tưởng tượng ở loài rồng, hắn từ từ gỡ những ngón tay cậu đang nắm chặt, lật ngửa lòng bàn tay Cyno và nâng niu trong bàn tay to lớn hơn. Những đầu móng vuốt của hắn thậm chí không làm xước da Cyno. Cyno biết không nên gán ý nghĩa con người lên hành động của rồng, nhưng cảm giác này vẫn thật ấm áp.
"Để tôi nói cho cậu biết tôi nghĩ gì về hai năm qua." Alhaitham nói với giọng trầm nhưng không giấu được sự kiên định trong lời nói. "Phải mất một trăm năm kể từ khi sự tha hóa nuốt chửng, tôi mới có thể cào lại được một mảnh ý thức. Trong những năm đó, tôi chẳng khác gì một con thú điên, hoàn toàn hoang dã và bị cai trị bởi bản năng méo mó của mình. Tôi không biết mình đã giết bao nhiêu người hay số lượng những thứ tôi đã phá hủy trong cơn cuồng nộ. Ký ức về thời gian đó không hề dễ chịu chút nào." Hắn phát ra một âm thanh giống như tiếng cười, gay gắt và đầy sự tự ghê tởm khiến tai Cyno đau nhói. Cyno xoay tay lại để đan những ngón tay mình vào giữa những móng vuốt của Alhaitham.
Alhaitham siết nhẹ tay cậu, tiếp tục.
"Một trăm năm, và với tất cả sức mạnh và trí tuệ của mình, vẫn chỉ là một mảnh vụn. Đó là một trăm năm mươi năm trước khi tôi gặp cậu. Vào lúc tôi kéo lê cơ thể tàn tạ đến cửa nhà cậu, ngay cả mảnh vụn nhỏ nhoi của bản thân mà tôi cố bám víu cũng đang phai nhạt. Cyno, thực tế là chỉ sau hai năm được cậu chăm sóc đã gột rửa được một nửa sự ô nhiễm là một thành tựu không thể xem thường. Cậu không phải là thần linh, không phải rồng cũng chẳng phải tinh linh nguyên tố, nhưng cậu đã làm được điều mà vô số kẻ khác không thể."
Alhaitham nhắm mắt lại và hít một hơi sâu để trấn tĩnh.
"Chị tôi... Phương thuốc của Apep là thứ đã được chuẩn bị trong rất, rất nhiều năm, từ khi bà ấy lần đầu chạm vào Tri Thức Cấm Kỵ và giải phóng nó lên cả hai chúng tôi. Tôi không phủ nhận Buer đã đóng một vai trò trong đó nhưng tôi ở trong một tình huống rất khác và phương thuốc cụ thể đó là bất khả thi với tôi. Tôi không thể nói chi tiết hơn vì tôn trọng mong muốn của chị ấy nhưng hãy biết rằng--." Hắn chỉ vào con mắt đỏ của mình. "Đây không phải là thất bại của cậu. Đây là một chiến thắng. Hơn nữa, không có gì đảm bảo nỗ lực điều trị của Buer sẽ thành công, trong khi cả hai chúng ta đều biết cách của cậu có hiệu quả. Tôi sẵn lòng nói chuyện với cô ấy xem cô ấy biết gì nhưng việc điều trị của tôi sẽ do cậu thực hiện." Alhaitham mỉm cười, một chiếc răng nanh lộ ra khỏi môi. "Tôi tin cậu, Cyno."
Cyno thở ra run rẩy.
Cậu vẫn chưa tin rằng Alhaitham sẽ không tìm được phương pháp điều trị tốt hơn dưới sự chăm sóc của Nahida. Từ vài cuộc trò chuyện với cô ấy, Cyno cảm thấy hy vọng về tương lai của Sumeru hơn bao giờ hết. Nhưng cậu sẽ tôn trọng quyết định của Alhaitham và không thể phủ nhận phần nào trong cậu cảm thấy ấm áp trước những lời nói của người kia. Không phải chuyện nhỏ khi chiếm được lòng tin của Alhaitham và sức nặng của nó đặt lên vai cậu như một tấm áo choàng.
Đến lúc đổi chủ đề rồi.
Cyno đứng dậy khỏi bàn. Alhaitham buông tay cậu ra và Cyno nén một cơn rùng mình trước những cái chạm nhẹ như lông vũ của móng vuốt Alhaitham trượt trên da.
