[Gozyuger] Rikuo x Hoeru || Oneshot
Lời cầu nguyện của người đứng phía sau
Ngoại truyện: Thần tượng và Staff(Góc nhìn: Bakugami Ryugi)Hồi nhỏ, Ryugi từng nghĩ thế giới chia làm hai phần: một phần dành cho những kẻ đi theo con đường cha mẹ vạch sẵn, phần còn lại dành cho... những đứa trẻ tin vào thần linh. Anh, không ngần ngại đứng vào phần thứ hai.Gia tộc Bakugami là gia tộc quyền quý trong số các gia tộc quyền quý. Suốt bao nhiêu thế hệ đã sinh ra những thiên tài phẫu thuật lừng danh. Trừ Ryugi. Anh không thích kim tiêm. Không chịu được mùi cồn y tế. Cũng chẳng cảm thấy sự sống được hồi sinh sau vết mổ là điều gì thần thánh.Anh chỉ tin vào một điều: Thần Tega Sword.Từ khi còn bé, Ryugi đã dành giờ nghỉ trưa để đọc mấy sách cổ loang mực nói về vị thần chiến tranh ngốc nghếch ấy. Một vị thần chẳng có đền thờ nào lớn, không ai dựng tượng, không ai nhớ đến - ngoài cậu. Anh thờ ngài như thờ một người bạn cổ tích. Từng đóa hoa, từng nén nhang, từng tờ sớ ghi tay đều là lời thầm nguyện gửi đến một thế lực mà cậu chẳng bao giờ nhìn thấy, nhưng luôn cảm thấy ở rất gần."Làm gì với cái niềm tin vớ vẩn đó?" Cha anh hỏi, năm anh từ chối thi vào trường Y danh giá.Ryugi không trả lời. Anh chỉ cúi đầu. Và lặng lẽ bước ra khỏi ngôi nhà đã nuôi mình lớn lên bằng những nguyên tắc cứng như xương.Thay vì mặc blouse trắng, Ryugi mặc sơ mi, học quản lý nghệ sĩ, học giao tiếp, học ký hợp đồng. Không vì yêu thích, mà vì bạn thân anh - Rikuo - đã gọi điện cho anh vào một buổi tối trời mưa:"Ryugi, nếu cậu không làm đại diện cho tớ, tớ không dám ký với ai khác."Chỉ một câu.Thế là đủ để Ryugi từ chối mọi lời mời danh giá, từ chối suất học bổng du học ngành đạo diễn sân khấu, từ chối cả cơ hội làm cố vấn truyền thông cho một công ty lớn. Chỉ để theo chân một người: Byakuya Rikuo.Lúc ký hợp đồng đầu tiên cho Rikuo, anh đã viết trong sổ tay một dòng:
"Tôi không cần đứng trên sân khấu. Tôi chỉ cần người bạn của tôi được tỏa sáng mà không bị thiêu rụi."Thế nhưng, Ryugi không ngờ, ánh sáng ấy... cũng có thể chảy máu.---Làm người đại diện không phải nghề dễ dàng. Càng không dễ nếu người nghệ sĩ mình quản lý là một kẻ sống bằng trái tim thay vì lý trí, mà Rikuo thì luôn là như vậy.Từ buổi quay đầu tiên đến buổi fanmeeting thứ một trăm lẻ ba, Ryugi vẫn nhớ như in vẻ mặt Rikuo khi bước lên sân khấu: ánh mắt sáng lấp lánh, sống mũi hơi đỏ vì căng thẳng, bàn tay luôn lén nắm chặt vạt áo khoác như đứa trẻ nắm khăn choàng mẹ lúc phải tự đi học lần đầu.Rikuo không phải thần tượng hoàn hảo. Hắn hay quên lời thoại, hay nhảy nhầm vị trí, đôi lúc còn lén xin nước của nhân viên hậu trường vì run đến khô cổ. Nhưng Ryugi biết, chính cái sự không hoàn hảo