ZingTruyen.Store

[GL] Gió Lặng, Mặt Trời Xa - Mặt Trời Nhỏ

Chương 55: Khúc nhạc dưới ánh pha lê

Littlesun_235

"Giữa những chùm đèn pha lê treo cao lấp lánh, ly rượu vừa chạm môi kịp để lại vị cay âm ấm nơi đầu lưỡi, kẻ muốn giữ, người chưa buông."

Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua lớp kính của toà nhà, cửa thang máy vừa mở ra, Thanh Di hơi bất ngờ. Trong khoảng không sáng dịu ấy chị Linh ngồi ở bàn làm việc bên ngoài phòng cô đang cẩn thận lật xem các tập hồ sơ. Sự có mặt của chị vào một buổi sáng được thông báo nghỉ khiến cô hơi khó hiểu, nhưng chỉ trong một thoáng cô nhanh chóng trở lại vẻ điềm nhiên thường thấy, giọng đều đều vang lên không chút biểu cảm:

"Em nhớ là đã thông báo cho mọi người nghỉ buổi sáng rồi mà, sao chị vẫn đến?"

Chị Linh ngẩng đầu, ánh mắt pha chút tinh nghịch, môi cong nhẹ thành một nụ cười.

"Chị đoán em sẽ đến, nên tới trước một chút để tiện sắp xếp lại lịch trình tuần sau. Dù sao cũng còn vài mục cần điều chỉnh thêm."

Ánh mắt cô quét qua mặt bàn của chị, thấy các bản kế hoạch được đánh dấu bằng giấy ghi chú nhỏ gọn gàng. Cô gật đầu nhẹ rồi quay người bước vào văn phòng của mình.

Thanh Di đặt túi xách xuống sô pha rồi bước thẳng về phía bàn làm việc lớn giữa phòng. Cô ngồi xuống, mở máy tính, ánh mắt lướt nhanh qua danh sách email chưa đọc. Tay trái với lấy tập hồ sơ còn dang dở từ hôm trước, ngón tay thon dài lần theo từng trang giấy, còn tay phải cầm lấy cây bút máy, đầu bút đen lướt qua các dòng chú thích như trượt trên mặt hồ tĩnh lặng.

Thế nhưng, đằng sau vẻ ngoài ấy, trong một góc nhỏ không tên của tâm trí, ánh mắt bàng hoàng của Mộc Vy tối qua vẫn hiện lên như một đoạn phim lặp đi lặp lại. Thanh Di siết nhẹ cây bút, mạch máu xanh nhạt hằn lên nơi cổ tay.

Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên bất ngờ, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Thanh Di. Cô hơi nhíu mày, đặt bút xuống và vươn tay nhấc máy. Giọng chị Linh từ đầu dây bên kia vang lên:

"Giám đốc, có người đến tìm em. Cậu ấy tên là Lâm Minh."

"Đưa cậu ấy lên giúp em đi ạ."

"Chị biết rồi."

Cuộc gọi kết thúc, căn phòng trở lại trạng thái yên lặng ban đầu. Thanh Di hơi xoay nhẹ ghế ngồi để quay mặt về phía cửa, tay vẫn lật từng trang giấy, cây bút trong tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn, dáng vẻ ung dung như thể sự hiện diện của người sắp bước vào chẳng khác gì một cơn gió nhẹ ngang qua buổi sáng.

Vài phút sau, Minh bước vào. Trên tay cậu là một hộp giấy màu trắng được thắt dây gọn gàng. Thanh Di không ngẩng đầu. Cô tiếp tục ghi chú vào bản kế hoạch trước mặt, giọng điệu cất lên như một thủ tục xã giao:

"Cậu đến rồi à."

Minh kéo ghế ngồi xuống đối diện. Cậu đặt phần ăn lên bàn, ánh mắt không rời khỏi Thanh Di, nhìn người bạn thân từng rất gần gũi, giờ lại như một phiên bản khác, lạnh lùng và xa cách.

"Ừ, đến thăm cậu đây. Về nước mà lặng lẽ vậy sao? Ẩn thân kỹ thật."

Bàn tay cầm bút dừng lại thoáng chốc nhưng rồi lại tiếp tục lướt đều. Thanh Di không nhìn lên, giọng bình thản đến mức gần như thờ ơ:

"Tớ bận quá. Xin lỗi."

Minh đẩy hộp đồ ăn về phía cô, cười nhẹ:

"Mua cho cậu nè. Không biết cậu ăn sáng chưa nên tớ mua đồ ăn nhẹ à."

Cô liếc nhìn hộp đồ, rồi cẩn thận nhận lấy để sang một bên, không hề có ý định động vào.

"Cảm ơn."

Giữa hai người rơi vào một nhịp im lặng kỳ lạ. Minh đưa mắt nhìn quanh căn phòng, từng chi tiết đều gọn gàng, sáng sủa, hiện đại và đậm chất phương tây. Một bên tủ kính sát tường chứa đầy các chai rượu ngoại cao cấp. Nhãn mác sang trọng in nổi dưới lớp thủy tinh phản chiếu những vệt sáng lấp lánh.

Minh hất mặt về phía tủ, hỏi:

"Cậu sưu tầm rượu à?"