Cậu với lấy chiếc mũ trên quầy và đội lên, mùi hương gia vị quen thuộc của lớp vải sờn khiến mũi cậu ngứa ngáy. Nó hơi rộng so với cậu và thỉnh thoảng cậu phải đẩy nó lên trán khi nó bắt đầu trượt xuống, nhưng cậu yêu nó. Alice đã tặng nó cho cậu sau khi cậu hoàn thành khóa học việc. Cyno vẫn có thể nhớ ánh mắt lấp lánh của cô ấy khi trao nó cho cậu cùng lời chúc mừng ngân vang cho những nỗ lực chăm chỉ của cậu. Kích cỡ hơi to là một trò đùa nho nhỏ của cô, cùng với hai tai chó rừng bằng vải nhô ra hai bên vành mũ — một cái gật đầu dành cho Hermanubis, con linh thú mà hắn đã triệu hồi như một phần của bài kiểm tra cuối cùng.
Cyno không bao giờ làm việc mà không có nó. Ma thuật của cậu sẽ cảm thấy sai sai nếu phải thực hiện mà để đầu trần.
Cậu có thể cảm thấy ánh mắt Alhaitham dõi theo khi cậu bắt đầu dọn dẹp nơi làm việc. Thuốc chữa ô nhiễm không dễ pha chế và luôn để lại một bãi chiến trường sau đó. Khi cẩn thận cọ rửa cái vạc, mắt cậu rơi vào kệ trên cùng của chiếc tủ mở, nơi một bộ sưu tập nguyên liệu vô cùng đặc biệt nằm cụm lại với nhau.
Vảy. Răng nanh. Móng vuốt. Thậm chí một vài mảnh sừng mà Alhaitham chắc hẳn đã thu thập được khi ở hình dạng thật.
Có rất nhiều phù thủy sẵn sàng giết người để có được những thứ như vậy. Các bộ phận rồng cực kỳ quý giá trong thuật giả kim. Rhinedottir chắc chắn đã sử dụng một lượng lớn trong thí nghiệm của bà.
Tất cả những thứ trong bếp của Cyno đều do chính Alhaitham tự nguyện đưa cho.Lần đầu hắn đã bắt gặp cậu đang ngắm nghía một cái vảy rơi ra, khi hắn không thể duy trì hình dạng con người, và đã cộc cằn đưa nó cho phù thủy. Cyno đã nhận lấy đầy biết ơn, tin rằng đó là món quà do một lần may mắn.
Cậu đã rất sốc khi giả định đó hóa ra hoàn toàn sai lầm.
Mỗi tháng một lần, không sót lần nào, Alhaitham sẽ mang đến một bộ sưu tập nhỏ những thứ hắn thay ra cho kệ nguyên liệu của Cyno. Lần nào hắn cũng đảm bảo với Cyno rằng hắn không tự xé chúng ra khỏi người và rằng việc rồng thay vảy hay mọc lại răng nanh hoặc móng vuốt bị lỏng là hoàn toàn tự nhiên. Việc Alhaitham vẫn còn nguyên một hàm răng là minh chứng cho sự thật đó. Cyno đã cố từ chối, những món đồ đó quá quý giá để cậu dễ dàng chấp nhận, nhất là khi đi kèm với những nghi ngờ của chính cậu về hiệu quả điều trị, nhưng Alhaitham đã khăng khăng. Con rồng đã đe dọa sẽ vứt tất cả bên ngoài cửa nhà Cyno nếu cần và nỗi lo ai đó tìm thấy chúng rồi nhận ra có một con Thảo Long trong khu vực đã đủ để thuyết phục Cyno nhận những lễ vật đó.
Cyno không muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu ai đó có ý đồ xấu chạm tay vào chúng. Những mảnh nhỏ của bản thân mà Alhaitham đưa cho Cyno một cách bất cẩn như vậy một ngày nào đó có thể là án tử của hắn.
Vì vậy Cyno sẽ giữ chúng bí mật và an toàn. Cậu sẽ đảm bảo rằng chúng không bao giờ được sử dụng để làm hại Alhaitham.
"Việc tìm kiếm kho báu cũ của anh thế nào rồi? Anh có nhắc đến một rương sách cổ có thể còn nguyên sau cơn cuồng nộ của anh." Cyno hỏi, dừng lại để xắn tay áo choàng lên. Việc giặt giũ có thể là một cơn ác mộng và loại thuốc này luôn để lại chút bừa bộn trong quá trình pha chế. Những hoa văn hình học bằng vàng trải trên nền vải tím trông kém ấn tượng hơn hẳn khi bị dính mật hoa Lừa Dối.
Alhaitham ngả người ra sau ghế và gãi gốc sừng ẩn dưới mái tóc xám.
