ZingTruyen.Store

H VĂN BÁC QUÂN NHẤT TIÊU 🔞

Đồng tước tỏa [3]

dreamycosmos

" Đừng khóc a điện hạ, rất nhanh sẽ thoải mái thôi." Vương Nhất Bác sáp lại gần liếm sạch nước mắt y, "Điện hạ quên rồi sao? Mỗi lần không phải đều làm điện hạ thoải mái đến ngất xỉu?" Một bên ôn nhu hôn môi y, hạ thân lại đâm lên thật mạnh, côn thịt nóng rực thô to mạnh mẽ cắm vào, hung hăng xỏ xuyên, bụng cũng bị đâm đến gồ lên.

Côn thịt phủ đầy gân xanh ma sát vách tràng chặt chẽ mềm mại như tơ lụa, bị quấn lấy sít sao, mị thịt không ngừng mút lấy, đại quy đầu hung hăng thô lỗ đánh lên khối thịt mềm bên trong, bên trong vách tràng không ngừng co rút, đem tính khí trong cơ thể kẹp đến trướng thêm một vòng, Vương Nhất Bác thở dốc, ngậm lấy vành tai mềm mại của y, thấp giọng nói: " Đem ta quấn đến sắp đứt còn mút chặt không tha, tiểu quận vương bắt đầu thoải mái rồi sao?"

" Ô. . . Ta không biết. . . . A. . .Nhẹ một chút. . . Vương Nhất Bác. . .Nhẹ chút. . Quá sâu rồi. . ." Chỉ có thể mở rộng hai chân mặc cho tiểu thị vệ xâm phạm, đàn vương điện hạ sao còn có thể trả lời, côn thịt dữ tợn hung hăng đánh vào điểm mềm mại trên vách tràng, đỉnh y vừa trướng vừa đau, nhưng dục vọng được lấp đầy kéo theo đó là cảm giác thỏa mãn cực đại, khoái cảm quá mức mãnh liệt khiến đầu y trống rỗng, hai mắt mơ màng, đôi môi đỏ tươi đứt quãng phun ra tiếng rên rỉ ngọt nị, xuân ý dâng trào phun ra dâm dịch bên trong vách tràng đang mấp máy, làm cho côn thịt ma sát đâm xuyên càng thêm thuận lợi.

Hai tay Vương Nhất Bác nắm đùi Tiêu Chiến, đem hai đùi trắng nhỏ kéo thành một đường thẳng tắp, làm côn thịt tiến vào càng sâu, cúc huyệt xinh đẹp đã căng trướng, nhìn không thấy một tia nếp uốn, hắn vẫn không đủ thỏa mãn dùng sức tiến vào trong, hận không thể đem hai túi cầu nặng trịch nhét vào trong hưởng thụ thịt động chặt chẽ kia.

Côn thịt tráng kiện dọa người đem bụng chống đỡ đến trướng lớn, nộn thịt ngậm chặt quy đầu cọ qua cọ lại sinh đau, vách thịt mẫn cảm bị ma sát, mỗi lần cực đại quy đầu đi vào đều đụng đến khối thịt mềm kia, đâm đến hoa tâm vẫn còn muốn sáp vào sâu hơn, Tiêu Chiến bị hắn kịch liệt va chạm rên rỉ cũng không nổi, xoay người muốn chạy trốn lại bị hắn giữ chặt, côn thịt đụng vào cơ bụng y, không ngừng rỉ ra dịch lỏng trong suốt.

" Điện hạ, sung sướng không?" Vương Nhất Bác ưỡn thắt lưng không ngừng ra vào hậu huyệt, quy đầu to lớn ở bên trong khuấy động, gân xanh trên cán cùng huyết mạch càng thêm bành trướng, cúc huyệt bị chà đạp đến đỏ bừng càng lúc càng tăng thêm khoái cảm: " Thoải mái không? Nói cho ta biết. . . Điện hạ bắt đầu thư thái rồi đúng không?"

Mỗi một lần hỏi, khí lực Vương Nhất Bác đâm vào liền tăng lên một phần, dục vọng trong cơ thể Tiêu Chiến chồng chất như muốn thiêu cháy y, hung khí sắc bén tàn ác đỉnh lộng cơ hồ muốn phá hỏng tràng thịt yếu ớt của y, thân thể bị đâm đến không ngừng tiến lên phía trước, lại bị Vương Nhất Bác túm chân kéo về, tay vòng qua cổ ôm chặt hắn, hai người càng thêm chặt chẽ dán vào nhau.

