ZingTruyen.Store

H Hay

Hai người ở KTV

thanhthanh1144

"Cô giáo Trần, Vi Vi nhờ cả vào cô." Tôi ôm Vi Vi đang say ngủ xuống lầu nhờ bảo mẫu chăm sóc thằng bé suốt buổi chiều.

Cô Trần mỉm cười ôm lấy Vi Vi: "Vâng không thành vấn đề, chị cứ đi làm việc của chị đi."

Tôi gật đầu, ra vẻ vội vàng gấp rút rời đi.

May sao cô Trần cũng không hỏi nhiều, bởi vì lí do "làm việc" vào buổi chiều thứ bảy như thế này cũng không hẳn là chính đáng.

Giữa khu phía đông náo nhiệt ngựa xe như nước, có một nhà hàng KTV* tọa lạc vững chãi, tôi ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy hô hấp dần trở nên ngột ngạt .

*KTV: Karaoke

"Tôi đến muộn ư?" Đóng cửa taxi, tôi chạy về hướng Hàn Hàm, dù rằng đã đứng trước mặt nàng nhưng tôi vẫn cố ý cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

"Không, tôi cũng mới đến thôi." Giọng nói trầm lắng êm dịu ấy vẫn luôn an ủi cõi lòng tôi.

"Chúng ta vào đi thôi." Nàng dẫn tôi vào đại sảnh của KTV, làm chút thủ tục đặt phòng, còn tôi bước đến gần chiếc tủ kính nhìn những tặng phẩm được trưng bày trong đó, thoáng thấy nàng lấy ra thẻ đăng ký thành viên.

Từ sau khi mang thai, những chốn ăn chơi thế này tôi đã không còn ghé qua nữa, những căn phòng với sân khấu xa lạ cùng điều hòa lạnh lẽo như hầm băng, tôi bất giác ôm hai tay trước ngực, trái tim thình thịch đập loạn xạ cả lên.

"Xong rồi, chúng ta lên lầu đi."

Tôi theo sau Hàn Hàm vào trong thang máy, vì là ngày nghỉ nên khá đông người, đoàn người chen lấn xô đẩy chúng tôi vào góc thang máy. Có lẽ vì nhận thấy sự bất an của tôi, Hàn Hàm nhẹ nắm tay tôi cho đến khi lên đến tầng trên.

Vào đến nơi, điều hòa trong phòng không thể tán đi hết mùi thuốc lá còn vương lại trên ghế sô pha, trong nháy mắt làm tôi nhớ đến hình ảnh náo nhiệt của mình trước khi kết hôn đã vài lần cùng bạn bè tổ chức sinh nhật ở đây. Lần cuối cùng đi KTV là khi nào nhỉ? Tôi cố gắng hồi tưởng.

Chờ nhân viên phục vụ rời đi rồi, Hàn Hàm mới kéo tôi vào lòng: "Rất nhớ chị, nhớ chị lắm đấy."

Tôi gật đầu, nửa ngày trời nói không nên lời, cánh tay thon dài của Hàn Hàm quấn lấy tôi, đầu tôi tựa vào vai nàng, lắng nghe từng hơi thở của nàng: "Mùi hương của em thật dễ chịu. . . ."

"Mùi gì cơ?" Hàn Hàm buông tôi ra, giơ tay phải lên ngửi quần áo: "Tôi chẳng nghe thấy gì cả."

Nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, đưa nước đến cho chúng tôi.

Như một bộ phim đang phát thì đột nhiên bị đứng hình, tôi và Hàn Hàm đều rất cẩn trọng, ngồi yên đấy trầm mặc nhìn theo từng động tác của nhân viên phục vụ."Chúc hai chị ca hát vui vẻ ạ." Nhân viên phục vụ lui ra ngoài.

Còn chúng tôi như trút được gánh nặng.

"Tôi chọn vài bài nhé, chị muốn hát bài nào?" Hàn Hàm ngồi trước máy vi tính cất tiếng hỏi.

Tôi lắc đầu: "Lâu rồi không hát, cũng không biết nên hát bài nào nữa."

"Hay là chọn thử vài bài hát đi, gần đây Lý Tông Thịnh(*) có làm một buổi diễn, chúng ta hát vài bài cũ của ông ta đi."

(*)Lý Tông Thịnh: Ca sĩ/nhạc sĩ người Đài Loan

Tôi cười nói: "Trên báo nói là, trong buổi diễn của Lý Tông Thịnh, Trương Ngải Gia(**) đã nói: 'Trong lòng mỗi người đều có một bài hát của Lý Tông Thịnh.'"

