GoGo Sentai Boukenger: Precious - Trái Tim Không Cô Độc
Chương 1
Chương 1: Gương Sa Mạc Thủy Tinh
(Libyan Desert Glass – "Tấm gương của Thần Mặt Trời")
Buổi sáng ở Tokyo mở ra bằng thứ ánh sáng dịu mỏng như tấm màn voan, trượt qua những khung cửa kính của SGS và nằm lại trên sàn gạch sáng bóng. Phòng điều khiển, sau bao ngày vận hành đến kiệt sức, bỗng trở nên... quá yên. Tiếng máy chạy nhịp nhàng, vừa đủ để ta nhận ra sự sống của một con tim khổng lồ đang nghỉ ngơi nhưng không bao giờ ngủ.
Sakura chạm hai ngón tay lên miệng cốc, cảm nhận nhiệt còn sót lại của trà. Cô đã sửa thói quen cà phê, ít nhất là vào buổi sáng. Giữa những ngày sau vũ trụ, cơ thể luôn có một khoảng rỗng kỳ quái, giống như khi người ta đột nhiên tắt nhạc trong một bữa tiệc ồn ào; ta đứng đó, lặng thinh, và nghe thấy tiếng mình thở. Cô rất ghét khoảng rỗng ấy, nhưng lại học cách nhìn nó như một không gian an toàn, nơi người ta có thể đặt xuống những chiếc vali vô hình chứa đủ các thứ lo âu không gọi tên.
Bảng tin nhiệm vụ nhấp nháy một lần, rồi tiếng Souta vang lên đầy phấn khích như thể anh ta vừa bốc được thăm trúng thưởng: "Tín hiệu mới. Dải Sahara. Tọa độ trùng với vùng từng phát hiện Libyan Desert Glass. Tần số dao động... nghe như đang đánh nhịp."
"Đánh nhịp?" Masumi lặp lại, nhướng mày. "Cậu đang tả máy đo hay trái tim cậu?"
"Cả hai," Souta đáp gọn, không tỏ ra xấu hổ. "Chief, cho phép tôi nói trước báo chí rằng Boukenger đã sẵn sàng lên đường?"
Từ phía cuối phòng, Satoru ngẩng đầu. Ánh sáng rọi qua vai anh, tạo thành một quầng mỏng quanh mái tóc hơi rối. Có điều gì đó mềm hơn ở khuôn miệng anh từ khi trở về — một mềm mại khó bắt, như vệt sáng chùng xuống trên mặt nước. "Chờ phân tích," anh nói, giọng bình thản, rồi quay sang Sakura. "Em nghĩ sao?"
Sakura đặt cốc xuống đĩa, âm thanh nhỏ gọn như dấu chấm câu. "Libyan Desert Glass là thủy tinh tự nhiên hình thành do va chạm thiên thạch cổ. Có một giả thuyết về những khối gương thờ Thần Mặt Trời Ra được đánh bóng từ loại thủy tinh ấy. Nếu 'tần số đánh nhịp', có thể có cơ chế 'ghi nhớ' dao động sinh học. Nói cách khác, một thứ gương biết học cách phản chiếu người nhìn."
Natsuki tròn mắt. "Gương biết học... có nghĩa là mình soi cái gì, nó sẽ bắt chước mình?"
"Có nghĩa là nếu mình chưa sẵn sàng nhìn lại chính mình," Masumi nói xen vào, giọng pha chút châm biếm, "thì đừng soi."
Souta đưa tay che miệng, giả vờ thì thầm với Natsuki: "Chú ý: đó là lời tự thú của người từng soi gương rồi chạy."
Masumi lườm anh ta. "Tôi không chạy. Tôi đi rất nhanh."