" Không được. . . Vương Nhất Bác. . . Chịu không nổi. . .A. . . Tha cho ta đi. . A. ."

Khoái cảm ào ạt làm bụng y siết chặt, dâm thủy trong cơ thể trào ra nhanh chóng bị Vương Nhất Bác đánh thành bọt trắng, từ khe hở giao hợp giữa hai người tràn ra, căn thịt tím đỏ thẳng tắp cắm vào sâu trong huyệt động non mềm, mỗi một lần vừa nhanh vừa hung ác, hoa tâm mẫn cảm mềm mại bị nghiền nát, làm y căng người bắn ra trọc dịch, từng đợt từng đợt bắn lên hông Vương Nhất Bác.

" Điện hạ bị ta thao đến bắn a. . . Xem ra là thoải mái, đúng không?" Thắt lưng Vương Nhất Bác càng thêm dùng sức sáp vào, " Điện hạ hút chặt như vậy, khiến ta càng muốn thao điện hạ đến hỏng luôn a. . ." Vách thịt trong cao trào không ngừng co rút, tựa như có vô số miệng nhỏ mút lấy côn thịt sung huyết, sướng đến mức hắn hung hăng bóp eo Tiêu Chiến điên cuồng đâm chọc, nâng cặp mông đầy mồ hôi của y lên, tư thế đứng dậy sáp vào, bế y từng bước đi đến ghế gỗ trước thư trác.

Tiêu Chiến bị tách hai chân ra, khóa giữa khố gian nam nhân, toàn thân vô lực dán lên cơ ngực cường tráng của hắn, khóe mắt phiếm hồng chứa đầy nước, khuôn mặt xinh đẹp cũng chảy đầy lệ, vách tràng quanh co gắt gao co rút mút chặt, giống như muốn ép hết tinh dịch của nam nhân ra.

Vương Nhất Bác bị y hút đến không chịu nổi, lấy tay hung hăng vỗ lên cặp mông căng mẩy của y, " Phong nhược hữu dư, nhu nhược vô cốt, nhục cơ doanh thực*, tiểu quận vương hẳn là học được bí mật khuê phòng của Triệu Phi Yến, muốn đem vi thần ép khô."

Thịt mông non mềm vốn vừa bị hung hăng đụng chạm trừu sáp giờ lại bị đánh đến đỏ bừng, mẫn cảm đụng một cái liền đau, mãnh liệt co rút một trận, mơ hồ nghe được hắn đem y so sánh với Hoàng hậu Triệu Phi Yến dâm loạn bất kham, trong lòng ủy khuất lại căm phẫn, nước mắt như chảy xuống, tràng thịt bên dưới không nghe theo sai khiến mút lấy côn thịt càng chặt.

Vương Nhất Bác thấy tiểu chủ tử nhà mình vẻ mặt vừa dâm dục vừa ủy khuất, trong lòng vừa xót vừa bị câu lên dục hỏa, một bên yêu thương liếm khuôn mặt đỏ bừng của y, một bên cầm mông nhỏ dâm đãng nâng lên, lại buông tay làm y mang theo thể trọng mạnh mẽ ngồi xuống.

" A. . . Quá sâu. . . Không . . .Không muốn tư thế này. . . Ưm a. .. Ô ô. . ."

Tiêu Chiến bị hung ác sáp nhập toàn thân co rút, giống như cả người bị xuyên qua, đau đớn nhè nhẹ cùng với khoái cảm quét qua toàn thân, cổ ngửa cao, đôi môi đỏ mọng hé ra hít lấy không khí, lại bị Vương Nhất Bác đè ót bắt hôn môi, tàn nhẫn cắn xé cánh môi sưng đỏ, dưới thân không chút quan tâm không ngừng đỉnh lên.

Đầu lưỡi mềm mại trượt vào trong khoang miệng, cùng một đầu lưỡi khác điên cuồng quấn lấy nhau liếm lộng, câu lấy nó kéo qua khoang miệng bên kia không ngừng mút mát, giống như muốn luôn xuống bụng, đầu lưỡi thơm mềm bị kéo vừa ngứa vừa đau, muốn né tránh lùi lại trong miệng mình, Vương Nhất Bác đè lại đầu lưỡi y, vươn lưỡi tiến đến đỉnh sâu vào trong yết hầu y, Tiêu Chiến mở lớn miệng bị đầu lưỡi hắn thao, nước bọt trên trong như dòng suối nhỏ không ngừng chảy ra, Vương Nhất Bác vội vàng nuốt hết toàn bộ.

