ZingTruyen.Store

Gining Ningselle Healing With You

Aeri hoảng loạn đến đau cả đầu, cô nhíu mày cố gắng định hình, mắt như mờ đi một lúc đến khi có người chạm lên vai khiến cô giật nảy mình quay người lùi về sau vài bước một cách khó khăn.

- Cô không sao chứ? - Giọng người phụ nữ lo lắng.

- Kh-không sao... - Aeri loạng choạng lắc đầu vội vàng rời đi.

Aeri hoảng loạn chạm vào túi quần, túi áo rồi cả túi xách tìm lấy điện thoại nhưng tiếc cô đã sử dụng từ sớm đến giờ vốn đã cạn kiệt. Aeri tặc lưỡi tự tức giận với chính mình một lúc rồi định hình mà tiến lên phía trên mấy bước càng dần xa.

Phía Ningning đang bận rộn với hàng tá số liệu và cuộc gọi dồn dập từ đủ các phía khiến nàng phải thở một thật sâu sau khi hoàn tất. Nàng cầm điện thoại theo thói quen nhấp vào khung tin nhắn giữa mình và Aeri. Có vẻ chị đã rất vui khi bắt gặp được nhiều cảnh đẹp hữu tình mà thiên nhiên mang tặng, do đó Aeri gửi cho em một loạt ảnh mà chắc hẳn chiếc máy ảnh của chị ghi lại vẫn sẽ còn đẹp hơn thế nữa.

Ningning nghỉ tay một lát để nhắn tin cho Aeri nhưng góc bên phải ở dưới chỉ hiện chữ "đã gửi", nàng cũng chẳng nghĩ nhiều chỉ đơn giản tưởng rằng Aeri trở về trọ và thường vào giờ này Aeri sẽ thay đồ, cùng umma Kim chuẩn bị đồ ăn tối.

Đó là theo như thường lệ mà Kim Aeri sẽ làm đến nằm lòng, có điều hôm nay thì khác. Aeri vẫn đang cố gắng lê lết từng bước với hai cục bột nặng trịch giáng lên người, cô vốn đã thấm mệt cộng thêm tinh thần đang hoang mang tột độ càng khiến đầu Aeri đau điếng.

Aeri cố gắng xin sự giúp đỡ từ người khác nhưng ai nấy đều mang hơi men làm cô đôi chút e dè, hiếm hoi lắm mới tìm được một người thì ăn mặc rất giống cách Ningning đi làm hàng ngày.

- Xin lỗi vì đã làm phiền, anh có thể cho tôi mượn điện thoại điện cho người thân của tôi được không? Điện thoại tôi hết pin rồi.

Aeri vừa nói vừa giơ điện thoại để chứng minh. Cậu con trai kia nhún vai gật đầu với giọng điệu thoải mái.

- Được thôi.

Aeri thở phào một hơi cảm giác gánh nặng như trút xuống được, chỉ cần một cuộc gọi thì Ningning sẽ lập tức đến đây, cô hứa sẽ nhận lỗi với Ningning và chẳng dám đi xa tầm trọ bao giờ nữa.

Người nọ móc điện thoại từ túi áo blazer nhưng chưa kịp để tới tầm tay của Aeri thì rút lại, Aeri hụt hẫng hơi nhíu mày thận trọng.

- Ay! Tôi thấy mặt cô có chút xanh xao chắc là mệt rồi? Hay là chúng ta vào quán ăn ngồi trước rồi sẵn tiện chờ người thân của cô?

Aeri nhướng mày nghĩ ngợi một chút, cảm thấy anh ta nói cũng rất đúng, chân cô đã mỏi nhừ và cần nước để tiếp lại chút năng lượng ít ỏi.

- Được.

- Phải vậy chứ!

Aeri cùng anh ta đi vào quán ăn bên cạnh, hai người vào chỗ ngồi một lúc, anh ta thậm chí còn vô tư gọi phục vụ nhận menu và đưa cho Aeri lựa món, có điều cô chỉ chọn một món cho có lệ rồi cười trừ mà thôi. Lúc này Aeri có chút sốt ruột nhìn đồng hồ liên tục, giờ đã hơn sáu giờ rưỡi tối rồi, ắt hẳn Ningning đang trên đường về nhà rồi chăng?