Trước những câu đùa nho nhỏ ấy, Satoru nhìn sang Sakura. Ánh mắt anh, vẫn giống mọi lần, kéo dài hơn một nhịp trước khi rời đi. Cả hai đã cùng nhìn thấy vũ trụ — và rồi cùng trở về. Người ta tưởng rằng sau những gì lớn lao, một cử chỉ nhỏ sẽ trở nên mờ nhạt; nhưng sự thật, chính những cử chỉ nhỏ ấy mới khiến trái tim ta nhói lên. Một cái gật đầu, một nụ cười có lệch đi chút góc, một lời gọi tên đúng tông.
"Chuẩn bị hành trang," Satoru nói, giọng trở lại thói quen chỉ huy. "Xuất phát trong bốn mươi phút."
Sahara mở ra như một trang sách trắng khổng lồ, mà chữ viết trên đó là những đường gió. Máy bay đáp xuống bãi cát đã được SGS mượn tạm, cát bắn lên như mưa vụn. Từ đây, xe địa hình lăn bánh. Nắng không gắt bằng hình dung, nhưng phản quang khiến mọi thứ trông như được phủ lớp kính mảnh.
Sakura cúi đầu, nhìn những mảnh thủy tinh màu vàng nhạt vùi lẫn trong cát. Khi cô nhặt lên một mảnh, nó nhẹ và mát đến kỳ lạ, như thể đang được giữ trong lòng một dòng nước ngầm. Cô xoay mảnh LDG trước mắt, ánh nắng làm nó rực lên màu hổ phách.
"Cẩn thận đấy," Souta nói đầy điệu nghệ, đưa máy quay đến gần. "Khoảnh khắc Bouken Pink gặp 'gương của Ra' lần đầu."
Sakura nhíu mày. "Đừng làm trò. Nghiêm túc đi."
"Anh ấy đang nghiêm túc đấy," Masumi nói, giọng không giấu nụ cười, "theo cách khó chịu nhất."
Natsuki chạy lúp xúp phía sau, cúi nhặt vài mảnh LDG nhỏ như những viên kẹo. "Đẹp quá. Có thể làm mặt dây chuyền."
"Đừng nghĩ đến chuyện đeo thứ này trước khi biết nó làm gì," Sakura nói, nhưng giọng không quá gắt. Cô cũng không chống lại được vẻ mê say của chính mình: cảm giác khi chạm tay vào lịch sử, vào vật chất được quăng xuống từ vũ trụ rồi nằm lại suốt hàng triệu năm, luôn khiến lòng người ta chùng lại xao xuyến.
Satoru đi trước một quãng ngắn. Anh không sốt ruột, chỉ luôn giữ một nhịp riêng: chậm vừa đủ để mọi người theo kịp, nhưng cũng nhanh vừa để không ngủ quên trong những dải cát dường như biết ru. Máy dò trong tay anh kêu từng tiếng đều như metronome. "Dao động mười một giây," anh nói, không quay lại. "Giống lúc ở HQ."
"Nhịp tim nghỉ của người trưởng thành thường chậm hơn," Sakura đáp, "nhưng đại khái là gần."
Souta nói qua bộ đàm: "Có nghĩa là chính gương này đang 'thở' theo kiểu của loài người?"
"Cách nói nghe hơi lãng mạn," Masumi đế vào, "nhưng nghĩ theo hướng kỹ thuật thì: đúng. Nó đang học chúng ta."
"Cần bao nhiêu thời gian để nó 'soi' được lòng người?" Natsuki hỏi, nghe như một câu chuyện cổ tích.
Sakura khựng một nhịp, rồi nói nhẹ: "Tùy người."
Họ đi đến khu vực có địa tầng lộ ra như vảy cá. Phía dưới rìa một cồn cát, những miếng LDG vỡ xếp chồng thành một cấu trúc nửa chìm nửa nổi. Nếu nhìn vội, sẽ tưởng là đá; nếu nhìn kỹ, mới thấy là kính: một kim tự tháp lộn ngược cắm vào đất, chỉ chừa chóp nhô lên, như một cái mỏ neo hổ phách giữ cả bầu trời lại.