"Không. Mua đại vài chai thôi."

Minh hơi nhướng mày, ánh mắt bất giác dừng lại nơi chiếc gạt tàn sứ đen bóng trên bàn làm việc. Trong lòng gạt tàn còn vương vài vệt tro nhạt màu, những đầu lọc đã cháy dở để lại vết cháy xám. Cậu chưa từng thấy Thanh Di hút thuốc và cũng không nghĩ người như cô lại hút thuốc. Nhưng Minh không nói gì, chỉ lặng lẽ siết nhẹ tay lại dưới bàn.

Một lúc sau, Thanh Di lên tiếng:

"Cậu biết tớ về từ khi nào? Là cậu ấy nói à."

Minh rời mắt khỏi gạt tàn, đưa tay vuốt sống mũi, che đi chút lúng túng:

"Hôm qua Vy nói rằng đã gặp cậu ở một quán bar".

Cô khẽ gật đầu, không biểu lộ cảm xúc gì. Minh nhìn cô, ánh mắt nghiêm túc hơn, ngập ngừng:

"Cậu ấy không hiểu sao cậu về rồi mà lại không tìm cậu ấy. Tớ cũng vậy, nên tớ mới đến tìm cậu. Giữa hai người... có chuyện gì à?"

Câu trả lời bật ra nhẹ tênh, đầy dứt khoát:

"Không có gì cả."

Minh chết lặng một giây, nhưng vẫn không cam lòng. Cậu dựa nhẹ người về phía trước, giọng thấp hơn:

"Vậy cậu quay về chỉ để mở công ty thôi à?"

Thanh Di chậm rãi gập tài liệu trên bàn, ngón tay vuốt thẳng từng mép giấy như đang ép lại những đoạn ký ức cũ trong lòng. Cô đứng dậy, từng bước đi chậm rãi hướng về phía cửa kính sát đất. Nắng sớm hắt nghiêng qua lớp kính, rọi ánh sáng mờ nhạt lên gò má cô, tạo thành những mảng sáng tối đan xen như một lớp mặt nạ vô hình. Cô đứng đó, lưng xoay về phía Minh, ánh mắt hướng ra ngoài thành phố đang chuyển mình.

"Ừ. Tớ về để mở rộng chi nhánh. Chờ mọi thứ vận hành ổn định thì sẽ quay lại Anh."

"À... cuối năm nay, tớ cũng sẽ đính hôn."

Minh ngẩn người. Hai từ cuối vừa buông ra từ Thanh Di đập thẳng vào tai, cậu gần như không tin vào những gì mình nghe thấy. Cậu bật dậy khỏi ghế, giọng cao hơn hẳn, ngập tràn kinh ngạc:

"Cậu nói gì cơ? Đính hôn?"

Thanh Di quay lại gật đầu:

"Ừ. Đính hôn. Cuối năm nay."

Minh lảo đảo lùi một bước, cả thân người như lạc mất trọng tâm. Cậu nhìn người trước mặt, người bạn thân từng lớn lên cùng nhau, từng hiểu rõ đến từng thói quen nhỏ nhặt, giờ lại đứng đó, nói về chuyện trọng đại nhất đời người bằng giọng đều như đang bàn chuyện công việc. Cậu ngập ngừng, khó khăn cất lời:

" Cậu... đính hôn với ai?"

"Con trai bạn mẹ tớ. Chưa từng gặp"

"Cậu chưa từng gặp người ta mà định đính hôn sao? Cậu... cậu thật sự nghiêm túc với chuyện đính hôn này à?"

Thanh Di chẳng vội trả lời. Cô lặng lẽ quay về bàn, kéo ghế ngồi xuống, tựa vào lưng ghế. Ánh mắt cô không nhìn Minh, mà chỉ lặng lẽ dừng lại ở một điểm trên bàn, giọng cất lên chậm rãi:

"Ừ. Nghiêm túc."

Minh vẫn chưa thể tin nổi, cậu tức giận, gắt lên:

"Sao cậu có thể chọn kết hôn với một người cậu chưa từng gặp? Cậu không thấy vô lý à? Cậu thậm chí còn không yêu người đó."

"Tình yêu? Nó quan trọng đến thế sao? Người ta yêu nhau rồi vẫn có thể rời bỏ nhau. Kết hôn vì yêu rồi vẫn ly hôn. Chung sống mấy mươi năm cũng có thể tan vỡ sau một buổi chiều. Cuối cùng cũng chỉ là những mối quan hệ có thời hạn, lừa dối nhau. Vậy thì ở bên ai, kết hôn với ai đâu còn quan trọng nữa." Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt chậm rãi lướt qua mặt cậu, như đang nói một chân lý hiển nhiên.

"Chỉ cần có lợi ích là đủ. Còn tình cảm... nó không phải thứ cần thiết trong cuộc đời tớ nữa."

Minh không nói được gì thêm. Từ sâu trong đáy mắt cậu là một sự bất lực u ám. Cậu nhìn Thanh Di như nhìn một người xa lạ. Giờ phút này, đứng trước mặt cậu không còn là Thanh Di ngày xưa nữa, trước mặt Minh bây giờ là một người phụ nữ trưởng thành, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Vậy còn Vy thì sao?"

