ZingTruyen.Store

Giao dịch thua lỗ tâm của trùm xã hội đen - Ân Tầm

Hồi 5: Giam cầm

AnhMinh832

Chương 1: Tình cảm anh em

Có đôi lúc, tình yêu là độc chiếm, còn có giam cầm! Có người nói, sự giam cầm trong tình yêu, là một biểu hiện bình thường, là một ý nghĩ tốt, mà mục đích của sự giam cầm, không phải là vì muốn hủy diệt hay tổn thương đối phương, mà là vì muốn cùng nhau vui vẻ, cùng nhau hạnh phúc,... 

★ ★ ★

Quán Taekwondo tư nhân

Nơi này cách xa thành phố phồn hoa ồn ào, một khu rừng trúc cạnh bên sông núi, thật là cảnh đẹp hiếm thấy, cây trúc xanh um tùm che khuất ánh mặt trời cùng ngăn cách nhiệt độ nóng bức, phía bên trong có một quán teakwondo tư nhân hạng sang.

Quán teakwondo dài mười thước, rộng mười thước, kiến trúc hình vuông, không có để vật dụng chướng ngại nào, trên mặt đất có trải những tấm đệm co dãn màu trắng, nơi tranh tài giữa sân có chiều dài tám thước, rộng tám thước, chỗ còn lại là nơi khán đài. Khu khán đài có màu sắc tách biệt với khu tranh tài, phân chia bởi vạch trắng rộng năm xăng-ti-mét.

Nơi này là quán Taekwondo của tài phiệt Lãnh thị, song, người có mặt trong quán hôm nay là là ba vị "đại suất ca", hai người trong đó đang đấu nhau, người còn lại nhàn nhã ngồi bên ngoài khu so tài, trên gương mặt có khí phách của bậc vương giả không ai bì được.

Khi hắn thấy một người trong hai người đó muốn tấn công, môi mỏng nhẹ cong, cất giọng nói :"Thiên Hi, cậu lại thua nữa rồi!"

Quả nhiên, khi lời hắn nói ra chưa được bao lâu... "Đùng" một tiếng, Thiên Hi té ngã trên mặt đất!

"Ai da..." Trên gương mặt anh tuấn tựa như mặt trời của Thiên Hi lộ ra vẻ khổ sở, ngay sau đó, hắn nhìn người quật mình ngã xuống đất, hét lên :"Hoàng Phủ đại ca, anh xuống tay nặng quá đó!"

Hoàng Phủ Ngạn Tước đang mặc võ phục Taekwondo lộ ra nụ cười ưu nhã :"Thiên Hi, không tệ đó, mấy năm không gặp, thân thủ nhanh nhẹn hơn nhiều, không giống như trước kia, mới trúng một chiêu đã gục!"

Thiên Hi gào thét một tiếng :"Làm ơn đi, tôi vừa về nước liền bị các người đánh đấm đến mức té ngã, nếu thân thủ không tiến bộ, tôi chắc sẽ chết trong tay bốn người các anh!"

Lăng Thiếu Đường ở một bên cười ha ha đầy sảng khoái, sau đó, hắn đứng dậy :"Thiên Hi, chút nữa anh Lăng đây sẽ chơi đùa với cậu em!"

Thiên Hi nhìn Lăng Thiếu Đường đi gần đến chỗ mình, trên gương mặt anh tuấn thiếu chút nữa thì trở nên méo mó :"Anh Lăng, tha cho em đi, em sẽ té đến chết mất, may thay hôm nay Cung đại ca không có tới, nếu không, tối nay em chết chắc ở đây!"

Trên mặt Lăng Thiếu Đường hiện lên vẻ chế nhạo, vừa đúng lúc hắn muốn nói gì đó...

"Anh thấy là trong thời gian ở nước ngoài, em đã đi chơi rất nhàn nhã rồi nhỉ!"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ cửa đạo quán, ngay sau đó, liền thấy Lãnh Thiên Dục mặc bộ võ phục Taekwondo đi vào, trên hông của hắn đeo đai lưng màu đen giống cái của Lăng Thiếu Dường và Hoàng Phủ Ngạn Tước.

"Anh hai!" Thiên Hi vừa nhìn thấy Thiên Dục, nụ cười hiện lên trên mặt, hình như không hề sợ hãi vẻ mặt lạnh lẽo trước sau như một của Lãnh Thiên Dục.

Bên môi Lãnh Thiên Dục cũng hiện lên một nụ cười hiếm thấy, hắn đặt bàn tay trên bả vai Thiên Hi, vỗ vỗ mấy cái, sau đó xoay đầu nói với hai người bạn tốt :"Thiên Hi cũng không còn là một đứa bé, mấy cậu không cần nương tay với nó!"

Thiên Hi lại một lần nữa phát ra tiếng kêu rên :"Anh hai..."

"Đến đây!" Lãnh Thiên Dục không chút để ý bộ dạng "đáng thương" của Lãnh Thiên Hi, chỉ thấy khóe môi hắn nhẹ cong, đã xuất chiêu.

Tiêu rồi! Lãnh Thiên Hi vừa thấy tình huống này, biết anh hai muốn so chiêu với mình, cảm thấy mồ hôi bắt đầu túa ra sau lưng.

Lăng Thiếu Đường cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước như được xem kịch vui, không có ý ngăn cản, bởi vì bọn họ đã quá quen với tình huống này.

Lãnh Thiên Hi nhắm mắt, theo lý thuyết, võ thuật Taekwondo của hắn cũng thuộc dạng "cao cấp", đai đen năm đẳng, nhưng mà nếu so sánh với anh hai thì... chênh lệch rất lớn!

Hắn hét lớn một tiếng, ngay sau đó bắt đầu xuất chiêu, chỉ thấy hắn lưu loát bay lên không trung, đá một phát...

Chân mày Lãnh Thiên Dục nhíu lại, sau đó không nhanh không chậm mà phản kích chiêu đá ấy ... một chiêu chế địch!

Lăng Thiếu Đường lắc đầu bất đắc dĩ, hắn cũng sợ hãi thay cho Thiên Hi, một cước của Lãnh Thiên Dục thật sự rất đau đó!

"Anh hai, em vừa mới về nước, đây chính là quà ra mắt của anh dành cho em sao! Đừng đánh, đừng đánh mà!" Lãnh Thiên Hi nằm gục trên mặt đất, nói như ăn vạ.

Trên gương mặt Lãnh Thiên Dục biểu lộ ra tình cảm anh em sâu sắc, hắn tiến đến, bắt lấy tay Lãnh Thiên Hi, nói :"Thằng nhóc thúi tha, em còn biết trở lại chăm sóc anh trai lớn này rồi đó hả, anh còn tưởng em chỉ biết đến những dụng cụ hóa học kia thôi chứ!"

Lăng Thiếu Đường ở một bên lười biếng nói :"Mình thấy Thiên Hi chính là bị Cung Quý Dương dạy hư rồi!"

Hắn nói không sai chút nào, bởi vì Cung Quý Dương là con một, vì vậy lúc không có chuyện gì làm, trừ "hành hạ" mấy người bọn hắn ra, cái còn lại chính là Thiên Hi rồi, Cung Quý Dương muốn đem  bản lĩnh chế tạo vũ khí của mình dạy cho Lãnh Thiên Hi, ai biết được hắn lại khiến Thiên Hi yêu thích thí nghiệm hóa học, mặc dù đều là loay hoay với các loại dụng cụ, nhưng mà... đây quả thực là kết quả khác biệt một trời một vực.

Lãnh Thiên Dục nhìn Lãnh Thiên Hi, lạnh nhạt nói :"Em học bác sĩ cũng đã xong rồi, còn không mau trở về Lãnh Thị giúp một tay?"

Lãnh Thiên Hi xụ mặt xuống :"Anh hai, anh, anh cứ đùa hoài!"

Trời ạ, nếu để cho hắn giống như anh hai, suốt ngày đi xử lý mấy vụ buôn bán hỗn loạn đó, đầu của hắn chắc chắn sẽ nổ tung mất thôi!

Ánh mắt Lãnh Thiên Dục trở nên lạnh lẽo, quát lớn :"Chẳng lẽ để cô nhóc Tang Thanh ấy thay thế vị trí của em?"

Tang Thanh trong miệng hắn chính là cô em út của bọn họ ... Lãng Tang Thanh!

Lăng Thiếu bước lên trước, bàn tay ôm bả vai Lãnh Thiên Hi, trong ánh mắt thâm thúy có chút chế nhạo, nói với Lãnh Thiên Dục :"Thiên Dục, tên Thiên Hi em trai của cậu là một bác sĩ ngoại khoa thiên tài, có quyền có uy, nổi tiếng quốc tế, cậu đúng là muốn phá hủy tiền đồ của người ta sao!"

Chương 2: Ý nghĩa thật của con chip công nghệ cao

"Anh hai..."

Lãnh Thiên Hi lười biếng ngồi dưới đất, gương mặt anh tuấn tựa như ánh mặt trời giống y hệt Lãnh Thiên Dục, trên đôi lông mày có khí chất ôn hòa, làm người ta sinh ra cảm giác rất thân thiện.

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy bộ dáng đáng thương của Lãnh Thiên Hi, bên môi nâng lên một nụ cười cực kỳ ưu nhã, cái tao nhã ấy giống như của bậc hoàng tử.

"Dục, theo mình thấy cậu nên để cho Thiên Hi nghỉ ngơi vài ngày, dù sao vị bác sĩ tiếng tăm lừng lẫy của chúng ta vừa mới thực hiện xong một nghiên cứu y học quan trọng, cho nên cậu cũng không cần quá khắt khe như vậy!"

