ZingTruyen.Store

Ha Tan Hop Ly

Lúc Tần Miễn tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình nằm trên thảm lót ở phòng khách.

Trần nhà ở trước mặt chợt xa chợt gần, đầu anh đau muốn rách, tầm mắt mơ hồ, không biết lúc này là ban ngày hay là buổi tối, không biết chuyện lúc nãy phát sinh là chân thật hay là nằm mơ, anh chỉ có thể nhìn dưới chân ghế sa lon ngổn ngang rất nhiều lon bia, còn có rất nhiều tàn thuốc bên trong chiếc gạt.

Trong không khí tràn đầy mùi thuốc lá, lúc Hà Đường vào cửa sợ thì hết hồn, vội vàng chạy đến kéo rèm cửa sổ ra hai bên, TV đang bật, trên màn hình đang phát chương trình âm nhạc theo yêu cầu, ánh sáng từ màn hình chiếu xuống một khoảng nhỏ trước ghế sa lon, nơi đó dường như có người đang nằm. Hà Đường bước nhanh đến nhìn xuống, mới phát hiện là Tần Miễn.

Lúc này là buổi tối 8 giờ, Hà Đường mới từ nhà mẹ trở lại, cô đi đường dài rất mệt mỏi, trong lòng lại lo lắng cho Tần Lý, không ngờ vừa về nhà , thứ nhìn thấy đầu tiên lại là bộ dạng suy sụp của Tần Miễn.

"A Miễn, cậu làm sao vậy?" Hà Đường ngồi xổm xuống ở bên người Tần Miễn, đánh bạo vỗ vỗ vai anh.

Tần Miễn quần áo xốc xếch, tóc tai lộn xộn, dưới cằm lúng phúng râu, một đôi mắt nửa mở nửa khép, đáy mắt hiện đầy tia máu, nghe được giọng Hà Đường, anh buồn bực hất tay cô ra, chợt hô lên: "Tránh ra, không cần lo tôi!"

Anh vừa mở miệng, mùi rượu nồng nặc liền phả vào mặt, Hà Đường nhìn bên cạnh anh là một đống vỏ lon bia, vội la lên: "Sao cậu uống nhiều như vậy ? A Miễn, cậu làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

Tần Miễn vẫn lật người nằm dài trên sàn nhà, không đi để ý cô.

Hà Đường lại đi túm cánh tay của anh: "A Miễn, cậu đứng lên trước đã, đừng nằm mãi trên đất."

Tần Miễn lại lần nữa hất tay của cô ra: "Tôi nói không cần lo cho tôi!"

Khí lực của anh thật lớn, Hà Đường bị anh hất ngã ngồi trên mặt thảm, cô không dám lại đi kéo anh, nói: "Được rồi, bộ dáng như vậy, tôi đi nấu cho cậu chén trà giải rượu."

Cô tìm một chiếc chăn mỏng đắp lên người Tần miễn, trước khi xuống phòng bếp Hà Đường bước nhanh trở về phòng mình và Tần Lý, cô vào phòng ngủ, thư phòng quay một vòng, phát hiện Tần Lý không có ở đây. Cô gọi điện thoại cho anh, Tần Lý nói anh đang cùng mấy quan viên ăn cơm, rất nhanh sẽ trở về.

Hà Đường trở lại phòng bếp, tìm dược liệu giúp Tần Miễn nấu một chén trà giải rượu, lúc quay trở lại phòng khách, thấy Tần Miễn lại lăn một vòng trên mặt đất, cộng với chiếc chăn cũng bị anh đá văng.

Hà Đường chưa từng thấy qua Tần Miễn buông thả bản thân mình như vậy, cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, nghĩ thầm anh có lẽ là bởi vì vụ việc mấy ngày qua mà tâm tình không tốt, vì vậy cô đứng ở bên người Tần Miễn, ôn hòa địa nói: "A Miễn, cậu ngồi dậy uống chén trà giải rượu đi, cậu làm vậy rất tổn hại sức khỏe."

Tần Miễn trầm giọng nói: "Tôi đã nói, không cần lo cho tôi, chị nghe không hiểu sao? !"