Đôi mắt Thanh Di thoáng dao động rồi ngẩng đầu nhìn Minh.

"Đừng nhắc đến cậu ấy nữa."

Giọng nói trầm khàn, không giận dữ, cũng chẳng oán trách, nhưng lại khiến lòng người nghe nhức nhối.

Minh siết chặt tay, các khớp ngón trắng bệch. Đối diện với thái độ dửng dưng kia, cậu không biết phải làm sao cả. Thanh Di khẽ mỉm cười. Nhưng nụ cười ấy không chứa một tia ấm áp nào, lạnh như sứ, nhẹ như khói, và thoảng mùi cay đắng.

"Tớ và Vy chẳng còn liên quan gì đến nhau nữa. Cũng chẳng từng là gì của nhau cả."

Không khí trong phòng như ngưng đọng lại, đặc quánh, khiến từng cái hít thở cũng trở nên nặng nề. Ngoài cửa kính, ánh nắng chiếu nghiêng thành một vệt dài mỏng, lặng lẽ trải xuống nền gạch trắng. Thứ ánh sáng ấy không đủ ấm, cũng không đủ mạnh, chỉ còn là vệt vàng tàn cuối ngày, giống hệt tình cảm giữa cô và nàng bây giờ.

Minh nhìn cô thật lâu, môi mím chặt, rồi một lúc sau mới cất giọng kéo theo một tiếng thở dài nặng trĩu:

"Di... cậu thay đổi rồi."

"Cậu thay đổi đến mức... tớ không còn nhận ra nữa."

Thanh Di không nói gì. Cô chỉ ngồi đó trầm lặng nhìn cậu.

Minh không thể ở lại thêm giây nào nữa. Cậu xoay người, mở cửa bước ra. Cánh cửa văn phòng khép lại sau lưng, nhưng tiếng động ấy như một nhát cắt lạnh băng, xé ngang không gian giữa hai người từng là bạn thân nhất.

Ra đến bãi xe tầng hầm, Minh không vào xe ngay. Cậu đứng cạnh cửa xe của mình, rút điện thoại ra khỏi túi quần, ngón tay lướt nhanh qua danh bạ, dừng lại ở một cái tên quen thuộc. Cậu hít vào một hơi thật sâu rồi bấm nút gọi.

"Minh hả? Cậu gọi tớ có gì không?" Giọng Mộc Vy vang lên nhẹ như sương sớm, vẫn mang vẻ dịu dàng vốn có, nhưng xen vào đó là chút mong ngóng dè dặt.

Minh siết nhẹ chiếc điện thoại trong tay.

"Tớ vừa gặp Di, ở công ty cậu ấy."

Đầu dây bên kia chợt im bặt. Minh nuốt khan, trầm giọng nói:

"Tớ nghĩ... cậu nên biết chuyện này. Di nói... cuối năm nay sẽ đính hôn."

Vài giây trôi qua. Rồi một tiếng động lớn vang lên, Mộc Vy đánh rơi bình nước trong tay. Nhưng thứ thực sự rơi vỡ không phải là thứ trong tay mà là thứ nằm ở lồng ngực nàng. Minh không nghe thấy tiếng khóc, nhưng cậu biết Mộc Vy đang rất đau lòng.

"Xin lỗi..." Cậu thì thầm, lòng ngổn ngang. "Di... Di cậu ấy thay đổi quá rồi. Tớ chưa từng thấy cậu ấy như vậy. Cứ như không còn tin vào bất kỳ điều gì, như thể tất cả đều vô nghĩa với cậu ấy vậy."

Một hơi hít thở sâu vang lên ở đầu dây bên kia. Rồi, Mộc Vy khẽ khàng cất giọng khản đặc như cố kìm nén cảm xúc:

"Không sao. Cảm ơn cậu... Cảm ơn vì đã nói với tớ."

Minh định nói thêm gì đó, nhưng nàng đã nhanh chóng ngắt máy. Trong căn phòng nhỏ, Mộc Vy ngồi sụp bên mép giường, điện thoại rơi xuống sàn lúc nào mà nàng không hay. Đôi vai khẽ run lên, những giọt nước mặn len qua hàng mi, chảy xuống bàn tay đang run lên từng nhịp.

Bốn năm qua nàng đợi một người không lời hứa hẹn. Đợi trong lặng lẽ, đợi bằng tất cả những hồi ức đẹp nhất của một thời đã xa. Có những đêm, nàng tỉnh dậy giữa mộng mị, tự hỏi người ấy có đang sống tốt, có nhớ mình không. Có những lần, đứng giữa đám đông xa lạ, nàng tưởng chừng đã thấy Thanh Di từ phía đối diện, rồi chợt nhận ra đó chỉ là ảo ảnh do tâm trí nàng tạo ra.

Và hôm nay, người ấy thực sự đã trở về. Nhưng không phải để ôm lấy nàng, mà là để... đính hôn với một người khác. Một lời thông báo ngắn ngủi, không kèm theo lời giải thích, chẳng có lấy một lý do. Giống như cả những năm tháng từng có với nhau, phút chốc bị phủi sạch. Nỗi đau dâng lên từng đợt, như sóng ngầm xô vào bờ ngực, khiến nàng gần như nghẹt thở. Đầu óc quay cuồng với hàng trăm câu hỏi mà không một ai có thể trả lời.

