Hac Lam That Kiem Anh Hung Dong Nhan
Xin hãy đẩy ta vào mộng HE ----------------------------------------Chuyện là, thiếu chủ chúng ta cùng thiếu phu nhân đã kết hôn một năm rồi.Ta sinh ra ở Viên gia giới, phía sau nơi đây có ngọn núi cao, là nơi thiếu chủ tập võ luyện công, khi hắn bế quan ta làm hộ pháp của hắn, hắn ở Hắc Hổ Nhai bao lâu, ta cũng ở đó bấy lâu, có thể nói chúng ta mười năm đó như hình với bóng. Sau đó thiếu chủ xuất quan một lòng vì giáo chủ bắt sống kì lân, đấy với thất kiếm, ta ở lại trong giáo, số lần gặp mặt hắn tự nhiên cũng giảm dần, rất hiếm khi gặp hắn, mà nếu hắn có trở về thì cũng là toàn thân đầy sát khí, ngay cả trà cũng không kị uống liền đi bày mưu nghĩ kế, điều binh bố trận .Khi đó thiếu chủ xa lạ tới mức ngay cả ta cũng không nhận ra. Trong mắt của hắn không còn kim quang nhấp nháy mà chỉ còn lại màu máu tanh của đất trời.Có nhiều lúc ta như một tên phản đồ, ta thật cảm kích trận mìn kia cơ hồ đã đoạt đi tính mạng thiếu chủ, nó quả thật đã nổ chết tên Hắc Tiểu Hổ tay dính đầy máu tươi kia, cũng vì vậy hắn mới có thể trọng sinh, có thể cùng Lam Thố cung chủ nối được đoạn lương duyên. Hắn nhất định phải triệt để giết chết bản thân lúc trước, bằng không Băng Phách kiếm chủ sao có thể cùng Ma Giáo thiếu chủ sống chung một bầu trời?Có điều bây giờ những thứ này đều là chuyện cũ năm xưa, nói thêm cũng vô ích.Thất kiếm hợp bích, Giáo chủ mất, Thiếu chủ dùng một năm chỉnh đốn lại mọi việc trong giáo, phân phát một đám tín đồ, chỉ giữ lại một số ít tâm phúc trung thành. Thất hiệp từng người quy ẩn, lúc đó thiếu phu nhân chuẩn bị trở về cung Ngọc Thiềm, cùng Hồng Miêu thiếu hiệp và ngũ hiệp chia tay, một mình cùng băng phách kiếm trở về, một cái Ngọc Cầm, đạp khắp Hà Sơn vạn dặm, cuối cùng bên bờ Lạc Thủy gặp lại thiếu chủ. Sau lần đó, việc trong giáo đều do hộ pháp xử lí, thiếu chủ cùng thiếu phu nhân lại đi tiêu dao, cùng nhau gửi gắm tình cảm Sơn Thủy. Sau đó thiếu phu nhân có thai, thiếu chủ lần đầu tiên cùng nàng trở về Hắc Hổ Nhai, đó cũng là lần đầu chúng ta tận mắt chứng kiến phương dung của thiếu phu nhân.Thiếu phu nhân còn trẻ thành danh, tiếng đồn võ lâm đệ nhất mỹ nhân trên khắp giang hồ đều lan xa, không ai không hiểu. Trăm nghe chung quy không bằng mắt thấy, vị nữ tử ấy lúc đứng bên cạnh thiếu chủ làm cho người ta cảm thấy nàng chính là hồn phách mỹ lệ, quả thực không thua Giáo chủ phu nhân năm đó.Nói thật khi chúng ta nhắc đều chuyện đại sự cả đời này đều cảm thấy hai cha con thiếu chủ thật sự may mắn quá mức, thật là làm tức chết người ngoài chúng ta mà, ngay cả hộ pháp thấy vậy cũng hay trêu chọc:"Lam Thố tài sắc đứng đầu võ lâm, người ái mộ vô số, lúc quay đầu tại sao vẫn chọn Ma Giáo thiếu chủ như ngươi chứ? Không nghĩ ra không nghĩ ra a..."Những lúc thế này vẫn là thiếu phu nhân nắm lấy tay thiếu chủ cười cười:"Khiêu