H O I Minwoo
Màn đêm đã bao xuống nhưng cơn mưa vẫn cứ dai dẳng trút nước, hầu như không muốn dừng lại.Không khí trông mới buồn và ảm đạm làm sao.Dưới ánh đèn mờ của căn bếp nhỏ, Seunghoon loay hoay nấu pasta, rồi cẩn trọng trình bày lên dĩa. - Anh ấy không ăn nổi đâu.Seungyoon đang ngồi trên bàn ăn, khẽ lên tiếng.Trông họ có vẻ lo lắng, đưa ánh mắt đượm buồn, tràn đầy lo âu chạm nhau và hai bàn tay cứ đan lại thật chặt.Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, hai người cứ nhìn nhau mà chẳng nói gì.Nửa đêm rồi.Họ vẫn an vị ngồi ở đó, dưới ánh đèn mờ ảo, đợi chờ cánh cửa sắt kia hé mở với tâm trạng bất an.Rầm rầm.Ai đó đập cửa. - MỞ RAA.Giọng nói khàn đặc hét lớn, đâm thủng cái bầu không khí tĩnh lặng. - Mino, cậu đã làm gì, 2 giờ sáng rồi đấy.Seungyoon cằn nhằn. - Em làm sao mà ướt nhẹp thế kia? Ya, em uống rượu hả? - Kệ em.Mino cau mày, loạn choạng bước vào trong với bộ dạng nhếch nhác, bộ quần áo ướt đẫm, mặt mũi ửng đỏ, phả ra mùi rượu nồng. - Jinwoo đâu?Anh hắng giọng, không đợi câu trả lời mà nhanh chóng lê từng bước chân đến trước phòng cậu. - Anh ấy đang mệt.Seungyoon cố giữ anh lại nhưng không sao ngăn được cú hất vai đầy mạnh mẽ. - JINWOO, JINWOO, MỞ CỬA RA MAU, TÔI MUỐN GẶP ANH.Cửa bị khóa chốt.Anh đập mạnh, liên tiếp, kèm theo đó là những cú hét lớn khiến cậu đang cuộn mình trong chăn mà giật mình tỉnh giấc. - MỞ RA MAU, ANH ĐỪNG CÓ MÀ TRỐN.Anh lớn tiếng làm cậu sợ hãi, hoảng loạn kéo chăn trùm mình lại, nhắm chặt mắt mà cầu đây chỉ là một cơn ác mộng.Anh đang nghĩ gì thế?Chẳng phải mọi chuyện đã rõ rồi sao?Còn dây dưa gì với cậu nữa? - KIM JINWOO!!!Cạch.Căn phòng chìm trong bóng tối được ánh đèn ngoài rọi vào, chiếu rõ khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt sâu láy sưng đỏ lên. Jinwoo lạnh lùng cất tiếng. - Đêm hôm làm phiền người khác, có chuyện gì? - Anh giỏi lắm, không nhận lỗi lại càng tỏ ra đúng đắn. Vào đây tôi sẽ dạy anh một bài học.Mino mở tung cánh cửa đó ra, thốc cậu lên rồi ném con người nhỏ bé kia ngã lăn quay trên giường.Đá chân ra sau đóng sầm cửa lại, đưa bàn tay thô sáp lên nhanh vặn chặt khóa, mặc những lời can ngăn từ bên ngoài. - Mặc quần áo ẩm như vậy sẽ rất dễ cảm, tôi có nên..Mino nhếch miệng cười, cùng lúc mở từng cúc áo của chiếc sơmi trắng ướt nhẹp, dính sát vào thân khiến từng tấc da hiện rõ bên ngoài.Cơ bụng săn chắc, khuôn ngực nở nang dần hiện ra trước mắt cậu, dù không muốn nhìn nhưng cũng chẳng thoát nổi nét cuốn hút điên cuồng của nó.Trong chốt lát, chiếc quần jean cũng được cởi ra, ném vào một góc phòng.Anh cầm nịt, từ tốn trèo lên chiếc giường êm ái, nơi mà chú nai nhỏ nhắn đáng yêu đang ẩn mình, đang nắm chặt mền với gương mặt sợ sệt, trắng cắt không còn giọt máu. - Tóm được rồi.Bàn tay to lớn ấy mò mẫm dưới lớp chăn dày, bắt được cổ tay mềm mại nõn nà liền dùng một tay túm ngược