Tiêu Chiến bị hắn điên cuồng đỉnh lộng y như dùng một cây côn thịt đóng đinh vào trong cơ thể y, chỉ có thể đem hai chân thon dài quấn chặt thắt lưng hắn, miệng nhỏ phía dưới bị côn thịt thô to dồn dập trừu sáp, miệng nhỏ phía trên cũng bị đầu lưỡi to dày cùng tần suất thao lộng, hai miệng nhỏ đều được lấp đầy, chỉ đành phát ra tiếng nức nở thở dốc từ chóp mũi.

" Điện hạ hẳn là thích đi, hút chặt như vầy. . . ." Tiểu huyệt dưới thân liên tục co rút, giống như đang ở trong cào trào vô tận, mị thịt bên trong thực tủy biết vị quấn lấy côn thịt gồ ghề thô to, hút nó vào sâu trong vách tràng, mông nhỏ dâm loạn tự giác nâng lên hạ xuống.

" Đừng. . . Sẽ hỏng mất. . . A. .Chậm một chút. . . Sắp chết rồi. . . Không cho phép thao nữa. . . Ưm a. . ."

Mỹ nhân trong ngực mềm mại không xương dính lên ngực hắn, toàn thân ướt sũng, vô lực xóc nảy theo động tác thao lộng, hai mắt mất tiêu cự nhìn lên đỉnh đầu, bên trong đều là nước mắt trong suốt, môi sưng đỏ hé ra thở hổn hển, trong miệng ưm a rên rỉ, tựa như một con cá chép đỏ mắc cạn trên bờ, bất lực hít lấy không khí.

" Không đâu, chức trách của thần bảo hộ đàn vương chu toàn, sẽ không chết. . . Điện hạ, ta mới là người bị kẹp đến thoải mái muốn chết. . . Ưm . . . Bảo bảo. . ." Vương Nhất Bác thở dốc hai tay nắm chặt eo Tiêu Chiến, phối hợp với động tác đỉnh lên ấn mông y xuống, càng lúc càng thêm thô bạo.

" A a! Không muốn. . . Ô ô. . . Thật sự không muốn nữa. . . Ách a. . . Đau. . .A . . Hỏng. . .Bị thao hỏng rồi. . ."

Côn thịt trong cơ thể càng ngày càng thô, càng ngày càng cứng, gân xanh dữ tợn nảy lên, mỗi một lần sáp vào thật sâu quy đầu cực đại đều đâm đến khối thịt mềm nghiền ép ma sát, thao đến Tiêu Chiến duỗi thẳng chân, ngón chân bé nhỏ gắt gao co lại thành một cục.

" Bảo bảo. . . Bắn cho ngươi được không, toàn bộ đều cho ngươi. . . Mạng của ta cũng cho ngươi. . . ."

Một lần nữa đem côn thịt tím đỏ cắm thật sâu vào nhục huyệt ẩm xốp, mã mắt mở rộng, tinh dịch nóng rực phun ra, phun lên nơi sâu nhất trong tràng đạo, nóng đến mức Tiêu Chiết thét chói tai co chặt bụng, bên trong vách tường mấp máy hút lấy côn thịt như không muốn cho nó đi ra.

" Không muốn. . . Ô. . Đi ra ngoài. . . Quá trướng. . . Ưm a a. . . Nuốt không nổi nữa. . ."

Tinh dịch Vương Nhất Bác bắn ra vừa đặc vừa nhiều, bụng nhỏ của Tiêu Chiến bị bắn đến hơi gồ lên, xoay người muốn rút ra lại bị một bàn tay đè chặt, hai viên cao hoàn phồng lên kề sát vào tiểu huyệt, từng dòng tinh dịch liên tục bắn ra, Tiêu Chiến chỉ có thể vô lực mở chân tiếp nhận tinh dịch vừa nóng vừa nhiều phun vào trong cơ thể mình, ngăn không hết tinh dịch tràn ra từ huyệt khẩu đỏ tươi, tưới lên túi nang căng trướng của Vương Nhất Bác.

Tiểu thị vệ cuối cùng cũng ngừng bắn tinh nhưng vẫn không rút côn thịt bán nhuyễn ra, còn ác ý quấy động bên trong, phát ra tiếng nước dinh dính, tiểu quận vương kim tôn ngọc quý bị hắn thao tới sức lực nâng tay cũng không có, chỉ có thể mềm nhũn nằm trên người hắn, mặc kệ hắn dâm loạn quấy phá.

