ZingTruyen.Store

Gining Ningselle Healing With You

Khó khăn và vất vả lắm mới để Ningning ngồi yên ở nệm từ bao giờ. Em ấm ức đến hốc mắt đã ngấn nước, ánh nhìn hướng về chị đã long lanh sắp sửa rơi giọt lệ. Trong phút chốc Aeri nhận ra tác phẩm trời cho của mình đang bị tổn thương bởi người cố gắng ngắm nhìn nó trong phạm vi thật gần.

- Xin em, đừng khóc.

Aeri vươn tay đưa tay áp má mà nói nhỏ.

- Tránh ra!

Tuy tửu lượng của nàng cũng tính là cao nhưng nãy giờ xúc cảm cứ tăng không ngừng, nên bởi đó cơ thể bất chấp uống chỉ nhiều chứ chẳng ngớt phút nào, do đó mà nàng đã say mất rồi.

- Được rồi, em bình tĩnh một chút, chị xuống dưới lầu giúp Sunghan dọn dẹp.

Aeri ngậm ngùi lùi về sau mà thở dài quay đầu rời khỏi phòng.

- ...

Nàng thấy bóng lưng khuất đi sau cánh cửa, bỗng dưng Ningning dấy lên nỗi sợ mà co rúm thân thể lại. Nếu nàng một mực để cô đi thì liệu người có trở về với mình nữa không?

Ningning nghĩ đến đây nức nở hơn cả ban chiều, ôm chân mình lại mà gục mặt khóc cho thoả lòng, nàng trở nên nhạy cảm đến từng chi tiết nhỏ mà Aeri thể hiện cho mình, chẳng biết vì điều gì mà tâm tư đã náo loạn trước chị dễ dàng đến thế. Chẳng nhẽ như lời mà Luda nói rằng mình biết thích một người rồi, người này còn là nữ nhân.

Thật rối rắm...

.

Aeri bước từng bậc thang mà cúi gằm mặt chán nản đi xuống, Sunghan uống không bao nhiêu nên nhận ra dễ dàng tâm tình của cô đang không tốt.

- Sao thế? Ningning vẫn chưa nguôi giận à?

- Ừm. - Cô ậm ừ đi ra phía trước cửa tiệm mà thuận tay với lấy khăn để lau bàn.

- Vậy sao còn ở đây dọn phụ tớ làm gì? Cậu đi dỗ Ningning mới đúng! - Sunghan vội giật lấy khăn trên tay cô.

- Ningning đang giận lắm nên tớ để em ấy bình tĩnh lại một chút. - Aeri bất lực mà đáp.

- Tớ không biết sao em ấy lại giận cậu đấy? - Sunghan chống hông rồi xoa cằm mình tỏ vẻ suy tư.

- Chắc có lẽ là tính khí của Ningning vốn thế? - Aeri nheo mày mà đoán.

- Không có, em ấy rất ít khi tức giận, là người trầm tĩnh hơn cậu nghĩ đấy. - Sunghan tức khắc phủ nhận.

- Vậy thì vì sao...?

Aeri đến từng tuổi này cũng tìm hiểu không ít nam lẫn nữ nhân, từ đó tự mình đúc kết, suy đoán, để đối phương mà mình đang tiếp cận hiện giờ sẽ đáp ứng được sự mong đợi mà từ đầu họ trao. Nhưng giờ đối với Ningning lại ở một vị trí khá đặc biệt, tuy cô có đoán được ý muốn của Ningning đi chăng nữa thì cách em phản ứng lại khiến cô không biết rốt cuộc mình làm thế nào mới thoả.

- Ningie nhạy cảm với từng lời nói của cậu, cho thấy trong mối quan hệ này cậu cũng chiếm phần quan trọng không kém đâu.

Sunghan ra vẻ tình trường dai dẳng thấu hiểu trần gian nên có thể thấy rõ rệt là Ningning thật sự lưu tâm từng câu nói nhỏ của cô. Anh chỉ buồn cười một điều là họ đang có tình ý với nhau lộ liễu đến mức người khác còn nhìn ra được, huống hồ chi là người trong cuộc gần như sắp sửa chạm vào một đống lửa đang hừng hực bên cạnh mình.

- Ý cậu là...? - Aeri lờ mờ đoán được nhưng lại không dám chắc.

- Là cậu với Ningie không hề là tình bạn đơn thuần... - Sunghan chớ ngần ngại vạch trần.

Trong đầu Aeri giờ chỉ toàn những lời mà Sunghan nói, cô suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữ mình và Ningning, cứ nghĩ là bản thân chỉ cần ở cạnh thứ được gọi là kiệt tác thì như vậy cô đã mãn nguyện, nhưng càng tiếp xúc thì Aeri muốn khẳng định tác phẩm này chỉ có chữ ký duy nhất là tên của cô.

