Ha Tan Hop Ly
"Em không biết bọn họ là ai! Anh A Miễn cũng không nói nhiều đã lập tức đi theo bọn họ!" Trong điện thoại, Tề Phi Phi khóc bù lu bù loa, Tần Lý phải trấn an hồi lâu cô mới nức nở đem sự tình kể lại rõ ràng.Tối hôm đó, Tần Miễn đến trường học của Tề Phi Phi đón cô cùng đi ăn cơm, sau khi ăn xong hai người đến Cinemax xem phim, lúc xem được nửa bộ phim, Tần Miễn nhận được một cuộc điện thoại, nghe xong anh xoay mặt nói với Tề Phi Phi mấy câu, không đợi Tề Phi Phi đồng ý,anh đã đứng dậy rời khỏi rạp chiếu phim.Tề Phi Phi cảm thấy không đúng lắm, vội vàng đuổi theo, lúc đi đến cửa Cinemax nhìn thấy Tần Miễn bị mấy người đàn ông dẫn lên một chiếc xe, một người đàn ông trung niên trong đó còn giữ chặt khuỷu tay của anh, anh cũng không phản kháng. Tề Phi Phi không nhịn được kêu Tần Miễn một tiếng, Tần Miễn quay đầu lại nhìn thấy cô, chỉ bảo cô về nhà sớm một chút, anh không sao.Tề Phi Phi không biết làm sao, lập tức gọi cho Tần Lý.Tần Lý nghe xong lời cô, trong lòng đã mơ hồ nghĩ ra nguyên nhân, anh an ủi Tề Phi Phi không cần lo lắng, bảo cô về nhà trước, anh sẽ đi tìm hiểu chuyện này và tìm cách giải quyết.Sau khi cúp điện thoại, Tần Lý lập tức gọi điện cho một người bạn, nhờ anh ta đi hỏi thăm chuyện của Tần Miễn. Đợi hơn một tiếng, bên kia báo lại tin tức, quả nhiên giống như Tần Lý nghĩ.Tần Miễn bị cho là kẻ tình nghi dính líu đến vụ hối lộ cho phó cục Kiều Thắng Vinh trong vụ đấu thầu trung học Thành Nam, nên bị đưa đi điều tra, bên cạnh đó đám người Kiều Thắng Vinh, Lưu Phúc Dũng cũng bị bí mật đưa đi vào chiều hôm đó.Sau khi nhận được tin tức xác thực, Tần Lý cũng không đi quản chuyện như vậy là bị người tố cáo hay là người ở trụ sở vẫn luôn ngó chừng, trước tiên anh gọi điện cho Đồ Bảo Lương, sau đó là quản lý bộ phận tài vụ của Trung Cần, yêu cầu bọn họ ngay trong đêm nay kiểm tra lại toàn bộ sổ sách của công ty, nếu như có bại lộ phải nghĩ mọi biện pháp để che đậy.Hà Đường nghe anh gọi hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác, cũng đã biết rõ chuyện gì xảy ra, trong lòng cô mặc dù lo lắng nhưng cũng không đi quấy rầy anh, bất quá chỉ ngồi bên cạnh nhìn anh bình tĩnh gọi từng cú điện thoại, nhanh gọn nói rõ sự tình cho đối phương, sau đó nói ra yêu cầu của mình hoặc là nhờ đối phương giúp một tay.Buổi tối, 10 giờ, lại có tin tức truyền đến, Tôn Kiến Quân của Phú Dương, Thịnh Hồng Quân của Thịnh Đằng và Hoàng Bân của kiến trúc Tư Đông cũng bị đưa đi tiếp nhận điều tra.Tần Lý biết, lần này, chuyện rất nghiêm trọng.