[GNZ48] [SoPhi] Vị Hôn Phu Đanh Đá.!
- 29: Không Thể Thiếu Em.!
Ngày thứ hai, khi màn đêm buông xuống, Trương Quỳnh Dư đứng ở trong phòng ngủ. Lẳng lặng vén tấm màn lên, ánh mắt yêu kiều nhìn qua cửa sổ. Đồng tử sâu thẳm không cảm xúc.
Khung cảnh phía dưới là cả một sân vườn rộng lớn của ngôi Biệt Thự. Có đến chín, mười người mặc đồ đen đi lòng vòng để canh gác trong vườn. Chưa kể mấy chục người còn lại đang canh gác trước cổng.
Đúng như lời Lưu Lực Phi đã nói, nàng thực sự không thể thoát ra khỏi đây. Cô đã bố trí người canh giữ xung quanh ngôi Biệt Thự này, canh chừng cả ngày lẫn đêm nhằm mục đích không cho nàng có thể tìm cách bỏ trốn.
Trong đầu nàng đang suy nghĩ miên man thì bất chợt có một cánh tay ôm lấy eo nàng, kéo nàng về thực tại. Lưng của nàng dán vào lồng ngực của ai đó.
"Suy nghĩ cái gì mà ngẩn người như vậy?" Lực Phi cất giọng trầm ổn.
Lưu Lực Phi vừa bước vào phòng đã nhìn thấy bộ dạng đứng trước cửa sổ của nàng, ngẩn người nhìn ra bên ngoài. Ánh mắt sâu thẳm phẳng lặng như mặt hồ mùa thu. Bộ dạng cô độc cùng lãnh đạm của nàng làm cô trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Trương Quỳnh Dư nghe câu hỏi của Lưu Lực Phi chỉ im lặng. Nàng biết nói cái gì đây? Chửi cô? Mắng cô? Nói với cô nàng không muốn bị cô giam cầm? Nói cô thả nàng ra, buông tha cho nàng? Chỉ cần nói như vậy sẽ có tác dụng sao?
Lưu Lực Phi so với hai năm về trước đúng là lạnh lùng hơn, lại càng ngang ngược hơn. Nhưng cô bây giờ đối với nàng cũng có phần nóng nảy hơn. Chỉ cần nàng chống đối một chút là cô liền trở nên giận dữ.
Trước sự im lặng của nàng, Lưu Lực Phi chỉ có thể thở dài. Gương mặt thanh tú vùi đầu vào mái tóc suông mềm của nàng, hít lấy hương thơm ngọt ngào mà cô khát khao có được trong hai năm qua. Thực tâm cô không muốn cưỡng ép nàng càng không muốn giam cầm nàng. Nhưng nàng kiêu ngạo như vậy, cường ngạnh như vậy, cô phải làm sao mới có thể khiến nàng cam tâm tình nguyện trở thành người của cô đây.???
Bất lực vẫn là bất lực. Trương Quỳnh Dư vẫn không có biểu hiện gì trước hành động gần gũi của cô. Quỳnh Dư đứng yên như một con búp bê, mặc sức cho Lực Phi muốn làm gì thì làm.
"Tôi chỉ là muốn em ở bên cạnh tôi thôi." Lực Phi bất lực lên tiếng một lần nữa, như một lời giải thích.
Trương Quỳnh Dư không thể không thừa nhận, chỉ cần một cái ôm của cô, một lời nói dịu dàng phát ra từ miệng của cô thì lòng nàng lại mềm nhũn như kẹo cao su. Ở gần cô, tim nàng đập dồn dập.
Hơi thở trở nên hỗn loạn vì sự nóng bỏng bởi nhiệt độ cơ thể của cô tỏa ra. Nhưng nàng không thể nào chấp nhận cô là vì muốn trả thù nàng mà giam cầm nàng ở bên mình được.
Trương Quỳnh Dư cảm thấy cô rất khó hiểu. Trước kia, Lưu Lực Phi rất dễ đoán cũng rất dễ hiểu.
Hiện tại, nàng thực sự không biết tâm tư cô là như thế nào. Có lúc cưỡng ép nàng, muốn trả thù bằng cách chiếm đoạt thân thể nàng, dùng dục vọng khiêu khích nàng nhưng có lúc cô lại rất ân cần, dịu dàng đối với nàng.
Nàng phải nên suy nghĩ theo chiều hướng nào đây.???