ấy mới khiến hàng nghìn người ngoài kia yêu mến hắn.Bởi vì Rikuo thật.Thật đến từng giọt mồ hôi. Thật đến từng câu cảm ơn cúi đầu sâu hơn mức cần thiết. Thật đến mức Ryugi đôi lúc phải kéo hắn về hậu trường khi hắn đứng cảm ơn fan quá lâu sau giờ diễn."Người ta yêu mình không phải vì mình cúi đầu lâu, mà vì mình đã làm tốt phần của mình." Ryugi từng nói, tay vỗ vỗ lên lưng áo ướt đẫm của Rikuo. "Thần Tega Sword cũng đâu cần ai quỳ lạy. Ngài chỉ cần chúng ta tin ngài""Cậu vẫn tin vào vị thần ấy à?" Rikuo từng hỏi khi hai người ngồi ở bậc thềm sau một buổi ghi hình dài.Ryugi không trả lời ngay. Cậu chỉ rút trong túi ra một miếng giấy nhăn, trên đó có vẽ một hình ảnh bàn tay dang rộng, với năm đầu ngón vươn lên, mỗi ngón là một khối hình góc cạnh"Ngày nào tôi cũng cầu. Không cần cho tôi nổi tiếng, nhưng tôi cầu cho cậu."Câu ấy khiến Rikuo im lặng cả một buổi tối.Sau này, khi scandal đầu tiên ập tới, cái scandal mà Ryugi biết rõ không đúng, nhưng không thể cãi được với truyền thông, Rikuo đã câm lặng cả tuần. Hắn không gào, không chối, không van nài. Chỉ ngồi trong phòng thu, tay cầm cây viết chì gãy đầu, mặt cúi gằm như thể nếu ngẩng lên, cả thế giới sẽ thấy hắn vỡ vụn.Ryugi điềm tĩnh hơn. Anh in ra từng bài báo, từng dòng comment, từng hashtag trending. Không phải để tấn công, mà để biết mình cần che chắn đến đâu.Anh ngồi bên Rikuo mỗi đêm, tay cầm quyển sổ cầu nguyện nhỏ, miệng lầm rầm:"Ngài Tega Sword, nếu ngài không cho Rikuo được sống rực rỡ, thì ít nhất xin cho nó không gục ngã."Rikuo ngủ gục trên bàn. Ryugi đắp thêm áo khoác lên người hắn, rồi tắt đèn. Lúc đó, anh chỉ nghĩ: "Tôi không cần sân khấu. Tôi chỉ cần người bạn của tôi còn nguyên vẹn."Sau scandal, ánh đèn có phần nhạt hơn. Nhưng Rikuo vẫn tiếp tục. Bởi vì hắn nói: "Nếu từ bỏ bây giờ, thì ước nguyện mình gửi lên thần ngày đó coi như uổng phí."Ryugi không nói gì. Chỉ gật đầu, rồi đeo thẻ "Người đại diện" lên cổ.Anh vẫn nghĩ mình sẽ đi với Rikuo đến hết con đường nghệ sĩ này. Cho đến khi xuất hiện một cái tên khác: Tono HoeruBan đầu, Ryugi không để ý. Một staff hậu trường, luôn cúi đầu, không nói gì, chỉ chăm chăm làm việc, có gì mà phải lưu tâm? Nhưng rồi, Rikuo bắt đầu thay đổi.Hắn hay ngẩn người.Hay liếc sang một phía nhất định trong hậu trường.Hay viết gì đó vào điện thoại rồi lại xóa.Ryugi phát hiện ra ánh mắt ấy. Một ánh mắt mà thần tượng không nên dành cho bất kỳ ai ngoài khán giả. Một ánh mắt khiến Ryugi thở dài và lẩm bẩm trong bụng:
