ZingTruyen.Store

Giacchuy Khi Ta Nhan Ra

Cơn mưa lại bắt đầu... trước mắt chỉ còn là một màu tối, không lối thoát... hay tôi nên chết để em có thể quay về bên tôi, Cung Viễn Chủy?

Mở mắt ra, đầu lập tức đau kinh khủng. Có lẽ tác dụng của việc tự hành hạ mình đây mà. Tôi nhìn lên trần nhà, cảm thấy rất ấm áp, trên trán còn có một chiếc khăn thấm nước, tôi bệnh à? Cả thân người mỏi nhừ, cảm giác bị bệnh thật đáng ghét. Tôi ngồi dậy, quan sát căn phòng, hơi nhỏ, màu tro, có tủ sách, bàn học, tủ quần áo, cạnh giường có chiếc bàn nhỏ. Rất ấm áp! Cảm giác như được an toàn, thật dễ chịu. Cái balo của tôi cũng yên vị nằm ở góc phòng.

Đột nhiên nhớ lại đang ở ngoài sân cô nhi viện, tôi lập tức nghĩ đến cậu. Đây là phòng cậu à? Rất đậm chất Cung Viễn Chủy! Cậu đã dìu tôi vào đây đúng không? Đã chăm sóc tôi, đã đắp khăn và chăn cho tôi, đã thay áo quần cho tôi, phải không? Thật ngọt ngào đúng không?

Khốn nạn!

Tôi cảm thấy rất đau lòng, tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Không để mặc tôi ngoài sân? Không để tôi chết vì bệnh? Không để tôi xứng đáng với những gì tôi đã làm trước đây với cậu? Lại phải khiến tôi cảm thấy có lỗi và đau lòng nữa rồi! Sao phải chăm sóc tôi? Có phải tôi là kẻ phiền phức, tự nhiên vác xác đến đây mà làm cho cậu lo lắng? Rất đáng chết! Cung Thượng Giác quả thật rất đáng chết trước mặt Cung Viễn Chủy! Gánh nặng! Cung Thượng Giác hoàn mĩ của xã hội lại chỉ mãi là gánh nặng của Cung Viễn Chủy!

Tôi ra khỏi giường, cảm giác nặng đầu rất kinh khủng, nhưng vẫn ra ngoài. Hành lang thẳng tắp, nhìn ở phía cuối là phòng ăn thì phải. Tôi lê bước về phía có tiếng trẻ con nô đùa, chắc cậu đang ở đó. Cơn bệnh chết tiệt! Tại sao bây giờ mày lại hành hạ tao? Lúc tao không cần lại phát huy tốt đến thế?

Bước khó khăn vào nhà ăn, tôi thấy Viễn Chủy đang dọn cơm cho lũ trẻ, hình như vì tôi mà lũ trẻ phải chịu đói, vậy là Cung Thượng Giác thêm một lần làm gánh nặng cho Cung Viễn Chủy và lũ trẻ! Nhưng tôi vẫn cố gọi:

-Viễn... Viễn Chủy...!- Gắng gượng cất lời.

-Hơ...?- Cậu nhìn lên, tôi bị nhìn thấy rồi! Cảm giác lại khó chịu, tôi không muốn làm phiền cậu đâu! Chỉ là...

Một lần nữa, tôi lại ngất đi, có lẽ, vì tất cả như tối đen lại trước mắt tôi.

Khi tôi mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên là cái trần nhà, người còn nhức mỏi nên chỉ hơi động đậy. Tôi nhìn nghiêng và thấy cậu ngồi ở cái bàn, lưng xoay lại với tôi, ngoài kia trời vẫn còn mưa, tiếng mưa gõ lộp độp trên cửa kính, có phải cậu đang suy nghĩ về sự trùng phùng bất ngờ này chăng? Mà có lẽ là rất buồn nữa kìa... có phải rất khó xử không?

