ZingTruyen.Store

Góc Khuất Sau Ánh Sáng

Chương 2 : Tập của cô

lyconduong01011981ic

Chương 2: Tập của cô

Bầu trời buổi sáng mùa thu trong vắt, những tia nắng vàng nhạt xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lấp lánh trên vỉa hè. Con đường đến trường quen thuộc với Nguyệt Nhi và Minh Hân hôm nay dường như có chút khác lạ - có lẽ bởi cái se lạnh đặc trưng của tiết trời Hà Nội đang dần len lỏi vào từng ngõ ngách.

Hai cô bạn đi cạnh nhau, tiếng bước chân hòa cùng tiếng xào xạc của lá khô. Minh Hân, với mái tóc ngắn cá tính và đôi mắt sáng luôn tràn đầy năng lượng, bỗng dừng chân, chỉ tay về phía một căn nhà nhỏ nằm khiêm tốn giữa hàng cây xanh mướt.

"Nhà mày kìa!" - giọng Hân vang lên đầy hài hước, tay đẩy nhẹ vào vai Nguyệt Nhi khiến cô suýt mất thăng bằng.

Nguyệt Nhi cười khẽ, nụ cười nhẹ nhàng làm sáng lên khuôn mặt thanh tú với làn da trắng ngần và đôi mắt nâu sâu thẳm. Cô lắc đầu, giọng dịu dàng: "Chỉ đi chỉ tới, mọi thứ không đẹp đều là của người ta hết."

Gió thu khẽ lướt qua, mang theo hương hoa sữa thoang thoảng đặc trưng của Hà Nội. Những chiếc lá vàng rời cành, xoay tròn trong không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đường. Tóc của hai cô gái bay trong gió - mái tóc dài đen mượt của Nguyệt Nhi và mái tóc ngắn nâu của Minh Hân - tạo thành một khung cảnh thanh bình đến lạ.

Đang chìm đắm trong cảm giác mát mẻ dễ chịu của làn gió sớm mai, bỗng một âm thanh ồn ào xé tan không khí yên tĩnh. Một chiếc mô tô màu đen bóng loáng phóng vụt qua, để lại sau lưng làn khói mỏng và mùi xăng nhẹ. Người cầm lái mặc áo khoác da đen, đội mũ bảo hiểm trắng đen che khuất nửa khuôn mặt.

Chiếc xe giảm tốc đột ngột, dừng lại cách hai cô gái vài mét. Dạ Nhật quay đầu lại, ánh mắt sau tấm kính mũ bảo hiểm như đang dò xét. Giọng anh trầm ấm, pha chút thách thức: "Đi không?"

Hai cô bạn đứng ngây người, mắt mở to vì bất ngờ. Minh Hân là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, cô nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Nguyệt Nhi thì vẫn im lặng, đôi mắt nâu quan sát kỹ từng cử chỉ của chàng trai trước mặt.

Thấy không có phản ứng, Dạ Nhật bật cười - một nụ cười nửa miệng đầy ngạo nghễ. Không nói thêm lời nào, anh vặn tay ga, chiếc mô tô gầm lên rồi phóng đi nhanh chóng, để lại hai bóng hình đứng bất động trên vỉa hè.

Nguyệt Nhi thở dài, giọng đầy bực bội: "Cút!"

Hai cô gái vội vã bước nhanh, tiếng chân vội vã hòa cùng tiếng chim hót líu lo trên những tán cây cao. Con đường dần đông đúc hơn với những học sinh khác cũng đang hối hả đến trường.

**

Lớp 12A3 nằm ở tầng ba của dãy nhà cũ, những bức tường vàng đã phai màu theo năm tháng. Khi Nguyệt Nhi và Minh Hân bước vào lớp, tiếng chuông reo vang lên đúng lúc.

Không khí trong lớp hỗn độn với tiếng cười nói, tiếng ghế kéo, tiếng trao đổi bài vở cuối giờ. Nguyệt Nhi bước về phía bàn cuối lớp - chỗ ngồi quen thuộc của cô gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra sân trường rợp bóng cây xanh.

Nhưng hôm nay, chỗ ngồi đó đã có người chiếm dụng.

Dạ Nhật nằm dài trên bàn, chiếc áo khoác đen phủ lên người như một tấm chăn, tay gối dưới đầu. Anh không chỉ chiếm chỗ của mình mà còn lấn sang cả không gian của Nguyệt Nhi - quyển tập, hộp bút của cô bị đẩy xa sang một bên.