(**)Trương Ngải Gia: Ca sỹ/diễn viên/đạo diễn người Đài Loan

"Chị có không?"

"Tôi không biết. Tôi rất ít khi hát."

Hàn Hàm rất nhanh tay chọn mấy bài của Lý Tông Thịnh: Khi tỉnh mộng, Người uống say đêm đó, Cho ta vui mừng cho ta phiền muộn, Lĩnh ngộ, Trời đầy mây giăng, Đừng quan tâm tôi là ai, Dạ thái hắc... 

Trong giai điệu du dương ấy, thời gian như quay ngược về lần đầu tiên tôi gặp Hàn Hàm trên máy bay, khi đó tôi ngồi cạnh nàng, đầu tiên là lễ phép chào hỏi nhau. Lúc dùng cơm nàng chủ động bắt chuyện với tôi, hỏi tôi đến Tokyo làm gì? Trùng hợp thay chúng tôi đều đến để tham gia cùng một hoạt động thương mại.

"Xin mạo muội hỏi một vấn đề, chị đã kết hôn chưa?"

"Vâng" tôi khẽ gật đầu: "Đã có một con trai, hai tuổi rồi."

"Thật là đáng tiếc. . ."

"Sao cơ?" Tôi nghe không hiểu lắm.

"Không có gì."

"Đi công tác thế này thì con nhỏ để ai chăm?"

"Đã có bảo mẫu chăm."

"Anh nhà đang công tác ở đâu?"

Tôi không biết phải trả lời ra sao, nhất thời không đáp.

"Xin lỗi, đã hỏi nhiều rồi." Hàn Hàm nở nụ cười tươi tuấn lãng, tây trang màu đen thoạt nhìn như một nữ cường nhân vô cùng linh hoạt.

"Không, không có gì, tôi cũng không biết nên nói thế nào cho phải, nói chung là, nửa năm trước chồng tôi được công ty phái đến Thượng Hải công tác, anh ấy muốn tôi cùng đến đó, thế nhưng tôi không thể bỏ lại tất cả ở Đài Bắc mà đi đại lục, cho nên gần đây quan hệ giữa chúng tôi có phần lãnh đạm."

"Sorry. . ."

Tôi lắc đầu: "Không sao."

Trầm mặc một lúc, tiếp viên hàng không đến thu dọn bàn ăn, tôi uống một ít trà nóng, lật xem tư liệu mang theo trong đợt công tác lần này.

"Chị biết không?" Hàn Hàm đột nhiên mở miệng: "Vốn là tôi cũng có một người bạn gái, một năm trước đây cô ấy bảo muốn đến đại lục phát triển, tôi không tán thành việc cô ấy đi, thế nhưng cô ấy lại không thể không đi, cứ cãi nhau như thế không ai nhịn ai, cô ấy vẫn quyết định đi. Ôi chà, cũng lâu rồi tôi không còn nghe tin tức gì về cô ấy nữa."

"Vâng." Tôi nghĩ tôi không nghe lầm chứ, người Hàn Hàm nói đến rõ ràng là "bạn gái" .

Hàn Hàm thở dài, quay đầu nói: "Khí chất của chị có phần tương tự với cô ấy, cho nên thật xin lỗi, tôi đã không kìm được lòng mà tiếp cận chị như thế."

Tôi bất giác đáp: "Không sao cả, hữu duyên cùng nhau bay chung một chuyến, kết giao thêm một người bạn cũng tốt thôi. Tôi nghĩ, cô nhất định là rất nhớ cô ấy phải không?"

Hàn Hàm cúi đầu, trong khoảnh khắc một phần trăm giây ấy, tôi tựa hồ thấy được đôi mắt nàng đang ứa nước mắt.

"Cũng có nhớ." Hàn Hàm rất nhanh nâng cằm lên, tươi cười bướng bỉnh: "Chị có nhớ anh nhà chị không?"

Tôi nhấp một ngụm trà nóng: "Tôi cũng không biết nữa. . . . Khi anh ấy vừa đi đại lục được một tháng, mọi thứ đều trở nên trống vắng một cách kỳ lạ, nhưng sau đó, từ chuyện công tác cho đến chăm con đều bận rộn, cho nên cảm giác ấy cũng không còn nữa. Có lúc mấy ngày liền không nhận được điện thoại của chồng, tôi vẫn rất an tâm."