-Vẫn khỏe chứ?- Tôi nằm mà miệng lên tiếng hỏi.

-Huh...?- Tôi nghe một âm thanh nhỏ, nhưng có lẽ cậu chỉ giật mình mà thôi, vì sau đó cậu chỉ im lặng, để cho tiếng mưa trả lời. Tôi đã không mong như thế này! Cái tôi mong là cuộc gặp lại mà tôi có thể nói ra hết lòng mình, mà mang cậu trở về đứng ở vị trí xưa, nhưng bây giờ thì sao? Người mang tên Cung Viễn Chủy lại chủ động im lặng như vậy. Có phải tình yêu vẫn còn đó, nhưng bây giờ lại muốn hành hạ lại tôi? Bất cần tôi nữa? Cung Viễn Chủy, dù tôi có thừa nhận rằng mình yêu cậu, nhưng điều đó cũng không thể khiến tôi trầm tĩnh với cậu trong những trường hợp thế này. Thừa nhận đi, giống tôi đây này! Nói rằng cậu rất muốn trở về bên tôi, đúng không? Ẩn chứa trong sự lạnh lùng và chối bỏ này vẫn là Cung Viễn Chủy khao khát tôi, tôi biết, và cậu cũng biết, chúng ta đã quá hiểu nhau còn gì?

Nằm trên giường, hòa quyện cùng sự tĩnh lặng của căn phòng, nhưng lòng tôi vẫn vọng lên những suy nghĩ chua chát như thế về cậu. Cung Thượng Giác có thể vứt bỏ mặt nạ của mình mà Cung Viễn Chủy lại không thể chấp nhận sao? Tôi đã thay đổi rất nhiều! Nếu là Cung Thượng Giác của năm năm về trước, đừng mong tôi làm điều như thế, dù chỉ một lần, nhân cách tôi không cho phép tôi van xin kẻ khác. Nói không chừng, chỉ vì thái độ của cậu bây giờ mà tôi lại có thể trở về con người trước đây đấy! Đa nhân cách, vốn không phải Cung Thượng Giác tôi sao?

Nhưng tôi biết mình phải kiềm chế. Con người nhỏ bé Cung Viễn Chủy có thể chịu đựng, thì tôi cũng có thể chịu đựng. Đã chịu đựng suốt năm năm, nay những phút giây xa cách này có là gì, nhất là khi cậu đang ở trước mặt, không thể bỏ đi nữa.

Tôi đã thay đổi, và cậu cũng vậy. Đã lớn hơn một chút, nhưng so với tôi, vẫn khá nhỏ người, đầu tóc "bụi" hơn, đúng với tính cách của mình nhỉ? Lưng cũng dài hơn một chút rồi. Tính cách nữa, quả là sức chịu đựng đã tốt hơn năm năm trước, đứng trước Cung Thượng Giác đang quì gối mà vẫn kìm lòng không chạy đến. Nhưng vẫn phải dìu tôi vào phòng mà chăm sóc đúng không?

Tôi tự hỏi trong lúc tôi ngất, không biết có đến mà khóc lóc, mà hôn nhẹ lên trán tôi hay không nữa. Có cầm tay tôi mà áp lên mặt để lấp chỗ của nước mắt và nỗi mong nhớ hay không. Trong lòng cũng rất đau phải không? Nhìn thấy tôi, có lẽ đã rất vui mừng phải không? Nhưng từ khi nào mà nhân cách tự trọng đã được dựng lên trong lòng cậu vậy? Có phải vì nó mà không thể vượt qua mà chạy đến bên tôi hay không?

Thật sự đã thay đổi rất nhiều! Nhưng đâu đó trong tâm trí, tôi vẫn thầm cầu mong tình yêu của cậu với tôi vẫn còn nguyên vẹn.

-Tại sao...- Chợt cậu lên tiếng hỏi, tôi tự kéo mình về thực tại mà lắng nghe từng lời cậu nói.- Tại sao... lại đến đây?

