6.Bất ngờ
Phạm Thanh Hằng vừa xuống xe, nhìn thấy viện trưởng và toàn bộ bác sĩ, nhân viên của bệnh viện đều đang đứng ở đó, tất cả đều cung kính mà nghênh đón ở cửa bệnh viện. Chị ngớ ra, đến bệnh viện là ý định bộc phát, không hề thông báo cho bất kì ai, tại sao người của bệnh viện lại nghênh đón ngoài cửa.
Khi viện trưởng nhìn thấy chị cũng vô cùng sững sờ , nhưng rất nhanh, ông đã kịp bình tĩnh trở lại, lập tức đến chào hỏi:
-"Tổng giám đốc, chị đích thân đến bệnh viện của chúng tôi là có chỉ thị gì sao?"
Chị nheo hai mắt, xem ra viện trưởng đến là vi một nhân vật lớn nào đó, lạnh lùng mà nở nụ cười:
-"Các người đang nghênh đón ai sao? Lại xếp một hàng dài như vậy!"
Bệnh viện này chính là bệnh viện tư như trực thuộc tập đoàn Phạm Gia, rốt cuộc là ai mà lại khiến họ phải như vậy?
Viện trưởng cung kính trả lời:
-"À, đúng như vậy! Là chủ tịch đến, hiện tại đang ở bên trong!"
Chị ta sững sờ, trong lòng có dự cảm chẳng lành. Sao bà nội lại đến đây? Kiểm tra sức khỏe cũng có thể làm ở nhà, cơ bản không cần phải đến bệnh viện.Lẽ nào...Không thể nào!
-"Bà nội đang ở đâu?" . Chị bước nhanh về phía trước, đi vào bên trong.
-"Chủ tịch đang ở phòng bệnh cao cấp nhất thăm một bệnh nhân!". Viện trưởng lập tức trả lời. Phòng bệnh này chỉ có người chính thống của nhà họ Phạm mới có tư cách bước vào, nói cách khác, chỉ có chủ tịch, cha mẹ của chị, chị và vợ con tương lai mới có tư cách bước vào. Đó chính là địa vị, là chính thống.
-"Nội". Chị đè nén sự tức giận, ánh mắt quét qua người khác, luồng khí mạnh mẽ khiến mọi người không kiềm chế được mà lùi về sau hai bước.
-"Các người đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với chủ tịch"
Giọng nói của chị vô cùng bình tĩnh, mang theo sự uy nghiêm khiến người khác không thể chất vấn. Những con người đó lập tức dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy khỏi, trả lại sự riêng tư cho hai người nắm quyền hành hàng đầu của tập đoàn Phạm Gia.
Bà đưa mắt nhìn đứa cháu gái của mình, đây là đứa mà bà thương yêu nhất cũng là niềm tự hào nhất trong cuộc đời của bà. Từ khi chị tiếp quản chức tổng giám đốc công ty cho đến nay, đã giúp cho giá trị tập đoàn tăng thêm 20% và giúp công ty tiến thêm một vị thế không thể nào đánh bại. Nhưng việc kết hôn thì cứ mãi chậm chạp không chịu quyết định, bà biết từ trước đến giờ, chị chỉ thích con gái thôi, bà cũng chấp nhận dù sao cũng là thế kỷ XXI, vả lại chị tài giỏi như thế này lại phải gả đi, phục vụ cho chồng con thì lại tội, thôi thì kiếm về đây một đứa cháu dâu quản lý tiếp việc trong gia đình cho chị bớt cực.
Thấy cô gái này, bà khá ngạc nhiên vì lần đầu tiên chị lại làm việc như thế trước mặt mọi người, kinh ngạc hơn nữa là thân phận thật sự của cô ấy không phải như bây giờ mà rất xứng đáng với cháu gái của bà . Nếu không tranh thủ cơ hội này sẽ nhanh chóng vụt mất.
Trước mặt người ngoài, chị là một tổng tài mạnh mẽ, kiêu ngạo, Nhưng khi ở trước mặt nội, chị chỉ là một người cháu. Tính cách của chị cũng trở nên ôn hòa hơn.
-"Nội, sao nội lại ở đây? Nếu bà cảm thấy cơ thể không thoải mái, sao không gọi bác sĩ đến nhà? Còn phải chạy đến bệnh viện làm gì? ". Chị chờ đến khi mọi người đi hết, mới dịu dàng mà hỏi.
-"Con bé này, con giở trò gì với bà, đừng tưởng rằng bà không biết! Liên quan đến con cháu đời thứ 4 của nhà họ Phạm" Sự vui mừng trên mặt bà không thể giấu hết được, vô cùng vui vẻ mà nói.
-"Nội, con cháu đời thứ 4 gì chứ? Có phải bà hiểu lầm gì không? Con và NHà còn chưa kết hôn, còn chưa đi bệnh viện thụ thai làm sao có được chứ?" . Chị ngạc nhiên hỏi.