Lưu Lực Phi đứng phía sau nàng khẽ thở dài, sau đó nắm lấy đôi vai nhỏ nhắn xoay người nàng lại.
Cô đột nhiên nét mặt lại thoáng lên ý cười. "Đi theo tôi, tôi muốn cho em xem nơi này."
Lưu Lực Phi cầm lấy tay nàng, kéo nàng ra khỏi phòng. Lên lầu ba, bước tới một căn phòng có cánh cửa màu đen. Lực Phi đẩy cửa, đưa nàng vào trong. Vừa bước vào trong, Quỳnh Dư bị không gian nơi đây làm cho kinh ngạc.
Đây là phòng đọc sách nhưng nó cũng phải lớn bằng thư viện của trường đại học. Những kệ sách khổng lồ cao khoảng chừng bốn, năm mét, có một cầu thang rời chuyên dịch chuyển để có thể lấy sách ở kệ cao. Trương Quỳnh Dư đoán nơi đây cũng phải có cả mấy trăm ngàn cuốn sách. Đối với một tín đồ thích đọc sách như nàng thì quả thật nơi đây là một thiên đường.
Không nghĩ được, tại một ngôi Biệt Thự u ám như này lại có phòng đọc sách. Càng không nghĩ đến Lưu Lực Phi lại đọc sách. Cô không đọc sách sao lại xây một phòng đọc sách lớn như vậy làm gì.???
Từ đằng sau, Lực Phi lại vòng tay ôm lấy eo nàng, giọng thích thú khi vừa được nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc trên gương mặt nàng. "Thích không?"
"Theo tôi nhớ thì Lưu Lực Phi chị không thích đọc sách." Quỳnh Dư chậm rãi nói.
Cô cúi xuống, bất ngờ hôn nhẹ lên cổ nàng. Mở miệng nhẹ nhàng nói, giọng điệu có vẻ đang vui. "Em còn nhớ?"
Trương Quỳnh Dư lại giữ sự im lặng.
Lực Phi thấy vậy tiếp tục lên tiếng. "Căn phòng này là tôi chuẩn bị cho em. Em thích đọc sách như vậy, tôi nghĩ em sẽ rất thích nơi này."
Trương Quỳnh Dư ánh mắt chuyển động mông lung, ngước mặt lên nhìn cô. Lưu Lực Phi liền cúi xuống hôn nàng, không phải một sự áp đặt mà chỉ là sự dịu dàng cô dành cho nàng. Triền miên mút lấy cánh môi hoa anh đào kia, càn quét mật ngọt từ chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Rất lâu sau, cô mới day dưa luyến tiếc rời khỏi môi nàng. Quỳnh Dư lại nhìn cô chăm chú. Nhìn vào ánh mắt chứa đầy nhu tình của Lưu Lực Phi. Tim nàng lại nhảy nhót lung tung trong lồng ngực. Nàng không hiểu, thực sự không thể hiểu. Nàng lại làm sao vậy.???
"Quỳnh Quỳnh, tôi không thể buông em ra được." Lực Phi giọng khàn khàn nói.
Trong một khắc, Lưu Lực Phi liền ôm lấy nàng, bế nàng lên ngang người trở về phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, dưới ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào hai thân thể đang dính sát vào nhau, ôm siết lấy nhau tạo nên những màn hoan ái kịch liệt trên chiếc giường lớn kiểu Hoàng Gia.
Nhiệt độ trong phòng mỗi lúc một tăng cao, nóng bỏng đến nghẹt thở. Quần áo, từng cái, từng cái một bị ném xuống tấm thảm lông màu trắng dưới sàn.
Thân thể nữ nhân phía dưới lúc đầu còn kháng cự cùng bài xích nhưng về sau lại bị dụ dỗ đến mức mê muội. Bị thân thể nữ nhân phía trên chiếm lấy từng nấc, từng nấc da thịt trên người. Chỉ có thể bị động mà tiếp nhận khoái cảm đang dần dâng lên.
Những nụ hôn mạnh mẽ gieo trên cơ thể trắng nõn mê người tạo nên những dấu vết màu hồng nhạt. Người con gái nằm dưới thân chỉ có thể rên rỉ, nỉ non kêu lên khiến cho nữ nhân phía trên cao hứng càng điên cuồng ra vào. Dẫn dắt nàng từng bước, từng bước đi đến nơi cao ngất của ngọn núi lửa ái tình.
Trong cơn say tình, Lưu Lực Phi giọng đục ngầu tuyên bố bên tai nàng. "Em là của tôi, chỉ duy nhất một mình tôi."
