Ha Tan Hop Ly
"Này. Rốt cuộc anh tên là gì vậy?""Hửm, không phải cô từng nói chúng ta không nên hỏi tên của đối phương sao?""Nhưng bây giờ tôi muốn biết.""Đây là danh thiếp của tôi.""Vương, Vũ, Lâm.""Ừ.""Nè nè, vậy anh là Ngưu Lang(*) hay là giám đốc vậy?"(*)Ngưu Lang: ý để phiếm chỉ trai bao"...""Này, anh thật sự không muốn biết tên của tôi sao?""...""A a a...Này, anh muốn làm gì tôi?"Kiều Y Viện đến thành phố D là đi cùng cha cô đến tham gia buổi triển lãm trang sức. Cô không nghĩ tới rằng ở đây sẽ gặp được một người đàn ông thú vị như thế. So với người ở tập đòa Trung Cần lúc nào cũng trầm mặc ít nói giống như vừa bị cướp mất sổ gạo thì thú vị hơn nhiều.Cô cùng người đàn ông đó khiêu vũ vài điệu trong yến tiệc, anh ta thật sự hài hước, nhưng lại không miệng lưỡi giảo hoạt, cũng rất anh tuấn, lại không mất đi mùi vị đàn ông. Trong lòng Kiều Y Viện thầm nảy ra một ý, thừa dịp đang nhảy cùng anh một điệu, cô hỏi: "Một lát sau, anh còn có chuyện gì cần làm không?""Hửm?" Lông mày anh ta chau lại, lười nhác trả lời: "Không có.""Đây là lần thứ hai tôi đến thành phố D, anh có đồng ý làm hướng dẫn viên cho tôi, cùng tôi uống vài chén chứ?"Đôi mắt mị hoặc sau thấu kính của người đàn ông ấy nhướn lên, khóe miệng nâng lên, nói: "Được thôi."Sau đó, bọn họ liền đến quán bar.Đến quán bar dĩ nhiên sẽ quá chén, quá chén dĩ nhiên sẽ buông xõa, buông xõa dĩ nhiên sẽ...Kiều Y Viện từ nhỏ đã ở nước ngoài, cô cũng tiếp xúc với nhiều nền văn hóa, về vấn đề này thì cô cũng không hề bảo thủ .Trên chiếc giường lớn ở khách sạn, khăn trải giường trắng tinh, đệm chăn hỗn độn, gối đầu bị vứt tứ tung. Khuỷu tay Kiều Y Viện chống lên ga giường, hai chân ôm chặt cơ thể anh, hai bàn tay lại vòng ra sau ót anh như đang tìm kiếm gì đó rồi lại thoát ra. Người đàn ông kia thì nhắm mắt lại, cơ thể trần trụi đang nằm trên cơ thể anh, dáng người anh cường tráng, màu da khỏe mạnh, Kiều Y Viện cực kỳ thích cơ ngực rắn chắc của anh, nhất thời hứng khởi liền dùng ngón tay chọc tới chọc lui.Anh cảm thấy ngứa liền bắt lấy tay cô, cô liền dùng tay khác chọc, người đàn ông ấy đột nhiên xoay người đè cô xuống, cánh tay như kẹp sắt vòng lấy cơ thể lả lướt hấp dẫn của cô làm cô không thể động đây."Anh thật đáng ghét!" Kiều Y Viện chu môi, nhăn mũi oán giận."Thật không?" Anh cười xấu xa, "Vừa rồi em còn nói rất thích."Kiều Y Viện liền bật cười, cô nhìn người đàn ông đang gần trong gang tấc, nói: "Anh không mang kính lại càng đẹp trai hơn.""Không phải nhìn rất kì lạ sao?" Người đàn ông nhàn nhạt nói, "Anh đeo kính mười mấy năm rồi, lúc gỡ ra nhìn vào gương cũng thấy mình lạ lẫm.""Không có mà, em cảm thấy rất đẹp." Kiều Y Viện nhân lúc tay anh hơi buông lỏng, vươn ngón tay sờ vết hằn trên sóng mũi thẳng của anh vì đeo kính để lại, "Sao anh không mang kính sát tròng?""À...Trước kia là bởi vì nghèo, sau này thì bởi vì ngại phiền toái."Ngữ khí của anh nghiêm trang làm Kiều Y Viện cười lên: "Bởi vì nghèo?""