Tính khí trong cơ thể chậm rãi trướng lên kéo căng vách tràng mềm mại, Tiêu Chiến híp mắt chống tay vào bụng dưới của Vương Nhất Bác muốn đẩy hắn ra, Vương Nhất Bác khẽ cười, lồng ngực hơi rung lên, bàn tay đầy vết chai xoa nắn mông vểnh, xấu xa đỉnh vào hai cái thật sâu rồi mới rút ra.

Côn thịt "ba" một tiếng rút ra, dâm dịch dâm mĩ theo phân thân to lớn chảy ra, làm dưới thân hai người ướt một mảng lớn.

Vương Nhất Bác nắm cánh mông ướt sũng của y lật lại, đặt y lên ghế gỗ ban nãy hắn vừa ngồi, hai đùi trắng như tuyết dạng rộng để lên hai tay vịn, ngọc hành giữa hai chân nhếch lên cao cao, rõ ràng đã cương cứng phát đau, lại run rẩy bắn không ra thứ gì, chỉ có thể đáng thương hề hề rỉ dâm dịch, hậu huyệt phía sau sưng đỏ không chịu nổi, động khẩu mấp máy tí tách ứa ra bạch trọc, vừa dâm đãng lại xinh đẹp.

" Xem ra điện hạ quả thực không thích tư thế vừa rồi, là lỗi của vi thần."

Nói xong liền tiến đến hôn chóc hai cái lên đôi môi đỏ au của tiểu quận vương, ngậm lấy lông mi y khẽ liếm, tay trượt xuống nhẹ nhàng tuốt động hạ thân, càng nhẹ càng khiến Tiêu Chiến thêm khó chịu, ủy khuất rơi nước mắt.

" Chỉ có điều điện hạ vừa nãy cắn chặt vật của thần không buông, cũng không giống không thích." Vương Nhất Bác làm bộ làm tịch cúi đầu trầm tư một lát, bỗng nhiên tỉnh ngộ với lấy một chiếc bút lông treo trên thư án nói: " Thần thấy điện hạ thường ngày thích cầm bút lông này nhất, chắc hẳn nó có thể khiến điện hạ vừa lòng."

" Ưm. . . Vương Nhất Bác. . . Ta khó chịu. . . ." Tiêu Chiến hiện tại mơ mơ màng màng ngồi ngửa trên ghế, chỉ cảm thấy phía trước trướng đau lợi hại, làm sao còn nghe thấy Vương Nhất Bác nói gì, chỉ biết mềm nhũn làm nũng.

Vương Nhất Bác bị y làm cho tâm muốn nhũn cả ra, nhịn không được lại cúi người hôn môi y, rồi mới đứng thẳng dậy nghiêm chỉnh cầm bút lông, dùng ngòi bút thô cứng đảo qua đầu vú sưng đỏ đang vểnh lên, vòng quanh quầng vú bị hắn mút đến đỏ tươi.

" To gan! Không được hỗn láo. . . Ưm a. ." Tiêu Chiến chỉ cảm thấy trước ngực vừa ngứa vừa thoải mái, nhưng cảm giác xấu hổ trong lòng làm y xoay người trốn tránh, đưa tay uốn gạt bút lông đi, lại bị Vương Nhất Bác dùng một tay cầm giơ lên đỉnh đầu, không thể động đậy.

" Đây không phải bút mặc chỉ nghiên điện hạ thích nhất sao, bây giờ thế nào lại không muốn thân thiết với chúng?" Vương Nhất Bác cầm cổ tay y giơ cao lên, tay kia tiếp tục dùng bút lông dọc theo bụng y đi xuống, xẹt qua hai khỏa nhục cầu mẫn cảm, quét qua côn thịt hồng nhạt, vòng quanh quy đầu đỏ sẫm, xấu xa dùng ngòi bút đâm vào lỗ nhỏ, kích thích tiểu quận vương thét chói tai bắn ra, đá chân ngọ nguậy muốn đứng lên.

" Đau. . . A. . . Vương Nhất Bác. . Đừng làm nữa. . .Ô ô. . . Ta đau. . . ." Tiêu Chiến bị hắn đùa giỡn từng giọt nước mặt lại chảy xuống, khóc đến mũi đỏ rực, côn thịt dưới thân giống như y chảy nước mắt ồ ạt rỉ dâm dịch, đem ngòi bút lông thấm ướt mềm nhũn, nhục động phía sau cũng bắt đầu co rút mấp máy.

