Ginshi The Dream
Trên người Shiho có một mùi gì đó rất thơm, đó là điều Gin mới nhận ra dạo gần đây. Thường thường, hắn sẽ không quá để tâm đến những điều đó, ấy vậy mà tiếp xúc nhiều nên thành ra lại thấy khang khác. Gin không thể định hình rõ lần đầu tiên gặp mặt Shiho có mùi như thế nào, mà thực chất hắn cũng chỉ muốn vứt phăng đi khoảnh khắc đại họa ấy.
- Nhóc mới xịt nước hoa đấy à? Shiho ngạc nhiên, ngây người nhìn Gin. Chắc hẳn cô bé phải bất ngờ lắm khi gã đàn ông lạnh lùng ấy đột ngột lại quan tâm tới mình. Như một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào tim, em nở nụ cười hạnh phúc rồi gật đầu. - Chú thấy có hợp với em không?- Chịu, chả biết. Gin đáp. Hắn đã quen với cái nhà trọ bẩn thỉu loang lổ những vết nhơ kia nên cũng chẳng dễ gì để thích nghi với một thứ mùi gì đó dễ chịu hơn thế. Mặt khác, xung quanh Shiho giờ đây như được bao quanh bởi một rừng hồng thơm ngát, thoang thoảng đâu đó chút yên bình của không khí vào một buổi sáng ban mai, vậy nên bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên êm ái.Cũng muốn khen cô nhóc đôi chút nhưng dẫu sao mục đích của Gin khi sinh ra là điều gì đó cao cả hơn thế, thành thử đành bỏ mặc lại người con gái ấy líu lo một mình như mọi khi. Shiho vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui vẻ khi được người ấy quan tâm, vậy nên tung tăng bước đi trên con đường về nhà. Lâu lắm rồi, hai người mới có thể thoát khỏi đống bộn bề đến từ cuộc sống cá nhân mà dành thời gian thành thơi cạnh nhau đến vậy. - Chú này, nếu từ nay em mãi chỉ xịt một loại nước hoa thôi thì sao?- Chả sao. Hụt hẫng trước lời đáp cộc lốc của Gin, Shiho chắc mẩm bản thân phải kiên nhẫn lắm mới có thể nói chuyện với một kẻ phũ phàng đến thế. Em đột ngột quay phắt lại, nhào đến ôm đối phương khiến hắn còn không kịp phản ứng. Cô bé nở nụ cười tinh nghịch mặc cho Gin cố nhấc em ra như mọi khi, khi mà giờ đây cả em và hắn đã quá quen với cuộc vật lộn đến đổ mồ hôi hột này. Em tin, việc tiếp xúc ở khoảng cách gần trong như thế sẽ khiến mùi nước hoa ám lên quần áo gã, để rồi in cả phút giây này vào tiềm thức đối phương. "Vậy mà khuôn mặt chú vẫn không thay đổi, đúng là đồ khó ưa."Shiho nghĩ vậy mà chẳng nhận ra tâm trí của kẻ kia đã thay đổi đi ít nhiều. Hình ảnh cô nhóc tinh nghịch ngày đó đã in sâu vào tiềm thức Gin mãi về sau, khi xung quanh được bao bọc bởi một mùi hương dịu nhẹ. Dần bỏ cuộc trong việc cố gắng gỡ đứa nhóc đang bám dính lấy mình, hắn nhẹ xoa đầu em mà chẳng nói chẳng rằng. Ấy thế nhưng hành động nhỏ bé ấy lại đủ để khiến thế giới quan của Shiho ngập tràn trong hạnh phúc và tình yêu thương. Bởi em hiểu rằng đó là cách mà Gin dùng thay cho những lời khen, là khi hắn đang trân trọng khoảnh khắc bên cạnh đứa trẻ ấy, tựa như một ông anh trai cưng nựng con trẻ, hay một thứ gì đó thậm chí còn hơn cả thế. Dù gì thì Gin vẫn không phải một người có thói quen bày tỏ cảm xúc thật sự, thế nên chỉ nhiêu đây thôi cũng là đủ để Shiho thấy ấm lòng rồi. Tung tăng bước về căn nhà giờ đã không còn lạnh lẽo bởi sự thiếu vắng tình thương, Shiho cảm tưởng được sự quan tâm thầm lặng mà Gin dành cho mình đã phần nào bù đắp được khoảng trống mà chị Akemi để lại trong tim. Phải rồi, chị gái cô lúc nào cũng bận rộn mà nhỉ?Chợt, Shiho cảm thấy tủi thân quá. Dù là mọi thứ đã dần ổn hơn nhưng em vẫn muốn có chị ở bên mình, lúc đó nhất định cô bé sẽ giới thiệu Gin cho chị như cái lần Akemi dẫn bạn trai về nhà chơi. "Vậy người yêu là từ để gọi người khác giới gần với ta nhất sao?"Trí óc non nớt của một đứa trẻ chưa đến chín tuổi vẫn chẳng hề nhận ra sai lầm nghiêm trọng của bản thân bởi lẽ em không dành quá nhiều thời gian để tiếp xúc với bất cứ thứ gì khác ngoài chồng sách vở chất cao như núi tại nhà. Tin vào những gì mình đang suy nghĩ là chính xác, Shiho quay sang Gin, nói với hắn bằng một giọng điệu rất hào hứng:- Chú là người yêu lạnh lùng nhất của em đấy!