Guze Guess What
không phải một câu chuyện tình yêu.&- wooje, có gì không ổn à?minhyung dừng lại, quay ra phía sau hỏi wooje khi cậu không còn nghe thấy tiếng bước chân của em theo sau mình nữa.
lần gần đây nhất họ ghé thăm nơi này là một năm trước, mọi thứ dường như không có gì thay đổi trừ việc ngọn đồi mà ba thường dắt hai đứa đến khi còn nhỏ, bây giờ đã bị san bằng và chất đống ngổn ngang những vật liệu xây dựng, có lẽ một công trình rất lớn sắp được thi công tại nơi này.
wooje cởi bỏ chiếc mặt nạ người nhện trên mặt, chỉ tay về phía ngọn đồi trước kia:- em nhớ nó.minhyung nhìn theo hướng tay em chỉ, trong lòng rạo rực cảm giác khó tả, ngọn đồi là kỉ niệm đẹp nhất trong tuổi thơ hai đứa nhỏ, kỉ niệm đẹp nhất tụi nó đã lưu giữ suốt đời.- ừ, anh cũng vậy.minhyung đáp lại một câu rồi quay đi, từng bước chân tưởng chừng nặng nề như tâm trạng cậu lúc này lại lướt qua mặt đất như gió thoảng, thậm chí không làm những chiếc lá rơi cuối mùa động đậy.
wooje quay lại và nhìn anh trai mình đi đến lúc khuất tầm nhìn. một con mèo đen từ gốc cây gần đấy nhảy ra, có vẻ thu hút được sự chú ý của wooje. wooje thích thú mỉm cười khi cậu quỳ xuống cưng nựng người bạn mới của mình, cậu khẽ đặt tay mình lên lưng nó vuốt ve, những sợi lông đen mượt len qua kẽ tay cậu.- mèo nhỏ, em biết hôm nay là ngày gì không? wooje hỏi một cách bâng quơ khi con mèo khẽ kêu lên vì bị chạm vào người.- đúng rồi! là halloween.sau cái vuốt ve cuối cùng, wooje đứng dậy và kéo chiếc mặt nạ người nhện từ trên đỉnh đầu xuống. cậu hướng bàn tay của mình về phía cột đèn gần nhất, ấn nhẹ vào lòng bàn tay bằng ngón giữa và ngón áp út. từ bên dưới chiếc mặt nạ, wooje tạo ra tiếng huýt sáo nhẹ của những sợi tơ nhện bắn ra trong không khí. và sau đó cậu rời đi, lao xuống vỉa hè, để lại một con mèo đen đang tò mò.- minhyung hyung, đợi em với!wooje gọi với theo bóng dáng xa xa, chật vật đuổi theo anh. nhưng trên thực tế, không có lý do gì để anh cậu phải chờ đợi. wooje biết chính xác hai người sẽ đi đâu và quan trọng hơn là họ hy vọng sẽ gặp ai. halloween là thời điểm đặc biệt quan trọng trong năm, thời điểm mà tấm màn ngăn cách giữa người sống và người chết trở nên nhẹ hơn lụa và bừng tỉnh từ những hơi thở nhẹ nhàng nhất. halloween năm nay, giống như những năm trước đó, cả hai đứa trẻ đều khao khát chỉ một cái nhìn thoáng qua về phía đối phương, thêm một cơ hội để nói lời tạm biệt.khi wooje đến gần cánh cổng sắt rèn, cậu có thể thấy minhyung đang nán lại dưới gốc cây sồi, vẻ trầm ngâm khắc sâu trên khuôn mặt anh cậu.wooje bước chậm lại và tháo mặt nạ ra.
lần gần đây nhất họ ghé thăm nơi này là một năm trước, mọi thứ dường như không có gì thay đổi trừ việc ngọn đồi mà ba thường dắt hai đứa đến khi còn nhỏ, bây giờ đã bị san bằng và chất đống ngổn ngang những vật liệu xây dựng, có lẽ một công trình rất lớn sắp được thi công tại nơi này.
wooje cởi bỏ chiếc mặt nạ người nhện trên mặt, chỉ tay về phía ngọn đồi trước kia:- em nhớ nó.minhyung nhìn theo hướng tay em chỉ, trong lòng rạo rực cảm giác khó tả, ngọn đồi là kỉ niệm đẹp nhất trong tuổi thơ hai đứa nhỏ, kỉ niệm đẹp nhất tụi nó đã lưu giữ suốt đời.- ừ, anh cũng vậy.minhyung đáp lại một câu rồi quay đi, từng bước chân tưởng chừng nặng nề như tâm trạng cậu lúc này lại lướt qua mặt đất như gió thoảng, thậm chí không làm những chiếc lá rơi cuối mùa động đậy.
