Guria Nhung Mau Truyen Ngan Cua Toi
┊ ┊ ┊ ┊ ┊ ┊
┊ ┊ ┊ ┊ ˚★⋆。˚ ⋆
┊ ┊ ┊ ⋆
┊ ┊ ★⋆. _nie_
┊ ◦
★⋆ ┊ . ˚
˚★Mỗi khi nghĩ đến chàng, trái tim em như vỡ vụn, nhưng em chẳng thể trách chàng. Làm sao em có thể trách người mà em yêu nhất?
Chàng là ánh sáng đầu tiên em nhìn thấy khi bước vào bóng tối của chính mình. Chàng không phải mặt trời rực rỡ mà người đời ngưỡng mộ. Mặt trời ấy chẳng thể xua tan đêm đen trong lòng chàng. Nhưng đối với em, chàng là tất cả, là ánh sáng duy nhất mà em khao khát.
Có những đêm em nhìn thấy chàng giãy giụa trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt. Em chỉ có thể lặng lẽ đứng đó, dõi theo mà không dám đến gần. Em muốn ôm lấy chàng, muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, rằng em ở đây, nhưng em biết chàng sẽ không cho phép.
Chàng luôn giam mình trong bóng tối, tự vẽ ra những bức tường vô hình ngăn cách em. Em cũng không phải ánh sáng rực rỡ để có thể xua tan bóng tối ấy. Nhưng em đã cố gắng. Em luôn mong rằng, dù chỉ một lần, chàng có thể cho phép em bước vào thế giới của chàng, để cùng nhau đối mặt với những đau khổ, những nỗi niềm mà cả hai chúng ta đều mang.
Em chẳng cần chàng phải yêu em nhiều. Em chỉ cần biết rằng em có thể làm chàng cảm thấy ấm áp, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Em rất đố kỵ với thời gian. Nó cứ chảy trôi một cách thản nhiên, chẳng chờ đợi ai, chẳng để cho em có thêm thời gian ở bên chàng. Mỗi ngày qua đi, em cảm thấy chàng như càng xa em hơn.
Thời gian là kẻ thù lớn nhất của em. Nó lấy đi từng khoảnh khắc em được nhìn thấy chàng, nghe giọng nói của chàng, cảm nhận hơi thở của chàng. Và rồi, nó bắt em phải đối mặt với thực tế rằng, dù em có cố gắng thế nào, em cũng chẳng thể giữ chàng ở lại.
Có một loại bi thương, là khi em muốn quên đi chàng nhưng chẳng thể nào quên được.
Tên của chàng, giọng nói của chàng, nụ cười của chàng... tất cả đều đã khắc sâu vào em. Hơi thở của chàng dường như hòa vào từng nhịp thở của em. Gương mặt chàng quyết định dáng hình nụ cười của em. Dù em cố gắng thế nào, dù em muốn lãng quên ra sao, chàng vẫn luôn hiện hữu trong từng khoảnh khắc.
Em đã tự hỏi mình rất nhiều lần, liệu có một ngày em có thể quên được chàng không? Nhưng câu trả lời luôn là "không."
Có một loại bi thương, là khi em mỉm cười rời xa chàng, nhưng lòng vẫn đau nhói.
Chúng ta đứng lưng đối lưng, nói với nhau những lời mà chẳng ai thực sự hiểu thấu. Em biết mình không còn quyền ở lại bên chàng, nhưng trái tim em vẫn luôn hướng về chàng.
Em đã từng hy vọng, đã từng mong chờ rằng chàng sẽ quay lại, rằng chàng sẽ tìm thấy em giữa muôn trùng xa cách. Nhưng hy vọng ấy dần trở thành nỗi tuyệt vọng, khi em nhận ra rằng chàng đã chọn một con đường khác, một con đường không có em.
Em đã nuôi biết bao hy vọng, nhưng cuối cùng tất cả đều tan biến như ánh chiều tàn.
Chàng là người mang đến cho em ánh sáng, nhưng lại chẳng cho phép em giữ lấy hơi ấm của nó. Chàng đến với em như cơn gió mùa đông, lạnh lẽo nhưng cũng đầy quyến rũ. Nhưng khi em muốn nắm lấy, muốn giữ lại, chàng lại biến mất, để lại em một mình giữa đêm tối.
Em không trách chàng, nhưng em trách bản thân mình. Trách vì đã yêu chàng quá nhiều, trách vì đã để chàng trở thành tất cả đối với em.
Có một chút bi thương còn sót lại, là bởi em vẫn luôn không muốn rời xa chàng. Em vẫn nhung nhớ, vẫn muốn được trộm nhìn chàng từ xa. Nhưng em biết, đã đến lúc phải buông tay.
Tạm biệt chàng, ánh sáng của em - Lee Minhyung.
Dù không thể ở bên chàng, em vẫn mong chàng tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy bình yên mà chàng luôn tìm kiếm. Còn em, em sẽ giữ chàng trong tim mình, như một ký ức đẹp, một ánh sáng dịu dàng giữa đêm đông.
Dẫu không còn bên nhau, em sẽ mãi yêu chàng, trong từng nhịp thở, trong từng khoảnh khắc.
˚ ✦ . . ˚ .
. ✦ ˚ . ★⋆.
. ˚ * ✦ . . ✦ ˚ ˚ .˚ . . ˚ .