"Thật không may, không còn nguyên vẹn như tôi hy vọng. Nhưng tôi cũng khó mà kén chọn được và lỗi là do tôi đã làm hỏng chúng ngay từ đầu. Hơn nữa, nó cũng cho tôi cơ hội kiếm thêm vài cuốn sách mới cho bộ sưu tập của mình."
Hầu hết mọi người sẽ không thể phát hiện ra chút đau buồn bao trùm phần đầu câu nói của Alhaitham nhưng Cyno đã biết con rồng đủ lâu để đôi tai cậu vểnh lên khi nghe thấy âm thanh đó.
Tri Thức Cấm Kỵ là một tai họa khủng khiếp, phi tự nhiên. Nó đã bóp méo bản năng của Alhaitham cho đến khi hắn trút cơn thịnh nộ lên chính kho báu của mình. Điều không thể tưởng tượng nổi đối với một con rồng. Hắn đã nói với Cyno rằng khi cuối cùng hắn cũng giành lại được chút tỉnh táo, hắn gần như mất trí lần nữa khi nhìn thấy ngôi nhà bị hủy hoại của mình. Bị phá hủy bởi chính cơn giận dữ điên cuồng của hắn. Nó còn hơn cả sự lãng phí. Cứ như thể Alhaitham đã xé toạc một phần quan trọng của chính mình và nghiền nát nó với sự hả hê độc ác.
Việc xây dựng lại một kho báu đã tích lũy hơn một ngàn năm tiến triển rất chậm chạp nhưng vẫn là có tiến triển. Alhaitham thậm chí còn kéo Cyno theo trong một vài chuyến thám hiểm kho báu để lấy lại một phần kho báu cũ hoặc thêm thứ gì đó mới vào.
"Ồ thật sao? Vậy mấy cuốn này nói về cái gì? Địa lý Inazuma? Các nguyên tắc cơ bản của thơ ca Mondstadt? Nhật ký của một người lính Liyue chiến đấu trong Chiến tranh Ma Thần?" Cyno dọn dẹp xong trạm làm việc và bắt đầu cất các nguyên liệu, mỗi thứ đều có chỗ quy định.
"Không hẳn, một trong số đó là sách phép của một pháp sư từ thời Vua Deshret và cuốn kia trình bày chi tiết các nguyên tắc cơ bản của trường phái Giả kim thuật Khaenri'ah." Alhaitham trả lời. "Tôi đã thêm chúng vào thư viện của mình trước khi đến gặp cậu hôm nay. Cậu có thể xem qua nếu muốn, tôi nghĩ cậu sẽ thấy chúng khá thú vị."
Cyno quay lại đối mặt với hắn, nhướng mày trước những tiêu đề.
"Đó là gì? Cuốn sách thứ năm và thứ sáu liên quan đến phù thủy mà anh đã thêm vào kho báu của mình. Nếu tôi không biết rõ hơn thì tôi sẽ nói rằng anh đang chọn sách cho tôi chứ không phải cho anh đấy."
"Chà, vậy thì thật may là cậu biết rõ hơn, đúng không." Alhaitham vặn lại trước khi ngáp dài; các buổi trị liệu luôn làm hắn mệt mỏi. Không có gì lạ khi hắn cuộn mình trên ghế sofa của Cyno sau đó và ngủ trưa. Cyno nhìn hàm răng nanh và thoáng thấy cái lưỡi chẻ đôi trước khi lịch sự chuyển sự chú ý xuống sàn nhà.
Từ khóe mắt, Cyno thấy Alhaitham đẩy ghế đứng dậy, có lẽ buổi hôm nay đã lấy đi nhiều sức lực của hắn hơn cậu nghĩ nếu hắn đã định đi ngủ ngay. Cyno ghi chú sẽ kiểm tra lại công thức thuốc một lần nữa. Các Aranara gần đây sống động hơn và cậu có một buổi chiều rảnh rỗi vào ngày mai để tìm họ xin lời khuyên. Có thể hơi khó giải mã nhưng những Đứa Trẻ Của Rừng Sâu luôn sẵn sàng giúp đỡ nếu cậu hỏi. Có lẽ cậu sẽ nghe thêm những câu chuyện của họ về 'nara vàng', người đã giúp đỡ họ rất nhiều gần đây.