Aeri đứng trước cửa phòng mà đưa tay lên mở, tiếng thút thít nhỏ xíu như mèo con làm thu hút sự chú ý của cô, Aeri nhận ra nãy giờ nàng vẫn chưa chịu ngủ thay vào đó là tủi thân ôm người mình lại.

- Ning à.

Cô gọi một tiếng.

Nàng ngước lên nhìn.

May quá, Aeri vẫn trở về với mình, nàng cười trong khóc, vệt nước mắt khô vẫn đọng lại, nét cười mừng rỡ làm lòng cô như vỡ toang. Sunghan nói phải, sao cô lại bỏ đi dọn dẹp vào lúc này? Sao bỏ em ở đây.

Cô vội đến ôm lấy cả người nàng mà miệng đã liên tục không ngừng nói.

- Xin lỗi, chị xin lỗi.

Ningning ngọ quậy lắc đầu mà rút người vào trong lòng chị, như một cách thoả mãn mà nàng đã tham lam nhận lấy hơi ấm này.

- Em còn tưởng chị không quay lại...

- Sẽ quay về với em, bằng bất cứ giá nào.

Ningning nín khóc rồi mới mệt mỏi nằm xuống nệm không thể nhúc nhích gì thêm. Cô đun nước nước ấm cho vào thau cùng chiếc khăn đã vắt khô, sau đó mà lau mặt cho nàng, động tác nhẹ nhàng, khoan thai đến mức cô thái quá đến mức rằng làm xước phải tuyệt tác thì cái mạng quèn như Aeri cũng không thể đền nỗi.

Cô loay hoay một hồi cũng xong xuôi, chỉnh đốn dáng ngủ cho Ningning ngay ngắn mới yên tâm đi đến tủ đồ mà đưa tay tìm kiếm bộ đồ tương đối rộng rãi, vóc người của cô và em không khác nhau lắm chỉ có đều Aeri cao hơn Ningning chút đỉnh, do đó khi mặc chiếc áo mà Aeri cho rằng vừa vặn thì lại trở thành áo croptop thay vì áo thun.

Cô đành mặc đỡ đêm nay mà rón rén ngồi xuống phần nệm, Aeri xoa xoa gò má ửng hồng do rượu để lại trên gương mặt của em mà hạnh phúc len lỏi trong từng tế bào.

Lúc này Aeri như thể tìm được lí tưởng thoả đáng cho mình ở hiện tại, đó là bằng mọi giá bảo vệ kiệt tác không ai có thể vấy bẩn đến.

.

Sáng hôm sau cũng là ngày nghỉ của Ningning, ba ngày nghỉ ngơi hiếm có trong đời bởi tổng giám đốc Luda từ trước đã an bài mọi việc, rằng sẽ chuyển công tác một cách nhanh gọn nhất, hiển nhiên là để nhân sự kiêm bạn thân mình cũng phải thấy Luda cô đây hết lòng và luôn sát cánh bên cạnh. Tóm tắt tâm thư sến rện của Luda là như vậy đó.

- Aeri unnie...

Ningning lờ mờ tỉnh dậy đã thấy ánh nắng chói loà chiếu vào bên trong phòng, còn người bên cạnh mình để tay lên eo mình, rất biết điều không dám ôm lấy em khi chưa có sự cho phép. Ningning gọi tên chị nhưng chị vẫn không có động tĩnh gì, nàng nhìn thấy chiếc áo của mình lần nữa được cô mặc vào, tâm trí tồi tệ tối qua coi như bay sạch, nàng mím môi nắm góc áo kéo xuống cho chị để tránh lạnh bụng nhưng không được, do áo đã như thế từ trước.

Ningning định bụng rời giường nhưng tay của Aeri đã níu áo em lại, vì hành động này mà tim em mềm nhũn ra không nỡ, như một liều thuốc an thần không tác dụng phụ, nàng tựa trán chị mà ngủ thiếp đi lần nữa.

Chả biết hai người quấn lấy nhau bao lâu nhưng Sunghan đến gõ cửa liên hồi làm cho Aeri giật mình làm lây người kia cũng mắt nhắm mắt mở theo.

- Khiến em tỉnh giấc sao? - Aeri thủ thỉ mà đưa tay vén tóc cho nàng.

- Ưm... - Ningning vươn vai, tiếp tục cuộn trọn vào trong chăn, ôm lấy cánh tay của chị.

- Chị ra mở cửa cái đã... - Aeri phải nới lỏng mới có thể rời nệm được mà đi đến cửa.

Cô bẻ khớp tay, xoay cổ thành tiếng mà tặc lưỡi, xong thủ tục buổi sáng mới mở cửa.