" Tiểu phiến tử*, rõ ràng sung sướng đến chảy cả nước. . . ." Vương Nhất Bác cúi đầu không ngừng liếm nước mắt y, trấn an tiểu quận vương thanh nhã, bút lông quét qua đáy chậu tiến tới tiểu huyệt đang khép mở, cười xấu xa ngẩng đầu nhìn y nói: " Sao mặt sau cũng chảy nước a?"

(*Phiến tử: kẻ lừa đảo)

Tiêu Chiến ngượng ngùng nhắm chặt mắt không dám nhìn hắn, nhưng nhắm mắt lại, xúc cảm phía sau càng nhạy bén, y cảm giác rõ ngòi bút thô cứng chen vào động khẩu mềm mại, từng sợi nho nhỏ lại cứng đâm vào nếp uốn cùng vách thịt mẫn cảm, làm y theo bản năng thít chặt ngăn cản hắn xâm nhập, bút lông càng lúc càng vào sâu, đầu bút đâm vào sâu trong nhuyễn thịt, phía sau là ống bút lạnh lẽo, thường ngày y dùng tay cầm vào nó để viết chữ vẽ tranh, giờ phút này lại dâm loạn cắm trong chính thân thể mình, ở sâu trong nhục huyệt mẫn cảm xoay tròn khuấy động, khoái cảm mãnh liệt cùng cảm giác xấu hổ khiến Tiêu Chiến khóc lóc cầu xin.

" A. . .Đừng. . .Không muốn bút lông. . . Cầm ra đi. . . ."

" Điện hạ không thích bút lông sao? Vậy điện hạ thích thứ gì?" Vương Nhất Bác quả nhiên cầm bút lông trừu sáp trong huyệt động dâm dật, thiếu niên thanh tú dưới thân nhíu mày lại, hai mắt nhắm chặt, răng cắn môi dưới, vẻ mặt mỏng manh dễ vỡ làm hắn chỉ muốn lập tức vùi vào thân thể y thao lộng, khẽ liếm láp vành tai y, dùng giọng nói trầm thấp tình sắc khiến người ta si mê không thể cự tuyệt: " Bảo bảo, thích thứ gì? Nói cho ta biết, ta liền thỏa mãn ngươi."

" Thích côn thịt. . . A ha. . .Thích côn thịt của Vương Nhất Bác. . .A. . Không muốn bút lông. .. Ô ô. . .Muốn côn thịt của Vương Nhất Bác. . . ."

Ánh mắt Vương Nhất Bác tối sầm lại, rút bút lông ra tùy ý ném xuống đất, đem người nhấc lên, côn thịt sớm đã trướng lớn đến phát đau để ở huyệt khẩu hung hăng cắm vào, nửa người Tiêu Chiến bị nằm sấp trên thư trác, mông vểnh lên cao cao bị nhào nặn thành một mảng xanh tím, mũi chân miễn cưỡng chạm đến mặt đất, một chân bị kéo ra càng tiện cho tư thế trừu sáp, hung khí đâm vào chỗ sâu nhất tàn nhẫn xoay vài vòng rồi lại rút ra, một làn nữa cắm vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, mỗi một lần đều đâm thật mạnh vào hoa tâm, cúc huyệt co rút một trận, Tiêu Chiến bị kích thích thét lớn bắn ra, vừa tiến vào đã tới cao trào.

Tiêu Chiến bụm mặt khóc thút thít, hạ thân co rút từng đợt, tinh dịch loãng từ đỉnh quy đầu chảy ra, khoái cảm cực đại chạy trong thân thể, giống như pháo hoa rực rỡ nổ tung trước mắt, mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi dính sau tấm lưng tuyết trắng, theo hô hấp phập phồng của y rũ xuống thư trác, tiểu huyệt hung hăng kẹp chặt tính khí bên trong, ngay cả ánh mắt cũng tan rã.

" Thích nó đến vậy sao? Vừa vào liền bắn. . . ." Thanh âm trầm thấp bao hàm tình dục ghé vào lỗ tai y hỏi, nhục huyệt không ngừng co chặt cũng làm hạ thân Vương Nhất Bác căng cứng thiếu chút nữa liền bắn ra, côn thịt thô to sáp nhập vào sâu bên trong cảm nhận như được tơ lụa thượng hạng bọc lấy không ngừng bú mút, hai tay nâng cặp mông tròn trĩnh nhấp nhô lên xuống, côn thịt tiến và cúc huyệt xoay tròn, hậu huyệt trong lúc cao trào mút chặt côn thịt sảng khoái cực kỳ, khoái cảm từ nơi giao hợp truyền đến, hắn cúi người hôn tấm lưng trơn bóng, hút ra một đám ấn ký đỏ sậm.