Nguyệt Nhi dừng lại, đôi mắt nâu thoáng chút bối rối rồi nhanh chóng thay bằng ánh mắt quyết đoán. Cô đặt cặp sách xuống bàn với động tác dứt khoát, âm thanh "cạch" vang lên rõ rệt.

"Tránh ra." - giọng cô lạnh lùng, thẳng thắn.

Đó là tính cách của Nguyệt Nhi - thẳng thắn đến mức đôi khi bị cho là khiếm nhã. Cô chưa bao giờ ngại bày tỏ quan điểm, dù điều đó có khiến người khác khó chịu. Trong lòng cô lúc này chỉ nghĩ đơn giản: nếu anh ta ghét mình thì cũng chẳng sao, miễn là anh ta trả lại không gian của mình.

Dạ Nhật vẫn bất động, nhịp thở đều đều cho thấy anh đang chìm trong giấc ngủ sâu.

Nguyệt Nhi nhíu mày, khuôn mặt thể hiện rõ sự bực bội. Cô ngồi xuống ghế, tay đẩy nhẹ vào vai anh: "Tôi nói là biến."

Lần này, Dạ Nhật cử động. Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, chiếc áo khoác rơi xuống bàn, để lộ khuôn mặt với những đường nét góc cạnh, làn da ngăm khỏe mạnh và đôi mắt sâu thăm thẳm. Tóc anh hơi rối, một vài lọn tóc đen rơi xuống trán, che một phần đôi mắt đang mơ màng.

Ánh mắt anh dần tập trung, đôi mắt đen như hạt nhãn nhìn chằm chằm vào Nguyệt Nhi. Khuôn mặt anh không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, nhưng có một sự tỉnh táo kỳ lạ trong đôi mắt vừa thức giấc.

Nguyệt Nhi nhận ra lý do tại sao anh không nghe thấy cô nói - một chiếc tai nghe nhỏ màu đen vẫn đang đeo trên tai anh, dây tai nghe kéo dài xuống túi áo. Cô thở dài, cảm thấy mình hơi vội vàng trong phán xét.

"Anh đeo tai nghe." - cô nói, giọng đã dịu hơn một chút.

Dạ Nhật không trả lời, chỉ tháo tai nghe ra, cuộn lại cẩn thận bỏ vào túi. Anh nhìn cô một lúc, rồi thu dọn đồ đạc của mình về phía bên kia bàn, chừa lại không gian cho Nguyệt Nhi.

Cô gật đầu nhẹ, lẳng lặng bày sách vở lên bàn. Trong lòng thoáng nghĩ: có lẽ anh ta không khó tính như vẻ ngoài.

**

Tiết học hóa bắt đầu với sự xuất hiện của thầy Lý - một giáo viên trung niên với mái tóc đã điểm bạc, khuôn mặt hiền từ nhưng đôi mắt sắc sảo đằng sau cặp kính cận dày. Thầy mặc bộ vest cũ màu xám, tay cầm quyển giáo án đã sờn mép.

"Chào các em, hôm nay chúng ta tiếp tục bài về phản ứng oxi hóa-khử." - giọng thầy trầm ấm vang lên.

Nguyệt Nhi lấy vở hóa ra, bút chì đã được chuẩn bị sẵn. Cô liếc nhìn sang Dạ Nhật, ngạc nhiên khi thấy trên bàn anh không có gì ngoài một quyển vở nháp cũ kỹ, bìa đã nhàu nát. Không sách giáo khoa, không vở bài tập, thậm chí không cả bút.

Sự tò mò trong cô trỗi dậy mạnh mẽ. Là lớp trưởng, cô có trách nhiệm nhắc nhở các bạn trong lớp. Nhưng hơn cả trách nhiệm, có một điều gì đó trong con người Dạ Nhật khiến cô muốn tìm hiểu.

Cuối cùng, sau mười phút đấu tranh tư tưởng, cô quay sang, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: "Tập sách anh đâu?"

Dạ Nhật đang nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm như đang theo dõi một chú chim nhỏ đậu trên cành cây. Anh quay đầu lại chậm rãi, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Nguyệt Nhi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: "Tôi là học sinh mới, cô có thành kiến?"