"Lạy ngài Tega Sword, con không phản đối tình yêu. Nhưng xin đừng để nó làm khổ hai đứa trẻ ngốc này."Ryugi nhìn thấy tất cả.Thấy Hoeru gồng mình giữ khoảng cách.Thấy Rikuo cố bước gần lại.Thấy những cái nhìn như muốn nói một ngàn điều nhưng không ai dám mở lời.Và rồi... tấm ảnh bị tung ra.Rikuo đứng chết trân khi nhìn thấy nó. Không giận. Không hoảng. Chỉ... buồn. Như thể điều hắn lo sợ nhất cuối cùng cũng đến.Ryugi nhớ rõ ngày hôm đó, hắn nói: "Nếu không thể bảo vệ cậu ấy, thì tôi không xứng đáng yêu."Và Ryugi biết: thời điểm để đưa ra quyết định đã đến.---Ryugi từng nói rằng mình có thể chịu đựng rất nhiều thứ - dư luận, scandal, áp lực, cả việc bị giới truyền thông vặn vẹo sự thật đến mức méo mó. Nhưng có một điều duy nhất khiến anh không thể nhịn nổi, đó là nhìn người bạn thân nhất của mình dần vỡ ra thành từng mảnh vì một thứ không đáng: sự bất lực.Khi công ty tuyên bố treo lịch trình của Rikuo, đồng thời cho thôi việc Hoeru như thể mọi thứ chỉ là thủ tục dọn dẹp, Ryugi đã đứng thẳng giữa phòng họp, đập tay xuống bàn đến mức rung cả ly nước của giám đốc, và nói, rất rõ ràng:"Rikuo có thể nhịn, nhưng tôi thì không. Và cái công ty này, cái nơi từng không cứu lấy Rikuo một lần, giờ lại lần nữa đẩy cậu ấy vào hố sâu, tôi chịu đủ rồi."Lúc đó, không ai dám mở miệng.Ryugi rời khỏi phòng họp với một bản sao hợp đồng cũ trong tay, giấy hủy hợp đồng đã được soạn sẵn. Rikuo chỉ nhìn cậu, không nói gì. Nhưng trong ánh mắt ấy, Ryugi thấy sự cảm kích, như thể cả thế giới này cuối cùng cũng có ai đó dám đứng giữa cậu và cơn bão.Sau đó, họ rời công ty vào buổi chiều muộn. Không ai tiễn. Không có lễ chia tay. Không một lời xin lỗi.Ryugi cười nhạt, nói trong đầu: "Tega Sword ơi, hóa ra niềm tin cũng có hạn mức."---Tối hôm đó, cậu đang ngồi trong căn hộ nhỏ, uống một tách trà ngải cứu pha với chanh (theo truyền thuyết là công thức giúp chống trầm uất hoặc ít nhất là làm ấm bụng), thì điện thoại rung.Là số lạ gọi đếnRyugi hiếu kì nhấc máy nghe "Xin chào""Anh là Ryugi đung không, tôi là Sumino, bạn của Hoeru, cậu ấy mất tích rồi"Một câu đơn giản. Không lời mở đầu.Ryugi đặt ly xuống. Đáy ly vỡ một đường mảnh."Ý cô là sao?""Không ai biết cậu ấy đi đâu. Tin nhắn không trả lời, gọi điện không nhấc máy. Cậu ấy không về ký túc xá của staff. Tụi tôi đến tận nơi thì phòng trống trơn rồi"Một tiếng động lạch cạch vang lên phía sau Sumino, rồi giọng Kinjiro chen vào, gấp gáp nhưng vẫn mang theo cái tông ông già hồi xuân:"Tôi đoán cậu ấy không ăn gì từ hôm bị đuổi việc. Không đăng nhập gì. Mọi thiết bị đều offline. Tôi từng thấy ánh mắt đó rồi, ánh mắt của người sắp từ bỏ."Ryugi nhắm mắt.Một cơn gió lướt qua lòng bàn tay.Anh mở mắt ra và chỉ nói: "Tôi đến ngay."---Rikuo bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên."Đi." Ryugi nói. "Chúng ta đi tìm Hoeru."Cả hai không biết cậu đang ở đâu. Nhưng Kinjiro, bằng cách nào đó (có thể là nhờ "thần giao cách cảm" mà ông khăng khăng là học được trong một lần hành hương), lần ra được địa chỉ một nhà trọ cũ ven thành phố.Họ đi bằng ô tô, xuyên qua mưa đêm như tấm màn sũng nước, im lặng suốt cả chặng đường."Cậu có sợ không?" Ryugi hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước."Sợ." Rikuo đáp. "Sợ đến mức không biết mình còn có thể hát được nữa nếu mất cậu ấy."Ryugi không nói gì. Nhưng tay anh siết chặt vô-lăng."Thế thì đến nơi, đừng nói gì ngu ngốc."---Khi họ đến, căn nhà trọ im lìm như một phần bị lãng quên của thành phố. Không có ánh đèn ngoài, không có biển chỉ dẫn. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều lên mái tôn như một lời nguyền cổ xưa.Ryugi là người gõ cửa trước. Không ai trả lời. Anh đành đập cửa, dự cảm có điều chẳng lành, anh đã dạp cửa cùng Rikuo xông vàoCăn phòng lạnh đến mức hơi thở cũng như đông lại.Cả hai bước vào, Rikuo gọi tên Hoeru, rồi chạy khắp các phòng nhỏ. Không có ai trên giường, không trong bếp. Cho đến khi Ryugi nhìn thấy Rikuo dừng lại trước phòng tắm. Tiếng nước chảy rất khẽ, như tiếng tim đập khi ai đó đang lạc lối.Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lên tay Rikuo, ra hiệu: "Vào đi."Rikuo xông vào ngay lập tứcCòn Ryugi, như một gã canh cửa nhà thờ, đóng cánh cửa nhà tắm lại, đứng tựa lưng vào nó, mắt nhìn trần nhà, và thì thầm như thói quen:"Xin ngài, thần Tega Sword. Nếu ngài từng ban ánh sáng cho ai, thì xin ban cho bọn họ một cơ hội."---Mười phút sau, Ryugi nghe tiếng nức nở. Không rõ của ai, nhưng có lẽ là của cả hai.Anh không mở cửa.Chỉ rút từ túi áo ra một tấm khăn tay nhỏ, thêu hình bàn tay dang rộng, với năm đầu ngón vươn lên, mỗi ngón là một khối hình góc cạnhAnh ngồi xuống ghế gỗ trong căn phòng, nhắm mắt lại."Xong rồi đấy, ngài biết không?" Cậu thì thầm. "Từ giờ, không cần tôi cầu nguyện cho Rikuo nữa. Bởi vì giờ cậu ấy đã có người lo lắng cho cậu ấy rồi"---Một tháng sau, Ryugi và Rikuo biến mất khỏi giới giải trí.Tin tức không đưa, báo đài không hay, nhưng những ai thân cận đều biết: Ryugi đã mở một quán nước nhỏ ở trong ngõ. Quán tên là Làng Tega Sword. Không ai hiểu ý nghĩa cái tên, trừ 5 người: Ryugi, Rikuo, Hoeru, Sumino, KinjiroSumino và Kinjiro là khách ruột. Mỗi lần ghé đều ngồi đúng một bàn, gọi đúng một món, và kể đi kể lại câu chuyện "Lần đầu tiên thấy Rikuo và Hoeru cãi nhau giả vờ trong quán cà phê."Ryugi thì đứng sau quầy, lau ly thủy tinh, mắt lơ đãng nhìn ra sân, miệng vẫn lẩm bẩm một bài cầu nguyện nào đó chẳng ai còn nghe rõ. Cậu không từ bỏ đức tin. Chỉ là bây giờ, thứ cậu thờ phượng không phải là thần, mà là sự bình yên đã vỡ vụn rồi hàn gắn lại bởi tình yêu.Thỉnh thoảng, Hoeru ghé