┊ ┊ ┊ ┊ ˚★⋆。˚ ⋆
┊ ┊ ┊ ⋆
┊ ┊ ★⋆. _nie_
┊ ◦
★⋆ ┊ . ˚
˚★Mỗi khi nghĩ đến chàng, trái tim em như vỡ vụn, nhưng em chẳng thể trách chàng. Làm sao em có thể trách người mà em yêu nhất?
Chàng là ánh sáng đầu tiên em nhìn thấy khi bước vào bóng tối của chính mình. Chàng không phải mặt trời rực rỡ mà người đời ngưỡng mộ. Mặt trời ấy chẳng thể xua tan đêm đen trong lòng chàng. Nhưng đối với em, chàng là tất cả, là ánh sáng duy nhất mà em khao khát.
Có những đêm em nhìn thấy chàng giãy giụa trong cơn ác mộng, mồ hôi lạnh chảy dài trên khuôn mặt. Em chỉ có thể lặng lẽ đứng đó, dõi theo mà không dám đến gần. Em muốn ôm lấy chàng, muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi, rằng em ở đây, nhưng em biết chàng sẽ không cho phép.
Chàng luôn giam mình trong bóng tối, tự vẽ ra những bức tường vô hình ngăn cách em. Em cũng không phải ánh sáng rực rỡ để có thể xua tan bóng tối ấy. Nhưng em đã cố gắng. Em luôn mong rằng, dù chỉ một lần, chàng có thể cho phép em bước vào thế giới của chàng, để cùng nhau đối mặt với những đau khổ, những nỗi niềm mà cả hai chúng ta đều mang.
Em chẳng cần chàng phải yêu em nhiều. Em chỉ cần biết rằng em có thể làm chàng cảm thấy ấm áp, dù chỉ trong khoảnh khắc.
Em rất đố kỵ với thời gian. Nó cứ chảy trôi một cách thản nhiên, chẳng chờ đợi ai, chẳng để cho em có thêm thời gian ở bên chàng. Mỗi ngày qua đi, em cảm thấy chàng như càng xa em hơn.
Thời gian là kẻ thù lớn nhất của em. Nó lấy đi từng khoảnh khắc em được nhìn thấy chàng, nghe giọng nói của chàng, cảm nhận hơi thở của chàng. Và rồi, nó bắt em phải đối mặt với thực tế rằng, dù em có cố gắng thế nào, em cũng chẳng thể giữ chàng ở lại.
Có một loại bi thương, là khi em muốn quên đi chàng nhưng chẳng thể nào quên được.
Tên của chàng, giọng nói của chàng, nụ cười của chàng... tất cả đều đã khắc sâu vào em. Hơi thở của chàng dường như hòa vào từng nhịp thở của em. Gương mặt chàng quyết định dáng hình nụ cười của em. Dù em cố gắng thế nào, dù em muốn lãng quên ra sao, chàng vẫn luôn hiện hữu trong từng khoảnh khắc.
Em đã tự hỏi mình rất nhiều lần, liệu có một ngày em có thể quên được chàng không? Nhưng câu trả lời luôn là "không."
Có một loại bi thương, là khi em mỉm cười rời xa chàng, nhưng lòng vẫn đau nhói.
Chúng ta đứng lưng đối lưng, nói với nhau những lời mà chẳng ai thực sự hiểu thấu. Em biết mình không còn quyền ở lại bên chàng, nhưng trái tim em vẫn luôn hướng về chàng.
Em đã từng hy vọng, đã từng mong chờ rằng chàng sẽ quay lại, rằng chàng sẽ tìm thấy em giữa muôn trùng xa cách. Nhưng hy vọng ấy dần trở thành nỗi tuyệt vọng, khi em nhận ra rằng chàng đã chọn một con đường khác, một con đường không có em.
Em đã nuôi biết bao hy vọng, nhưng cuối cùng tất cả đều tan biến như ánh chiều tàn.
Chàng là người mang đến cho em ánh sáng, nhưng lại chẳng cho phép em giữ lấy hơi ấm của nó. Chàng đến với em như cơn gió mùa đông, lạnh lẽo nhưng cũng đầy quyến rũ. Nhưng khi em muốn nắm lấy, muốn giữ lại, chàng lại biến mất, để lại em một mình giữa đêm tối.
Em không trách chàng, nhưng em trách bản thân mình. Trách vì đã yêu chàng quá nhiều, trách vì đã để chàng trở thành tất cả đối với em.
Có một chút bi thương còn sót lại, là bởi em vẫn luôn không muốn rời xa chàng. Em vẫn nhung nhớ, vẫn muốn được trộm nhìn chàng từ xa. Nhưng em biết, đã đến lúc phải buông tay.
Tạm biệt chàng, ánh sáng của em - Lee Minhyung.
Dù không thể ở bên chàng, em vẫn mong chàng tìm thấy hạnh phúc, tìm thấy bình yên mà chàng luôn tìm kiếm. Còn em, em sẽ giữ chàng trong tim mình, như một ký ức đẹp, một ánh sáng dịu dàng giữa đêm đông.
Dẫu không còn bên nhau, em sẽ mãi yêu chàng, trong từng nhịp thở, trong từng khoảnh khắc.
˚ ✦ . . ˚ .
. ✦ ˚ . ★⋆.
. ˚ * ✦ . . ✦ ˚ ˚ .˚ . . ˚ .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store