Gtop Hinh Nhu Minh Dang Mo
Một tiếng "bíp" nhỏ vang lên đâu đó bên tai. Đều đặn. Xa xăm. Như tiếng gọi từ một thế giới khác. Jiyong mở mắt. Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là trần nhà màu trắng và ánh đèn huỳnh quang chói gắt phản chiếu vào đồng tử khiến cậu phải chớp mắt vài lần. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, một chiếc máy đang kêu đều đều bên cạnh, là tiếng máy đo nhịp tim.Không cần ai nói, Jiyong cũng biết mình đang ở đâu. Nhưng câu hỏi quan trọng hơn lại là: tại sao? Cậu muốn thử xoay đầu, nhưng phía sau gáy nhói lên. Muốn lên tiếng, nhưng cổ họng khô khốc đến mức âm thanh chỉ là tiếng thở rít yếu ớt. Ấy thế nhưng thứ mà cậu cảm nhận được không phải là sự đau đớn. Mà là trống rỗng.Cậu không biết tại sao mình lại ở đây, và điều gì đã dẫn đến khoảnh khắc này. Cứ như ai đó đã xóa sạch đoạn phim quá khứ, chỉ để lại một khung hình duy nhất: cậu, nằm trên giường bệnh, một mình."Jiyong!" Một giọng run run vang lên. Là mẹ. Gương mặt quen thuộc hiện ra trong tầm mắt, bất chợt tầm nhìn cậu nhoè đi trong hoảng loạn và mừng rỡ. Thật may quá, có mẹ ở đây. Bàn tay bà siết chặt tay cậu, như thể sợ rằng nếu buông ra, đứa con trai ấy sẽ lại tan biến vào cơn mộng mị nào đó."Con... tỉnh rồi..." Giọng bà nghẹn lại “Lúc mẹ… nhận được tin con bị tai nạn… mẹ tưởng…” Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gò má hốc hác của bà - của một người đã thức trắng nhiều đêm liền. Bà gục đầu lên vai cậu, nức nở từng hồi.Jiyong cố gắng nuốt khan, khẽ gọi "Mẹ..."Một từ. Một âm tiết đơn lẻ, nhưng nặng như đá đè trên lồng ngực cậu. Mẹ gật đầu liên tục, nước mắt chảy không ngừng. Nhưng cậu thì không cảm thấy gì cả. Kì lạ, đáng ra cậu nên đau, vui, nhẹ nhõm mới đúng. Ấy vậy mà cậu chỉ cảm thấy có một nỗi bàng hoàng lạnh buốt dâng lên trong lòng.Tai nạn…?Chuyện gì đã xảy ra?.Jiyong giật mình tỉnh giấc. Mồ hôi lạnh túa ra bám đầy sống lưng, lồng ngực vẫn phập phồng như vừa chạy khỏi điều gì đó trong mơ, trong lòng cậu là cảm giác bị kéo ngược lại từ nơi nào đó xa xôi. Cậu thử lấy tay khẽ nhéo bản thân một cái. Đau, cậu nghĩ, vậy đây hẳn là thật rồi.Ánh nắng ban mai nhạt của sắc trời mùa xuân phủ lên tấm rèm cửa. Vẫn là căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt mỗi khi cậu tỉnh dậy. Chiếc bàn học với quyển sách mở dở. Góc tường nơi cậu gắn những mẩu giấy nhắc bài. Mọi thứ trông giống thường ngày quá, chẳng hề giống bệnh viện.Nhưng giấc mơ gì mà chân thật quá thể, và điều đó khiến cậu để tâm rằng liệu đây có phải là điềm báo cho một thứ gì đó sắp diễn ra hay không. Tiếng báo thức vang lên đúng lúc, cắt ngang dòng suy nghĩ. Trên màn hình hiển thị dòng chữ: Thứ Hai, 6:04 sáng. Ngày 9 tháng 1.Cậu chết lặng.Ngày 9 tháng 1 là khoảng bốn ngày trước cái ngày cậu gặp tai nạn trong giấc mơ kia.Cậu lao ngay đến cửa sổ, kéo mạnh rèm. Thứ đập vào mắt cậu là nắng, gió, và âm thanh quen thuộc của xe cộ và tiếng chim sáng sớm. Người người qua lại tấp nập dưới đường, mọi thứ đều rõ ràng, đều chân thực. Mọi thứ bình thường đến lạ.Cậu bước xuống bếp. Mẹ đang đứng quay lưng lại, tiếng khuấy sữa lách cách vang lên đều đặn như mọi sáng."Xuống ăn nhanh con. Hôm nay Thứ Hai đó. Lại ngủ quên à?" Giọng mẹ bình thản. Không một chút dấu vết của lo lắng hay nước mắt vì con trai từng nằm hôn mê trong bệnh viện.