quán vào cuối tuần, mang theo mấy túi bánh rán mè đen cậu mua dọc đường. Rikuo thì bận hơn, nhưng nếu có lịch chụp ảnh ở gần, sẽ kéo cả đoàn vào uống thử "nước của thần Tega Sword", món trà thảo mộc đắng lè nhưng Ryugi nhất quyết không sửa công thức.Và vào những hôm trời mưa, Ryugi vẫn lấy cây bút mực đỏ ra, vẽ một bàn tay dang rộng, với năm đầu ngón vươn lên - mỗi ngón là một khối hình góc cạnh lên giấy cầu nguyện, gập lại cẩn thận, và đặt sau bệ thờ phía trước cầu thang của quán, đối diện cửa ra vàoKhông phải để xin thêm gì.Mà là để cảm ơn.Bởi vì cuối cùng, một lời cầu đã được lắng nghe. Và hai đứa trẻ mà Ryugi đã dốc lòng bảo vệ, đã tìm thấy nhau giữa ánh đèn lạc lối và bóng tối đè nặng. Không cần ánh hào quang. Không cần thần linh.Chỉ cần một nơi để quay về.Và Ryugi - người luôn tin rằng Tega Sword là ánh sáng duy nhất - cuối cùng cũng hiểu:Ánh sáng, đôi khi, mang hình dạng của một cái ôm trong đêm mưa.
"Tôi không cần đứng trên sân khấu. Tôi chỉ cần người bạn của tôi được tỏa sáng mà không bị thiêu rụi."Thế nhưng, Ryugi không ngờ, ánh sáng ấy... cũng có thể chảy máu.---Làm người đại diện không phải nghề dễ dàng. Càng không dễ nếu người nghệ sĩ mình quản lý là một kẻ sống bằng trái tim thay vì lý trí, mà Rikuo thì luôn là như vậy.Từ buổi quay đầu tiên đến buổi fanmeeting thứ một trăm lẻ ba, Ryugi vẫn nhớ như in vẻ mặt Rikuo khi bước lên sân khấu: ánh mắt sáng lấp lánh, sống mũi hơi đỏ vì căng thẳng, bàn tay luôn lén nắm chặt vạt áo khoác như đứa trẻ nắm khăn choàng mẹ lúc phải tự đi học lần đầu.Rikuo không phải thần tượng hoàn hảo. Hắn hay quên lời thoại, hay nhảy nhầm vị trí, đôi lúc còn lén xin nước của nhân viên hậu trường vì run đến khô cổ. Nhưng Ryugi biết, chính cái sự không hoàn hảo ấy mới khiến hàng nghìn người ngoài kia yêu mến hắn.Bởi vì Rikuo thật.Thật đến từng giọt mồ hôi. Thật đến từng câu cảm ơn cúi đầu sâu hơn mức cần thiết. Thật đến mức Ryugi đôi lúc phải kéo hắn về hậu trường khi hắn đứng cảm ơn fan quá lâu sau giờ diễn."Người ta yêu mình không phải vì mình cúi đầu lâu, mà vì mình đã làm tốt phần của mình." Ryugi từng nói, tay vỗ vỗ lên lưng áo ướt đẫm của Rikuo. "Thần Tega Sword cũng đâu cần ai quỳ lạy. Ngài chỉ cần chúng ta tin ngài""Cậu vẫn tin vào vị thần ấy à?" Rikuo từng hỏi khi hai người ngồi ở bậc thềm sau một buổi ghi hình dài.Ryugi không trả lời ngay. Cậu chỉ rút trong túi ra một miếng giấy nhăn, trên đó có vẽ một hình ảnh bàn tay dang rộng, với năm đầu ngón vươn lên, mỗi ngón là một khối hình góc cạnh"Ngày nào tôi cũng cầu. Không cần cho tôi nổi tiếng, nhưng tôi cầu cho cậu."Câu ấy khiến Rikuo im lặng cả một buổi tối.Sau này, khi scandal đầu tiên ập tới, cái scandal mà Ryugi biết