Bên ngoài là Sunghan đang cầm cái mui dính dầu đứa chống hông nhìn cô. Anh thấy Aeri còn mơ màng cũng ngó nghiêng xem bên trong thử thì vẫn thấy cục bông tròn ủm.

- Cậu đánh thức Ningning rồi xuống nhà ăn sáng đi, tớ gọi mấy đứa nhỏ còn lại. - Sunghan vỗ vỗ vai làm cô tỉnh táo hẳn nên gật gù.

Sunghan rời đi thì Aeri đóng cửa đi vào bên trong, cô lười nhác lại nằm xuống nệm, tự nhiên như ở nhà đưa tay ôm chăn đang phồng lên còn không ngần ngại gác chân.

Từ trong chăn vang ra giọng mũi vẫn đang luyến tiếc giấc mơ đêm qua.

- Sunghan oppa nói gì thế chị?

- Cậu ấy gọi chúng ta mau thức để xuống tiệm ăn sáng. - Aeri thuật lại lời cho em nghe.

- Vậy phải thức thôi... - Ningning lần nữa vươn người, vặn vẹo cơ thể mới có thể ngồi dậy.

Cô và nàng dây dưa một hồi trong phòng để chuẩn bị sau đó mới bước xuống cầu thang. Bà Hana thấy đứa nào cũng đang mơ mơ màng màng nên lấy cái giá to cùng chảo mà đập vào nhau khiến tất cả đều sực tỉnh mà bịt tai lại.

- Tụi con định bỏ bữa sáng à? Ở đó mà gật gà gật gủ lại muốn ngủ? - Bà Hana phát cho từng đứa chiếc khăn lạnh, từ sớm đã cùng Sunghan nấu hai mâm cơm rồi mọi người quây quần dùng bữa.

- Tác hại của cuộc vui đêm qua quá đắt! - Chủ tiệc hôm qua vẫn đang di di thái dương mà não nề trả lời.

- Nốc bia rượu như nước lã, cả đám để bị vậy là đáng đời. - Sunghan hôm qua mà cũng bị cám dỗ thu hút thì chắc hai mâm trống trơn sẽ là bữa sáng.

- Nhưng mà rõ vui...

Mọi người bắt đầu rôm rả nói chuyện còn Sunghan và Aeri ở gần nồi cơm hơn nên bới cho mỗi người một chén, sớm ra đã phải ăn cơm cho chắc bụng nên bát canh kim chi là món đắt sủng nhất, chưa gì hết mỗi người đã dùng đến giọt cuối cùng.

- Chị ăn sáng xong thì về đúng không? - Ningning vu vơ hỏi khi đang húp từng ngụm canh nóng hổi.

- Không biết nữa, sao thế? - Aeri ghim miếng xoài ngọt lịm bỏ vào miệng.

- Nếu không thì cùng em đi thủy cung đi... - Nàng nhỏ giọng để tránh người khác nghe phải.

- Được. - Cô cũng không từ chối mà vui vẻ nhận lời.

Ningning thấy chị cười liền quay sang chỗ khác mà uống hết ngụm canh, má căng phồng nước canh rồi nuốt xuống hết, ví như việc nàng xấu hổ liền đem chúng trôi tuột đi. Rốt cuộc, tuy đã quen mặt nhìn người này nhưng sao vẫn thấy ngại ngừng.

- Ningie chờ chị trở về nhà để lấy máy ảnh được không? - Aeri mạo muội thay đổi cách xưng hô mà nhìn về phía em, ánh mắt cũng quá đỗi yêu chiều.

- Không phải ở trên phòng em có một cái rồi sao? - Ningning đối với lĩnh vực này không am hiểu lắm.

- Cái đó là máy ảnh kĩ thuật số cũng sắp đầy file ảnh rồi nên chị muốn về lấy máy ảnh film, sẵn tiện chụp cho em để làm kỉ niệm.

- Nếu em không nhầm thì máy ảnh film phải rửa mới có ảnh? - Nàng hơi cau mày lại suy nghĩ mà hỏi dò.

- Đúng rồi.

Aeri gật đầu xong thì Ningning lại nảy ra ý nghĩ trong đầu mình, nghĩa là những bức ảnh này chỉ dành cho riêng nàng thôi sao? Là kỉ niệm? Kỉ niệm giữa chị và mình?

Cô nhìn em đang trầm ngâm suy tư mà ngẩn người nhìn vào khoảng không vô định liền tò mò, Aeri không biết nàng có suy nghĩ gì mà trở nên như vậy nhưng càng muốn biết thì chỉ khiến cô bức rứt mà thôi.