#Mãi đến năm ngày sau, Tần Miễn mới được thả về nhà.Anh hết sức tiều tụy, sau khi trở về liền cùng Tần Lý đến thư phòng nói chuyện.Lúc này cách lễ mừng năm mới không còn bao lâu, bởi vì một vài chính sách nhà nước, trong thời gian này cả nước đều thắt chặt vấn đề hối lộ quan chức, mặc dù Tần Miễn tạm thời không có chuyện gì, nhưng Kiều Thắng Vinh vẫn đang bị tạm giữ ở trụ sở để tiếp tục điều tra.Tần Lý từ các mối quan hệ bên trong, đã tốn không ít tiền, những năm gần đây Trung Cần cũng có vài lần gặp phải vấn đề tương tự, nhưng tục ngữ có câu: Hữu kinh vô hiểm (*) vẫn có thể tránh khỏi, chẳng qua là hạng mục lần này số tiền bỏ tương đối lớn, nên chuyện mới không dễ dàng giải quyết. (Hữu kinh vô hiểm: Có sợ hãi nhưng không nguy hiểm)Tần Lý và Tần Miễn muốn bảo lãnh Kiều Thắng Vinh, một là bởi vì ông ta là bố của Tề Phi Phi, hai là bởi vì bọn họ lo lắng khẩu cung của Kiều Thắng Vinh sẽ gây bất lợi cho Trung Cần.Mặc dù Tần Lý và bộ phận tài vụ đã tăng ca đem toàn bộ sổ sách của hạng mục tra một lần, đảm bảo số chi phí bỏ ra để vây tiêu, và phí đưa cho các cán bộ liên quan đều được xử lý gọn gàng không thể tìm thấy không sổ sách, nhưng nếu như Kiều Thắng Vinh vẫn một mực nói đã nhận tiền của Tần Miễn, vậy không chỉ Tần Miễn ngồi tù, mà Trung Cần cũng sẽ bị giáng một đòn mạnh.Mỗi ngày Tần Lý đều tìm đến các mối quan hệ, chờ tin tức, còn liên tục mời khách, anh thậm chí không để ý đến tình trạng cơ thể, uống say rất nhiều lần. Mỗi lần anh đi ra ngoài xã giao, Hà Đường ở nhà đứng ngồi không yên, mãi đến khi thấy xe lăn anh vào cửa, cô mới có thể thở phào.Hà Đường biết cô không có cách nào đi khuyên Tần Lý không làm những chuyện này, đây không chỉ liên quan đến vận mạng của Trung Cần, mà còn liên quan đến cuộc sống sau này của Tần Miễn, anh là người đại diện của Trung Cần, nếu như tội hối lộ được xác thực, anh ít nhất cũng sẽ phải ngồi tù mấy năm. Hà Đường hiểu, Tần Lý và Tần Miễn là thủ túc tình thâm, Tần Lý tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Tần Miễn đi tù.Thời điểm Tần Lý chạy đông chạy tây lo xử lý vấn đề, Tần Miễn chỉ có thể giống như thường ngày, khiêm tốn làm việc tan ca, bên trụ sở đã cử người đến công ty điều tra, còn đưa nhà báo đến, những công nhân viên của Trung Cần trên dưới đều khẩu phong nhất trí, không để bọn họ điều tra ra được chút gì.Trong thời gian này, Tần Lý còn nhận được điện thoại của Diệp Tư Viễn gọi từ Ý về, Diệp Tư Viễn cũng không biết anh em họ Tần đang gặp phải khốn cảnh, anh muốn nhờ Tần Lý giúp một tay.Bởi vì nền tài chính Châu Âu đang bất ổn, Diệp Tư Viễn sau khi tốt nghiệp, bởi vì cơ thể tàn tật nghiêm trọng mà không tìm được công việc thích hợp, cho nên anh gọi điện cho Tần Lý, hi vọng Tần Lý có thể cho anh mượn một khoản tiền để gây dựng sự nghiệp, anh muốn tạo một thương hiệu thời trang của riêng mình.Nhiều chuyện đè trên vai cùng một lúc, lần đầu tiên Tần Lý cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có.Bởi vì chuẩn bị cho hạng mục trung học Thành Nam, anh đã ném vào đó số tiền rất lớn, bốn năm trăm vạn tiền bồi phí, các chi