Khiêu, huynh đừng chọc Tiểu Hổ nữa." Mà thiếu chủ cũng không vội vàng tức giận, căn bản không đem lời cười nhạo của hộ pháp vào trong mắt, chỉ một mực nhìn thiếu phu nhân, gắn chặt không rời. Nếu đổi lại với tính khí nóng nảy của thiếu chủ lúc trước, hắn quả thật sẽ đi đánh người, Giáo chủ thấy vậy cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ biết liên tiếp lắc đầu. Vậy mà từ lúc thành hôn với thiếu phu nhân, tính tình bỗng dưng thay đổi hẳn, không còn nóng nảy như trước nữa, lại còn biết săn sóc người. Đám người chúng ta cũng không cần phải như đi trên băng mỏng như trước nữa, tất nhiên rất vui mừng, chỉ là thiếu chủ ngay cả Viên gia giới cũng không về, quanh năm suốt tháng biệt tăm biệt tích, quả thật có chút nhớ hắn.Liền nói đến thiếu phu nhân, nàng đối với chúng ta tốt lắm, tốt đến nỗi ta nghĩ nàng với ai cũng đối xử như vậy, nhưng nếu để ý cũng biết loại tốt với chúng ta cùng với thiếu chủ tuyệt nhiên khác nhau. Điểm này cũng có vài phần tương tự phu nhân Bạch Lê, chỉ khác là nàng ngoại trừ ôn nhu lại mang theo vài phần phóng khoáng của nữ trung hào kiệt, vẻ nhu tình ôn nhu đầy sức sống kia khiến cho bất kì ai cũng có ý muốn bảo hộ, nhưng nàng lại có thể bảo vệ tất cả mọi người. Nữ nhân như vậy, cũng khó trách thiếu chủ vừa gặp đã thương, lưu luyến si mê nhiều năm, đời này chỉ có nàng là nữ nhân duy nhất của hắn.Thiếu chủ cùng thiếu phu nhân mặc dù không đồng đạo nhưng cuối cùng cũng về một nhà, trăm sông đổ về một biển, thật làm cho người ta cảm khái vạn phần. Có lẽ trong gươm đao biển máu, bọn họ chính là vu sơn thượng hải, là đao quang kiếm ảnh bên trong ngoái đầu nhìn lại động lòng, giờ đây tĩnh tâm sớm chiều bên nhau.Thiếu phu nhân hoài thai tiểu công tử lúc thân thể nàng không tốt lắm, Tử vân kiếm chủ vì không yên lòng mà ở cạnh bên bầu bạn, Trúc Lâm cư sĩ phu nhân cũng đặc biệt từ mười dặm họa lang mà tới, làm cho Trúc Lâm cư sĩ cũng thiếu chủ thiếu chút nữa rút dao đối mặt.Tiểu công tử sinh ra vào lúc trời rét đậm, thiếu chủ vì việc gấp trong giáo phải ở Lĩnh Nam, là Hồng Miêu thiếu hiệp dùng bồ câu đưa tin, thiếu chủ ngàn dặm bôn ba, đêm khuya trở về. Lúc hắn trở về là khi tiểu công tử đã bình an ra đời, chúng ta ai nấy đều cao hứng, vậy mà thiếu chủ ngay cả tiểu công tử cũng không nhìn một cái, liền chạy tới bên cạnh trước giường thiếu phu nhân, ở cạnh nàng một tấc không rời. Lúc đó thiếu chủ nhiều thấy thân thể thiếu phu nhân mỏi mệt, mặt không có chút máu, nam nhi đội trời đạp đất ấy bỗng lại rơi lệ, vẫn là thiếu phu nhân ngược lại an ủi hắn:"Đều đã làm cha rồi, còn khóc cái gì, thiếp không phải khỏe mạnh lắm sao? Chẳng may hài nhi biết lại cười cha hắn rồi." Tiểu công tử được đặt tên là Lạc Chiêu là để kỷ niệm ngày thiếu chủ cùng thiếu phu nhân cùng tâm ý, Lạc Thủy bên bờ, Minh Nguyệt sáng tỏ.Từ sau khi sinh ra tiểu công tử, thiếu phu nhân bởi vì tổn thương nguyên khí, thân thể nói chung không còn khỏe mạnh như lúc trước trước nữa, từ đó thiếu chủ đem toàn bộ giáo sự đẩy cho hộ pháp toàn quyền quản lý, mang theo thiếu thu nhân trở về chỗ cũ của hai người, thật lâu không gặp.