"Không lo anh ta lập phòng nhì sao?"

"Đây là vấn đề tính tình của con người, ai đã như thế thì sớm muộn sẽ thế, còn không thì sẽ không bao giờ."

"Đã từng bị đồng tính theo đuổi bao giờ chưa?"

"Hả?" Tôi chợt nhớ đến những năm tháng thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, tay trong tay cùng nhau đón xe bus, cùng nhau chạy theo ánh dương quang, buồn thì cùng khóc, vui thì cùng cười, trong nhật ký đều viết biết bao điều về một người con gái khác, như thế liệu có được tính không? Tôi nở nụ cười, lắc đầu: "Tôi không thu hút đến vậy đâu."

"Không đâu, chị rất mê người." Hàn Hàm nói.

"Tôi đã kết hôn rồi."

"Với tôi mà nói, đó không phải là vấn đề."

"Nếu như tôi còn độc thân, cô sẽ theo đuổi tôi sao?"

"Đương nhiên, cho dù đã có chồng cũng chẳng sao."

"Không được! Tôi đâu phải cùng loại người với các cô." Bỗng nhiên tôi thầm nghĩ nếu cứ tiếp tục trò chuyện thì sẽ là một chuyện rất nguy hiểm, bởi vì tôi phát hiện ra tôi bắt đầu có những cử chỉ nũng nịu yêu kiều đối với một phụ nữ khác, thực sự là quá bất thường rồi.

Vì vậy, tôi cố ý đến toilet trốn tránh Hàn Hàm, tôi tự cảnh tỉnh mình: "Mày đang làm cái gì thế! Đừng quên Vi Vi còn đang ở nhà bảo mẫu chờ mày mau mau về nước đấy!"

Sau khi máy bay hạ cánh, Hàn Hàm trao đổi danh thiếp với tôi: "Sau khi về Đài Bắc tôi có thể gọi cho chị không?"

Tôi lễ phép gật đầu, không làm ra bất cứ cử chỉ yêu kiều nào khác.

Hàn Hàm vươn tay phải, nắm chặt lấy tay tôi: "Rất vui được quen biết chị."

"Tôi cũng vậy." Tôi khách khí nói.

Lúc trở về Đài Bắc, Hàn Hàm không những điện thoại ân cần thăm hỏi, mà còn thường xuyên mời ăn cơm.

"Buổi tối đi ăn với nhau nhé?"

"E là không được, tôi phải đi đón con rồi."

"Vậy đổi thành trưa ngày mai được không? Tôi sẽ đến đón chị."

"Ừm, được rồi." 

Gác điện thoại, tôi bỗng nhiên cả kinh, từ khi nào mà Hàn Hàm lại bước chân vào cuộc sống của tôi thế này? Từ khi nào mà tôi lại để cho Hàn Hàm dần dần sắm vai một người "chồng" như thế? Nhưng không, không giống, vì Hàn Hàm còn tốt hơn người chồng kia rất nhiều, đối với Hàn Hàm mà nói tôi có thể trò chuyện về bất cứ điều gì, từ công việc, gia đình, con cái, thậm chí là những tâm sự của riêng mình, còn bình thường khi nói chuyện cùng chồng chỉ có thể giới hạn trong những chuyện con cái và gia tộc mà thôi.

Chưa kịp phản kháng, nụ hôn không nhẹ không sâu của Hàn Hàm đã hạ xuống, làm tôi nhớ đến vườn trường xanh mát hoa thơm, dường như có thể nghe thấy cả tiếng lật sách sột soạt, tiếng bút máy sàn sạt trên giấy và tiếng chuông trường réo rắt reo vang, thậm chí là một đoạn tình cảm nào đó mà tôi chưa kịp nắm bắt đã vội vã rời xa.

"Không thể kìm nén mình thêm nữa, tôi rất muốn làm như thế với chị." Câu này không tính là lời xin lỗi cũng không phải là lời giải thích.

"Tôi không phải là bạn gái ở đại lục của em." Tôi trước hết phải nói rõ điều này.

"Tôi biết, chị là chị, còn cô ta là cô ta!" Hàn Hàm nắm chặt tay tôi.

Tôi giơ tay sờ lấy cánh môi vừa bị hôn qua, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Hàm, kìm lòng không đặng mà thốt ra: "Ôm tôi đi. . . ."