phí phát sinh kèm theo còn chưa tính, tiền dằn chân cho bảy đơn vị tham gia là 560 vạn, hiện tại công trình trung học Thành Nam bị trụ sở kiểm tra gắt gao, Cát Lâm Doanh Á và nghiệp chủ còn chưa kí hợp đồng, số tiền này trong một chốc chẳng biết có thể còn đường về hay không.Một ngàn vạn tiền mặt này không có lưu vào sổ sách công ty, mặc dù Tần Lý có tài sản kếch xù, nhưng đồng thời anh cũng có một khoản vay ngân hàng cho công trình rất lớn, hiện tại nguồn tài lực vốn đang bất ổn, còn phải xoay một khoản tiền cho Diệp Tư Viễn, cho dù Tần Lý làm việc cẩn thận, túc trí đa mưu, nhưng lần này cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.Anh lại bắt đầu mất ngủ, giống như hồi nằm viện, cơ thể bởi vì áp lực quá lớn, khiến tinh thần uể oải đồng thời xảy ra một loạt biến hóa.Có lúc, ngủ đến nửa đêm Tần Lý sẽ bị cơn buồn nôn trong dạ dày đánh thức, anh không nỡ đánh thức Hà Đường, liền nằm một mình chịu đựng, đến thời điểm không thể nhịn được nữa mới gọi Hà Đường. Hà Đường vội vàng cầm chậu nhỏ chạy tới, đỡ Tần Lý dậy, anh nằm bên mép giường nôn mửa không ngừng.Có lúc, anh đang nói với Hà Đường về vấn đề nào đó, đột nhiên hai người anh nhìn em, em nhìn anh, Tần Lý có cố thế nào cũng không thể nhớ được anh đang cùng cô nói chuyện gì, cho dù Hà Đường nhắc anh, anh cũng không có chút ấn tượng nào.Có lúc, anh sẽ bị táo bón mấy ngày liền, khó chịu đến mức phải để Hà Đường giúp anh "khai tắc lộ".Lúc này Tần Lý đã không còn để ý đến chuyện không muốn Hà Đường nhìn thấy những bất tiện trong sinh hoạt của mình, mà ngược lại, lúc đối mặt với Hà Đường, anh thậm chí còn cảm thấy tự nhiên hơn cả lúc đối mặt với Quan Kính.Hà Đường cũng không vì những chuyện như vậy mà cảm thấy khó chịu, không những thế, cô còn đặc biệt cẩn thận trong việc ăn uống của Tần Lý, chỉ muốn giúp anh thoát khỏi chứng táo bón, nhưng hiện giờ dạ dày của Tần Lý quá tệ, nếu không cẩn thận, anh không táo bón thì sẽ là tiêu chảy.Bởi vì nhiều chuyện dồn dập một lúc, chuyện về nhà mẹ làm hộ chiếu của Hà Đường tạm thời bị gác lại.Một năm đầy căng thẳng rốt cục đã qua, tất cả mọi người đều trong tư thế đề phòng, hoàn toàn không có cảm giác háo hức chờ đợi năm mới sắp đến. Cho đến đầu tháng một, Mã Hữu Kiệt nhắc Tần Lý đi ký tên ở sứ quán Mỹ tại trụ sở Thượng Hải, Tần Lý mới nhớ tới việc làm hộ chiếu cho Hà Đường.Anh kêu Mã Hữu Kiệt thừa dịp trước tết đưa Hà Đường về nhà mẹ một chuyến để làm hộ chiếu, Hà Đường vốn định khuyên anh, tình hình hiện giờ không cần phải đi Mỹ, nhưng đối với việc này, Tần Lý đã quyết định, không thể khuyên can. Hà Đường muốn cùng anh đi Mỹ, chỉ đành phải đáp ứng.