Đối với chuyện thiếu chủ cùng thê tử ẩn cư chúng ta đều tuyệt đối tán thành, có điều đem trọng trách giao cho hộ pháp...chúng ta vẫn có thể hiểu được đi, nhưng mà hắn ngay cả nhi tử cũng đưa cho hộ pháp giữ, vậy thì thật không hiểu nổi rồi! Hộ pháp ban đầu vì muốn trả thù cha mẹ mới theo Ma giáo giáo chủ mười năm, giờ mọi chuyện kết thúc rồi mà hắn vẫn còn phải đi theo tên thiếu chủ này, giao giáo sự thì không nói đi, giờ còn muốn hắn là vú em!? Hộ pháp nghe tin như bị đứng hình, thực đau lòng a, đường đường là ngọc thụ lâm phong mỹ quân tử, cuối cũng lại thê thê thảm thảm làm lão mụ tử.Nói chung từ đó về sau, chúng ta cũng không gặp lại thiếu phu nhân nữa.Kỳ thật chúng ta ai nấy đều hiểu rõ, thiếu phu nhân là người chính phái, là truyền nhân thất kiếm, mà Ma Giáo rốt cuộc cũng là Ma Giáo, mặc dù bây giờ không gây nghiệt thì chính và tà cũng rõ ràng vô cùng. Hơn nữa khi xưa lúc Giáo chủ còn sống, đối với thất hiệp là đuổi cùng giết tuyệt, lại suýt chút nữa giết chết Băng Phách kiếm chủ, ta nghĩ trong lòng thiếu phu nhân ít nhiều cũng khó tránh khỏi có khúc mắc. Ngày đó ngày đứng trước hàng ngàn người kiên trì muốn cùng thiếu chủ đứng chung một chỗ, thậm chí ngay cả người cùng nhau sinh tử là Hồng Miêu thiếu hiệp vì đó mà ý kiến bất đồng. Chúng ta tuy là người ngoài cuộc, cũng biết thiếu phu nhân đã có bao liều lĩnh và áp lực mới dám gả cho thiếu chủ, việc duy nhất có thể làm cũng chỉ là làm tốt phận sự của mình, có như vậy mới có thể làm cho hai người bọn hắn vô hậu cố chi ưu quá, sống những tháng ngày tự tại.Bản thân thiếu chủ hằng năm vào ngày giỗ Giáo chủ và Lê Bạch phu nhân đều trở về Ma Giáo, mang theo thiếu phu nhân tới ở trước mộ bái lạy tu sửa. Vạn trượng đỉnh, sau khi một bộ đỏ hồng cướp ảnh kinh hồng một cố, trong lúc vội vã chỉ ảnh khó tìm.(Đoạn này thật sự không biết dịch sao hicc)Hắc Lạc Chiêu một nửa thời gian bên cạnh cha và nương hắn, nửa kia lại ở cạnh chúng ta. Năm xưa thiếu chủ bế quan ở mê hồn đài Thính tuyết các, cùng tiểu thiếu chủ đọc sách luyện công. Tiểu công tử di truyền từ mẹ hắn, tính cách thông minh, ngộ tính cực cao, thiếu chủ cũng không để hắn luyện võ công Ma Giáo mà cho hắn bái Hộ pháp làm sư phụ, cá tính cứ thế mà tự do phát triển, chỉ có điều Băng phách tâm pháp thu tâm tĩnh tâm lại không luyện được.Tiểu công tử tính cách vô cùng trầm ổn, nói ít làm nhiều, đối xử với người ngoài cũng không đến nỗi nào, điều này khá giống với tính cách cha hắn. Chỉ có điều thiếu chủ quả thực quá trẻ con đi, có ai lại đi cùng con mình giành thê tử đâu!? Tiểu công tử có mấy lần được mẹ hắn hôn một hồi? Hắn