Nhưng giữa cơn đau mờ mịt, nơi đáy mắt đẫm nước ấy vẫn le lói một tia sáng mong manh tựa như ánh lửa nhỏ đang cố cựa quậy dưới lớp tro dày. Mộc Vy lau nước mắt, thở chậm một hơi, như cố trấn tĩnh chính mình.

"Di vẫn còn đeo chiếc vòng tay kia. Khi nhìn thấy mình, ánh mắt Di vẫn dao động. Mình không tin... tình cảm ấy đã thật sự chết."

Nàng muốn thử một lần cuối cùng, nếu Thanh Di vẫn còn tình cảm với nàng dù chỉ một chút, nếu tất cả những gì từng có giữa hai người chưa hoàn toàn bị chôn vùi, thì nàng sẽ tìm lại nó. Sẽ một lần hỏi rõ, một lần đối diện, một lần tìm hiểu tất cả những gì đã xảy ra. Nhưng nếu tình yêu ấy đã thực sự cạn, nếu Thanh Di đã buông tay từ lâu, nếu giữa họ chỉ còn là những hồi ức nhạt màu thì... nàng cũng sẽ học cách rút lui. Nàng sẽ rời đi, sẽ chúc phúc cho Thanh Di bằng tất cả phần yêu thương còn lại trong tim mình.

Mộc Vy ngồi trước màn hình máy tính, ánh mắt vẫn còn hoen đỏ sau trận khóc lúc nãy. Chỉ còn khoảng ba tháng nữa trước khi người ấy đeo lên chiếc nhẫn đính hôn với một ai đó. Mộc Vy không cho phép điều đó xảy ra mà không làm rõ mọi chuyện.

Nàng mở hàng loạt trang tra cứu, ngón tay gõ nhanh, tiếng phím lách cách vang lên. Trên hàng loạt các trang đang mở là thông tin về WindSun Capital: tin tức truyền thông, danh sách đối tác, các sự kiện tài chính có sự góp mặt của công ty...

Không dừng lại ở đó, nàng gọi điện cho một người quen cũ là một anh bạn làm phóng viên của một nhà đài, chuyên đưa tin thời sự kinh tế, từng nổi tiếng trong giới vì luôn moi ra được những tin hậu trường từ các thương vụ bạc tỷ và giới chính khách. Giọng nói bên kia còn ngái ngủ nhưng khi nghe đến tên người cần điều tra, anh ta bừng tỉnh. Một tiếng cười ranh mãnh vọng qua loa điện thoại:

"Thanh Di à? Trời ạ, người đẹp đó khó nhằn đấy nha. Ít thông tin, kín tiếng, báo chí mà vớ được một phát là coi như vớ vàng. Em hứng thú với cổ à."

Mộc Vy không cười, không đáp lại sự đùa cợt ấy. Giọng nàng trầm xuống, rõ từng nhịp:

"Anh giúp em với. Em cần toàn bộ lịch trình, các địa điểm, và sự kiện nào cậu ấy sẽ tham dự trong tháng này. Càng chi tiết càng tốt ạ."

Đầu dây bên kia im lặng một giây, rồi ậm ừ, hứa hẹn sẽ gửi thông tin sớm nhất. Đúng một ngày sau, một tập tin đính kèm được gửi đến hòm thư cá nhân. Nàng mở nó ra, từng dòng thông tin hiện lên chi tiết đến đáng kinh ngạc: lịch gặp đối tác, danh sách sự kiện được mời với vai trò khách mời danh dự, những hội thảo tài chính quy mô lớn, và cả buổi tiệc sinh nhật tối nay của con gái quỹ tài chính quốc tế.

Mộc Vy nhíu mày, lướt nhanh qua danh sách khách mời, đó không phải một buổi tiệc sinh nhật thông thường, mà là sân khấu để các thế lực ngầm phô bày vị trí và quyền lực, nơi các nhà đầu tư, chính trị gia và tập đoàn lớn thiết lập quan hệ ngầm sau ánh đèn.

Nàng mở hộp thoại nội bộ của công ty. Đúng như dự đoán, thư mời dự tiệc đã được sếp chuyển cho anh Hoàng, người vốn chuyên đi dự những bữa tiệc xã giao kiểu này. Nàng lập tức mở điện thoại gọi thẳng cho anh ta.

"Anh Hoàng, nghe nói tối nay anh sẽ thay sếp dự tiệc sinh nhật bên quỹ tài chính quốc tế đúng không ạ?"

"À ừ, sếp vừa gửi thư mời sáng nay."

Mộc Vy chậm rãi xoay cây bút trong tay, cười nhẹ:

"Hay để em đi thay anh cho. Anh khỏi mất công một buổi với mấy ông quỹ tài chính khô khan."

Anh Hoàng ngập ngừng, có vẻ không yên tâm lắm:

"Nhưng sếp giao anh đi rồi... Tiệc này toàn "cá mập", em đi một mình anh sợ..."