Hàn Hàm lập tức tấp xe vào vệ đường, rất nhanh đưa tay phanh lại, xoay người ôm chặt lấy tôi. Nụ hôn của Hàn Hàm mới mị lực làm sao, ôm ấp của Hàn Hàm khiến người ta như bị mê hoặc, và tôi đã tự nguyện ngã vào mê trận tình ái như thế đó.

'Đã nhiều lần muốn uống cho thật say

Để quên đi bao ân oán thị phi trên cõi đời này

Cho bao nhiêu khát vọng âm thầm theo gió bay xa

Ôi ~ đã quên mất ta là ai

Người con gái chẳng được người yêu thương mới đáng buồn thay

Nếu người nghe được lời ca tôi hát ắt sẽ vì tôi mà rơi lệ

Tôi vẫn mong một ngày kia được người theo đuổi

Hà tất phải quan tâm tôi là ai. . . . .' 

Hát đến một nửa, Hàn Hàm buông micro, đi đến hôn tôi thật mãnh liệt, đầu lưỡi đưa vào trong miệng như thăm dò linh hồn tôi, như đoàn quân muốn chiếm lĩnh trận địa này.

Tôi thở dốc vì ngạt thở, trong lúc tôi hoàn toàn không chịu nổi nụ hôn cháy bỏng này của nàng, Hàn Hàm đã cho tay vào trong áo xoa nắn bộ ngực tôi.

"Thật là mềm mại, đẹp quá." Ngón tay Hàn Hàm xẹt qua đầu vú, trong nháy mắt vì mẫn cảm mà nó đã cương cứng dựng đứng lên.

Tôi đẩy nàng ra: "Không được không được, cửa không có khóa, nhân viên phục vụ có thể vào bất cứ lúc nào."

"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ chị." Hàn Hàm lấy áo khoác che trên đùi tôi, bàn tay thò vào trong váy cách lớp quần lót xoa lấy nơi riêng tư.

Tôi khép hai chân lại không ngừng lắc đầu: "Không được. . . ."

"Chị cũng thừa biết, chúng ta tới nơi này không phải để hát mà đúng không, để tôi yêu chị đi được không?"

Tôi đè lại động tác tay của Hàn Hàm: "Có người kìa."

Một bóng đen lướt qua cánh cửa, nhân viên phục vụ vừa bước qua phòng của chúng tôi.

"Vào toilet cởi quần lót ra đi." Mệnh lệnh của Hàn Hàm như lời nói thôi miên tôi.

Tôi nhìn qua Hàn Hàm, sau đó từ trên sô pha đứng lên, cúi đầu chậm rãi đi vào toilet, chẳng hiểu vì sao, trước tiên tôi mở vòi nước rửa tay, lát sau lại ngẩng đầu nhìn bóng mình trong gương, sắc mặt ửng hồng, son môi lem luốc, đôi mắt to tròn ngập tràn đê mê. Như chứng minh rằng, Hàn Hàm muốn tôi, mà cơ thể tôi cũng khát vọng nàng....

Vì thế tôi mạnh dạn cởi phăng quần lót ra, sau đó siết chặt trong tay, đi ra khỏi toilet.

Hàn Hàm ngồi trên ghế sô pha, như một con sói hung ác dùng nhãn thần chỉ huy con cừu bé nhỏ đáng thương là tôi đi đến bên người nàng.

Tôi ngồi xuống, không hề có 'lớp bảo vệ' nào dưới váy, sự 'trống trải' càng làm dục vọng trào dâng.

Hàn Hàm một lần nữa đặt áo khoác lên chân tôi, sau đó dùng chân tách hai chân tôi ra xa nhau, hôn môi tôi, còn tay phải thì thò vào nơi cấm địa, tất cả sự ẩm ướt kia như nói lên khát vọng của tôi, tôi dần tiếp nhận Hàn Hàm làm cho tôi thích thú, ngón tay không ngừng kích động, châm lên sóng triều toàn thân.

"Chị cũng nhớ tôi mà phải không?" Hàn Hàm nói.

Tôi vì chịu đựng kích thích mà cau mày, miễn cưỡng gật đầu.

"Nói, mau nói là chị nhớ tôi."

"Tôi. . . . nhớ em." Yếu ớt nói.

Hàn Hàm tỏ ra khá hài lòng, tay kia kéo áo tôi xuống, đẩy bộ ngực lên cao, vươn đầu lưỡi liếm, sau đó ngậm cả đầu vú vào trong miệng.

