ZingTruyen.Store

Guria The Last Rose

"Min Seok! Min-Seok!"

Ở góc khuất, Ryu Min Seok khẩn trương lay người Ryu Min seok, nước mắt chảy dài trên má anh, để lại vết nước nông.

Khi chiếc khiên ma thuật biến mất, anh ta dính một đòn mạnh, phun ra một ngụm máu và bất tỉnh vì cơn đau ở lưng, nhưng nhờ sự che chở của Choi Woo-Je, anh ta đã cố gắng phục hồi mạng sống của mình. Bỏ qua cơn đau, anh lao đến bế Ryu Min Seok bất động và rút vào một hang động bị chôn vùi, bỏ lại vũ khí để phòng thủ sơ hở.

"MinSeok! Dậy đi! Đừng phớt lờ anh! Em bị sao vậy? Dậy đi!"

Anh vừa mất đi Lee Sang-hyuk, và anh nhất định không muốn mất Ryu Min Seok một lần nữa, nhưng cơ thể trong vòng tay anh lại không hề đáp lại.

Cảnh trong Shadow Island đột nhiên trùng lặp với cảnh trước mặt anh, cùng một cuộc khủng hoảng nguy hiểm đến tính mạng, Ryu Min seok bất tỉnh ngã vào vòng tay anh, vậy nếu anh truyền sức mạnh ma thuật của mình cho Ryu Min seok, liệu có phải cùng một phép màu xảy ra sau đó, để mọi người sống sót?

Không có quá nhiều thời gian để bản thân anh suy nghĩ, anh chỉ có thể đánh bạc.

"Làm ơn đi!"

Anh thu thập sức mạnh còn lại và chuyển nó một chút cho MIn seok, cảnh tượng trước mặt anh dần trở nên mờ đi khi máu một lần nữa rời khỏi khóe miệng.

"Dừng lại! Ngừng lãng phí pháp lực!"

"?" Đó là giọng của mIN SEOK

Min Hyung chạm vào mặt Min seok, nhưng khuôn mặt đó vẫn vô hồn.

Đó có phải là một ảo giác ......

"Là tôi, Min Hyung." Giọng nói quen thuộc lại vang lên.

"Minhyung?" Ryu Min Seok ngẩng đầu nhìn quanh toàn bộ hang động, nhưng không có gì bất thường ở đây, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cơ thể Min seok đã tỉnh dậy, "Có thật là em không?"

"Nghe em nói, em bây giờ đang ở trong trạng thái linh hồn của em, anh có thể cảm nhận được sự hiện diện của em nếu anh bình tĩnh và cảm nhận linh hồn và sức mạnh ma thuật của em."

Trong một khoảnh khắc, Lee Min Hyung thậm chí còn tự hỏi liệu mình đang mơ hay đang bị ảo giác, "Đây là ... phép thuật mới học của em?"

"Chà ... đại loại là ... dù sao, đừng lo lắng, em ổn. Linh hồn em đang ở bên trong anh bây giờ, cho phép cơ thể, linh hồn và phép thuật của anh chấp nhận em."

Lee Min Hyung vẫn chưa hiểu rõ tình hình, nhưng anh ấy chắc chắn sẽ lắng nghe những gì Min seok nói. Anh nhắm mắt lại và cảm nhận được lực lượng ma thuật kia đang chảy trong cơ thể mình, kết hợp nó vào sức mạnh của mình. Được hướng dẫn bởi phép thuật này, linh hồn của anh ấy cảm thấy như được kéo ra khỏi cơ thể và lang thang trong chính nó.

"Min Seok..."

Hình dạng của Ryu Min Seok xuất hiện và Min Hyung lao vào ôm chặt lấy anh.

"Đây, đó, gần như quá sức tưởng tượng của em." Ryu Min seok cười và vỗ lưng anh.

"Em làm tôi sợ chết khiếp." Ryu Min Seok buông anh ra và nhìn chằm chằm vào mắt anh để kiểm tra lại, "Em thực sự là Min seok, phải không?"

"Em nói lại một lần nữa, em là min seok. Anh có tin không?

"Tất nhiên là có! Nhưng tình hình bây giờ thế nào?"

