[ GinShin ] ( Đồng Nhân Conan ) Tác giả Hạ Thanh Mộng
Chương 2: Thám tử thu nhỏ và ẩm nấp vào trong bóng tối
Ánh nắng như vàng tan chảy, trải dài mênh mông trên những con đường nhỏ hẹp của hố Beika, khu số 2, nơi sự tĩnh lặng đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng thời gian trôi. Trong không khí tràn ngập hương thơm bánh mì mới ra lò, đó là một loại hơi thở chất phác mà ấm áp, hòa quyện với mùi lá non tươi mát từ những hàng cây ven đường, lại dung nhập với mùi cafe từ tiệm cà phê cách vách bay tới, khiến người ta không khỏi say mê. Mà biểu hiện của Văn phòng Thám tử Mori, phản chiếu lớp gỉ hơi cũ dưới ánh sáng ban mai, tựa như một ông lão đang lặng lẽ kể lại những câu chuyện xưa."Con đi đây!" Giọng nói trong trẻo của Mori Ran tựa như chuông gió giữa thung lũng, mang theo sức sống và sinh lực đặc trưng của buổi sáng sớm, xuyên qua ánh sáng yên tĩnh của buổi sớm mai. Nàng lưu loát mà đeo cặp sách lên vai, mái tóc dài mềm mại vẽ nên một đường cong đen nhánh đường cong theo chuyển động, tỏa sáng lấp lánh. Thiếu nữ khom lưng, mặt mày cong thành trăng non dịu dàng, đôi mắt tràn ngập ánh sáng nhu hòa, nhẹ nhàng vỗ về bóng dáng nhỏ bé cố gắng nhón chân đến then cửa, "Conan-kun, ngoan ngoãn nghe lời ba chị nha, tan học gặp lại!""Dạ! Tạm biệt, chị Ran!" Edogawa Conan ——hay nói đúng hơn là Kudo Shinichi, người đã teo nhỏ lại bằng một học sinh tiểu học lớp một -- ngẩng mặt lên, dùng hết mọi cơ mặt để bài trừ ra một nụ cười rạng rỡ, trong trẻo, nụ cười của một đứa trẻ bảy tuổi. Thanh âm là cố tình cất cao và mềm mại. Sâu thẳm trong đôi mắt xanh biếc là một vẻ nặng nề và mờ mịt được lắng đọng lại hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài non nớt này, như thể đang che giấu một vực thẳm vô tận. Cặp kính gọng đen dày cộp trên sống mũi trông như một chiếc mặt nạ ngụy trang.Cánh cửa từ từ khép lại sau lưng cậu, tiếng "lách cách" quen thuộc mà xa xăm của nó chặn đứng hình bóng thanh xuân dào dạt của Ran. Ngay lập tức, vẻ ngây thơ được xây dựng tỉ mỉ trên khuôn mặt Conan sụp đổ, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi sâu sắc và cảm giác khuất nhục không thể vứt đi được. Cậu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi chân đang xỏ đôi giày thể thao trẻ con rõ ràng là nhỏ hơn chân mình vài cỡ. Chúng từng là điểm tựa vững chắc cho hành trình xuyên qua thế giới ngầm, hành trình tìm kiếm chân tướng của cậu, nhưng giờ đây chúng dường như quá nhỏ yếu và bất lực. Hai nắm đấm siết chặt bên đùi của cậu khẽ run lên, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng sức quá lớn.Teo nhỏ. Sự thật này như một tảng đá lớn đập mạnh vào tim Conan, khiến cậu nghẹt thở.