- Hả?Khựng người mất mấy giây về thứ âm thanh kỳ lạ mà bản thân vừa nghe thấy, Gin cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ kia bằng một khuôn mặt khó hiểu. Hắn không hề hay biết mình đã được liệt kê vào danh sách một trong số những người yêu của cô bé từ khi nào, huống hồ Shiho giờ mới chỉ học lớp bốn. - Nhóc hiểu mình đang nói gì không?- Thì chú là người yêu em đó? Giống như chị Akemi với anh Dai vậy? Chú không biết hai người họ sao?Đương nhiên Gin nhận ra những cái tên quen thuộc đó, song trí óc hắn vẫn không thể tiêu hóa được chuỗi thông tin vô tình vô lý kia. Gin véo má đứa trẻ trước mặt mình một cái, rồi cằn nhằn:- Chưa đủ tuổi thì đừng nói nhăng cuội!- Ơ?Shiho chẳng hiểu sao mình lại bị quát, thành thử khuôn mặt non nớt kia dờ lại dè dặt xem xét cảm xúc của đối phương. - Shiho xin lỗi... Chú đừng giận Shiho nhé?Gin nhướn mày, hắn cố nhịn cười khi thấy khuôn mặt đứa trẻ kia giờ lộ rõ vẻ hối lỗi. Có lẽ, đứng trước cả thế giới Shiho vẫn có thể mạnh mẽ, song khi đối diện trước người đã chăm sóc mình trong suốt thời gian qua, em vẫn chỉ là một cô học sinh chín tuổi, ngây ngô và thậm chí yếu đuối một cách lạ thường. Kéo Shiho sát lại rồi từ từ xoa đầu em, hắn khẽ quệt đi dòng nước mắt trên khuôn mặt trẻ thơ ấy.- Cẩn thận với những điều nhóc sắp nói đi, sẽ có những thứ thành thật đấy. Một câu nói tưởng chừng như vô nghĩa lại vô tình trở thành lời tiên tri trong tương lai. Chiếc cây chứa đựng trái cấm giờ đã nảy mầm, khi đứa trẻ lại toe toét cười với người đàn ông kia. Dẫu sao đó vẫn sẽ mãi là chuyện của sau này.
- Nhóc mới xịt nước hoa đấy à? Shiho ngạc nhiên, ngây người nhìn Gin. Chắc hẳn cô bé phải bất ngờ lắm khi gã đàn ông lạnh lùng ấy đột ngột lại quan tâm tới mình. Như một tia nắng ấm áp chiếu rọi vào tim, em nở nụ cười hạnh phúc rồi gật đầu. - Chú thấy có hợp với em không?- Chịu, chả biết. Gin đáp. Hắn đã quen với cái nhà trọ bẩn thỉu loang lổ những vết nhơ kia nên cũng chẳng dễ gì để thích nghi với một thứ mùi gì đó dễ chịu hơn thế. Mặt khác, xung quanh Shiho giờ đây như được bao quanh bởi một rừng hồng thơm ngát, thoang thoảng đâu đó chút yên bình của không khí vào một buổi sáng ban mai, vậy nên bầu không khí xung quanh cũng dần trở nên êm ái.Cũng muốn khen cô nhóc đôi chút nhưng dẫu sao mục đích của Gin khi sinh ra là điều gì đó cao cả hơn thế, thành thử đành bỏ mặc lại người con gái ấy líu lo một mình như mọi khi. Shiho vẫn đang đắm chìm trong cảm giác vui vẻ khi được người ấy quan tâm, vậy nên tung tăng bước đi trên con đường về nhà. Lâu lắm rồi, hai người mới có thể thoát khỏi đống bộn bề đến từ cuộc sống cá nhân mà dành thời gian thành thơi cạnh nhau đến vậy. - Chú này, nếu từ nay em mãi chỉ xịt một loại nước hoa thôi thì sao?