lên đầu, dùng thắt lưng buột chặt nó lên thành giường. Đau đớn và sợ hãi, cậu la lên : - Bỏ ra, cậu tính làm gì vậy. Cậu làm tôi sợ đấy.Vùng vẫy, chân đạp loạn xạ trong không trung nhưng không sao chống lại được sức mạnh của người đàn ông cao lớn, một lúc sau, Jinwoo bất lực mà thả lỏng thân mình, mặc sức cho người đó thỏa thích ý muốn.Hai tay cậu giờ đã bị cố định trên thành giường, gương mặt thất thần, thẫn thờ nhìn về phía xa xăm. - Mấy thứ này thật phiền phức.Hắng giọng, Mino đưa tay xé nát chiếc áo lót mỏng dính, nhẹ nhàng di tay xuống kéo ống quần, để lộ đôi chân trắng thon dài.Đến đây, cậu lại bắt đầu vũng vẫy, mày nhíu lại, mắt nhắm chặt chỉ biết quơ chân lung tung, mong hắm có thể dừng cái trò ghê tởm này lại. - Cậu tính làm gì hả? Ya, dừng lại đi.Mạnh bạo tách hai bên đùi ra, anh cầm chiếc quần kia ném thẳng xuống đất. Giờ, chỉ còn vỏn vẹn cái boxer trên thân thể ngọc ngà trắng nõn của cậu. - Xin lỗi nhé, nhưng thật không công bằng khi anh được mặc đồ còn tôi thì không.Gằn giọng, Mino đưa tay vuốt cái cự vật dưới lớp boxer. Cú chạm nhẹ nhàng nhưng đủ để kích thích cậu cương cứng lên.Mặc dù cách một lớp vải nhưng anh dễ dàng nhận thấy nó đang lớn và nóng dần lên rồi không nhịn được mà bật cười một tiếng.Dùng miệng kéo chiếc quần lót xuống, thứ to lớn bên trong bung ra, như vừa được giải thoát khỏi nơi chật hẹp, kín đáo.Ngậm tất cả vào trong miệng, Mino từ từ cảm nhận nơi đó của Jinwoo từng chút một.
Cú liếm nhẹ ở đầu khấc khiến Jinwoo giật nảy mình, từng ngón chân bám ríu lấy ga giường mà cau mày khó chịu.Ngậm vật đó sâu vào miệng, cái mút liếm nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp chôn vùi đầu óc cậu vào khoái cảm, cơ mặt nhăn nhúm lại để tiết chế thứ cảm xúc này.Không quên đưa tay lên chơi đùa với hai hòn bi làm cậu không thể kiềm lại mà thốt lên những tiếng rên rỉ mị óc.Đạt đến cực điểm, cậu lấp đầy khuôn miệng anh bằng thứ dịch nhầy trắng đục, nhiều đến tràn ra ngoài khóe miệng. - Vậy đã ra rồi? - Cậu cứ thế nuốt vào à, cậu điên rồi.Nuốt một ít, số tinh còn lại, anh nhả ra tay, nhớp nháp kinh khủng. - Không, tôi cần bôi trơn.
Cú liếm nhẹ ở đầu khấc khiến Jinwoo giật nảy mình, từng ngón chân bám ríu lấy ga giường mà cau mày khó chịu.Ngậm vật đó sâu vào miệng, cái mút liếm nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp chôn vùi đầu óc cậu vào khoái cảm, cơ mặt nhăn nhúm lại để tiết chế thứ cảm xúc này.Không quên đưa tay lên chơi đùa với hai hòn bi làm cậu không thể kiềm lại mà thốt lên những tiếng rên rỉ mị óc.Đạt đến cực điểm, cậu lấp đầy khuôn miệng anh bằng thứ dịch nhầy trắng đục, nhiều đến tràn ra ngoài khóe miệng. - Vậy đã ra rồi? - Cậu cứ thế nuốt vào à, cậu điên rồi.Nuốt một ít, số tinh còn lại, anh nhả ra tay, nhớp nháp kinh khủng. - Không, tôi cần bôi trơn.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store