wooje quay lại và nhìn anh trai mình đi đến lúc khuất tầm nhìn. một con mèo đen từ gốc cây gần đấy nhảy ra, có vẻ thu hút được sự chú ý của wooje. wooje thích thú mỉm cười khi cậu quỳ xuống cưng nựng người bạn mới của mình, cậu khẽ đặt tay mình lên lưng nó vuốt ve, những sợi lông đen mượt len qua kẽ tay cậu.- mèo nhỏ, em biết hôm nay là ngày gì không? wooje hỏi một cách bâng quơ khi con mèo khẽ kêu lên vì bị chạm vào người.- đúng rồi! là halloween.sau cái vuốt ve cuối cùng, wooje đứng dậy và kéo chiếc mặt nạ người nhện từ trên đỉnh đầu xuống. cậu hướng bàn tay của mình về phía cột đèn gần nhất, ấn nhẹ vào lòng bàn tay bằng ngón giữa và ngón áp út. từ bên dưới chiếc mặt nạ, wooje tạo ra tiếng huýt sáo nhẹ của những sợi tơ nhện bắn ra trong không khí. và sau đó cậu rời đi, lao xuống vỉa hè, để lại một con mèo đen đang tò mò.- minhyung hyung, đợi em với!wooje gọi với theo bóng dáng xa xa, chật vật đuổi theo anh. nhưng trên thực tế, không có lý do gì để anh cậu phải chờ đợi. wooje biết chính xác hai người sẽ đi đâu và quan trọng hơn là họ hy vọng sẽ gặp ai. halloween là thời điểm đặc biệt quan trọng trong năm, thời điểm mà tấm màn ngăn cách giữa người sống và người chết trở nên nhẹ hơn lụa và bừng tỉnh từ những hơi thở nhẹ nhàng nhất. halloween năm nay, giống như những năm trước đó, cả hai đứa trẻ đều khao khát chỉ một cái nhìn thoáng qua về phía đối phương, thêm một cơ hội để nói lời tạm biệt.khi wooje đến gần cánh cổng sắt rèn, cậu có thể thấy minhyung đang nán lại dưới gốc cây sồi, vẻ trầm ngâm khắc sâu trên khuôn mặt anh cậu.wooje bước chậm lại và tháo mặt nạ ra.
- anh nghĩ ông ấy sẽ đến chứ?
- tất nhiên là ông ấy sẽ đến. nhưng rồi có một chút ngập ngừng trong giọng nói của minhyung. - ý anh là, ông ấy sẽ luôn đến.- nhưng điều này liệu có tốt không? minhyung cảm nhận được nghẹn ngào trong lời nói của em mình, cậu quay sang nắm lấy tay wooje.- đừng lo lắng, một ngày nào đấy ông ấy sẽ vượt qua, anh hứa.và cùng nhau, tay trong tay, hai người đi xuống lối mòn vào nghĩa trang, mỗi bước chân đưa họ ngày càng gần đến nơi họ muốn đến. khi tia nắng cuối cùng khuất sau đường chân trời, hai người leo lên một ngọn đồi nhỏ và tìm thấy một người đàn ông lớn tuổi đang ngồi đợi trong im lặng. trên tay, ông ta cầm hai bông hoa cẩm chướng trắng, tinh tế đặt lên mỗi ngôi mộ trong số hai ngôi mộ trước mặt. thậm chí từ xa, wooje cũng có thể nhìn thấy tên của cậu cùng anh trai được khắc trên bia mộ đôi, phía trên là ngày họ qua đời.ngày 31 tháng 10 năm 2020halloween. từ từ, hai anh em đứng sau người đàn ông và nhẹ nhàng đặt tay lên vai ông. bên dưới lớp vải của áo khoác, họ cảm thấy lồng ngực của ông di chuyển lên xuống theo từng nhịp thở. họ cảm nhận được nhịp điệu nhẹ nhàng của trái tim ông. họ cảm thấy hơi ấm của ông truyền qua da họ. họ cảm thấy mình được sống lại.- tụi con ở đây, thưa bố.Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store