- Cô cứ bình tĩnh đi, đợi món ra ăn một lúc rồi điện cũng không muộn. - Anh ta còn gọi một ly bia tươi mát lạnh được đặt bên cạnh, anh gõ gõ nhẹ vào ly bằng đầu ngón tay.

- Thú thật với anh, tôi không muốn ăn, tôi chỉ muốn về với vợ tôi. - Aeri thận trọng kéo áo khoác.

- Cô có vợ rồi à? - Anh nhướng mày hỏi xong uống một ngụm bia lớn.

- Đúng vậy.

- Chả bù cho tôi, sắp đầu ba rồi vẫn chưa cưới ai về làm vợ. - Anh chán nản ôm chán rồi lắc đầu.

- Những chuyện thế này đừng đặt nặng vấn đề tuổi tác. - Aeri thành thật nói.

- Cô nói đúng! Uống đi, chắc cô khát rồi. - Anh đưa tay hướng về ly bia tươi đầy hấp dẫn.

- Được rồi.

Aeri vốn khát khô cổ họng nên cầm lòng chẳng đặng mà cầm lấy uống ừng ực từng ngụm khiến anh vui vẻ, hài lòng cầm ly cụng vào nhau. Vậy là, đồ ăn thơm lừng vừa ra thành công đánh thức chiếc bụng đói meo của Aeri.

- Cô mau ăn đi đừng ngại, chầu này tôi trả! Cô chỉ cần lắng nghe tôi thôi. - Gương mặt và ánh mắt của anh lộ rõ sự khẩn thiết làm Aeri mềm lòng.

- Được... - Aeri cảm thấy không tệ lắm, ăn bữa tối với người lạ và nghe họ tâm sự chắc không sao đâu nhỉ?

- Tôi tên là Jung Haein.

- Tôi là Kim Aeri.

Sau màn giới thiệu tên là vô số câu chuyện trong cuộc đời của Haein, thế mà với sự dẫn dắt đầy cuốn hút từ cậu đã dễ dàng câu Aeri theo xuyên suốt và quên béng mất chuyện điện về cho Ningning. Chưa kể đến góc nhìn câu chuyện từ Aeri nói ra khiến Haein như mở ra một con đường mới, cậu cảm thán về điều đó cực kì.

- Con lục tung cái công viên vẫn không thấy chị ấy đâu! - Ningning mất bình tĩnh nói.

Giờ đã hơn bảy giờ tối, Aeri chưa chở về trọ làm Minyoung tất bật tìm kiếm những nơi mà cô thường lui đến nhưng biệt tích. Lòng bà nhảy thót lên tận tim nên tức tốc gọi điện cho Ningning về chuyện này, nàng đương nhiên nhanh như bay trở về để xem tình hình và đúng như lời của Minyoung nói, Aeri không có ở đó mà điện thoại cháy cả máy cũng chẳng hề thấy phản hồi.

Ningning lo lắng cho Aeri về mặt sức khoẻ lẫn tinh thần vì giờ chị vẫn chưa ổn định còn dễ đau đầu đến mất ngủ, vả lại tay lẫn chân của Aeri vác hai cục bột lớn khiến cho việc di chuyển trở nên chật vật, khó khăn hơn. Ningning lập tức "huy động" Harry, Seulgi đến để cùng tìm mà kiếm chút manh mối dẫu nhỏ từ những bức ảnh Aeri chụp và gửi sang từ khoảng hơn bốn tiếng trước.

- Này, có khi con bé lạc sang chợ đêm không? - Seulgi nghĩ đến phương diện này nhưng cũng không chắc ăn.

- Xa vậy sao? Cậu ấy sẽ lạc đến 3 cây số à? - Harry nhíu mày giọng điệu nghi hoặc.

- Chị ấy không thể ở đó được!

Ningning dứt khoác phủ nhận, thú thật chính nàng cũng nghĩ đến việc Aeri lạc trong khu chợ đêm đó. Nhưng mọi chuyện chẳng đơn giản như thế, nơi đó cứ như một nơi trá hình cho phố đèn đỏ, cứ cách chưa đầy năm quán ăn uống, thời trang hay cửa hàng bán đồ vặt lặt thì sẽ xuất hiện những cô gái nóng bỏng gọi mời.

- Chỉ còn chỗ đó mới có khả năng thôi, chúng ta tản ra tìm trước đi đã. - Seulgi bấm vội màn hình điện thoại gọi điện cho vài người để tiếp việc tìm kiếm Aeri.