"Chào mừng đến với cửa ngõ thần thoại," Souta tuyên bố, giọng truyền hình. "Tài xế hôm nay là Chief."
Satoru xoay cổ tay, nắm chặt chuôi kiếm. "Không cần hoa mỹ."
Anh đi trước, tìm một đường đứt giữa các tấm LDG. Khi ngón tay anh chạm vào giao điểm của hai hàng ký tự—một hieroglyph Ai Cập, một Hy Lạp cổ—khối kính rung lên như có tiếng chuông giấu trong bụng đất. Một cửa vòm mở ra, thở ra làn gió mát mẻ đến nỗi tất cả cùng khẽ rùng mình.
Bên trong, hành lang trải gương đen. Trần cao, ánh sáng chảy dọc theo những đường chỉ tinh xảo như mạch máu. Mỗi bước, những tấm gương hai bên chậm rãi sáng lên, phản chiếu họ thành nhiều phiên bản, mỗi phiên bản lệch đi nửa nhịp. Souta ghé mặt vào một tấm. "Tôi nhìn thấy tôi đẹp hơn."
"Đó là ảo giác." Masumi cộc lốc.
"Tôi vẫn chấp nhận."
Sakura thả những viên đánh dấu laser vốn dùng cho vùng băng. Trong gương, dấu laser cũng rơi xuống, nhưng... lệch vị trí. "Bề mặt phản chiếu ghi nhớ quãng sải chân và nhịp tim. Nó đang 'học' kiểu đi của chúng ta."
"Vậy đừng dạy nó quá nhiều," Satoru nói, hạ giọng theo bản năng khi họ đi sâu hơn. "Giữ nhịp bất thường. Souta, cắt ghi hình từ đây."
"Nhưng—"
"Cắt."
Souta bĩu môi nhưng ngoan ngoãn làm theo. Natsuki tiến sát về phía Sakura, như muốn mượn một chút bình tĩnh. Sakura mỉm cười, đưa tay chạm nhẹ vào vai cô. Sự bình tĩnh ấy không phải lúc nào cũng tự nhiên sẵn có; đôi khi, người ta phải dựng nó lên bằng những mảnh vụn của hiểu biết và lòng tin.
Phòng tròn hiện ra không báo trước. Nó không rộng như tưởng, nhưng sự trống rỗng bên trong khiến mọi thứ như vang dội. Chính giữa không gian, một khối cầu pha lê treo lơ lửng, bên trong là một điểm sáng nhịp đều. Máy dò trên tay Satoru ré lên, nhưng rồi như bị hút vào một sự im lặng dày — tiếng động bỗng ngắn lại, đổi thành từng quãng ngắt đứt hơi.
"Đây là lõi," Sakura nói, giọng khẽ. "Nếu phá nhịp, bóng sẽ rối."
Masumi tiến lên nửa bước. "Để tôi—"
Satoru đưa tay chặn nhẹ, không cần nhìn. "Đợi Sakura."
Khoảnh khắc ấy, ai cũng nghe thấy tiếng thứ ba, không thuộc về máy móc cũng chẳng thuộc về con người. Tiếng ô cửa kính run như mặt hồ bị gió chạm. Những "bóng người" ứa ra từ tường, ban đầu không có mặt, sau đó từng chút, từng chút một, chúng mượn đường nét của họ. Một Satoru quay lưng. Một Sakura ôm cốc cà phê. Một Souta cười — nhưng đôi mắt không cười. Một Masumi bước nhanh — nhưng không biết sẽ đi đâu. Một Natsuki đưa tay ra — không chạm tới ai.
"Đừng tấn công cùng lúc," Sakura nói, mắt dán vào nhịp sáng trong lõi. "Chúng nhân đôi theo giao thoa. Chief—"
"Satoru," anh sửa nhẹ, rất khẽ, gần như chỉ đủ để chính cô nghe. "Anh mở đường, em bắn."