Alhaitham thả mình xuống ghế sofa của Cyno. Phù thủy không phải là người hay chi tiền cho những thứ xa xỉ cho bản thân nhưng chiếc ghế sofa này cực kỳ thoải mái và đắt tiền; một món quà từ Alice sau khi cậu đồng ý kiểm tra tình hình của Klee một thời gian trước. Cậu không chắc nó xuất hiện như thế nào nhưng cậu biết rõ không nên thắc mắc. Cyno nghi ngờ món đồ nội thất này là một nửa lời xin lỗi cũng như một món quà cảm ơn. Chuyến đi nhỏ đến Mondstadt đó đã dẫn đến việc cậu phong ấn sức mạnh của một vị thần đã chết, khiến cậu kiệt sức trong nhiều ngày sau đó. Không phải là Cyno sẽ từ chối ngay cả khi cậu biết về Collei; cô bé rất ngọt ngào và không bao giờ quên cố gắng đuổi theo cậu khi phát hiện ra cậu trong một chuyến tuần tra rừng, ngay cả khi cô bé không thành công.
Cyno mỉm cười trước ký ức đó. Tighnari đã dạy cô bé rất tốt, nhưng cô bé vẫn chưa đạt đến trình độ của sư phụ mình và ngay cả người kiểm lâm dày dạn kinh nghiệm cũng chật vật để bắt được Cyno khi cậu không muốn bị bắt.
Sau lưng, cậu nghe thấy tiếng Alhaitham cựa quậy tìm tư thế thoải mái trên ghế dài. Bây giờ sẽ là thời điểm tốt để kiểm tra các bùa chú bảo vệ và để cho con rồng chìm vào giấc ngủ mà không bị làm phiền bởi tiếng Cyno lục đục trong bếp.
Cẩn thận di chuyển ra cửa, cậu ném cái nhìn cuối cùng về phía vị khách của mình trước khi lẻn đi. Tai nghe của Alhaitham nằm trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế sofa, nằm gọn gàng cạnh bộ bài Thất Thánh Triệu Hồi của Cyno và một hòn đá lấp lánh mà một Aranara đã tặng cho phù thủy vài ngày trước để cảm ơn vì đã giải thoát nó khỏi một thân cây gãy.
Bản thân Alhaitham đã nhắm mắt, chưa ngủ hẳn nhưng Cyno không nghĩ sẽ mất nhiều thời gian để hắn chìm vào bất cứ giấc mơ nào của loài rồng.
Thật là... một lời nhắc nhở rõ ràng về việc Alhaitham tin tưởng cậu đến mức nào khi hạ thấp cảnh giác như thế này, để bản thân trở nên dễ bị tổn thương và giao phó sự an toàn của mình cho Cyno. Thật khó để xác định khoảnh khắc chính xác mối quan hệ của họ chuyển từ thuần túy giao dịch sang một thứ gì đó cá nhân hơn nhưng cậu sẽ không phủ nhận rằng mình thích tình trạng hiện tại hơn là trước kia.
Ngôi nhà của Cyno ấm áp hơn khi có Alhaitham.
Cậu lắc đầu. Đừng nghĩ linh tinh nữa, cậu còn bùa chú phải kiểm tra.
Cyno biết rằng cuối cùng cậu sẽ cần phải rời khỏi nơi này. Nahida không giấu giếm mong muốn phá bỏ Bức Tường Samiel, mặc dù nó sẽ khiến cậu mất nhà, Cyno đồng ý với cô ấy. Điều tốt đẹp duy nhất mà nó từng mang lại là che chở cho người dân rừng mưa khỏi những cơn bão cát cực đoan sau cái chết của Vua Deshret, và đó chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn trong lịch sử Sumeru. Nó lẽ ra nên được phá bỏ sau một năm, thay vào đó nó đã ở lại và chia cắt người dân của vùng đất này hiệu quả hơn bất kỳ thảm họa nào liên quan đến thần linh.
Cậu đã để mắt đến một vài nơi, một hoặc hai ngôi nhà an toàn kiên cố hơn của cậu sẽ dùng được trong lúc cấp bách và cậu thích ở đâu đó trên biên giới nếu có thể. Dễ dàng để mắt đến cả hai bên theo cách đó, và với việc nhà lữ hành kia thích đào bới các tàn tích cũ, Cyno chắc chắn rằng sớm muộn cũng có rắc rối cổ xưa nào đó ngoi lên.
Các bùa chú ở cả hai lối vào đều ổn. Không có dấu hiệu suy giảm và được giấu kín an toàn khỏi những con mắt tò mò.
Cậu mất vài phút để hoàn thành và khi lặng lẽ quay vào trong, Alhaitham đã ngủ, duỗi người một cách kém duyên dáng trên chiếc ghế sofa êm ái và chìm vào những chiếc đệm.