"Hiện giờ chúng ta đang ở trong thế giới linh hồn của bạn, một linh hồn trong một cơ thể vật chất." Min seok vuốt ve min hyung và nói vào ngực anh, "Không còn thời gian cho việc đó, em sẽ nói ngắn gọn lại, để bịt kín vết rạn nứt đó, chúng ta phải có được sức mạnh của Soul Twin."

"em nói đến sức mạnh của Song sinh linh hồn?"

"Hừm. Song sinh linh hồn là một linh hồn và hai thể xác bị ép buộc tách rời khi sinh ra vì chúng quá mạnh. Sức mạnh con người mạnh nhất đến khi các linh hồn được hợp nhất hoàn toàn và trở lại hình dạng ban đầu. Chỉ bằng cách dựa vào sức mạnh này liệu chúng ta có thể phong ấn vết nứt và đánh bại Void. "

"Nhưng Min Seok, làm sao mà đột nhiên biết nhiều như vậy?"

Min Seok đảo mắt và anh ấy trả lời, "Gần đây em đã nghiên cứu nó trong phòng làm việc của anh Sang-hyuk."

Ryu Min Seok vẫn có chút nghi ngờ nhưng đành nhận lời, dù sao thì phòng làm việc của Lee Sang Hyuk quả thật là một nơi không thể không dò xét được

"Vậy thì anh cần phải làm gì?"

Min seok nhìn Lee Min-hyuk đã trở lại bình thường và mỉm cười, "Chúng ta cần phải trở thành một."

Khi hai người họ trở thành một, Lee Min Hyung lặng lẽ cảm nhận một cảm giác tuyệt vời mà anh ấy chưa bao giờ cảm nhận được trước đây, cảm giác về bạn trong tôi và tôi trong bạn rõ ràng và mạnh mẽ hơn so với khi anh ấy ở Shadow Island.

Anh có thể nhìn thấy tâm hồn của Ryu Min seok một cách rõ ràng, trong sạch và hoàn mỹ, nhẹ nhàng nhưng cứng rắn. Anh ôm lấy linh hồn mình, và giữa sự hòa quyện, anh không còn phân biệt được mình là Lee Min Hyung hay Ryu Min seok

Với một tiếng nổ lớn, một chùm ánh sáng phóng lên bầu trời, và một lực lượng ma thuật mạnh mẽ sau đó bùng nổ.

Sau ánh sáng, con nhện trong hình dạng Bae Jun sik đã đợi sẵn ở cửa hang, sử dụng tơ nhện của nó để cuộn Lee Min Hyung và ném cơ thể anh ấy lên lưng, mang họ đến chỗ mở của hành lang chiều.

Min hyung đứng dậy và xoa đầu anh, "Min seok, anh Jun sik sau lại trở thành như thế này?"

"Nếu anh ta là cái bóng của Anh Sanghyuk, anh ta nên biết rất rõ chuyện gì đã xảy ra khi Anh Sanghyuk bị phong ấn lần trước, vì vậy có lẽ anh ta tin rằng sức mạnh của chúng ta cũng có thể làm được như vậy."

"Nhưng chúng ta phải làm gì để phong ấn nó?"

"Anh Sang-hyuk đã mở đường cho chúng ta, và anh ấy và những xác sống rơi vào khoảng không với anh ấy sẽ là sức mạnh để phong ấn nó.

"Ah!" Đôi mắt của Choi Woo-Je bị kích thích bởi ánh sáng chói của chùm tia và anh ấy vô thức nhắm lại. Một luồng nọc độc phun ra trong khi anh ta đang bị phân tâm.

"Coi chừng!"

Moon Hyun-joon vồ lấy Choi Woo-Jevà nọc độc phun lên toàn bộ cánh tay của anh ấy. Cơn đau ăn mòn tận xương tủy, cơ thể anh ngay lập tức co giật và đổ mồ hôi.

Tuy nhiên, đòn tấn công không ngớt tiếp tục hướng về phía họ, với Choi Woo-je đang đứng trước mặt anh, và ngay khi cả hai sắp mất đi sự hỗ trợ, một lực bất ngờ kéo họ về phía sau một cách thô bạo, ném họ vào một nơi khác.

"Mọi chuyện ổn chứ?"

Choi Woo-Je nhìn lên và hai gương mặt quen thuộc đang nhìn họ.