còn chưa trưởng thành mà cha đã bá chiếm mẹ như thế này rồi! Nói đi cũng phải nói lại, khi nào gia đình thiếu chủ đoàn tụ, khi đó Hắc Hổ Nhai chắc chắn là nơi náo nhiệt nhất trần gian. Thiếu chủ độc ác nham hiểm trong mắt người đời khi xưa đã biến mất, giờ hắn đã ôn hòa nhiều, lúc nào cũng cười. Hắn trong mắt cười vì thê tử hắn, vì con hắn, đôi mắt ấy sáng quắt hoa đào. Nơi này nhiều năm tứ tán cuồng quyển cương phong tà khí, nay cũng nhờ minh tịch hoa lan mỹ lam làm mịt mờ gió ấm phất phơ.Ta không biết tâm trạng thiếu chủ khi nói "Lam Thố cung chủ" biến thành "Lam Thố", cuối cùng biến thành "phu nhân" sẽ biến hóa như thế nào. Người ngoài cuộc chúng ta chắc chắn không ai hiểu rõ cảm giác ấy, cũng khó biết được tình cảm ấy bắt đầu từ đâu, nguyên lai chúng ta chỉ cần làm người qua đường nhìn họ hạnh phúc là được rồi.Năm tiểu công tử năm tuổi, thiếu phu nhân bị bệnh nặng, có lẽ là do sinh tiểu công tử vào mùa lạnh, nàng lại bị cảm mạo nên giờ bệnh như vậy chịu không nổi. Cung Ngọc thiềm trên dưới gấp một đoàn, thiếu chủ nhanh chóng từ Thiên Tử Sơn tới nơi ta làm việc để tìm thuốc cho nàng.Lúc ta đến đó, thần y Đậu Đậu đang bắt mạch cho thiếu phu nhân, hắn một bên tìm đọc y thuật, một bên tìm mạch tượng, thỉnh thoảng đứng lên đi tới đi lui, chỉ duy có đôi chân mày vẫn nhíu chặt.Thiếu chủ võ nghệ mặc dù cao, nhưng y thuật không tinh thông lắm, mặc dù lòng như lửa đốt cũng không biết làm sao, hắn sợ làm phiền thần y, đành phải đứng cuối hành lang đợi.Thiếu chủ nóng ruột, ta cũng gấp, nhưng chúng ta ai cũng tự hiểu với nhau không đem chuyện này nói cho Hồng Miêu thiếu hiệp, bằng không hắn dù xa vạn dặm cũng tới Cung Ngọc Thiềm, lúc đó hai tên "oan gia ngõ hẹp" này khó không tránh khỏi một hồi máu me nữa rồi.Thiếu chủ thấy ta đến, tựa hồ muốn nói gì đó, cuối cùng lại không mở miệng.Ta đoán hắn muốn hỏi tình hình tiểu thiếu chủ gần đây.Về sau trong Cung Ngọc Thiềm không ai thấy bóng dáng thiếu chủ đi đâu nữa, lòng ta lo sợ lúc thiếu phu nhân tỉnh dậy không thấy thiếu chủ, vì vậy định xuống núi tìm hắn, lúc đó lại nghe thần y nói lại rằng thiếu chủ đi lâu vậy là vì tìm thuốc cho thiếu phu nhân.Rất nhiều năm trước, ta cũng từng nghe giang hồ nói về chuyện này. Chỉ là nghe thôi chứ không quan tâm lắm, dù việc này là có thật, nhưng khi nghe từ trong miệng thiếu chủ nói ra, ta vẫn không thể tin nổi.Lúc đó thiếu chủ đi vào Bách Thảo Cốc, cùng với truyền nhân thất kiếm giết bách độc Hắc Thiên vương, cứu hắn một mạng. Hắn hỏi vì sao lại cứu hắn, nàng chỉ nói, có nợ thì phải trả. Sau đó hắn theo đuôi nàng tới chỗ hái hoa, tận mắt chứng kiến nàng vì cứu bạn mà tính mạng không màng. Hắn không hỏi vì sao người kia làm như vậy, chỉ biết lần đầu tiên hắn mặc kệ quy tắc "Gặp thất kiếm giết không cần luận tội", thả người kia đi. Mà người kia cũng nở nụ cười yếu ớt mà kiên cường bảo hắn:"Tuy