Lăng Thiếu Đường thì vỗ bả vai Lãnh Thiên Hi, đứng một bên nói :"Thiên Hi, anh luôn suy nghĩ là, anh hai của cậu luôn là người máu lạnh vô tình như vậy, làm sao có thể yêu thương đứa em trai này!"

Nói xong, hắn còn cố tình làm vẻ sợ hãi một cách quá lố.

Trên mặt Lãnh Thiên Dục lập tức hiện ra bộ dạng "Chọn lầm bạn tốt", mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng từ trong ánh mắt vẫn toát ra tình cảm bạn bè sâu sắc với ba vị tổng giám đốc còn lại.

"Mình thấy Thiên Hi không chỉ bị Quý Dương dạy hư, còn có hai người nữa, cho nên tên nhóc thối tha Thiên Hi này mới dám can đảm gạt mình để đến Havard làm nghiên cứu!"  Hắn nhướng lông mày anh tuấn nói.

Lăng Thiếu Đường cùng Hoàng Phủ cùng nhau cười, ngay sau đó, Lăng Thiếu Đường nói :"Dục, Tước nói không sai, hãy cho Thiên Hi một chút thời gian để thích nghi đi!"

Bộ mặt Lãnh Thiên Hi cảm kích nhìn Lăng Thiếu Đường cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Lãnh Thiên Dục nhìn em trai của mình, hắn hiểu được ý tốt của hai người bạn tốt, nhưng mà...

"Thiên Hi, em còn muốn trốn tránh đến bao giờ?" Giọng nói của hắn chợt trở nên lạnh lẽo.

Thân thể cường tráng của Lãnh Thiên Hi đột nhiên run run, nụ cười ôn nhã trên mặt cũng dần được thu lại, đầu rũ xuống vô lực.

"Dục..." Lăng Thiếu Đường cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng đồng thời, muốn ngăn cản Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục giơ tay lên, nhìn hai người bạn tốt, chậm rãi nói :"Thiên Hi không còn là con nít nữa, chẳng lẽ nó cứ muốn sống mãi trong bóng ma của cuộc đời sao? Nếu ban đầu mình cũng giống như nó, thì Lãnh thị đã sớm không tồn tại, cũng không có cái gọi là Lão đại!"

Nói xong, một đôi ưng môi nghiêm nghị quét về phía Lãnh Thiên Hi!

Hắn không phải là không hiểu rõ em trai của mình, Lãnh Thiên Hi thật ra có tài kinh doanh và đầu óc hơn người, năng lực không kém bản thân mình bao nhiêu, nhưng mà, kể từ sau khi cha mẹ mất, trong lòng hắn liền xuất hiện một nỗi ám ảnh to lớn, không hề nhắc đến chuyện kinh doanh nữa, không hề tiếp nhận bất kỳ đặc huấn nào của tổ chức!

Người của nhà họ Lãnh không được phép có bộ dạng trốn tránh này, vì vậy, thân làm anh, Lãnh Thiên Dục không chút do dự gánh vác trên vai sự nghiệp hắc bạch hai nhà của cha, cũng giúp em trai Lãnh Thiên Hi và em gái Lãng Tang Thanh vượt qua những khó khăn này.

Nhưng, chuyện này cũng có giới hạn, dù sao máu chảy trên người bọn họ là máu của dòng họ Lãnh, nếu cần chữa lành vết thương, nhiều năm như vậy đã đủ rồi!

Lúc này, Lãnh Thiên Hi chậm rãi ngẩng đầu lên, một nỗi đau đớn thoáng qua dung nhan anh tuấn cương nghị...

"Anh hai, em..." Hắn ngâp ngừng, làm sao hắn không hiểu được tâm tình của anh hai!

Lãnh Thiên Dục không nói gì thêm, vẻ mặt lại nghiêm túc khác thường hơn nữa.

Cả đạo quán rất yên ắng, yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng của một chiếc lá rơi.

Sau một lúc lâu, Lãnh Thiên Dục mới nhàn nhạt mở miệng nói :"Thiên Hi,  chắc là em không quên con chip công nghệ cao chứ."

Lãnh Thiên Hi chợt nhìn về phía Lãnh Thiên Dục, ánh mắt thoáng hiện sự kiên định, nói :"Không, em dĩ nhiên không quên!"

"Trước mắt thì vẫn không rõ tung tích của con chip, là một người của dòng họ Lãnh, em cũng phải có một phần trách nhiêm trong việc này! Nếu em có hứng thú với y học, vậy thì được, Lãnh thị chúng ta hoàn toàn có thể phát triển lĩnh vực y học, thành lập một vương quốc y học của Lãnh thị trên thế giới, anh hoàn toàn có năng lực làm điều này!" Lãnh Thiên Dục nói.

Mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ở một bên lại đăm chiêu nhìn Lãnh Thiên Dục, ngay sau đó hỏi :"Dục, cho đến bây giờ, tổ chức đặc công BABY-M này chỉ nhận tiền không nhận hàng, cậu có nghĩ là có người ủy thác cho bọn họ đi cướp con chip trong tay cậu không, đến tột cùng thì đó là ai?"

Trên gương mặt cương nghị của Lãnh Thiên Dục thoáng qua chút giá lạnh :"Trên thương trường rất ít người biết đến con chip này, khả năng duy nhất là... người của tổ chức hắc đạo, xem ra vẫn có rất nhiều người núp trong bóng tối mà gây khó dễ cho Lãnh thị, lại còn lợi dụng đến người của BABY-M để đạt mục đích!"

Toàn thân hắn tỏa ra đầy khí thế khắc nghiệt, tầm quan trọng của con chip này không phải là nó giúp Lãnh thị kiếm ra bao nhiêu tiền, mà là hắn muốn hoàn thành tâm nguyện của cha!

Bởi vì năm đó cha đầu tư món tiền khổng lồ vào nhiên liệu thế giới, trừ những nhân viên tham gia nghiên cứu khoa học, có rất ít người ngoài biết được, cuối cùng cha chưa kịp nhìn thấy con chip ra đời đã buông tay lìa trần, cho nên, Lãnh Thiên Dục mới muốn có con chip này cho bằng được!

Thân thể Lăng Thiếu Đường lười biếng dựa vào ở một bên, giữa hai hàng lông mày cương quyết vừa cau lại rồi thả lỏng nhanh chóng, một lát sau, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên :"Dục, cậu có nghĩ tới, nếu như một khi đối phương lấy được con chip này, hậu quả sẽ như thế nào?"

Một mảnh lạnh lẽo, u tối thoáng qua nơi đáy mắt Lãnh Thiên Dục, nói :"Đầu tiên là sẽ đánh lén Lãnh thị, sau đó thì... trực tiếp uy hiếp tổ chức mafia Thẩm Phán, nhưng mà người của tổ chức BABY-M đã cướp con chip này cũng được một thời gian rồi, lại không thấy bất cứ động tĩnh nào, trừ phi..."

"Trừ phi là đối phương trước mắt vẫn chưa lấy được con chip?" Trên gương mặt Lãnh Thiên Hi có chút chần chừ, cất giọng nói.

"Còn có một khả năng nữa... con chip đó là giả!" Lăng Thiếu Đường cùng Hoàng Phủ Ngạn Tước trăm miệng một lời.

Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Lãnh Thiên Dục khiến người ta run rẩy, chỉ thấy đôi môi của hắn khẽ cong, nói với ba người còn lại, ý tứ sâu xa :"Xem ra Tây Tạng Trung Quốc thật là một nơi khiến người ta lưu luyến!"

Lăng Thiếu Đường cười nịnh nọt một tiếng :"Nếu như ba đại tài phiệt của tụi mình ra mặt hỗ trợ, có phải hay là xem thường năng lực của cậu không?"

"Cậu nói thử xem?" Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục bày ra bộ dạng "Còn cần cậu phải nói", trên mặt dù lạnh lùng, nhưng lại có sự tự tin và chắc chắn, còn nữa, hắn cũng sẽ không để cho những người anh em tốt đi theo mình mạo hiểm!

Chương 3: Theo dõi và bị theo dõi

Bóng cây rậm rạp che khuất ánh mặt trời, chỉ còn lại những vùng nắng loang lổ trên mặt đất, mà ở giữa vùng nắng loang lổ ấy, có một chiếc xe màu đen thận trọng ẩn núp trong đó.

Thượng Quan Tuyền lựa biếng dựa vào ghế trước , một đôi mắt lành lạnh tỏa ra sự linh hoạt, sắc bén xuyên qua lớp mắt kính! Chỉ thấy cô ngồi ở trong xe, lại nhìn về phía tòa cao ốc nguy nga tráng lệ phía xa xa.

Nơi này chính là tổng bộ của tài phiệt Lãnh thị, mà mục tiêu của cô chính là tổng giám đốc của Lãnh thị ... Lãnh Thiên Dục!

Cô vuốt vuốt bả vai, vết thương trên đó đã dần khép miệng, nhưng mà chạm vào sẽ có cảm giác đau đớn và nhức mỏi, đây đều là do Lãnh Thiên Dục ban tặng!

Tên đàn ông chệt tiệt này, nhìn vậy mà lại lật lọng không giữ lời, ở sau lưng cô hươ tay múa chân.

Vừa nghĩ mình bị thương một cách vô duyên vô cớ, lửa giận của Thượng Quan Tuyền tăng lên gấp bội!

Thật ra thì, hôm nay cô ở nơi này, nguyên nhân quan trọng hơn chính là tin tức kinh hoàng mà Niếp Ngân nói cho mình...