###Mười mấy ngày qua, Tần Miễn vẫn chưa gặp mặt Tề Phi Phi.Sau khi anh bị đưa đi điều tra, Tề Phi Phi có gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, có lúc anh sẽ nhận, có lúc không nhận, về sau Tề Phi Phi cũng biết chuyện, cô không gọi điện cho anh nữa, cũng không tới tìm anh.Trong mấy đêm này, lòng Tần Miễn trong tránh khỏi phiền não, anh nằm trên giường lăn lộn hồi lâu vẫn không thể ngủ, liền rời giường hút thuốc, vén rèm cửa sổ lên, anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo trên đỉnh đầu, anh suy nghĩ một lát, quyết định thay quần áo đi xuống lầu.Tần Miễn lái xe đến bờ sông nọ, hiện tại là mùa đông, ban đêm bốn phía đều vắng vẻ, ngay cả tiếng côn trùng hay tiếng ếch nhái gọi nhau cũng không có, gió lạnh thổi qua, mấy cành cây khô vang lên xào xạc , Tần Miễn dựng thẳng cổ áo lên, xách theo cần câu và cái thùng nhỏ, chậm rãi đi đến nơi anh thường hay tới câu cá.Anh biết mùa đông sẽ không thu được gì, anh đi câu chẳng qua chỉ để lắng đọng lại tâm tình của mình. Quả thật gần đây phát sinh ra vô số chuyện như vậy, trong lòng Tần Miễn thậm chí đã chuẩn bị xong tinh thần đi ngồi tù.Anh cúi người xuống bắt đầu chuẩn bị mồi câu, bờ sông không có đèn đường, Tần Miễn đi vội không có đem đèn câu theo, chỉ đành mượn ánh trăng nhàn nhạt đã làm việc. Móc mồi xong, anh quăng dây câu xuống nước, sau đó liền ngồi xuống ghế xếp chờ đợi.Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chiếc phao lay động, rồi đứng yên, qua một lát lại nhúc nhích, Tần Miễn lại làm như không thấy, anh chỉ lẳng lặng ngồi ở đó, cảm nhận không khí vừa lạnh lẽo vừa trong lành, ngón tay kẹp điếu thuốc, rít từng ngụm.Nơi này cách xa khu thành thị, khí lạnh phương Bắc đánh tới, bụi bẩn trong không khí dần dần được rửa sạch. Lúc này, bầu trời đêm giống như vừa được gột rửa, điểm thêm mấy ngôi sao, vầng trăng khuyết cong cong treo trên đỉnh đầu, bởi vì không khí rét lạnh càng khiến cho cảnh vật trở nên đìu hiu vắng lặng.Sau lưng, cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân nhè nhẹ.Tần Miễn ngạc nhiên quay đầu lại, hai mắt trợn to, đột nhiên đứng dậy, anh còn cho rằng mình nằm mơ.Cô thiếu nữ ấy mặc chiếc áo khoác lông màu trắng, chân đạp trên lá rụng, từ từ đi về phía anh.Mái tóc dài của cô bị gió thổi bay lung tung, gương mặt so với thường ngày còn xinh đẹp hơn, mi mày như núi, mắt như hoa đào —— chính vẻ đẹp này đã khắc sâu trong tâm trí của Tần Miễn.Chỉ là, trên mặt cô không còn là vẻ mặt mà Tần Miễn quen thuộc, tự tin kiêu ngạo, hoạt bát xinh đẹp, vẻ mặt luôn tràn đầy thanh xuân thiếu nữ, vào thời khắc này dường như đã hoàn toàn biến mất.Tề Phi Phi chậm rãi đi đến trước mặt Tần Miễn, cô mặc chiếc áo khoác rộng thùng thình, trong lòng Tần Miễn hoảng hốt, còn tưởng rằng mình đi đêm gặp phải tiểu bạch hồ hóa thành người, anh thậm chí còn không hỏi "Tại sao em lại ở chỗ này", giống như vào giờ phút này, cô đứng ở đây, dường như là một chuyện hết sức kinh thiên động địa.Anh ở nơi nào, cô