rõ không đúng, nhưng không thể cãi được với truyền thông, Rikuo đã câm lặng cả tuần. Hắn không gào, không chối, không van nài. Chỉ ngồi trong phòng thu, tay cầm cây viết chì gãy đầu, mặt cúi gằm như thể nếu ngẩng lên, cả thế giới sẽ thấy hắn vỡ vụn.Ryugi điềm tĩnh hơn. Anh in ra từng bài báo, từng dòng comment, từng hashtag trending. Không phải để tấn công, mà để biết mình cần che chắn đến đâu.Anh ngồi bên Rikuo mỗi đêm, tay cầm quyển sổ cầu nguyện nhỏ, miệng lầm rầm:"Ngài Tega Sword, nếu ngài không cho Rikuo được sống rực rỡ, thì ít nhất xin cho nó không gục ngã."Rikuo ngủ gục trên bàn. Ryugi đắp thêm áo khoác lên người hắn, rồi tắt đèn. Lúc đó, anh chỉ nghĩ: "Tôi không cần sân khấu. Tôi chỉ cần người bạn của tôi còn nguyên vẹn."Sau scandal, ánh đèn có phần nhạt hơn. Nhưng Rikuo vẫn tiếp tục. Bởi vì hắn nói: "Nếu từ bỏ bây giờ, thì ước nguyện mình gửi lên thần ngày đó coi như uổng phí."Ryugi không nói gì. Chỉ gật đầu, rồi đeo thẻ "Người đại diện" lên cổ.Anh vẫn nghĩ mình sẽ đi với Rikuo đến hết con đường nghệ sĩ này. Cho đến khi xuất hiện một cái tên khác: Tono HoeruBan đầu, Ryugi không để ý. Một staff hậu trường, luôn cúi đầu, không nói gì, chỉ chăm chăm làm việc, có gì mà phải lưu tâm? Nhưng rồi, Rikuo bắt đầu thay đổi.Hắn hay ngẩn người.Hay liếc sang một phía nhất định trong hậu trường.Hay viết gì đó vào điện thoại rồi lại xóa.Ryugi phát hiện ra ánh mắt ấy. Một ánh mắt mà thần tượng không nên dành cho bất kỳ ai ngoài khán giả. Một ánh mắt khiến Ryugi thở dài và lẩm bẩm trong bụng:
"Lạy ngài Tega Sword, con không phản đối tình yêu. Nhưng xin đừng để nó làm khổ hai đứa trẻ ngốc này."Ryugi nhìn thấy tất cả.Thấy Hoeru gồng mình giữ khoảng cách.Thấy Rikuo cố bước gần lại.Thấy những cái nhìn như muốn nói một ngàn điều nhưng không ai dám mở lời.Và rồi... tấm ảnh bị tung ra.Rikuo đứng chết trân khi nhìn thấy nó. Không giận. Không hoảng. Chỉ... buồn. Như thể điều hắn lo sợ nhất cuối cùng cũng đến.Ryugi nhớ rõ ngày hôm đó, hắn nói: "Nếu không thể bảo vệ cậu ấy, thì tôi không xứng đáng yêu."Và Ryugi biết: thời điểm để đưa ra quyết định đã đến.---Ryugi từng nói rằng mình có thể chịu đựng rất nhiều thứ - dư luận, scandal, áp lực, cả việc bị giới truyền thông vặn vẹo sự thật đến mức méo mó. Nhưng có một điều duy nhất khiến anh không thể nhịn nổi, đó là nhìn người bạn thân nhất của mình dần vỡ ra thành từng mảnh vì một thứ không đáng: sự bất lực.Khi công ty tuyên bố treo lịch trình của Rikuo, đồng thời cho thôi việc Hoeru như thể mọi thứ chỉ là thủ tục dọn dẹp, Ryugi đã đứng thẳng giữa phòng họp, đập tay xuống bàn đến mức rung cả ly nước của giám đốc, và nói, rất rõ ràng:"Rikuo có thể nhịn, nhưng tôi thì không. Và