Cung Viễn Chủy quả rất giỏi giả vờ. Để lại cái thùng đó, lá thư đó, tấm ảnh đó, mà bây giờ lại hỏi như vậy sao? Đã quên rồi sao? Đã không còn muốn nhớ đến rồi sao? Đã đang tâm mà vứt bỏ rồi sao? Đã học cách tàn nhẫn với kẻ khác của tôi rồi sao? Tôi không biết những điều đó đấy! Cung Viễn Chủy! Quay lại mà nhìn vết thương mà cậu gây ra cho tôi này!

-Vậy tại sao... lại không quay về?- Tôi hỏi lại cậu, một câu hỏi mà tôi đã rất muốn hỏi. Tại sao lại không trở về? Năm năm thoát khỏi tôi vẫn chưa đủ hay sao? Nay trở về bên tôi, tôi cũng đâu lạnh nhạt với cậu nữa! Rất thành thật nữa! Có phải muốn tôi nói ra câu này để xem tôi thực sự yêu cậu hay chưa đúng không? Thỏa lòng rồi chứ? Tại sao lại im lặng? Nói ra lý do của mình xem nào! Có phải không có tự tin mà trả lời, mà quay lại nhìn tôi và tình yêu của tôi phải không?

Không muốn hận cậu nữa! Tôi thực sự không muốn lạnh nhạt, hay ghét bỏ cậu, hoặc bất cứ cái gì tổn thương đến cậu nữa! Bởi điều đó cũng khiến tôi rất đau lòng! Thực sự không muốn nghĩ như thế nữa! Tôi mong cậu có thể quay về!

Cả buổi chiều, chúng tôi vẫn cứ như vậy: tôi nằm trên giường, mặc cho cơn bệnh đang hành hạ đến đau nhức cả người, còn cậu vẫn ngồi như vậy, phải chăng cậu thích mưa hay không thể quay lại đối mặt với tôi? Tôi rất hận bản thân. Suốt năm năm qua, những tưởng bản thân đã khá hơn, đã mở lòng hơn mà ôm trọn con người bé bỏng này nhưng rốt cuộc tôi vẫn không nói một lời nào nữa. Cung Thượng Giác vẫn chỉ có thể là Cung Thượng Giác, không thể khác được.

Rồi chập tối, cậu bước ra ngoài. Tiếng của trẻ con nhốn nháo ngoài cửa, có lẽ đến giờ cơm của chúng rồi. Làm trẻ con thật sung sướng, không nghĩ được gì cả, cả ngày chỉ chơi và ăn. Cậu bỏ tôi lại căn phòng trống trải này, tôi cảm thấy vừa khó chịu vì cơn bệnh, vừa cảm thấy khó chịu vì tâm trạng hiện giờ, mọi thứ đang đi chệch hướng dự định của tôi. Chỉ vì một Cung Viễn Chủy mà thành ra thế này.

Tôi nhận ra mình đã quá bi lụy từ khi tới đây, đầu óc không ngừng nghĩ về con người đó. Nhưng mà quả thật, đầu óc tôi không thể nghĩ một cái gì khác ngoài cậu ta, vẫn như ở vị trí của năm năm trước, tôi tự hỏi bản thân có gì thay đổi nào? Vây quanh vẫn chỉ là tiền và nỗi cô đơn. Không ai còn bên tôi nữa. Tôi những tưởng... rồi tôi có thể, có thể mang cậu trở về, nhưng đã vô dụng mất rồi... tôi không dám hi vọng ngay khi bản thân chưa thực hiện. Khi cậu đã không mỉm cười với tôi, tôi, lần đầu tiên cảm thấy thất bại đến đau đớn như thế.

Có nên yếu đuối thêm một lần nữa? Để nguyện cầu một tình yêu từ con người đó? Tôi vẫn rất tin vào tình yêu của cậu dành cho tôi, nhưng sự hi vọng sao dần mong manh quá đỗi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store