Đêm đó thật là kinh hoàng. Người đàn ông tên Gin kia, viên con nhộng đỏ trắng đan xen ấy, còn thứ whisky lạnh băng đến xướng đang thiêu đốt cổ họng trong cổ họng cậu. Trước khi bất tỉnh, điều cuối cùng cậu nhìn thấy là động tác vân vê đầu ngón tay mang cảm giác chuyên chú của đối phương, như thể đang đùa giỡn với một sinh mạng yếu ớt. Tất cả như một cơn ác mộng, chân thật và tàn khốc mà tồn tại. Không phải ác mộng, mà là hiện thực cậu không thể trốn tránh."Này! Tiểu quỷ! Mày đang ngẩn người gì thế?" Một tiếng quát lớn đầy thô lỗ, như tiếng sấm vang lên bên tai Conan, kéo cậu ra khỏi từ trong hồi ức thống khổ kia. Mori Kogoro tóc tai bù xù cùng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ vì say rượu, ăn mặc áo ngủ nhăn dúm dó, lê dép lê từ phòng trong đi ra. Bộ dạng kia trông như một gã vô gia cư vừa chui ra từ bãi rác. Một tay ông bác ném thẳng lon bia rỗng vào thùng rác trong góc. Một tiếng "Phanh" kia có lẽ là điểm nhấn duy nhất trong ngày. Sau đó, ông bác theo thói quen mà dùng ngón tay chọc mạnh vào đầu Conan, lực đạo không nhỏ, khiến cậu lảo đảo suýt nữa té ngã. "Dọn bàn đi nhanh đi! Báo chất đống cả núi! Nhìn thôi cũng thấy phiền!" Mori Kogoro ngáp dài, mùi rượu cũ xộc vào mũi, như là từ thùng rượu tràn ra mùi chua khiến người khác buồn nôn."Vâng! Bác Mori!" Conan lập tức trở lại với hình thức "cậu học sinh ngoan ngoãn". Thanh âm thanh thúy và vang dội, tựa như chim sơn ca hót vang, tay chân lanh lẹ mà trèo lên chiếc ghế dựa hơi cao so với mình và bắt đầu xem qua những tờ báo và tạp chí nằm rải rác trên chiếc bàn. Đầu ngón tay cậu lướt qua dòng đưa tin mơ hồ "Cái chết của người đàn ông không rõ danh tính tại Tropical Land" trên mục xã hội. Những dòng chữ ấy như ngọn lửa thiêu đốt đôi mắt cậu, trái tim giống bị một bàn tay lạnh giá bóp nghẹt, cơn đau đớn bóp nghẹt đến làm cậu không thể hô hấp. Cậu buộc mình phải dời tầm mắt sang chỗ khác, dùng sức đè cho bằng chồng báo báo chí kia, phảng phất như vậy mới có thể dập tắt nỗi bất an đang dâng trào trong lòng.Đây chính là sinh hoạt của cậu hiện tại. Sống nhờ trong ngôi nhà của thanh mai trúc mã, ngày xưa là đối tượng thầm mếm ( tuy rằng hiện tại thành người giám hộ ) cùng tiếng quát mắng, với cái tên tự đặt "Edogawa Conan" và sắm vai một cậu học sinh tiểu học ngây thơ vô tri. Mà cái tên ác ma đã đưa cậu đến bước đường này, giờ phút này đang ở nơi nào? Liệu hắn có còn lẩn khuất đâu đó trong góc tối, như một con rắn độc tìm kiếm dấu vết của "Kudo Shinichi"? Liệu các thành viên của Tổ chức Áo đen có đang ẩn núp trong bóng tối, truy lùng " vật thí nghiệm chưa hoàn thành" là cậu sao?Cảm giác khuất nhục như dây leo quấn quanh trái tim cậu, ngày càng siết chặt, phảng phất muốn bóp nghẹt cậu đến hít thở không thông. Cậu hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào. Cậu không thể hoảng loạn. Điều quan trọng nhất bây giờ là che giấu bản thân, sống sót, sau đó...... tìm được thuốc giải, vạch trần Tổ chức đồ đen, đưa chúng ra trước công lý, và phơi bày sự thật cho thế giới!Lớp B-1 trường Tiểu học Teitan, lúc này đang đắm chìm trong tiếng ồn ào náo nhiệt, như một chiếc hộp nhỏ tràn đầy năng lượng, không thể chứa nổi tiếng trò chuyện ríu rít ầm ĩ của bọn trẻ, giống một đàn chim sẻ ríu rít tràn đầy năng lượng, thật náo nhiệt. Bụi phấn lơ lửng trong những tia nắng, như những chú yêu tinh nhỏ bé đang nhảy múa giữa không trung."Conan! Conan!" Một cô bé đeo nơ con bướm màu hồng, khuôn mặt mượt mà giống quả táo —— Yoshida Ayumi, nhảy chân sáo đến bàn của Conan. Đôi mắt