"Anh Jun-sik? Anh Jae Wan?"

Hai tiền bối lớn này đều đã nghỉ hưu nhiều năm, nhưng cả Moon Hyun-joon và Choi Woo-ji đều không xa lạ với họ.

"Jae-wan, xem liệu cánh tay của Hyun-joon có còn lành lặn được không, tôi sẽ chống đỡ nó một lúc." Sau khi nhìn thấy cả hai thức dậy, Bae Jun-sik nhặt cây giáo trên tay và tiến về chiến trường.

"Anh Jun-sik, em cũng đi đây." Choi Woo-je vội vàng đứng dậy đi theo sau, không quên quay lại phía sau lưng Moon Hyun-joon và nói: "Anh Hyun-joon, đừng cử động, chữa bệnh trước đã."

Bae Jun-sik, giống như Lee Min-Hyung, là một người tấn công tầm xa, và khi Lee Min-jong còn trẻ, anh ấy là tay súng mạnh nhất trong gia đình Rose.

Hình dáng của anh ta giống như một bóng ma khi anh ta nhanh chóng thay đổi vị trí, hết ngọn thương này đến ngọn giáo khác bắn ra từ tay anh ta, mỗi cú đánh chính xác, và con quái vật ngay lập tức bị biến thành một con nhím.

"Mạnh mẽ quá, đây là bạn thân cùng thời của Anh Sang-hyuk." Choi Woo-je lần đầu tiên xem Bae Jun-sik ra đòn và thực sự bị sốc trước sức mạnh của tiền bối này.

Trời đất hỗn loạn, mặt trời và mặt trăng không thể phân biệt được, ngày đêm không phân biệt được, khái niệm thời gian mịt mờ, chỉ còn tuyết bay và cái lạnh buốt báo rằng đã đến mùa đông.

Vùng đất nơi những sinh vật hư không từng đi qua bị xói mòn như thể sự sống và nền văn minh chưa từng được sinh ra.

Các chiến binh tiếp tục luân phiên chiến đấu, hỗ trợ cho nhau và duy trì cường độ chung của trận chiến.

"Rốt cuộc vẫn già đi ..." Bae Jun-sik thở dài, người đã lui về hậu phương để nghỉ ngơi, thời gian dài vắng bóng trên chiến trường khiến anh ta kém thể lực và ma lực hơn trước.

"Không hề, vừa rồi sư huynh thật dũng cảm." Choi Woo-Je nhìn tiền bối to lớn đầy ngưỡng mộ.

Bae Jun-sik mỉm cười, "Em vẫn rất thú vị, Woo-Je à."

Đột nhiên, pháo sáng cho một cuộc phản công vụt tắt.

Choi Wooqi thò đầu ra và thấy sự phát triển về sức mạnh của những con quái vật Hư Không dường như đã dừng lại, và số lượng của chúng không tiếp tục tăng nữa, khi các chiến binh loài người bắt đầu đẩy lùi dần cuộc tấn công của Void dưới sự chỉ huy của pháo sáng.

"Đây là?"

"Ai đó đã bịt kín vết rạn nứt khoảng trống, tôi nghĩ vậy, vì vậy nguồn năng lượng bị phá vỡ."

Trong khi đó, Lee Min Hyung nằm ngửa trên lưng nhện, thở hổn hển, chân tay yếu ớt như thể tan thành vũng nước.

"Nó hoạt động rồi! Min ... seok ..." trước khi anh ấy có thể nói hết câu, anh ấy đã ngất đi vì quá sức.

Linh hồn Min seok ôm lấy anh, đầu ngón tay lướt qua tóc, mí mắt, mũi, má, nút cổ họng, xương quai xanh ...

"Min Hyung, hãy sống hết mình."

Khi Lee Min Hyung tỉnh dậy, những sinh vật hư không còn lại hầu hết đã bị đánh bại và Bae Jun sik, người đã lấy lại hình dạng con người, đang ngồi bên cạnh anh. Cảm giác hợp nhất tâm hồn đó đã biến mất, và anh ấy không thể cảm nhận được sự kỳ diệu của Ryu Min seok trong cơ thể mình, và anh ấy đã gọi tên Ryu Min seok nhiều lần trong tâm trí của mình, nhưng không nhận được phản hồi.