"Ừm ưm, dáng người của chị thật là tuyệt hảo!" Một tay ở trên một tay ở dưới khéo léo sờ soạng, khiến tôi không cách nào chống cự, muốn lùi cũng không thể lùi, chỉ có thể tựa vào trong lòng nàng, không biết phải làm sao.

Hàn Hàm vuốt ve bộ ngực của tôi: "Vừa to vừa mềm thế này! Đây là nơi mà bất cứ T nào cũng khao khát có được." Nàng cúi đầu vào giữa hai vú tôi, hôn hít thật sâu, thật lâu sau mới chịu ngẩng đầu. (T: công, P: Thụ)

Trong lúc đó tôi vừa thử tiếp nhận kích thích to lớn hoàn toàn bất đồng so với đàn ông mang lại, vừa lo lắng ngoài cửa xem có nhân viên phục vụ nào sắp sửa bước vào hay không, tim đập rộn ràng, khi thì tranh thủ kéo lại váy áo, khi thì rên rỉ từng cơn.

"Chị xem chị đi, ướt đẫm cả rồi này." Ngón tay Hàn Hàm dây ái dịch lên vùng đùi non khiến tôi đỏ mặt, không dám tiếp tục nhìn nữa.

Hàn Hàm banh hai chân tôi ra rộng hơn nữa, để thuận tiện cho tay nàng có thể hoạt động mạnh bạo hơn, tôi không dám nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo nữa rồi, Hàn Hàm hỏi: "Muốn "làm" chị, được không? Có thể chứ?"

Chưa kịp suy nghĩ, tôi đã gật đầu một cái trước mặt Hàn Hàm, ngón tay nàng nhận lệnh rất nhanh liền một phát tiến vào trong cơ thể tôi, chưa kịp quen với cảm giác bị lấp đầy khiến tôi như muốn ngạt thở."A ~" tôi hô lên một tiếng kinh ngạc. Nhưng vì rất sợ nhân viên phục vụ nghe thấy, cho nên lập tức nhịn xuống câm miệng không dám thốt ra âm thanh nào nữa. Nhưng ngón tay Hàn Hàm thì đã bắt đầu ra ra vào vào cơ thể tôi không ngừng, khoái cảm ấy trong nháy mắt đã che mờ đi lý trí, lại một lần nữa tôi hổn hển rên rỉ thành tiếng.

"Đây là lần đầu tiên của chị đúng không? Cũng là lần đầu tiên của chúng ta, tôi muốn chị phải nhớ kỹ cảm giác này cho tôi."

Tôi dạng chân ra nghênh đón Hàn Hàm dùng sức đâm vào, hết lần này đến lần khác, càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh, nhanh đến độ tôi cảm thấy toàn thân vô lực mềm nhũn ra, ngón tay thoạt nhìn mềm mại là thế nhưng lại gây cho tôi khoái cảm cùng kích thích trước nay chưa từng có, hoàn toàn bất đồng so với khi làm tình cùng đàn ông.

Hàn Hàm thều thào bằng giọng trầm thấp: "Cho tôi, toàn bộ đều cho tôi." Tôi biết Hàn Hàm muốn tôi 'lên' đến 'đỉnh' cao nhất, nàng muốn tôi phải thần phục dưới ma pháp của nàng. Ngón tay nàng xoay tròn trong cơ thể tôi, ở chỗ sâu nhất thăm dò chạy nước rút, áo khoác từ trên đùi tôi rơi xuống, khiến nơi riêng tư nhất lõa lồ phơi ra, như công khai một nửa để Hàn Hàm xâm phạm tôi. Cả hai chẳng còn ai quan tâm đến bên ngoài, cũng chẳng bận tâm xem nhân viên phục vụ có thể vào bất cứ lúc nào hay không, bộ ngực cùng toàn bộ nơi riêng tư đều lộ thiên, ngoan ngoãn chìm đắm dưới sự chỉ huy của Hàn Hàm.

"A a a ~~" trước một khắc đạt đến cao phong, tôi hô lên thành tiếng, không tài nào nín nhịn được nữa.

"Nhịn xuống, nhịn xuống, cho tôi nhiều hơn nữa. . ." Không còn biết được ngón tay Hàn Hàm rốt cuộc đang ở nơi đâu, tôi như muốn nổ tung, trong cơ thể ầm ầm vang lên tiếng nổ, tôi bất chấp tất cả lại một lần nữa gào to: "A ~~~~~~" không xong rồi, tôi đã nhìn thấy mây trắng trên đỉnh cao phong, đè lại tay Hàn Hàm, sau đó tôi khép hai chân lại, cơ thể không nhịn được run rẩy co rút từng cơn, mật dịch cũng ồ ạt trào ra.