Mộc Vy ngắt lời, nhẹ nhàng thuyết phục anh:

"Không phải hôm trước anh nói bạn gái anh cằn nhằn về việc anh cứ đi dự tiệc xã giao mà không quan gì đến chị ấy sao? Hôm nay anh cứ dẫn bạn gái đi chơi, dỗ dành chị ấy đi ạ. Còn chuyện dự tiệc, em chịu trách nhiệm. Em đảm bảo về báo cáo hình ảnh, quà cáp chỉn chu, sẽ không để anh bị sếp mắng đâu ạ. "

Một thoáng lặng đi rồi anh Hoàng lúng túng cười:

"Ừm... thôi được. Anh nhường em đấy. Nhưng nhớ giữ thể diện công ty giùm anh đấy nhé."

Nàng cúp máy, ném điện thoại xuống bàn, thở ra một hơi dài đầy mãn nguyện.

"Được rồi, chuẩn bị thôi."

Mộc Vy nhắm mắt, hít sâu, tựa trán lên mu bàn tay lạnh buốt. Một nhịp. Hai nhịp. Rồi đứng dậy, lục tung tủ đồ. Tay nàng lướt qua từng lớp vải, chạm vào lụa, voan, satin, ren, tất cả đều từng được mặc cho những cuộc gặp quan trọng, nhưng chưa bộ nào đủ để đứng cạnh Thanh Di đêm nay. Nàng cần phải thật xinh đẹp và là cơn bão duy nhất có thể khuấy động biển đêm yên ả quanh người ấy.

Cuối cùng, tay nàng dừng ở một góc tủ, một chiếc váy dạ hội trắng tinh, dài chấm sàn, ôm lấy đường cong cơ thể như nước đọng trên cánh hoa. Vai áo rơi nhẹ, để lộ xương quai xanh thanh mảnh, vạt váy xẻ một bên, chỉ vừa đủ để mỗi bước chân là một lời thì thầm gợi mở. Nàng cầm ra, trải lên giường, chạm nhẹ ngón tay vào mép vải mềm ánh mắt như nhìn thấy một đêm không cho phép bản thân lùi bước.

Đôi bông tai được chọn là loại bạc đính đá ánh trăng, rủ xuống như hai giọt sương đọng trên đầu lá. Hộp dây chuyền mở ra, nàng dừng lại trước mặt trời bằng bạc. Thứ ánh sáng mà cô từng tặng cho nàng, bây giờ sẽ tự tay nàng đeo lại.

Nàngmặc váy, để làn tóc xõa tự nhiên, buông nhẹ qua bờ vai trắng. Trong gương, Mộc Vy đứng đó như một bông hoa bọc trong lụa trắng, đẹp đến mức chỉ cần chạm nhẹ, tưởng chừng như sẽ vỡ vụn.

Ở một phía khác của thành phố, Thanh Di tựa người vào thành ghế trong phòng nghỉ riêng, tay khẽ lật chiếc túi trang phục chị Linh mang tới. Bên trong, lụa đen xếp tầng lấp lánh kim tuyến, nhẹ như bóng đêm rắc sao. Chiếc váy này được cắt khéo, phần ngực ôm vừa, phần lưng trần gần hết, chỉ có một sợi dây mảnh vắt chéo như một nhát cắt mong manh ngăn mọi ánh nhìn bước sâu hơn. Khi khoác lên người, cô thoáng nhìn bóng mình phản chiếu trong gương, một bông hoa đêm nở muộn, đẹp đến vô thực nhưng cũng sắc nhọn đến mức chẳng ai dám chạm tay đến.

Chị Linh đứng phía sau, cẩn thận cài cho cô một chuỗi dây chuyền đá, một đôi khuyên tai giọt nước cùng tông, tất cả hòa vào nhau biến Thanh Di thành một dải ngân hà gọn trong đường cong cơ thể. Tiếng chị Linh nhỏ nhẹ sau lưng:
"Tối nay giám đốc Trần cũng tham gia. Là người giữ nút thắt hợp đồng bảo hiểm cho quỹ tài chính quốc tế. Người phụ nữ này không dễ đối phó đâu. Phải thật khéo..."

Cô đáp lời, giọng đều như nước chảy qua khe đá:
"Em biết rồi."

Sau đó chị Linh mở hộp thuốc đưa viên chống đau bao tử và thuốc giải rượu, Thanh Di nuốt xuống không một lời phàn nàn. Vị đắng tan trong cổ họng, nhưng chẳng thể đắng bằng nụ cười cô sẽ phải mang đêm nay.

"Chị ra xe chờ em. Khi nào em xong, chỉ cần gọi cho chị."

"Vâng, chị cứ xuống trước đi. Em không lâu đâu."

Chị Linh khép cửa. Thanh Di liếc nhìn bóng mình lần cuối, hờ hững vuốt lại mái tóc dài xõa sau lưng.