Sự tò mò chiến thắng Cyno, thay vì đi lên lầu vào phòng làm việc, cậu thận trọng tiến lại gần Alhaitham. Cậu dừng mắt trên khuôn mặt đang ngủ của Alhaitham, tham lam thu vào tầm mắt từng chi tiết nhỏ.
Alhaitham trông giống con người một cách đáng ngạc nhiên khi thế này, ngay cả với những chiếc vảy ngọc lục bảo quanh hàm và cặp sừng rực rỡ đang chọc thủng một lỗ trên gối. Chà, "giống con người" có lẽ hơi quá lời, Cyno thầm thừa nhận với chính mình, cậu không thể tưởng tượng một con người nào trông tuyệt đẹp đến thế sau khi lười biếng thả mình xuống ngủ trưa.
Cyno biết Alhaitham không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Điều đó thật giải thoát theo một cách nào đó vì nó cho phép Cyno nghĩ bất cứ điều gì cậu thích về con rồng. Nhưng cũng rất nguy hiểm. Đặc biệt là bây giờ, trong sự yên tĩnh khi vẻ đẹp bất tử của Alhaitham hiện ra rõ ràng như vậy, nó gần như đủ để đánh cắp sự chú ý của Cyno khỏi những đốm đỏ dọc theo những chiếc vảy xanh tinh xảo kia.
Gần như.
Vết đỏ đã thu nhỏ lại so với lần trước và đã phai thành màu đỏ đục. Có một mảng lan dọc theo cổ Alhaitham. Cyno cúi xuống gần hơn để nhìn rõ hơn.
Chỉ để há hốc mồm kinh ngạc khi một đôi tay vòng qua eo cậu và kéo cậu ngã xuống ngực Alhaitham.
"A." Cyno ngã vật ra một cách vụng về và giật đầu ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt quá đỗi thích thú của Alhaitham. Cyno lập tức cau mày theo phản xạ.
"Alhaitham."
"Sao?" Con thằn lằn quá khổ không thèm chớp mắt trước tiếng gầm gừ trong giọng nói của Cyno.
"Thả tôi ra. Tôi có việc phải làm." Tốt hơn là cắt đứt chuyện này nhanh chóng và rời đi. Cyno bắt đầu cựa quậy để thoát ra nhưng cánh tay của Alhaitham như vòng sắt quanh người cậu.
"Tôi chán. Ở lại đây nói chuyện với tôi đi." Alhaitham cả gan cau có. Nếu biểu cảm đó ở trên bất kỳ sinh vật nào khác, Cyno sẽ gọi đó là bĩu môi. Nhưng Alhaitham không bĩu môi và biểu cảm đó không dễ thương chút nào đâu.
"Không. Nếu anh mệt anh có thể nghỉ ở đây, tôi sẽ lên lầu để không làm phiền anh." Cyno cau mày, chọc vào ngực kẻ bắt cóc tạm thời. "Hơn nữa, anh chán thì liên quan gì đến tôi. Anh bao nhiêu ngàn tuổi rồi? Chắc chắn anh biết cách tự giải trí rồi chứ."
Cyno bị kéo về phía trước cho đến khi đầu cậu áp vào vai Alhaitham. Từng inch cơ thể họ ép vào nhau trên ghế sofa. Tim Cyno đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu tự hỏi liệu Alhaitham có nghe thấy không. Một tay cậu bị kẹt giữa họ, đặt trên viên ngọc xanh nằm trên ngực Alhaitham. Nó cũng từng màu đỏ khi Cyno lần đầu gặp Alhaitham, giờ đây màu xanh lục bảo tỏa sáng rực rỡ và luôn bắt được sự chú ý của cậu.
Nó mát lạnh khi chạm vào. Khác xa với sức nóng đang chạy qua tĩnh mạch Cyno ở tư thế thân mật mà họ đang có.
Cách cư xử của loài rồng. Cậu tự nhắc nhở mình. Alhaitham không quan tâm đến những phép xã giao của con người, điều này chẳng có nghĩa lý gì với con rồng cả.
"Tôi không phải là người duy nhất mệt mỏi." Alhaitham bình tĩnh phản bác. Biểu cảm của hắn không thay đổi lấy một lần kể từ khi Cyno ngã lên người hắn, rõ ràng là không bận tâm đến sự gần gũi này. "Cậu đã ngáp khi tôi mới đến và những quầng thâm dưới mắt cậu là dấu hiệu rõ ràng của sự kiệt sức." Hắn thở dài, như thể Cyno mới là người vô lý trong tình huống này. "Ít nhất hãy ở lại một chút và nói chuyện với tôi. Từ nãy giờ toàn là công việc và chắc chắn công việc của cậu không gấp đến mức không thể nghỉ ngơi một chút để nói chuyện với tôi."
Cyno cắn môi khi sự do dự bất ngờ ập đến. Những lý do để đứng dậy nhanh chóng đầu hàng trước sự thật là cậu mệt, ghế sofa thì thoải mái, và cậu thích nói chuyện với Alhaitham. Cyno sống một mình, sự tương tác xã hội hàng ngày duy nhất cậu có là với một trong những Aranara ghé qua ngắm bình minh cùng cậu nhưng nó không giống như trò chuyện với Alhaitham. Hắn đã chứng kiến rất nhiều lịch sử, đã sống qua nó, và hắn luôn chiều theo Cyno khi phù thủy có câu hỏi dành cho hắn.
Sẽ thật không công bằng nếu không đáp lại ân huệ đó.
Với một tiếng thở dài nặng nề (chỉ đúng một nửa), Cyno gật đầu.
"Được rồi, được thôi. Nhưng nhích ra đi, tôi không nói chuyện với anh như thế này đâu." Cậu nói chắc nịch.
Hơi khó xử một chút. Chiếc ghế sofa không được thiết kế để hai người đàn ông nằm cùng một lúc và Cyno kết thúc với lưng áp vào ghế trong khi Alhaitham nằm ở mép, chỉ cần sơ sẩy là rơi xuống sàn.
Họ đối mặt nhau trên ghế sofa, tay Cyno đan vào nhau trước ngực và cậu lắc đầu để xua tan những suy nghĩ. Tay của Alhaitham vẫn vòng qua eo cậu, sức nặng của chúng trên da cậu là không thể nhầm lẫn và không thể phớt lờ. Chỉ vài inch ít ỏi ngăn cách họ. Alhaitham nhìn chằm chằm vào mắt cậu, sự mãnh liệt thường thấy của hắn thậm chí còn tệ hơn ở khoảng cách này. Hắn nhìn Cyno theo cách mà chưa ai từng nhìn trước đây và Cyno không biết phải hiểu nó như thế nào.
Cậu có lẽ có thể hiểu nếu cậu cố gắng. Nếu cậu nhượng bộ sự thôi thúc muốn khám phá những bí ẩn trong mối quan hệ giữa cậu và Alhaitham. Nhưng cậu chưa sẵn sàng cho những bí mật sẽ được đưa ra ánh sáng, vì vậy cậu chuyển chủ đề câu chuyện.
"Tôi chưa thấy anh bám dính thế này kể từ khi tôi trở về từ Mondstadt tháng trước." Cyno nhận xét sau một thoáng im lặng.
Alhaitham cau mày. "Đó không phải là bám dính. Đó là dọn dẹp nhà cửa. Cậu mang mùi của Dvalin về và nó bám vào mọi thứ. Thật là-"
"Khó chịu, ừ tôi biết. Tôi nhớ trận mắng mỏ hoàn toàn bất công mà anh dành cho tôi vì đi gặp một con rồng khác. Cũng không phải là tôi ở với ông ấy lâu, tôi có vài câu hỏi. Ông ấy trả lời, rất lịch sự tôi phải nói thêm là vậy, và chúng tôi chia sẻ một bữa ăn."
Một tiếng gầm gừ trầm thấp vang lên trong cổ họng Alhaitham.
"Thằng nhãi đó lẽ ra nên để cậu yên. Morax cũng sẽ chẳng khiêu khích đến mức đó."
Cyno day day sống mũi. "Tôi vẫn không chắc mình cảm thấy thế nào về việc anh nói cho tôi biết Thần của Liyue còn sống. Đó thực sự là điều tôi cần biết sao? Nhỡ tôi nói với nhầm người và kết cục là một vị thần tiên nhân giận dữ xuất hiện trước cửa nhà tôi thì sao?"
Alhaitham khịt mũi. "Cậu chẳng có gì phải lo lắng cả. Vị thần chiến tranh đã hạ ngọn giáo xuống từ lâu rồi. Điều duy nhất ông ta muốn bây giờ là tận hưởng thời gian nghỉ hưu."
"Tôi cho là ông ấy đã là lãnh đạo của Liyue hàng trăm năm. Làm một công việc lâu như vậy chắc chắn sẽ bắt đầu thấy chán ngán."
Một khoảng lặng kéo dài.
Cyno cười rạng rỡ khi Alhaitham chỉ hừ mũi thích thú. Lời giải thích cho câu nói đùa xuất sắc chết ngay trên đầu lưỡi và cậu rúc sâu hơn vào ghế sofa.