Ningning xuất phát trước cùng Harry và đi đến từng quán để hỏi. Nàng gấp gáp đến độ mà trên người bộ đồ công sở từ sáng tới giờ vẫn chưa thay đi, ngược lại nó trở nên xộc xệch khác xa tác phong chuyên nghiệp bình thường của Ningning, mái tóc em hơi rối nên vừa cố gắng bước đi thật nhanh trên cao gót mà vừa phải lia mắt liên tục từng nơi.

- Haein-ssi, tôi cần điện thoại. - Aeri đã ngà ngà say, gương mặt ửng đỏ còn nấc cụt.

- À quên mất, đây đây... Cô cầm lấy đi...

Haein đã say đến không biết trời trăng, gần như muốn gục xuống bàn.

*RẦM*

À gục rồi.

"Alo ai vậy?" - Giọng Ningning nghẹn ngào bên đầu dây khiến Aeri như được tiếp thêm sự tỉnh táo.

"Vợ..."

"Aeri?! Chị đang ở đâu?!" - Ningning lớn tiếng làm cô phải nhích điện thoại ra xa.

"À... Quán nào đó? Không có biết... Không có nhớ..." - Aeri lè nhè ưỡn người loay hoay muốn xác định vị trí.

Ningning xông vào một quán nhậu liền thấy người mà mình lo lắng từ nãy đến giờ, nàng thở phào một hơi tức tốc bước đến bàn của Aeri kiểm tra từ đầu đến chân.

- Aeri à... - Ningning chạm lên vai chị.

Aeri nghe có người gọi mình liền theo quán tính ngẩn đầu lên nhìn, cộng thêm mùi nước hoa trên quần áo khiến Aeri nhận ra đây là vợ của mình.

- Ningning đó à...?

- Chị say rồi, em đưa chị về nhé? - Ningning  chạm lên mái tóc mà vuốt ve.

- Được. - Aeri định đứng lên thì sực nhớ người bạn đối diện nên cô chỉ vào Haein.

- Vợ... Vợ đưa Haein-ssi về luôn được không?

- Được, giờ em đưa Aeri ra xe trước đã rồi sẽ đưa Haein-ssi về nhé?

Ban đầu Ningning không có ấn tượng tốt lắm với người con trai trước mặt, đơn giản là Haein kéo Aeri vào đây còn để chị uống đồ có cồn mà còn để say xỉn quắc cần câu chả biết trời trăng.

Công cuộc tìm Kim Aeri cứ vậy kết thúc trong êm đẹp, Aeri ngồi trên xe cứ vật vờ ngả nghiêng hẳn sang người của Ningning mà đưa tay ôm lấy nàng. Harry nhìn hai người bằng kính chiếu hậu trong xe mà tặc lưỡi, cũng may là tìm được nếu không cậu sẽ san bằng luôn khu chợ đêm đó mất.

Về đến trọ Harry xung phong mang Aeri đến tận giường của phòng, Ningning đi theo sau chỉ lo lắng chị thoải mái hay không.

- Đợi mai mày tỉnh là mày tới số với tao.

Harry thở hắt thả Aeri xuống nệm ấm, cậu vuốt tóc ngược ra đằng sau chỉnh trang lại áo blazer.

- Em cảm ơn Harry oppa.

- Không có gì đâu, chuyến này em giận tới luôn cho anh nha! - Harry hừ nhẹ nhìn cái người ôm gối ôm ngủ ngon lành.

- ... - Ningning chỉ biết im lặng cười trừ chứ không nói gì thêm.

- Anh về trước đây, em tranh thủ nghỉ ngơi đi. - Harry vỗ nhẹ bắp tay của Ningning.

- Vâng, cảm ơn anh ạ.

- Đừng khách sáo, vậy nha.

Harry nói rồi nhanh chóng rời đi, song cũng là lúc bà Minyoung vào phòng để xem tình hình của cô con gái.

- Umma.

- Aeri sao rồi con? - Minyoung vừa hỏi vừa đi đến chạm vào gò má của cô.

- Chị ấy chỉ là say quá thôi. - Ningning có chút uể oải trả lời.

- Ningning à, con thay đồ đi còn Aeri để umma lau mình là được rồi. - Minyoung hối thúc.