" A. . . Rất thích. . . Rất thoải mái. . . A. . . ." Tiêu Chiến mang theo vẻ mặt si mê, vươn đầu lưỡi đỏ au liếm liếm môi dưới, " Rất thích Vương Nhất Bác. . . A. ." Đâm vào một cái thật sâu, dương cụ nóng bỏng cắm đến nơi sâu nhất, Vương Nhất Bác nâng chân y lên đâm vào thật sâu đem người xoay lại, không muốn để sót một biểu tình cho dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt kia, sợi tóc bị mồ hôi làm ướt dính bên khoé miệng, hữu khí vô lực rên rỉ như mèo nhỏ, dáng vẻ hồn nhiên lại dâm đãng khiến hắn muốn hỏng mất.

" Bảo bối, đừng có câu dẫn ta như vậy. . . Ngươi thật sự sẽ bị ta thao hỏng đó. . ." Cuối cùng cũng không nhịn được đem hai chân mảnh khảnh của y vác lên vai, trọc dịch của nhục huyệt tí tách chảy xuống khe mông, chân bị giơ lên cao, cùng với trừu sáp liên tục tạo ra khoái cảm kịch liệt, cảm thụ được hắn mạnh mẽ thao làm, đầu nấm cứng ngắc không ngừng đè ép hoa tâm, cắm vào khối thịt mẫn cảm xoay tròn nghiền nát, làm dũng đạo y không ngừng co rút, sung sướng đến mức đầu ngón chân cũng cuộn tròn.

" Đủ rồi. . .Từ bỏ. . .Ngươi ra ngoài. . . Ra ngoài. . A. . ." Trận tình ái này kéo dài quá mức, Tiêu Chiến bị đặt dưới thân thao đến thần trí mơ hồ, không ngừng khàn giọng kêu to, " Cầu ngươi. . .Vương Nhất Bác. . . Ta thật sự không chịu nổi. . . Ngươi bắn ra được không. . . Cầu ngươi. . . ." Ngay cả khí lực khóc lóc cũng sắp không còn, Tiêu Chiến run run phun ra tinh dịch nhạt màu, cao trào liên tiếp khiến y sợ hãi, sợ mình sẽ bắn đến chết dưới người nam nhân này.

Vương Nhất Bác thương sót hôn liêm hai má cùng vành tai y, hạ thân lại không chút lưu tình phát điên trừu cắm, " Đều cho ngươi. . . Đều bắn cho ngươi hết. . . ." Hung hăng xỏ xuyên vài cái, côn thịt thô to cắm trong cúc huyệt phun ra từng dòng tinh dịch nóng bỏng, tinh dịch đặc sệt một lần nữa tưới vào trong dũng đạo, đè lại cái mông Tiêu Chiến đang muốn chạy trốn, đem tính khí đang bắn tính cắm vào nơi càng sâu, bắn hết đợt này liền co rút bắn ra đợt khác, đợi đến khi bắn tinh xong, thiếu niên dưới thân đã sớm không chịu nổi à ngất đi.

Vương Nhất Bác một bên ôm tiểu quận vương mặc y phục cho y, một bên vui sướng xoa nhẹ thân mình trắng nõn phủ đầy vết xanh tím, trong lòng cũng tự biết hôm nay quả thực làm hơi quá, người này tỉnh lại sợ sẽ phát cáu.

Đúng thật là lại phát cáu, ngày hôm sau tiểu quận vương tỉnh lại tức giận gọi hắn vào phòng, dùng bàn chân trắng nõn giẫm lên côn thịt hắn uy hiếp nói muốn đem hắn đi thiến đưa vào làm thái giám trong cung, cuối cùng lại bị Vương thị vệ nắm lấy bàn chân cọ cọ lên côn thịt đang cương cứng, chỉ có thể nằm bẹp dí trong thư phòng, chiếc bút lông y thích nhất của tam hoàng tử đưa tới, vừa bị giẫm nát lại còn bị đá ra khỏi vương phủ.

- TBC -

1 phần ngốn 16 page words mấy chị ơi TT Còn 1 phần ngắn nữa nha. Cố gắng làm xong phần này thiệt nhanh á, vì sau 3 tuần đi học thì lại đc nghỉ dịch nữa òi TT

Nay được nghỉ thanh minh nên update liền, tối nay bộn bề hổng có thời gian :3 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store