Chẳng lẽ là hắn đã trở về thân thể của chính mình?

Lee Min Hyung trườn về phía cơ thể Min Seok đang nằm ngay cạnh mình và nhẹ nhàng gọi hai lần, nhưng một lần nữa không có phản ứng.

"!"

Như thể nhận ra điều gì đó, đồng tử của anh đột nhiên giãn ra và anh điên cuồng lay người Min Seok , tuyệt vọng hét lên, nhưng cơ thể hoàn toàn giống như một cái vỏ rỗng.

"Min Seok ! em ấy bị sao vậy? em ấy bị sao vậy?" Lee Min Hyung nắm lấy cổ áo Bae Sexiong như một kẻ điên và hét lên, "Anh ơi! Anh biết gì không?" Trước khi Bae có thể trả lời, anh ta lại ôm chặt lấy đầu anh như một kẻ điên và tiếp tục niệm, "Không đúng ... Tôi muốn cứu anh ấy ... không đúng ... Tôi muốn cứu em ấy ..."

"Tôi muốn cứu em ấy! Tôi muốn cứu em ấy" Sau đó, anh ôm lấy cơ thể Ryu Min Seok và cố gắng cứu anh ta bằng sức mạnh ma thuật của mình, nhưng anh ta hoàn toàn không cảm nhận được sức mạnh phép thuật của anh ta.

"Làm sao có thể?! Làm sao có thể?!" Anh như chết đứng khi nhìn đôi bàn tay không còn sử dụng được phép thuật của mình, gục xuống xé nát thành một tiếng hét lớn.

"Kết nối của em đã bị phá vỡ, và một khi kết nối của Soul Twin không còn nữa, em sẽ quay trở lại Lee Min Hyung của quá khứ không có phép thuật." Bae Jun sik giải thích trong vô vọng.

"Làm sao có thể như vậy được? Sao có thể xảy ra chuyện này ......" Cảm giác ngột ngạt tràn qua cơ thể và đột nhiên mắt anh trở nên đen kịt khi Lee Min Hyung ngất xỉu trên sàn nhà với đôi mắt ngấn lệ.

Bae Jun sik chạy tới để kiểm tra tình trạng thể chất của Lee Min Hyung, và sau khi xác nhận rằng anh ấy vừa bất tỉnh vì quá sức, anh ấy nói với những bóng đen phía sau, "Thấy chưa?"

Kim Kwang-hee ngồi trong góc, tay chân quấn tơ nhện cho đến chết.

Sau khi nhận thấy sức mạnh của khoảng không đã suy yếu, điều đầu tiên Kim Kwang-hee làm là bắt đầu tìm kiếm Min seok. Thấy anh trai mình đã tắt thở, anh ta đã nhấc kiếm lên và chém Lee Min Hyung. Nếu không có Lee Min Hyung, Ryu min seok đã không đi theo anh và đã không chết một chút nào. Nhưng lưỡi kiếm của anh ta đã bị tơ nhện chặn lại giữa không trung, và sau đó anh ta bị trói.

Anh hằn học nhìn Lee Min Hyung và Bae Jun sik tại sao hai người đàn ông này vẫn ổn trong khi anh em trai đã chết.

"Min Seok đã chết để bảo vệ Min Hyung, người đàn ông mà anh ấy đã hy sinh thân mình để bảo vệ, anh có chắc là muốn giết anh ấy không?" Bae Jun sik lạnh lùng nhìn Kim Kwang Hee.

Khi những giọt nước mắt nhỏ xuống từng giọt một, tiếng gầm giận dữ của Kim Kwang-hee từ từ biến thành một tiếng nấc trầm, bị bóp nghẹt. Anh quỳ xuống bên cạnh Min seok, "Tại sao tôi không bảo vệ em ...... tại sao ......"

"Bây giờ em có thể cởi trói cho anh được không?" Kim Kwang-hee nhìn Min Hyung ngã xuống và nói: "Tôi không muốn gặp lại các người."

Sợi tơ nhện trượt ra thành từng sợi khi Bae jun sik đứng dậy và cúi đầu thật sâu về phía Kim Kwang Hee, "Tôi xin lỗi ......"