Khi xe lăn bánh, nội thất bên trong tĩnh lặng như một căn buồng kín. Chiếc Mercedes đen sang trọng, ghế da mềm, mùi nước hoa dịu mát trộn với hương giấy tờ tài liệu chị Linh để ở ghế sau. Ánh đèn phố lướt qua cửa kính, vạch bóng sáng trên sống mũi cao thẳng của Thanh Di. Chị Linh khẽ dặn lần cuối, giọng như một bản tường trình trước trận chiến:
"Tối nay em chỉ cần biểu diễn và tiếp cận giám đốc Trần. Những chuyện khác để chị lo."
"Chị sợ sau khi em trình diễn xong sẽ có nhiều người đến tiếp cận em. Nhớ đừng uống quá nhiều, và tuyệt đối đừng lơ đãng, đừng để ai có sơ hở hại em."

Thanh Di khẽ ừ, mắt không rời ngoài ô cửa kính, nơi những dải đèn neon đang chảy như dải ngân hà nhân tạo. Một tiếng thở rất khẽ rơi ra từ đôi môi đỏ, rồi mất hút.

Sảnh tiệc tầng ba của khách sạn quốc tế ngập trong ánh đèn vàng hắt xuống từ những chùm pha lê chạm trổ cầu kỳ. Dàn nhạc giao hưởng chơi bản nhạc nhẹ nhàng như khói. Bàn buffet dài phủ khăn trắng, dãy rượu vang bày tinh tế, xung quanh không có ghế ngồi, chỉ những bàn cocktail cao để ai cũng phải đứng, phải tìm chỗ dựa hoặc là một cánh tay ai đó, hoặc là vài ly rượu liên tục đổi tay.

Mộc Vy đã có mặt từ sớm. Nàng cầm ly rượu sóng sánh ánh hổ phách, đứng dựa nhẹ vào bàn cạnh một gốc cột lớn. Bộ váy trắng ôm sát tỏa ra dưới ánh đèn vàng như ánh trăng vỡ thành giọt sữa. Sợi dây chuyền mặt trời nơi cổ nàng hắt lên cổ và xương quai xanh một vệt bạc. Ánh mắt nàng hướng về cửa chính như một con thú hoang đã chọn mồi, kiên nhẫn, tĩnh lặng, nhưng chỉ chờ một tín hiệu để lao tới.

Một lát sau, cánh cửa bật mở. Tiếng xôn xao nhỏ lan ra như gợn nước. Giữa rừng ánh nhìn, Thanh Di bước vào, một bông hoa đêm rực rỡ, hững hờ thả từng bước như gió thổi trên mặt hồ. Mọi ánh mắt bị hút theo đường cong váy đen ôm sát, phản chiếu kim tuyến như dải ngân hà quấn quanh bóng tối.

Nàng siết nhẹ ly rượu, cảm giác lạnh từ thành ly chạy ngược lên các khớp ngón tay. Ngực nàng khẽ căng lên một nhịp. Tim đập mạnh, ngột ngạt. Giây phút ấy tất cả ánh đèn, dàn nhạc, tiếng cười trong sảnh tiệc đều bị tiếng bước chân Thanh Di nuốt chửng. Nàng đã quen với dáng vẻ trầm tĩnh ấy, đã quen những bộ sơ mi đơn giản, đã quen sự giản dị lạnh lùng của cô.

Nhưng đêm nay, lần đầu tiên nàng thấy cô mặc một chiếc váy hở lưng đầy quyến rũ, bước đi như một dải ngân hà di động. Một Thanh Di rực rỡ, cao quý, và đầy nguy hiểm. Một Thanh Di khiến cả trái tim nàng gục ngã chỉ trong một nhịp thở, một ánh nhìn.

Ngay bên cạnh, mấy cô gái đứng cùng bàn với nàng cũng không rời mắt khỏi cô. Một người khẽ huých tay bạn, giọng gần như thở ra:
"Trời ơi... ai vậy?"

Cô bạn bên cạnh hạ ly rượu xuống, mắt vẫn dính chặt lên bóng lưng Thanh Di:
"Lục Thanh Di. Người sáng lập cũng như là tổng giám đốc của WindSun Capital. Nghe nói mới hai mấy tuổi thôi, à cô ấy cũng đang mở chi nhánh mới về Việt Nam đấy.

"Đẹp vậy... mà còn giỏi thế... trời."

Một cô khác trêu khẽ, giọng rướn lên như cơn gió vuốt cánh tai Mộc Vy:
"Ước gì được người đẹp ấy liếc mắt một cái cũng được. Nghe nói trước giờ toàn từ chối khéo mọi lời mời hẹn hò, không ai cưa nổi..."

"Nhìn cái dáng đó, cái khí chất đó... là biết không dễ lại gần rồi."

Tiếng cười khúc khích lan ra, ly rượu chạm nhau lách cách như mưa rơi trên mặt bàn đá. Mộc Vy không cười, cũng không chen vào. Nàng chỉ lặng lẽ rút ánh mắt khỏi Thanh Di, uống cạn một ngụm rượu, vị đắng len qua môi, tan vào cổ họng mà không sao cuốn trôi được một câu rất khẽ trong lòng:

Người đó... chỉ có thể thuộc về mình nàng.

Thanh Di đưa quà sinh nhật cho nhân viên phụ trách tiếp đón, nhận lại lời cảm ơn bằng chất giọng ngọt. Cô quay người, bắt gặp một bóng người cao lớn, mái tóc vàng óng, đôi mắt xanh sâu như biển bắc. Anh ta cười, đưa tay ra trước:
"Aeris, đã lâu không gặp."