cô bé to tròn mà sáng ngời, lập loè niềm hưng phấn và phấn khích. Đôi mắt to tròn của cô bé nhấp nháy như thể đang che giấu cả những vì sao và biển cả mênh mông, "Cậu nhìn này! Đây là huy hiệu thám tử mới của mình! Có phải nhìn rất ngầu không?" Cô bé giơ lên một huy hiệu nhựa có họa tiết kính lúp như thể đang tặng một báu vật, lắc nó dưới ánh nắng mặt trời. Huy hiệu kia trông đặc biệt bắt mắt dưới ánh nắng."Chậc, cái đồ này có tác dụng gì chứ!" Kojima Genta, một cậu bé có cái đầu tròn, hình thể rõ ràng là lực lưỡng hơn hẳn bạn bè cùng trang lứa bên cạnh, lập tức chen lại đây. Cậu bé bĩu môi khinh thường, trong ánh mắt tràn đầy khinh miệt, như thể chiếc huy hiệu kia chỉ là một món đồ trang trí vô dụng. Cậu bé giơ cánh tay của mình lên như là khoe khoang, cơ bắp hơi hơi phồng lên dưới ánh mặt trời, "Một thám tử thực thụ cần có sức mạnh như tớ vậy! Đúng không, Conan?" Cậu bé vỗ mạnh vào bả vai của Conan, hoàn toàn không chú ý tới thân hình nhỏ bé của Conan suýt nữa thì ngã khỏi ghế vì sức mạnh khủng khiếp của mình."Genta! Cậu nhẹ một chút!" Ayumi hét lên một cách đầy bất mãn, hai tay chống nạnh, khuôn mặt tròn tròn nhỏ phồng đến đỏ bừng, trong mắt tràn đầy phẫn nộ."Tuy nhiên," Tsuburaya Mitsuhiko mang kính đen, trông hiền lành đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt sau tròng kính lộ rõ vẻ nghiêm túc, "Ngày hôm qua, khi Conan tìm thấy chiếc trâm cài tóc bị mất của Ayumi ở công viên, cậu ấy đã suy luận rất lợi hại! Cậu ấy lập tức chỉ ra rằng nó bị kẹt trong khe hở của xích đu!" Cậu bé nhìn Conan với vẻ mặt mang theo sự bội phục từ tận đáy lòng, phảng phất như đang nhìn một vị anh hùng.Conan ngồi trên ghế, cảm nhận sức nặng còn sót lại từ cái nắm tay của Genta trên vai mình. Cậu lắng nghe cuộc tranh luận của Ayumi và Mitsuhiko, cảm thấy một cơn đau đầu như thể có vô số mũi kim nhỏ đang châm chích vào đầu. Cậu xả ra một nụ cười cứng đờ, chỉnh lại cặp kính nặng trịch, tròng kính dày đến nỗi dường như áp sụp cái mũi của cậu: "Ồ, thì... chỉ là may mắn thôi." Thanh âm nỗ lực duy trì chất giọng mềm mại như trẻ con, nhưng đằng sau cặp kính lại xẹt qua một tia bất đắc dĩ cùng sự xa cách thoáng qua đôi mắt xanh của cậu. Vị thám tử lừng danh đã phá biết bao vụ án trong nước, giờ đây chỉ còn lại niềm ngưỡng mộ của học sinh tiểu học bằng cách tìm ra những chiếc kẹp tóc. Sự chênh lệch này còn chua xót hơn cả việc nuốt phải APTX-4869. Trái tim từng cháy bỏng vì chân tướng, hiện giờ lại dường như lạc lõng giữa sân trường nhỏ bé này.Trên bục giảng, cô giáo chủ nhiệm Kobayashi Sumiko hắng giọng và bắt đầu giải thích phép cộng trừ đơn giản. Một tay Conan chống cằm, ánh mắt phóng ra ngoài cửa sổ, một nhóm học sinh đang đuổi theo một quả bóng đá trên sân thể dục. Tiếng cười vui vẻ và những bóng người chạy nhảy dường như ở một thế giới khác. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, cỏ xanh mơn mởn và tràn đầy sức sống, tất cả những điều này bị ngăn cách với cậu bởi một lớp kính dày, không thể chạm đến. Suy nghĩ của cậu không chịu khống chế mà trôi dạt đến con đường hầm tràn ngập dầu máy cùng mùi máu tươi lạnh băng, đôi mắt xanh lục đậm kia không hề có độ ấm kia dường như lóe lên một tia sáng tà ác trong bóng tối, còn có động tác vân vê đầu ngón tay của đối phương lệnh người sởn tóc gáy kia. Những cảnh tượng đó, như những bóng ma, vẫn còn đọng lại trong lòng cậu.