- Vâng ạ. - Ningning cũng không định để umma Kim động tay mà để chính mình làm nhưng bà nhất quyết như vậy thì cũng không gượng ép làm gì.

Ningning ngồi vào bàn tẩy trang đưa tay che miệng ngáp một hơi thật dài, đôi mắt híp lại dần vì cơn buồn ngủ ập đến cộng thêm sự lo lắng tột độ khi nãy nên càng khiến cơ thể trì trệ. Nàng vệ sinh cá nhân xong xuôi cũng là lúc umma Kim đã cài nốt cúc áo cho chị.

- Con ngủ đi nhé?

- Vâng ạ, con cảm ơn.

- Cảm ơn gì chứ? Người một nhà cả mà? - Umma Kim vờ quở trách.

- Dạ. - Ningning cười hiền.

Đợi umma Kim đi rồi, Ningning nằm bên cạnh người đã thiếp đi từ rất lâu, tiếng thở đều đều của chị làm tâm can của nàng trở nên chân thực hơn. Bỗng dưng cảm giác phát khóc dâng trào khiến Ningning thút thít ngay cạnh Aeri, nàng xúc động chỉ vì đã may mắn tìm được chị trong trạng thái an toàn và chẳng có gì làm tổn hại đến chị. Có lẽ vụ tai nạn đã ảnh hưởng đến nàng tương đối sâu sắc nên chỉ cần không thấy chị trong tầm mắt lập tức bất an xâm nhập vào.

- Ningning... Mau đến đón chị đi...

Aeri lè nhè nói mớ, Ningning đưa tay quẹt nước mắt nhích người gần đến chị mà dỗ dành.

- Ngoan, em ở đây rồi, em đón chị về rồi mà.

- Chị xin lỗi... Chị xin lỗi... - Aeri vùi mặt mình vào lòng bàn tay của em.

- Em không thể giận chị được haiz~

Ningning lực bất tòng tâm, bảo sao mà nàng không giận được người cũng chỉ vì chị quá đáng yêu.

- Ngủ ngoan.

Qua sáng hôm sau, Aeri chợt bừng tỉnh bởi cơn đau đầu như búa bổ khiến cô thở dốc từng đợt, cô đưa tay rờ về phía trước với ánh mắt lờ đờ mờ mịt.

- Aeri...? Chị sao vậy? - Ningning giật mình trong cơn mơ.

- Đầu... Đau quá... - Aeri thều thào nói.

- Đau đầu sao? Đợi em một chút. - Ningning nghe xong lật đật ngồi dậy đi ra khỏi phòng.

Aeri muốn níu cũng khó vì giờ sức lực chẳng có chỉ muốn tiếp tục giấc ngủ.

- Aeri à, em đỡ chị ngồi dậy rồi uống canh giải rượu nha.

Tóc nàng vẫn còn rối bời chỉ vuốt đại vài cái rồi thổi nhẹ nhẹ vào bát canh giải rượu mà umma Kim chuẩn bị từ trước. Aeri được Ningning đỡ lên dựa vào tường, áo ngủ thì mỏng còn tường thì lạnh, cô rùng mình đôi chút cố hé mắt nhìn. Ningning ân cần múc từng muỗng cẩn thận đưa đến miệng, Aeri uống từng ngụm rồi từng ngụm cho đến khi cạn sạch.

Ningning định bụng dẹp bát canh rỗng về chỗ cũ thì đã bị bàn tay nắm lại, nàng có chút khó hiểu chờ đợi người lên tiếng.

- Ngủ tiếp với tôi đi, tí tôi dẹp cho em sau.

- Dạ...

Thế là Aeri chờ Ningning nằm xuống ngay ngắn quay về phía mình mới vội vàng vùi mình vào lòng em.

- Aeri đau lắm không?

- Còn đau một xíu. - Aeri thành thật trả lời.

- Ngoan, ngủ một giấc nữa sẽ không còn đau, nếu đau thì phải nói cho em nghe.

Ningning hưởng thụ cảm giác có được tất cả trong lòng mình mà hôn nhẹ lên trán của Aeri.

- Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng.

- Chị là vợ của em, mạng của em sau này cũng để chị ký tên.

Ningning xoa xoa gò má mịn như em bé của chị.

- Tôi không muốn em xảy ra bất cứ chuyện gì hết. - Aeri có chút hậm hực vì em nói điều chẳng lành.