-"Bớt nói nhảm đi với bà đi! Nếu NHà không biết suy nghĩ như vậy, kiên quyết muốn giữ sự nghiệp của mình, vậy thì cứ để cho cô ta theo đuổi là được. Phạm Gia chúng ta sợ gì không tìm được người nào nguyện ý sinh con cho con sao? Huống hồ cô Chi này đây đã hi sinh lần đầu tiên của mình cho con. Bà thấy cô này còn đáng trân trọng hơn cái người tên Hà kia gấp mấy lần."
-"Nội! Không phải bà định cho người phụ nữ bên trong sinh con cho con chứ? Không được, tuyệt đối không thể được". Dự cảm chẳng lành trong lòng chị càng trở nên mạnh mẽ, không kiềm chế được, nhíu mày nói.
Ánh mắt của bà nội trở nên lạnh lùng:
-" Không phải là con muốn chờ Ngọc Hà đó chứ? Thanh Hằng ,con yêu cô ta, nên nhiều năm qua bà cũng không nói gì, nhưng con tự mà nhìn đi, cô ta giữ con bao lâu rồi? Rất nhiều năm rồi, khi nào thì cô ta mới chịu sinh cho con một đứa con? Nhà họ Phạm của chúng ta còn thiếu chút tiền của cô ta sao? Nếu cô ta còn muốn tiếp tục làm người mẫu, vậy thì sau khi sinh con xong cũng có thể tiếp tục làm. Kết quả thì sao đây? Năm nay con đã 30 tuổi rồi, còn có thể chờ bao lâu nữa?"
-"Nhưng con cũng đã đồng ý với bà, năm con 30 tuổi nhất định sẽ kết hôn. NHà kia có gì tốt chứ? Lại có thể làm cho con chờ nó nhiều năm như vậy, tại sao bà phải cần một người phụ nữ như vậy về làm cháu dâu của bà?". Giọng của bà ngày một cao hơn, rõ ràng cũng đang giận dữ.
Hai người ở ngoài tranh cãi lớn tiếng, Cô bên trong mơ màng mà tỉnh dậy. Từ từ mở mắt ra, mọi thứ đều hoàn toàn xa lạ. trang trí tinh xảo, vật dụng sang trọng, Nơi này là đâu?
Vừa rồi hình như có người nhắc đến Hà? Chẳng lẽ là mình mắc bệnh rồi sao, bây giờ lại xuất hiện ảo giác? Rõ ràng là Hà đang ở Hà Nội, sao có thể ở đây được chứ. Cô vừa định bước xuống giường, thì lập tức nghe lời nói từ bên ngoài truyền vào:
-"Phu nhân tỉnh rồi, mau đi chuẩn bị đi!"
Tiếng mở cửa, một gương mặt tinh xảo, dù bà mang theo gió sương của năm tháng, nhưng vẫn không thể nào ngăn được vẻ đẹp độc nhất của bà, phía sau còn có một nhóm bác sĩ và y tá mặc đồng phục bệnh viện đi vào. Cô ngơ ngác, hoàn toàn không biết là đã xảy ra chuyện gì. Cô vừa định xuống giường, thì bà cụ kia liền ngăn lại, trong đáy mắt tràn ngập sự vui vẻ, hài lòng.
-"Để bác sĩ kiểm tra cho con lần nữa nhé! Bây giờ con sắp trở thành người nhà họ Phạm, có việc gì cứ để người khác lo được rồi"
Cô nhìn bà khó hiểu, nói:
-"Xin lỗi, cho con hỏi một chúc, bà là... con sao con lại ở đây?"
-"Bà là chủ tịch tập đoàn Phạm Gia, bà nội của THằng, con tên gì?". Bà mỉm cười, trả lời.
-"Nguyễn Thùy Chi, con tên là Nguyễn Thùy Chi. Chủ tịch, con... con không cố ý, con thật sự không biết...con, con sẽ lập tức quay về công ty làm việc, xin chủ tịch đừng đuổi việc con. Con nhất định sẽ không làm sai nữa!". Cô căng thẳng trả lời.
Bà khẽ giơ một ngón tay lên, ra hiệu cho cô đừng nói nữa. Cô nhìn bà không biết làm gì, (không hiểu ý haizzz đúng là cô bé ngốc, sau này bà nội như ta phải khổ trong việc huấn luyện đây).
-"Con cứ nghỉ ngơi cho tốt, yên tâm, có bà ở đây, không ai dám đuổi việc con. Chỉ cần con sinh ra một đứa bé cho nhà này một cách thuận lợi, bà sẽ không đối xử tệ với con!"
Bà nói xong câu này, nhanh chóng xoay người đi khỏi, để lại cô một mình ngơ ngác ngồi đó. Sinh một đứa bé? Đứa bé ở đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store