Gl Nguoi Va Em Thai Hien
Đến gần tối Hồng Khanh gọi điện thoại cho Phương Anh hỏi em ấy đã đến nơi chưa, giọng Phương Anh nghe có vẻ mệt mỏi khiến cô thật sự lo lắng.- Em mệt lắm à? Mẹ em thế nào rồi?- Em không sao, em đang ở trong bệnh viện với mẹ, cũng may là có bố ở đây.Hồng Khanh thở dài, chắc là em ấy đang mệt lắm, đi đường xa về đến nơi lại phải đến bệnh viện, bầu không khí ở bệnh viện nghĩ thôi cũng khiến cô phát ốm.- Ừm, vậy em chăm sóc cho mẹ đi, có gì rảnh thì gọi cho chị.- Vâng ạ, em chào chị.Phương Anh tắt điện thoại, cầm hộp cháo tiến vào phòng bệnh, mẹ cô đang ngồi trên giường, lưng hơi ngả dựa vào gối phía sau, mắt bà đang nhìn ra phía cửa sổ liền quay lại nhìn cô.- Mẹ.- Con về nhà nghỉ ngơi đi, có bố ở đây là được rồi, lát nữa mẹ bảo bố viết giấy để về nhà.Bà nhìn con gái nói, giọng nói nhẹ nhàng mà cũng có phần lạnh lùng khiến Phương Anh cảm thấy có phần xa cách.- Không được đâu mẹ, hôm nay chắc là không về nhà được, bố nói mẹ phải ở lại viện vì có mũi tiêm đêm. Cô nói rồi đi đến gần giường mẹ ngồi, đặt hộp cháo xuống tủ đầu giường, nhanh chóng mở ra, cháo nóng còn bốc hơi tạo thành một làn sương nhỏ, Phương Anh lấy thìa rồi kéo chiếc bàn ở liền giường đến, đặt hộp cháo lên trước mặt mẹ.- Mẹ ăn tối đi ạ.Bà cầm chiếc thìa được đặt ngay ngắn trước mắt, chậm rãi múc một thìa đưa lên miệng, nuốt một miếng rồi thở dài.- Trường đại học thế nào? Có quen không?Phương Anh nghe mẹ hỏi, vẫn là ngữ điệu nhè nhẹ lạnh lùng ấy, cô cũng quen rồi.- Cũng thích nghi được dần rồi ạ.- Còn nhà ở?- Rất tốt ạ, chị Khanh rất tốt với con.Bà gật đầu, con gái lớn của chị Hồng tên là Khanh nhỉ? Đã lâu rồi không nhìn thấy con bé, không biết lớn lên có giống mẹ không. Bà tự nghĩ trong đầu, người rất mỏi mệt, thật không may bị tai nạn như thế này. Bà cứ như vậy ăn chậm rãi, mãi đến khi hộp cháo gần hết thì không muốn ăn nữa, Phương Anh cũng giúp mẹ dọn đi, trải lại gối cho bà nằm.- Phương Anh về nhà nghỉ ngơi đi, bố ở đây được rồi.- Con về nhà thay đồ rồi lại quay lại, mẹ nghỉ một chút đi.Cô nói rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng, tránh cho mẹ lại bắt về bằng được.Phương Anh đi taxi về nhà, người cô thật sự rất uể oải, ngồi xe một quãng đường xa về nhà rồi loanh quanh trong bệnh viện cả buổi chiều khiến cô như bị rút hết sức lực, cảm thấy người ngợm cũng không được sạch sẽ, cô chỉ muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa thay đồ. Điện thoại của cô hơi rung lên, là tin nhắn của chị Khanh, môi cô bất giác cong lên thành một nụ cười."Chị nhớ Phương Anh."Ai bảo chị ấy nhắn tin cái kiểu này đây? Mình còn chưa xác nhận quan hệ gì với chị ấy mà nhắn tin như với người yêu vậy. Cô cũng nhanh chóng soạn tin nhắn phản hồi. "Chị nhắn tin kiểu này em còn tưởng em là bạn gái chị..."Điện thoại lại rung lên, cô nhanh chóng mở ra."Cũng được mà, coi như chị đang ngỏ lời với em đi, không thấy chị Khanh xinh đẹp à? Em làm bạn gái chị có thiệt đâu."Trời ạ cái chị này, lâu lắm rồi cô không còn nhắn tin cho ai như vậy, thật sự là thú vị, cứ như học sinh cấp ba mới lớn được anh đẹp trai lớp trên nhắn tin tán tỉnh vậy, chỉ khác ở đây là một chị gái xinh đẹp, cực kì xinh đẹp."Trước khi gặp chị em không nghĩ con gái có thể thích con gái đâu, hoặc có thì cũng không phải là em...""Thế bây giờ em nghĩ khác chưa? Chị đảm bảo chị thú vị hơn con trai nhiều."Phương Anh ngẫm nghĩ trong đầu, trước đây hồi còn học trung học trong lớp cô đã từng có trường hợp này rồi, hai bạn nữ trong lớp hẹn hò với nhau, đến lúc lộ ra chuyện bị cả lớp biết có rất nhiều người bàn luận, cô cũng cảm thấy bình thường thôi, thật ra cũng không đến mức nghiêm trọng và chẳng ảnh hưởng đến ai. Sau lần đó cô cũng không để ý nhiều nữa vì bản thân nghĩ rằng mình chỉ hẹn hò với con trai, nhưng gần đây lại gặp trường hợp giống như vậy. Cô gửi lại tin nhắn cho chị."Cái này em kiểm chứng rồi, vậy chị cũng nghĩ em thú vị hả?""