*****************
Sáng hôm sau, Trương Quỳnh Dư thức dậy trên chiếc giường lớn. Ga giường màu trắng nhăn nhúm vì màn hoan ái cuồng dã đêm qua.
Dưới giường, quần áo nằm khắp nơi trên thảm trải.
Thân thể xinh đẹp ngồi dậy, khẽ nắm lấy chăn che khuất cảnh xuân của bản thân và những dấu hôn chằng chịt trên đó. Tâm tình miên man bất định.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên làm nàng giật mình. Lưu Lực Phi không có ở bên cạnh, nhưng bình thường cô vào phòng có bao giờ gõ cửa.
"Ai vậy?" Quỳnh Dư lớn tiếng hỏi.
Cánh cửa tự động mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc tây trang đen trông rất chỉnh tề bước vào. Đi bên cạnh còn có một cô gái trẻ khoảng trừng mười tám tuổi mặc đồ như người hầu.
"Chào buổi sáng, Tiểu Thư. Rất vui lòng được phục vụ. Bắt đầu từ ngày hôm nay, tôi sẽ là Quản Gia mới của ngôi Biệt Thự này. Tên của tôi là Lý Nhã Vân, Tiểu Thư có thể gọi tôi là Quản Gia Lý. Còn đây cũng là một trong những người hầu mới." Người Quản Gia cúi chào nàng, lễ phép giới thiệu.
"Quản Gia mới? Sao tôi không biết?" Quỳnh Dư đưa ánh mắt dò xét nhìn hai người đối diện.
Lý Nhã Vân cung kính đáp. "Thưa, chúng tôi chỉ vừa được Cô Chủ thuê. Sáng sớm hôm nay mới bắt đầu làm việc ở đây. Bắt đầu từ bây giờ Cô Chủ là chủ nhân của chúng tôi."
Quỳnh Dư có chút khó hiểu, nhưng cũng ậm ừ như đã hiểu. "Vậy thì...Lưu Lực Phi đâu?"
"Thưa, Cô Chủ mới sáng sớm đã ra khỏi nhà. Dặn dò chúng tôi phải đánh thức Tiểu Thư dậy, nhắc nhở người ăn sáng đầy đủ. Còn đây là quần áo của Tiểu Thư, người hầu sẽ giúp Tiểu Thư thay đồ, tắm rửa..." Vừa nói bà vừa liếc mắt sang người hầu gái, cô gái liền hiểu ý cầm quần áo bày ra cho nàng xem.
"Quản Gia Lý cứ để quần áo ở đó, tôi sẽ tự mình thay. Tôi không thích ai nhìn thấy cơ thể mình nên hai người lui ra ngoài đi." Quỳnh Dư ngay lập tức cự tuyệt.
Thân thể nàng đầy rẫy những dấu hôn của cô, làm sao có thể để người khác thấy đây.
"Vậy thì được rồi, Tiểu Thư thay đồ xong nhớ mau chóng xuống ăn sáng. Tôi đã cho đầu bếp chuẩn bị nhiều món ngon theo yêu cầu của Cô Chủ cho người. Chúng tôi xin phép đi ra ngoài trước." Bà Quản Gia chu đáo dặn dò nàng rồi mới rời đi cùng với người hầu.
Cánh cửa phòng khép lại, Trương Quỳnh Dư thở dài, bước xuống giường. Cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Không lâu sau, nàng đã bước xuống lầu với ánh mắt ngạc nhiên trước cảnh tượng lạ lẫm đang diễn ra xung quanh. Ngôi Biệt Thự vốn dĩ thường ngày u ám, lạnh lẽo, cô tịch nhưng vừa có nhiều người trong nhà liền có không khí hoàn toàn khác.
Trong căn Biệt Thự rộng lớn, người người ra vào quét dọn, lau chùi. Ngoài sân cũng có người làm vườn đang chăm tỉa tót hoa lá, tưới nước cho cây. Trong căn bếp cũng có mấy người đầu bếp đang thái thịt, thái rau một cách điệu nghệ. Không khí vô cùng bận rộn, khẩn trương nhưng lại rất nhộn nhịp, vui vẻ.
Trương Quỳnh Dư không hiểu, chẳng phải Lưu Lực Phi chính miệng nói cô không thích có nhiều người trong nhà sao?
Vừa thấy nàng xuất hiện ngay đầu cầu thang, mọi người đều lập tức dừng tay, cúi đầu đồng thanh chào nàng.