cái công ty này, cái nơi từng không cứu lấy Rikuo một lần, giờ lại lần nữa đẩy cậu ấy vào hố sâu, tôi chịu đủ rồi."Lúc đó, không ai dám mở miệng.Ryugi rời khỏi phòng họp với một bản sao hợp đồng cũ trong tay, giấy hủy hợp đồng đã được soạn sẵn. Rikuo chỉ nhìn cậu, không nói gì. Nhưng trong ánh mắt ấy, Ryugi thấy sự cảm kích, như thể cả thế giới này cuối cùng cũng có ai đó dám đứng giữa cậu và cơn bão.Sau đó, họ rời công ty vào buổi chiều muộn. Không ai tiễn. Không có lễ chia tay. Không một lời xin lỗi.Ryugi cười nhạt, nói trong đầu: "Tega Sword ơi, hóa ra niềm tin cũng có hạn mức."---Tối hôm đó, cậu đang ngồi trong căn hộ nhỏ, uống một tách trà ngải cứu pha với chanh (theo truyền thuyết là công thức giúp chống trầm uất hoặc ít nhất là làm ấm bụng), thì điện thoại rung.Là số lạ gọi đếnRyugi hiếu kì nhấc máy nghe "Xin chào""Anh là Ryugi đung không, tôi là Sumino, bạn của Hoeru, cậu ấy mất tích rồi"Một câu đơn giản. Không lời mở đầu.Ryugi đặt ly xuống. Đáy ly vỡ một đường mảnh."Ý cô là sao?""Không ai biết cậu ấy đi đâu. Tin nhắn không trả lời, gọi điện không nhấc máy. Cậu ấy không về ký túc xá của staff. Tụi tôi đến tận nơi thì phòng trống trơn rồi"Một tiếng động lạch cạch vang lên phía sau Sumino, rồi giọng Kinjiro chen vào, gấp gáp nhưng vẫn mang theo cái tông ông già hồi xuân:"Tôi đoán cậu ấy không ăn gì từ hôm bị đuổi việc. Không đăng nhập gì. Mọi thiết bị đều offline. Tôi từng thấy ánh mắt đó rồi, ánh mắt của người sắp từ bỏ."Ryugi nhắm mắt.Một cơn gió lướt qua lòng bàn tay.Anh mở mắt ra và chỉ nói: "Tôi đến ngay."---Rikuo bắt máy ngay từ hồi chuông đầu tiên."Đi." Ryugi nói. "Chúng ta đi tìm Hoeru."Cả hai không biết cậu đang ở đâu. Nhưng Kinjiro, bằng cách nào đó (có thể là nhờ "thần giao cách cảm" mà ông khăng khăng là học được trong một lần hành hương), lần ra được địa chỉ một nhà trọ cũ ven thành phố.Họ đi bằng ô tô, xuyên qua mưa đêm như tấm màn sũng nước, im lặng suốt cả chặng đường."Cậu có sợ không?" Ryugi hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước."Sợ." Rikuo đáp. "Sợ đến mức không biết mình còn có thể hát được nữa nếu mất cậu ấy."Ryugi không nói gì. Nhưng tay anh siết chặt vô-lăng."Thế thì đến nơi, đừng nói gì ngu ngốc."---Khi họ đến, căn nhà trọ im lìm như một phần bị lãng quên của thành phố. Không có ánh đèn ngoài, không có biển chỉ dẫn. Chỉ có tiếng mưa rơi đều đều lên mái tôn như một lời nguyền cổ xưa.Ryugi là người gõ cửa trước. Không ai trả lời. Anh đành đập cửa, dự cảm có điều chẳng lành, anh đã dạp cửa cùng Rikuo xông vàoCăn phòng lạnh đến mức hơi thở cũng như đông lại.Cả hai bước vào, Rikuo gọi tên Hoeru, rồi chạy khắp các phòng nhỏ. Không có ai trên giường, không trong bếp. Cho đến khi Ryugi nhìn thấy Rikuo dừng lại trước phòng tắm. Tiếng nước chảy rất khẽ, như tiếng tim đập khi ai đó đang lạc lối.Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đặt tay lên tay Rikuo, ra hiệu: "Vào đi."Rikuo xông vào ngay lập tứcCòn Ryugi, như một gã canh cửa nhà thờ, đóng cánh cửa nhà tắm lại, đứng tựa lưng vào nó, mắt nhìn trần nhà, và thì thầm như thói quen:"Xin ngài, thần Tega Sword. Nếu ngài từng ban ánh sáng cho ai, thì xin ban cho bọn họ một cơ hội."---Mười phút sau, Ryugi nghe tiếng nức nở. Không rõ của ai, nhưng có lẽ là của cả hai.Anh không mở cửa.Chỉ rút từ túi áo ra một tấm khăn tay nhỏ, thêu hình bàn tay dang rộng, với năm đầu ngón vươn lên, mỗi ngón là một khối hình góc cạnhAnh ngồi xuống ghế gỗ trong căn phòng, nhắm mắt lại."Xong rồi đấy, ngài biết không?" Cậu thì thầm. "Từ giờ, không cần tôi cầu nguyện cho Rikuo nữa. Bởi vì giờ cậu ấy đã có người lo lắng cho cậu ấy rồi"---Một tháng sau, Ryugi và Rikuo biến mất khỏi giới giải trí.Tin tức không đưa, báo đài không hay, nhưng những ai thân cận đều biết: Ryugi đã mở một quán nước nhỏ ở trong ngõ. Quán tên là Làng Tega Sword. Không ai hiểu ý nghĩa cái tên, trừ 5 người: Ryugi, Rikuo, Hoeru, Sumino, KinjiroSumino và Kinjiro là khách ruột. Mỗi lần ghé đều ngồi đúng một bàn, gọi đúng một món, và kể đi kể lại câu chuyện "Lần đầu tiên thấy Rikuo và Hoeru cãi nhau giả vờ trong quán cà phê."Ryugi thì đứng sau quầy, lau ly thủy tinh, mắt lơ đãng nhìn ra sân, miệng vẫn lẩm bẩm một bài cầu nguyện nào đó chẳng ai còn nghe rõ. Cậu không từ bỏ đức tin. Chỉ là bây giờ, thứ cậu thờ phượng không phải là thần, mà là sự bình yên đã vỡ vụn rồi hàn gắn lại bởi tình yêu.Thỉnh thoảng, Hoeru ghé quán vào cuối tuần, mang theo mấy túi bánh rán mè đen cậu mua dọc đường. Rikuo thì bận hơn, nhưng nếu có lịch chụp ảnh ở gần, sẽ kéo cả đoàn vào uống thử "nước của thần Tega Sword", món trà thảo mộc đắng lè nhưng Ryugi nhất quyết không sửa công thức.Và vào những hôm trời mưa, Ryugi vẫn lấy cây bút mực đỏ ra, vẽ một bàn tay dang rộng, với năm đầu ngón vươn lên - mỗi ngón là một khối hình góc cạnh lên giấy cầu nguyện, gập lại cẩn thận, và đặt sau bệ thờ phía trước cầu thang của quán, đối diện cửa ra vàoKhông phải để xin thêm gì.Mà là để cảm ơn.Bởi vì cuối cùng, một lời cầu đã được lắng nghe. Và hai đứa trẻ mà Ryugi đã dốc lòng bảo vệ, đã tìm thấy nhau giữa ánh đèn lạc lối và bóng tối đè nặng. Không cần ánh hào quang. Không cần thần linh.Chỉ cần một nơi để quay về.Và Ryugi - người luôn tin rằng Tega Sword là ánh sáng duy nhất - cuối cùng cũng hiểu:Ánh sáng, đôi khi, mang hình dạng của một cái ôm trong đêm mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store