Ban đầu có người ra giá cao để bọn họ cướp con chip, khi cô thành công cướp được ở Tây Tạng, mang về giao cho Niếp Ngân, đến ngày giao dịch chính thức, Niếp Ngân mới biết, con chip này lại là giả!

Con chip thực sự đến tột cùng có hình dạng gì, Niếp Ngân chưa từng thấy qua, cô càng không gặp qua, nhưng mà cô biết nếu không lấy được con chip thực sự ấy, như vậy sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến địa vị cùng uy tín của tổ chức đặc công quốc tế BABY-M.

Nhiệm vụ này từ đầu do cô tiếp nhận, cho nên, cô không thể chối bỏ trách nhiệm!

Vì vậy, sau khi trải qua cả đêm tự hỏi, Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình đã lao vào bẫy của Lãnh Thiên Dục ngay khi mọi chuyện bắt đầu. Mặc dù cô không rõ lắm con chip sẽ giúp Lãnh Thiên Dục như thế nào, nhưng mà hành động Lãnh Thiên Dục tự mình đi đến Tây Tạng cho thấy, hắn nhất định coi trọng con chip này cực kì, hơn nữa còn là tình thế bắt buộc.

Nhớ lại tình cảnh ngày đó, cô cùng Lãnh Thiên Dục đến đại điện chùa Triết Bang, nếu như nói con chip cô lấy được là giả, vậy thì Lãnh Thiên Dục lạnh lùng kia có lấy được con chip thật không?

Thượng Quan Tuyền càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, bởi vì nếu như trong tay Lãnh Thiên Dục không có con chip, như vậy sau khi bắt được mình, vì sao còn có tâm tình đánh cược với mình, hơn nữa là mặc cho mình chạy trốn từ tầng thứ mười chính đây?

Ánh mắt Thượng Quan Tuyền căng thẳng! Trải qua mấy lần giao thủ, cô cảm thấy người đàn ông này không hề đơn giản, cô thế nhưng lại có lúc cảm thấy rất tự ti, đây là cảm giác mà cô chưa từng có sau khi xuất đạo, vì vậy, cô đang hoài nghi năng lực giết người của mình có phải là đã giảm hẳn đi sau khi gặp người đàn ông này.

Thượng Quan Tuyền biết, coi như cô không đi tìm Lãnh Thiên Dục, thì Lãnh Thiên Dục cũng sẽ phái người truy đuổi cô, vì vậy, hôm nay cô chuẩn bị xong tất cả để theo dõi Lãnh Thiên Dục, trước muốn tra ra vị trí của con chip.

Cô đang suy nghĩ, liền nghe thấy tiếng tích tích phát ra từ màn ảnh nhỏ trong xe, Thượng Quan Tuyền lập tức quay đầu nhìn lại, tròng mắt cũng trở nên tỉnh táo cực kì...

Thượng Quan Tuyền thấy ba chiếc xe kiểu thương nhân hào hoa chậm rãi lái đến, một nụ cười từ từ nở rộ trên môi cô, Lãnh Thiên Dục, anh rốt cuộc đã xuất hiện!

Ngay sau đó, Thượng Quan Tuyền bình tĩnh khởi động xe, thật chậm, giữ khoảng cách mà đuổi theo phía sau, theo dõi thật kĩ chiếc xe ở chính giữa, bởi vì cô biết, chiếc trước chiếc sau chẳng qua chỉ là của hộ vệ mà thôi.

Xe trước mặt bảy lần rẽ trái, tám lần quẹo phải, Thượng Quan Tuyền theo sát phía sau không ngừng quẹo cua, không buông lỏng sự theo dõi dù chỉ một khắc.

Nhưng mà cũng không lâu lắm, ba chiếc xe trước mặt liền xuất hiện một tình huống khác thường, khi cô đi đến một cua quẹo, xe trung gian tách ra khỏi hai chiếc xe con bảo vệ, chạy theo hướng ngược lại...

Tia chần chừ nhàn nhạt lóe lên trong mắt Thượng Quan Tuyền, loại tình huống khác thường này không khỏi làm cô nghi ngờ, chẳng lẽ Lãnh Thiên Dục đã biết có người theo dõi sau lưng?

Cô nhìn vào bảng định vị trong xe, mặc kệ, chỉ cần xác định được Lãnh Thiên Dục đang ngồi trong chiếc xe chính giữa kia là tốt rồi, nghĩ tới đây, cô không chút do dự nhấn ga chạy theo.

Không biết đi được bao lâu, trong lúc Thượng Quan Tuyền cảm thấy mình lại mắc bẫy Lãnh Thiên Dục lần nữa ...

Sóng biển vỗ ào ào cùng hơi thở nồng nặc của biển đập vào mặt, cách xa thành phố ồn ào và nóng bức, nơi này là một chỗ an tĩnh với không khí trong lành.

Dần dần, Thượng Quan Tuyền thấy một tòa lâu đài cổ màu trắng cách đó không xa, khí thế tràn đầy tư vị quý tộc, tư thái như tồn tại sánh ngang với đất trời.

Xe xuyên qua rừng trúc trước mặt, dừng lại trước cửa chính của lâu đài, miếng kim loại màu sáng bóng dính trên cửa thành hiển nhiên là hệ thống kiểm tra an ninh tự động cao cấp, chỉ thấy sau khi kiểm tra xong, xe khởi động, sau đó đi vào biệt thự.

Thượng Quan Tuyền tìm một chỗ kín đáo để dừng xe, chậm rãi đi đến gần biệt thự...

Nơi này là... biệt thự của Lãnh Thiên Dục sao?

Rất dễ nhận ra, cô không có cách nào bước vào cửa, vì vậy, Thượng Quan Tuyền bắt đầu cẩn thận quan sát xung quanh, khi cô thấy ngoài đường đi dọc rừng trúc, còn có một ngọn núi cao thì môi cô khẽ cong.

Dùng dụng cụ đỉnh cao tiến vào biệt thự, chuyện này mà nói chỉ là chuyện nhỏ với Thượng Quan Tuyền, chỉ là, muốn cô tìm ra Lãnh Thiên Dục trong cái biệt thự rộng mênh mông như vậy, chuyện này hơi tốn chút thời gian của cô.

Trên núi xanh tươi um tùm, bên còn lại là thác nước thiên nhiên chảy nhè nhẹ, bồn mùa như mùa xuân.

"Tên này đúng là biết hưởng thụ." Thượng Quan Tuyền thấy những thứ này, hừ lạnh một tiếng, nói.

Ngay tại lúc này, từ đỉnh đầu của cô truyền đến một giọng nói tựa như phát ra từ địa phủ :"Tôi không ngại hưởng thụ cùng cô."

Toàn thân Thượng Quan Tuyền chấn động, đột nhiên xoay người, khi cô thấy rõ người sau lưng thì đôi mắt mở to...

___

Rốt cuộc thì vết thương của Tuyền tỷ là ai làm nhỉ :-? Đọc ta chỉ nghĩ đến một người, không biết có phải hay không :-? 

P.s : Ảnh giống biệt thự Dục ca nhỉ :))

Chương 4: Trận đối đầu kinh tâm động phách

Chủ nhân của giọng nói đó không phải là ai khác, chính là Lãnh Thiên Dục luôn theo dõi Thượng Quan Tuyền từ nãy đến giờ.

Chỉ thấy trên mặt của hắn tràn đầy lạnh giá như Diêm La, khoanh hai tay, thân tình to lớn cao ngạo tùy ý dựa vào một bên, đôi mắt đen như mắt chim ưng ra phóng những tia sáng...

Thượng Quan Tuyền cảm thấy tim đập "thịch" một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đứng yên lặng như khối băng kia, giữa hàng lông mày hiện lên chút nghi ngờ cùng không thể tưởng tượng nổi.

Sắc mặt hờ hững của Lãnh Thiên Dục làm Thượng Quan Tuyền không biết suy nghĩ trong lòng hắn. Chỉ thấy hắn chậm rãi bước chân, đi đến bên một căn phòng lộ thiên gần thác nước, trong đình viện, lồng đèn treo dọc đường đi tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, hàng rào được làm bằng tre trúc, tạo nên cảm giác huyền dịu và lạ kỳ.

"Đi theo tôi từ trưa tới giờ, mệt không? Vào đi!" Trong nhà truyền ra giọng nói lạnh lùng đầy uy nghiêm.

Thân thể Thượng Quan Tuyền ngẩn ra, quả nhiên, hắn đã nhận ra có người theo dõi!

Cô hít một hơi thật sâu, tự nói với lòng mình, người đàn ông bí hiểm này khiến cô có chút không chống đỡ nổi, nếu như không phải vì hoàn thành nhiệm vụ, cô tuyệt đối sẽ không trêu chọc người đàn ông như vậy!

Nhưng, hiện tại cung đã lên dây thì không thể không bắn [1]...

Thượng Quan Tuyền, tỉnh táo một chút, dù sao mày cũng không thể dàng thua dưới tay tên đó!

Cô cắn cắn môi, kéo cửa một cách dứt khoát.

Đóng cửa xong, vừa quay đầu lại, cô nhìn thấy đôi mắt đen thâm sâu của Lãnh Thiên Dục...

Thượng Quan Tuyền đứng yên tại chỗ, không hề bước lên trước nửa bước, cũng không biết bây giờ nên làm gì, đôi mi dài rũ xuống như muốn trốn tránh giằng co cùng hắn...

Thời gian giống như dừng lại tại giây phút này, không khí nặng nề đến quỷ dị chuyển động quanh căn phòng, lâu như vừa trôi qua một thế kỷ, Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng nghe được giọng nói lạnh giá kia ...