- Em sẽ bên cạnh chị đến khi chị không cần em nữa thôi.

Aeri nghe xong bấu víu lấy váy ngủ của em khiến chúng nhăn nhúm một mảng.

Một lúc sau tiếng thở đều của cả hai vang lên, Ningning biết ơn vì hôm nay là ngày nghỉ của mình, nếu không Ningning sẽ "phá" nguyên tắc của mình mà nghỉ ngang xương để ở phòng chăm bẵm Aeri mà thôi.

.

Không lâu sau chân và tay của Aeri hoàn toàn bình phục, sau khi gỡ những "cục tạ" trắng bóc kia thì cô mới cảm thấy như được hạ xuống "gánh nặng".

- Aeri à, chị muốn đi đâu du lịch đây?

Ningning đưa ra câu hỏi khi cả hai đang trong nhà hàng Ý thưởng thức món mì thơm nức mũi mà ngon cũng chẳng kém.

- Hửm? - Aeri nhướng mày.

- Chị quên rồi sao? Em đã hứa là sau khi sức khoẻ chị ổn định sẽ đưa cả hai đi du lịch. - Ningning truyền cho chị một con tôm bóc vỏ.

- Chị muốn đi Nhật Bản, được không? - Aeri ngẫm nghĩ đôi chút lại nói.

- Về quê của chị sao? - Ningning thích thú hỏi.

- Quê? - Aeri hơi nhăn mày chưa hiểu.

- Chị là con lai hai dòng máu Nhật và Hàn đấy, appa của chị là người Nhật. - Ningning giải thích.

- Thế ông ấy đâu?

- Ông ấy... Ở bên Nhật rồi, giờ cũng là thời điểm thích hợp chúng ta qua thăm.

Ningning nghĩ ngợi đôi chút rồi thận trọng trả lời, dẫu sao cũng là chủ đề nhạy cảm, nhất là khi chuyện Aeri mất trí nhớ đã bị Kim Minyoung giấu đi không cho bên nội biết được.

- Chị biết rồi.

Chuyến bay từ Hàn sang Nhật, cụ thể là Tokyo đã theo lịch trình mà xuất phát, nói sao nhỉ? Có ai thắc mắc là Aeri nói được tiếng Nhật hay không?

- Quý khách muốn gọi món gì ạ?

Sau khi checkin tại khách sạn, Ningning đã book riêng một chiếc xe để phục vụ cho việc di chuyển đi lại cho cả hai. Giờ là lúc nàng đưa Aeri đến một quán mì ramen nổi tiếng mà mất khoảng ba mươi phút mới có bàn ngồi.

- Cho tôi hai tô mì ramen đặc biệt của quán.

Ningning sử dụng tiếng anh với giới từ đơn giản nhất có thể.

- Được, quý khách có muốn gọi gì thêm không ạ? - Nhân viên hơi khom người cầm giấy bút ghi thoăn thoắt.

Ningning bặm môi nhìn menu chưa kịp lên tiếng thì đối phương thay nàng trả lời.

- Cho tôi một phần tempura và takoyaki nữa là được, còn về nước thì cho tôi trà xanh và em ấy một ly kombucha.

Cái khiến nàng ngạc nhiên nhất vẫn là giọng tiếng Nhật trôi chảy của Aeri và cả vị nhân viên ấy cũng không ngoại lệ.

- Được, quý khách hãy chờ trong chốc lát.

Ningning gật đầu cảm ơn, nàng chờ nhân viên đi khuất mới quay sang hỏi.

- Aeri còn nhớ tiếng Nhật sao?

- Tôi hiểu cô ấy nói gì, tôi chỉ vô thức trả lời lại thôi. - Aeri mím môi trả lời.

- Em cũng muốn vô thức kiếm tiền đấy Aeri à. - Ningning nói đùa.

- Tiền của tôi sẽ là của em, như vậy em vô thức kiếm được rồi...

Aigoo, Aeri mất trí nhớ chứ không mất độ sến vốn có của mình.

.
.
.
.
.

Các bạn thông cảm cho sốp nha :(( sốp quá bận và làm xong thì ngủ mất tiêu

hong có thời gian để viết trọn vẹn tí nào nên chất lượng cũng chẳng đảm bảo luôn

sốp xin lỗi các bạn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store