ngươi là người ma giáo nhưng cũng là một nam tử hán."Thiếu chủ từ nhỏ đã bế quan tu luyện, đối với thế sự trần thế cơ hồ một chữ cũng không biết, toàn bộ đều là qua mấy lần sinh tử mà lĩnh hội. Ta nghĩ, lúc đó thiếu chủ cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại tha cho nàng một mạng, càng không biết sau này hắn cũng vì nàng mà liều lĩnh, bất chấp nguy hiểm như vậy, thà hy sinh chứ không thể mất nàng.Cho tới bây giơ, ta cũng không biết thiếu chủ đến tột cùng là đi đâu tìm thuốc, tìm thuốc gì. Chỉ biết lúc trở về thiếu chủ toàn thân là máu đen, thương tích đầy mình, nhưng tựa như một đường ngàn dặm ngăn trở cũng không bằng người hắn yêu, nhìn thấy thiếu phu nhân , nhìn sắc mặt nàng từ từ tốt lên, bao nhiêu mệt mỏi của thiếu chủ đều tan biến hết, chỉ còn lại ôn nhu nồng đậm.Giáo chủ lúc trước vì tâm ma mà khổ sở, đến chết cũng không được giải thoát. Bạch Lê phu nhân một lòng hy vọng nhi tử có thể rời xa chốn giang hồ phân tranh, rời xa cảnh máu me gió tanh, nhưng cuối cùng mọi nỗ lực của nàng thật ra chỉ là phí công vô ích. Chỉ có điều, thiếu chủ gặp thiếu phu nhân. Bọn họ gặp nhau, thực giống như gió thu ngọc lộ, như vậy động tâm, tựa như trường phong vạn dặm không dứt, giờ đây, Lam Thố là tâm ma của Hắc Tiểu Hổ, hỉ là nàng, bi ai cũng là nàng, việc yêu nàng như cắm sâu và xương tủy của hắn, không gì có thể cắt bỏ được.Bởi vì tình ý như vậy nên bất luận bọn họ vì đối phương làm chuyện kinh thiên động địa gì đều có vẻ tự nhiên vô cùng.Ta nhớ có lần thiếu chủ đến tế bái Bạch Lê phu nhân, ta ở bên hộ phá. Khi đó tiểu công tử sắp được mười tuổi, tiểu thư cũng đã đầy tháng, thiếu phu nhân đem đôi nữ nhi đến chốn đào chuyên chuẩn bị yến sinh nhật.Tình cảnh lúc đó thực sự khó quên, đến nay kí ức vẫn chưa phai... thiếu chủ quỳ gối xuống một Bạch Lê phu nhân, phía sau bao lớn bao nhỏ, đưa một đám người trong ma giáo tới bí mật quan sát. Nếu không nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn, có lẽ ai cũng nhầm hắn với chân chạy Tiểu Binh! Thiếu chủ đem Băng Phách kiếm từ trong lòng ra, tinh tế lau chùi thật cẩn thật rồi để bên cạnh mình, hắn hướng Bạch Lê phu nhân dập đầu ba cái...dù thiếu phu nhân có đi cùng hắn hay không, hắn đều làm như thế. Băng Phách kiếm hiện ra vầng sáng trắng lóa mắt lam quang, thật giống như thiếu phu nhân ở bên cạnh hắn. Sau lê hoa tạ ơn, xuân vũ ướt nhẹp thanh sam tay áo, nguyệt sắc rải rác, từng mảnh từng mảnh rơi xuống bả vai. Trong sương mù phảng phất kia, ta thấy thiếu chủ mỉm cười, nghe thấy hắn nhẹ giọng nói:"Lam nhi ở nhà chăm sóc con của chúng ta, không cách nào cùng hài nhi đi thăm người... A Chiêu tháng này tròn mười tuổi, đứa nhỏ này rất thông minh, tính tình vững vàng, giống hệt mẹ nó. Không giống hài nhi, lúc nào cũng bị Lam nhi nói không hiểu chuyện, thực giống hài tử..." Hắn nói qua, thẹn thùng gãi đầu