Hà Đường ngẩn người, liền đem trà đặt vào khay trà bên cạnh bàn, nói: "Được được, vậy tôi vào phòng, tôi đem trà để đây, chừng nào cậu dậy nhớ uống nhé, đây là phương thuốc cổ truyền của ba tôi, bình thường A Lý uống rượu tôi cũng..."

Lời còn chưa dứt, Tần Miễn đã lật người ngồi dậy, anh bưng lên chén trà giải rượu kia, cũng không sợ trà nóng bỏng tay, không chút nghĩ ngợi đem cả trà lẫn chén ném ra xa.

Nước trà bắn lên trên ghế sa lon, tạo thành một mảng sẫm màu, cái ly bằng sứ đụng phải cạnh tủ, phát ra tiếng "loảng xoảng" vỡ nát, mảnh vụn nằm tứ tán trên mặt thảm.

Không gian không phòng khách chùng xuống, Hà Đường ngơ ngác nhìn những mảnh sứ nằm trên đất, cái chén trà kia nằm trong bộ trà sứ mà cô thích nhất, bộ sứ Thanh Hoa, men sứ oánh nhuận, cô và Tần Lý mỗi người có một chén, mà cía bị Tần Miễn đập vỡ là cái mới vẫn cất trong tủ mà cô lấy ra cho anh dùng.

Tần Miễn phát tiết xong lại lần nữa lật người nằm dài ra đất, dáng người cao to lười biếng nằm ở đó, đến nhìn cũng lười không muốn nhìn Hà Đường một lần.

Một mảnh trầm mặc.

Hà Đường vẫn như cũ ngồi chồm hổm ở nơi đó, cô không nói gì, một lát sau, cô đứng lên đi tìm thùng rác, quỳ trên mặt đất bắt đầu nhặt những mảnh vỡ rơi trên đất. Mảnh vụn rơi vào trong thùng rác, vang lên tiếng " leng keng thùng thùng", Tần Miễn nghe những thanh âm này, biết cô vẫn còn ở đó, trong lòng anh phiền não không dứt, không nhịn được ngồi dậy đối mặt Hà Đường, quát: "Chị còn xong chưa? !"

Hà Đường sợ hết hồn, mảnh sứ trong tay vừa mới nhặt cũng rơi xuống, cô vội vàng giải thích: "cái chén bị vỡ phải nhanh chóng nhặt lên, nếu giẫm phải sẽ bị thương."

Tần Miễn nắm tóc của mình, có chút hỏng mất, nhưng vẫn cố kiềm chế cơn giận ,nói: " Chờ một chút gọi chị Kim tới nhặt là được, đây không phải là công việc của chị. Hà Đường, hiện giờ tôi chỉ muốn yên lặng một chút, đây là nhà tôi, phiền toái cô về phòng trước được chứ."

Hà Đường không phát hiện tâm trạng tồi tệ của Tần Miễn, thậm chí không có chú ý lúc anh buột miệng nói câu "đây là nhà của tôi", cô vẫn tiếp tục nhặt mảnh vụn, nhàn nhạt nói: " Khuya lắm rồi, chị Kim bận rộn cả ngày cũng mệt mỏi, tôi dọn nhanh thôi, dọn xong sẽ đi ngay."

Lúc bình thường Hà Đường vẫn là cái bộ dáng này, tính cách của cô ôn uyển điềm tĩnh, sẽ không cười cười nói nói phóng túng, cũng sẽ không nũng nịu khóc lóc, cô thậm chí cũng không có nổi giận, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không tức giận.

Tần Miễn biết thái độ của mình đối với cô có chút quá đáng, Hà Đường cũng là có ý tốt, nhưng lúc này nhìn thái độ không nóng không lạnh của cô, lửa giận trong lòng anh lại cuồng cuộn cháy lên, cho tới nay những bất mãn với Hà Đường đều bị chất cồn hoàn toàn thiếu đốt, anh cũng không khống chế mình được nữa, cáu kỉnh quát lên: "Hà Đường! Con người cô rốt cuộc có nguyên tắc hay không? ! Nếu cô thích quét dọn như vậy thích chiếu cố người khác như vậy, thì cứ yên phận ở nhà đừng có đến công ty làm loạn! Bộ dạng này của cô là có ý gì? Muốn cho mọi người thấy cô trở ra phòng khách vào tới phòng bếp sao? !"