"Chào buổi sáng, Tiểu Thư!"
"Mọi người cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm đến tôi." Quỳnh Dư nuốt nước bọt đáp. Đám người này còn làm quá hơn người hầu ở nhà nàng.
"Tiểu Thư, mời người ăn sáng." Quản Gia Lý kính cẩn mời nàng, bà nhè nhẹ kéo ghế cho nàng ngồi.
Trương Quỳnh Dư vừa bước vào phòng ăn đã thấy một bàn đầy cao lương mỹ vị được dọn ra. Quỳnh Dư gật đầu một cái rồi ngồi xuống từ từ ăn.
Đang ăn giữa chừng thì Bà Quản Gia lại bước vào báo với nàng. "Tiểu Thư, có khách đến. Nói là muốn gặp Tiểu Thư và đang chờ ở phòng khách."
"Là ai vậy?" Quỳnh Dư buông dao nĩa xuống, ngạc nhiên hỏi.
"Thưa, là mẹ của Cô Chủ." Bà Quản Gia cung kính đáp.
Ngay lập tức, Quỳnh Dư ngạc nhiên đứng bật người dậy khỏi ghế. "Thật sao?"
"Vâng, đúng như vậy."
"Để tôi ra đó." Quỳnh Dư liền nhanh chân bước ra phòng khách.
"Quỳnh Quỳnh" Hà Gia Mỹ vừa nhìn thấy nàng đã đứng dậy vui mừng.
Quỳnh Dư nhanh chóng tiến đến gần cũng không giấu nổi sự vui mừng.
"Quỳnh Quỳnh..."
Bà vươn tay ôm chầm lấy nàng, rồi kéo nàng ngồi xuống ghế sô pha. Bà ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô gái đã thay đổi sau hai năm không gặp mặt. Hà Gia Mỹ cũng đã già đi nhiều nhưng nét đẹp của bà vẫn cứ mặn mà như trước đây.
Quỳnh Dư liền sai người pha trà, rồi ngồi trò chuyện cùng với người phụ nữ bên cạnh.
"Đứa trẻ này, cháu sao lại một lời chào cũng không có đã đi biệt tích hai năm trời, cháu có biết bác đã lo lắng đến mức nào hay không?"
"Cháu xin lỗi, lúc đó đã nói dối bác." Quỳnh Dư thấp giọng nói.
Hà Gia Mỹ chỉ thở dài một cái nhìn nàng. "Bác không trách cháu. Đều là do lỗi của bác, nếu không phải vì bác thì hôn ước của hai đứa sẽ không bị hủy bỏ."
Quỳnh Dư liền lắc đầu. "Không phải lỗi của bác, là do cháu, là cháu tự ý quyết định, là cháu tự ý rời đi."
"Đứa trẻ ngốc, cháu không cần nhận lỗi về mình. Nhưng mà người chịu nhiều đau khổ nhất vẫn chính là Phi Phi. Cháu biết không khi cháu vừa rời đi, Phi Phi hoàn toàn sụp đổ. Nó rất đau khổ, như một người điên tìm đến rượu. Chuyện gì nó cũng không màng đến, suốt ngày chỉ đóng cửa ngồi trong phòng uống rượu, tự dằn vặt bản thân. Nó uống nhiều đến mức phải đưa đi Bệnh Viện cấp cứu để rửa ruột." Hà Gia Mỹ ánh mắt thoáng buồn, kể lại với nàng.
Quỳnh Dư kinh ngạc nhìn bà, ánh mắt chấn động. Trái tim hung hăng như bị đấm một phát. "Cấp cứu...rửa ruột sao?"
Hà Gia Mỹ gật đầu. "Phải, lúc đó, bác đã chạy đến Bệnh Viện khóc lóc, cầu xin, trách mắng nó. Phi Phi vì vậy mới chịu dừng lại. Quỳnh Quỳnh, cháu đối với nó thực sự rất quan trọng, điều này ai cũng có thể nhìn ra."
Trương Quỳnh Dư nghe bà kể mà trái tim run rẩy, đau đớn như muốn thắt lại. Không thể như vậy...Nàng vội vàng lắc đầu, tránh né sang chuyện khác.
"Mấy năm nay bác sống thế nào? Bệnh tình của bác...???"
"Bác sống rất tốt, bệnh tình cũng đã thuyên giảm đi nhiều."
"Sao bác không sống ở đây cùng với Phi Phi?"