Cô cầm chắc vũ khí. "Tin em chứ?"
"Anh chỉ tin em."
Có nhiều thứ người ta chỉ nói một lần, và nói đủ nhỏ để không trở thành điều gì rầm rộ. Sakura không đáp, chỉ hít sâu. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra tay mình không còn run khi đặt vào cò súng.
Satoru lao lên. Những bóng phản chiếu chậm hơn một nhịp, rồi nhanh hơn một nhịp, rồi mới kịp khớp — nhưng anh không để chúng khớp. Hai bước ngắn, một bước dài, xoay người nghiêng đúng góc, mũi kiếm quét một đường, không phải để phá hủy mà để kéo những đường nhìn đi chỗ khác. "Bây giờ!"
Sakura bóp cò. Tia sáng cắm sâu vào lõi như sợi kim khâu xuyên thớ vải. Cả căn phòng bừng lên rồi lịm xuống như một ngọn đèn hết khí. Bầy bóng đứng yên, sau đó sụp như cát, nhẹ như mưa, tan thành những vẩy ánh sáng rơi xuống sàn gương.
Souta huýt gió. "Cảnh này mà có máy quay—"
"Không," Satoru nói, nhưng khóe môi anh cong lên trong một nụ cười mỏng mà hiền. "Cảnh này chỉ đủ cho chúng ta."
Sakura muốn buông một câu đùa, nhưng nền dưới chân cô chợt "mất". Một khoảng rỗng mở ra, lạnh và đen. Trước khi đầu óc kịp phản ứng, cơ thể cô đã làm điều nó học được từ nhiều năm: cô ném trọng tâm ra trước, thu cánh tay lại và chộp lấy cổ tay Satoru. Lực kéo mạnh đến nỗi vai cô đau nhói. Anh rơi đi một nửa thân, gió lạnh từ hố sâu phả lên ẩm ướt như hơi thở của một sinh vật ngủ dưới đất.
"Buông," anh nói, giọng bình, như luôn vẫn vậy. "Em sẽ trượt."
"Đừng nói thế," cô lẩm bẩm, răng nghiến vào nhau. "Đạp theo nhịp em."
Anh đạp. Giày anh trượt, chạm mép gương, vỡ ra một đường sắc như lưỡi dao, nhưng anh đạp tiếp. Lần thứ hai, cẳng chân tìm được điểm bấu. Sakura kéo. Phổi cô bỏng rát, bàn tay tê dại. Khi anh bật được lên mép, cả hai cùng đổ xuống nền, thở như vừa bơi ngang một đoạn sông mùa lũ. Bên trên, trần gương phản chiếu họ — hai người nằm sát nhau đến mức tiếng tim họ như được nghe chung một chiếc tai.
"Báo cáo?" Souta hỏi, giọng đột ngột nghiêm. "Chief? Sakura?"
"Ổn," Satoru đáp, nói trước.
"Ổn," Sakura lặp lại, chậm hơn nửa chữ.
Bên kia đầu dây, vẻ căng thẳng tan đi thành một trận ồn ào giải tỏa. "Ôi trời ơi, hai người có thể bớt đồng thanh không," Souta than. "Cứ như practice nói lời thề—"
"Câm," Masumi cắt ngang, nhưng trong tiếng "câm" có gì đó nhẹ nhõm.
Natsuki nói rụt rè: "Em có mang băng cá nhân... nhưng chắc không dán được cho tim."
Sakura bật cười, rồi tự thấy âm thanh của mình nghe như một giọt thủy tinh rơi xuống bát sứ mỏng. Satoru chống tay ngồi dậy, đưa bàn tay kia ra trước mặt cô. Cô nhìn bàn tay ấy, trong thoáng chốc nhớ lại những lần đã qua: bàn tay ném sợi dây, bàn tay chắn trước ngực đồng đội, bàn tay đặt lên vai ai đó khi mọi thứ đang sụp đổ. Cô đặt tay mình vào, không quá chặt, không quá lâu. Vừa đủ để đứng lên.