Thế là đoạn đối thoại giữa hai người cứ vậy kết thúc, vừa vặn bữa ăn sáng cũng đã xử lí xong nên mọi người bắt tay vào dọn dẹp.

Bà Hana có kéo Aeri đến một góc để nói chuyện việc ảnh chụp, bà cũng đang cho người sửa sang lại chút đỉnh trong quán sao cho coi được nên ít nhiều cũng muốn lấy ý kiến của Aeri. Cô chỉ thuận theo mà bàn bạc nên dáng vẻ nghiêm túc làm việc của Aeri đã khiến mấy bạn nhỏ đang rửa chén cũng phải bàn tán, Ningning đang chuẩn bị sơ chế đồ ăn được nguồn mai mối đem tới cũng phải giả vờ vừa làm vừa nghe trộm.

- Aeri unnie không biết có người yêu chưa ha? Liệu chị ấy có thích con gái không? - Một bạn nữ hất mặt đến Aeri mà hỏi.

- Chị ấy độc thân là cái chắc! Không ai mấy lần liền tù tì ngủ ở trọ thay vì qua nhà bạn trai lắm... - Bạn nữ khác chen vào làm giọng đầy chắc ăn.

- Sao biết được nha? Lỡ như Aeri unnie cãi nhau với người yêu nên mới mấy lần qua đây đi chơi với Ningning unnie? - Cậu con trai búng tay phản bác.

- Mà có phải hay không đi chăng thì chúng ta có cửa sao? - Bạn nam lạnh giọng đang cố thức tỉnh mấy bạn trẻ chưa trải sự đời.

- Em liền ra đi mua mười cái cửa chỉ vì Aeri unnie đấy! Người gì đâu vừa đẹp, vừa giỏi còn đặc biệt có tiền! - Cô gái nhỏ ấy định bụng sẽ điện ngay cho doanh nghiệp lập tức ship đến tận chỗ cho Aeri.

Ningning nãy giờ lắng nghe mấy lời này liền lẩm bẩm Uchinaga Aeri là cái đồ đào hoa. Tâm trạng nàng lên xuống thất thường còn hơn cái lúc nàng bị "bà dì" ghé thăm, Ningning mím môi chửi thầm mấy câu khiến bên ngoài vọng vào tiếng hắt hơi thật lớn. Không đoán cũng biết đó là Aeri đang nói chuyện với bà Hana liền bị ai đó chọc mũi dẫn đến phải vội lấy khăn giấy chùi mũi.

- Em nghĩ người thông minh như cậu ấy sẽ cho em tiền sao? Tỉnh mộng đi! - Sunghan cũng góp vui vào mà tạt xô nước lạnh.

- Chậc... Đúng là em không có phúc khí đó.

Ai nấy nghe câu đó đều bĩu môi ôm giấc mộng làm người yêu của Aeri, trong khi đó có người đang băm thịt nhuyễn ra như đang trút giận, đương nhiên là bao nhiêu cặp mắt dán đến Ningning đang hành hạ miếng thịt xấu số đó.

- Ái chà, nhưng các em biết đó, Aeri có thể tiêu vài bữa ăn cho chúng ta nhưng đối với Ningning có khi là cả đời cũng không chừng... - Sunghan ẩn ý nói mà hướng mắt đến cái người giống như bị lời nói này làm cho đắc ý.

- Phải nha, em ship cặp này, khoải nói nhiều.

Bỗng tâm trạng Ningning như được tưới mát nên vô cùng hài lòng với câu nói này, nhưng khoan đã, tại sao lại phải khó chịu và dịu cơn tức khi có người gán ghép mình với Aeri vậy chứ?

- Ningning unnie, chị khai thật đi, chị với Aeri unnie có tư tình phải không?

- Có thì sao? Không có thì sao? - Ningning chơi bài lấp lửng khiến phía trong này ồn ào không ngừng.

- Chị nói thật đi mà? Lỡ như chị không khẳng định điều này thì lỡ một trong tụi em theo đuổi Aeri unnie thì chị đừng có mà...

Đứa nhỏ to gan đi đến mà khoác vai của Ningning mà nói lớn còn tưởng là nói phong long.

- ĐỪNG CÓ CÁI GÌ?!

Bỗng cây dao băm thịt hướng tới con bé khiến đứa nhỏ xanh mặt mày, Sunghan thấy thế can ngăn ngay trước khi có án mạng bất đắc dĩ.

- Đó đó đó... Hiện nguyên hình rồi...

Như có cái kính chiếu yêu chiếu thẳng vào Ningning nên không ai dám hó hé thêm nữa, cũng tự hiểu là bản thân không có cơ hội tiếp cận Aeri, coi như cái này cũng gọi là một loại đánh dấu chủ quyền vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store