- Chả sao. Hụt hẫng trước lời đáp cộc lốc của Gin, Shiho chắc mẩm bản thân phải kiên nhẫn lắm mới có thể nói chuyện với một kẻ phũ phàng đến thế. Em đột ngột quay phắt lại, nhào đến ôm đối phương khiến hắn còn không kịp phản ứng. Cô bé nở nụ cười tinh nghịch mặc cho Gin cố nhấc em ra như mọi khi, khi mà giờ đây cả em và hắn đã quá quen với cuộc vật lộn đến đổ mồ hôi hột này. Em tin, việc tiếp xúc ở khoảng cách gần trong như thế sẽ khiến mùi nước hoa ám lên quần áo gã, để rồi in cả phút giây này vào tiềm thức đối phương. "Vậy mà khuôn mặt chú vẫn không thay đổi, đúng là đồ khó ưa."Shiho nghĩ vậy mà chẳng nhận ra tâm trí của kẻ kia đã thay đổi đi ít nhiều. Hình ảnh cô nhóc tinh nghịch ngày đó đã in sâu vào tiềm thức Gin mãi về sau, khi xung quanh được bao bọc bởi một mùi hương dịu nhẹ. Dần bỏ cuộc trong việc cố gắng gỡ đứa nhóc đang bám dính lấy mình, hắn nhẹ xoa đầu em mà chẳng nói chẳng rằng. Ấy thế nhưng hành động nhỏ bé ấy lại đủ để khiến thế giới quan của Shiho ngập tràn trong hạnh phúc và tình yêu thương. Bởi em hiểu rằng đó là cách mà Gin dùng thay cho những lời khen, là khi hắn đang trân trọng khoảnh khắc bên cạnh đứa trẻ ấy, tựa như một ông anh trai cưng nựng con trẻ, hay một thứ gì đó thậm chí còn hơn cả thế. Dù gì thì Gin vẫn không phải một người có thói quen bày tỏ cảm xúc thật sự, thế nên chỉ nhiêu đây thôi cũng là đủ để Shiho thấy ấm lòng rồi. Tung tăng bước về căn nhà giờ đã không còn lạnh lẽo bởi sự thiếu vắng tình thương, Shiho cảm tưởng được sự quan tâm thầm lặng mà Gin dành cho mình đã phần nào bù đắp được khoảng trống mà chị Akemi để lại trong tim. Phải rồi, chị gái cô lúc nào cũng bận rộn mà nhỉ?Chợt, Shiho cảm thấy tủi thân quá. Dù là mọi thứ đã dần ổn hơn nhưng em vẫn muốn có chị ở bên mình, lúc đó nhất định cô bé sẽ giới thiệu Gin cho chị như cái lần Akemi dẫn bạn trai về nhà chơi. "Vậy người yêu là từ để gọi người khác giới gần với ta nhất sao?"Trí óc non nớt của một đứa trẻ chưa đến chín tuổi vẫn chẳng hề nhận ra sai lầm nghiêm trọng của bản thân bởi lẽ em không dành quá nhiều thời gian để tiếp xúc với bất cứ thứ gì khác ngoài chồng sách vở chất cao như núi tại nhà. Tin vào những gì mình đang suy nghĩ là chính xác, Shiho quay sang Gin, nói với hắn bằng một giọng điệu rất hào hứng:- Chú là người yêu lạnh lùng nhất của em đấy!- Hả?Khựng người mất mấy giây về thứ âm thanh kỳ lạ mà bản thân vừa nghe thấy, Gin cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt ngây thơ kia bằng một khuôn mặt khó hiểu. Hắn không hề hay biết mình đã được liệt kê vào danh sách một trong số những người yêu của cô bé từ khi nào, huống hồ Shiho giờ mới chỉ học lớp bốn. - Nhóc hiểu mình đang nói gì không?- Thì chú là người yêu em đó? Giống như chị Akemi với anh Dai vậy? Chú không biết hai người họ sao?Đương nhiên Gin nhận ra những cái tên quen thuộc đó, song trí óc hắn vẫn không thể tiêu hóa được chuỗi thông tin vô tình vô lý kia. Gin véo má đứa trẻ trước mặt mình một cái, rồi cằn nhằn:- Chưa đủ tuổi thì đừng nói nhăng cuội!- Ơ?Shiho chẳng hiểu sao mình lại bị quát, thành thử khuôn mặt non nớt kia dờ lại dè dặt xem xét cảm xúc của đối phương. - Shiho xin lỗi... Chú đừng giận Shiho nhé?Gin nhướn mày, hắn cố nhịn cười khi thấy khuôn mặt đứa trẻ kia giờ lộ rõ vẻ hối lỗi. Có lẽ, đứng trước cả thế giới Shiho vẫn có thể mạnh mẽ, song khi đối diện trước người đã chăm sóc mình trong suốt thời gian qua, em vẫn chỉ là một cô học sinh chín tuổi, ngây ngô và thậm chí yếu đuối một cách lạ thường. Kéo Shiho sát lại rồi từ từ xoa đầu em, hắn khẽ quệt đi dòng nước mắt trên khuôn mặt trẻ thơ ấy.- Cẩn thận với những điều nhóc sắp nói đi, sẽ có những thứ thành thật đấy. Một câu nói tưởng chừng như vô nghĩa lại vô tình trở thành lời tiên tri trong tương lai. Chiếc cây chứa đựng trái cấm giờ đã nảy mầm, khi đứa trẻ lại toe toét cười với người đàn ông kia. Dẫu sao đó vẫn sẽ mãi là chuyện của sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store