"Ngẩng đầu lên!" Lời ra lệnh lạnh lùng không cho người ta có quyền kháng cự!

Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu cao ngạo, lạnh lùng, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Lãnh Thiên Dục.

"Thế nào, dám theo dõi tôi, nhưng lại không dám đối mặt với tôi sao?" Ngữ điệu hắn lạnh như băng, sắc như kiếm, nói châm chọc.

Thượng Quan Tuyền hừ lạnh một tiếng, nói :"Lãnh Thiên Dục, anh quá tự đại rồi, nếu không có can đảm, tôi cũng sẽ không đến đây như vậy!"

"Ồ? Vậy à?" Lãnh Thiên Dục vốn đang ngồi trên ghế trúc bỗng nhiên đứng dậy, Thượng Quan tuyền chỉ cảm thấy không gian to như vậy trong phút chốc bị thu nhỏ, cảm giác uy hiếp khổng lồ đang đánh về phía cô.

Chỉ thấy khóe miệng của hắn ẩn chứa ý cười thâm sâu khác thường :"Xem ra cô thật sự có can đảm! Biết rõ tôi cho người truy đuổi cô bên ngoài, nay lại còn dám tự chui đầu vào lưới!"

"Có khác gì nhau? Dù sao tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ của mình!" Thượng Quan Tuyền nói năng hùng hổ.

Mặc dù như vậy, trong lòng của Thượng Quan Tuyền không khỏi đánh trống một hồi, bởi vì mục đích cô theo dõi Lãnh Thiên Dục là vì muốn tìm ra đầu mối của con chip, ai biết được lại bị hắn phát hiện trước, chuyện này cô không thể ứng biến nổi, nhưng trong suy nghĩ đã khẳng định, nếu như hiện tại giết chết hắn, như vậy vị trí của con chip nhất định sẽ như đá chìm xuống biển. 

Điều này làm lòng cô rối bời, cô cực kỳ ghét loại cảm giác tiến không được, lùi không xong này.

Bước chân của Lãnh Thiên Dục ưu nhã đến bên tủ lạnh bằng gỗ nhỏ, lấy ra một chai Whisky, lần nữa ngồi xuống thật nhàn nhã, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.

"Giết tôi? Cô có bản lĩnh này sao?" Ngữ điệu của hắn tựa như cơn gió lốc lạnh lẽo, khẽ nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt bất động nói :"Hoặc phải nói là... cô nỡ giết tôi sao?"

Một câu nói khoác đầy khiêu khích hòa lẫn với mập mờ làm Thượng Quan Tuyền đột nhiên giận dữ, con người lành lạnh của cô nổi tên tảng băng, ngay sau đó, ngón tay mảnh khảnh thuần thục mơn trớn dây chuyền đeo trên cổ...

"Lãnh Thiên Dục, chịu chết đi!" Ánh mắt sắc bén của Thượng Quan Tuyền lướt qua, chỉ thấy sợi dây chuyền bình thường ban nãy đột nhiên trở nên lớn và dài hơn, lấy tốc độ nhanh như chớp, khiến người ta không kịp chống đỡ, mà nhắm thẳng đến Lãnh Thiên Dục...

Thứ kim loại sắc bén tỏa ra áng sáng màu hồng nhạt tựa ánh hoàng hôn, lạnh lẽo như băng đá ...

"Cỏ bốn lá?" Một chút cảnh giác thoáng qua đáy mắt Lãnh Thiên Dục rồi nhanh chóng biến mất, ngay sau đó, hắn xoay người thật lưu loát, tránh né ám khí trí mạng này.

"Cỏ bốn lá" chính là vũ khí đã giết chết Thượng sư Tây Tạng và Crow!

Vậy mà, trong lúc này đây, đáy mắt Thượng Quan Tuyền hiện lên ý cười lạnh, chẳng biết từ lúc nào, trong tay cô đã có thêm một con dao sắc bén, đúng lúc Lãnh Thiên Dục xoay người, con dao lướt qua cánh tay của hắn...

Lãnh Thiên Dục rút tay, sau đó bàn tay to mở ra, đồng thời nhanh chóng đè chặt vũ khí trong tay Thượng Quan Tuyền, sau đó một bàn tay khác siết lấy chổ tay của cô.

"Bản lĩnh của cô... vẫn còn có cơ hội!" Lãnh Thiên Dục lạnh lùng mỉa mai, đôi mắt sắc bén chứa đầy giận dữ! Hắn không ngờ người con gái này ra tay nhanh như vậy, nếu không phải nhờ hắn phản ứng kịp thời, chắc chắn sẽ trúng phải vũ khí lợi hại của cô!

"Vậy sao? Cảm ơn đã quá khen..." Đáy mắt Thượng Quan Tuyền bắn ra tia giận dữ, nói thì chậm nhưng làm thì nhanh, cánh tay khác của cô nhanh chóng đập vào cổ Lãnh Thiên Dục.

Lãnh Thiên Dục không ngờ rằng cô còn có khả năng phản kháng, chỉ cảm thấy một cơn đau đớn tại cổ, ngay sau đó, tự động đẩy cô ra!

Trong lúc này, một con dao sắc bén bay thẳng về phía hắn... Trình độ phóng dao cũng lão luyện không hề thua kém Hoàng Phủ Ngạn Tước!

Lãnh Thiên Dục nghiêng mình nhanh chóng, tay ném ly rượu, con dao cùng ly thủy kính va chạm trên không trung, chỉ nghe một âm thanh chói tai vang lên...

Là tiếng của ly rượu bằng thủy tinh thuần khiết vị bể nát trên không trung tạo thành những miếng thủy tinh rơi xuống, mà con dao cũng bởi vì va chạm phải ly rượu mà đổi phương hướng...

Lãnh Thiên Dục nghiêng người, thanh dao ghim thẳng vào cà vạt của hắn, chỉ thấy nửa phần còn lại của cà vạt bay rơi bồng bềnh xuống đất.

Mà trong lúc đó, chỉ nghe Thượng Quan Tuyền rên lên một tiếng... mảnh vỡ của ly rượu xẹt qua cánh tay của cô!

_____

*Kinh tâm động phách : kinh động đến độ tim và hồn vía

[1] Tương tự câu : Đã phóng lao thì phải theo lao

_____ 
Lần đầu tiên đọc một truyện mà nam nữ chính đánh nhau, giết nhau theo nghĩa thực sự :)) 

Về lịch post thì có chút thay đổi nha, chắc là 1 ngày chỉ đc 1 chương thôi, trừ T7, CN vs T2, tại dạo này Hạ đi học rồi T^T không còn rỗi như trước (học bán trú mà) Nên mọi người thông cảm. Ngày nào không có truyện thì các bạn đừng buồn Hạ nhé

Chương 5:Bầu không khí kỳ lạ

Máu, tựa như vải lụa đỏ lướt trên cánh tay của Thượng Quan Tuyền làm ánh mắt Lãnh Thiên Dục đột nhiên trở nên căn thẳng, sau đó tiến nhanh lên phía trước, bàn tay kéo lấy cánh tay của cô lại trước mặt...

"Không cần anh giả mù sa mưa!" Thượng Quan Tuyền nhân cơ hội giơ cánh tay khách lên, trong bàn tay mảnh khảnh có một con dao nhỏ sắc bén.

Nhanh chóng xẹt qua, vậy mà...

Chỉ thấy bàn tay cầm ám khí của cô bị Lãnh Thiên Dục cầm chặt lấy, ngay sau đó, tay hắn vừa dùng lực, Thượng Quan Tuyền chỉ cảm thấy huyệt đạo trở nên tê dại.

"Leng keng..." Con dao tinh xảo bị vứt trên mặt đất, phát ra âm thanh lạnh lẽo lòng người.

"Anh... Lãnh Thiên Dục, anh buông tôi ra!" Lúc này Thượng Quan Tuyền rã rơi vào bên trong kìm sắt của Lãnh Thiên Dục, không thể chạy thoát.

"Cô lúc nào cũng muốn giết tôi như vậy à?" Gương mặt Lãnh Thiên Dục lạnh như sương, giọng nói như băng, giống hệt tên của hắn.[1]

"Không sai!" Thượng Quan Tuyền chịu đựng đau đớn trên cánh tay, cất giọng nói :"Giết anh chết rồi, tôi mới có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

"Nhiệm vụ chết tiệt!"

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng nói lời thô lỗ, ngay sau đó, một bàn tay siết chặt, khẽ khom người bế Thượng Quan Tuyền lên, hướng tới chiếc giường nhỏ...

Thượng Quan Tuyền cảm thấy sợ hãi, thân thể giãy dụa theo bản năng :"Lãnh Thiên Dục, anh, anh muốn làm gì..."

"Câm miệng!"

Trên gương mặt lạnh lùng của Lãnh Thiên Dục không hề lộ ra một vẻ mặt nào, giữa hai hàng lông mày cương nghị tồn tại một khí chất mãnh liệt khiến người ta run sợ.

Khi Thượng Quan Tuyền vừa được hắn thả xuống giường, cô nhanh chóng muốn đứng lên...

"Không được động đậy!"

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng quát, ngay sau đó, cánh tay y hệt kìm sắc kéo cô vào trong lồng ngực của mình, tay khác thuần thục nhấn một dãy số...

"Lập tức mang hộp thuốc vào đây!"

Giọng nói tựa như vang lên từ địa ngục lạnh lùng ra lệnh cho bên kia đầu dây.