Kim Kwang Hee xé toạc sợi tơ nhện còn sót lại và lê đôi chân ngàn cân treo sợi tóc ra ngoài, mỗi người một bước. Bên ngoài trời quang đãng trở lại, nhưng một số người sẽ không bao giờ trở lại.

"Thời gian thực hiện thoả thuận của chúng ta, ngươi có mong muốn nào nữa trước khi biến mất không?"

"Ngươi có thể làm điều gì đó như xóa ký ức của người nào đó......?"

"Tại sao? Ngươi không thích hắn nhiều sao?" Cáo quỷ chín đuôi ngẩng đầu hỏi.

"Ta biết nỗi đau khi sống một mình và quên ta đi để anh ấy được hạnh phúc." Ryu Min Seok cười khổ, "Hơn nữa, ta đã bắn hắn ...... để bọn họ bắt đầu một cuộc sống mới ......"

Mùa đông qua đi và mùa xuân đến, mọi thứ đã vào nếp và có trật tự.

Sau khi giao Lee Min Hyung, Moon Hyun Joon và Choi Woo Je cho Bae Jun Sik và Lee Jae Wan chăm sóc, Bae Jun sik biến mất hoàn toàn và không ai biết anh ta đã đi đâu, làm gì hay liệu anh ta có còn sống hay không.

Cánh tay bị rải chất độc của Moon Hyun-joon vẫn không thể chữa khỏi dù Lee Jae-wan đã nỗ lực hết mình. Anh phải cắt cụt toàn bộ cánh tay để ngăn chất độc ăn mòn phần còn lại của cơ thể.

Choi Woo-Je đã dành những ngày của mình trong nghiên cứu do Lee Sang-hyuk để lại, thử nhiều phương pháp khác nhau để định hình lại và tinh chỉnh da thịt của mình để phục hồi Moon Hyun-jung trở lại bình thường.

Những con chim nhỏ đi kiếm ăn đứng trên bệ cửa sổ, nói chuyện phiếm và mổ thức ăn mà chủ nhân của chúng đã đặt cho chúng.

Trong phòng, Lee Min Hyung vẫn ngồi bên giường như mọi ngày, lặng lẽ quan sát người đàn ông đang say giấc nồng trên giường, người có nét bình yên mà anh không thể nhìn thấy ngay cả khi ở rất gần. Đôi mắt của anh không còn hoạt động bình thường do phải khóc và rơi nước mắt trong suốt mùa đông, chưa kể đến khả năng bắn tỉa tầm xa mà anh từng tự hào. Anh ấy không thể nhớ chính xác những gì đã xảy ra sau đó, nhưng anh ấy biết anh ấy là một người đàn ông không khóc nhiều, vì vậy đó có lẽ là một điều gì đó rất buồn.

Anh ta không biết nhiều về danh tính của người đàn ông trên giường của mình, và khi anh ta hỏi những người xung quanh, không ai biết, ngoại trừ việc anh ta nhớ đã ôm người đàn ông này gần mình khi ký ức của anh ta bắt đầu rõ ràng, và mặt dây chuyền pha lê với máu quanh cổ của chính anh ấy đã chứng thực tầm quan trọng của anh ấy.

Dù thế nào đi nữa, Lee Min Hyung chỉ biết mỗi ngày đều phải nhìn khuôn mặt này trong căn phòng này, cùng anh ấy nuôi chim, trồng hoa, cùng nhau đón bình minh và đêm tối, cùng nhau trải qua bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.

Hôm nay vẫn là một ngày rất bình thường, Min Hyung vẫn đến đây đọc sách cho người con trai mà mình vẫn không biết rõ đối với bản thân mình là gì. Mọi thứ hôm nay đối với anh có gì đó rất lạ, khi bước đến gần căn phòng Min seok, bên ngực trái của anh có gì đó đôi nhói pha lẫn chút hồi hộp, khi mở cửa vào anh thấy người con trái ấy lẳng lặng ngồi bên cửa sổ đôi mắt nhìn xa xăm, anh có chút hoảng hốt, những ký ức xưa cũ dường như xuất hiện trước mắt anh như 1 thước phim tua chậm. Tất cả mọi thứ dường như ngưng động, Min seok ngẩng mặt quay lại, ánh mắt chạm nhau. Một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai : "Min Hyung, em quay về rồi"

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store