Hàn Hàm khẽ hôn tôi: "Chị thật là giỏi, tuyệt thật đấy." Tôi ngẩng đầu nhìn thấy trên trán nàng đã đẫm mồ hôi, ngón tay như luyến tiếc rời đi vẫn còn nằm lại trong cơ thể tôi.

Tôi để nàng chậm rãi rời khỏi tôi, Hàn Hàm ôm chặt lấy tôi, chẳng bao lâu, những bài hát đã chọn trước đó đều đã chạy xong cả rồi, trên màn hình chỉ còn lại hình ảnh quảng cáo KTV cùng những ca khúc để chọn lựa tiếp theo.

Tôi kéo lại váy áo để mình bớt lõa lồ hơn.

Nhân viên phục vụ đúng lúc này xuất hiện: "Xin hỏi đường truyền có trục trặc gì không ạ? Phòng máy không nhận được bài hai chị chọn."

"À, bọn tôi mải nói chuyện phiếm nên quên mất phải chọn tiếp bài để hát ấy mà." Hàn Hàm trả lời rất trấn định.

Còn tôi thì cầm lấy quần lót trở vào toilet, đóng cửa lại, cả người rệu rã dựa vào tường, chuyện vừa phát sinh ngỡ như một giấc mộng.

Không lâu sau, Hàn Hàm gõ cửa: "Chị có khỏe không? Không có việc gì chứ, nhân viên phục vụ đi rồi, tôi đã chọn rất nhiều bài, bọn họ sẽ không vào nữa đâu."

Chỉnh trang xong tôi chậm rãi mở cửa, nhìn thấy nét mặt thâm tình chuyên chú của Hàn Hàm, tôi lại một lần nữa vùi đầu vào cái ôm của nàng, không hiểu vì sao nước mắt lại chảy xuống không ngừng, biết bao sung sướng, kinh hỉ, lo lắng, sợ hãi, tất cả đều hòa cùng một chỗ.

"Tôi phải trở về đón Vi Vi." Như một người vợ vụng trộm sợ bị phát giác, bao nhiêu hổ thẹn đối với chồng mình đều chuyển thành tình yêu thương gấp bội dành cho con trẻ.

"Em hiểu mà, để em chở chị đi đón thằng bé có được không?"

Tôi lắc đầu: "Không được, không được đâu."

"Không sao, em sẽ cho chị thật nhiều thật nhiều thời gian."

Hàn Hàm nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, cúi đầu hôn tôi, còn nói: "Em yêu chị, không chỉ yêu mình chị, mà cả con trai chị em cũng sẽ yêu thương."

Tôi cầm lấy túi xách, không nghe ra được câu từ yêu đương nào nữa, chỉ thầm nghĩ phải mau mau trở về nhà.

"Nếu phải đi thì cùng nhau đi" Hàn Hàm kiên định kéo tôi lại: "Em sẽ không để chị phải đơn độc đối mặt với cuộc đời này."

Mãi cho đến lúc này, rốt cục tôi mới nghe hiểu lời Hàn Hàm nói, nghe thấy giai điệu phát ra từ loa treo trên màn hình lớn của TV, nhìn thấy một Hàn Hàm kiên nghị thâm tình, rốt cục tôi mới biết chúng tôi phải đối mặt với những điều gì: là chồng, là con, là người nhà của tôi, và còn bạn gái của nàng nữa. . . . . , nhiều lắm nhiều đến nỗi không cần nóng lòng rời đi làm chi nữa, bởi vì cũng chẳng thể nào quay về quỹ đạo vốn có của nó nữa rồi.

Tôi bất chấp ngồi xuống, vùi vào ngực nàng, Hàn Hàm cầm lấy micro hát cho tôi nghe, bằng chất giọng trầm lắng dịu dàng an ủi cõi lòng tôi. Điều gì tới rồi sẽ tới, nhưng lúc này đây tôi chỉ muốn vĩnh viễn ghi nhớ khoảnh khắc ngắn ngủi đơn thuần mà đẹp đẽ chỉ thuộc về hai người ở KTV.

---------------oHOÀNo---------------

Truyện này vừa sắc vừa tình, mong là mọi người thích heng :D

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store