Thượng Quan Tuyền hơi ngẩn ra, thân thể nhanh nhẹn bền chắc, lồng ngực rộng rãi rắn chắc tựa như núi tản mát ra hơi thở phái nam khiến cho lòng người khiếp đảm không ngừng, mà hơi thở này đan xen vào hơi thở của Thượng Quan Tuyền, cô rất khiếp sợ, vì sao mính lại đi nghe lời hắn, giống như một loại khuất phục...

Nghĩ tới dây, Thượng Quan Tuyền cảm thấy đầu mình như nổ tung!

Mình bị cái gì rồi hả?

Làm sao lại nảy sinh cảm giác hốt hoảng cùng say mê lòng ngực của Lãnh Thiên Dục?

"Tôi sẽ giúp cô xử lý vết thương, ngoan ngoãn, không nên cử động!"

Lãnh Thiên Dục để điện thoại sang chỗ khác, cúi đầu nhìn Thượng Quan Tuyền trong nằm trong ngực mình, nói, trong ngữ điệu lạnh lẽo là chút ẩn tình khó thấy được.

Mùi u hương tỏa ra từ người cô khiến nội tâm hắn mờ mịt, mà sự mềm mại trong lồng ngực khiến đôi ưng mâu của hắn không khỏi híp lại.

"Anh..." 

Thượng Quan Tuyền chợt ngẩng đầu, ai ngờ bởi vì khoảng cách hai người quá gần, hơn nữa Lãnh Thiên Dục đúng lúc cúi đầu xuống...

Đôi môi đỏ hồng không theo ý muốn mà rơi trên đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục...

Đôi mắt Thượng Quan Tuyền đột nhiên trừng lớn, cô vừa muốn tránh ra, khắc sau liền bị Lãnh Thiên Dục ôm lấy, hắn đặt cô ngồi trên đùi tráng kiện của hắn, hai cánh tay rắn chắn khéo léo tránh đụng đến vết thương của cô, ôm cô vào trước mặt.

"Không, Không được!"

Thượng Quan Tuyền thế mà lại trở nên cà lăm, cô cảm thấy tim mình đập nhanh dồn tập, muốn tránh ra ngoài, bởi vì động tác của hai người vào giờ phút này khiến cô cảm thấy kỳ lạ, cũng rất mập mờ.

Vẻ mặt Thượng Quan Tuyền vừa quật cường cự tuyệt lại vừa có chút đỏ bừng, lòng vốn nguội lạnh của Lãnh Thiên Dục giống như bị sợi tơ mềm mại quấn quanh, hắn không hiểu loại cảm giác này là gì, chỉ muốn làm theo ý chí mãnh liệt trong nội tâm của mình! (rồi:)) tiêu anh rồi, dây mìn đó anh)

"Không được gì?"

Đáy mắt Lãnh Thiên Dục mặc dù lạnh giá, nhưng bên môi kiên nghị hiện lên một nếp ngăn hiếm thấy như nếp nhăn trên mặt khi cười, cúi đầu xuống, dần dần tiến đến gần Thượng Quan Tuyền...

Thượng Quan Tuyền ngửa đầu ra phía sau theo bản năng, sự tỉnh táo nơi đáy mắt đã bị thay thế bởi hoảng hốt.

"Lãnh Thiên Dục, anh, anh không được nhích đến gần! Nếu không... nếu không..."

"Nếu không thì sao? Hả?" Lãnh Thiên Dục không cử động, mà bên môi hiện lên đường cong có chút hăng hái, ánh mắt giống như dã thú săn mồi, ngắm nhìn gương mặt mềm mại của cô một cách tỉ mỉ.

Là đắm say, hay chỉ là cảm thấy hứng thú nhất thời? Lãnh Thiên Dục không xác định được, nhưng mà trên người của cô tỏa ra mùi hương đặc biệt, làm hắn luôn không thể kìm lòng...

Trong lòng Thượng Quan Tuyền nhảy lên vài cái, hắn ngồi rất gần mình, hơi thở phái nam không chút kiêng kỵ mà xâm lược lấy cô!

Ngón tay của hắn, xoa trên đôi môi của cô lần nữa... mang theo đầy khí phách chiếm đoạt.

Cánh môi mềm mại của cô khẽ run run, để cho ngón tay của hắn tự do thỏa mãn.

Hắn vững chắc, trong lòng lạnh như băng, có một dòng nước ấm đang len lỏi vào...

"Cô... rất đẹp!" Trong con ngươi lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục bắt đầu xảy ra biến hóa rất nhỏ, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo, cao ngạo, nhưng cũng có chút thở dài!

Đôi môi Thượng Quan Tuyền run rẩy, nhịp tim càng đập nhanh hơn :"Anh buông ra.... ưm...."

Lãnh Thiên Dục không cho cô bất cứ cơ hội nói chuyện nào, chỉ thấy đôi mắt đen của hắn dần trở nên thâm trầm, cúi người xuống, không hề báo trước mà hôn lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của Thượng Quan Tuyền!

Lưỡi to bá đạo, cậy mạnh đánh vào cái miệng nhỏ nhắn, chiếm đoạt từng tấc ngọt ngào của cô.

Đòi hỏi gấp gáp, chiếm đoạt tận tình...

Hơi thở phái nam nồng đậm, lan tỏa vào từng ngóc ngách trong miệng cô. 

______________

[1] Tên "Lãnh Thiên Dục". Chữ Lãnh trong lạnh lẽo

Chương 6:Đau lòng không rõ nguyên nhân

Toàn thân Thượng Quan Tuyền chấn động, tim cũng vang lên một tiếng "Đinh", cuồng loạn không dứt, đôi gò má trên gương mặt xinh đẹp thoáng chút đỏ hồng, mang vẻ kiều mỵ làm lòng người không thể không yêu.

Cô muốn tránh ra, nhưng mà bàn tay cố định sau lưng cô truyền ra nhiệt độ nóng bỏng đến khiếp đảm, xuyên qua lớp vải kia, Thượng Quan Tuyền không biết vì sao mình lại có chút đắm say trong sự khống chế và chiếm đoạt này...

"Anh, anh..." Thượng Quan Tuyền thở khó khăn.

Hơi thở nóng bỏng của hắn lấp đầy hương đàn hương trong miệng cô, cô không có cách nào hít thở... Môi của hắn, mang theo chút ám thị [1], khiến tim cô rung động một cách kỳ lạ, đoạt đi cả lý trí của cô....

Dần dần, Lãnh Thiên Dục đã không còn đủ thỏa mãn với hương thơm và sự ngọt ngào trên môi cô, thứ hắn muốn chính là ... nhiều hơn!

Chỉ thấy hắn buông cô ra, đôi mắt đen nhen nhóm lên ngọn lửa thiêu đốt khác thường, sau đó, miệng lưỡi nóng như lửa dần dời xuống, hôn lấy cái cổ trắng của cô như đang thương tiếc, nâng niu một bảo vật trân quý nhất...

Thượng Quan Tuyền hít một hơi lạnh lẽo, nhất là khi cô thấy cô thấy ánh mắt đen của Lãnh Thiên Dục hiện ra sự thâm trầm không dễ tan, dù sao cô cũng đã có cả đên da thịt thân thiết cùng người đàn ông này, dĩ nhiên hiểu được ý nghĩa sâu trong đôi mắt tối tăm ấy!

Không...

Khi cô cảm thấy bàn tay tràn đầy ma lực của Lãnh Thiên Dục tấn công vào nơi đẫy đà của mình thì thân thể nàng run lên, ngay sau đó, dùng hết sức lực đẩy Lãnh Thiên Dục ra.

"Lãnh Thiên Dục, anh buông tôi ra!" Thượng Quan Tuyền cảm thấy vừa tức vừa giận, càng dùng thêm lực muốn tránh thoát ra khỏi ngực hắn!

"Không nên cử động, nếu không tôi không dám đảm bảo bản thân sẽ không muốn cô ngay lập tức!"

Giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục chứa đựng sự ẩn nhẫn thô ráp, bởi vì cô gái trong ngực giãy dụa không ngừng, hương u hương nhàn nhạt tỏa ra từ thân thể cô xông thẳng đến mũi hắn, càng kích thích bản năng phái nam của hắn... Hắn cơ hồ muốn cô dài dài!

Toàn thân Thượng Quan Tuyền căng cứng, bởi vì cô ngồi bên trên hai chân Lãnh Thiên Dục, cho nên có thể cảm nhận rõ được cái thứ phái nam cứng rắn nóng bỏng kia đang bành trướng...

Cô không dám cử động dù rất nhỏ, con ngươi trong như nước cũng hiện lên sự hoảng sợ và luống cuống như từng có trước đây.

Lãnh Thiên Dục tận lực điều chỉnh hơi thở của mình, chính mình luôn là người kiêu ngạo thế nhưng lại tan rã trước cô gái này!

Khi ngón tay thon dài của hắn vuốt ve gương mặt cô thì cô theo bản năng mà tránh né, chỉ thấy trên mặt Lãnh Thiên Dục liền biến sắc...

Vào đúng lúc này...

"Cốc cốc cốc!" Một hồi gõ cửa cẩn thận và khiêm tốn tạm thời giải cứu Thượng Quan Tuyền ra khỏi không khí mập mờ.

Lãnh Thiên Dục thấy bộ dạng cô như trút được gánh nặng thì nơi đáy mắt hiện lên một mảnh mù mịt.

"Vào đi!"

Hắn cất giọng đầy lạnh lẽo, vậy mà vẫn không hề có ý buông hai tay đang nắm chặt lấy cánh tay Quan Tuyền.

Quản gia cẩn thận từng li từng bí bưng hòm thuốc đi vào trong phòng, Thượng Quan Tuyền đã giận đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống rồi.