Thanh Di thoáng khựng lại, sau đó khóe môi cong nhẹ, nụ cười công thức dành riêng cho những buổi tiệc xã giao:
"Đã lâu không gặp. Vẫn phong độ như ngày nào, William."

Anh ta cúi đầu, cầm tay cô hơi lâu hơn mức xã giao. Mắt liếc xuống thân hình cô, giọng cợt nhả nhưng vừa đủ kiềm chế để không trở nên suồng sã:
"Em thì càng ngày càng... cuốn hút. Hôm nay định cướp bao nhiêu trái tim đây?"

Thanh Di nhẹ nhàng rút tay ra, ánh mắt như mặt hồ phủ băng:
"Tính chuyện đầu tư tiếp đi, đừng tính chuyện trái tim."

William bật cười, hớp một ngụm vang, ánh mắt vẫn quấn lấy Thanh Di như sợi khói:
"Tất nhiên rồi. Em lúc nào cũng thực tế như thế."

Hai người trao đổi nhanh về dự án tái đầu tư một quỹ châu âu. Từng câu từng chữ cô thốt ra đều sắc như lưỡi dao mỏng. Trong cái sảnh lung linh này, cô như một chiến binh mặc váy lụa, xinh đẹp.

Từ góc bàn, Mộc Vy nhìn thấy tất cả. Nàng siết chặt ly rượu, môi khẽ mím đến trắng bệch. Ánh nhìn của người đàn ông ngoại quốc ấy, ánh mắt cô đón nhận, dù lạnh nhạt vẫn làm ngực nàng bốc lên thứ gì đó chát đắng.

Chỉ vài phút sau, Thanh Di xin phép rời đi, đôi mắt đảo một vòng. Sau đó một tin nhắn hiện lên: "Giám đốc Trần đã vào tiệc, mặc váy satin đỏ rượu, tóc búi cao."

Thanh Di lướt nhìn quanh. Chẳng khó để thấy người phụ nữ ấy giữa sảnh tiệc, chiếc váy đỏ cắt xẻ tinh tế ôm lấy dáng người thon dài, làn da trắng mịn phát sáng dưới đèn pha lê. Cô thoáng bất ngờ khi nhìn đến gương mặt người phụ nữ đó. Đó là Hạ Giang, người mà cô đã tưởng sẽ không bao giờ chạm mặt lần nữa.

Khi ánh mắt Hạ Giang quét qua, cả hai đứng yên một giây như thể cơn gió lạ lướt qua làn lụa mỏng, dựng lên từng sợi gai ký ức. Hạ Giang chớp mắt sau đó nở nụ cười ngay lập tức, đôi môi đỏ như rượu vang, tiếng gọi ngọt đến mức rót thẳng vào xương sống Thanh Di:
"Lâu rồi không gặp... Di à."

Thanh Di hít một hơi rất khẽ, môi cong lên một đường công thức như hàng trăm nụ cười khác đêm nay:
"Đã lâu không gặp...chị Giang."

Hai chiếc ly cụng nhau phát ra tiếng "keng" trong trẻo. Hạ Giang hơi nghiêng người, mùi nước hoa đậm mùi hoa diên vĩ sượt qua vai cô.
"Em bận như vậy, không ngờ cũng có mặt đêm nay."

Thanh Di cụng ly lại, rượu chạm môi nhưng không nuốt:
"Là tiệc quan trọng mà, em không thể vắng."

Hạ Giang nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua cơ thể nóng bỏng của Thanh Di, một tia hứng thú không giấu nổi:
"Bao năm không gặp, em càng ngày càng đẹp và quyến rũ đấy... Em có biết chị đã tiếc thế nào khi để mất một cô gái thú vị như em không?"

Cô khẽ nghiêng ly, môi hé ra một nụ cười nhàn nhạt như một vệt sóng lăn trên mặt hồ, nhưng đôi mắt vẫn phẳng lặng
"Chị nói quá rồi."

Giang nghiêng người sát hơn, hạ giọng như một tiếng gió lành lướt qua vành tai Thanh Di, hơi thở trộn lẫn mùi rượu vang và nước hoa nồng nàn:
"Bây giờ thì sao? Em đã có ai kề bên chưa?

Cô khựng lại đúng nửa giây, rồi cụng ly thêm một lần nữa, rượu sóng sánh vờn quanh miệng ly pha lê:
"Hiện tại thì... em không có ai cả."

Một câu nhẹ tênh, nhưng rơi trúng tai Hạ Giang như một tín hiệu mở đường. Ánh mắt chị lập tức đậm thêm một lớp ý vị, đầu ngón tay khẽ lướt lên vai cô, chỉnh lại một lọn tóc, giọng hạ thấp, như rót mật qua môi:
"Vậy thì tốt. Chị thích thế này hơn, một Thanh Di không thuộc về ai cả."

Từ góc bàn, Mộc Vy chưa từng rời mắt khỏi bóng lưng Thanh Di kể từ giây đầu tiên cô bước vào sảnh tiệc. Mọi người cười nói xung quanh, tiếng ly cụng nhau lanh canh như cơn mưa đá rơi trên mặt bàn thủy tinh. Nhưng nàng chỉ nghe thấy một nhịp, nhịp tim chính mình đang lấn át dàn nhạc giao hưởng trên tầng.

