Gilenchi Hai Oi Em Yeu Hai
Đứng trước tòa nhà cao tầng(*) GML . Trúc đột nhiên rơi nước mắt, giọt nước mắt chứa nhiều nổi buồn, chứa sự thương nhớ, giọt nước mắt như chứa đựng cả hai từ "Hạnh Phúc" . Trúc bơ phờ nhìn lại nơi đây, bây giờ là thời đại phát triển nên hiện tại thay đổi quá nhiều. Không đâu khác cả hai đã tìm được nơi ở năm xưa của họ, một vùng thương nhớ, một vùng đau xót (*)GML tạm dịch để mn ko hiểu lầm là: Goodbye My Love "Tạm biệt tình yêu của tôi"Sau cái hôm đó đến nay Trúc vẫn chưa nghe được tin tức gì của ba mẹ nó. Họ còn sống hay đã ra đi nó cũng không rõ chỉ nhận lại tin không tìm được xác của ba mẹ nó, lòng nó đau như cắt, đau như bị ai đâm vào tim. Một niềm mất mát quá lớn ám ảnh nó đến tận bây giờ Dòng người qua qua lại lại chứng kiến hai con người một tóc ngắn ,một tóc dài nắm tay nhau lặng thing đứng trước tòa nhà. Chi khẽ liếc nhìn Trúc thấy nó rơi nước mắt làm cô cũng đau lòng theo, đưa tay lên quẹt đi những giọt nước mất ấy. Chi thật không muốn nhìn thấy Trúc khóc, vì Chi ghét điều gì phải làm Trúc buồn _Kai đó không phải là..... Cả Kai và Quốc Anh mệt mỏi thở dốc khi đã thấy hai thân ảnh mình cần tìm . Kai quả thật không sai,người này nhất định là cô chủ rồi . Từ dấu bớt ở khủy tay đến gương mặt rất giống những gì bà chủ cho cậu xem, hiện tại họ còn đến tận đây thì không thể sai được . Kai vui mừng gọi cho ông bà _Dạ ông, chúng tôi tìm được cô chủ rồi. Vâng! Họ đang ở trước cổng tòa nhà của công ty ạ -"Tắt máy Kai và Quốc Anh vui vẻ vì đã hoàn thành nhiệm vụ"Khi nghe được tin tìm được tụi nhỏ. Bà Vũ vui mừng đến suýt khóc ngay lập tức cùng ông xuống tòa nhà để chứng kiến tận mắt đứa con gái mình tìm kiếm bao năm qua Từ phía xa Bà nhìn thấy hình bóng rất quen thuộc của người con gái hôm trước đã giúp bà tìm được túi là Chi. Nhưng ông bà lại nhíu mày khi chẳng thấy con gái mình đâu. Gọi điện cho Kai và Quốc Anh lại, Kai chỉ người tóc ngắn là con gái bảo bối của họ khiến Ông Bà muốn tin cũng không thể tin được. Con của họ là Lê Thanh Trúc là đứa con gái bảo bối mà, đùng một cái lại biến thành một cậu con trai. Ai tin được đây? Ông bà chầm chậm bước đến phía cả hai. Chi đang mơ màng thì trước mặt mình hai người đang tiến đến, giật mình nhận ra người phụ nữ hôm trước mình đã từng gặp. Còn Trúc có vẻ bất ngờ, không biết ai từ đâu bước đến trước mặt chỉ gật đầu như phép lịch sự _Chào hai con. Con nhận ra cô chứ? -"Bà hướng đến hỏi Chi"_Dạ vâng, con vẫn nhớ_Còn đây là....? -"Bà bất ngờ hỏi"_Dạ đây là Hai của con, tên Trúc -"Chi huých tay cậu, cậu cười ngượng gật đầu "Thoáng ngạc nhiên là Trúc là Lê Thanh Trúc thật rồi. Người con gái của ông bà tìm kiếm bao lâu nay _Chú là ông xã của bà ấy, rất vui được gặp tụi con Ông cười hiền bắt tay với Chi rồi đến Trúc, lúc bắt tay nhân cơ hội ông liếc nhìn khủy tay nó. Bất ngờ hơn bao giờ, trên tay nó còn có vết bớt năm xưa nữa, điều này Bà Vũ cũng đã thoáng nhìn thấy _Cảm ơn con rất nhiều khi hôm trước đã giúp bà nhà của chú nha. Nếu không ngại, chú muốn mời hai con một bữa. Được không? Ông ngỏ ý làm họ sinh ngại có chút xa lạ rồi lại rất quen thuộc làm Trúc bối rối. Thất lễ từ chối với ông bà vì cả hai còn phải quay về Sài Gòn vì chuyến bay chỉ còn cách 3 tiếng Ánh mắt luyến lưu của cả hai trước khi rời đi khỏi đây điều này ông bà có thể nhìn thấu được. Họ rời khỏi để lại ông bà một trận bối rối . Vui mừng khi tìm lại được con gái mình, thật sự lúc nảy bà Vũ xúc động nhưng kìm nén lại chỉ muốn đi đến ôm Trúc vào lòng mà vỗ về, mà bù đắp những tháng ngày trước kia . Nhưng thấy Trúc hiện tại chắc hẳn là rất hạnh phúc sống rất vui vẻ cùng Chi và gia đình, rồi ông bà lại trầm ngâm vì sự thay đổi bất ngờ của Trúc khiến họ muốn tin cũng không tài nào nghĩ đến việc này, bao năm nay chuyện gì đã xảy ra với con gái họ Ông bà rốt cuộc vẫn là khó hiểu, quyết định tìm hiểu ra mọi việc sẽ tìm được gia đình của bạn mình khi xưa cũng là nơi sống hiện tại của họ Đến trưa khi đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Cả bọn được bác quản gia đưa ra sân bay để trở về SG tiếp tục việc học. Trên máy bay Trúc và Chi lại ngồi với nhau, họ ngại ngùng đan tay nhau. Không hiểu vì sao khoảng khắc nhỏ này không biết đã nắm tay nhau bao nhiêu lần nhưng mỗi lần lại mang đến một cảm giác khác nhau. Riêng giờ phút này trong lòng Trúc và Chi cảm giác cái đan tay nhau này rất siết chặt . Vì...có lẽ họ cảm nhận được chuyến đi này như một bước ngoặc mới, điều này không còn đơn thuần là tình cảm gia đình nữa rồi Trúc nhìn Chi, Chi nhìn Trúc cả hai ánh mắt chứa nhiều điều muốn nói, họ nhìn nhau như muốn đọc rõ từng lời trong nó. Trúc mỉm cười, thơm nhẹ má em khiến Chi bất ngờ mà cũng vừa đan xen vui mừng Tay siết chặt tay Trúc nhẹ giọng thủ thỉ chỉ mình bản thân và em nghe được vì vốn dĩ điều này dành cho em _Nắm tay nhau, mình về nhé! Chưa bao giờ cảm xúc như bây giờ. Các bạn biết không, mỗi lần tôi viết Chap này là xuất phát từ cảm xúc thật của mình. Câu chuyện này khi viết mọi cảm xúc kìm nén chẳng biết đổ vào đâu thì lại chuyên tâm vào mỗi Chap của nó, câu chuyện này tôi muốn nó thật nhẹ nhàng và nhẹ nhàng mà sâu sắc Không biết mọi người nghĩ sao, nhưng thật sự mình mong mọi người hãy ủng hộ truyện này
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store