"Để đó, ra ngoài!" Lãnh Thiên Dục bình tĩnh hạ lệnh.

"Dạ, Lãnh tiên sinh!" Quản gia đặt hộp thuốc trên bàn, lui ra ngoài.

Lãnh Thiên Dục cầm lấy hộp thuốc, bàn tay không hề nói trước mà dò vào ngực cô, cởi nút áo ra...

"Anh làm cái gì?" Thượng Quan Tuyền không khỏi thét một tiếng chói tai, vẻ mặt hoàn toàn cảnh giác.

"Đừng nhúc nhích!"

Lãnh Thiên Dục quát một tiếng thô lỗ, bảo cô dừng phản kháng, ngay sau đó, bàn tay lưu loát cởi áo cô ra...

Chết tiệt!

Bàn tay dưới áo siết chặt thành hình quả đấm!

Tim luôn lạnh lùng, cay nghiệt của hắn không khỏi nhói đau khi chiếc áo được cởi ra... 

Bởi vì Lãnh Thiên Dục không chỉ thấy vết thương do thủy tinh vỡ gây nên, mà còn có một vết sẹo như bị đạn bắn!

Giữa hai hàng lông mày của hắn nhăn lại, sau đó cầm lên nước sát trùng vết thương, bắt đầu xử lý vết thương thấm máu của cô!

Xúc giác lạnh lẽo tập kích vội vàng, làm cô không khỏi rụt người lại...

"Đau không?"

Hắn nhìn cô, đôi con ngươi luôn thâm thúy lạnh lẽo thế nhưng lại hàm chứa một ý niệm nhàn nhạt... là vỗ về an ủi.

Vẻ mặt dịu dàng kia xuất hiện trên gương mặt anh tuấn, càng tăng thêm sự rung động lòng người không thể tả được.

"Vết thương không lớn lắm, cho nên chỉ cần xử lý là ổn rồi!"

Nói xong, hắn lưu loát, thuần thục xử lý, băng bó vết thương trên cánh tay cô.

"Sao?" Thượng Quan Tuyền cảm thấy thân thể mình ngẩn ra :"Lãnh Thiên Dục, tại sao anh..."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Lãnh Thiên Dục vội vàng cắt đứt lời nói của Thượng Quan Tuyền.

Ngón tay thon dài xoa nhè nhẹ lên vết sẹo do đạn bắn của cô, nếu như không lầm, thì viên đạn súng cô có đường kính 22mm, loại đạn này có thể xuyên thủng ba lớp áo chống đạn!

Lãnh Thiên Dục cau mày khi biết được điều này, hắn không biết vì sao lòng mình lại có cảm giác đau đớn khó tả.

Thượng Quan Tuyền nhìn dáng vẻ của hắn, tia nghi ngờ lướt qua nơi đáy mắt cô, trong ấn tượng của cô, hắn luôn là người cao cao tại thượng, giờ phút này, vẻ mặt cùng động tác như vậy xuất hiện trên con người của hắn, thế nhưng lại không ảnh hưởng đến chút uy nghiêm nào, ngược lại càng làm tăng cảm giác mềm hóa đường nét sắc bén, làm mị lực của hắn tăng lên đáng kể.

Lòng của cô không khỏi rung động, đáy mắt giống như trở nên mềm mại, hiện lên nét nhẹ nhàng... không thể xem đây là cảm động, chỉ là chút nhẹ nhàng lướt qua...

Không biết tại sao, cô thế nhưng lại không có cách nào đối mặt với hắn, chỉ lạnh nhạt nói :

"Đây đều là do anh ban tặng!"

___

[1] một loại ảnh hưởng tâm lí, hướng khiển người khác hành động, suy nghĩ theo ý mình bằng các thuật tâm lý 

___

Haizz.. ta vừa đọc truyện buồn, bây giờ lại phải cố gồng người edit truyện hắc bang :(( mà truyện ngược mềm mại, hắc bang lại cứng rắn. Cố gắng ngồi nghe Black paradise mới edit nổi. Bây giờ lại nhảy sang edit SE. Ôi, đời là một chuỗi ngày biến hóa :)) biến tới nổi chóng cả mặt

Chương 7: Cơ hội duy nhất

Tròng mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục liếc nhìn Thượng Quan Tuyền, dĩ nhiên không để tâm đến lời nói của cô, mà chỉ lạnh lùng hỏi :"Bị thương lúc nào?"

Dứt lời, ngón tay thon dài khẽ vuốt trên vết thương, chút tình cảm phức tạp khó phát hiện thoáng qua đáy mắt.

Thượng Quan Tuyền nghe hắn hỏi như vậy, chút "xúc động" nho nhỏ trong lòng dành cho hắn chợt biến mất, cô cười lạnh một tiếng, dùng sức gạt bàn tay của hắn ra, nói :"Lão đại thật đúng là quý nhân hay quên, súng này chính là do ngài bắn, còn ở đó làm bộ làm tịch, đúng là thứ tiểu nhân!"

Lãnh Thiên Dục nghe được lời nói quái đản như vậy, giữ hai hàng lông mày khẽ nhăn nhó, ngay sau đó quát lạnh:

"Nếu như cô thật sự muốn giết tôi, không cần phải viện cái cớ sứt sẹo đó đâu!"

Cô ta cứ muốn giết mình như vậy? Là vì vội vã thực hiện nhiệm vụ, hay là do hận hắn đến tận xương tủy? Nghĩ đến những chuyện này, đáy mắt Lãnh Thiên Dục càng thêm u tối và lạnh lẽo.

"Lãnh Thiên Dục, anh... a...." Sự quật cường dâng tràn trong đáy mắt Thượng Quan Tuyền, vừa muốn giơ cánh tay lên, lại động vào vết thương nên sinh ra cảm giác đau đớn.

Một khắc sau, cái cằm mềm mại của cô bị Lãnh Thiên Dục lạnh lùng bắt lấy, hắn đến gần cô, lạnh giọng ra lệnh :

"Cô gái, cô im lặng giùm tôi một chút!"

Giờ phút này, Thượng Quan Tuyền ngửa đầu, chiếc áo và mái đóc đen mượt của cô nửa che thân thể trắng noãn, như ẩn như hiện càng làm tăng thêm mấy phần mị lực 

Con ngươi tĩnh mịch của hắn không khỏi trở nên ảm đạm...

"Hạ lưu!"

Thượng Quan Tuyền theo tầm mắt của hắn nhìn về phía mình, bàn tay bé nhỏ gắt gao nắm lấy áo :"Lãnh Thiên Dục, tôi không phải thuộc hạ của anh, cho nên anh phải rút lại những lời nói kiểu ra lệnh đó!"

"Vậy sao? Vậy tôi cũng phải suy nghĩ thật kĩ, tôi nên đối đãi như thế nào với đặc công được Niếp Ngân xem trọng!"

Gương mặt Lãnh Thiên Dục lạnh lùng, một tay ôm lấy Thượng Quan Tuyền vào trong ngực, thân hình cao lớn hoàn toàn chôn vùi cô!

Toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả vào gương mặt cô, hơi thở phái nam nồng đậm tựa như một vị chúa tể đang ra yêu cầu, Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, thân thể vừa định nhanh chóng trốn ra phía sau, khắc sau lại bị bàn tay to của Lãnh Thiên Dục kéo qua!

"Lãnh Thiên Dục, anh buông tôi ra!"

Thượng Quan Tuyền giơ cánh tay không bị thương hung hăng đánh xuống, nhưng mà bị bàn tay của Lãnh Thiên Dục giữ lấy, chỉ thấy đôi môi mỏng của hắn cong lên tạo thành nhiều nếp nhăn trên mặt như khi cười :"

"Cô gái của tôi, thô bạo như vậy không tốt đâu!"

"Ai là phụ nữ của anh? Anh đúng là kẻ ngốc nói mê!" Thượng Quan Tuyền mở to mắt, con ngươi quá đỗi trong trẻo nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.

"Thế nào? Chẳng lẽ cô quên hết chuyện đêm đó rồi sao?"

Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng, ngay sau đó, bàn tay cố định hai cổ tay của cô, đôi môi hạ xuống trên gương mặt cô :"Tôi còn nhớ rất rõ hương vị ngọt ngào của cô!"

Thượng Quan Tuyền theo phản xạ di chuyển đầu ra xa hắn, tựa như đụng phải sự dụ dỗ nóng bỏng :"Lãnh Thiên Dục, anh là tên khốn khiếp, anh..."

"Không phải cô vẫn luôn muốn giết tôi sao?"

Lãnh Thiên Dục lạnh lùng cắt đứt câu nói của Thượng Quan Tuyền, đôi môi mỏng của hắn dời đến đôi môi cô ,nhìn như hai người đang rất thân mật, sau đó dán lên cánh môi của cô, giọng nói lạnh lẽo có phần mập mờ :"Tôi cho cô cơ hội này!"

Hắn nhìn cô chăm chú, trong đôi mắt tối tăm tĩnh mịch ấy phát ra nhiều luồng sáng...

Cánh tay rắn chắc vòng bên eo thon của cô, hơi thở nguy hiểm quanh quẩn bên đôi tai trắng nõn.

Cô không khỏi ngồi bật lên, cảm giác từ sống lưng lên đến đỉnh đầu đều run run...

"Ý của anh là gì?" Thượng Quan Tuyền lớn giọng hỏi.

Bỗng nhiên, tay của hắn nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô, trên đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười lạnh lùng tàn khốc :"Làm người phụ nữ của tôi, thì cô mới có cơ hội giết tôi!" Chỉ thấy trong tròng mắt đen lạnh lùng của hắn càng tỏa ra nhiều tia sáng hơn, y hệt như một dã thú kiếm ăn tràn đầy nguy hiểm.