Đúng lúc này, ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng động chói tai cùng tiếng đồ vật rơi xuống, ngay sau đó là tiếng phụ nữ thét chói tai và gào khóc: "Bắt lấy tên trộm! Ví tiền của ta! Ngăn hắn lại!" Thanh âm kia tràn đầy hoảng sợ cùng bất lực, phảng phất một tia chớp, cắt qua sự yên tĩnh của lớp học.Trong phòng học nháy mắt an tĩnh lại, tất cả học sinh đều tò mò duỗi dài cổ lên như một đàn chim nhỏ giật mình, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng tò mò. Cô Kobayashi bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bừng tỉnh khỏi thế giới bụi phấn, lập tức lao ra khỏi phòng học, muốn đi xem xét là chuyện gì đang xảy ra.Cơ hồ là phản xạ có điều kiện, cơ thể Conan chuyển động nhanh hơn cả não. Cậu đột nhiên bật dậy khỏi ghế, như một mũi tên được bắn ra khỏi cung. Dưới ánh mắt kinh ngạc của giáo viên và các bạn cùng lớp, thân hình nhỏ bé của cậu nhanh nhẹn lao ra khỏi cửa lớp học, như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó thúc đẩy.Hành lang một mảnh hỗn loạn. Một chàng trai trẻ hoảng loạn, mặc áo hoodie, nghiêng ngả lảo đảo mà đẩy chiếc xe đẩy vệ sinh chắn đường. Tay cầm chiếc ví nữ màu hồng, anh ta chạy như điên về phía cầu thang, tiếng bước chân dồn dập kia như đang gõ vào thần kinh của mỗi người. Một cô gái trẻ mặc vest công sở, trang điểm nhẹ nhàng vội vã đuổi theo, đôi giày cao gót gõ lộp cộp xuống sàn tạo, như đang diễn tấu một chương nhạc vội vã, điên cuồng.Ánh mắt Conan lóe lên, đại não như một cỗ máy tinh vi nháy mắt vận chuyển chính xác, nhanh chóng xử lý hàng loạt thông tin. Con đường chạy trốn của đối phương, những nơi có khả năng ẩn náu, môi trường xung quanh dụng có thể lợi dụng...... những mảnh thông tin vụn vặt nhanh chóng được ghép lại trong tâm trí cậu, tạo thành một "bản đồ tác chiến" rõ ràng. Không chút do dự, cậu rẽ vào một lối đi hẹp dẫn đến phòng tập thể dục. Lối đi nhỏ hẹp, chất đống một ít bàn ghế bỏ đi, không khí dày đặc bụi bặm, trông đặc biệt cũ nát. Nhưng mà, vóc dáng thấp bé của Conan lại thành ưu thế. Cậu như một chú mèo linh hoạt, luồn lách giữa những món đồ trong phòng, len lỏi qua "mê cung" lộn xộn này, đi theo một lối tắt mà kẻ địch không bao giờ tưởng tượng ra.Vài giây sau, khi tên trộm đang thở hổn hển đẩy cửa thoát hiểm cầu thang ra và tự do đang ở ngay trước mắt, một bóng người thấp bé màu xanh lam lặng yên không một tiếng động đứng dậy từ bóng tối dưới chân cầu thang như một bóng ma, vừa lúc chắn đường trước mặt hắn. Thân ảnh kia dưới ánh mặt trời có vẻ phá lệ kiên định.Tên ăn trộm đột nhiên dừng lại bước chân, nhìn thấy đó là một học sinh tiểu học. Vẻ mặt hắn ta lập tức hiện ra một tia hung ác, trong mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng tàn nhẫn: "Cút ngay! Xú tiểu quỷ!" Hắn duỗi tay ra muốn đẩy Conan, động tác vừa thô bạo vừa nhanh nhẹn.Conan không lùi mà tiến tới. Ngay khi cánh tay đối phương vừa vươn ra, cậu đột nhiên hạ thấp người, lợi dụng quán tính của đối phương, dùng bả vai nhỏ bé của mình tinh chuẩn mà đánh trúng vào đầu gối yếu ớt của đối phương! Cú va chạm này mang theo một sức mạnh không thể khinh thường, là sự kết hợp giữa trí tuệ và dũng khí."