Đúng vậy.""Vậy em...Phải trả tiền cho anh nhỉ?"Ha ha ha ha..."Anh cười ha hả, buông lỏng Kiều Y Viện ra, lại xoay người nằm ngửa bên cạnh cô, nói "Nói như vậy, anh không sợ bị thất nghiệp rồi, cùng lắm thì còn có thể đi làm Ngưu Lang.""Nếu anh là làm Ngưu Lang, hẳn là kiếm được không ít." Kiều Y Viện cũng trở mình, ghé vào lồng ngực rộng lớn lại rắn chắc của anh, " Này, rốt cuộc tên anh là gì?"Quốc khánh nghỉ dài hạn, Kiều Y Viện đến thành phố D, "hẹn hò" cùng Tần Miễn vài lần, người đàn ông này phải nói là nhạt nhẽo đến cực điểm nên cô nổi lên tâm tư muốn trêu đùa anh. Có khi cô buộc Tần Miễn lái xe đến trung tâm thương mại mua túi giới hạn, có khi nửa đêm gọi kêu anh ra, nói muốn đến quán bar uống rượu."Xin lỗi, tôi muốn đi ngủ." Tần Miễn trả lời trong điện thoại."Uống rượu xong rồi ngủ cũng được mà." Giọng nói Kiều Y Viện mị hoặc, "Em mặc kệ, em muốn đi ngay bây giờ.""Sáng mai tôi còn có cuộc họp, nên phải ngủ trước đã, cô cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon." Vừa nói xong, Tần Miễn liền tắt máy.Kiều Y Viện cảm thấy buồn cười, lễ Quốc khánh mà còn họp?Một mình cô ngồi trên chiếc giường lớn trong khách sạn, đảo mắt nhìn thì thấy ví tiền. Cô vẫn còn giữ danh thiếp của người đàn ông kia, Kiều Y Viện gặm nhấm danh thiếp, sau một hồi nghĩ ngợi, cuối cùng cô từ bỏ ý nghĩ gọi cho anh. Từ nhỏ tính khí cô đã cao ngạo, cha cô là quản lý khách sạn lớn, mẹ cô là tổng phụ trách của tạp chí thời trang, lúc còn học tiểu học cô đã xuất ngoại, từ đó đến bây giờ thì theo mẹ bay đến các nước tham dự sự kiện. Cô đã tham dự các show thời trang, họp báo ra mắt hàng hiệu, concert âm nhạc, liên hoan phim và các party thời thượng, mưa dầm thấm lâu, cho nên lúc đối nhân xử thế không tránh khỏi sự kiêu ngạo.Những người quen biết cô đều nói, tiểu thư nhà họ Kiều rất khó hầu hạ.Một Kiều Y Viện kiêu ngạo như vậy, làm sao có thể gọi điện cho người đàn ông đó chứ?Kiều Y Viện vốn cho rằng bản thân sẽ không bao giờ liên hệ với người đàn ông đó nữa, nhưng buổi tối lễ Giáng sinh, cô lại gọi điện cho anh. Ngày hôm đó thật sự rất lạnh, sau khi xuống máy bay thfi Kiều Y Viện được Tần Miễn đón về khách sạn sắp xếp hành lí. Sau đó thay một bộ đồ thật đẹp để tham gia party giáng sinh mà Tần Lý tổ chức. Kết quả, trước mắt bày ra cảnh em họ Tề Phi Phi và Tần Miễn hôn nhau say đắm, trong lòng cô vô cùng khó chịu nên cô lạnh lùng bỏ về.Đúng như dự kiến, Tần Miễn không hề đuổi theo.Đêm giáng sinh của Vương Vũ Lâm thật sự đơn giản, ăn tối cùng với mẹ, sau đó xem truyền hình rồi lên giường đi ngủ.Nhưng lúc đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, di động của anh vang lên, là một dãy số lạ.Lúc Vương Vũ Lâm tới quán bar, Kiều Y Viện đã uống say đến chếch choàng, cô mặc chiếc áo khoác lông chồn nhẹ nhàng, bên trong mặc viếc váy đen ôm sát cơ thể, hai chân thon dài được phủ bằng vớ đen, dưới ánh đèn quán bar càng tôn lên vẻ mị hoặc mê người.Có một người đàn ông nọ đến gần cô, Kiều Y Viện liền tránh xa ra, quay đầu nhìn thấy Vương Vũ Lâm, cô cười rộ lên: "Này, Ngưu Lang của em! Anh đến rồi!"Lập tức mọi người xung quanh liền hướng tầm nhìn về phía Vương Vũ Lâm một cách khá nghiền ngẫm.Vương Vũ Lâm cũng không giận, anh đi đến bên cạnh Kiều Y Viện, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Giá một đêm mười vạn, tiền mặt, không giảm giá."Kiều Y Viện "phụt" một tiếng liền bật cười.Trên đường đến bãi đỗ xe, Vương Vũ Lâm đi một mìnhKiều Y Viện đi phía sau anh, đột nhiên bước lên kéo tay anh lại.Vương Vũ Lâm quay lại nhìn cô một cái, trở tay kéo cô lại, đem cô đang lạnh cóng ôm vào lòng.Dáng người anh rất cao, vai rộng, hai chân thon dài, mặc một chiếc áo khoác xám, thật sự rất đàn ông. Kiều Y Viện ở trong vòng tay anh nhìn làn khói trắng từ hơi thở anh, lại nhìn sườn mặt góc cạnh rõ ràng của anh, lại nhìn chiếc mũi cao vút và hàng lông mi thẳng dài, đột nhiên cô cảm thấy trong lòng ấm áp mềm mại không thể nói nên lời.Cô vừa mới "thất tình", lại ở nơi xa lạ, người đàn ông này nửa đêm nửa hôm lại đến cứu rỗi cô, nguyện ý kéo tay cô đi trên phố, mặc kệ mục đích của anh là gì, Kiều Y Viện đã thực sự thỏa mãn.Đêm nay, Vương Vũ Lâm không về nhà, anh ở lại khách sạn của Kiều Y Viện.Tát cả đều phát sinh một cách tự nhiên như vậy, anh thích cơ thể trắng nõn mềm mại của cô, thích màu sơn đỏ tươi trên móng tay cô, thích khóe mắt cùng đuôi lông mày phong tình của cô, còn thích nụ cười hồn nhiên của cô nữa.Còn cô, cô mê đắm hương vị đàn ông trên người anh, mê đắm tứ chi thon dài hữu lực của anh, mê đắm cơ thể tráng kiện, cô còn mê đắm một thứ khí chất trên người anh mà cô không cách nào gọi tên.Kiều Y Viện quen biết rất nhiều người đẹp trai, thể loại nào cũng có, Vương Vũ Lâm nếu trong đó thì không được tính là rất tuấn tú, càng không có nhiều tiền, nhưng anh lại có nét đặc biệt. Đến tột cùng là đặc biệt chỗ nào? Nhất thời cô cũng không nói lên được.Nửa đêm, hai người họ không ngủ được, Kiều Y Viện lấy một chai vang đỏ ở trong tủ lạnh, đổ ra hai ly.Người đàn ông ấy thóa mãn dựa vào đầu giường, hút một điếu thuốcKiều Y Viện nhíu mày: " Này, anh có tấm lòng đạo đức công cộng không? Căn phòng này kín như vậy, anh còn hút thuốc?"Vương Vũ Lâm sửng sốt, nói: "Xin lỗi."Anh vừa định đem điếu thuốc dùi một gạt tàn đầu giường, Kiều Y Viện đã nhanh nhảu chạy đến một cạnh anh, đoạt lấy điếu thuốc, tiện đà hít một hơi thật dài."Trung Hoa..." Mái tóc xoăn của cô xõa tán loạn trên vai, trên người cô mặc bộ váy ngủ đỏ tươi càng làm nổi bật lên làn da trắng mịn, cô nhẹ nhàng phun ra một làn khói, nhún nhún vai, "Em thấy trong nước có rất nhiều người đều hút loại này."Vương Vũ Lâm không tỏ ý kiến mà cười."Em thì không thích, quá nhạt." Kiều Y Viện cười với Vương Vũ Lâm, sau khi tắt điếu thuốc, cô bò lên giường chui vào trong ngực anh, cả người mềm nhũn, hai tay cô vòng cổ anh, nói "Ngưu Lang, chúng ta cùng nhau uống rượu đi."Ngoài cửa sổ có người ở phóng pháo hoa, Kiều Y Viện cùng Vương Vũ Lâm sóng vai đứng ở bên cửa sổ xem.Cô đột nhiên nhớ đến buổi tối nhìn thấy cô gái hướng nội kia, hỏi Vương Vũ Lâm: "Lần trước, ở yến tiệc của khách sạn Calier, cô gái cùng anh khiêu vũ là ai vậy?Vương Vũ Lâm không nghĩ tới cô sẽ hỏi chuyện này: "Là đồng nghiệp của anh.""