"Câu đó tệ thật."
"Anh đã cười mà."
Alhaitham không phủ nhận. Khóe miệng hắn nhếch lên một chút thành nụ cười trước khi trở lại biểu cảm phẳng lặng thường thấy.
"Hơn nữa, Morax sẽ không dám động một ngón tay vào cậu đâu. Ông ta biết điều hơn thế."
Cyno chớp mắt bối rối.
"Tôi không phải là người hạ thấp sức mạnh của mình nhưng tôi khó có thể là đối thủ khiến cựu Ma Thần phải dè chừng."
Alhaitham ậm ừ, cố tình không trả lời câu hỏi ngầm đó. Cyno nheo mắt trước sự lảng tránh nhưng trước khi cậu có thể theo đuổi chủ đề này, Alhaitham lại lên tiếng.
"Cậu có biết tại sao gần đây tôi mệt mỏi không? Và không, trước khi cậu hỏi, không phải do việc điều trị đâu."
Cyno để cuộc trò chuyện trôi đi. Cậu không thể nói là mình không lo lắng và hiếm khi Alhaitham mở lòng về sức khỏe của mình mà không cần Cyno suýt bóp cổ hắn để lấy thông tin.
"Vậy tại sao?"
Alhaitham hạ mắt xuống tay Cyno, vô tình giải thoát phù thủy khỏi sự chú ý tập trung mãnh liệt của mình. Cyno thở ra một hơi mà cậu không biết đã bị kẹt trong cổ họng.
"Tôi đang theo đuổi một thứ... một sự bổ sung mới cho kho báu của mình. Đó là một trường hợp bất thường và tôi không thể thực hiện theo cách bình thường. Tôi thừa nhận gần đây tôi hơi cố chấp về nó và có thể đã để những việc như ngủ nghỉ sang một bên."
Cyno chưa bao giờ thấy Alhaitham trông lúng túng như vậy trước đây. Thật dễ thương. Cậu nhắm mắt lại để tập trung lại.
"Là gì vậy? Một cuốn sách khác? Một bức tượng? Một viên đá?" Cậu lục lọi tâm trí, cố nghĩ xem Alhaitham muốn gì mà lại gây rắc rối cho hắn đến mức này. "Anh khá giỏi trong việc đạt được những gì mình muốn, điều gì khiến lần này khác biệt vậy?"
Alhaitham ngước lên gặp mắt Cyno một lần nữa.
"Sự bổ sung này sẽ là viên ngọc quý trên vương miện trong kho báu của tôi. Phần quý giá nhất, quan trọng nhất và có khả năng tôi sẽ đánh mất... Có nhiều rủi ro hơn bao giờ hết. Đó không phải là thứ tôi có thể cứ thế nhặt lên và mang theo, tôi phải thuyết phục. Hơn thế nữa, tôi phải hoàn toàn thành thật."
Sự tò mò của Cyno càng lớn hơn. Các ý tưởng được cân nhắc và loại bỏ với tốc độ đáng báo động. Một suy nghĩ nảy ra trong đầu cậu và có thứ gì đó lạnh lẽo và nặng nề chìm xuống trong dạ dày.
"Anh đang nói về một sinh vật sống sao? Alhaitham, một con người không thể là một phần của kho báu. Họ không phải là đồ vật. Họ có ý chí riêng, họ không phải thú cưng." Cậu rít lên. Cậu tức giận, đúng vậy, tức giận khi nghĩ đến việc Alhaitham đánh cắp một tâm hồn tội nghiệp nào đó để nhốt vào lồng như một con chim. Dù cái lồng có sang trọng đến đâu thì cũng không ai có thể chịu đựng nó cả đời.
Cậu đè nén phần trong mình đang sôi sục khi nghĩ về người đã thu hút sự chú ý của Alhaitham đến mức này ra sau đầu.
Alhaitham nghiêng người lại gần hơn, khoảng cách giữa mặt họ thu ngắn lại chỉ còn gang tấc. Cyno có thể thấy những đốm vàng trong mắt hắn. Hơi thở ngưng lại trong cổ họng Cyno khi đôi mắt xẻ dọc đó nhìn cậu với một cảm xúc quá lớn lao để bất kỳ con người nào có thể thấu hiểu. Cyno cố gắng đặt tên cho sự pha trộn giữa khao khát và tận tụy chứa đựng trong đôi mắt đó. Trong ngôi nhà ấm áp, tựa vào đệm sofa, Cyno nhìn vào trái tim của vĩnh hằng và cảm nhận được sự mong muốn của nó.