"Đi thôi," anh nói. "Ra ngoài trước khi gương kịp học thêm gì đó."
"Và trước khi Souta kịp bật camera," Masumi thêm vào, lạnh lùng hữu ích.
Khi họ bước ra khỏi cửa vòm, Sahara bừng tiếng gió. Ánh nắng như được ai đó đổ lên một lớp keo đặc màu vàng, bám dính lấy mọi thứ. Cát kêu lạo xạo dưới giày. Sakura nhặt một mảnh LDG nhỏ, đặt vào lòng bàn tay anh. "Kỷ niệm."
Anh nhìn mảnh thủy tinh rồi nhìn cô. "Cám ơn."
"Đừng để nó học nhịp tim anh nữa," cô nói, nửa đùa nửa thật. Anh gật, không hứa và cũng không cần hứa. Nhiều khi, người ta không cần lời hứa để biết điều gì sẽ không thay đổi.
Trên đường về trại, Souta quyết tâm quay lén một "hậu trường". "Xin chào quý khán giả, hôm nay chúng ta đã chứng kiến—"
"Cúp đường truyền ba phút," Satoru dặn, giọng khô như sa mạc.
"Anh lạm quyền quá," Sakura nói nhẹ.
"Để giữ lại một ít yên tĩnh," anh đáp. "Và một cốc cacao."
"Trà," cô sửa.
"Thoả hiệp: cacao," anh chốt, mặt không cố giấu nụ cười.
Họ bước ngang một dải cát lấp lóa. Trong khoảnh khắc ấy, Sakura nghĩ đến những ngôi sao người ta thấy vào ban ngày — chỉ khi là gương của một vị thần mới dám bày ra điều bí mật đó. Và có lẽ, hành tinh này cũng là một tấm gương lớn, phản chiếu lại những trái tim dẫu mệt mỏi nhưng không chịu bỏ cuộc. Cô quay sang, thấy anh đang nhìn phía trước, nhưng một góc mắt anh nghiêng về phía cô — như thể con đường thẳng ấy, dù có đi đâu, cũng luôn chừa sẵn chỗ cho một người sánh bước.
Tối hôm ấy, SGS yên bình như một con tàu neo bờ. Natsuki ôm chăn, ngủ gật trên ghế dài của phòng nghỉ, miệng vẫn còn mấp máy câu "đừng dán băng cho tim". Masumi cuối cùng bị Souta ép chụp một bức "kỷ niệm nhân loại thoát hiểm", tay khoanh trước ngực, mặt lầm lì nhưng đuôi mắt giãn ra. Satoru đứng ở hành lang vắng, tựa lưng vào bệ cửa sổ, nhìn ra thành phố đang chìm dần vào đêm.
Sakura đặt cốc cacao vào tay anh. "Đây. Em nhượng bộ một lần."
Anh nhận. "Cảm ơn. Ngọt hơn anh tưởng."
"Vì em khuấy nhiều," cô nói, suýt bật cười khi nghe chính mình như một người nội trợ, rồi lắc đầu. "Chief, à không... Satoru-san."
Anh quay sang, chỉ một chút. Nghe tên mình được gọi như vậy, anh luôn có cảm giác như đang đứng trên một gờ đá đáng sợ nhưng lại biết chắc rằng có một bàn tay chờ. "Ừ?"
"Gương ấy—" cô đã định nói "đừng soi quá sâu", nhưng cuối cùng đổi ý: "—nhìn gần, đẹp hơn nhìn xa."
"Giống em," anh đáp.