Lúc cô cụng ly với Hạ Giang, nàng thấy rõ nụ cười của chị ta và cái chạm tay hờ trên vai cô tự nhiên như hơi rượu lan xuống cổ họng, bỏng rát. Một đốm lửa xẹt qua đáy mắt nàng. Bàn tay nàng siết ly rượu chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, chất lỏng màu hổ phách dập dềnh suýt tràn ra mép ly.

Hạ Giang. Người mà bốn năm trước Mộc Vy đã biết, ánh mắt đó, thói quen rót mật qua nụ cười đó, nàng không lạ gì. Nhưng Thanh Di... đứng yên cho một kẻ khác chạm vào vai như thế. Một ý nghĩ trần trụi xộc lên như nhát dao:
"Cậu ấy không được phép để ai chạm vào. Cậu ấy chỉ được phép thuộc về mình."

Nàng đặt ly xuống bàn cái cạch, tiếng va chạm nhỏ nhưng đủ để người đứng cạnh giật mình quay sang. Nàng không buồn giải thích, bước thẳng đến bên kia, gót giày cao gõ nhịp sắc lạnh trên sàn đá cẩm thạch như nhịp trống báo hiệu một cơn bão sắp đổ bộ.

Bên kia, Thanh Di vừa cụng ly với Hạ Giang, mắt hờ hững liếc dàn đèn pha lê treo trên trần, ý thức mơ hồ về hơi rượu lan xuống bụng trống rỗng. Ngón tay chị khẽ lướt trên vai cô, hơi thở người phụ nữ ấy đó sát ngay tai. Một tiếng cạch rất khẽ vọng đến bên tai...

Khoảnh khắc ấy, Thanh Di khựng lại. Mùi hương quen thuộc dịu tan giữa bữa tiệc đầy rượu vang hăng nồng. Mắt cô rơi lên hình dáng trắng tinh dưới ánh đèn, sợi dây chuyền mặt trời phản chiếu thành một vệt sáng bám trên da nàng. Nhịp tim Thanh Di lỡ một nhịp, rồi đập mạnh như tiếng gõ cửa trong giấc mơ dài. Trong lòng cô, một câu hỏi khẽ khàng vang lên:
"Tại sao... cậu ấy lại ở đây?"

Mộc Vy khẽ nghiêng đầu, giọng nàng không lớn, âm sắc nhẹ như phủ một lớp nhung lên lưỡi dao:
"Giám đốc Trần, hình như chị đang quên đây là nơi đông người. Có một số động tác, người ngoài nhìn vào... khó tránh hiểu lầm."

Hạ Giang khựng nhẹ cổ tay trong tay nàng, rồi bật cười khẽ, rút tay về nhưng không lùi nửa bước. Đôi mắt đen long lanh đảo qua Thanh Di rồi rơi lại trên gương mặt Mộc Vy:
"Hiểu lầm? Chị và Di chỉ là đối tác bàn công việc, em lo lắng thay cho ai vậy?"

Nàng cong môi, ánh mắt không né, thậm chí còn ngả nhẹ vai, chắn hẳn Thanh Di ra sau lưng mình như che một món đồ quý trước kẻ trộm:
"Tôi chỉ không muốn bất kỳ ai chạm vào... đối tác quan trọng mà công ty tôi đang tìm hiểu hợp tác. Sơ suất, sẽ ảnh hưởng hình ảnh cả đôi bên."

Hạ Giang nhếch môi, một nửa là cười duyên, nửa kia rỏ rỉ mùi thuốc súng:
"Em nói như thể mình đủ quyền can thiệp chuyện của các giám đốc vậy? Chị nghe nói em chỉ là một nhân viên bình thường, đúng không?"

Mộc Vy không hề chớp mắt, gật đầu thản nhiên:
"Vâng. Chỉ là nhân viên. Nhưng những gì thuộc về công ty tôi... tôi luôn biết cách giữ rất chắc."

Câu chữ trôi ra mềm như nhung, nhưng móc câu móc cả vào da thịt người nghe. Một thoáng im lặng, rồi Hạ Giang phá lên cười nhỏ, tiếng cười quện cùng mùi nước hoa diên vĩ, cay đến ngọt:
"Thú vị thật. Chị bắt đầu hiểu vì sao năm xưa Di... lại để em phá vỡ được cái vỏ bọc băng đá đó."

Chị hơi nghiêng người, nửa vai kề sát nàng, ánh mắt vuốt qua mặt nàng rồi nhẹ đặt xuống Thanh Di phía sau như một lời tuyên chiến không phát ra tiếng:
"Nhưng tiếc là... bây giờ Di không còn là cô bé sẵn sàng vì một người như xưa nữa. Và em ấy cũng đang độc thân. Em còn giữ nổi không?"

Nàng nhếch môi cười, lùi một bước tránh xa ngườitrước mặt, mắt rọi thẳng vào mắt Hạ Giang, ánh nhìn bình tĩnh mà sắc lẻm:
"Cảm ơn chị đã nhắc. Tôi cũng muốn thử xem... lần này sẽ như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store