Ách a!" Tên ăn trộm đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy đầu gối một trận đau nhức tê mỏi, cả người mất đi cân bằng, chật vật ngã về phía trước. Chiếc ví trong tay hắn văng ra khỏi tay, vẽ nên một đường cong uyển chuyển trên không trung.Cũng không thèm nhìn đến tên ăn trộm đang té ngã, Conan nhảy vọt tới và nhanh chóng chộp lấy chiếc ví hồng. Động tác sạch sẽ lưu loát, mang theo một loại uyển chuyển cùng lão luyện không tương xứng với vóc dáng của một đứa trẻ, đó là một loại trải qua vô số mưa gió lắng đọng lại. Cậu phủi lớp bụi không tồn tại trên chiếc ví và ngẩng đầu ngước nhìn chủ nhân của cái ví đang hoảng hốt đuổi theo mình. Khuôn mặt cậu chuyển sang nụ cười thẹn thùng gãi đúng chỗ ngứa, của một đứa trẻ tìm được vật bị đánh cắp: "Dì ơi, đây có phải là ví của dì không?" Nụ cười ấy ấm áp và rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân."Đúng vậy! Cảm ơn cháu nhiều lắm, anh bạn nhỏ!" Cô gái trẻ vô cùng ngạc nhiên. Cô cầm lấy ví và liên tục cảm ơn, nước mắt lưng tròng.Cô Kobayashi và bảo vệ nghe tin vội vã chạy đến khống chế tên trộm vẫn còn đang rên rỉ dưới đất. Các thầy cô nhìn Conan với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tán thưởng, như thể đang nhìn một anh hùng nhỏ."Conan-kun, cậu quá tuyệt vời!" Ayumi vỗ tay phấn khích, trong mắt tràn đầy sùng bái."Thật là lợi hại! Cứ như thám tử thực thụ vậy!" Genta và Mitsuhiko cũng thở hổn hển chạy theo, reo hò và nhảy nhót quanh Conan. Tiếng reo hò dường như đang ăn mừng một chiến thắng vang dội.Bị bao quanh bởi đám đông, Conan cảm nhận được đủ loại ánh mắt đổ dồn về phía mình —— lời khen ngợi của thầy cô giáo, sự sùng bái của các bạn cùng lớp và sự cảm kích của chủ nhân chiếc ví. Cậu phối hợp mà cười, gãi đầu và nói những lời khiêm tốn như "Không có gì", "Chỉ là trùng hợp thôi", vẻ mặt toát lên vẻ ngây thơ chất phác như trẻ con. Nhưng mà, ngay khi cậu đẩy cặp kính to bản lên, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu từ tròng kính đã che khuất hoàn toàn ánh nhìn sắc bén lóe lên sâu thẳm trong đôi mắt. Ánh mắt ấy thuộc về Kudo Shinichi, sự sắc bén và quyết đoán của một thám tử trưởng thành.Trong thời khắc ồn ào, huyên náo tràn ngập lời khen ngợi này, một cổ hàn ý lạnh băng không hề có dấu hiệu trước mà lặng yên bò theo theo xương sống cậu, như một con rắn băng, chậm rãi bò dọc theo sống lưng cậu. Đôi mắt ấy không phải hơi lạnh từ máy điều hòa, mà là cảm giác sởn tóc gáy theo bản năng khi bị rắn độc theo dõi.Nụ cười của Conan đông cứng lại, cơ bắp toàn thân nháy mắt căng thẳng, như dây cung căng hết cỡ, sẵn sàng đứt bất cứ lúc nào. Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén giống như đèn pha quét về phía hành lang phiến cửa sổ lớn sát đất cuối hành lang. Bên kia cửa sổ là sân chơi rợp bóng cây của trường Tiểu học Teitan, ánh mặt trời chiếu vào sân thể dục, tiếng cười trẻ con cười vui quanh quẩn ở trong không khí. Xa hơn nữa, những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau của khu phố Beika lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ, tựa như một đại dương nhộn nhịp.Nhưng mà, trên rìa mái của một tòa nhà thương mại màu xám bên kia đường, một cái chấm cực kỳ nhỏ bé gần như dung nhập bóng ma của lan can bê tông, nhấp nháy trong ánh nắng chói chang giữa trưa. Tia sáng nhỏ bé ấy lập lòe, mỏng manh nhưng lại chói mắt, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Conan.Phản quang? Ống ngắm bắn tỉa?Trái tim Conan đập thình thịch điên cuồng trong lồng ngực, cơ hồ muốn đâm gãy xương sườn. Máu trong người cậu như đông cứng lại ngay lập tức, và một luồng lạnh buốt dâng lên trong người. Cậu gắt gao mà nhìn chằm chằm về phương hướng kia, đồng tử kịch liệt co rút vì nỗi khiếp sợ. Ánh nắng tươi sáng, sân thượng không có một bóng người, phảng phất tia sáng lóe lên vừa rồi kia loang loáng chỉ là ảo giác.Nhưng cái loại cảm giác này...... Cái loại cảm giác lưng như kim chích, lạnh băng đến xương như bị theo dõi...... Quá quen thuộc!Gin!Hắn ở chỗ này? Hắn đang nhìn ư?! Theo dõi Trường Tiểu học Teitan? Theo dõi... chính mình ư?!"Conan? Cậu sao vậy? Trông cậu xanh xao quá." Giọng nói lo lắng của Ayumi vang lên bên tai cậu. Bàn tay nhỏ của cô bé nhẹ nhàng kéo tay áo cậu, thanh âm kia tràn đầy quan tâm.Conan đột nhiên lấy lại tinh thần, mạnh mẽ kìm nén cảm xúc hỗn loạn xuống. Cậu hít một hơi thật sâu, để biểu tình của mình khôi phục như thường. Cậu cúi đầu, rồi khi lại ngẩng mặt lên đã mang theo một chút hoang mang cùng thiên chân. Cậu chỉ tay lên bầu trời trong xanh ngoài cửa sổ và nói: "À... Không có gì đâu. Chỉ là vừa rồi hình như tớ nhìn thấy một con chim rất kỳ quái bay qua. Lông bạc của nó sáng lấp lánh!" Giọng cậu nhẹ nhàng mà hoạt bát, như thể nỗi sợ hãi vừa rồi chưa từng tồn tại."Chim bạc? Nó ở đâu? Nó ở đâu?" Genta và Mitsuhiko ngay lập tức bị hấp dẫn lực chú ý, chen chúc đến cửa sổ để nhìn ra ngoài, đôi mắt tò mò kia như thể đang tìm kiếm kho báu.Conan đứng ở tại chỗ, tùy ý để Ayumi kéo tay áo mình. Cơ thể nhỏ bé của cậu cảm thấy lạnh buốt giữa hành lang sáng sủa, ấm áp của trường Tiểu học Teitan. Cậu đẩy mắt kính lên, đôi mắt kính dày cộp một lần nữa che khuất sóng to gió lớn đang cuồn cuộn.Đó không phải ảo giác. Ánh mắt Gin, tựa như một gông xiềng vô hình, sớm đã xuyên thấu cuộc sống thường nhật tưởng chừng như yên bình này. Ngay từ đầu, cuộc sống mới của cậu đã bị bao phủ bởi cái bóng lạnh lẽo, to lớn của người đàn ông tóc bạc kia. Trò chơi thám tử vẫn chưa kết thúc; nó chỉ đơn giản là chuyển sang một sân khấu nhỏ hơn, mà gã thợ săn vẫn chưa bao giờ rời đi. Con quỷ nguy hiểm ẩn núp trong bóng tối, luôn sẵn sàng mang đến những thử thách và nguy cơ mới cho Conan. Mà Conan, chàng thám tử tí hon, sẽ tự bảo vệ mình, khám phá sự thật và cứu những người khác như thế nào trong trò chơi nguy hiểm này đây?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store