Đúng, rất thú vị."Tin nhắn trả lời lại rất nhanh, Phương Anh thầm nghĩ nếu chị Khanh là đàn ông sẽ có nhiều cô gái ngã vào vòng tay chị ấy lắm, lời nói ngon ngọt thế cơ mà.Hai người cứ nhắn tin qua lại như vậy liên tục, cho đến tận khi Phương Anh tắm xong lên giường nằm rồi vẫn nhắn tin, cô cảm thấy nói chuyện qua tin nhắn như thế này dễ thành lời hơn là nói chuyện bên ngoài, dù sao cô cũng không phải đối mặt với chị ấy.Nằm trên giường một lúc Phương Anh lại muốn đến bệnh viện thay bố chăm mẹ, dù sao ông ấy cũng đã làm việc cả ngày rồi, giờ còn thức đêm nữa sẽ mệt mỏi lắm, nghĩ rồi lại dậy thay đồ rồi nhanh chóng bắt taxi quay lại bệnh viện.***Phòng bệnh hơi hé cửa, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ bóng đèn nhà vệ sinh, điện phòng cũng đã tắt hết, cô ghé mắt nhìn qua thì thấy mẹ đang nằm ngủ trên giường, bố cô vẫn ngồi đó im lặng nhìn, không biết ông đã ngồi đó bao nhiêu lâu, bao lâu nay Phương Anh biết bố rất yêu thương mẹ, sự bảo bọc chăm sóc của bố dành cho mẹ nói cho cô biết điều ấy, thế nhưng giữa hai người họ lại như có một bức tường vô hình nào đó chắn ngang, so với sự quan tâm của bố cô thì mẹ cô gần như ngược lại, nhiều khi Phương Anh cảm giác như bao nhiêu năm nay chỉ có bố cô đơn phương yêu mẹ.Ông Đức nghe có tiếng động ở phía cửa liền quay ra nhìn thì ra là con gái đến, ông không nghĩ giờ này nó còn quay lại.Phương Anh nhìn bố, thấy ông ấy đứng dậy, nhẹ nhàng đi ra phía cô, còn nhìn mẹ cô thêm một lần rồi mới khép cửa lại. Hai bố con ngồi ở dãy ghế chờ bên ngoài phòng bệnh.- Không ở nhà còn chạy đến đây à con?- Con muốn đến thôi.Ông nhẹ gật đầu, đứa con gái này ngoan ngoãn nghe lời lại rất quan tâm đến bố mẹ. - Trường lớp thế nào?- Tốt ạ, bố không cần lo gì đâu.- Có cần thêm gì thì gọi điện thoại cho bố.Ông nói, giọng nói trầm khàn ấm áp.- Bố tốt thật đấy.- Bố của con mà.Phương Anh mỉm cười, hơi thở dài.- Con vẫn luôn thắc mắc sao bao lâu nay mẹ cứ lạnh lùng dù bố tốt với mẹ như thế?Ông im lặng, hành lang tối cộng với sự yên tĩnh càng làm không gian như ngưng đọng, có lẽ ban đêm là khoảng thời gian khiến người ta trầm tư nhất, câu hỏi của con gái càng khiến ông phải suy nghĩ.- Một chiếc áo dù ấm đến đâu nhưng nếu không vừa vặn thì cũng không đủ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, vẫn có thể tiếp tục sử dụng, nhưng không thích mà thôi. - Chuyện của người trước khó nói thật.- Sau này Phương Anh lấy ai cũng phải chọn người mình yêu, như thế mới hạnh phúc được. - Con sẽ lấy bố làm tiêu chuẩn.Ông bật cười, xoa xoa đầu con gái.- Nếu con lấy phải người đối xử không tốt với con bố sẽ đánh gãy chân nó.Phương Anh phì cười, đây không phải giọng điệu bố cô hay nói đâu, ông ấy không có dữ dằn như thế.- Bố là bác sĩ đấy, cứu người chứ sao lại đánh người.- Đối xử không tốt với con gái tôi mà là người à?Phương Anh lại càng cười, bố cô thật sự là một người đàn ông rất tốt, mẹ cũng thật may mắn khi lấy được người như bố làm chồng, cô cũng không hiểu sao bà lại không có tình cảm với bố được, dù sao chuyện này cũng khó nói.Cô mở điện thoại xem đã mấy giờ rồi thì lại thấy tin nhắn của chị Khanh từ bao giờ."Ngủ ngon, sớm trở lại với chị, nhớ đi đứng cẩn thận."
(Thật lòng xin lỗi về cú lừa đêm qua nha:))))
(Thật lòng xin lỗi về cú lừa đêm qua nha:))))
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store