Đêm nay em nhìn thấy cô ấy.""Sao?'"Có người theo đuổi cô ấy.""Phải không?""Bất quá thoạt nhìn không ổn.""Anh có biết từ nhỏ em đã xem tiểu thuyết trinh thám không?""Ừm?""Cô gái đó đêm nay trả lời một câu thật lòng, cô ấy nói cô ấy đã có người trong lòng.""...""Hôm đó em nhìn thấy anh và cô ấy khiêu vũ, em cảm thấy, người kia hẳn là anh nhỉ?"Vương Vũ Lâm đột nhiên kéo rèm cửa lịa, bế Kiều Y Viện lên, ôm cô lên giường, sau đó không chút do dự mà đè người cô, hôn một nụ hôn nóng bỏng."Cô ấy là tiểu sự muội, cũng là đồng nghiệp của anh.""Anh thích cô ấy sao? Ngưu Lang.""Em nói xem?" Vương Vũ Lâm hơi mạnh bạo kéo áo ngủ của cô xuống, lại kéo đến quần lót.Kiều Y Viện oán giận: "Bộ đồ này là mua ở Pháp đấy.""Anh bồi thường cho em.""Mười vạn, để bù tiền em bao anh, không giảm giá.""Thành giao."Anh ưỡn eo, toàn lực mà xuyên qua cơ thể cô...Thật lâu trước kia, khi Vương Vũ Lâm vẫn còn là sinh viên năm 2, anh hẹn hò với người bạn gái đầu tiên. Anh tin tưởng mối tình với cô gái ấy là chân ái.Đến gần lúc tốt nghiệp, cô gái ấy nói với gia đình về mối quan hệ của hai người với gia đình, mẹ cô gái đó biết Vương Vũ Lâm nhà đơn chiết, không nhà, không xe, không có tiền tiết kiệm, nên ngăn cấm không cho bọn họ hẹn hò.Kết quả là chia tay.Lần đầu tiên chia tay đau tê tâm liệt phế, đến lúc Vương Vũ Lâm học nghiên cứu sinh, lúc này, anh quen biết người bạn gái thứ hai.Đến lúc anh tốt nghiệp đến thành phố D, từ vị trí dưới chót dốc sức gầy dựng sự nghiệ, bạn gái anh vẫn còn đang là nghiên cứu sinh. Sau đó cô quen biết được con trai của một giáo sư, đối phương nói có thể cho cô chi phí để cùng đi du học.Vương Vũ Lâm ngồi xe thật lâu trở về thành phố S thăm bạn gái, cô đưa ra đề nghị chia tay.Lần chia tay này, anh đã không còn đau như trước nữa.Trong lúc hẹn hò người bạn gái thứ hai, Vương Vũ Lâm quen biết Hà Đường. Đương nhiên anh cảm nhận được tình cảm đặc biệt cô dành cho anh, nhưng mà, anh sẽ không cho cô bất cứ sự đặc biệ nào để cô hi vọng. Cho dù anh rất thưởng thức cô, cô và anh là cùng một loại người, bề ngoài nhìn tưởng như nhu nhược, nhưng lại có một trái tim kiên cường. Nhìn cô, anh cảm thấy như được thấy chính mình ở nhiều năm trước.Nhưng là, cũng chỉ là như vậy mà thôi.Trước lễ giáng sinh, Vương Vũ Lâm mới cùng bạn gái thứ ba chia tay trong hóa bình.Đó là một cô gái nhân viên văn phòng, lớn tuổi hơn anh, nhưng vô cùng xinh đẹp.Nguyên nhân chia tay chính là nhà gái đưa ra điều kiện kết hôn là phải mua nhà ở trung tâm thành phố, ít nhất 120m2. Cô đồng ý cùng Vương Vũ Lâm chia tiền, tổng giá nhà là 250 vạn, chia thành bốn lần trả là 100 vạn, còn Vương Vũ Lâm là 50 vạn.Kỳ thật, Vương Vũ Lâm có 50 vạn, nhưng anh vẫn còn e ngại sức khỏe của mẹ, không muốn đem tiền tích lũy được đầu tư cả vào căn nhà này. Huống chi sau đó còn trang trí nhà, hôn lễ, đổi xe,...Sau khi suy nghĩ cẩn thận, anh không đồng ý.Vì thế, nhà gái liền đưa ra quyết định chia tay.Lần thứ ba chia tay, Vương Vũ Lâm dường như không có cảm giác gì.Cũng chính ngay lúc này, anh quen biết Kiều Y Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store