sẽ ở nơi nào.Anh làm cái gì, cô cũng sẽ không để ý.Tần Miễn nhớ cô đã nói: "Anh A Miễn, anh cõng em cả đời được không?"Mặc dù lúc ấy anh không đáp, nhưng trong lòng lại cảm thấy, đây quả thật là một đề nghị rất tốt.Tròng mắt thiếu nữ dường như ánh lệ, lưu luyến nhìn chằm chằm Tần Miễn, khóe miệng ẩn hiện nụ cười như có như không, hai tay đặt sau lưng, bộ dạng xinh xắn đứng trước mặt anh.Trong lòng Tần Miễn đột nhiên có dự cảm xấu.Anh vẫn như trước không mở miệng, Tề Phi Phi nói: "Anh A Miễn, em đến để tạm biệt anh."Tần Miễn hỏi: "Em muốn đi đâu?"Anh đứng trong gió đã lâu, lúc này mới phát hiện thanh âm của mình khô khốc khàn khàn, giống như không khí lạnh như băng đang bao trùm bọn họ.Tề Phi Phi cười một tiếng, đáp: "Đi Mỹ, tìm mẹ em.""Trường học thì sao?" Tần Miễn lại hỏi, "Em chỉ mới học được một kỳ.""Không sao, dù gì cũng là học Anh Ngữ. Đến Philadelphia (thành phố lớn nhất bang Pennsylvania) chồng mới của mẹ em sẽ giúp em sắp xếp trường học." Tề Phi Phi nhún nhún vai, thờ ơ đáp.Hai người im lặng hồi lâu, mãi đến khi xe lửa chạy qua, phát ra tiếng ầm ầm, mới khiến bọn họ khôi phục lại tinh thần.Tần Miễn hỏi: "Lúc nào thì trở lại?"Tề Phi Phi lắc đầu một cái, cô vẫn nhìn người đàn ông trước mặt, khóe mắt trong veo: "Em không về nữa."Lòng Tần Miễn hơi chùng xuống, một loại cảm giác trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng ngực, dường như có thứ gì đó đang đục khoét trong lòng anh, anh trầm giọng hỏi: "Tại sao?""Ba em sắp phải đi tù rồi." Tề Phi Phi cố nén đau thương, cật lực kìm lại nước mắt của mình, cô vẫn như cũ mỉm cười, "Anh A Miễn, ba em bởi vì anh, ông ấy sắp phải vào tù, anh còn hỏi em là tại sao?"Nói xong, cũng không chờ Tần Miễn trả lời, cô đã bước lên một bước, nhanh chóng nhào vào lòng anh.Cô ôm chặt anh, rất chặt, giống như lúc bình thường vậy, vùi mặt vào vòm ngực của anh, để mặc cho nước mắt lăn dài, không muốn để anh phát hiện.Cô tham lam hít vào mùi hương quen thuộc trên người anh, đè nén toàn bộ cảm giác không đành lòng xuống, cô tự nói với mình không nên trách anh, không nên hận anh; cô tự nói với mình anh nhất định cũng có nỗi khổ tâm; cô tự nói với mình đại khái là người lớn trên đời này đều như vậy đi.Tần Miễn cũng ôm chặt cô, bàn tay ấm áp của anh vuốt ve tóc cô, anh đương nhiên nghe được âm thanh nghẹn ngào của ai đó, nhưng cũng không biết nên an ủi thế nào.Anh nghe được cô khẽ hỏi: "Tần Miễn, anh có thể trả lời em một chuyện không?"Anh khẽ lên tiếng: "Ừ.""Một năm qua, anh cùng với em, chắc không phải là vì muốn tiếp cận ba em đúng không?"Trong lòng Tần Miễn chấn động, anh tăng thêm lực ở tay đang ôm cô, rành mạch đáp, "Không phải.""Vậy thì tốt." Tề Phi Phi ở trong ngực anh, len lén cười, cô nói, "A Miễn, tạm biệt."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store