Đôi mắt đẹp của Thượng Quan Tuyền đột nhiên trợn tròn lên, gương mặt không thể tin được, không ngờ câu nói lẫy của cô với Niếp Ngân đã trở thành sự thật!

"Lãnh Thiên Dục, anh đừng có nằm mơ, tôi thà bị anh giết chết, cũng sẽ không làm người phụ nữ của anh!"

"Giết cô?" Lãnh Thiên Dục cười lạnh, thân thể tráng kiệt của hắn đè lên người cô mà chẳng cần báo trước :"Khi tôi vẫn còn hứng thú với cô, tôi sẽ không giết cô đâu!"

Nói xong, hắn bá đạo, cậy mạnh tấn công cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên của cô, chiếm đoạt từng tấc ngọt ngào, vội vàng đòi hỏi, tận tình đoạt lấy,...

Nơi thở phái nam nồng đậm, lan tỏa vào từng ngóc ngách trong miệng của cô.

Đồng thời, bàn tay tà ác của hắn cũng không hề rảnh rỗi.

Một tay bắt lấy đôi tay nhỏ bé của cô, cố định chúng trên đầu.

Một bàn tay khác thuần thục xâm chiếm từng tấc da thịt tinh tế mịn màng...

Cảm giác mịn màng ngọt ngào ấy bức hắn đến phát điên...

Từ lâu lòng của hắn đã bị khoét một lỗ, đang được lấp đầy nhanh chóng, tim của hắn đã trống rỗng quá lâu! Cũng đóng băng quá lâu rồi!

Thật vất vả mới bắt được một chút ấm áp, không có lý do để buông tay ngay!

Lòng tham của hắn càng ngày càng trở nên không đáy! Càng ngày càng không có cách nào để thỏa mãn!

Trong lòng chỉ cỏn lại một sự cố chấp : Hắn phải có nhiều hơn, nhiều hơn, nhiều hơn,...

Đụng chạm với ánh mắt đen tối nhưng lại điên cuồng và nóng rừng rực của hắn, Thượng Quan Tuyền liều mạng phản kháng, bởi vì cô cảm nhận được một sự sợ hãi, y hệt như đêm đó, cảm giác tim đập nhanh khiến cô sinh ra sự sợ hãi rất lớn.

"Anh không được đụng vào tôi!" Cô dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể đẩy Lãnh Thiên Dục ra, thừa dịp có khoảng trống, Thượng Quan Tuyền nhảy lên, chạy đến cửa, chợt mở ra, ai ngờ....

"A..." Trong lúc Thượng Quan Tuyền kinh hoàng đã quên mất gần cửa có một suối nước ấm, chi nghe thấy một tiếng "Đùng", thân thể nhỏ nhắn của cô ngã vào thác nước.

___

Vâng, lại 1 quả dưa bở dành cho đội hóng H *he he he*

Chương 8,9,10 các bạn lên các web khác đọc giúp mình nhé :)

Chương 11: Bộc lộ ân cần

Thượng Quan Tuyền không khỏi sửng sốt, đôi tay che ở ngực như đang phòng hộ...

Bởi vì trong lòng không hề đề phòng hắn, thế nên, động tác của hắn dĩ nhiên nhanh hơn cô, chỉ thấy hắn duỗi bàn tay, liền vén áo cô lên một góc...

Thượng Quan Tuyền vừa muốn ra tay, chỉ nghe Lãnh Thiên Hi mở miệng, giọng nói ôn hòa :" Còn nữa, mỗi lần gặp thì cô đều mang vết thương chồng chất đấy!"

Ánh mắt của hắn như máy dò xét quét qua nơi vết thương, tự nhiên cũng thấy được những vết hôn nở rộ trên xương quai xanh hấp dẫn của Thượng Quan Tuyền, trong giọng nói đầy ý tứ sâu xa.

Không biết tại sao, hai lần Lãnh Thiên Hi thấy cô bé này, đều thấy lòng chua chát, trong mắt hắn, cô tựa như đóa hoa thần bí mà lại quật cường, làm người ta muốn thương hại mà chẳng thể biểu lộ.

"Tôi... rất xin lỗi, đã để anh thấy những thứ này!" Trong giọng nói của Thượng Quan Tuyền đầy mệt mỏi và khốn khổ.

Ánh trăng chiếu lên gương mặt của Lãnh Thiên Hi khiến hắn trông như khi ẩn khi hiện, đôi mắt đen thâm thúy kia lại tỏa ra một lực giúp cô an tâm, những cảm giác mệt mỏi như thủy triều dâng tràn bờ, mặc dù Thượng Quan Tuyền không biết bối cảnh hay thân thế của người đàn ông này, nhưng mà, trên người hắn tản mát ra thứ hơi thở rất gần gũi, loại gần gũi này khiến cô muốn bật khóc.

"Nhìn cô trông rất tệ, có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?" Lãnh Thiên Hi rút khăn giấy ra, ân cần lau đi giọt mồ hôi trên trán cô, nhỏ giọng hỏi.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy ấm áp trong lòng, tất cả uất ức cũng đua nhau ùa đến, sóng mũi cay cay, hốc mắt đã ươn ướt!

Lãnh Thiên Hi vừa thấy bộ dạng đáng thương của cô, vẻ bối rối chợt thoáng qua nơi đôi mắt, ngay sau đó, bàn tay to của hắn liền đặt trên gương mặt mềm mại của cô, khiến cô ngẩng đầu nhìn mình.

"Không sao, có gì uất ức thì hãy nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cô!" Giọng nói của hắn thật trầm, tựa như gió xuân ấm áp.

Trong đôi mắt to tròn của Thượng Quan Tuyền dần dần bị bao phủ bởi một làn hơi nước, như một con sông trong veo khiến tim người rung động.

Cô có thể nói gì cho hắn đây?

Chẳng lẽ lại nói cho hắn biết, thân phận thật của mình?

Chẳng lẽ nói cho hắn biết, mình vướng vào tình huống "không thể giết được gã đàn ông mình muốn giết" ?

Chẳng lẽ nói cho hắn biết, mình bị gã kia làm nhục như thế nào?

"Tôi... Xe của tôi vì bị đụng mà bốc cháy rồi!" Cuối cùng, cô cũng chỉ có thể nói ra lý do như vậy.

Lãnh Thiên Hi nghe được cô nói như vậy, thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy bả vai của cô, cười nói trấn an :"Chỉ cần cô không sao là được, nhất định là bị dọa đến chết khiếp rồi, không sao, tất cả đều đã qua!"

Hắn không có hỏi tiếp, mặc dù hắn rất tò mò về vết thương trên người cô, càng bận tâm vì toàn thân cô mang đầy vết hôn, nhưng, cô không nói, hắn cũng không muốn gặng hỏi, bởi vì, sự mềm mại tận đáy lòng đã bị cô bé này khơi lên mất rồi. 

Khi hơi thở ấm áp của Lãnh Thiên Hi bao bọc lấy cô thì nước mắt của Thượng Quan Tuyền không thể chống lại trọng lực mà rơi xuống, tựa như từng hạt từng hạt trân châu rơi, gương mặt tuyệt mỹ càng làm người ta thương cảm.

Từ khi cô đi theo Niếp Ngân, cô quên mất thế nào là khóc, thế nào là giận dữ, thứ Niếp Ngân dạy cho cô chỉ là kiên cường và ngụy trang, có lẽ cô không có tuổi thơ vui vẻ, nhưng cô có rất nhiều ước mơ và hoài bão, mà một phần trong hoài bão ấy chính là Niếp Ngân.

Nhưng mà, từ giờ phút cô gặp Lãnh Thiên Hi, tất cả đều đã thay hình đổi dạng, hình như cô đã mất đi tất cả, tất cả.

Khi cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của Lãnh Thiên Hi thì kiên cường hoàn toàn tan biến, từ nhỏ đến lớn, cô chỉ tiếp xúc với những thứ "câu tâm đấu giác"[1], chưa từng có người quan tâm mình như vậy, thế nên, những bất lực và uất ức trong lòng khiến nước mắt cứ rơi.

Lãnh Thiên Hi cảm thấy lòng mình thắt lại, đáy mắt cũng dần hiện lên tình cảm dịu dàng, bàn tay ấm áp của hắn cẩn thận từng chút một nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền lên, trong giọng nói trầm thấp còn ẩn chưa sự che chở dịu dàng.

"Ngoan, đừng khóc..."

Hắn cảm thấy tim mình mềm đi trước nước mắt của cô bé này, vì vậy, không thể cầm lòng mà cúi người xuống, đôi môi mỏng khêu gợi đầy hơi thở phái nam ôn hòa nhẹ hôn lên những giọt nước mắt trên gương mặt Thượng Quan Tuyền...

Chăm sóc như người yêu, nhưng lại càng giống anh trai hơn.

Thượng Quan Tuyền cảm thấy nơi trái tim lạnh lẽo của mình dần dần bị lấp đầy bởi một luồng ấm áp, một khắc sau, Lãnh Thiên Hi liền đem cô đang nức nở không ngừng ôm vào trong ngực, bàn tay vỗ nhè nhẹ từng cái từng cái lên lưng cô, đáy mắt hiện lên sự cưng chiều tựa như chiều chuộng đứa con nít.

Cô mặc sức khóc, trút giận, tất cả mọi uất ức từ đó đến giờ như vỡ òa, mà Lãnh Thiên Hi cũng ôm cô dịu dàng, mặc cho nước mắt của cô thấm ước chiếc áo sơ mi trên người.