"Phi Phi cũng đã ngỏ ý muốn bác dọn về ở chung nhưng bác vẫn thích ở nhà cũ hơn, nên nó cũng đành chiều theo ý bác để bác ở lại nơi cũ, nó cũng đã cho người tu sửa lại căn nhà cho khang trang hơn." Bà cười cười nói.
Quỳnh Dư mỉm cười dịu dàng. "Vậy thì thật tốt.!!!"
"Cháu biết không? Phi Phi hai năm trước sau khi dọn khỏi Lưu Gia, đã đến nhà bác ở. Lưu Hoàng Vương đã tước bỏ toàn bộ quyền thừa kế của nó. Sau đó nó cùng đám bạn lăn lộn vào giới xã hội đen kia, điều này bác cũng biết từ lâu nhưng không cách nào ngăn cản nó được. Đến bây giờ, dù Phi Phi đã trở thành người nắm quyền lực trong tay, nhưng bác chưa bao giờ an tâm về nó. Nó thực sự rất cần một người ở bên cạnh khuyên răn." Hà Gia Mỹ nắm lấy tay nàng ôn tồn nói.
"Quỳnh Quỳnh, người đó chỉ có thể là cháu." Bà lại lên tiếng khẳng định.
Quỳnh Dư khó khăn lắc đầu, cầm lấy tay bà. "Cháu làm sao có thể. Cháu không biết, thực sự không biết nữa. Phi Phi đối với cháu chỉ là muốn trả thù thôi. Vì cháu chọc giận chị ấy rồi tự tiện rời đi, vứt bỏ Phi Phi, động vào lòng tự tôn của chị ấy nên chị ấy bây giờ chỉ là muốn đem cháu ra trả thù cho bản thân. Chính miệng Lực Phi đã nói muốn trừng phạt cháu."
"Đứa trẻ ngốc, một lí do như vậy mà cháu cũng tin sao? Bác biết cháu thông minh, cháu chỉ là đang muốn giấu giếm bản thân, trốn tránh trái tim mình. Là cháu không muốn thừa nhận thôi. Quỳnh Quỳnh cháu còn không hiểu tính tình nó sao? Kiêu ngạo, nóng nảy, cũng giống như cháu không bao giờ chịu nhìn nhận bản thân mình đang muốn gì." Bà cười hiền hòa giải thích.
Trương Quỳnh Dư cắn cắn môi, không trả lời.
"Đừng suy nghĩ lung tung nữa. Thời gian sắp tới cháu hãy tĩnh tâm lại, cảm nhận thử xem trái tim mình muốn gì. Cảm nhận thử xem Phi Phi đối với cháu như thế nào. Có đúng là thực sự tất cả những gì nó làm đối với cháu đều xuất phát từ trả thù không?" Hà Gia Mỹ ôn tồn dạy bảo.
Nếu không phải trả thù thì Lưu Lực Phi đối với nàng là gì? Chẳng lẽ là thứ tình cảm kia sao? Không, không phải...
Trương Quỳnh Dư nàng vốn dĩ không tin vào thứ tình cảm phù phiếm đó. Cho dù có phải tin, nàng cũng không thể tin người như Lưu Lực Phi lại có loại tình cảm đó. Cô lên giường với bao nhiêu phụ nữ, đào hoa biết bao ong bướm. Nói rằng cô thật lòng có tình cảm với nàng còn khó tin hơn cả có thể hái sao trên trời.
Quỳnh Dư cụp mắt, lúc sau mới lưỡng lự gật đầu. "Vâng, cháu biết rồi. Cháu sẽ suy nghĩ lại."
Trương Quỳnh Dư không biết, cái gì cũng không. Bản thân nàng thực sự rất bức rứt, khó chịu lại vô cùng khó xử.
Hà Gia Mỹ mỉm cười hài lòng nhìn nàng, vỗ về bàn tay nàng.
"Vậy thì tốt, cháu chịu suy nghĩ là tốt rồi."
Hai người trò chuyện một lúc lâu sau đó Hà Gia Mỹ muốn quay trở về nhà.
"Bác không ở lại đợi Lực Phi về sao?"
"Không, bác phải về. Bác có hẹn với một người bạn cũ." Bà cười nói.
"Vâng, vậy bác về an toàn. Lần sau, cháu sẽ đến nhà thăm bác." Quỳnh Dư vui vẻ chào tạm biệt người phụ nữ.
"Được rồi, bác về đây."
_______________________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store