Hà Đường bị Tần Miễn quát đến ngây ngẩn cả người, cô dừng lại động tác trong tay, hỏi: "A Miễn, lời này của cậu là có ý gì?"

Lửa giận của Tần Miễn vẫn đang cuộn trào, trong lòng nghĩ đến những chuyện phiền lòng gần đây, còn có người kia bỏ anh mà đi, anh cảm giác thần kinh mình căng thẳng như sắp đứt đoạn, anh đứng phắt dậy, cư cao lâm hạ (*) hướng về phía Hà Đường trợn mắt nhìn, gằn từng chữ: "Hà Đường, cô không cần ở trước mặt tôi giả vờ bày ra bộ dáng đáng thương! Tôi không phải là Tần Lý! Khuyên cô một câu, có thể Tần Lý xem cô là bảo bối! Nhưng người khác thì không! Cô đừng nghĩ bản thân là vợ của Tần Lý liền đánh giá cao chính mình! Hơn một năm qua, cô bước vào cuộc sống của Tần Lý, anh ấy cho cô những gì? Cô lại cho anh ấy những gì? Cô tự mình nhìn lại lương tâm một chút! Anh ấy toàn tâm toàn ý với cô! Còn cô? Cô có từng thật sự yêu thương anh ấy chưa? Nếu như cô cũng toàn tâm toàn ý với anh ấy thì đã không đi tin tưởng mấy lời ngu xuẩn của tên họ Vương kia! Công ty cũng sẽ không thành như vậy!" [Cư cao lâm hạ: Trên cao nhìn xuống]

Khuôn mặt Hà Đường trắng bệch, kinh ngạc nhìn Tần Miễn nổi giận đùng đùng, ngũ quan của anh cùng Tần Lý rất giống nhau, nhưng ánh mắt của bọn họ lại tuyệt không giống, Tần Miễn nói ra những lời đả thương người như vậy, từng câu từng chữ đều đâm vào tim Hà Đường, nhưng cũng khiến cô khó có thể phản bác.

Cô mấp máy cánh môi, cũng đứng lên, qua hồi lâu mới nói: "Ngay cả cậu cũng cảm thấy tôi không thương Tần Lý sao?"

Đôi môi Tần Miễn mím chặc, ánh mắt lành lạnh nhìn nàng.

Hà Đường chậm rãi nói: "Có lẽ... Tôi quả thật là không thương anh ấy đi, giống như cậu nói vậy, tôi không có toàn tâm toàn ý đối với anh ấy, không có đặt anh ấy trong lòng; Có lẽ... Tôi đã nhận của anh ấy quá nhiều thứ, bỏ ra lại không đủ nhiều, làm được cũng chưa đủ tốt; có lẽ... Con người tôi thật sự là không có nguyên tắc, cũng không thông minh... Nhưng là..." Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Tần Miễn, bình tĩnh nói, "Tần Miễn, cậu nói cho tôi biết, tôi còn nên làm những gì đây? Tôi thật không hiểu..."

"Đừng nói nữa."

Giọng nói mệt mỏi trầm thấp truyền đến từ cửa chính, Tần Miễn và Hà Đường đều ngây người.

Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn lại, Tần Lý chẳng biết lúc nào đã đến cửa phòng khách, Quan kính lúng túng đứng bên cạnh xe lăn của anh, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

Sắc mặt Tần Lý nghiêm túc lạnh lùng, còn phiếm hồng có chút quỷ dị, ánh mắt anh thâm thúy quét qua mặt Hà Đường và Tần Miễn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Tần Miễn rốt cục tỉnh táo lại, nghĩ đến những lời mình vừa nói, anh biết mình đã đi quá giới hạn, trong lòng rất áy náy, hướng về phía Hà Đường nói câu "Thật xin lỗi", sau đó im lặng nhìn Tần Lý một cái,rồi mới trở về phòng của mình.

Quan Kính dời Tần Lý qua xe lăn điện, sau khi xong việc cũng lập tức rời đi.