Chỉ thế thôi mà Jiyong yên tâm hẳn. Mọi tế bào trong người cậu giãn ra. Chỉ là mơ thôi mà, để tâm chi cho mệt, cậu tự an ủi như thế.Rồi cậu đến lớp như bao ngày. Những tiết học trôi qua, chậm rãi. Vẫn là một buổi sáng đầu tuần vậy thôi. Và YoungBae quay sang thì thầm hỏi bài, rồi dúi vào tay cậu một viên kẹo như mọi hôm."Mày sao thế? Mặt trông xanh xao lắm luôn đó."Jiyong không đáp. Cậu nhìn viên kẹo. Vị cam. Loại mà cậu từng ngậm lúc bước ra khỏi cổng trường ngày Thứ Sáu đó, ngày xảy ra tai nạn. Cảm giác bất an len lỏi từng chút một trong lòng. Những ngày sau đó trôi qua như thể cậu đang sống hai cuộc đời. Một là hiện tại với lịch học, bài vở, bạn bè. Hai là cái bóng đen của “giấc mơ” kia cứ chực chờ kéo cậu vào lại.Thứ hai qua, thứ ba tới, thứ tư sang, thứ năm trôi. Mọi ngày lặp lại như cũ. Chỉ khác một điều, lần này, cậu luôn tránh đi con đường hôm đó. Cậu đi đường vòng, cẩn trọng đến mức nhìn cả hai phía ba lần trước khi sang đường. Rồi thứ Sáu cũng đến. Như một điềm báo đã dự đoán từ trước, nơi một góc cua không có trong kí ức cũ. Một chiếc xe tải mất kiểm soát, tiếng phanh rít vang trời, một ánh sáng chói lòa ập thẳng vào mắt và âm thanh cuối cùng cậu nghe được là tiếng thét của chính mình.
Chỉ thế thôi mà Jiyong yên tâm hẳn. Mọi tế bào trong người cậu giãn ra. Chỉ là mơ thôi mà, để tâm chi cho mệt, cậu tự an ủi như thế.Rồi cậu đến lớp như bao ngày. Những tiết học trôi qua, chậm rãi. Vẫn là một buổi sáng đầu tuần vậy thôi. Và YoungBae quay sang thì thầm hỏi bài, rồi dúi vào tay cậu một viên kẹo như mọi hôm."Mày sao thế? Mặt trông xanh xao lắm luôn đó."Jiyong không đáp. Cậu nhìn viên kẹo. Vị cam. Loại mà cậu từng ngậm lúc bước ra khỏi cổng trường ngày Thứ Sáu đó, ngày xảy ra tai nạn. Cảm giác bất an len lỏi từng chút một trong lòng. Những ngày sau đó trôi qua như thể cậu đang sống hai cuộc đời. Một là hiện tại với lịch học, bài vở, bạn bè. Hai là cái bóng đen của “giấc mơ” kia cứ chực chờ kéo cậu vào lại.Thứ hai qua, thứ ba tới, thứ tư sang, thứ năm trôi. Mọi ngày lặp lại như cũ. Chỉ khác một điều, lần này, cậu luôn tránh đi con đường hôm đó. Cậu đi đường vòng, cẩn trọng đến mức nhìn cả hai phía ba lần trước khi sang đường. Rồi thứ Sáu cũng đến. Như một điềm báo đã dự đoán từ trước, nơi một góc cua không có trong kí ức cũ. Một chiếc xe tải mất kiểm soát, tiếng phanh rít vang trời, một ánh sáng chói lòa ập thẳng vào mắt và âm thanh cuối cùng cậu nghe được là tiếng thét của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store