một cái:"Lam...Nàng tốt lắm, hài nhi cùng nàng mười mấy năm phu thê, tư cùng còn trẻ lúc sơ ngộ, vẫn thán có phúc ba đời. Mẫu hậu, hài nhi rất vui mừng, có nàng làm bạn bên cạnh, đời này không tiếc rồi."Ta cùng thiếu chủ tuổi cũng coi như bằng tuổi, si trường ày hắn vài tuổi niên hoa, cũng coi như cùng hắn lớn lên, mưa gió giông ba hắn trải qua ta đều thấy trong mắt. Hắn thích Lam Thố cung chủ, giống như quang ảnh lưu ly bồi hồi rốt cục bắt lấy một nguồn sáng. Nó sáng sủa như vậy, phảng phất gần như đưa tay là có thể chạm tới, nó mãnh liệt như thế, đủ để trung hòa mê hồn đài mười năm mưa sa gió rét.Hắn hoang mang như vậy, trong lòng hắn chứa quá nhiều gánh nặng cùng đau xót, tất cả rối tung cả lên, làm cho tâm hắn bị trói buộc thật chặt. Không ai cô độc bằng hắn, không người nào đêm so với hắn càng dài đằng đẵng, mà Lam Thố cung chủ, nàng tựa như thần binh lợi kiếm, chặt đứt tất cả rối bời trong lòng hắn, không chút dây dưa dài dòng. Lam Thố xuất hiện làm hắn biết thế nào là từ bi, nàng chỉ cần đứng cạnh hắn cũng đủ kết thúc cuộc sống đầy khổ cực kia, từ đó cùng nàng bắt đầu lại từ đầu, bắt đầu một cuộc sống mới. Nàng như toàn bộ nguồn sáng của hắn, là nguồn sáng nhân sinh chiếu khắp lục địa, chỉ một chút ánh sáng cũng đủ làm hắn mừng rỡ như điên. Hắn cho rằng tương vương mộng thần nữ vô tâm, nàng chỉ là bôi miêu ảnh xa xa, cũng may trời cao không đến nỗi tàn nhẫn, một mảnh si tình, hai đời thê lương, cuối cùng hai người cũng đến được với nhau, hằng năm sớm sớm chiều chiều bên cạnh nhau, cùng nhau dạo khắp chốn phồn hoa.Tuy số lần gặp gỡ không nhiều, nhưng bất cứ cũng nào thiếu phu nhân cũng đều ôn nhu vô cùng gọi thiếu chủ là "Tiểu Hổ". Âm điệu này thực ấm áp ôn nhu, tựa như đó là thứ trân bảo quý giá nhất trước mặt nàng. Đôi lúc cãi nhau, thiếu phu nhân dù có tức giận thế nào cũng gọi thiếu chủ là "Tiểu Hổ", giận dữ vẫn giữ bên mình một phần nhu tình, hai phần quyến mộ, tình ý kéo dài ở bên môi. Không lâu sau, cơn giận của thiếu chủ dù lớn tới đâu cũng đều biến mất, tiến lên cùng nương tử và con vui vẻ.Thiếu chủ lúc này có thể coi là Tiểu Lão Hổ, chỉ là răng nhọn không hề hại người, con mắt hung hãn cũng không còn sắc bén, chỉ còn lại dịu dàng thắm thiết, đôi móng vuốt lớn kia đã đem con thỏ nhỏ lại ôm trong lòng rồi.HẾT----------------------------------------Hôm trước hứa là sẽ xong ngày hôm sau, mà cuối cùng lại bận quá, về đến nhà cũng đã muộn, cũng ráng mà ráng không nổi hicc =.=, mấy ngày sau cũng vậy, gần tết nên mình ngoài việc nhà còn nhiều việc phải làm. Bản edit này chắc chắn có nhiều lỗi sai và dịch chưa sát nghĩa, mong các bạn thông cảm, nếu các bạn thấy sai chỗ nào hãy cmt hộ mình, mình sẽ sửa ngay lập tức.Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ. Năm mới tốt lành nhaaaaaaaaaaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store