Nguyệt Nhi cảm thấy máu dồn lên mặt, nhưng cô kiềm chế được. Cô hít một hơi sâu, giọng vẫn bình tĩnh: "Không, chỉ là nếu cậu không đem tập sách, tôi sẽ ghi sổ trừ điểm cậu."

Ánh mắt Dạ Nhật thay đổi, từ thờ ơ chuyển thành tò mò. Anh ngả người về phía sau, hai tay chắp sau gáy: "Mua ở đâu?"

Câu hỏi đơn giản nhưng khiến Nguyệt Nhi bối rối. Đúng vậy, bây giờ nhà trường đã ngừng bán sách, các cửa hàng văn phòng phẩm quanh trường cũng đã hết sách giáo khoa lớp 12 từ lâu. May mắn thay, cô nhớ đến bộ sách của anh trai khóa trước để lại vẫn còn mới nguyên trong tủ sách nhà mình.

"Tôi đem cho cậu." - cô nói sau một khoảng lưỡng lự.

Dạ Nhật không tỏ vẻ ngạc nhiên hay biết ơn. Anh chỉ đơn giản gật đầu, tay sờ lên gáy một cử chỉ có vẻ là thói quen: "Ừm."

**

Tiết học tiếp tục với những công thức hóa học phức tạp hiện lên bảng đen. Nguyệt Nhi cố gắng tập trung nhưng tâm trí cô cứ lan man. Hóa học lớp 12 thực sự là một cực hình với cô - những phương trình phản ứng, những tính toán mol, những lý thuyết về điện ly... Tất cả như một mê cung mà cô không tìm được lối ra.

Dù có nền tảng từ những năm trước, dù đã cố gắng rất nhiều, Nguyệt Nhi vẫn không thể nắm bắt được môn học này. Trái ngược hoàn toàn với khả năng viết văn xuất sắc của cô - những bài văn giàu cảm xúc, những phân tích tinh tế, những câu chuyện tự sự cuốn hút.

Thầy Lý giảng bài say sưa, những hạt phấn trắng bay trong không khí dưới ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Giọng thầy đều đều như một bản nhạc ru, cộng với sự mệt mỏi của một đêm thức khuya viết truyện ngắn, khiến đôi mắt Nguyệt Nhi dần trĩu nặng.

Cô chống cằm, cố gắng ghi chép nhưng những con chữ nhòe dần. Cái đầu gật gù, mí mắt khép lại rồi lại mở ra. Cuối cùng, cô không chịu nổi, đành gục xuống bàn, khuôn mặt áp vào trang vở còn thơm mùi giấy mới.

Giấc ngủ đến nhanh, đưa cô vào một thế giới khác - thế giới của những câu chuyện cổ tích cô thường viết, nơi có những nhân vật phi thường và những tình yêu lãng mạn.

**

"Nguyệt Nhi!"

Giọng nói vang lên khiến cô giật mình tỉnh giấc. Cô ngước lên, mắt nhìn mờ mệt, thấy cả lớp đang nhìn về phía mình. Trên bục giảng, thầy Lý đang chỉ tay về phía cô, khuôn mặt thể hiện rõ sự thất vọng.

"Em lên giải bài này cho tôi." - thầy nói, tay chỉ vào bài toán hóa phức tạp trên bảng.

Nguyệt Nhi đứng dậy, chân hơi run. Cô bước lên bục giảng, đối diện với bài toán mà các con số và ký hiệu hóa học như một mật mã không thể giải. Ánh đèn trên trần chiếu xuống khiến cô chói mắt, cô có thể cảm nhận được ánh mắt của cả lớp đang đổ dồn về phía mình.

Một phút trôi qua, rồi hai phút. Nguyệt Nhi chỉ đứng đó, tay cầm viên phấn nhưng không viết được gì. Cô liếc nhìn xuống lớp, thấy Dạ Nhật đang quan sát mình với ánh mắt khó hiểu.

"Em có biết làm không?" - giọng thầy Lý vang lên, phá vỡ sự im lặng.

Nguyệt Nhi lắc đầu, giọng nhỏ như muỗi: "Dạ không."

Thầy Lý thở dài, tay đập nhẹ vào trán mình - một cử chỉ quen thuộc mỗi khi thầy thất vọng. "Em về chỗ đi."