Hà Đường đứng ở nơi đó, vẻ mặt không thay đổi nhìn Tần Lý, Tần Lý xoa xoa trán của mình, ánh mắt quét qua những mảnh vụn rơi trên đất, nói: "Đường Đường, lúc nãy anh uống khá nhiều rượu, em giúp anh nấu chén trà giải rượu đi."

Hà Đường cả kinh, cũng không biết anh rốt cục đã nghe được bao nhiêu, "Ừm" một tiếng, Tần Lý đã điều khiển xe lăn, chậm rãi trở về phòng.

******

Hà Đường giúp Tần Lý đi tắm, hai người cũng không nói gì.

Anh ngồi trên xe lăn, Hà Đường cầm vòi hoa sen giúp hắn xả nước, sau đó lại nặn ra tắm rửa thoa thoa trên người anh.

Lúc cô đang giúp hắn chà xát bọt xà phòng, Tần Lý đột nhiên cử động thân, tay trái nắm cổ tay của cô.

Anh nói: "Đường Đường, sau này những chuyện này cứ gọi hộ lý đến làm đi."

"Không cần." Hà Đường thấp giọng trả lời, "Em có thể làm."

Tần Lý không nói.

Hà Đường ngồi xổm xuống, đứng lên không ngừng, rốt cục đã kì cọ toàn thân anh một lần, cô cười nói: "Anh thơm quá a."

Tần Lý: "..."

Hà Đường lại giơ lên vòi hoa sen, tỉ mỉ giúp tắm sạch bọt xà phòng. Tần Lý vẫn cúi đầu, nhìn nửa người dưới tái nhợt héo rút, dị dạng xấu xí, Hà Đường đang nâng chân của anh lên theo thứ tự, giúp anh tắm rửa hai chân.

Nước ấm từng giọt đánh vào trên người anh, từ sống lưng, lồng ngực, trên cánh tay quanh co chảy xuống, chảy qua thắt lưng của anh, hai chân, hai đầu gối, mắt cá chân, bàn chân, ngón chân... Mỗi một tấc da thịt trên người Tần Lý trên người đều có thể cảm giác được nhiệt độ của nước, rất ấm, tắm nước nóng vào mùa đông đặc biệt thoải mái, có thể khiến thân thể giải phóng sự mệt mỏi, từng tế bào trên cơ thể anh đều có thể chậm rãi cảm nhận được độ ấm, nhưng mà cho dù có thể cảm nhận được hết thảy, cũng không có cách nào di chuyển được hai chân dù chỉ là một chút.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm hai chân của mình, dùng hết toàn bộ sự tập trung phát ra chỉ thị với nó, anh nghĩ bụng, nào, người anh em, bọn mày mau nhúc nhích đi, mau động một cái đi, một cái là tốt rồi.

Nhưng là bọn chúng vẫn như thường ngày như vậy, vẫn không nhúc nhích nằm trên bàn đạp xe lăn, Hà Đường nghiêng đầu sang chỗ khác thấy Tần Lý đang ngẩn người, trong lòng cô lập tức khẩn trương, cũng không dám hù dọa hắn, chẳng qua là khẽ kéo kéo tay trái của anh, gọi anh: "A Lý?"

Tần Lý ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt trong vắt.

Hà Đường thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh đừng làm em sợ."

Tần Lý cười cười, nói: "Anh không sao, mới vừa rồi chỉ là đang mãi suy nghĩ."

Hà Đường cầm lấy một chiếc khăn lông lớn giúp anh lau khô người, lau lau, cô khom người xuống, khuôn ngực mềm mại trắng noãn rơi vào trong mắt Tần Lý, yết hầu của anh khẽ động đậy, rượu còn chưa tan sau buổi ăn cơm ban nãy giống như chất xúc tác khiến thân thể anh bắt đầu nóng lên, tuy bác sĩ Phùng đã nói trong thời gian này chuyện chăn gối của anh rất hỏng bét, nhưng trong lòng Tần Lý vẫn còn ôm hy vọng. Anh cảm thấy nhộn nhạo, không nhịn được đưa tay lên ngực Hà Đường.

Hà Đường hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, thấy đáy mắt anh đã có ngọn lửa dục vọng đang len lỏi, cô cũng bất chất, nghiêng người hôn lên môi anh. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store