Sau một lúc lâu, khi tiếng khóc lớn khiến người ta thương tiếc của cô biến thành tiếng nức nở nhàn nhạt thì Lãnh Thiên Hi lau nước mắt cho cô, sau đó vuốt ve cánh mũi xinh xắn của cô đầy trìu mến...

"Tiểu nha đầu, nếu còn khóc nữa, hai ta sẽ phải ngủ bên vệ đường đó!" Đáy mắt hắn chứa đầy ý cười, nói.

Đôi mắt ngập nước của Thượng Quan Tuyền mở lớn nhìn hắn, không hiểu hàm nghĩa ẩn trong lời nói.

Lãnh Thiên Hi làm vẻ mặt chế nhạo, giải thích :"Bởi vì nếu em mà khóc nữa, xe của tôi sẹ bị lụt mất!"

Hắn nói một câu buồn cười làm Thượng Quan Tuyền nín khóc mà cười.

"Em cười rất đẹp, cho nên, về sau không được khóc nhè nữa! Biết chưa?"

Lãnh Thiên Hi đau lòng, ngón tay thon dài lau đi vệt nước trên gương mặt non mềm của cô.

Mặc dù mình chỉ mới gặp cô bé này, nhưng mà, giống như đã quen tự thưở nào, cô làm hắn sinh ra một ý nghĩ muốn che chở, bảo bọc. 

_________

[1] Câu tâm đấu giác : tương tự "đấu trí đấu dũng"

__________

15 like tại nhà hoặc 10 like tại FB nhé <3~

Chương 12: Không nhà để về

Một lúc lâu sau, cảm xúc của Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng ổn định lại, cô có chút ngượng ngùng nhìn trước ngược Lãnh Thiên Hi, áo sơ mi của hắn đã bị ướt đẫm bởi nước mắt của cô.

"Ngại quá, đã làm bẩn áo sơ mi của anh..."

Giọng nói của cô càng ngày càng nhỏ, trong lòng thấy rất đau.

Lúc nãy trông mình nhục thật!

"Đúng đó, vậy em nói thử xem nên làm thế nào đây?" Lãnh Thiên Hi giơ bàn tay lên, vuốt vuốt đỉnh đầu của cô, nói lời chòng ghẹo.

"Sao cơ? Tôi, tôi mua lại một cái khác cho anh..."  Thượng Quan Tuyền chân thành nói.

Lãnh Thiên Hi cười to đầy sảng khoái, cúi người, sau đó giúp cô thắt dây an toàn, nói:

"Nước mắt của em vương lại trên đây cũng không phải là việc không tốt, xem như là kỷ vật, chỉ cần tiểu nha đầu em đừng có khóc nữa là được rồi!"

"Tiểu nha đầu cái gì, rất khó nghe!" Thượng Quan Tuyền cảm thấy những chuyện không vui trong lòng được quét sạch đi mất, chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.

"Hả? Nhưng tôi thấy em rất giống trẻ vị thành niên đó!" Lãnh Thiên Hi nhìn cô cười, tâm trạng của trở nên tốt cực kì.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền kênh lên :"Cho xin đi, tôi đã mười tám tuổi, đủ trưởng thành rồi!" Cô kháng nghị.

"Đúng đúng, có sức để mạnh miệng như vậy, chứng tỏ em đã ổn!" Lãnh Thiên Hi cười to đầy sảng khoái.

Hai hàng lông mày rậm nhướng lên thành một đường uốn lượn mềm mại, lúc nào nhìn cũng giống như đang cười, cong cong, như trăng lưỡi liềm soi sáng trên bầu trời, khiến gương mặt anh tuấn của hắn được tô điểm thêm chút ngang ngược...

Thượng Quan Tuyền không ngừng vân vê vạt áo, cười nhàn nhạt, trong lòng dâng tràn cảm động sâu sắc, đôi mắt cô mang chút ngại ngùng, nói :"Cảm ơn anh!"

"Tiểu nha đầu, nói lời cảm ơn thì phải nhìn vào mắt của đối phương mới biết được có thành ý hay không nha!" Nụ cười nồng nàng bao quanh lấy Lãnh Thiên Hi.

"Khi cảm ơn, tối thiểu phải nhìn vào mắt của đối phương để bộc lộ sự thành tâm!"

Lập tức câu nói lạnh lẽo vào buổi sáng của Lãnh Thiên Dục như lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên lòng cô!

Ngay sau đó, trong đầu Thượng Quan Tuyền liền hiện lên gương mặt lạnh lùng, đôi môi mỏng mím chặt, còn cặp mắt thâm thúy, lạnh lẽo nhưng ngọn núi băng!

Trong nháy mắt khuôn mặt của cô trở nên tái nhợt...

"Sao vậy?" Lãnh Thiên Hi mang sự thay đổi trong phút chốt trên gương mặt nhỏ nhắn của cô nhét vào đáy mắt, giọng nói đầy khẩn trương, hỏi.

Một câu nói của người đàn ông đánh thức tâm trí Thượng Quan Tuyền, sự sợ hãi cùng chuyện xx ẩn núp sâu nơi đáy lòng chợt thoáng qua rồi biến mất, ngay sau đó, cười nhạt, ánh mắt trong suốt như ánh sao lóe sáng trong đêm tối :

"Không có gì, hôm nay cảm ơn anh! Xem ra, tôi lại nợ anh một ân tình!"

Đôi mắt đen của Lãnh Thiên Hi nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của cô không hề chớp mắt, một lát sau, giọng nói nhẹ nhàng êm tai của hắn lại vang lên :

"Em đã nói lời cảm ơn rồi, nếu như em cảm thấy nợ tôi một ân tình, vậy thì nói cho tôi biết tên em, nếu không, tôi sẽ luôn luôn gọi em là "tiểu nha đầu, tiểu nha đầu"!

Hắn biết đã có rất nhiều chuyện xảy ra với cô gái nhỏ này, cũng có rất nhiều quá khứ, nếu cô không muốn nói, hắn sẽ không ép cô.

Thượng Quan Tuyền cắn cắn môi, sau khi suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy không cần thiết phải giấu tên họ mình với hắn, vì vậy, liền nhẹ nhàng nói ra :"Họ tôi có hai chữ, Thượng Quan, tên một chữ Tuyền!"

"Thượng Quan Tuyền..." Lãnh Thiên Hi nói thầm, giọng nói trầm thấp và êm tai.

"Tên của em rất đẹp, giống như em vậy!" Đáy mắt hắn mang theo sự tán thưởng sâu sắc.

Thượng Quan Tuyền khẽ mỉm cười, những lời như vậy thoát ra từ miệng người đàn ông này, nhưng mà không làm cho cô có cảm giác lỗ mãng.

Lãnh Thiên Hi nhếch miệng cười, ngay sau đó chạy xe....

"Anh chở tôi đi đâu?" Khi Thượng Quan Tuyền thấy Lãnh Thiên Hi quay đầu xe thì hỏi đầy kinh ngạc.

"Trở về chỗ tôi, trên người em lại có vết thương mới!" Lãnh Thiên Hi quay tay lái một cách vững vàng.

"Không... Không cần!" Thượng Quan Tuyền lên tiếng ngăn cản, bàn tay nhỏ bé cũng nắm chặt ống tay áo của hắn.

Xe chợt dừng...

Lãnh Thiên Hi quay mặt qua, nhìn xoáy vào ánh mắt cô, như muốn xem thấu linh hồn của cô :"Tôi không hy vọng em... sợ tôi!"

Thượng Quan Tuyền sợ hắn hiểu lầm, ngay sau đó vội vàng nói :"Không, thật ra thì tôi vô cùng vui mừng khi làm quen với người bạn như anh, chỉ là, vết thương trên người tôi cũng chỉ là vết thương cỏn con mà thôi, quen rồi!"

Khi cô thốt ra câu nói "Quen rồi" ấy thì Lãnh Thiên Hi cũng cảm thấy tim mình đau đớn, hắn ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cô một lúc lâu, nụ cười lúm đồng tiền dần dần hiện lên bên môi...

"Vậy cũng được, em cần phải đi đâu, tôi tiễn em! Lần này, em không được từ chối đâu đó!"

Trong sự ôn hòa ẩn chứa mệnh lệnh.

Đầu óc Thượng Quan Tuyền trống rỗng, mình phải về nơi nào? Nơi nào mới là chốn cho mình dung thân đây?

Thấy đáy mắt cô đầy vẻ mờ mịt, Lãnh Thiên Hi duỗi ngón tay ra trong vô thức, quay khuôn mặt nhỏ nhắn của cô về phía mình, đau lòng hỏi :"Em... không có nhà để về sao?"

Trong giọng nói mang theo lòng thương tiếc.

Thượng Quan Tuyền hơi đờ người, một lát sau, hít thở thật sâu, nhìn Lãnh Thiên Hi :"Tôi muốn đi đến đường Uy Nhĩ!"

"Đó là..." Trong đầu Lãnh Thiên Hi cố gắng tìm kiếm địa điểm mà cô nói, khẽ nhíu mi tâm, bởi vì trong trí nhớ của hắn, khu vực này không hề có nhà dân hay phòng trọ nào.

Thượng Quan Tuyền thở dài một hơi, chậm rãi nói :"Đó là một cô nhi viện!"

Tim Lãnh Thiên Hi nhói lên, càng thêm đau lòng vì cô, nhưng mà hắn không nói gì nữa, chỉ khẽ mím đôi môi mỏng, dùng lực đạp chân ga!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store