Cô cúi đầu, bước xuống bục giảng với những bước chân nặng trĩu. Tiếng xì xào bàn tán từ các bạn cùng lớp vang lên, khiến đôi tai cô nóng bừng. Cô nghe thấy tiếng thầy Lý tiếp tục bài giảng, giọng đầy nhiệt huyết nhưng với cô lúc này chỉ là những âm thanh xa xăm.

Về đến chỗ ngồi, Nguyệt Nhi ngồi thụp xuống ghế, khuôn mặt ửng hồng vì xấu hổ. Cô tránh ánh mắt của mọi người, cúi đầu xuống bàn, tay che mặt.

Lúc này, cô chợt để ý đến Dạ Nhật. Anh không cười nhạo cô như một số bạn khác, cũng không an ủi cô. Thay vào đó, anh đang chăm chú nhìn lên bảng, tay cầm bút viết nhanh vào quyển vở nháp.

Điều kỳ lạ là anh không chép bài giảng của thầy, mà đang viết... lời giải cho bài toán vừa rồi. Những dòng chữ gọn gàng, những công thức được trình bày rõ ràng, từng bước giải logic.

Nguyệt Nhi ngạc nhiên, cô khẽ nghiêng người lại gần: "Tập ai vậy?"

Dạ Nhật không ngừng tay, giọng điềm nhiên: "Cô."

Một khoảnh khắc im lặng. Nguyệt Nhi như bị đóng băng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào quyển vở, vào những dòng chữ anh đang viết cho mình. Trong đầu cô xuất hiện hàng loạt câu hỏi: Tại sao? Anh ta là ai? Tại sao lại giúp mình?

Rồi cô tự nhủ, chắc mình nghe nhầm. Dạo gần đây cô hay xem phim lấy cảm hứng viết văn, trí tưởng tượng phong phú đôi khi khiến cô nhầm lẫn giữa thực và ảo. Có lẽ anh đang làm bài tập cho ai khác, hoặc đơn giản là tự giải cho vui.

Cô lắc đầu, cố gắng xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi quyển vở, không rời khỏi bàn tay với những ngón tay dài, thon thả đang viết nhanh những con số và công thức.

Dạ Nhật hoàn thành lời giải, đặt nhẹ quyển tập lên bàn của Nguyệt Nhi. Anh không nói gì, không giải thích, chỉ quay lại nhìn lên bảng tiếp tục nghe giảng.

Tờ giấy còn thơm mùi mực, trên đó là bài giải chi tiết, từng bước một, với những ghi chú nhỏ ở bên lề giải thích tại sao lại làm như vậy. Chữ viết của anh đẹp một cách bất ngờ - nét thanh thoát, có hồn, không giống với vẻ ngoài lạnh lùng của anh chút nào.

Nguyệt Nhi cầm tờ giấy lên, lòng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô nhìn sang Dạ Nhật, muốn nói lời cảm ơn nhưng anh đã đeo tai nghe trở lại, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, hoàn toàn tách biệt với thế giới xung quanh.

Tiếng chuông reo báo hiệu kết thúc tiết học vang lên. Thầy Lý thu xếp giáo án, chào lớp rồi ra về. Lớp học trở nên ồn ào với tiếng bàn tán, tiếng ghế dịch chuyển.

Minh Hân chạy từ đầu lớp xuống, mặt đầy lo lắng: "Nhi, cậu không sao chứ? Thầy Lý gọi đúng lúc cậu ngủ."

Nguyệt Nhi mỉm cười, tay giấu tờ giấy Dạ Nhật cho vào ngăn bàn: "Không sao, chỉ là hơi xấu hổ thôi."

Hân liếc nhìn Dạ Nhật đang thu dọn đồ đạc, thì thầm: "Gã này kỳ quặc thật. Sáng nay còn chạy xe lượn qua lượn lại trước mặt chúng ta."

"Ừm." - Nguyệt Nhi gật đầu, nhưng trong lòng có chút phân vân. Cô nhìn theo bóng lưng Dạ Nhật, rất giống những chàng trai trong truyện tiểu thuyết mà cô đã từng được trước đây.

Cái suy nghĩ gì vậy? Ngại ngùng thật đấy, chẳng lẽ ý cô khen cậu ta đẹp trai sao? Không đời nào !!

**

Lời tác giả : Viết dài không biết mọi người đọc có đã không, chứ tớ bí idea quá huhu TvT

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store