"Liệu có thực sự khủng khiếp đến thế không," Alhaitham thì thầm. "Khi thuộc về một con rồng? Được trân trọng và tôn kính, được trở thành trung tâm thế giới của nó?"
Cyno nuốt khan, cổ họng khô khốc như cát sa mạc. Những cảm xúc trong lồng ngực dính nhớp như hắc ín, phủ lên từng hơi thở run rẩy khi cậu thở vào bầu không khí mà cậu chia sẻ với Alhaitham. Alhaitham, người vẫn tiếp tục nhìn cậu.
"Một chiếc lồng vàng thì vẫn cứ là lồng." Cyno nghiêm túc đáp. "Viên ngọc quý giá của anh sẽ héo úa thành hư vô."
"Và nếu người ở trong lồng là tôi thì sao? Nếu họ là người giữ chìa khóa?" Alhaitham cười nhưng không hề vui vẻ. "Lẽ ra tôi không nên... thôi bỏ đi, giờ nghĩ đến những điều đó cũng đã quá muộn. Ôi kẻ mạnh mẽ đã sa ngã thế nào."
Cyno buộc phải hỏi. Cảm giác lạnh lẽo trong tim bỗng chốc trở nên nóng rực.
"Tôi không nghĩ anh là người thích bầu bạn với người phàm."
Alhaitham chớp mắt, cảm xúc không tên đó trượt khỏi mắt hắn cho đến khi Cyno có thể thở dễ dàng trở lại.
"Không phải." Alhaitham thừa nhận. "Và ngay bây giờ đây chỉ là giả thuyết, tôi chưa có ý định nói với cậu về sự bổ sung này đâu, phù thủy nhỏ. Tôi phải có vài bí mật với cậu chứ."
Lông mày Cyno giật giật trước cái biệt danh và họ lại rơi vào một vòng tranh luận vui vẻ khác. Cả hai đều để chủ đề kho báu lại phía sau, hài lòng với sự bầu bạn không phức tạp của người kia.
Cuối cùng Cyno cũng đầu hàng trước cơn buồn ngủ kéo đến. Cậu nắm lấy áo Alhaitham bằng một tay phòng khi người kia định trốn thoát và điều cuối cùng cậu cảm nhận được trước khi chìm vào giấc ngủ là bàn tay Alhaitham bao lấy tay cậu.
Cậu không ngốc. Cậu biết họ đã cùng nhau đi đến mép vực và nhấc một chân khỏi vách đá. Có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ đủ dũng cảm để thực hiện cú nhảy.
Alhaitham nhìn Cyno ngủ, hắn dịch chuyển cả hai cho đến khi Cyno rúc vào người hắn, vừa vặn hoàn hảo với đường cong cơ thể Alhaitham.
Hoàn hảo ,đáng giận ,tuyệt vời ,bực bội và...
Hắn là một con quái vật ích kỷ. Apep sẽ khinh bỉ hắn nếu chị ấy nhìn thấy hắn như thế này, cầu xin sự chú ý từ một người phàm như một con chó.
Nhưng hắn có lý do để hy vọng. Alhaitham đã thấy sự ghen tuông và sự quan tâm khi hắn nhắc đến việc trở thành một phần của kho báu. Cyno vẫn chưa đuổi hắn đi nên Alhaitham sẽ ở lại chừng nào còn được phép. Hắn sẽ đánh cắp từng khoảnh khắc mà phù thủy nhỏ ban cho hắn cho đến ngày Alhaitham có thể cố gắng đánh cắp chính Cyno.
Hắn sẽ không yêu cầu một cái lồng hay một nhà tù hay thậm chí yêu cầu Cyno đáp lại sự pha trộn giữa tình yêu và sự tận tụy tạo nên tình cảm của Alhaitham dành cho cậu. Tất cả những gì Alhaitham muốn là ở bên cậu lâu hơn một chút.
Có lẽ thế là đủ để thỏa mãn hắn.
Alhaitham lướt môi qua trán Cyno, một cái chạm nhẹ như lông vũ không đánh thức người kia khỏi giấc ngủ.
Alhaitham không cầu nguyện các vị thần. Hắn nằm ngoài quyền năng của họ. Nhưng hắn hy vọng rằng Buer sẽ đủ tử tế để cho hắn gặp Cyno trong giấc mơ một lần nữa.
Phù thủy khẽ cuộn mình sát vào vòng tay của rồng, để hai đầu mệt mỏi tìm thấy nhau trong một khoảnh khắc yên bình, nơi chỉ còn hơi ấm và nhịp thở dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store