Sakura im, không biết phải làm gì với câu nói ấy. Có hàng trăm cách để cười nhạt đi, hàng chục cách để đẩy nó về chỗ vô hại. Cô chọn không làm gì cả, chỉ để nó ở đó, giữa hai người, như một hòn LDG nhỏ, phản chiếu ánh đèn hành lang thành hai đốm sáng vàng.
Anh nhấp một ngụm cacao, rồi khẽ nói: "Sau vũ trụ, anh có nghĩ mình sẽ thấy 'trở về' nhỏ đi không?"
"Có thể. Nhưng 'trở về' không nhỏ," cô nói, chậm rãi. "Nếu có người đợi."
Anh gật. "Anh hiểu."
Có những câu trả lời không chờ, nhưng lại đến đúng lúc. Bên ngoài ô kính, gió đêm thổi những bóng cây thành những đốm mực di chuyển. Phòng điều khiển hạ đèn. Những máy chủ thở chậm. Thế giới đi vào một cái nháy mắt dài, nơi người ta tạm đặt xuống mọi thứ và tin rằng sáng mai, mình sẽ lại có thể vác chúng lên.
Sakura đưa tay ra, như một cử chỉ không có lý do rành mạch, và anh đặt cốc vào bàn cửa sổ, nắm lấy tay cô trong một nhịp ngắn. "Cám ơn," anh nói. Không phải vì cacao. Không chỉ vì hôm nay.
"Ngày mai," cô nói, "chúng ta sẽ tính tiếp."
"Ngày mai," anh lặp lại.
Họ buông tay ra, gần như cùng lúc, và cánh cửa đêm khép lại nhẹ như trang sách được gấp góc.
Myth Note — Libyan Desert Glass & Gương của Thần Ra
Libyan Desert Glass (LDG) là thủy tinh tự nhiên màu vàng nhạt, hình thành do sự kiện va chạm thiên thạch cổ xưa trên sa mạc Sahara. LDG từng được sử dụng làm trang sức cho giới quý tộc Ai Cập, nổi tiếng nhất là một bọ hung bằng LDG trong bộ trang sức của vua Tutankhamun. Ở lớp huyền thoại bản địa, người ta kể rằng vị Thần Mặt Trời Ra đã đặt xuống trần gian một tấm gương để "soi" nhân tâm: ai nhìn vào mà lòng không trung thực sẽ bị ánh sáng của chính mình làm tổn thương. Trong câu chuyện này, LDG hoạt động như một "gương học": ghi nhớ nhịp điệu của kẻ soi, phản chiếu không chỉ hình hài mà cả "kịch bản" nội tâm — để người ta buộc phải đối thoại với chính mình.
SGS FILE LOG — 01
Mục: LDG-001 "Gương Sa Mạc"
Đội: Boukenger Field Ops – Sahara Node
Trích yếu:
Hiện tượng phản chiếu có khả năng "đồng bộ nhịp" (stride & heart-rate).
Khi đạt ngưỡng giao thoa, hình phản chiếu có thể nhân đôi, hành xử bán-tự trị.
Vô hiệu hóa bằng việc đánh sập nhịp nguồn (tập trung xung năng lượng vào lõi); khuyến nghị: tránh duy trì nhịp đi đều trong khu vực phản chiếu.
Tình trạng đội: Không thương tích nghiêm trọng. Vài trầy xước nhẹ, mệt tạm thời.
Phụ lục – Ghi chú cá nhân (ẩn) – Nishihori Sakura:
Những tấm gương đôi khi tàn nhẫn, vì chúng không nói dối. Nhưng hôm nay, khi anh rơi, tôi nhận ra: có những phản xạ không do học mà do tin. Tôi từng nghĩ "đứng yên" là một cách giúp đỡ; hóa ra, "nắm lấy" đúng lúc còn là một cách nói: hãy ở lại.
Tôi không chắc LDG có thật sự "hiểu" con người hay không. Chỉ biết là, giữa một sa mạc toàn những mảnh trời vỡ vụn, chúng tôi nhìn thấy nhau rõ hơn một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store